Anh chàng diêm dúa - Cập nhật - HeyErin12

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
So với chương đầu, chương này chị hơi thất vọng. Chi tiết không nhiều nhưng lại không mấy logic. Chẳng hạn đoạn bị ăn thanh socola, có cảm giác em làm quá lên. Lúc nào "tôi" cũng có 2-5 thanh soocola cơ mà, sao vì bị ăn có một thanh đã sửng cồ như con mụ điên thế? Lẽ thông thường trong trường hợp ấy, ức thì ức nhưng mà sẽ lúc túi kiếm thanh khác mà ăn. Em sửa lại chi tiết này: Thông thường luôn có vài thanh trong cặp, nhưng hôm nay chỉ còn 1 thanh duy nhất. Kiểu kiểu thế thì nó hợp logic hơn em ạ, đọc đỡ thấy gượng.

=> Diễn đạt.

=> Cái này em có chắc là em đang nói về tụt huyết áp? Chị cá nó là hạ đường huyết.
Ngày xưa là vậy nhưng bây giờ tôi thích chơi Barbie cơ.
Ý cậu ta là bây giờ chỉ có chân dài, dáng người kiểu ngực dính vào lưng, que củi mới là gu của cậu ta.
=> Sặc với Barbie. Chị tưởng loại này là chỉ thấy ngực không thấy mặt chứ. Ngực dính vào lưng là loại LG mà hình phẳng đó cô, có phải dùng sai từ rồi không?

=> Ý em là cậu ta đưa cho "tôi" cái bánh ngọt khi nói "ăn đi"? Vậy em nói rõ hơn một chút, chị cảm giác cậu ta mua nước và bánh để tự ăn, nên cái đoạn "ăn đi" ứ biết cậu ta bảo ăn cái gì luôn.
Chị ơi,
- Cái vụ sô-cô-la thì có nhiều không có nghĩa là rộng lượng, đặc biệt là tự nhiên bị cướp đi. Kẹo mình thích nhất đang ăn mà bị cướp đi không thể không tức được.
- Cái tụt huyết áp thì theo em biết thì tụt huyết áp cũng có thể do hạ đường huyết chị ạ.
- Còn cái ngực dính vào lưng, ý em nói là mấy cô siêu mẫu quốc tế, ngực phẳng lì ý ạ.
- Còn lại các lỗi chị nêu ra em sẽ sửa lại ạ. Em cảm ơn chị nhé. ^^
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Cái vụ sô-cô-la thì có nhiều không có nghĩa là rộng lượng, đặc biệt là tự nhiên bị cướp đi. Kẹo mình thích nhất đang ăn mà bị cướp đi không thể không tức được.
Sửa hay không tùy em, truyện của em mà, chị chỉ góp ý là đoạn đấy đọc xong cảm giác quá thổi phồng, gây ức chế cho người đọc (là chị). Vậy thôi. ^^
 

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
Chương 4: Tôi bị chỉnh
Sau khi trở về nhà với vẻ đắc thắng, Jenny đang nấu cơm hỏi tôi:

- Hôm nay có chuyện gì mà vui vậy?

Tôi ngồi xuống bàn ăn, kể lại chiến công hôm nay của mình đã thắng Kai như thế nào. Chị Jenny cười vui vẻ:

- Thế à, Kai vừa gọi chị, kêu em ở nhà đợi cậu ta, cậu ta có việc muốn nói, nghe nghiêm trọng lắm.

Tôi biết mình sắp gặp hạn rồi, chắc là vì sáng nay cậu ta khoe tôi mua được quần áo mới rất ưng, lại còn mặc để tôi ngắm cho mở mang đầu óc. Vậy mà đến chiều lại bị tôi chơi một vố đau như cắt, bây giờ đến lượt tôi chịu trận rồi.

Khoảng mười lăm phút sau có tiếng mở cửa, tôi nghĩ là Kai đến nên vội chạy ra. Hóa ra không phải, đó là Ramsey – anh cùng nhà với tôi mới đi học về. Anh ta thấy tôi, cười, cái giọng trêu đùa:

- Sao hôm nay em tốt bụng thế, biết anh về nên ra đón phải không? Ừm, lần sau không cần đâu, cứ cho anh ăn trực mấy bữa là được rồi.

Thấy anh ta nói vậy, tôi cũng bắt chước giọng anh ta mà trả lời:

- Ừm, anh cứ đùa. Anh toàn ra ngoài ăn sơn hào hải vị, đòi ăn cơm đạm bạc của nhà em là em nghi ngờ anh có ý với chị Jenny đó nha.

Anh ta mặt đỏ bừng ngay tức khắc, gì chứ kiểu thầm thương trộm nhớ thế này tôi biết hết, trên cả rành. Anh ta ngó ngó vào bếp rồi đưa tay lên môi “suỵt” với tôi một cái. Ý bảo tôi giữ bí mật, giờ không phải lúc tiết lộ. Tôi hiểu nên cũng kiểu bí mật “suỵt suỵt” lại ra hiệu.

Quay trở về bếp, chị Jenny hỏi:

- Ai vậy?

Tôi vẻ mặt bình thường nói:

- À, anh Ramsey ấy mà.

Chị ấy lại hỏi tiếp:

- Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?

Mặt tôi lo lắng sợ buột mồm mà bung ra hết bí mật, tôi vội nghĩ ra một câu chuyện hoàn toàn khác với thực tế:

- À có gì đâu, em tưởng Kai nên chạy ra nhưng hóa ra lại là anh Ramsey. Ôi hoảng lắm chị ạ, em thấy quần anh ý rách tả tơi, nhưng em đoán chắc chắn không phải mốt quần rách bây giờ, thế là em mới lòng tốt hỏi thăm, anh ấy bảo là anh ấy chẳng biết trêu chó thế nào bị chó đuổi, cái quần là kết quả của cuộc rượt đuổi giữa chó và người qua mấy dãy phố đó chị.

Chị Jenny nghe tôi kể rõ ràng, rành mạch câu chuyện, tưởng thật nên cái mặt lo lắng:

- Chết, sao khổ vậy! Thế có bị chó cắn không? Bảo anh ấy nếu bị cắn thì phải đi tiêm phòng dại, chứ để lâu hóa dại thì chị em mình sẽ bị lây dại đấy. Phải cách ly theo dõi thôi em ạ.

