Chương 5
Đúng như lời Vương Chiếu, hai ngày sau xuất hiện đài tỷ võ. Sứ giả Thiên Triều mang bốn lực sĩ thách đấu. Ngạo vương cùng Mạc Thiếu Phong tối qua cuồng bạo, trắng trợn bức ép Tô Tử Ưu phải nhẫn. Dẫu biết nàng cẩn thận, ý tứ, song trước mặt sứ giả lộ đuôi xem như chết.
Đài tỷ võ cao hai thước, trên treo đại kỳ, bốn phía đều có đôi câu liễn:
"Tận trung Thiên Triều, cẩn tâm thần phục.
Tiền an hậu ấm, nghịch đạo nhân vong."
Trịnh Bân cùng Ngạo vương an tọa, đại lễ chính thức bắt đầu. Song, rất lâu vẫn chẳng ai lên đài ứng chiến.
Trịnh Bân chau mày: "Xa Châu là thiếu hụt anh tài hay Ngạo vương cố tình che giấu?"
Chén trà đưa tới môi đã ngưng, Ngạo vương thong thả cười tiếc nuối: "Thật vô phúc, cả Xa Châu tựa màn đêm tịch mịch, hiếm hoi một ánh sao trời."
Mặt Trịnh Bân lộ vui mừng, song giọng vẫn trầm xuống, an ủi: "Xa Châu có Thiên Triều hậu thuẫn, vương hầu cần chi quá bi thương."
Cùng lúc đó, tại Kính Hoa Lầu. Trong phòng Tống Tử hương ngập tràn tiếng đàn thanh thoát. Vừa an ủi tinh thần, vừa ẩn ẩn xót xa. Nỗi nhớ quê hương, mối nhục quốc gia, ai sẽ là trang anh hùng thiên hạ?
Tô Tử Ưu lưng dựa ghế mộc hương, mắt nhắm hờ, tĩnh thần. Nàng muốn tránh thị phi, nơi đây là tốt nhất.
Đang lúc yên bình, chợt Tống ma ma xông cửa chạy vào, ôm chầm Tử Hương nức nở: "Ái nữ, cuối cùng đợi được Mạc thiếu chủ chuộc thân, xa con ma ma vạn phần đau đớn!"
Tử Hương vỗ vỗ vai Tống ma ma, môi hé cười, đáy mắt long lanh, không rõ cảm xúc.
Tô Tử Ưu bên này buông tách trà rơi xuống đất. Tống ma ma giật mình, biết bản thân thất thố vội lui ra.
"Hắn cưới cô nương làm chính thê?" Tử Ưu nhướng mi, từ tốn hỏi.
Tử Hương thu xếp đàn, nhẹ nhàng cười: "Chàng muốn em tiến cống."
"Vô lý!" Tô Tử Ưu tức giận đập mạnh bàn, đoạn hung hăn đẩy cửa, toàn thân sát khí rời Kính Hoa Lầu. Nàng chắc chắn Mạc Thiếu Phong đang kề cận Ngạo vương ở lôi đài. Cứ thế một mạch tới nơi.
Trên đài tỷ võ, bốn lực sĩ Thiên triều đang tung vũ kỹ thị uy. Rất nhiều ánh mắt hướng về phía đó. Trịnh Bân cho rằng họ ngưỡng mộ. Thực chất khinh bỉ vô hạn. Mạc Thiếu Phong tựa tiếu phi tiếu, thong thả nhấp rượu một mình. Tất cả trong mắt chàng hoàn toàn vô nghĩa.
"Nghe nói, Xa Châu vừa có một văn võ trạng nguyên?" Trịnh Bân cố tình đảo mắt chất vấn.
Mạc Thiếu Phong thôi uống rượu, nhíu mày lắng nghe. Ngạo vương trầm mặc hồi lâu, đoạn day trán, đáp: “Đúng vậy! Nhưng ta phát hiện do vị Mạc thiếu chủ kia vì tình mua quan tặng cho hắn."
