Chương 4
Sau trận đòn, tôi dù biết mình sai nhưng vẫn không thôi ấm ức luôn miệng đổ thừa tại con Tí Ni mà mình bị đánh. Nỗi đau thể xác lấn át lý trí, cái mông bị đau thì bộ não đời nào nghĩ đúng.
- Ờ, ai kêu tụi nó chơi trên sân nhà mày làm chi! – Thằng Nhí gật gù bình phẩm, miệng nhóp nhép cái bánh da lợn tôi vừa cho.
- Đúng rồi, đám con Tí Ni sai tè, nhứt là con Ba Trợn, nó la bự bà cố!
- Quăng là mình quăng nhưng cái dép nó bay đi đâu là chuyện của nó, sao mình biết được?
Nghe tụi bạn xung quanh hưởng ứng tới đâu nỗi buồn trong tôi dịu đi tới đó, cơn đau dưới mông nhờ vậy cũng giảm đi vài phần. Bạn thân đúng là bạn thân, tụi nó tới gặp tôi chia buồn mà mặt tươi hơn hớn vì có bánh trái ăn ngập họng.
- Chứ sao lúc đó tụi mày la làng quá mà? – Tôi chưng hửng trước sự đổi thay một trăm tám chục độ từ công tố viên chuyển sang luật sư biện hộ của tụi nó.
- Lúc đó khác, bây giờ khác!
Đóm quèn ních chật cứng một bụng bánh ngọt của tôi, hèn gì bây giờ nó nói cái kiểu thế sự đổi dời khó ai lường được. Tụi còn lại cũng chẳng hơn gì, miệng vừa nhai vừa hết lời bào chữa cho tôi, còn lại rủa xả đám con gái không thương tiếc. Dù biết là tụi kia cũng vì miếng ăn nên mới thế thôi chứ chẳng có tốt lành gì nhưng tôi mặc kệ, miễn là khi tôi cần đồng minh thì tụi nó phải hưởng ứng lời hiệu triệu. Vua chúa thời xưa có ngọc tỉ, tôi của ngày nay có bánh kẹo, kém cạnh gì ai đâu.
- Mày đánh nhẹ hều như kiến cắn mà nó cũng khóc, đúng hông?
Cò kẹo hỏi tôi bằng giọng điệu hết mực tin tưởng mà tôi nghe nhột quá sức, len lén rụt tay lại vì rõ là lúc cốc đầu Tí Ni, tay tôi có hơi ê ẩm một tẹo.
Đồ rằng nếu không có miếng ăn chắc thằng trùm sò này cũng đánh giá mức độ tổn thương cái cốc của tôi vẫn như kiến cắn, nhưng là kiến chúa khổng lồ nhe nanh ra táp.
Thằng Tát nãy giờ cắm cúi ăn không nói câu nào giờ tự nhiên nổi cơn tôn tôi lên hàng đại ca trưởng bối, nói giọng sặc mùi người trong giang hồ:
- Đại ca, tất cả là tại con Tí Ni, vụ này không thể bỏ qua, thù này nhất định phải trả!
Từ ngày “luyện” xong bộ “Người trong giang hồ” do anh nó mướn về, thằng Tát đâm ra mê Trần Hạo Nam, nghiện luôn các thứ có trong phim. Nghiện đến nỗi nó bắt chước ngôn ngữ giọng điệu các đại ca ở trỏng, thành thử ra đường lúc nào nó cũng đóng bản mặt hầm hố ra vẻ ta đây là dân máu mặt bất chấp thể trạng còm nhỏm còm nhom y chang Tuấn còi. Thế nên mặc kệ nó có là giang hồ hay quen với giang hồ thiệt không, bọn tôi vẫn gọi nó là Tát ròm.
Nghe đến trả thù là tôi không ham, nhớ đến trận roi hôm bữa mà lắc đầu đáp:
- Thôi mày ơi, đánh nó rủi nó méc nhà tao nữa là tiêu!
- Đánh nó làm gì đại ca, tụi mình là giang hồ nghĩa hiệp không đánh con gái! – Tát ròm vỗ ngực tự hào.
- Chớ làm sao?
- Trả thù bằng cách khác, độc hơn mà cũng ngon hơn!
Âm thầm nghĩ bụng không biết giang hồ nghĩa hiệp có nhỏ mọn đến mức đi trả thù con gái như Tát ròm nói hay không, tôi liếm môi tò mò:
- Cách nào, bày nghe coi!
Thấy cả bọn châu đầu vào dỏng tai nghe ngóng, Tát ròm khoái lắm, nó vạch mưu liền:
- Nhà con Tí Ni có cây ổi xá lị to lắm, mấy hôm tao đi ngang qua thấy trái chín quá chừng. Tụi mình qua hái trộm cho bõ ghét!
Hèn gì nó bảo mưu này vừa độc vừa ngon, gì chứ độ ngon của ổi xá lị thì miễn bàn, có thể đứng ngang hàng với các loại trái cây khác trong thiên hạ.
- Mà lỡ ông bà ngoại nó có nhà thì sao? Nhà nó biết nhà tao á! – Thằng Đóm quệt nước dãi đang nhễu lòng thòng, nó với thằng Tát ở cùng xóm với Tí Ni.
- Mày ngu quá, ở gần bên mà không chịu để ý. Cứ cuối tuần là ông bà ngoại con Tí Ni đi chùa nguyên buổi chiều nên chỉ còn nó ở nhà coi nhà thôi!
Tát ròm nạt ngang, khinh khỉnh nhìn Đóm quèn bằng như ánh mắt của một vị đại ca đang thất vọng tự hỏi sao mình lại thu nhận thằng tiểu đệ đớn hèn mạt hạng như vậy. Rồi nó quay sang nhìn tôi “thỉnh” xin ý kiến:
- Sao đại ca? Chơi luôn chứ hả?
- À… ừm…!
Tôi phân vân chưa dám đáp bừa, trận đòn hôm bữa hãy còn ám ảnh tôi ghê lắm. Thêm nữa là ba mẹ tôi cấm tiệt chuyện ăn hiếp con gái, hễ tái phạm là trừng trị gấp đôi. Ổi xá lị ngon thì ngon thiệt, nhưng cảm giác mông đau chắc chắn là “tái tê” và dư âm nồng nàn hơn rất nhiều so với vị ngọt của ổi. Điều này khiến tôi đâm ra phân vân tợn.
Đọc được nỗi sợ của tôi, Dẻo quẹo nheo mắt:
- Mày sợ hả Tí?
- Làm… làm gì có! – Tôi chối phắt.
Rồi như động lòng, nó vỗ vai tôi, ôn tồn nói:
- Đừng lo, tụi mình kiếm tấm khăn rồi bịt mặt lại, có tài thánh nó mới nhận ra mình là ai mà méc!
- Ờ nhỉ, hay đó! – Cò kẹo vỗ tay bôm bốp, nghe có cái gì ăn miễn phí lại không mất tiền là nó khoái liền.
Tuấn còi cũng nói chen vào với điệu bộ hào hứng ra phết:
- Được á, bịt mặt lại rồi leo lên cây dòm y chang nin-ja, bảnh lắm nha!
- Nin-ja nào mà ốm nhách như mày, leo lên cây gió thổi bay ra đường luôn thì có! – Thằng Nhí giở giọng cà khịa.
Bị bạn chơi xấc kê tủ đứng vào miệng, Tuấn còi há hốc mồm rồi nín thinh làm mặt quạu, chuyển sang trút giận vào mớ vỏ bánh nylon dưới đất bằng cách giày vò nghe rào rạo. Chắc nó tưởng cái mặt thằng Nhí là mớ nylon, vò sướng tay thôi rồi.
Mặc kệ trò giận cá chém thớt của Tuấn còi, thằng Nhí dòm tôi lom lom:
- Sao mày? Sợ thì để tụi tao đi thôi, mày ở nhà chịu nhục cũng được!
Miệng lưỡi thằng này độc như ong vò vẽ, nó đốt một phát là tôi chạy nọc liền. Đứng bật dậy, tôi quyết cái rụp:
- Ô kê, chiều chủ nhật quất luôn!
Đám bạn lập tức vỗ tay rần rần, hoạt cảnh hệt như vua Trần cùng các bô lão họp hội nghị Diên Hồng bàn nhau đánh giặc.
Chỉ khác mỗi cái là tụi tôi tuổi nhỏ làm việc nhỏ, không có cơ hội đi đánh giặc ngoại xâm nên bàn nhau đi… ăn hiếp con gái.
oOo
Tối hôm đó, đợi cả nhà ngủ hết tôi mới lò dò mò xuống dưới nhà kiếm một cái khăn để làm nin-ja bịt mặt như lời Tuấn còi. Nhưng dòm quanh quất chỉ toàn mấy cái khăn bếp với giẻ lau hôi rình. Bịt mấy cái khăn này vào mặt, nin-ja tôi chưa kịp làm gì ai đã bị phục “mê hồn hương” lăn đùng ra chết giấc luôn rồi.
Còn khăn tắm thì to quá khổ, quấn ngang mặt chắc phải mấy vòng dày cộm, ngộp thở là cái chắc, đi bộ còn chưa nổi nói gì đến nhảy nhót leo trèo.
Đang rón rén định mò lên nhà trên chuyển địa bàn tìm kiếm thì bất chợt tôi gặp ngoại đang đi xuống.
- Ủa Tí? Sao con chưa ngủ đi? – Ngoại tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ mà tôi nghe như sét đánh bên tai.
- Dạ con… con đi kiếm cái khăn! – Tôi ấp úng trả lời.
- Nửa đêm nửa hôm mà kiếm khăn làm gì? – Ngoại sửng sốt.
Trí não tôi hoạt động hết công suất, cố gắng nghĩ ra một lí do thật hợp lí để phịa với bà nhưng đầu óc vẫn cứ ù ù cạc cạc. Thấy tôi mải miết dí dí chân xuống đất, ngoại càng hỏi dồn:
- Nói ngoại nghe, con kiếm khăn làm gì?
- Dạ… con với tụi bạn thi xem ai có khăn đẹp hơn! – Tôi thở hắt ra, không phịa được lí do hợp lí nên phang đại lí do… vô lí.
Dường như ngoại không tin vào mắt mình vì chẳng ngờ thằng cháu cưng nay lại chuyển sang chơi thi đua với bạn bằng cách khoe khăn tay, một cuộc thi không thể lành mạnh hơn mà bất cứ bà ngoại nào trên thế gian này cũng đều mong muốn cháu trai, cháu gái mình tham gia.
Ngoại tôi lắc đầu:
- Tổ cha bây, có vậy sao không nói ngay từ đầu? Giờ cu Tí nghe lời ngoại lên nhà ngủ đi, sáng mai bà cho con một cái khăn thật đẹp!
- Thiệt hả ngoại? Nhớ nha ngoại! – Tôi mắt sáng rỡ, nói như reo.
- Ừ, ngoại xạo con làm gì, ngủ đi, ngoan! – Ngoại tôi cười hiền xoa đầu tôi.
Đêm đó tôi ngủ ngon hết cỡ, quên bẵng đi mục đích chính tôi tìm khăn là để bịt mặt chuẩn bị cho vở “Ngộ Không trộm đào”. Mà tôi tưởng tượng y chang là mình đang thi với tụi thằng Nhí xem khăn của ai là đẹp nhất thiệt. Nghĩ đến lời ngoại hứa sẽ cho mình chiếc khăn thật đẹp ban nãy, tôi sung sướng chìm vào giấc ngủ mà miệng vẫn toét ra để cười.
Trong mơ, tôi mơ thấy mình là một nin-ja thực thụ, khăn bịt mặt màu đen oách xà lách y chang phim chưởng. Tôi nhún mình một cái là phốc lên cây, nhún xuống cái nữa đã đáp xuống đất, tay ôm bao ổi xá lị to đùng mà phóng đi, để lại sau lưng là vẻ mặt con Tí Ni đang khóc ròng vì trót chọc nhầm người không nên chọc.
Sáng ra, tôi ngơ ngác cầm trên tay một chiếc khăn màu trắng viền hồng, họa tiết trên khăn thêu hai con thỏ cũng màu hồng đang rượt đuổi nhau trên cánh đồng xanh mướt cỏ non, và ông mặt trời cười tươi thật tươi trong nắng.
Hết chương 4