Tôi muốn đập đầu xuống bàn ngay bây giờ mà ngất đi, tưởng kể câu chuyện đau lòng cho chị ấy nghe thì chị ấy sẽ thương xót anh Ramsey, ai ngờ Ramsey tội nghiệp lại còn bị xa lánh, thậm chí chị ấy còn lo bị lây bệnh dại nữa chứ. Đúng là “sôi hỏng bỏng không”, muốn giúp mà lại thành hại rồi.

Tầm nửa tiếng sau, có tiếng mở cửa, tôi lại giật mình chạy ra. Tất nhiên tôi vẫn lo là Kai đến phá nhà nên tôi phải chạy ra hóng xem ai chứ. Lần này cũng không phải, là chị Nicole, người Ấn Độ. Tôi không thân với chị này lắm nên cũng gật đầu một cái rồi chạy vào bếp tán dóc với chị Jenny tiếp. Chị ấy hỏi:

- Ai vậy, không phải Kai à? Em có vẻ ngóng cậu ta nhỉ?

Tôi cười khểnh một cái:

- Không phải thế đâu chị ạ. Cậu ta không đến thì càng tốt. Em chỉ sợ cậu ta đến phá nhà, mai chị em mình phải ra đường mà ở ấy chứ. Lạnh thế này, ra đướng đắp báo thì chị thấy thế nào?

Thấy tôi nói vậy, chị ấy chỉ nhún vai, cười một cái. Đương nhiên là tôi biết chị ấy sợ rồi. Con gái nết na, thùy mị như chị ấy có biết khổ là gì đâu, bây giờ bảo ra đường đắp báo là đã không dám nghĩ đến rồi. Nói người thì cũng phải nghĩ đến mình, tôi cũng chẳng phải là đứa trải qua nhiều khổ cực gì, va vấp cũng không nhiều, bây giờ mà ra đường đắp báo thì cũng đúng là một ác mộng. Vậy nên anh hùng vũ trang dân tộc như tôi quyết phải ngăn cản Hít-le Kai dỡ nhà.

Tôi cùng chị Jenny ăn cơm mà trong lòng luôn đứng ngồi không yên, tôi hỏi chị Jenny:

- Chị này, tên Kai có nói mấy giờ đến không?

Chị Jenny trả lời:

- Không em ạ, thấy nó bảo phải bắt em ở nhà, nó đến liền.

Tôi mặt vẻ trách móc:

- Xí, bắt em ở nhà, đến ngay cái gì, đến bây giờ có thấy mặt mũi gì đâu, đợi lát nữa em đi làm rồi thì mò đến cũng phải mò về thôi. Mà em nói cho chị biết, em đi với nó đến đâu là em xấu hổ đến đấy. Tính tình thì như thiếu gia được nuôi trong lồng, ăn mặc thì lòe loẹt, em như kiểu quản lý đi cùng làm nền cho cậu ta ấy.

Jenny thấy tôi lại kể xấu Kai, chị ấy cười cười và nói:

- Chị thấy thằng bé cũng tốt, hồi trước chị thấy nó dễ thương nên quen nó đấy.

Tôi trưng cái vẻ mặt không thể tin được:

- Cái gì, dễ thương á, chị dùng từ dễ thương với cái thằng 3D ấy á? Chị có biết vài nữa khi phát hiện ra gen 3D trong người là cậu ta sẽ gọi chị em mình là “bánh bèo” không hả? Vừa đanh đá, vừa chua ngoa, dễ thương ở đâu không biết.

Chị Jenny thấy tôi có vẻ nhạy cảm với vấn đề này quá, vội gắp cho tôi miếng sườn nói:

- Ấy đừng nóng, ừ thì không dễ không thương chỉ chút xíu.

Tôi vội đáp lại:

- Cái gì?

Chị ấy lại gật gật làm dịu tôi:

- Ừ ăn ăn, không bàn cái này nữa.

Nói vậy tôi xuôi xuôi vài phần, gặm miếng sườn vừa thơm vừa mềm, quên luôn cả chuyện vừa nói, quên luôn cả chuyện Kai đến.

Lại có tiếng mở cửa, tôi vẫn thản nhiên ngồi gặm sườn, chị Jenny ngạc nhiên không thấy tôi chạy ra. Thú thật, gặm sườn ngon quá nên quên béng mất nhiệm vụ canh gác. Thấy tiếng bước chân gần gần tôi giật mình, sặc cơm. Chợt nhớ ra Kai. Quay ra phía cửa nhìn, phù, may quá đó là vợ chồng bác chủ nhà. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không kiểu “trời đánh” đến đúng bữa cơm đâu. Tôi lại tập trung vào chuyên môn ăn uống.

Sau khi kết thúc bữa tối, tôi nhận nhiệm vụ rửa bát. Vì chị Jenny đun nấu rồi, nên tôi quyết định rửa bát và lau dọn bếp cho công bằng. Tôi bật nhạc to thưởng thức trong khi dọn dẹp. Một thú vui tao nhã phải không, rửa bát xong, đang lau dọn bếp thì đằng sau có tiếng gọi to:

- Bà thím!

Tôi giật mình quay lại, ôi trời Kai đã đến, mà đến lúc nào tôi còn không biết. Cậu ta có vẻ ăn mặc đơn giản, một bộ đồ nỉ ở nhà màu xám, đôi giày thể thao màu trắng, nhìn khỏe khoắn, khác hẳn kiểu tắc kè hoa lúc sáng. Tôi thấy cậu ta mặt hằm hằm, vội chạy ra bắt tay cậu ta, vừa bắt tay kiểu giật giật nhiệt tình, vừa nói:

- A, cậu Kai, chào mừng cậu đến với không gian thân thiện của chúng tôi. Chúc cậu một buổi sáng, à nhầm buổi tối tốt lành. Chúc cậu có sức khỏe dồi dào, bách niên giai lão. Chúc cậu sống hạnh phúc sớm sinh quý tử…

Á! Nói thật tôi cũng không biết tôi đã nói gì và Kai đã nghe được gì, chỉ thấy cậu ta nhìn chằm chằm bàn tay bị tôi nắm và bị giật đùng đùng mà mặt hãi hùng không nói lên lời.

Tôi thấy lạ lạ nên ngừng lại hỏi:

- Sao vậy?