Trịnh Bân nghe nói trào phúng không nhịn được. Mạc Thiếu Phong hai mắt mở to hướng Ngạo vương đang nhìn trời ra vẻ vô tội. Phía dưới Tả thị lang Vương Cấn giật mình, cúi đầu.
"Vô lễ!"
Trong lúc không khí vạn phần vui vẻ, một lực sĩ quát lớn làm đất trời dậy sống. Nguyên do có vị thiếu niên ngông nghênh đi thẳng qua mặt Trịnh bân.
"Nói ta?" Thiếu niên mặt đầy hận ý, cái xoay người lực đạo khá lớn, lời thốt càng uy áp. Lực sĩ vừa nói thoáng kinh động.
"Kẻ làm loạn to gan, lôi ra ngoài đánh!" Ngạo vương đứng dậy quát.
Trịnh Bân chưa từng thấy y bất an, cảm giác nghi hoặc khoát tay.
"Tên kia, ngươi còn chưa biết mình sai, mau quì tạ tội!"
Mạc Thiếu Phong cũng rời khỏi chỗ, trực tiếp nắm tay nàng định kéo xuống khấu đầu. Tô Tử Ưu chưa từng chịu nhục, nàng há cam tâm. Thân pháp nhanh lẹ thoát ra khỏi khống chế của Thiếu Phong. Trịnh Bân hai mắt sáng ngời, bộ dáng chờ xem kịch .
"Chậc... Ngoan cố thật!" Mạc Thiếu Phong vẫn điềm nhiên ngoài mặt, còn trong lòng khẩn trương muốn ném nàng khỏi chốn này, càng nhanh càng tốt.
"Tiểu thụ à, nôn nóng gặp lão công như vậy sao?"
Cả khoảng không gian trầm mặc.
Tô Tử Ưu trừng mắt, thu nắm tay vận khí lực tấn công. Một quyền nhắm yết hầu Mạc Thiếu Phong, chàng tựa cơn gió hạ, nhẹ nhàng hóa giải.
"Này, ta đã thề chỉ có mình tiểu thụ thụ ngươi, ăn dấm chua ở đâu về hạ sát lão công?"
Không gian thực tịch mịch.
Tô Tử Ưu trước sau đều im lặng. Nàng tức vì chuyện Tống Tử Hương, tên này lại vẽ hươu vẽ vượn. Bất chấp lộ hay không lộ tài, Tô Tử Ưu nhất quyết bắt chàng im. Trực tiếp lấy kiếm của ngự lâm quân, nàng toàn nhắm tử huyệt Mạc Thiếu Phong.
Chàng ba phần né tránh, bảy phần đùa cợt. Tô Tử Ưu dụng gần một trăm chiêu mới cắt của y vài sợ tóc. Người nàng hôm nay có cảm giác bất ổn. Phủi phủi tóc vương trên vai, Mạc Thiếu phong cười cười: "Cái này là muốn kết tóc ăn thề, đời đời kiếp kiếp mặn nồng?"
Tô Tử Ưu tay cầm kiếm run run. Nàng bất động thanh sắc phải nổi giận, có điều lần này chưa ra tay đã ngất.
Mạc Thiếu Phong giấu sự lo lắng sau gương mặt hay cười, bế nàng hướng Trịnh Bân cùng Ngạo vương: "Tiểu thụ nhà ta quấy mệt, xin thất thố mang y về trước."
Trịnh Bân chưa hết bàn hoàng, ngây ngô gật đầu. Ngạo vương thở dài cũng khoát tay cho lui.
Tô Tử Ưu mở mắt trên giường Mạc Thiếu phong ở Mạc gia. Vừa thấy bóng lưng cao ngạo uống trà trên bàn, nàng lại muốn lao qua giết.
"Ngươi dùng Tống Tử Hương cho kế mỹ nhân?" Nàng nén giận trực tiếp hỏi.
