Phần 3: Nỗi buồn sâu thẳm
Trong căn nhà lạnh lẽo không hạnh phúc này, Nga tự hỏi sao mình có thể sống trong một cái thế giới tàn tạ này được chứ? Không, cô sống là để chờ đợi, chờ đợi anh quay trở về và hai anh em sẽ lại sống như xưa. Ba mẹ cô không còn ở Việt Nam, họ đã sang nước ngoài làm việc, để lại một mình cô với căn biệt thự rộng lớn này. Nhiều lần, khi mẹ gọi điện về, cô đã hỏi:
- Mẹ, con là người thừa phải không?
- Không, mẹ xin lỗi con, vì công việc quá nhiều nên ba mẹ phải xa con, con có thể sang đây sống với ba mẹ.
- Nước Mĩ sao, nó ở xa lắm. Không, con chỉ muốn ở đây. Ít ra ở đây con còn có thể nói chuyện với anh trai, con sẽ đợi đến khi nào anh ấy quay trở về.
- Con hãy chấp nhận sự thật đi, mẹ đã làm được điều đó. Không chỉ có con mà cả nhà đều thương anh trai con nhưng đừng yếu đuối nữa. Nga, mạnh mẽ lên con, bảy năm rồi, hãy quên đi.
- Mẹ bảo quên là quên được hay sao? Mẹ đã quên anh Quân, con ghét mẹ - Nga cúp máy trong giận giữ. Có cái gì đó thấm qua miệng cô, rồi chạm vào lưỡi, mặn chát, mùi vị của nước mắt. Nó đã chảy trên hàng mi của cô từ bao giờ mà cô không biết. Cô bất lực và yếu đuối, lúc này chỉ biết hét lên:
- Anh Quân, em không biết đâu, anh phải về với em đi.
Lúc nào ở cùng cô cũng chỉ là không gian chống vắng đến mù mịt. Lúc nào trả lời cô cũng chỉ là tiếng thở của trời đất cô đơn này. Cô chẳng có ai để tâm sự, chẳng có ai thôi thúc cô mạnh mẽ lên cả. Nga đã chán ghét cái cuộc sống này từ lâu, nhưng vì anh trai, cô chấp nhận chịu đựng để một ngày nào đó anh quay về bên cạnh người em gái ngốc nghếch này. Rồi anh sẽ chỉ bảo cô những điều đúng, ngăn cản khi cô làm sai, cô chỉ ước mỗi một điều nhỏ nhoi ấy mà ông trời cũng không cho cô hay sao? Định mệnh đã mang tới cho cô người anh trai đáng quý trong tuổi thơ và cô tin chắc rằng định mệnh sẽ một lần nữa mang anh đến bên cô để cô có thể làm tròn chữ em gái ngoan mà anh hay gọi đầy tình cảm, đầy yêu thương ấy. Những lúc này cô thường nhìn lên bầu trời thẳm đầy sao kia mà nói:
- Con chỉ ước anh trai con trở về, dù là đổi lấy tính mạng nhỏ bé này để làm được điều đó, con cũng chấp nhận. Con sẽ đợi, đến tóc bạc con cũng sẽ đợi. Anh Quân là tất cả đối với con.
Ông trời có lẽ biết tất cả cuộc đời cô nhưng cũng không thể nào không động lòng mà thốt ra một câu hỏi: “ Người con trai ấy là ai, là người anh trai đáng kính đến mức nào mà em gái có thể từ bỏ mạng sống quý giá để cứu rỗi lấy cuộc đời chìm nghỉm dưới nước kia của anh ta cơ chứ?”
- Ông trời sẽ mang anh Quân về bên con phải không? Ước mong của con sẽ thành hiện thực chứ? Con tin tưởng vào ông. Con tin anh ấy còn sống, ở hiền thì gặp lành mà.
Trong thâm tâm, cô nghĩ về tuổi thơ của mình, một tuổi thơ chỉ có duy nhất tình yêu thương của anh, anh Quân của cô. Ba mẹ trong mắt cô chỉ là những người vô tâm vì khi cô còn nhỏ, họ rất ít khi ở nhà, họ quan tâm đến công việc nhiều hơn cả quan tâm đến con cái của mình. Gia đình này không bao giờ được chọn vẹn vì lúc nào bữa cơm cũng chỉ lủi thủi một anh trai, một em gái. Cô còn có anh những ngày tuổi thơ. Vậy thì không biết anh lúc nhỏ thế nào nhỉ? Cô đã từng nghĩ ra câu hỏi đó. Hồi tưởng về quá khứ mà hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô nhớ lúc ấy mình còn rất nhỏ, khi mái tóc tơ ngắn phồng lên như cô bé Maruko tinh nghịch, hai mắt hay mở to tròn đến đáng yêu, làn da trắng hồng mịn màng với đôi môi nhỏ chúm chím cười. Cô bé hỏi anh trai:
- Anh ơi, ba mẹ đâu?