Kai vẫn vẻ mặt đó, nói:

- Cái…cái…cái…

Tôi không hiểu, hỏi:

- Cái gì? Nói cho cậu biết, đứa bé ba tuổi còn nói sõi hơn cậu đấy. To cao lực lưỡng thế này mà không thể hiện được ý muốn nói thì lấy vợ làm sao được, với lại…

Chưa nói hết, Kai đã gào lên:

- Im!

Tôi giật mình im bặt, chờ xem cậu ta muốn nói gì.

Cậu ta vẻ mặt vẫn cúi nhìn chỗ bắt tay, tôi mới nhìn theo hướng mắt cậu ta, tôi giật mình buông tay. Nhưng tay cậu ta vẫn trong trạng thái như đang bắt tay như cũ, cái mặt hãi hoàng. Cậu ta nói:

- Cậu… Cậu vừa làm gì với tôi hả?

Tôi tỏ ra vô tội:

- Có làm gì đâu, này đừng có nói kiểu đấy nhớ, người ta nghe thấy lại bảo tôi sàm sỡ cậu, mỗi bắt tay chào mừng anh hàng xóm đến nhà chơi thôi mà.

Cậu ta điên lên, quát tôi:

- Tôi nói cho cậu biết, cậu vừa phải thôi nhớ. Cậu có biết cái tay của cậu bẩn thế nào không mà dám bắt tay tôi hả?

Ồ tôi hiểu rồi, nghe xong câu này tôi mới điên lên, quát lại cậu ta:

- Này tôi cũng nói cho cậu biết, vừa phải thôi, con trai mà sạch quá không đứa nào đến gần đâu, tay tôi mà cậu dám chê bẩn à, này nhìn đi bẩn cái gì, bẩn hồi nào.

Vừa nói tôi vừa giơ hai tay lên cho cậu ta xem, ôi giời ơi, tôi chết lần hai rồi, tội ngày càng chất lên nhiều. Hóa ra tay tôi lúc nãy đang cầm giẻ lau, lau chùi bếp nên dầu mỡ bám đầy tay. Nhưng tại cậu ta đấy chứ, ai bảo gọi tôi làm tôi giật mình quên rửa tay. Tôi giảm thanh, giọng hối lỗi, tay xoa xoa cánh tay cậu ta:

- Cậu Kai này, chị là chị rất thông cảm với tính sạch sẽ của cậu. Chị tôn trọng nó lắm đấy, tôn trọng như bữa sáng $2 cậu mua cho chị. Đấy là tại cậu gọi chị to làm chị giật mình, quên không rửa tay sạch sẽ.

Nói đến đây, cái mặt của Kai đen xì, mọi tội lỗi từ miệng tôi phân tích đều là do cậu ta hết. Tôi thấy vậy đổi giọng thủ thỉ, cầu xin:

- Đại nhân Kai đại ân, đại đức, bỏ qua cho dì lần này, dì quyết lần sau sẽ cho con ngủ thêm mười phút à không hẳn nửa tiếng đi rồi mới quyết tâm dựng con dậy, thế nhé, hòa nhé, xí xóa, xí xóa, từ nay chúng ta làm lại cuộc đời, tội lỗi về không nha? Nha?

Chờ cậu ta đáp lại mấy lần nhưng mặt cậu ta vẫn đen xì, lúc này tay cậu ta mới chỉ chỉ, tôi nhìn theo mới biết tôi vẫn chưa rửa tay mà lại sờ vào áo của cậu ta, thậm chí còn vỗ, mài, miết. Tôi vội bỏ tay ra, chưa nói câu gì cậu ta đã chạy mất hút. Trong lòng tôi như lửa đốt, chết tôi rồi, quả này thằng này nó về vác đại bác đến bắn nổ nhà. Động đến cái gì không động, động trúng cái đắt tiền của nó, quả này đời tôi coi như xong. Tôi lo lắm, chạy vào phòng giọng khẩn trương bảo chị Jenny:

- Chị ơi, có của cải gì quý giá, hành lý mau gói gém ngay lập tức. Không nhanh là mạng sống không còn.

Chị Jenny thấy vậy, hoảng quá:

- Có chuyện gì à, khủng bố thả bom đến đây rồi à?

Tôi vội bảo chị Jenny:

- Ôi chị ơi, chiến tranh nổ ra rồi, khủng bố đã là cái gì hả chị.

Nghe vậy chị hiểu ra vẫn đề, cầm máy lên gọi cho Kai, chắc chị ấy định làm sứ giả đi đàm phán. Nhưng điện thoại không trả lời, tôi lo sốt vó lên. Tự nhủ như tụng kinh sám hối: Từ nay con sẽ ăn chay, từ nay con quyết tu thành chín quả, bỏ mặc sự đời, không dính lứu đến thuốc súng nữa. Con cũng sẽ không châm lửa đốt nhà người khác nữa, mặc dù người ta chỉ nhờ con châm lửa làm mồi cho bếp gas mà con lỡ làm cháy cả túi giấy ăn bên cạnh cộng thêm tờ báo mới mua của ông chồng nhà chủ. Con sẽ không ăn đồ ăn của anh Ramsey trong tủ lạnh mà anh ấy trả phí cho con để giữ bí mật với chị Jenny nữa. Con sẽ không ăn mất sô-cô-la mà bọn con gái tặng Kai nữa, mặc dù cậu ta cho con ăn và con ăn là phải đạo…

Đang tụng kinh thì có tiếng điện thoại kêu, tôi nhìn điện thoại, dòng chữ hiện lên: Kai tiểu thư (thật ra còn được gắn thêm một dãy hình bikini rồi mới đến tên). Giật mình bấm trả lời:

- Dạ! Kai tiểu thư, à Kai thiếu gia có gì muốn nhắc nhở ạ?

Cậu ta giọng nặng trịch:

- Ra đây tôi bảo.

Sợ muốn chết, tôi vội chạy ra, nghĩ trong đầu: Ôi cậu Kai của tôi ơi, tối lạnh thế này có gì thì cậu cứ nhắn tin đi, đến đến về về mất công quá.

