Anh gọi Tí Ni đi...! - Cập nhật - LeoAslan

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

LeoAslan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/7/14
Bài viết
73
Gạo
0,0
Đọc truyện của anh mà em cứ cười hoài, vui thật đấy!=))=))=))=))

Gió vào đau bụng đó nha! :"> :">

Tên nhân vật của anh: Tí, Tí Ni, rồi Nhí, xong Dẻo, đến Tát. =))
Giọng kể của câu chuyện này hệt như cái cách anh vẫn nói chuyện bình thường, có nét của Yêu nhầm nữa. Vẫn tỉnh rụi, tưng tưng, có phần hâm dở, cơ mà vì vậy mới khiến người ta bật cười.

P/s: Cơ mà tên nhân vật chính là con trai của hai nhân vật trong truyện em cơ đấy. =))

Phư phư, mấy cái tên toàn là tụi hàng xóm của anh cả đó. Còn tên Tí là... tên anh. =))

Hay quá anh ạ, vẫn là cái giọng văn ấy, nhiều đoạn buồn cười ghê...

Sau lại có mấy đoạn cười buồn nữa ấy. :D
 

LeoAslan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/7/14
Bài viết
73
Gạo
0,0
Chương 5
Đám thằng Nhí bò cả ra đất cười lăn lộn khi thấy chiếc khăn “bịt mặt” của tôi. Vừa nhục lại vừa không có quyền gì lên tiếng khi mà toàn bộ khăn của tụi nó đều oách hơn mình, tôi đâm ra sượng trân, muốn bỏ quách vụ trả thù này đi cho rồi.

Thằng Nhí không biết lôi đâu ra miếng vải màu đen tuyền, đẹp màu chưa đã nó lại còn đẹp cả dáng, chi li cầm kéo tỉa cho miếng vải ốm lại ở phần đuôi để khi bịt mặt sẽ dôi ra hai sợi vải mỏng sau gáy, nhìn bảnh ác chiến.

Dẻo quẹo và Cò kẹo đang cự nhau quyết liệt vì thời trang “đụng hàng”, thằng nào cũng quả quyết rằng chính nó nghĩ ra trước cái vụ sử dụng khăn phủ ti vi cho phục trang nin-ja. Chỉ khác một điều là khăn Dẻo quẹo màu vàng nghệ, khăn Cò kẹo màu xám tro.

Nhưng điều làm tôi hận bản thân mình nhất chính là cả ba thằng Tuấn còi, Đóm quèn và Tát ròm đều không hẹn mà tư tưởng lớn gặp nhau, tụi nó cùng lấy… khăn quàng đỏ ra để bịt vào mặt mình. Tức chết đi được, tôi cũng vừa được kết nạp Đội ở trường, cũng được đeo khăn quàng đỏ. Vậy mà hôm trước lúc bàn mưu tính kế, nghe đến khăn là tôi cứ đinh ninh phải tìm khăn tay, khăn mặt chứ quên mất mình đã có sẵn khăn… cổ.

Đội hình ăn trộm vì vậy mà trông loạn cào cào với đủ sắc màu phong phú: đỏ, đen, vàng, xám lại có cả hồng. Chưa tính đến lúc tác chiến ra sao chứ ở ngoài dòm vô chỉ thấy như một đám con nít ranh đang trình diễn thời trang mang đẳng cấp chỉ xuất hiện duy nhất ở những phiên chợ quê.

Tóm lại là không có giống đội hình nin-ja tí ti ông cụ nào, dù cho hình ảnh tưởng tượng trước đó của bọn tôi trông thật lung linh hết chỗ chê.

Khăn thằng Nhí đẹp nhất, trông nó nhìn giống nin-ja nhất nhưng lạ lùng thay nó lại lột phăng áo mà cởi trần trùng trục.

- Mày làm cái gì đó? – Dẻo quẹo sửng sốt khi thấy bạn mình thoát y ngay giữa phố.
- Đựng ổi chứ sao, tụi mày đi hái trộm mà không mang cái gì để đựng à? – Nin-ja cởi trần nhún vai đáp thản nhiên.

Đúng là không chỉ mỗi mình tôi mà mấy thằng còn lại cũng đều quá chăm bẵm vào chuyện khăn bịt mặt để rồi quên mất mục đích chính của cuộc “chinh phạt” lần này vẫn là đi hái trộm trái cây. Mà hái trộm không có gì để đựng thì cùng lắm mỗi thằng chỉ hai tay hai trái, mồm ngoạm thêm một trái nữa là hết xí quách rồi.

- Đã có “túi càn khôn”, tụi mày đừng lo! – Cò kẹo bất thần lên tiếng, vừa nói nó vừa lôi “thần vật” từ trong… đũng quần ra.

Trước mắt bọn tôi là một cái bịch nylon màu đen cỡ bự dày cui. Cò kẹo quả không hổ danh trùm sò đẳng cấp, đi “ăn hàng” miễn phí chưa đã nó còn tính luôn cả chuyện gói mang về. Mà cái bịch này thì to tổ bố, hèn gì nó gọi đây là “túi càn khôn”. Gì chứ một thần vật như thế thì bỏ cả trời đất vào trong còn được chứ nói chi mấy trái ổi bé tẹo.

- Bịch này đựng gì đó? – Tôi dán mắt vào bên trong bịch, rùng mình khi thấy có vài con kiến đang lóp ngóp bò ra, tự hỏi sao cái mông nó vẫn còn lành lặn hay thiệt.