Mạc Thiếu Phong xoay người, nhàn nhạt gật đầu: "Ừ! Nàng ta cũng đồng ý."
Tử Ưu thoáng sững sờ. Vào Thiên Triều thập tử nhất sinh, Tống Tử Hương lẽ nào không rõ. Nàng hy sinh vì Mạc thiếu chủ hay…
Nhớ tới năm xưa, Lâm Tố Hương muốn làm đế hậu, lẽ nào mạo hiểm vì khát vọng. Nhìn Tô Tử Ưu đau đớn đập tay xuống giường, Mạc Thiếu Phong chột dạ, song chàng vẫn im im, lặng lặng nhìn.
Tô Tử Ưu day trán: " Bao giờ khởi sự?"
Ý tứ khá rõ ràng, Mạc Thiếu Phong nhếch môi, con cờ Tống Tử Hương dùng thực hay. Chàng rót chung trà đưa qua nàng, ôn nhu đáp: "Ngươi uống giải dược trước."
Đợi Tử Ưu hơi thở thông nhuận, chậm rãi tiếp: "Nhị hoàng hôm qua bị ám sát. Lòng hận Ngạo vương đã sâu sắc, nội nay mai tất động binh. Tới lúc đó, chúng ta đứng ngoài xem kịch hay."
Tô Tử Ưu trầm ngâm rất lâu nói: "Ngạo vương là bằng hữu của ngươi?"
Mạc Thiếu Phong xoay người, bóng y in dài trên nền đất: "Ta không người thân, không bằng hữu. Huống hồ, kẻ làm đại sự, trái tim nên sắt thép."
Một mảnh tịch lêu trùm phủ gian phòng. Tô Tử Ưu lặng lẽ mang hài, tiêu sái mở cửa bỏ đi. Hay cho câu lòng dạ sắt thép. Nàng cũng nên tôi luyện bản thân, vạn bất đắc dĩ lỗ mãn, cuộc sống thê thảm thế nào, chưa biết được...
Đúng như lời Vương Chiếu, hai ngày sau xuất hiện đài tỷ võ. Sứ giả Thiên Triều mang bốn lực sĩ thách đấu. Ngạo vương cùng Mạc Thiếu Phong tối qua cuồng bạo, trắng trợn bức ép Tô Tử Ưu phải nhẫn. Dẫu biết nàng cẩn thận, ý tứ, song trước mặt sứ giả lộ đuôi xem như chết.
Đài tỷ võ cao hai thước, trên treo đại kỳ, bốn phía đều có đôi câu liễn:
"Tận trung Thiên Triều, cẩn tâm thần phục.
Tiền an hậu ấm, nghịch đạo nhân vong."
Trịnh Bân cùng Ngạo vương an tọa, đại lễ chính thức bắt đầu. Song, rất lâu vẫn chẳng ai lên đài ứng chiến.
Trịnh Bân chau mày: "Xa Châu là thiếu hụt anh tài hay Ngạo vương cố tình che giấu?"
Chén trà đưa tới môi đã ngưng, Ngạo vương thong thả cười tiếc nuối: "Thật vô phúc, cả Xa Châu tựa màn đêm tịch mịch, hiếm hoi một ánh sao trời."
Mặt Trịnh Bân lộ vui mừng, song giọng vẫn trầm xuống, an ủi: "Xa Châu có Thiên Triều hậu thuẫn, vương hầu cần chi quá bi thương."
Cùng lúc đó, tại Kính Hoa Lầu. Trong phòng Tống Tử hương ngập tràn tiếng đàn thanh thoát. Vừa an ủi tinh thần, vừa ẩn ẩn xót xa. Nỗi nhớ quê hương, mối nhục quốc gia, ai sẽ là trang anh hùng thiên hạ?
Tô Tử Ưu lưng dựa ghế mộc hương, mắt nhắm hờ, tĩnh thần. Nàng muốn tránh thị phi, nơi đây là tốt nhất.