Nhưng điều lạ là thằng cha này bảo ra đây nhưng cái từ “đây” của cậu ta là ở đâu. Quên chẳng cầm điện thoại, nên tôi ngó nghiêng đứng đợi trước nhà. Trời lạnh, mặc mỗi bộ đồ ở nhà mỏng tanh, ở trong nhà ấm mà, lo lắng gì đâu, ra ngoài mới biết nó thấu xương thế nào. Tôi đi lại trước cửa nhà không chín chín thì cũng một trăm vòng. Thậm chí tôi còn chơi nhảy bước trước nhà, răng run cầm cập mà vẫn không thấy tăm hơi cậu ta đâu. Đã đến giới hạn của sự chờ đợi, định quay vào thì thấy cậu ta ung dung đi đến.Vừa nói tôi vừa nhảy chồm chỗm một chỗ vì lạnh:

- Kai, dì đã dậy con là ăn nói phải gãy góc rồi cơ mà, lần sau phải nói rõ ra đây là đâu, biết chưa.

Cậu ta cái giọng đổ tội nói:

- Ai bảo dì chạm tay bẩn vào tôi cơ.

Tôi cũng gân cổ cãi cố, quyết không nhận tội, mặc dù tôi đã hối từ nãy rồi:

- Cái gì mà tại tôi, tại cậu bảo đến nhưng mãi không đến tôi phải đi làm việc khác chứ, chẳng nhẽ ngồi ở cửa chờ cậu như con chó phốc nhà ông Bob bên cạnh chắc. (Thực chất là tôi đã làm vậy, hận đời qua đi!)

- Nhưng mà sao lúc ý đến muộn thế? – Tôi thắc mắc hỏi.

Cậu ta mới bắt đầu kể lể, lúc nào cũng lắm lời:

- Thủ tục vẫn như mọi khi. Sau cái lúc mà dì bình phẩm thời trang của tôi rồi bỏ đi, tôi phải về nhà tắm gội cho sạch sẽ nè, rửa mặt nè nhưng nhớ kĩ phải mát xa mặt cẩn thận nhớ, thay đồ nữa nè. Bao nhiêu là việc, thêm vào đó phải bôi dưỡng da và xịt khoáng cho tươi tỉnh, chứ lạnh thế này hỏng da mất. Mà tôi nói cho dì biết, vì dì cứ bình phẩm quần quần áo áo của tôi nên tôi phải chọn mãi mới được bộ đồ xám kia để mặc đến gặp dì đấy.

Tôi nghe vậy cũng gật gật:

- Ừ thì cũng được. À mà cái gì, mất thời gian chọn cái bộ mà thực chất nó sinh ra là đã đi đôi với nhau ấy á? (Kiểu đồ thể thao thiết kế theo bộ, chứ không phải quần riêng áo riêng).

Cậu ta lại bắt đầu giảng giải về thời trang:

- Này nhớ, dù nó sinh ra là một bộ nhưng nó vẫn cần sự chấp thuận của cơ thể…

Tôi gạt phăng cái ý tưởng cậu ta muốn nói, tôi phủi tay nói:

- Thôi đi, tôi sắp lạnh cóng ở đây rồi. Thế sao lúc nãy về rồi bây giờ còn quay lại làm chi?

Cậu ta lại thao thao bất tuyệt, cái giọng kéo dài như muốn chôn chân ở trước nhà tôi:

- Ừ thì… Ừ thì… Ừ thì…

Tôi kiên nhẫn với thằng cha này lắm rồi, gọi tôi ra giữa trời lạnh này, chờ đợi không biết bao lâu mà vẫn chưa nói được một câu. Tôi quát:

- Biết tiếng gì thì nói đi, tiếng anh, tiếng Việt, tiếng Nhật, tiếng Tàu cũng được, tôi đây chơi được hết. Cậu con à, thôi tôi gọi cậu là “ông giời con” luôn đấy, mắng, chửi, hành hạ gì thì nhanh lên. Tôi chưa chết vì cậu xử tội mà chết cóng rồi đấy.

Thấy tôi nói vậy, mặt cậu ta tỏ vẻ có ý tưởng gì như bật bóng đèn:

- À là thế này, chuyện là do thím coi bộ đồ của tôi như cái khăn lau mà chùi thẳng tay vào không thương tiếc, nên tôi lại phải về tắm, thủ tục lại như lúc nãy.

Thằng này quá lắm rồi, sao tôi có thể chơi với cậu ta lâu như vậy, không phải dạng vừa đâu, hẳn là đang trả thù tôi đây mà, cho tôi chịu lạnh mà hối lỗi đây mà. Tôi gằn giọng nói:

- Cậu Kai có cần sạch thế không? Trời ơi, bẩn quần bẩn áo thì thay là được rồi, mắc mớ gì đến người mà cậu còn phải về tắm, rồi chọn quần áo, xịt khoáng…

Tên này bệnh nặng rồi, ở gần tôi một thời gian mà không học được cái gì tốt đẹp từ tôi cả. Hết cách, hết thuốc rồi. Kai ơi là Kai, dì thương con lắm, dì sẽ đăng kí cho con một suất vào trại thương điên, còn chi phí con tự quẹt thẻ kim cương của con nhé. Đang mải suy nghĩ, cậu ta gọi làm tôi đứt mạch, Kai nói:

- Tôi đến để bảo bà là mai đừng có gọi tôi dậy, mai tôi nghỉ học biết chưa.

Nói xong cậu ta cười chạy mất. Tôi gọi nhưng cậu ta không quay lại. Cái thằng điên này, có mỗi bảo vậy thôi mà đến nhà người ta hai lần. Nhắn tin báo một câu là ổn rồi, bày đặt gọi ra ngoài.

Nhưng sau đó, tôi thấm thía ra một điều: Tôi đang bị chỉnh. Ban đầu cậu ta gọi chị Jenny để chị ấy kể lại cho tôi, khiến tôi sợ hãi. Chứ cậu ta mà trực tiếp gọi cho tôi thì sợ tôi phát hiện ra hắn ta đang đóng kịch. Chị Jenny ngây thơ nên dễ bị lừa. Bước đầu làm tôi lo sợ đứng ngồi không yên, nhưng khi đến nhà thấy tôi hồn nhiên nghe nhạc, lại còn bôi bẩn cậu ta nên cậu ta quyết cho tôi bài học nữa. Mãi mới gọi điện đến là để tôi tự dằn vặt, sống trong đau khổ. Và bước cuối trả thù là gọi tôi ra để cho tôi hưởng cái lạnh một lúc cho biết nếm trải sự đời, vì biết tôi sợ lạnh, lúc nào cũng như kiểu đóng cả tủ quần áo vào người. Thằng nham hiểm, lên kế hoạch để trả thù mình. Bạn bè thế đấy, không biết mình là bạn nó hay là kẻ thù truyền kiếp của nó đây.

<< Chương 3 --- Chương 5 >>

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Phát hiện ra là làm quá và thổi phồng là giọng văn của em rồi. Chị không có ý định chỉnh nữa. =.=
Đọc chương này thương anh chàng Ramsey quá, hehe.
Thường thì bệnh ưa sạch sẽ nó sẽ bao gồm cả ăn mặc và ăn uống. Anh chàng ăn chung được thanh socola với cô bạn của chúng không phải vì thói quen ăn bẩn mà vì... đó là đồ ăn của cô ấy? ;;);;);;);;)
, ra đướng đắp báo thì chị thấy thế nào?
hít-le Kai dỡ nhà.
=> Viết hoa em, danh từ riêng.
động chúng cái đắt tiền của nó, quả này đời tôi coi như xong.
=> đúng/trúng
 

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
Phát hiện ra là làm quá và thổi phồng là giọng văn của em rồi. Chị không có ý định chỉnh nữa. =.=
Đọc chương này thương anh chàng Ramsey quá, hehe.
Thường thì bệnh ưa sạch sẽ nó sẽ bao gồm cả ăn mặc và ăn uống. Anh chàng ăn chung được thanh socola với cô bạn của chúng không phải vì thói quen ăn bẩn mà vì... đó là đồ ăn của cô ấy? ;;);;);;);;)


=> Viết hoa em, danh từ riêng.

=> đúng/trúng
Rất có thể chị ạ. =))
 

HeyErin12

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/15
Bài viết
34
Gạo
0,0
Chương 5: Đến lượt tôi chỉnh cậu ta.
Sau ngày hôm qua, tôi chính thức bị cúm. Không phải kiểu thường thường hắt xì mấy cái đâu nha, cúm nặng đấy. (Tôi xin phép nhấn mạnh chữ nặng làm động cơ để trả đũa tên tội đồ Kai).

Theo như ý muốn của cậu Kai, tôi không gọi cậu ta dậy vào sáng nay. Chưa bao giờ thấy nhẹ nợ như hôm nay. Đáng tiếc rằng tránh được cái “của nợ” Kai thì thừa kế ngay “cái di sản của nợ” là bị cúm do tên Kai tặng cho, thế nên từ nay trong túi tôi phải thủ sẵn mấy gói giấy ăn, còn phải đeo khẩu trang đi học nữa. Cái mũi của tôi cũng biến thành quả cà chua vì xì mũi nhiều. Mồm không có vị giác, cuộc đời tôi chính thức ấn nút tạm dừng hưởng “của giời”.

Đáng lẽ hôm nay tôi định nghỉ học nhưng tôi phải đi làm lại thẻ sinh viên, mọi thứ của tôi liên quan đến cái trường này, cuộc sống ở đây đều nhờ vả vào cái thẻ này nên đây nhất định là việc hệ trọng mà tôi bắt buộc phải làm ngay. Đừng ai coi thường cái thẻ này nhé, không có nó thì làm sao mà đánh dấu có mặt ở lớp được, làm sao mượn được sách thư viện, làm sao mua được thẻ MRT giảm giá, làm sao mà đi làm được… Vậy là tôi phải lê lết đến trường.

Tôi đi học một mình hôm nay, xác định thân phận “con bệnh” nên tôi ngồi xa tít tận dưới. Nhìn như kiểu tôi bị xa lánh ấy. Đang ngồi nghe giáo sư giảng bài thì có tiếng mở cửa, mọi người quay ra nhìn, hóa ra là tên Kai chết dẫm. Tưởng bảo nghỉ không đi học, vậy mà vẫn mò tới. Hắn gật gật với giáo sư mấy cái thì ông ấy cũng cho qua. Đơn giản vì gương mặt thân quen, có tiền sử đi học muộn lâu rồi.

Cậu ta thấy tôi ngồi xa phía dưới thấy lạ nên cũng định đi xuống ngồi nhưng bị tôi ra hiệu dừng lại. Mặt tôi ra vẻ đe dọa, tay tôi chỉ chỉ, ý bảo cậu ta ngồi phía trên với mọi người không được xuống cuối. Cậu ta không hiểu lắm nhưng cũng chiều theo ý tôi ngồi ở phía trước. Cậu ta ngồi xuống rồi lôi điện thoại ra nhắn tin cho tôi:

- Sao đấy, bình thường bà cụ toàn ngồi phía trên, sao bây giờ ngồi cách li như bị H1N1 thế?

Tôi nhắn lại cho phải đạo, chứ hôm nay tôi cay thằng này lắm rồi:

- Đừng có đến gần tôi, không cậu sẽ phải hối hận. Tin nhắn này coi như một lời cảnh báo.

Một lúc sau tin nhắn của cậu ta đến:

- Bà cụ chạy đi đâu rồi đấy? Sao không thấy đâu cả?

Thằng cha này nghĩ tôi có phép tàng hình hay siêu năng lực sao? Đang ở chỗ cũ chứ đâu.

Tôi nhắn lại:

- Bà vẫn đang ở đây nè. Con tìm ta có việc gì, muốn bị ta ám phải không?

Tôi hiểu ý của cậu ta, vì ngại không dám xì mũi thoải mái, nên tôi chui xuống gậm bàn để xì cho tiện, hắn không thấy tôi là phải rồi, tôi nhỏ bé quá mà.

Hắn quay lại nhìn, giật mình nhắn lại:

- Bà là người hay là ma vậy? Vừa mới thấy ở đấy, đã trốn đi đâu rồi?

Tôi mệt mỏi nhắn lại:

- Bà đang ở dưới gậm bàn, được chưa? Mới sáng ngày ra mà đã lắm lời. Sao hôm qua bảo nay không đi học, giờ còn vác mặt đến làm gì?

Cậu ta gửi lại rất nhanh:

- Nhầm ngày. Mà bà cũng được lắm nha, bảo không gọi là không gọi luôn. Ít nhất bà cũng phải hỏi tôi là nghỉ làm gì, hay sáng cũng phải nhắn cho tôi cái tin chứ, đằng này bặt vô âm tín.

Đọc tin nhắn tên này tôi càng cảm thấy thằng này viết văn lên tay. Không biết học ở đâu mà có kiểu trách móc máu chó thế này. Tôi trả lời:

- Tôi trẻ con với nhà cậu đấy à? Hôm qua bảo thế nào, hôm nay đến nói lung tung chẳng ra đâu vào đâu vậy, ừ, tôi không gọi vì hôm nay tôi không được trả phí ăn sáng, bây giờ đã được cái gì vào bụng đâu cơ chứ.

Ngày nào đi học chẳng gặp nhau mà lắm điều muốn nói thế không biết, tên Kai lắm lời lại nhắn tin lại:

- Bà đang ở đâu?

Tên này luôn biết cách làm tôi bực mình, từ nãy đến giờ vẫn cứ hỏi, tôi định đứng lên cho hắn biết là tôi vẫn ngồi đây chứ đâu. Ai ngờ vừa đứng lên thì va vào gậm bàn, đau điếng. Lúc này tôi mới biết, ngồi xì mũi dưới ngậm bàn từ nãy rồi mải mê nhắn tin với Kai nên tôi tọa luôn dưới gậm bàn từ khi nào không biết. Hôm qua rồi lại hôm nay mọi thương tích đều từ tên Kai mà ra. Hạn, hạn thật rồi, hôm nay phải đi lễ chùa, ăn chay cầu siêu thôi.

Hết giờ, mọi người về còn tôi phải đi làm thẻ sinh viên cho nhanh không văn phòng nghỉ mất. Vội nên cũng chẳng thèm để ý đến tên tội đồ Kai kia. Có tiếng gọi với, quay lại thì ra Kai đang đuổi theo tôi. Tôi hỏi:

- Có chuyện gì?

Kai vừa thở vừa nói:

- Bà bị sao mà cứ đeo khẩu trang cả ngày thế?

Đụng đúng chỗ ngứa rồi đấy, tôi quát lên:

- Không phải vì cậu thì tôi đã không ra nông nỗi này. Cúm gà, cúm vịt, cúm voi rồi.

Nghe vậy tôi đoán tên Kai sẽ cảm thấy hối lỗi mà quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, từ nay quyết đãi tôi bữa sáng bánh mì Subway. (Cứ cái gì đắt hơn bánh $2 là được rồi). Còn nữa, sẽ cung phụng tôi như bề trên. Suy nghĩ về cảnh hưởng thụ sau này của tôi đang ồ ạt kéo đến thì cái mặt ngây thơ vô số tội của tên Kai này làm tôi đứt mạch. Hắn ta nói:

- Này đừng có đổ tội cho tôi nhớ, trời lạnh thì phải tự biết mặc áo vào cho ấm thân chứ tại gì tôi.

Được, vẫn không chịu nhận mưu đồ xấu xa của cậu ta. Tôi tức quá nói:

- Tránh xa tôi một chút không tôi sẽ lây cúm trả thù cậu đấy.

Tôi quay mặt bỏ đi, cậu ta chân dài, một chút đã bắt kịp nói:

- Tôi thanh niên trai tráng chẳng sợ gì. Mẹ tôi bảo: Làm trai cho đáng nên trai.

Tôi không nhìn cậu ta chỉ bình luận một câu:

- Mẹ cậu dạy cậu nhiều nhỉ. Không biết có dậy là hại bạn sẽ bị bạn hại lại không.

Tất nhiên câu cuối tên đó không nghe thấy. Mà còn chẳng biết tôi đang nói mỉa, tưởng tôi khen mẹ cậu ta, mặt sướng sướng như kiểu trẻ nhớ bài mẹ dậy. (Khổ, tên này nói tiếng Việt có chút sõi nhưng chẳng mấy khi hiểu ngụ ý lắm nên có biết gì đâu).

Lần này tôi bị bệnh khá nặng, cứ năm, mười phút là phải xì mũi một lần. Nước mũi tự động chảy ra, buồn hắt xì nhưng không hắt xì được, rồi sinh ra chảy nước mắt. Tôi đeo khẩu trang thì cũng đỡ tàn tạ rồi, nhưng điều đáng ghét là nước mắt cứ tự chảy ra khiến ai nhìn tôi cũng tưởng tôi khóc vì thất tình. Đau vì tình nên nước mắt tự tuôn rơi. Gớm, làm gì có mảnh tình vắt vai nào đâu mà thất tình cơ chứ.

Lúc này cũng vậy, tình trạng cấp bách, tôi cần xì mũi nhưng trong túi tôi chỉ còn một tờ giấy ăn, tôi phải tiết kiệm, dùng nốt lần này là nghỉ lần sau luôn. Tôi đau đớn, dằn vặt bản thân vì lúc trước không biết tiết kiệm giấy, xì cho lắm vào, bây giờ thì khốn rồi. Thấy tôi tìm tìm, mặt nhăn nhó, Kai hỏi:

- Bà dì sao đấy?

Tôi phụng phịu nói:

- Hết giấy rồi.

Tên Kai não ngắn có vẻ không hiểu hỏi lại:

- Hết cái gì cơ?

Đang khó chịu, nước mắt nước mũi sắp trào ra rồi, hỏi lắm thế, tôi quát:

- Hết giấy xì mũi rồi.

Lúc này đến triệu chứng nước mắt, nó đã bắt đầu chảy ra, và nước mũi sắp sửa xuất ra ngoài rồi. Mọi người đi qua cứ tưởng cậu Kai đòi chia tay với tôi nên tôi đang khóc lóc, xụt xịt níu kéo. Tên này hình tượng lớn, ngượng chín mặt, cậu ta nói:

- Rồi… Rồi… Biết rồi, nói nhỏ thôi.

Tôi biết thế nên cố nhắm mắt thật mạnh, nhắm nghiền lại vắt nước mắt chảy ra rồi lau một cái là xong. Ai ngờ mọi người đi qua chỉ trỏ, xì xào bàn tán, có vẻ như việc hiểu lầm lại càng tăng lên.

Cậu Kai lúc này cũng thấy khó xử quá, lúng túng không biết làm gì. Tuy tôi đang khó chịu vì nước mắt chảy và nước mũi đang trực chảy ra, nhưng thấy vậy tôi lại càng đắc trí. Tôi quát:

- Mau kiếm giấy ăn cho tôi nhanh lên đi, không biết đâu, nước mũi sắp chảy rồi.

Vừa nói tôi nhảy chồm chỗm, mọi người đi qua có hiểu tiếng Việt đâu cơ chứ, lại cứ tưởng tôi cố gắng ăn vạ cậu ta nên càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào chúng tôi hơn. Cậu Kai lúc này đã hết cách, đưa cánh tay cho tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, hỏi:

- Cái gì cơ?

Cậu ta mặt ngậm ngùi, đưa tay cậu ta lại gần tôi hơn, nói:

- Này, xì tạm vào đây đi.

Thật không ngờ, cậu Kai trước đây quý quần quý áo như vàng, như kim cương, mắc bệnh sạch, hôm nay lại cho tôi xì mũi vào. Quả là hình tượng cao hơn núi, sợ bị hiểu lầm không ra dáng đàn ông, bắt nạt con gái chân yếu tay mềm nên đành hi sinh thân thể, à không quần áo, quần áo, chỉ hi sinh quần áo mà thôi.

Tôi nói với giọng chắc nịch:

- Tôi xì thật đấy nhé.

Cậu ta nhắm mắt quay đi, đầu gật gật.

Tôi nói tiếp:

- Tôi nói là tôi làm đấy nhé. Tôi làm đây này.

Cậu ta vẫn nhắm mắt, đầu gật gật và hạ tay thấp xuống cho tôi dễ xì vào.

Tôi lại nói tiếp với giọng an ủi:

- Không sao, không sao, mạnh mẽ lên Kai, hôm nay cậu mặc áo đen nên chắc không ai nhìn thấy nước mũi của tôi dính trên đồ hiệu của cậu đâu.

Lần này cậu ta hết kiên nhẫn, quát lại làm tôi giật mình:

- Làm thì làm nhanh lên, có xì không thì bảo, tôi đi bây giờ đây.

Thằng cha này lắm lúc cũng mỏng manh ra phết, cứ như thiếu nữ khuê các ấy.

Tôi phải nắm bắt cơ hội ngàn vàng này chứ:

- Tôi xì, tôi xì. – Tôi vội nói.

Vừa nói xong, tôi xì liền. Trời ơi, chịu đựng lâu quá rồi, xì được một cái mà thấy sống lại, chùi chùi, thoải mái quá. Giải quyết xong, tôi ngẩng lên. Mặt cậu ta nghệch ra, có vẻ khiếp sợ. Tôi ngại quá cười trừ với cậu ta. Chưa kịp phản ứng, cậu ta đã rút tay, chạy mất. Tôi nghĩ cậu ta sẽ chạy đi tự tử luôn ấy chứ. Chẳng quan tâm, lo đi làm thẻ không thì bị đuổi khỏi trường lúc nào không biết đâu, nên cứu mình trước khi cứu bạn.

Tôi ký tá xong, nhận thẻ. Hôm nay tôi mệt bã người rồi, định về nhà tắm nước nóng nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì có tin nhắn đến, cái kí hiệu bikini quen thuộc, chưa đọc hết tên người gửi tôi đã biết của cậu Kai. Hắn nói:

- Đứng ở cổng trường đợi tôi.

Tôi nghĩ: Thì tôi vẫn đang đứng ở cổng trường đây, lúc nào cũng bắt tôi đợi với chờ. Thắng này không biết con cái nhà ai, chẳng coi ai ra gì.

Tôi ngó vào trong trường thì thấy Kai đang đi ra, vẻ mặt lén lút như ăn trộm. Gớm, thằng này mà đi ăn trộm thì bị công an gô cổ từ lâu rồi ấy chứ. Phong cách thì một mình một kiểu, đúng là hôm nay mặc áo màu đen ở ngoài nhưng bây giờ không thấy đâu nữa rồi. Có lẽ bị tôi xì mũi vào sợ bẩn nên bỏ rồi, may mà hôm nay cậu ta mặc dày, bên trong còn cái áo khoác mỏng màu cam và bên dưới mặc cái quần kẻ caro đỏ chói lọi. Đấy, từ đầu đến chân có chỗ nào là không nổi bật đâu. Thế thì bảo sao không có tướng ăn trộm. Không khéo còn bị người ta trộm lại, kiểu lột đồ của cậu ta cũng bán được ối tiền ấy chứ đùa.

Hắn đi gần đến tôi, vẫn cái vẻ mặt lén lút, ngó ngược ngó xuôi rồi từ từ lôi trong áo ra ít giấy lau tay (loại giấy hình chữ nhật to, dai hơn giấy ăn bình thường). Ôi giời ơi, tôi tưởng tên này đi ăn trộm cái gì quý giá của trường chứ, cầm có ít giấy mà cũng xấu hổ.

Hắn ghé gần tôi và nói giọng nhỏ nhỏ, vẫn kiểu lén lút:

- Đấy, dùng dần đi, giấy này là giấy chùi tay tôi ăn trộm trong nhà vệ sinh đấy.

Ôi trời đất ơi, trần đời chỉ có một cậu Kai của tôi ơi. Hiệu sách to đùng ở trong trường thì không vào mà mua, ki bo đến mức giấy người ta để cho học sinh rửa tay rồi lau mà cậu cũng trộm cho được. Vậy mà cũng nghĩ ra, tôi bái cậu sát đất. Quá cao thâm. Bá đạo. Nghĩ là vậy nhưng tôi buồn cười nhiều hơn. Cậu ta thấy tôi cười lớn, liền vỗ vào tay tôi, lại nói giọng thầm thì:

- Cười nhỏ thôi, ông bảo vệ đang nhìn kia kìa. Hiệu sách hết giấy ăn rồi nên tôi phải đi ăn trộm cho cậu đấy. Còn cười cái gì, nhanh nhanh đi về nào.

Cậu Kai quẹt thẻ kim cương đi ăn trộm giấy lau tay của trường. Tin này mà đăng lên mặt báo thì cậu ta “hot” nhất cả cái nước này luôn, không, phải nổi tiếng toàn thế giới ấy chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên này cũng tốt bụng ra phết đấy chứ, vẫn có tí tình bạn, biết kiếm giấy cho bạn xì mũi. Đáng được khen thưởng. Nhưng mà thật tình thì vẫn buồn cười bể bụng ấy chứ.

Trên đường về tôi xì mũi khá nhiều, chắc bệnh nặng thêm rồi. Càng xì mũi thì càng mệt. Tên Kai ngồi cạnh tôi trên buýt, lúc lại càu nhàu:

- Xì ít thôi, hết giấy không có nữa đâu.

Tôi quay sang lườm cậu ta, nói:

- Sao cậu lúc nào cũng tiết kiệm với tôi thế, từ trên xuống dưới như đại gia mà ki bo với dân đen, người ta bảo ki bo thì mới giàu quả là không sai mà.

Cậu ta không trả lời lại, chắc chẳng hiểu tôi nói gì vì giọng tôi khàn đặc mà đeo khẩu trang nên khó nghe. Một lúc sau, tôi quay ra nhìn Kai, ánh mắt long lanh dần dần nhíu lại sắp khóc. Tên này hiểu ngay tôi bị sao. Kai hỏi:

- Sao? Hết giấy rồi chứ gì?

Tôi gật gật kiểu tội nghiệp. Cậu ta nói tiếp:

- Đã bảo dùng từ từ, tiết kiệm thôi, hôm nay chúng nó đi vệ sinh nhiều lấy đâu ra lắm giấy cho cậu. Bảo rồi không nghe.

Tôi vẻ mặt đau khổ và nói với giọng năn nỉ:

- Bồ tát Kai thân mếm, cậu đã làm phúc rồi thì làm cho đến nơi đến chốn đi, cậu không thể ban phúc rồi chạy mất được, giúp thì giúp cho chót đi.

Cậu ta có vẻ không hiểu ý lắm:

- Ý cậu là?

Tôi vội nói:

- Ý tôi là cậu cho tôi xì mũi vào áo cậu chứ còn ý gì nữa.

Nghe vậy cậu ta hoảng sợ nhìn tôi, thân cậu ta còn xích xích ra xa tôi một chút và sợ hãi nói tiếp:

- Hồi nãy cậu xì bao nhiêu vào tay áo tôi làm tôi vứt nguyên cái áo mới đi rồi, không còn chỗ cho cậu xì nữa đâu.

Mặt tôi cưới nham hiểm, giọng nói như cáo sắp bắt được cừu non:

- Cậu cứ đùa, tôi mới làm cậu mất có một cái áo, còn áo khoác mỏng, áo nỉ, mấy lớp áo nữa cơ mà. Mau đưa đây nhanh lên, tôi không chịu được nữa rồi.

Vừa nói tôi vừa giật giật tay Kai. Cậu ta thấy tôi khẩn trương, vội nhét tay vào túi, lôi ra thêm mấy tờ giấy lau tay nữa. Lúc này tôi mới điên lên, nhảy bổ vào mặt cậu ta:

- Tên Kai khốn kiếp, có giấy mà không chịu bỏ ra, cậu được lắm, bạn bè thế đấy. Ki bo đến thế là cùng, cậu thấy tôi năn nỉ cậu vậy mà còn không thèm lòi chỗ giấy này ra. Cậu định đợi đến khi tôi giết cậu để xì mũi thì cậu mới lôi ra phải không.

Thấy tôi điên lên, cậu ta nhỏ giọng làm xuôi tôi:

- Này, bà đanh đá vừa thôi. Đây là tôi sợ bà dùng nhiều nên bảo thằng Jimmy vào nhà vệ sinh nữ lấy thêm đấy. Cái kiểu của bà tôi còn lạ gì, có nhiều thì dùng vô độ, tôi là nhà sản xuất giấy cho bà xì mũi đấy à. Tôi không giữ lại bà còn giấy mà xì không?

Thằng này bình thường đầu không não, hôm nay lại nói có lý ra phết. Tôi cũng thấy tột nghiệp cả Jimmy – cậu bạn thân của Kai, phải thối mặt vào nhà vệ sinh nữ để lấy giấy cho tôi. Giọng vẻ ngượng nghịu tôi nói:

- He he, gửi lời cảm ơn Jimmy giúp tôi nha.

Lúc này con hổ Kai nổi giận thật rồi, hắn quát tôi:

- Cái gì cơ, cảm ơn Jimmy á, tôi lù lù đây không cảm ơn lại còn cảm ơn cái thẳng chẳng biết đang ở cái kẽ nào. Tôi vì bà mà ăn trộm đấy.

Tôi bĩu môi nói:

- Thôi đi ông cụ, ông chỉ cần vào giả vờ đi vệ sinh là lấy được, người ta thân trai nhảy vào dầu lửa, có biết vào nhà vệ sinh nữ là vào hang hùm không hả? Không khéo đời trai của cậu ấy cũng đi tong rồi. Gọi điện hỏi thăm bạn đi, bạn bè thế đấy.

Hôm nay mệt mà cứ bắt tôi nói nhiều. Cái gì cũng bắt tôi phải dạy, đồ Kai não ngắn.

Thấy tôi nói vậy cậu ta cũng hoảng, gọi điện hỏi Jimmy:

- Cậu mất “đời trai” chưa?

Jimmy hiểu cách cậu ta nói. Tôi không hiểu cậu ta nói gì trong điện thoại nhưng có vẻ Kai bị mắng té tát, vì cậu ta đưa điện thoại ra xa, mặt nhăm nhúm vẻ khó chịu. Đúng là đáng đời con cáo già gian ác.

Tôi coi như thắng lợi lớn rồi còn gì. Cảm giác trả thù tên Kai này thật khiến tôi thoải mái.

Sau khi xuống xe buýt, Kai kéo tôi lại và bảo:

- Đứng đây chờ tôi một lát rồi hẵng về.

Nói xong cậu ta chạy đi luôn. Nhưng tôi có điên đâu cơ chứ, tuy là mùa xuân nhưng thời tiết còn lạnh lắm, tôi còn đang bị bệnh nữa, tên vô tâm không nghĩ gì cho bạn bè cả. Tôi mặc kệ cậu ta, bỏ về nhà đắp chăn cho ấm.

<< Chương 4 ---
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Khoảng mười lăm phút sau có tiếng mở cửa, tôi nghĩ là Kai đến nên vội chạy ra. Hóa ra không phải, đó là Ramsey – anh cùng nhà với tôi mới đi học về. Anh ta thấy tôi, cười, cái giọng trêu đùa:
Mình thấy nên sửa lại là: cất giọng trêu đùa thì nghe nó mượt và hợp lí hơn. :3
Đọc xong chương này thấy nó hơi lan man và... nhàn nhạt!
 
Bên trên