CHƯƠNG HAI: Hiện thân của ác quỷ.
Đang chìm trong giấc ngủ Thiên Minh bỗng giật mình tỉnh dậy vì tiếng mèo gào ngày càng gần, mở cửa sổ xem có chuyện gì thì một cơn gió lạnh ùa vào khiến cô nổi da gà, gió rít mạnh. Trước mắt Thiên Minh là một rừng cây chìm trong đêm tối, từng cành cây bị gió thổi va đập vào nhau, tiếng mèo gào như đang ở ngay trong đầu cô, bỗng một ánh mắt xanh lè xuất hiện nhìn cô chằm chằm, đóng nhanh cửa sổ chạy lên giường và chùm chăn kín mít, kí ức như cuốn phim quay chậm cứ xuất hiện trong đầu cô. Nhớ những ngày đầu mới là sinh viên trường y cô không có hôm nào ăn được bữa cơm ngon do ám ảnh của mùi thuốc, tiếng xe cấp cứu và khi lần đầu tiên được bước vào nhà xác thì mấy đứa bạn của cô có đứa xỉu ngay tại trận, có đứa thì ói ngay lập tức. Thiên Minh không xỉu, không ói, thấy vậy ông thầy cứ vỗ vai khen cô can đảm không ngừng kiểu như cô là hiện tượng lạ nhưng thầy không biết rằng cả một tuần cô không ăn được thứ gì từ cái ngày đặt chân vào nhà xác. Sau khi qua một tuần thấy sinh viên của mình đứa nào cũng như cành củi kể cả mấy đứa con trai thì thầy mới hiểu ra đằng sau cái vẻ ngoài can đảm là cả một hậu quả về sau. Giờ đây ngoài cái nhà xác thì nơi này là nơi thứ hai khiến cô lạnh toát sống lưng.
Sáu giờ sáng nhưng cảm giác như mặt trời đã lên tới đỉnh, Thiên Minh mệt mỏi bước ra khỏi phòng mang theo khuôn mặt ngái ngủ, cả đêm qua cô ngủ không được. Sờ tay vào người cô không khỏi ngạc nhiên khi da gà vẫn còn nổi từ đêm qua tới giờ, từng cọng lông tơ cứ như vậy mà dựng đứng lên, chỉ mới một đêm trông cô đã tàn tạ như vậy mà không hiểu sao đầu bếp, giúp việc và cả lão Thanh Sơn đó có thể sống ở đây mấy mươi năm. Cúi chào mọi người đập ngay vào mắt cô là một bàn ăn có tổng cộng mười hai món mà chỉ một người ăn, dù biết người đang ngồi ăn kia là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng ăn như vậy có hơi quá chăng?
Thanh Sơn đẩy mạnh ghế đứng dậy không quên đưa ánh mắt lạnh lẽo thấu xương về phía Thiên Minh, trong khoảnh khắc mắt chạm mắt nhưng cô không hề nao núng...
“Quả thật nhìn rất đẹp trai, phong thái oai nghiêm nhưng ánh mắt không thể ưa nổi.”
“Chuẩn bị xe cho tôi.” – Một giọng nói lạnh lùng toát lên đầy uy lực.
Thiên Minh ghét màu đỏ vậy mà hôm nay phải lái một chiếc xe màu đỏ, dù xe có xịn cỡ nào thì trông cũng khó ưa như chủ của nó.
......
“Cô không biết lái xe à?”
Có người đi xe máy băng ngang qua đường làm Thiên Minh thắng gấp kết cục là bị chửi cho một câu như vậy đấy.
“Tôi hỏi mà cô không trả lời, tai cô có vấn đề hả?”
“Tôi chỉ có nhiệm vụ lái xe, không có nhiệm vụ trả lời bất kì câu hỏi nào của ông.”
Thanh Sơn cười khẩy, một điệu cười ranh mãnh, ánh mắt của anh giờ như con thú dữ đang rình mồi.
“Tôi kêu làm gì thì phải làm, hỏi gì thì phải trả lời không tôi không biết chuyện gì xảy ra đâu.”
Cái giọng nói lạnh lùng hồi sáng thay bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng cảm giác còn nguy hiểm hơn gấp vạn. Xe dừng lại trước tập đoàn Cao Hùng – đây là tập đoàn chuyên sản xuất những sản phẩm về chăm sóc tóc, da và nhập quần áo từ các hãng thời trang nổi tiếng khắp thế giới về thị trường Việt Nam.
Thanh Sơn bước xuống xe, ngay lập tức các nhân viên đang đi vào liền đứng lại nghiêm trang rồi cúi chào.
“Này, tính tôi hay quên lắm, tôi nghe tai phải nhưng lại lọt qua tai trái nên những gì ông nói hôm nãy tôi quên hết rồi, phiền ông lần sau nhắc lại.” – Thiên Minh nói lớn, vừa dứt câu cô liền phóng xe biến mất, những người chứng kiến ở đó còn chưa kịp định thần được chuyện gì mới xảy ra, thật không ngờ chủ tịch tối cao cũng có lúc bị đáp trả như vậy. Chính Thanh Sơn cũng không hiểu được đây có phải là một đứa con gái không? Đứa con gái mang hình hài của một đứa con trai sao?
Ngồi trong HOPE, quán cà phê, trà sữa lớn ngay đối diện tập đoàn Cao Hùng, Thiên Minh đang nhấp nháp ly trà sữa ngon lành, từng viên chân châu óng ánh, từng giọt trà sữa béo thơm hương trà hoà quyện với vị dâu làm cô lâng lâng, người ta xỉn rượu, bia, cocktail còn cô thì xỉn trà sữa. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo từ một số máy lạ.
“Cô lên phòng tôi ngay, lái xe thì phải bên cạnh tôi hai tư trên hai tư mà cô biến đi đâu thế hả?” – Một giọng quát lớn vang lên, may mà Thiên Minh để cái điện thoại xa tai chứ mà để gần thì cái màng nhĩ chắc cũng vĩnh biệt cô mà sang thế giới bên kia.
“Sao ông ta biết số mình? Không lẽ cậu đưa? Mà thôi cho ông ta chờ ai kêu dám hét vào tai mình.”
Với tốc độ 1km trên giờ vừa đi vừa ngắm cảnh thì mãi ba mươi phút sau Thiên Minh mới có mặt tại tầng ba mươi này, tầng này có ba phòng là phòng luật sư, thư kí và chủ tịch.
Bước vào phòng và trực tiếp đối diện với ánh mắt đang té lửa kia Thiên Minh thản nhiên như mình chưa làm gì nên tội.
“Mang cái này xuống phòng marketting, qua phòng kinh doanh, phòng nhân sự, photo, một ly cà phê đen.” – Thanh Sơn vừa nói vừa chỉ tay lên những tập tài liệu để trên bàn, ra lệnh.
“Nói cho ông hay, tôi không phải osin, tôi chỉ làm lái xe.” – Thiên Minh nhìn lại với ánh mắt thách đố.
“Cậu cô làm thư kí ở đây bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ?”
Thiên Minh tiến tới bàn làm việc, cầm tập tài liệu vỗ mạnh ba cái vào bàn và không quên nở một nụ cười. Hai hai tuổi đầu dù chỉ là một cô sinh viên trường y bình thường nhưng cô chưa bao giờ bị uy hiếp, cô sẽ không để mình bị lép vế dễ dàng như vậy. Thanh Sơn tức giận nhưng là sự tức giận thích thú, thế là cuối cùng anh cũng tìm được người dám tuyên chiến với mình!
Thiên Minh chạy lòng vòng khắp nơi rồi hỏi mọi người, nào là phòng nhân sự, kinh doanh, marketting, nhìn cô giờ đây không khác gì con rối đang bị điều khiển từ xa nhưng đành phải nén tức giận trong lòng vì Thanh Sơn đã nắm được điểm yếu của cô. Nhưng cô đâu ngờ được nhân viên của cái công ty này cũng kinh khủng ngang ngửa chủ của nó, vừa đặt chân tới phòng marketting thì tất cả phụ nữ từ già đến trẻ đều xúm lại người thì vuốt tóc, người thì nắm tay, người hỏi số điện thoại, người hỏi lai lịch làm đầu cô quay quay, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng, giờ đây trông cô thật thảm hại.
“Cà phê đây.”
Nhìn thấy Thanh Sơn đang ngồi chễm chệ trên ghế, Thiên Minh máu nóng dồn lên não nhưng đành phải nén giận.
“Tôi muốn uống nước lạnh, nóng quá!”
“Haha, ông... Được thôi, nước lạnh.”
Thanh Sơn dùng ánh mắt “ngây thơ vô số tội”, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
“Thiên Minh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bình tĩnh nào.”
....
“Nước lạnh đây.”
“Tôi không muốn uống nước lạnh nữa, nước cam đi.”
“Ông tính bóc lột sức lao động hả?” – Thiên Minh hét lên, lần này cô không thể nén cơn giận được nữa.
“Tôi có cảm giác hình như có con muỗi nào đó đang ve vẩy bên tai thì phải? Cô có thấy con muỗi nào không? À mà cậu cô...”
“Thôi được rồi, nước cam chứ gì?”
Thiên Minh từ từ, nhẹ nhàng bước ra, giờ đây mà có thuốc xổ trong tay thì cô sẽ cho hết vào mọi thứ nước uống ở đây.
“Ly này là nước cam, nước ấm, nước dâu, nước chanh, cà phê sữa, pepsi, coca, ca cao nóng. Tất cả các loại nước uống tôi đều lấy rồi, ông thích uống nước nào thì uống đi.”
Thanh Sơn mặt vẫn không ngước lên, mắt vẫn nhìn thẳng vào tập tài liệu trên tay, chân đẩy chiếc ghế ra xa bàn làm việc.
“Tay tôi với không tới, đến đây đưa cho tôi.”
“Vâng, thưa ông.” - Thiên Minh nghiêng đầu nở nụ cười, bỗng dịu dàng lạ thường làm Thanh Sơn nghi hoặc nhưng dù cô có giở trò gì thì anh cũng không tha.
“Nước cam của ông đây.”
“Đứng gần lại.’ – Thiên Minh tiến lại gần, một mùi hương nhài thoang thoảng, nhẹ nhàng làm Thanh Sơn có cảm giác rất dễ chịu.
“Thôi, cà phê sữa đi.” – Thanh Sơn tính cầm để uống nhưng Thiên Minh quay tay lại về phía mình.
“Đúng là tập đoàn lớn có khác, cà phê ngon đó.”
“Cô được đấy.”
Hai ánh mắt trừng trừng không chớp, đây là ánh mắt của hai kẻ thù không đội trời chung nhìn nhau.
“Thưa cậu, đến giờ họp rồi.” – Ông Lâm từ ngoài bước vào mới khiến cuộc chiến Minh – Sơn kết thúc, Thanh Sơn đẩy mạnh ghế, không quên nở một nụ cười gian xảo trước khi đi. Cứ như thế này thì cuộc sống của Thiên Minh không có lấy một ngày bình yên!