Đang lúc yên bình, chợt Tống ma ma xông cửa chạy vào, ôm chầm Tử Hương nức nở: "Ái nữ, cuối cùng đợi được Mạc thiếu chủ chuộc thân, xa con ma ma vạn phần đau đớn!"
Tử Hương vỗ vỗ vai Tống ma ma, môi hé cười, đáy mắt long lanh, không rõ cảm xúc.
Tô Tử Ưu bên này buông tách trà rơi xuống đất. Tống ma ma giật mình, biết bản thân thất thố vội lui ra.
"Hắn cưới cô nương làm chính thê?" Tử Ưu nhướng mi, từ tốn hỏi.
Tử Hương thu xếp đàn, nhẹ nhàng cười: "Chàng muốn em tiến cống."
"Vô lý!" Tô Tử Ưu tức giận đập mạnh bàn, đoạn hung hăn đẩy cửa, toàn thân sát khí rời Kính Hoa Lầu. Nàng chắc chắn Mạc Thiếu Phong đang kề cận Ngạo vương ở lôi đài. Cứ thế một mạch tới nơi.
Trên đài tỷ võ, bốn lực sĩ Thiên triều đang tung vũ kỹ thị uy. Rất nhiều ánh mắt hướng về phía đó. Trịnh Bân cho rằng họ ngưỡng mộ. Thực chất khinh bỉ vô hạn. Mạc Thiếu Phong tựa tiếu phi tiếu, thong thả nhấp rượu một mình. Tất cả trong mắt chàng hoàn toàn vô nghĩa.
"Nghe nói, Xa Châu vừa có một văn võ trạng nguyên?" Trịnh Bân cố tình đảo mắt chất vấn.
Mạc Thiếu Phong thôi uống rượu, nhíu mày lắng nghe. Ngạo vương trầm mặc hồi lâu, đoạn day trán, đáp: “Đúng vậy! Nhưng ta phát hiện do vị Mạc thiếu chủ kia vì tình mua quan tặng cho hắn."
Trịnh Bân nghe nói trào phúng không nhịn được. Mạc Thiếu Phong hai mắt mở to hướng Ngạo vương đang nhìn trời ra vẻ vô tội. Phía dưới Tả thị lang Vương Cấn giật mình, cúi đầu.
"Vô lễ!"
Trong lúc không khí vạn phần vui vẻ, một lực sĩ quát lớn làm đất trời dậy sống. Nguyên do có vị thiếu niên ngông nghênh đi thẳng qua mặt Trịnh bân.
"Nói ta?" Thiếu niên mặt đầy hận ý, cái xoay người lực đạo khá lớn, lời thốt càng uy áp. Lực sĩ vừa nói thoáng kinh động.
"Kẻ làm loạn to gan, lôi ra ngoài đánh!" Ngạo vương đứng dậy quát.
Trịnh Bân chưa từng thấy y bất an, cảm giác nghi hoặc khoát tay.
"Tên kia, ngươi còn chưa biết mình sai, mau quì tạ tội!"
Mạc Thiếu Phong cũng rời khỏi chỗ, trực tiếp nắm tay nàng định kéo xuống khấu đầu. Tô Tử Ưu chưa từng chịu nhục, nàng há cam tâm. Thân pháp nhanh lẹ thoát ra khỏi khống chế của Thiếu Phong. Trịnh Bân hai mắt sáng ngời, bộ dáng chờ xem kịch .
"Chậc... Ngoan cố thật!" Mạc Thiếu Phong vẫn điềm nhiên ngoài mặt, còn trong lòng khẩn trương muốn ném nàng khỏi chốn này, càng nhanh càng tốt.
"Tiểu thụ à, nôn nóng gặp lão công như vậy sao?"
Cả khoảng không gian trầm mặc.
Tô Tử Ưu trừng mắt, thu nắm tay vận khí lực tấn công. Một quyền nhắm yết hầu Mạc Thiếu Phong, chàng tựa cơn gió hạ, nhẹ nhàng hóa giải.
"Này, ta đã thề chỉ có mình tiểu thụ thụ ngươi, ăn dấm chua ở đâu về hạ sát lão công?"
Không gian thực tịch mịch.
Tô Tử Ưu trước sau đều im lặng. Nàng tức vì chuyện Tống Tử Hương, tên này lại vẽ hươu vẽ vượn. Bất chấp lộ hay không lộ tài, Tô Tử Ưu nhất quyết bắt chàng im. Trực tiếp lấy kiếm của ngự lâm quân, nàng toàn nhắm tử huyệt Mạc Thiếu Phong.
Chàng ba phần né tránh, bảy phần đùa cợt. Tô Tử Ưu dụng gần một trăm chiêu mới cắt của y vài sợ tóc. Người nàng hôm nay có cảm giác bất ổn. Phủi phủi tóc vương trên vai, Mạc Thiếu phong cười cười: "Cái này là muốn kết tóc ăn thề, đời đời kiếp kiếp mặn nồng?"
Tô Tử Ưu tay cầm kiếm run run. Nàng bất động thanh sắc phải nổi giận, có điều lần này chưa ra tay đã ngất.
Mạc Thiếu Phong giấu sự lo lắng sau gương mặt hay cười, bế nàng hướng Trịnh Bân cùng Ngạo vương: "Tiểu thụ nhà ta quấy mệt, xin thất thố mang y về trước."
Trịnh Bân chưa hết bàn hoàng, ngây ngô gật đầu. Ngạo vương thở dài cũng khoát tay cho lui.
Tô Tử Ưu mở mắt trên giường Mạc Thiếu phong ở Mạc gia. Vừa thấy bóng lưng cao ngạo uống trà trên bàn, nàng lại muốn lao qua giết.
"Ngươi dùng Tống Tử Hương cho kế mỹ nhân?" Nàng nén giận trực tiếp hỏi.
Mạc Thiếu Phong xoay người, nhàn nhạt gật đầu: "Ừ! Nàng ta cũng đồng ý."
Tử Ưu thoáng sững sờ. Vào Thiên Triều thập tử nhất sinh, Tống Tử Hương lẽ nào không rõ. Nàng hy sinh vì Mạc thiếu chủ hay…
Nhớ tới năm xưa, Lâm Tố Hương muốn làm đế hậu, lẽ nào mạo hiểm vì khát vọng. Nhìn Tô Tử Ưu đau đớn đập tay xuống giường, Mạc Thiếu Phong chột dạ, song chàng vẫn im im, lặng lặng nhìn.
Tô Tử Ưu day trán: " Bao giờ khởi sự?"
Ý tứ khá rõ ràng, Mạc Thiếu Phong nhếch môi, con cờ Tống Tử Hương dùng thực hay. Chàng rót chung trà đưa qua nàng, ôn nhu đáp: "Ngươi uống giải dược trước."
Đợi Tử Ưu hơi thở thông nhuận, chậm rãi tiếp: "Nhị hoàng hôm qua bị ám sát. Lòng hận Ngạo vương đã sâu sắc, nội nay mai tất động binh. Tới lúc đó, chúng ta đứng ngoài xem kịch hay."
Tô Tử Ưu trầm ngâm rất lâu nói: "Ngạo vương là bằng hữu của ngươi?"
Mạc Thiếu Phong xoay người, bóng y in dài trên nền đất: "Ta không người thân, không bằng hữu. Huống hồ, kẻ làm đại sự, trái tim nên sắt thép."
Một mảnh tịch lêu trùm phủ gian phòng. Tô Tử Ưu lặng lẽ mang hài, tiêu sái mở cửa bỏ đi. Hay cho câu lòng dạ sắt thép. Nàng cũng nên tôi luyện bản thân, vạn bất đắc dĩ lỗ mãn, cuộc sống thê thảm thế nào, chưa biết được...
Chỉnh sửa lần cuối: