Chương 2
Mùa thu năm Bạch Lăng bảy trăm linh sáu…
Tân khoa văn võ trạng nguyên lần đầu tiến cung diện thánh, may mắn được ân sủng cho phép cùng đoàn vương tôn, công tử đi săn.
Tô Tử Ưu thân vận huyết y, một màu độc tôn, kêu ngạo, làn da trắng tựa tuyết đầu mùa phản chiếu dưới ánh nắng càng sáng lạn, thu liễm toàn bộ ánh nhìn các nàng tiểu thư. Thị phi cần tránh, Tô Tử Ưu lẳng lặng thúc ngựa chậm rãi đi sau. Đoàn người tiến sâu vào rừng, không gian phút chốc tĩnh lặng.
Hoàng cung này, bãi săn bắn này, nàng cùng phụ thân đến mấy lần. Khung cảnh còn đây, người xưa lại khuất. Trong mắt Tử Ưu thê lương, cô quạnh.
Thái tử tuyệt học có thừa, sau vài khắc mang ra con hươu sao, hướng Tô Tử Ưu đang trầm ngâm phi tới: "Tân trạng, ngươi định giấu tài?"
Thanh âm thái tử vừa đủ nghe, trong lời nói chất chưa nghi hoặc . Tô Tử Ưu thần sắc điềm nhiên đáp: "Không dám! Chỉ là hạ thần vô tâm đi tay trắng đến."
Thái tử nhướng mày nhìn khắp nàng một lượt. Hắn ở bản triều có thể nói dựa hơi mẫu phi ngang ngược, cuồng bạo, suốt hai mươi năm qua, chưa có ai ngẩng đầu ngang tầm nói chuyện, chứ đừng kể bày ra bộ đáng khinh khỉnh, dửng dưng. Tân khoa trạng nguyên trước mặt, y thực sự có bản lĩnh.
Thái tử ẩn giấu tâm tư khá giỏi, mặt mang thiện ý, cười cười: "Ta cho ngươi mượn."
Tức thời tháo cung tiễn trên lưng ném qua Tô Tử Ưu, nàng nhíu mày bắt lấy. Thoạt trông thái tử sử dụng cung linh hoạt, cho rằng nó nhẹ, thực tế gần ba mươi cân. Cũng may, nàng trên núi Ẩm chăm chỉ rèn luyện bản thân. Nếu ngày xưa có chút lơ là, e rằng phen này đi vào tử lộ.
Thần cung trên tay Tử Ưu tuy vận dụng có phần chậm hơn so với thái tử, nhưng độ chuẩn xác chỉ hơn không kém. Gần mười phát nàng tất thảy cứu mười con thú.
"Tân trạng ngươi cố tình gây sự?"
Đây là đi săn, nàng vô tư cản tên bọn họ, khiến các vương tôn nổi giận. Công tử trẻ tuổi vận áo lam, bức xúc lên tiếng trước. Tức thời, nhiều người đồng loạt chỉ trích:
"Ngươi làm thế này, khác nào vũ nhục chúng ta?"
"Muốn chứng tỏ bản thân, mời đến lôi đài so tài một trận!"
Tô Tử Ưu tay khoanh trước ngực, với mọi lời nói đều dụng tâm bình để nghe.
Thái tử nghe xôn xao, ngoảnh đầu lại, bộ dáng xem kịch vui. Bá quan phần đông về phe trung lập, nhất tề im lặng, nép sang bên.
Thấy chẳng ai bao che Tô Tử Ưu, bọn vương tôn càng được nước lấn tới, buộc nàng xin lỗi và chấm dứt hành động phá bĩnh.
"Ta chỉ đáp ứng điều sau!"
Lạnh nhạt quét ánh mắt kiên định khắp các gương mặt đỏ gay một lượt, Tô Tử Ưu thong dong thúc ngựa trở ra ngoài. Bất kính, nàng đại bất kính. Một loạt tên nhắm mảnh huyết y phóng tới. Chỉ thấy Tử Ưu đáy mắt ngưng đọng, nhẹ nhàng nằm qua bên hông ngựa. Tất thảy bảy mũi tên cấm phập thân cây đối diện. Từng ký danh khắc trên đó, Tô Tử Ưu nàng đều ghi nhớ rõ, ngày sau nhất định trả cả vốn lẫn lời.
"Đa tạ các vị lưu tình!" Tô Tử Ưu hướng đoàn vương tôn lãnh đạm nhếch môi.
Thay vì tức giận, tâm thần bọn họ cùng chung "kinh hãi". Đổi lại ban nãy là bản thân, sợ một khắc kia hồn đã lìa khỏi xác.
"Bỏ qua đi!"
Thái tử thất thần khá lâu. Y vốn nghe danh Tô Tử Ưu náo loạn trường thi, tạo thiên sử trạng nguyên trẻ nhất. Vốn tưởng hạng mua quan, nào ngờ Tô Tử Ưu hàng thật, giá thật.
Với nhân tài, thái tử cũng có hai lựa chọn: một thu phục, hai giết.
***
Gần kề ngày phong quan, lòng Tô Tử Ưu rối loạn. Nếu bị điều về vùng viễn trấn xa xôi, nàng làm sao báo được thù, làm sao tìm biểu muội.
Ánh mặt trời nhuộm đỏ đằng Tây, gió hạ thổi buồn, nặng trĩu cánh chim cô lẻ, lạc loài.
"Tô trạng nguyên, đêm nay mời ghé Kính Hoa Lầu, bọn em chờ."
Hai vị cô nương trang điểm khá đậm đi ngang trêu chọc. Tô Tử Ưu xoay lưng, cười cười gật đầu. Đối với kỹ nữ nàng vừa thương, vừa tôn trọng. Phàm là con người, ai muốn sống cảnh thấp hèn, có chăng cái nghiệp vay phải trả.
Ngay bản thân nàng, năm xưa không nhanh chân thoát khỏi Nam Cung phủ, chỉ sợ bây giờ cũng đành bán phấn buôn hương. Khẽ thở dài.
"Tân trạng!"
Khi hai kỹ nữ Kính Hoa Lầu vừa đi, trong đình nhất tề xuất hiện bốn hộ vệ, thoáng nhìn trang phục, đoán ra thủ hạ của ai.
Tô Tử Ưu chau mày: "Thái tử muốn gặp ta? Mời ngài trực tiếp tới đây." Nói đoạn lui vài bước đề phòng.Lòng dạ Thái tử Ngạo ngoan độc, cùng y gặp riêng khác nào tìm đường chết.
"Hỗn xược!"
Thị vệ vạm vỡ bên trái gằn giọng, Tô Tử Ưu nhếch môi, xoay bạch phiến trên tay: "Ta hỗn xược cũng chẳng tới phiên các ngươi ý kiến."
Nàng lạnh lùng phi thân, gót chân chạm trên mặt lá sen, thoáng chốc tới bờ bên kia của thủy đình. Cứ vậy tiêu soái đi về. Tô Tử Ưu rời khỏi. Tiếng cười sảng khoái của hai nam nhân phá tan sự ngỡ ngàng của thị vệ:
"Bổn thái tử đã nói, hắn thực sẽ hành xử như vậy, quả không tầm thường."
"Chỉ tiếc, thái độ ngông cuồng."`
Nam tử vận y phục màu da trời, bên cạnh thái tử khẽ cười đáp. Thái tử, ngửa đầu cười lớn: "Thiếu Phong, ngựa hoang còn là thần mã, khó chinh phục rất kích thích ta."
Mạc Thiếu Phong xoay quạt, ánh mắt thâm trầm hướng Tô Tử Ưu vừa mất dạng.
Hứng thú ư? Chàng sớm hơn thái tử mấy ngày.
***
Tô Tử Ưu ngang nhiên nhậm chức Binh bộ thị lang trước sự nghi ngờ của bá quan văn võ. Chính nàng cũng sững sờ.
Sớm tinh sương đã vào chầu.
Trên bảo tọa, Ngạc phi như thường lệ buông rèm nhếp chính. Bản thân nàng quên mất thái tử sắp hai mươi tuổi, tự y có ý kiến của riêng mình. Đảo mắt vài vòng cung điện xa hoa. Lòng Tử Ưu tràn sự khinh thường. Bảo tọa kia, thấm máu mấy đời? Vì đâu Nam Cung gia tan nát, hận oán ngút ngàn.
Công việc Tô Tử Ưu nhận khá nhàn, mỗi ngày ghé lại bộ phê duyệt vài cái công văn, xem như xong.
Thời gian rãnh, vẫn nên ghé thanh lâu, thăm dò tin tức Lâm Tố Hương.
"Thiếu Phong! Đợi thiếp!"
Trưa hè gay gắt, người ngoài đường đều tìm trà quán tránh nắng. Vừa thong thả ngồi trên lầu, trà chưa kịp uống, Tô Tử Ưu ngẩn người nhìn hai kẻ từ từ đi lên. Nam tử mi thanh mục tú, sánh vai đệ nhất giai nhân.
"Ngọn gió lớn nào đủ sức mang Mạc thiếu chủ tới đây. Ta nhớ, trà ngươi dùng đều phải thượng phẩm."
"Ha…Tô tân... À, Tô đại nhân quá lời, Thiếu Phong cũng như bao thường dân ở đây thôi."
Nói dứt câu, chẳng khách khí kéo giai nhân ngồi xuống bàn Tử Ưu.
"Đa tạ Mạc thiếu chủ ra tay hào phóng."
Nàng nhướng mày kính trà, đoạn chuyển hướng nhìn phía cô nương kia: "Hương nhi cùng Mạc thiếu chủ thực mặn nồng."
Đôi gò má Tống Tử Hương ửng hồng, đầy mê hoặc,nàng e lệ lắc đầu: "Chúng ta chỉ là tri kỷ."
Mạc Thiếu Phong nhìn trời, y xem bản thân vô can. Tô Tử Ưu căn bản đâu để ý đời tư ai, trực tiếp đổi đề tài: "Năm vạn lượng đầu tư. Người làm ăn chắc chắn có điều kiện, mời nói!"
Mạc Thiếu Phong đứng sau mua quan cho Tô Tử Ưu, chàng chưa kịp nói, bị nàng bất ngờ hỏi thẳng, khóe môi nhếch cao: "Nhất thời chưa nghĩ ra."
Tô Tử Ưu nhăn mày một chốc: "Tính ta hay quên. Vậy chẳng may quỵt nợ, mong thiếu chủ bỏ qua."
Dứt lời, nàng đặt nén bạc lên bàn, từ tốn bước xuống lầu.