Cò kẹo trả lời tỉnh rụi:

- Má tao đựng đường phèn, mới nãy tao đổ ra rồi lấy cái bịch!
- Vậy mà hồi nãy mày nhét… trong quần? Bộ kiến không cắn mày à? – Tuấn còi sửng sốt.
- Lo gì mày ơi, bị cắn mấy phát mà được ăn ngon, tao chịu hết! – Cò kẹo phẩy tay ra chiều vết thương ngoài da chỉ là chuyện nhỏ, vì đại cuộc ăn uống nó có thể hi sinh.

Nhưng Đóm quèn thì mang nỗi lo thiết thực hơn, đó là vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm. Nó bịt mũi nhăn nhó:

- Bịch đựng ổi mà mày nhét trong quần, ghê bà cố!
- Ừ, tao cũng thấy vậy. Chắc gì… trong đó nó thơm…! – Tát ròm lè lưỡi.

Mặc kệ nỗi lo của đồng đảo quần chúng anh em, khi tụi tôi mới vừa nhao nhao cả lên thì Cò kẹo bất ngờ tung “sát chiêu” cuối cùng:

- Tụi mày không ăn thì tao ăn hết, giờ có đi hông?

Lời tuyên bố trịch thượng của nó cũng chấm dứt luôn tiến trình dàn quân trước giờ hành động. Bọn tôi chuyển sang giai đoạn bàn mưu kế tác chiến.

Tát ròm tiếp tục vai trò quân sư, nó phân công:

- Thằng Tuấn với thằng Dẻo, tụi mày leo cây!

Tuấn còi, Dẻo quẹo nghe mình được cho phép trổ tài khinh công thì đồng ý liền, hai đứa nó gật đầu cái rụp.

Thằng Nhí vung tay phản đối ngay:

- Tao leo còn giỏi hơn tụi nó, để tao đi!
- Ờ cũng được, cho mày lên luôn!

Không ngờ được quân sư rộng rãi tuyển mộ vào hàng công, thằng Nhí toét miệng cười toe.

Cò kẹo tưởng ngon ăn, cũng hăng hái xung phong xin cho lên tuyến trên. Ai dè nó bị Tát ròm sầm mặt nạt ngay:

- Mày ở dưới giữ cái bịch, tụi tao ném ổi xuống!
- Ờ há! – Cò kẹo ngớ người nhớ ra còn phải giữ “túi càn khôn”, nó gãi đầu cười trừ rồi an phận với vai trò hậu cần của mình.

Quay sang Đóm quèn, “quân sư” tiếp tục chỉ định:

- Mày chạy lòng vòng quanh nhà nó canh chừng nghen, thấy bóng dáng ai khả nghi thì la lên để tụi tao bỏ chạy!
- Ai khả nghi? – Đóm quèn ngơ ngác.
- Ngu quá, thì con Tí Ni chứ ai, rồi lỡ ông bà nó về nhà bất thần nữa!

Chưa xuất trận đã bị quân sư chửi tàn mạt, Đóm quèn nín thinh làm mặt quạu.

Thấy phân công hoài mà không tới lượt mình, tôi liếm môi thắc mắc:

- Ủa còn tao làm gì?
- Đại ca Tí là cái cốt… gì nhỉ? À, nòng cốt trong vụ này, nên đại ca muốn làm gì thì làm, miễn đừng có quấy tụi tao là được!

Nghe Tát ròm giải thích mà tôi bối rối ghê gớm, sao nó nói tôi muốn làm gì cũng được nhưng lại còn đề phòng tôi là sao ta?

Hình như thấy mặt tôi vẫn đần thối ra nên quân sư tặc lưỡi nói thêm:

- Tức là đại ca leo cây cũng được, đi vòng vòng canh chừng cũng được, còn làm biếng thì đứng yên lụm ổi với thằng Cò. Đại ca muốn trả thù mà sao ngu quá vậy?

Độ trơ trẽn của Tuấn ròm đã đạt mức thượng thừa, mới hôm bữa chính nó bày ra cái vụ trả thù mà giờ lại tráo trở đổ cho tôi là chủ mưu. Đã thế làm gì có thằng đệ nào lại chửi đại ca mình không tiếc lời như vậy chứ. Tôi mà là Trần Hạo Nam thì tôi sai đàn em nhốt nó vô cái bịch của Cò kẹo rồi đem quăng xuống sông làm mồi cho cá ăn rồi. Nhưng vì đại cuộc làm trọng nên tôi đành nín nhịn, đồng ý với vai trò “làm gì cũng được” của mình.

Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, đội quân “ăn trộm” lò dò xuất phát, mặt mũi thằng nào thằng nấy nhìn gian thấy ớn, mắt láo liên như băng trộm gà.

oOo​

“Địa điểm tác chiến” nằm khuất sau dãy me tây ở cuối ngõ dẫn vào xóm trên. Khi bọn tôi vừa lấp ló sau gốc cây to tổ bố thì Tát ròm bất thần ngồi thụp xuống, ra hiệu dừng lại.

- Tới rồi hả? – Tôi liếm môi.
- Chưa, im, núp!

Khẩu lệnh không thể ngắn gọn hơn của Tát ròm khiến cả đám mặt ngu ra chả hiểu gì, chỉ biết bắt chước nó núp sau gốc cây, ngậm miệng như hến.

Trước mắt bọn tôi, ở phía bên kia đường là Tí Ni đang dung dăng dung dẻ cùng con Ba Trợn, Hai Tè và bé Hương. Trưa trờ trưa trật mà cả ba đứa nó còn dắt tay nhau đi đâu không biết.

- Sao mày nói buổi trưa nó ở nhà coi nhà? – Đóm quèn sửng sốt.
- Ai biết, chắc nó trốn ra ngoài chơi! – Tát ròm đáp bằng cái giọng rõ là chính nó cũng không tin vào lời nó nói. – Đi sớm vậy mà may thiệt!

- Rồi giờ sao? – Dẻo quẹo thì thào.
- Tiếp chứ sao, nó đi càng tốt, khỏi sợ bị phát hiện! – Cò kẹo hăm hở, nó không ngờ miếng ăn lần này lại đến miệng dễ ợt.

Đợi cho tụi con gái vừa khuất dạng thì bọn tôi lại thò đầu ra khỏi chỗ núp, len lén nối đuôi nhau đi tiếp.

Nhà ngoại con Tí Ni là một căn nhà gạch cũ với hàng rào đầy những hoa cùng dây leo bao quanh. Trên khoảng sân đất lún phún cỏ dại mọc xen kẽ giữa các viên gạch lốm đốm rêu xanh là những cây ổi, mận và vú sữa vươn cao dưới nắng. Khi đám chúng tôi đến nơi thì cái cổng tre phía ngoài đang khép lại sơ sài, nhà cửa bên trong đóng im ỉm.

- Êm, theo tao tụi bây!

Tát ròm phốc một cái đã búng người bay qua hàng rào cao bằng vai, cứ thế cả bọn âm thầm đột nhập vào trong sân.

- Oạch…! – Cò kẹo chả biết quýnh quáng song phi thế nào mà té cái bạch ra đất, tiếng động từ mông nó phát ra tuy không lớn lắm nhưng giữa trưa thế này thì không khác gì tiếng bom nổ.

Bảy cái đầu không hẹn mà cùng cúi thật thấp, mặt úp hẳn xuống sân.

- Đệch… cái thằng đầu bò này! – Tát ròm nghiến răng trèo trẹo, phải cố lắm bọn tôi mới ngăn không cho nó đấm vỡ mồm Cò kẹo.
- Chưa… sao! – Cò kẹo đưa tay xoa mông, lồm cồm ngồi dậy.

Bảy cái đầu lại dỏng tai lên nghe ngóng, chừng như trong nhà ngoài phố tuyệt nhiên vẫn im ắng không có động tịnh gì rồi thì bảy cái miệng mới thở phào nhẹ nhõm.

- Quất chưa? Biến hình đi! – Thằng Nhí cúi thấp người xuống, mặt tỏ ra nguy hiểm đưa mắt dòm dáo dác tứ bề.
- Biến cái gì? – Bọn tôi ngơ ngác.
- Bịt mặt lại, sắm khăn ra bỏ xó à! – Nó nhăn nhó giục.

Cái thằng, bịt mặt thì nói là bịt mặt, bày đặt biến hình như trong phim siêu nhân. Ngớ người sực nhớ ra, cả đám lập tức lấy khăn giắt sau lưng quần mà quấn lấy quấn để.

- Nhìn cái đầu gối tao nè! – Tôi trừng mắt nạt Dẻo quẹo khi nó cứ dòm cái khăn thỏ hồng trên mặt tôi mà cười đểu.
- Đầu gối mày ghẻ không tao nhìn làm quái gì! – Dẻo quẹo cười tít mắt vội lảng ra xa.

Đâu đó xong xuôi, quân sư Tát ròm lại nghểnh cổ lên nhìn ra ngoài hàng rào một chập nữa. Khi đã chắc chắn là nhóm bảy nin-ja lúc này vẫn đang hành tung bất định không bị ai dòm ngó, nó mới hất đầu về phía góc sân ra hiệu hành động:

- Hái cho đầy bao mới về nha!

Mục tiêu nằm ở góc sân chếch về bên phải tôi một chút, đó là cây ổi xá lị đang mùa trĩu quả, trái nào trái đấy to đùng treo lủng lẳng trên cành nhìn bắt thèm.

Không đợi thêm một giây phút nào nữa, thằng Nhí phóng người đến gốc cây, đưa tay nắm lấy một cành ổi rồi đu người lên trên trông điệu nghệ vô cùng. Thoắt một cái đã thấy nó ngồi vắt vẻo trên cây.

Bọn còn lại cũng nhảy lên theo, riêng Đóm quèn và Cò kẹo thì lòng vòng bên dưới làm nhiệm vụ bọc lót tuyến trên. Tôi chân tay lóng nga lóng ngóng, lại thêm vẫn còn quê xệ vụ cái khăn bịt mặt nên chả buồn leo cây, ngồi phịch xuống cạnh bên Cò kẹo mà giữ bịch nylon.

- Hứng nè! – Tụi thằng Nhí ở trên cây nói vọng xuống.

Liền sau đó là một cơn mưa ổi xá lị trút liên tục vô “túi càn khôn” của Cò kẹo khiến nó hít hà liên tục:

- Đã quá, bữa nay ăn ổi trừ cơm rồi hé hé, còn dư đem ra chợ bán tiếp!

Thấy Cò kẹo chưa gì đã tính đến chuyện mở rộng phạm vi “kinh doanh”, tôi đâm ra tức cười quá xá nhưng không dám bật thành tiếng. Vì nội chuyện giữa trưa yên ắng có bảy thằng bịt mặt ngồi trong vườn nhà người ta đã là khả nghi lắm rồi, đằng này lỡ xui rủi lại phát ra tiếng động nào to to là coi như chắc suất bị tóm cổ cả đám.

May thay nhà ngoại con Tí Ni nằm lọt thỏm ở sâu trong ngõ, xung quanh lại là vườn cây tuy không đến nỗi um tùm nhưng vẫn dư sức che chắn cho các nin-ja yên tâm “tác nghiệp”.

- Xong chưa, đầy bịch chưa? – Đóm quèn đứng cạnh hàng rào sốt ruột kêu lên the thé, đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
- Chưa, tao “dớt” luôn cành này đã! – Tuấn còi tham lam nhoài người sang một cành khác ở tít đằng xa.

- Thôi hái nhiều nặng lắm, ôm gì nổi! – Tôi nhăn mặt.
- Kệ, tiếp đi, bao nhiêu tao cũng chơi hết! – Cò kẹo bị bịch ổi to tướng trước mặt làm u mê đầu óc, nó vung tay tự tin rằng sẽ vác được cái “túi càn khôn” giờ đã nặng gần bằng mình.
- Xuống đi, nặng rồi!
- Lẹ lẹ coi chừng người ta thấy bây giờ!

Nghe bọn bên dưới nhao nhao, tụi thằng Nhí ở trên cao đưa mắt dòm quanh quất:

- Sao, có hái tiếp không?
- Chắc được rồi, chừa lại một chút cho nhà người ta còn tích đức sau này! – Quân sư Tát ròm liếm môi, lò dò tụt xuống đất.

- Tích cái quần, ha ha, đi ăn trộm mà còn bày đặt! – Thằng Nhí chịu không nổi, ôm cây phá ra cười sằng sặc bất chấp nguy cơ bại lộ cả đám.
- Cái thằng điên này mày có ngậm…! – Tát ròm giận tím mặt, lật đật quát.

Nhưng nó còn chưa nạt hết câu thì từ đằng xa đã có tiếng la vọng lại giữa trưa nghe to tổ nái:

- Ăn trộm, ăn cướp… có trộm!

Tổ bà cái đứa la cũng la ngu, trộm cướp cứ lộn tùng phèo cả lên, tụi tôi đi hái trộm thôi chứ có cướp giật gì ai đâu mà nó lại vu khống trắng trợn đến vậy cơ chứ. Nhưng có cho vàng bọn tôi cũng không dám ở lại thanh minh, vội vã tẩu tán cả người lẫn đồ.

- Chạy, lẹ!
- Bớ người ta, trộm, trộm…!

Tiếng tri hô mỗi lúc một gần, và tim “bọn trộm” cũng theo đó mà mỗi lúc một đập nhanh hơn. Tụi tôi lại càng điếng người khi nhận ra đó là giọng của con Tí Ni đang lẫn với tụi bé Hương từ ngoài ngõ đang chạy vô.

Đóm quèn nhanh nhất, nó nhảy qua hàng rào co giò chạy biến. Ở đằng sau là Tát ròm, Tuấn còi hốt hoảng đuổi theo sát nút. Hai cái thằng cò lả này, trông chân cẳng khẳng khiu vậy mà đụng chuyện là phóng nhanh như gió.

- Bịch! – Dẻo quẹo đột ngột rớt từ trên cây xuống như mít rụng, té bịch ra đất chân tay xụi lơ.
- Nhanh!

Tôi cùng thằng Nhí vội kéo tay nó dậy, ba thằng bỏ của chạy lấy người nháo nhào tông vô hàng rào ủi nát bươm cả dàn hoa dại.

- Thằng Cò đâu? – Tôi giật mình hỏi.

Không cần đợi trả lời, ở đằng sau cách bọn tôi khoảng chục bước là Cò kẹo lếch thếch như con vịt què, mím môi mím lợi hì hục kéo lê cái bịch ổi vẫn đang còn nằm trong sân.

- Bỏ đi, chạy đi, ngu quá! – Thằng Nhí rít lên, vung tay điên cuồng.

- Không, không, thà chết còn hơn!

Cò kẹo hai tay ôm khư khư bịch ổi nặng bà cố, kiên quyết giữ lại như giữ từ đường nhà nó không chịu bỏ ra.

Và con Tí Ni lúc này đã hốt hoảng ập vào đến cổng, theo sau là con Ba Trợn, Hai Tè, bé Hương đang quýnh quíu gào lên:

- Trộm nè… trộm!
- Chạy, chạy!

Hàng loạt những tiếng la, tiếng khóc, tiếng tri hô nối nhau vang vọng rồi cứ thế ngân dài ra giữa ban trưa thanh vắng.

Hết chương 5
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Đọc cái chương này mà quýnh quáng cả lên làm rơi cả cây bút bi đang cầm trong tay, anh ơi hay quá tiếp đi ạ.
 

LeoAslan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/7/14
Bài viết
73
Gạo
0,0
Chương 6
Con Ba Trợn chạy đến chỗ thằng đang kéo bịch ổi trước tiên, nó há mồm ra định tru tréo thì nhác thấy trước mặt mình vẫn còn hai thằng nữa, mà thằng nào cũng bịt mặt nhìn hầm hố như giang hồ, nó đành giậm chân xuống đất bực bội hét:

- Đồ ăn trộm!

Không biết ba má con nhỏ này có dặn lỡ thấy ăn trộm thì chỉ nên đứng từ xa tri hô chứ đừng đuổi theo hay không mà bây giờ nó hổ báo quá chừng chừng, đứng cách mấy thằng tôi có vài bước vẫn bô bô cái miệng. Hay do nó thấy tụi trộm này cũng nhỏ người như mình nên ít sợ vậy ta?

Dưới tấm khăn bịt mặt, Cò kẹo há miệng thở phì phò vì mệt nhưng vẫn cố sống cố chết ôm “túi càn khôn” theo mình bằng được. Đằng sau nó là Tí Ni đã đuổi kịp lúc, vừa níu áo tên cướp ngày ác ôn vừa nói giọng như đã muốn khóc:

- Trả lại… trả lại đi mà…!

Liền sau đó con bé Hương và Hai Tè cũng chạy nháo nhào tới, hai đứa hai bên chộp tay Cò kẹo giữ nó lại, ở đằng trước con Ba Trợn vẫn không ngừng ngoác miệng oang oang.

Tôi, Dẻo quẹo và thằng Nhí đứng đực mặt ra trơ mắt nhìn Cò kẹo kiên quyết… chịu bị bắt chứ nhất định không buông bỏ tang vật. Mà lỡ nó bị bắt thì cả đám tụi tôi cũng tiêu đời, chỉ mới nghĩ tới mấy nhát roi của ba là tôi đã sợ vãi linh hồn, hai chân run rẩy cứ quíu lại vào nhau.

- Cái gì? Ăn trộm hả?
- Đâu, trộm đâu?

Tiếng lào xào của người lớn ở đằng xa vọng lại mỗi lúc một gần càng khiến bọn tôi sợ hãi, giật bắn người co rúm lại.

Ở cái lúc chí nguy đó, khi mà tôi đã muốn tè ra quần thì thằng Nhí bặm môi phóng vọt tới trước mặt tụi con gái, nó “ê” lên một tiếng rồi… tuột quần mình ra:

- Hê!

Khổ chiêu “ve sầu thoát xác” của thằng này quả là độc địa, chả khó khăn gì cũng làm tụi con gái bưng mặt sợ khóc thét, mắt nhắm tịt vội quay ngoắt đi chỗ khác.

Tận dụng thời cơ, tôi đá đầu Dẻo quẹo cho nó chạy trước rồi túm cái bịch ổi hất ngược lên, mấy trái ổi thi nhau nảy vọt ra ngoài lăn lông lốc xuống mặt đường.

Cò kẹo há hốc mồm, hung bạo giật lại bịch ổi nhẹ tênh chỉ còn gần một nửa rồi co giò chạy biến.

- Lẹ!

Thấy bạn mình vọt nhanh như khói, thằng Nhí hối hả kéo quần lên rồi cũng phóng theo.

Giấc mơ đêm qua giờ đây đã thành sự thật, khi tôi quay người bỏ chạy còn kịp thấy con Tí Ni buồn bã ngồi bệt ra đất khóc ngon lành, hai bím tóc lúc la lúc lắc trong vô vọng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem… nhìn thấy mà ghê.

Đúng hơn là lúc bình thường, tôi sẽ kêu thấy ghê.

Còn lúc này thì vừa chạy, tôi vừa tự dưng lại thấy Tí Ni, nó cứ… tội tội làm sao!

oOo​

Nằm phịch ra đất, Đóm quèn thở hổn hển:

- Nhà không có ai thiệt hả mày?
- Ờ, ba má tao ở ngoài chợ tới tối lận! – Cò kẹo quệt mồ hôi ngồi xuống cạnh bên.

“Trả thù” thành công, cả đám cao chạy xa bay xuống xóm Dưới rồi tập trung ở nhà Cò kẹo như dự kiến. Bọn Đóm quèn tới trước, đứng lấp ló ngoài cổng một hồi mới thấy bọn tôi chạy lạch bạch về nhà.

Tuấn còi vẫn chưa hoàng hồn, nó giật tấm khăn quàng đỏ ra khỏi mặt:

- Má ơi, tao tưởng tiêu rồi chớ, không chạy kịp là giờ lên đồn công an rồi!
- Mày nhát bỏ xừ, chưa gì đã chạy trước! – Tát ròm nạt ngang.
- Ngon quá ta, chớ thằng nào chạy sau tao? Chạy trước là thằng Đóm chớ sao mày nói tao?

Thấy thằng còi ốm người mà mồm to quá xá, chửi văng tung tóe nước miếng vô mặt mình, Tát ròm đâm ra xuôi xị quay sang trách ngược Đóm quèn:

- Giao cho mày canh chừng mà mày bỏ chạy, nhục bà cố!
- Thôi ông nội, con không chạy thì bị bắt có mà ăn đòn mềm xương. Tao với mày chung xóm nhỏ Tí Ni, đứng xớ rớ nó thấy quen quen, nó biết nó méc là chết! – Đóm quèn thè lưỡi.

Được bạn mình tôn lên hàng “ông nội”, lại thấy nó nói cũng có lí nên Tát ròm thôi xỉ vả… ông nội, đưa tay kéo bịch ổi lại gần:

- Cũng may là còn đem được mớ ổi về, ủa lúc nãy tao thấy nhiều lắm sao giờ còn có bi nhiêu vậy cà?

Cò kẹo được “gãi” trúng chỗ ngứa, nó ấm ức chỉ về phía tôi:

- Thằng Tí ngu, nó đổ hết nửa bịch, tao không giành lại chắc nó đổ hết bịch!
- Ngu cái đầu mày! – Tôi đổ quạu.
- Mày mới ngu đó Cò, tham ăn cho cố mạng! – Dẻo quẹo đồng tình, rồi như chưa hết bực mình nó còn vọt miệng phun một bãi nước miếng dơ hầy ra đất. – Tao mà bị bắt là tại mày hết!

- Sao sao? Kể nghe! – Mấy cái miệng tụi Tát ròm cùng nhao nhao.

Dẻo quẹo quạu quọ “tường thuật” lại hết vụ tẩu thoát gay cấn vừa rồi. Kể thôi chưa đã, nó còn thêm mắm dặm muối đường mấy đoạn nó phi thân từ trên cây xuống đất, lộn mèo mấy vòng qua hàng rào rồi nhảy bật ra đường như cao thủ võ lâm.

- Ủa? Mày chạy rồi sao mà cứu thằng Cò? – Tuấn còi nhíu mày thắc mắc.
- Thằng Nhí mới cứu, mà hầy… công nhận nó có chiêu ve sầu thoát xác ác liệt lắm nghen tụi mày, không có nó là cả đám tiêu hết! – Dẻo quẹo hăm hở đáp.

- Sao sao? – Mấy cái miệng lại chu ra tò mò, mấy cái tai đồng loạt dỏng lên như sợ rớt từng lời vàng ngọc của thằng Dẻo.

Thằng Nhí nãy giờ không nói gì, giờ nghe đến phần mình thì nó đỏ mặt tía tai:

- Kể gì mà kể, bỏ đi!

Nhưng dễ gì bỏ, Dẻo quẹo cứ tiếp tục. Nó vừa kể bằng giọng hồi hộp, vừa đía thêm đủ thứ nên đến khúc thằng Nhí tuột quần cứu bồ cả đám thì như một quả bom nổ, bọn tôi té ra cười lăn lộn, ôm bụng sặc sụa một hồi lâu mới ngồi nhìn nhau thở phì phò vì tức ngực.

- Đó giờ chỉ nghe ông Lê Lai đổi áo cứu chúa Lê Lợi, bữa nay có thằng Nhí tuột quần cứu anh em. Ghê thiệt nha mậy! – Tát ròm búng tay cái chóc đầy tán thưởng.

Thấy lũ bạn lại cười hích hích, thằng Nhí hậm hực:

- Chia ổi đi, tao bực rồi nghen!

Nghe nhắc đến “luận công ban thưởng”, Cò kẹo hăng hái lên liền, nó giành ngay:

- Để tao, giờ chia ra làm bảy phần nghen. Quá cha ơi, ổi xá lị ngon lắm nha, tao đếm xong rồi chia cho tụi bây!
- Lẹ lẹ, đói rồi đó mầy! – Tụi tôi thấy thằng Cò đổ mớ ổi to đùng đầy hấp dẫn ra đất liền nhổm dậy, xáp lại gần.

À đúng ra là chỉ có tụi nó chứ không có tôi, vì tôi lúc này tự nhiên phủi mông đứng dậy:

- Tao về!

- Hả? Còn ổi? – Cả lũ trố mắt ngạc nhiên.
- No rồi!

Đáp gọn lỏn rồi tôi bỏ về một mạch trong sự ngỡ ngàng của đám bạn vì chẳng hiểu thằng Tí ham ăn bữa nay làm sao vậy kìa.

Thật sự thì tôi còn không hiểu tôi nữa là tụi nó. Bình thường những lúc đi ngang qua nhà Tí Ni, tôi vẫn thường ngóng mỏi cả cổ mà chờ mãi vẫn không thấy có trái ổi nào rụng xuống, chỉ có nước miếng chảy lòng thòng ướt áo.

Vậy mà hôm nay, trả thù xong rồi, ổi cũng hái rồi mà tôi chả buồn ăn, chỉ thấy trong bụng nó cứ sao sao ấy!

Vừa đi lững thững về nhà, vừa nghĩ nhưng nghĩ hoài nghĩ hoài cũng thấy hông hiểu gì hết trơn, tôi chán nản tung chân đá mạnh vô cái lon sữa rỗng nằm chỏng chơ bên lề đường.

- Beng… beng…!
- Tổ cha, thằng nào đó? – Cái lon văng vô trong căn nhà gần đó, rồi tiếng chửi theo vậy mà văng ra.

Tôi ù té chạy.

oOo​

Chiều tối, tôi cùng mẹ ra chợ mua ít đồ.

- Hôm nay cu Tí muốn ăn gì? Bánh quai vạc nghen? – Mẹ tôi hỏi, bao giờ dắt tôi đi chợ mẹ cũng sẵn tiện mua đồ ăn vặt cho tôi.
- Bánh mì chả cá đi mẹ, nguyên ổ nha! – Tôi mê mấy món chả chiên, chả hấp của bà Xíu ngoài chợ lắm.

Lần nào cũng vậy, đi chợ với mẹ hay bà ngoại luôn là một trong những “hành trình” mà tôi thích nhất vì được ăn hàng thả cửa. Khi thì bánh canh, bún bò, tôm chiên, khi thì cà rem, kem kí.

Bà Xíu bán riết quen, cứ thấy tôi lò dò đi tới là biết ý làm cho một ổ đầy nhóc chả cá rồi cắt bánh ra làm đôi.

- Giờ con ăn một nửa, tí xong lại ăn một nửa! – Tôi nói vậy vào lần đầu đến đây, chứ mẹ tôi định bảo con nít ăn một ổ sao hết.

Nhưng tôi ăn hết thiệt, và lần này cũng sẽ là vậy, xực một hồi là xong á mà!

Trên đường về có đi ngang qua xóm Trên, mẹ tôi nán lại một chút ở nhà bà Tàu để gửi xấp vải may đồ. Tự dưng tôi lại đâm ra tò mò khi nhìn về phía nhà ngoại con Tí Ni, cách nhà bà Tàu có mấy bước.

Tranh thủ lúc mẹ đang nói chuyện với bà Tàu, tôi mò tới cái hàng rào lúc chiều mình đã té ập vào, rồi rón rén nghểnh cổ lên nhìn vô trong sân.

Ở trong sân, con Tí Ni mặt xụ xuống một đống, nó đứng vòng tay lại cạnh bên cây ổi trụi lủi, hai bím tóc buồn bã đờ ra.

Dòm len lén qua mấy nhành hoa giấy, thấy mắt “Na Tra thái tử” đỏ hoe, tự dưng tôi thấy nó tội tội. Nghĩ một hồi, tôi quyết định:

- Ê!

Tí Ni giật mình, nhướn mắt lên nhìn quanh quất nhưng chả thấy ai.

- Ê! – Tôi nhón chân lên.

Lần này thì nó đã nhìn thấy tôi, nhận ra đó là ông Tí… du côn hôm bữa, nó bất giác lùi lại một bước, lo lắng ngó vô trong nhà.

- Ê đừng méc, tao không làm gì đâu mà sợ! – Tôi vội kêu lên the thé.

Không biết có tin hay không, Tí Ni đưa mắt nhìn tôi, mặt vẫn xụ xuống, nó chả biết làm gì ngoài việc đứng vòng tay, chân dí dí xuống đất.

- Bị phạt hở? – Tôi hỏi.

Nó không đáp nhưng lại bặm môi như sắp nấc lên, và tôi coi đó là câu trả lời.

Tôi lại hỏi:

- Sao bị phạt?
- …! – Nó im lặng nhưng khẽ liếc sang cây ổi, rồi lại ngó vô trong nhà.

Thấy nó cứ trơ ra như cục đá, tôi đổ quạu sẵng giọng:

- Sao mày im re hoài vậy? Học lớp mấy?

Dường như trông bộ tôi hổ báo quá nó quên cả sợ, lí nhí nói:

- Lớp ba…!
- Tao học lớp bốn, lớn hơn mày! – Tôi gật gù.

- Sao mày lại bị phạt?

Lần này con Tí Ni không dám im nữa vì sợ tôi bực, nó trả lời ngay bằng giọng buồn buồn:

- Em đi chơi không coi nhà, để… để người ta vô nhà trộm ổi nên bị phạt đứng vòng tay tới giờ cơm mới được vô!
- Ai phạt mày vậy? Ông bà ngoại mày hả? – Tôi thấp thỏm.

Đợi nó gật đầu, tôi liền “lên án”:

- Kì vậy, ở nhà tao cũng quậy mà ngoại tao đâu có lúc nào phạt tao đâu. Vậy là ngoại mày hông có thương mày, tí nữa đánh mày mấy roi cho coi!
- Hông có đâu, tại em hông nghe lời…! – Nghe tôi dọa, Tí Ni mếu máo như sắp khóc.

Thấy con nhỏ chuẩn bị nhè ra đến nơi, tôi đột ngột cảm thấy bùi ngùi bèn an ủi:

- Ờ… chắc mày không bị đánh đâu. Mà mày biết thằng nào ăn trộm ổi hông?

Hai bím tóc con Tí Ni liền lắc qua lắc lại theo mái đầu của nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Hú vía, nó không biết tụi “người ta” hồi chiều là bọn tôi, chứ không thì tôi sức mấy còn đứng đây ba hoa. Chạy không kịp luôn ấy chớ!

- Mấy cái thằng mất dạy thiệt, đúng là đồ ăn trộm. Tụi nó mà hông bịt mặt là giờ này biết ai rồi, mày phải đi méc liền! – Tôi càu nhàu chửi đổng, tưởng tượng mình đang chửi tụi thằng Nhí thằng Tát, tất nhiên là tôi chừa tôi ra.

- Sao anh biết mấy ổng bịt mặt? – Tí Ni ngẩn tò te, mở to mắt hỏi.

Nghe hỏi mà tôi điếng người, đần mặt ra có tới mấy giây. May mà trời sẫm tối nên nó không thấy vẻ lúng túng trên mặt tôi.

- Tao… tao đoán đại, tụi ăn trộm trong phim hay bịt mặt mà! – Tôi ấp úng nói.

Dường như cũng tin vậy, hoặc là con Tí Ni cũng xem phim “ăn trộm có bịt mặt” như vậy nên nó không hỏi thêm nữa. Chứ nó mà cắc cớ hỏi tôi thêm tụi trộm có mấy người, tôi quýnh quáng một hồi chắc phun ra hết.

- Mày đứng hoài, mỏi chân hông mày? – Tôi lảng sang chuyện khác.
- Cũng hơi hơi…! – Tí Ni đáp.

- Mỏi thì mày ngồi xuống đi!
- Không được, em đang bị phạt mà!
- Ngu, mày ngồi xong xíu đứng lên liền, ngoại mày trong nhà đâu có biết!
- …!
- Ngồi đi!

Thấy tôi quả quyết dữ quá, con Tí Ni sợ nếu nó không ngồi chắc tôi lại lao vô ấn đầu nó xuống nên dù có hơi lo lắng, sau khi ngó vô trong nhà nó cũng sè sẹ ngồi xuống đất.

- Đó, đỡ chưa! – Tôi toét miệng cười vì nó nghe lời mình cái rụp.

Nhưng nó cãi lời tôi cũng cái rụp, vừa ngồi xuống đã đứng bật lên lại.

- Em hết mỏi rồi! – Tí Ni lóng ngóng nói.
- Chán mày, nhát cáy! – Tôi vung tay, ngửa mặt than.

Sực nhớ ra trên tay mình có ổ bánh mì, tôi nổi hứng muốn “bù đắp”, liếm môi hỏi:

- Mày thích ăn bánh mì chả cá hông?

Con Tí Ni làm tôi thất vọng vô cùng, nó lắc đầu thẳng thừng. Nhưng sau đó lại gật đầu tiếp một cái nữa.

- Là sao? – Tôi ngơ ngác.
- Gần tới giờ cơm rồi...! – Tí Ni đáp.
- Nên mày hông thích ăn bánh mì chả cá? – Tôi hỏi.
- Có, em có thích…! – Nó trả lời.

- Thích thì nói thích, mày cứ lắc qua lắc lại thì bố ai mà hiểu! – Tôi lại đổ quạu, sầm mặt nạt.

Tôi nạt, con Tí Ni sợ rúm người:

- Thích, em thích!
- Cho mày nè! – Tôi cười toe.

Rồi tôi hào phóng chìa ra nửa ổ bánh mì, đưa tay qua hàng rào.

- Bánh mì chả bà Xíu đó, ngon bà cố luôn!

Nhưng Tí Ni nó lại đứng yên một chỗ không chịu chạy tới lấy, chắc nó sợ đang bị phạt thành tượng không được cử động. Thấy nó đứng yên, tôi lại hiểu theo nghĩa khác.

- Đừng lo, tao hứa hông cốc đầu mày nữa đâu mà sợ!

Nghe tôi nhắc “thù” cũ, nó lại bước giật lùi một bước. Tôi… thất hứa liền:

- Mày hông tới lấy, tao vô cốc đầu mày à nha!

Tôi oai thiệt, dọa một cái là con Tí Ni chạy tới lấy bánh.

- Em cảm ơn anh Tí!
- Có gì đâu, í… cái con này sao mày kêu tên tao nữa?
- Chứ… em kêu anh sao?
- Kêu gì cũng được, trừ tên Tí ra!
- Tại sao?

Thấy nó ngơ ngác nom đến tội, nhưng tôi mà giải thích ra Tí là con chuột hôi hám chắc tôi còn tội hơn cả nó. Nên tôi phủi tay:

- Thôi mày kêu tao sao cũng được, giờ tao về à!
- Dạ, anh Tí!

Cái con… tiểu yêu này, chỉ trong vài phút mà nó phạm tên húy của tôi tới mấy lần. May cho nó là tôi đã hứa không cốc đầu nó nữa, chứ bình thường là giờ nó sói trán từ đời tám hoánh rồi.

Nhưng liền đó tôi chợt ngớ người:

- Ủa, mà mày tên Tí Ni mà?
- Dạ, em tên Tí Ni. Mà sao anh? – Nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Ha ha, vậy là mày trùng một nửa tên tao, mày cũng là Tí! – Tôi khoái chí nhận ra con nhỏ này cũng chẳng hơn gì tôi, cũng có phần “chuột”.

- Em là Tí Ni mà, anh mới là Tí!
- Tao Tí kệ tao, mày! – Tôi lừ mắt.

Thấy ông anh mới quen này mưa nắng thất thường, thích bực là bực nên Tí Ni sợ tôi một phép, nó dạ ran:

- Dạ, anh Tí!

Thấy mình nấn ná lâu quá rồi, tôi nghĩ bụng phải chạy về lẹ không mẹ lại đi tìm là mệt.

- Thôi tao về, mày ăn bánh mì đi, chả ngon lắm á!
- Dạ!

Con Tí Ni cười toe làm tôi hết muốn về, con nhỏ này ác thiệt, đợi tôi sắp về rồi nó mới cười. Cũng nhờ vậy mà giờ tôi mới phát hiện ra nó có má lúm đồng tiền.

Má lúm đồng tiền cười lên dễ thương ác chiến.

Mải nghĩ, tôi chạy luôn một mạch về nhà báo hại mẹ tôi phải đi tìm thiệt.

Buổi tối, tôi len lén đứng trước gương cố nặn ra một nụ cười để xem mình có thua gì con Tí Ni hông.

Nhưng tôi cười xấu òm. Bực bội, tôi cất cái gương rồi phốc lên giường nằm ngủ.

Trong mơ, tôi thấy con Tí Ni cười với tôi tới cả trăm lần vì tôi cho nó ăn tới cả trăm ổ bánh mì, để rồi sau đó tôi lại đứng trước gương tự cười cũng trăm lần.

Nó ác thiệt, tôi ngủ cũng không yên.

Nhưng cũng dễ thương thiệt, ngoại tôi nói đúng ghê là!

Hết chương 6
 

Hoai_Van

Gà tích cực
Tham gia
17/7/14
Bài viết
248
Gạo
40,0
Anh qua đây sáng tác truyện mới mà bỏ mặc yêu nhầm à? Lũ bạn em đang kêu gào chờ chương mới kìa:)):)):)).
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên