Phần 10: Từ tận đáy lòng.
Một tuần lễ cũng trôi qua nhanh chóng, ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hồ nhìn về phía xa xa, Nga bỗng nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi đến:
- Anh xin lỗi.
Ngồi bên bờ hồ, cô thẫn thờ nhìn dòng chữ, chẳng hiểu sao hôm nay cô thấy buồn đến tận đáy lòng, nhìn số điện thoại trên màn hình di động, cô tự hỏi có phải là anh nhắn cho mình hay không, rồi cuối cùng cũng trở về thực tại mà xua tan ý nghĩ đầy hão huyền. Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, số điện thoại quen thuộc,là Phượng gửi tin nhắn cho cô : “Chị Nga, em không biết phải làm thế nào, em xin lỗi.” Phượng xin lỗi về việc gì chứ? Nga càng lo lắng thêm.
- Nga, em đến sớm vậy? – Ánh vừa tới.
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?
- Cùng em tâm sự ấy mà.
- Sao? Có chuyện gì? chẳng lẽ anh yêu ai không giám nói hay bực bội việc gì? Dừng có lấy em làm miệng giếng để chuốc giận đó nha.
- Không đâu – Anh nhìn cô – Anh xin lỗi.
- Anh xin lỗi về chuyện gì?
Khoan, chuyện này thật quá trùng hợp, sao hôm nay Nga lại nhận được nhiều lời xin lỗi cùng một lúc như vậy? Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?
- Anh Ánh, anh có chuyện giấu em phải không?
- Anh... anh
- Anh nói đi chứ
- Thôi chúng ta vào khu vui chơi đi.
- Không, anh nói đi.
- Nhưng anh...
- Anh không muốn nói thì thôi vậy.
Nga đứng dậy bước đi dọc theo bờ hồ, đôi mắt xa xăm làm Ánh không thể kìm lòng. Có lẽ anh sẽ phải nói hết tất cả.
- Nga, anh xin lỗi. Hôm nay là ngày cưới của Phong.
- Có lẽ em sẽ chẳng thể nào níu kéo được anh ấy nữa. Em biết một ngày nào đó mình sẽ phải chấp nhận nhìn anh ấy khoác tay người khác để đọc câu thề non hẹn biển mãi mãi bên nhau... nhưng thật không ngờ là nó lại đến sớm như vậy.
- Chúng ta đừng nói đến chuyện đau lòng ấy nữa.
- Anh Ánh, anh có thể giúp em một việc được không?
- Chuyện gì?
- Em muốn đến chúc phúc cho anh Phong.
- Nhưng điều đó chỉ làm cho em càng thêm đau lòng mà thôi.
- Không, em muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh ấy trong ngày trọng đại này. Để em có thể quên và chấm dứt tất cả với những thứ không thuộc về mình.
Ánh thực tế không muốn đưa Nga đến lễ cưới của Phong vì anh biết dù cô có đến đó cũng chẳng thể nào quên hết được tất cả mà ngược lại còn làm cho cô thêm đau lòng, làm cho Phong thêm khó xử mà thôi. Nhưng Nga đã nhờ anh, lần đầu tiên cô mong anh giúp đỡ, anh không thể từ chối, khó lòng, dù không muốn vẫn phải làm. Anh đồng ý rồi đưa Nga đến một nhà hàng sang trọng nơi đang diễn ra lễ thành hôn của cặp đôi nổi tiếng Ngọc Khánh và Hoàng Phong. Vừa nhìn thấy tấm ảnh cưới, Nga bất giác mỉm cười, một nụ cười đầy đau thương và chua chát:
- Cô ấy thật xinh đẹp. Có lẽ cô ấy mới là người thực sự xứng với anh Phong. Anh có thể vào trước, đừng lo cho em, em không sao đâu.
Ánh biết lúc này cô đang cần thời gian để bình tĩnh, cô cần ở một mình.
- Vậy anh vào trước đây, có chuyện gì thì gọi anh.
- Vâng.
Nga nhìn theo từng bước chân thật chậm của Ánh. Đứng nép phía sau tường nghe câu nói nói của chủ hôn:
- Hai người có đồng ý yêu thương nhau suốt đời, dù có chuyện gì cũng phải tha thứ, không bao giờ xa lìa nhau hay không?
Cô dâu cất tiếng nói:
- Tôi đồng ý.
Anh vẫn chưa nói, sao anh không nói? Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, mọi người đều nín thở để chờ đợi câu nói đồng ý của anh. Phong nhìn quanh như đang cố tìm một bóng hình nào đó nhưng rồi anh thất vọng quay lại nhìn người chủ hôn nói:
- Tôi đồng ý.
Nga nhìn lén anh, cô cứ nhìn, nhìn cho đến khi mọi người bắt đầu nâng ly chúc mừng đôi uyên ương mới.
- Phong, cô ấy đến đây. – Ánh nói với Phong
- Nga đến từ lúc nào? Giờ cô ấy đang ở đâu?
- Cô ấy đứng ngoài kia.
- ...
Phong bước ra khỏi căn phòng trang hoàng đầy hoa cưới, anh bắt gặp dáng đi quen thuộc của người con gái anh yêu.
- Nga
Cô quay lại nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười cho anh yên lòng.
- Chúc anh hạnh phúc.
- Anh xin lỗi. – Anh bước đến gần cô.
- Chúng ta có thể làm bạn như lúc đầu được không? – Cô hỏi anh.
- ...
Phong không trả lời, một lần nữa anh lại để người đối diện phải chờ đợi, lần này cô đợi anh quá lâu nhưng anh vẫn không nói gì hết.
- Em biết rồi. Cảm ơn anh vì đã không trả lời câu hỏi đó.
Nói xong, cô bước thật nhanh như để có thể tránh khỏi hình dáng anh hay tự cảm thấy mình thật ngốc nghếch, bị tổn thương chính vì câu nói của mình vừa thốt ra. Phong không trả lời, anh không muốn cô và anh làm bạn chỉ vì một lí do, anh còn yêu cô rất nhiều, nhiều đến mức anh không muốn làm tổn thương cô thêm lần nào nữa.
- Anh xin lỗi.
- Anh Phong, cô gái lúc nãy có để lại cho anh một món quà. Anh hãy nhận lấy. – Cô tiếp tân nói.
Phong nhìn hộp quà trước mặt, anh thẫn thờ một lúc rồi đưa tay nhận lấy nó.
- Ở đây còn có một tâm thiệp. – Cô gái nói tếp.
“Em nghĩ có lẽ anh sẽ không dùng tới món quà này nhưng mong rằng anh sẽ coi nó như một thứ kỉ niệm của người bạn cũ tặng cho mình mà giữ gìn cẩn thận. Ngày cưới của anh mà em không có gì giá trị để dành tặng hai người, nhưng anh không cần phải lo, em sẽ chúc hai người hạnh phúc. Nếu được thì hãy vì em mà yêu thương cô ấy thật nhiều, đừng để cô ấy tổn thương. Em sẽ chờ đợi một người giống như anh.”
Nga để lại cho anh một cây bút máy, cô nói đúng, anh sẽ không bao giờ dùng nó mà giữ gìn thật cẩn thận và nếu còn có thể, anh sẽ nhờ cô viết dòng chữ đầu tiên để tặng anh, đó mới là điều ý nghĩa thật sự đối với Phong.
- Anh không hề muốn như vậy, giá chuyện này không xảy ra thì người đối diện anh trong lễ đường ngày hôm nay là em chứ không phải cô ấy.
Cuộc đời này mà thay đổi được giống ước muốn “giá như” của anh thì sẽ không bao giờ còn những chuyện tình dang dở, phai tàn nữa. Đâu chỉ riêng Phong, Nga cũng vậy, cô muốn từ “giá như” ấy trở thành một điều ước. Nhưng cuối cùng cũng chỉ giống như gió thoảng mây trôi, ai từng nhìn thấy thiên thần rồi chứ.
- Anh, em chưa từng nhìn thấy thiên thần.
Hai tháng trôi qua nhanh như một giấc mộng, người muốn xa thì cũng đã xa rồi, chỉ còn nơi đây lẻ loi một hình bóng, em mãi chờ anh, chờ tới khi con tim em yêu lại được từ đầu.
- Nga, em không từ bỏ được hay sao? – Thấy Nga tinh thần ngày càng giảm sút, Ánh không khỏi thấy xót xa cho thân phận cô, không ngờ cuộc đời mình lại như cánh lục bình trôi dạt mãi trên con nước lớn mà chẳng thể tạt vào bờ. Đâu có như ai đó, giờ chắc đã yên phận làm cha, cuối cùng cũng không phải vì nàng mà từ bỏ sự nghiệp.
- Em không sao mà, anh đừng lo lắng quá. – Nga cố nhìn anh cười nhẹ, một nụ cười mà chính cô cũng cảm thấy nó thật giả dối.
- Em đừng giấu trong lòng nhiều quá, cứ tâm sự cùng anh.
- Em không thể, em xin lỗi.
- Hai tháng trôi qua rồi mà, chúng ta đừng vì quá khứ mà từ bỏ tương lai. Em không nhớ mình cần phải làm gì sao?
- Ý anh là...
- Gặp anh trai em.
- ...
Ánh nhìn Nga cười mỉm, anh biết cô giờ đây cũng cảm thấy hồi hộp, sau khi dõi theo Nga cho đến khi cô vào phòng, anh bất giác thốt ra câu nói thật nhỏ như chỉ để một mình anh nghe:
- Được nhìn em hạnh phúc là niềm mong ước của anh.
Có phải anh đang cảm nhận được tình cảm của mình với cô, anh thầm thương trộm nhớ cô nhưng cô mãi chỉ là một người bạn mà anh không bao giờ có thể với tới, trái tim cô đã thuộc về Phong và chính Phong nhờ vả anh chăm sóc cô khi anh ấy không còn có thể. Nhiều lần Ánh đã tự nhắc nhở bản thân không được như vậy, con tim anh nhất định không được lạc lối, trên đời này có biết bao nhiêu cô gái tốt, biết bao nhiêu cô gái có thể thay thế được Nga, anh không cần phải ôm lấy hi vọng xa vời ấy để rồi ngày nào đó chỉ mang về cho mình thất vọng tràn trề. Nhưng mỗi lần đứng trước cô anh đều cảm thấy lòng mình không thể kiềm chế, tim lúc nào cũng rung động, còn cô thì luôn nhớ tới Phong mặc dù Phong không còn ở bên mà chính anh là người an ủi cô suốt thời gian khó khăn vừa qua. Rồi cuối cùng người đến trước vẫn là người đến trước, mối tình đầu vẫn là không thể nào buông bỏ hết, anh không thể có cơ hội đối với cô nên một lời nói “Anh yêu em” anh cũng chẳng làm được.
Một tuần lễ cũng trôi qua nhanh chóng, ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hồ nhìn về phía xa xa, Nga bỗng nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ gửi đến:
- Anh xin lỗi.
Ngồi bên bờ hồ, cô thẫn thờ nhìn dòng chữ, chẳng hiểu sao hôm nay cô thấy buồn đến tận đáy lòng, nhìn số điện thoại trên màn hình di động, cô tự hỏi có phải là anh nhắn cho mình hay không, rồi cuối cùng cũng trở về thực tại mà xua tan ý nghĩ đầy hão huyền. Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, số điện thoại quen thuộc,là Phượng gửi tin nhắn cho cô : “Chị Nga, em không biết phải làm thế nào, em xin lỗi.” Phượng xin lỗi về việc gì chứ? Nga càng lo lắng thêm.
- Nga, em đến sớm vậy? – Ánh vừa tới.
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?
- Cùng em tâm sự ấy mà.
- Sao? Có chuyện gì? chẳng lẽ anh yêu ai không giám nói hay bực bội việc gì? Dừng có lấy em làm miệng giếng để chuốc giận đó nha.
- Không đâu – Anh nhìn cô – Anh xin lỗi.
- Anh xin lỗi về chuyện gì?
Khoan, chuyện này thật quá trùng hợp, sao hôm nay Nga lại nhận được nhiều lời xin lỗi cùng một lúc như vậy? Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?
- Anh Ánh, anh có chuyện giấu em phải không?
- Anh... anh
- Anh nói đi chứ
- Thôi chúng ta vào khu vui chơi đi.
- Không, anh nói đi.
- Nhưng anh...
- Anh không muốn nói thì thôi vậy.
Nga đứng dậy bước đi dọc theo bờ hồ, đôi mắt xa xăm làm Ánh không thể kìm lòng. Có lẽ anh sẽ phải nói hết tất cả.
- Nga, anh xin lỗi. Hôm nay là ngày cưới của Phong.
- Có lẽ em sẽ chẳng thể nào níu kéo được anh ấy nữa. Em biết một ngày nào đó mình sẽ phải chấp nhận nhìn anh ấy khoác tay người khác để đọc câu thề non hẹn biển mãi mãi bên nhau... nhưng thật không ngờ là nó lại đến sớm như vậy.
- Chúng ta đừng nói đến chuyện đau lòng ấy nữa.
- Anh Ánh, anh có thể giúp em một việc được không?
- Chuyện gì?
- Em muốn đến chúc phúc cho anh Phong.
- Nhưng điều đó chỉ làm cho em càng thêm đau lòng mà thôi.
- Không, em muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh ấy trong ngày trọng đại này. Để em có thể quên và chấm dứt tất cả với những thứ không thuộc về mình.
Ánh thực tế không muốn đưa Nga đến lễ cưới của Phong vì anh biết dù cô có đến đó cũng chẳng thể nào quên hết được tất cả mà ngược lại còn làm cho cô thêm đau lòng, làm cho Phong thêm khó xử mà thôi. Nhưng Nga đã nhờ anh, lần đầu tiên cô mong anh giúp đỡ, anh không thể từ chối, khó lòng, dù không muốn vẫn phải làm. Anh đồng ý rồi đưa Nga đến một nhà hàng sang trọng nơi đang diễn ra lễ thành hôn của cặp đôi nổi tiếng Ngọc Khánh và Hoàng Phong. Vừa nhìn thấy tấm ảnh cưới, Nga bất giác mỉm cười, một nụ cười đầy đau thương và chua chát:
- Cô ấy thật xinh đẹp. Có lẽ cô ấy mới là người thực sự xứng với anh Phong. Anh có thể vào trước, đừng lo cho em, em không sao đâu.
Ánh biết lúc này cô đang cần thời gian để bình tĩnh, cô cần ở một mình.
- Vậy anh vào trước đây, có chuyện gì thì gọi anh.
- Vâng.
Nga nhìn theo từng bước chân thật chậm của Ánh. Đứng nép phía sau tường nghe câu nói nói của chủ hôn:
- Hai người có đồng ý yêu thương nhau suốt đời, dù có chuyện gì cũng phải tha thứ, không bao giờ xa lìa nhau hay không?
Cô dâu cất tiếng nói:
- Tôi đồng ý.
Anh vẫn chưa nói, sao anh không nói? Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, mọi người đều nín thở để chờ đợi câu nói đồng ý của anh. Phong nhìn quanh như đang cố tìm một bóng hình nào đó nhưng rồi anh thất vọng quay lại nhìn người chủ hôn nói:
- Tôi đồng ý.
Nga nhìn lén anh, cô cứ nhìn, nhìn cho đến khi mọi người bắt đầu nâng ly chúc mừng đôi uyên ương mới.
- Phong, cô ấy đến đây. – Ánh nói với Phong
- Nga đến từ lúc nào? Giờ cô ấy đang ở đâu?
- Cô ấy đứng ngoài kia.
- ...
Phong bước ra khỏi căn phòng trang hoàng đầy hoa cưới, anh bắt gặp dáng đi quen thuộc của người con gái anh yêu.
- Nga
Cô quay lại nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười cho anh yên lòng.
- Chúc anh hạnh phúc.
- Anh xin lỗi. – Anh bước đến gần cô.
- Chúng ta có thể làm bạn như lúc đầu được không? – Cô hỏi anh.
- ...
Phong không trả lời, một lần nữa anh lại để người đối diện phải chờ đợi, lần này cô đợi anh quá lâu nhưng anh vẫn không nói gì hết.
- Em biết rồi. Cảm ơn anh vì đã không trả lời câu hỏi đó.
Nói xong, cô bước thật nhanh như để có thể tránh khỏi hình dáng anh hay tự cảm thấy mình thật ngốc nghếch, bị tổn thương chính vì câu nói của mình vừa thốt ra. Phong không trả lời, anh không muốn cô và anh làm bạn chỉ vì một lí do, anh còn yêu cô rất nhiều, nhiều đến mức anh không muốn làm tổn thương cô thêm lần nào nữa.
- Anh xin lỗi.
- Anh Phong, cô gái lúc nãy có để lại cho anh một món quà. Anh hãy nhận lấy. – Cô tiếp tân nói.
Phong nhìn hộp quà trước mặt, anh thẫn thờ một lúc rồi đưa tay nhận lấy nó.
- Ở đây còn có một tâm thiệp. – Cô gái nói tếp.
“Em nghĩ có lẽ anh sẽ không dùng tới món quà này nhưng mong rằng anh sẽ coi nó như một thứ kỉ niệm của người bạn cũ tặng cho mình mà giữ gìn cẩn thận. Ngày cưới của anh mà em không có gì giá trị để dành tặng hai người, nhưng anh không cần phải lo, em sẽ chúc hai người hạnh phúc. Nếu được thì hãy vì em mà yêu thương cô ấy thật nhiều, đừng để cô ấy tổn thương. Em sẽ chờ đợi một người giống như anh.”
Nga để lại cho anh một cây bút máy, cô nói đúng, anh sẽ không bao giờ dùng nó mà giữ gìn thật cẩn thận và nếu còn có thể, anh sẽ nhờ cô viết dòng chữ đầu tiên để tặng anh, đó mới là điều ý nghĩa thật sự đối với Phong.
- Anh không hề muốn như vậy, giá chuyện này không xảy ra thì người đối diện anh trong lễ đường ngày hôm nay là em chứ không phải cô ấy.
Cuộc đời này mà thay đổi được giống ước muốn “giá như” của anh thì sẽ không bao giờ còn những chuyện tình dang dở, phai tàn nữa. Đâu chỉ riêng Phong, Nga cũng vậy, cô muốn từ “giá như” ấy trở thành một điều ước. Nhưng cuối cùng cũng chỉ giống như gió thoảng mây trôi, ai từng nhìn thấy thiên thần rồi chứ.
- Anh, em chưa từng nhìn thấy thiên thần.
Hai tháng trôi qua nhanh như một giấc mộng, người muốn xa thì cũng đã xa rồi, chỉ còn nơi đây lẻ loi một hình bóng, em mãi chờ anh, chờ tới khi con tim em yêu lại được từ đầu.
- Nga, em không từ bỏ được hay sao? – Thấy Nga tinh thần ngày càng giảm sút, Ánh không khỏi thấy xót xa cho thân phận cô, không ngờ cuộc đời mình lại như cánh lục bình trôi dạt mãi trên con nước lớn mà chẳng thể tạt vào bờ. Đâu có như ai đó, giờ chắc đã yên phận làm cha, cuối cùng cũng không phải vì nàng mà từ bỏ sự nghiệp.
- Em không sao mà, anh đừng lo lắng quá. – Nga cố nhìn anh cười nhẹ, một nụ cười mà chính cô cũng cảm thấy nó thật giả dối.
- Em đừng giấu trong lòng nhiều quá, cứ tâm sự cùng anh.
- Em không thể, em xin lỗi.
- Hai tháng trôi qua rồi mà, chúng ta đừng vì quá khứ mà từ bỏ tương lai. Em không nhớ mình cần phải làm gì sao?
- Ý anh là...
- Gặp anh trai em.
- ...
Ánh nhìn Nga cười mỉm, anh biết cô giờ đây cũng cảm thấy hồi hộp, sau khi dõi theo Nga cho đến khi cô vào phòng, anh bất giác thốt ra câu nói thật nhỏ như chỉ để một mình anh nghe:
- Được nhìn em hạnh phúc là niềm mong ước của anh.
Có phải anh đang cảm nhận được tình cảm của mình với cô, anh thầm thương trộm nhớ cô nhưng cô mãi chỉ là một người bạn mà anh không bao giờ có thể với tới, trái tim cô đã thuộc về Phong và chính Phong nhờ vả anh chăm sóc cô khi anh ấy không còn có thể. Nhiều lần Ánh đã tự nhắc nhở bản thân không được như vậy, con tim anh nhất định không được lạc lối, trên đời này có biết bao nhiêu cô gái tốt, biết bao nhiêu cô gái có thể thay thế được Nga, anh không cần phải ôm lấy hi vọng xa vời ấy để rồi ngày nào đó chỉ mang về cho mình thất vọng tràn trề. Nhưng mỗi lần đứng trước cô anh đều cảm thấy lòng mình không thể kiềm chế, tim lúc nào cũng rung động, còn cô thì luôn nhớ tới Phong mặc dù Phong không còn ở bên mà chính anh là người an ủi cô suốt thời gian khó khăn vừa qua. Rồi cuối cùng người đến trước vẫn là người đến trước, mối tình đầu vẫn là không thể nào buông bỏ hết, anh không thể có cơ hội đối với cô nên một lời nói “Anh yêu em” anh cũng chẳng làm được.