- Ba mẹ đi làm rồi em.
- Ba mẹ thật xấu, không về nhà ăn cơm với em.
- Không phải vậy đâu, ba mẹ đi làm kiếm tiền nuôi anh em mình khôn lớn, mẹ bảo mai ba mẹ sẽ về thăm chúng ta.
- Không, em không muốn ba mẹ đi làm.
- Vậy sau này em muốn làm nghề gì nào?
- Anh làm nghề gì?
- Anh sẽ làm một chú cảnh sát dũng cảm,bảo vệ em khỏi những người xấu. Anh cũng muốn làm một nhà văn nữa.
- Vậy em cũng muốn làm cảnh sát, làm nhà văn. – Câu nói của cô bé thốt ra, mặc dù không hiểu những nghề đó là gì nhưng giọng nói thật trong trẻo và ngây thơ đến đáng yêu vô cùng.
- Em muốn như anh thì phải học hành thật giỏi. Ba mẹ đi làm kiếm tiền cho anh em mình đi học đấy.
- Oa,vậy sao? – Đôi mắt cô bé trố lên nhìn anh trai một cách đầy ngưỡng mộ.
Lớn lên một chút, Nga lại đặt những câu hỏi khác cho anh trai của mình.
- Anh ơi, trước kia khi em chưa ra đời thì anh ăn cơm với ai?
- Anh ở cùng vú nuôi và ăn cơm cùng bà ấy, ba mẹ cũng thường xuyên về nhà mà.
- Giờ bà vú nuôi ấy đâu?
Mặt anh thoáng nét trĩu xuống:
- Bà đi xa rồi.
- Đi đâu hả anh?
- Đến cõi vĩnh hằng. – Nhìn gương mặt cô bé thoáng chút ngây ngô, anh lại nói tiếp – Đó là nơi tuyệt đẹp, giống như những nơi đẹp nhất trong truyện cổ tích của em vậy. – Anh xoa đầu cô em gái bé bỏng của mình.
- Em sẽ làm vú nuôi của anh.
- Ha ha, anh lớn rồi, không cần vú nuôi nữa, em còn nhỏ nên mới cần.
- Vú nuôi của em đâu?
- Là anh đây.
- Em không muốn.
- Sao lại không? – Anh nhìn cô vẻ tò mò.
- Em muốn anh làm hoàng tử, em sẽ làm lọ lem, anh sẽ là phò mã của em.
- Ha ha, anh chấp nhận, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi chứ?
Nga nhí nhảnh đồng ý ngay tức khắc. Cô chỉ mong anh nói điều ấy thôi mà.
Rồi lớn hơn chút nữa, khi biết đến hai từ vợ chồng nhờ vào mấy trò chơi mà các bạn trên lớp hay chơi, cô lại nói với anh:
- Anh Quân, anh làm chồng em nhé.
- Ôi, em còn bé lắm.
- Không, em nhất định phải cưới anh làm chồng.
- Anh em không thể làm vợ chồng được đâu em.
- Vậy phò mã có phải là chồng của công chúa không?
Anh ngây người ra một lúc không biết cô em gái của mình đang nói về điều gì nhưng rồi cũng bình thản trả lời:
- Ừ đúng rồi.
- Thế thì đúng rồi, anh là chồng của em vì anh đã nhận lời làm hoàng tử, phò mã của lọ lem rồi mà.
Lúc này anh mới ngớ người ra, biết em gái nói vậy anh không thể nào đỡ được một ca khó như thế này, cô em này quả thật quá khôn ngoan rồi. Xoa đầu em, anh nói:
- Lớn lên em sẽ biết là vì sao thôi.
Đến bây giờ cô lớn, khi biết ý nghĩa của vợ chồng là gì thì cũng là lúc cô mất anh. Cô sẽ không còn có thể giãi bầy ý kiến, tầm hiểu biết của mình với anh được nữa. Cho đến khi cô gặp lại anh, cô sẽ kể hết những gì cô biết cho anh nghe, anh sẽ khen cô giỏi giang. Mặc dù không thể là một cảnh sát, một nhà văn như uước mơ của anh nhưng cô cũng đã là một biên tập viên xuất sắc. Anh sẽ vui vẻ rất nhiều khi biết cô thành công trong cuộc sống.
Sau khi Nga dập điện thoại, bà Trần đã hết sức lo lắng. Phải làm sao để con gái bà có thể quên đi cái quá khứ đau buồn ấy, làm sao để con gái bà có thể chấp nhận sự thật là anh trai nó đã không còn trên đời này nữa chứ. Bà nghĩ về đứa con trai tội nghiệp của mình, bảy năm trôi qua rồi, con bà đang nằm dưới cái lòng hồ lạnh lẽo kia suốt năm này qua năm khác mà không ai tìm thấy. Khi thấy con gái mình hét lên gọi anh khóc nức nở trên chiếc thuyền gỗ giữa dòng, bà và ông Trần vô cùng hoảng hốt, gọi người giúp đỡ, chèo nhanh chiếc thuyền ra giữa hồ để đưa cô bé vào. Nga vẫn khóc, tiếng khóc như xé vào không gian, xé cả tim của các bậc cha mẹ. Chuyện bất lành đã xảy ra.
- Mẹ, ba, anh trai của con đâu rồi? – Câu hỏi ngây thơ cất lên làm mọi người càng thêm căng thẳng.
Chính lúc này đây bà đã cảm thấy như ngàn mũi dao đâm vào tim. Chỉ biết khóc, ôm con mà khóc, bà khóc đến ngất đi. Bà đã từng tự trách mình: “ Nếu không đưa con nó đi chơi hồ thì đâu xảy ra chuyện thế này. Nếu chú ý con thêm chút nữa thì...Thật ngốc, ngốc quá mà.” Lúc Quân nhảy xuống cứu em gái cũng là lúc bà và ông đi mua thức ăn vặt cho hai anh em. Cứ ngỡ rằng Quân sẽ chăm sóc em gái cẩn thận nhưng thật không ngờ cậu con trai mười bảy tuổi ấy lại bị dòng nước nhấn chìm đến mức không tìm thấy xác. Dù nhớ con đến mấy bà cũng phải chịu đựng để quên đi. Bà và ông thương con lắm chứ, nhớ con lắm chứ. Nhưng kể từ khi anh trai Nga mất, Nga lúc nào cũng trầm lặng, chẳng bao giờ tâm sự với ông bà về chuyện gì, mỗi khi về Việt Nam thăm con đều bị Nga tránh mặt, dù ở cùng một nhà mà cứ như xa ngàn dặm, vậy nên ông bà quyết định sang nước ngoài một thời gian để con gái có thể ở nhà bình tâm hơn. Không biết quyết định này là đúng hay sai nhưng ông bà vẫn dằn lòng mà nuốt nước mắt vào trong.
- Mẹ xin lỗi con.
Bà cũng hiểu con gái mình sẽ chẳng bao giờ biết lỗi lòng của ba mẹ mà tha thứ cho bà, thậm chí còn hận bà, ghét bà. Những điều xảy ra thật tồi tệ, thật tàn bạo đối với cuộc đời của bà, kể cả gia đình yêu quý của bà, biết trách ai bây giờ đây? Trách trời, trời có thấu, trách mình, đúng rồi, bà chỉ biết trách mình mà thôi. Nhưng bà có lỗi gì? Lỗi của bà là không chú ý đến con cái của mình hay sao? Lỗi của bà là để con vượt ra xa tầm mắt của mình để rồi xảy ra chuyện như vậy có phải hay không?
- Con trai, dù con có ở nơi nào thì mong con sống yên lành hạnh phúc. Mẹ xin lỗi vì không thể chăm sóc cho em gái con chu đáo được, mẹ thật không đáng.
- Em vừa nói chuyện với con à? – thoáng thấy giọt nước mắt trên mặt bà, ông Trần bước đến và hỏi.
- Vâng. – Bà vừa trả lời vừa cố giấu đi những giọt nước mắt hoen mi kia.
- Em khóc à? – Ông Trần vẻ lo lắng.
- Đâu có, con khỏe lắm anh ạ.
- Vậy thì tốt. Thế em có hỏi con nó cần gì để anh mua rồi gửi về cho nó không?
- Em quên mất rồi.
- Lần sau nhớ hỏi đấy nhé.
Bà nghe giọng của ông, như càng thấy tủi thân, sống mũi cay đến nỗi không thở được, chỉ muốn òa lên khóc. Bà quay đi để ông không nhìn thấy hàng lệ đang chảy không ngừng kia, ướt hết cả hai bên gò má, nó mặn lắm, chát lắm, cay lắm, đắng lắm, cứ lấy tay lau đi thì nó lại càng chảy không ngừng, rồi bất giác bà bật lên tiếng nấc.
- Em sao vậy? – Ông vỗ vai bà nhưng bà vẫn không quay lại, chỉ nói:
- Em hơi mệt, tối muộn rồi, em đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ đi.
- Ừ.