Bản tình ca không lời - Cập nhật - Vic

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Tên truyện: Bản tình ca không lời
Tên tác giả: Vic ( It's me)
Trình trạng truyện: On going.
Giới hạn độ tuổi đọc: K+
Cảnh báo: có sẽ báo ạ
10557234_619618828158532_7252222360105663694_n.jpg
Văn án
Năm ấy khi hai người gặp nhau ở cái độ tuổi mà người ta còn nói là trẻ người non dạ cô mười lăm, anh mới mười sáu. Không ai dám là nhận định rằng tình yêu của họ sẽ có kết quả ngọt ngào thế nhưng tình yêu của họ vẫn nảy mầm, bất chấp tất cả.

Cô là mọt truyện, luôn tin vào những “cú sét ái tình”nhưng lại chẳng hề mảy may phản ứng trước một khuôn mẫu “hoàng tử bạch mã” như anh. Lần đầu gặp gỡ cô coi anh là kẻ gàn dở.

Anh là ca sĩ thần tượng tuổi teen, nhiều người ngưỡng mộ tài năng, danh vọng của anh nhưng không ai biết được anh đã phải trả giá bao nhiêu cho cái vòng hào quang ấy. Lần đầu gặp gỡ anh cho rằng cô là một kẻ bám đuôi khó chịu.

Lần hai gặp gỡ, trong mắt anh cô là con nhỏ không hiểu chuyện. Cô nhận định anh là kẻ cao ngạo khó ưa.

Lần ba gặp gỡ với thân phận là idol và fan, sẽ có chuyện gì xảy ra? Có chúa mới biết được và hết thảy được gọi đơn giản là định mệnh.

Một bản tình ca đẹp nhưng không lời bắt đầu từ đây.
Tiểu sử trích chéo của các nhân vật.

Dương Tú Ly (15 tuổi) là con gái của một gia đình khá giả, thích truyện ngôn tình nhưng không mơ mộng viển vông, học cực đỉnh nhưng có vài tật xấu rất khó đỡ. Đồng thời cô nàng là một mọt sách. Chỉ thần tượng duy nhất một ca sĩ. Ngoại hình là một “con vịt xấu xí” theo như miêu tả của bạn bè.

Vũ Đông Quân (16 tuổi) là một học sinh chuyển trường mới đến trường Royal của Tú Ly. Có thân thế bí ẩn.

Dương Gia Khánh (15 tuổi) là em trai sinh đôi của Tú Ly nhưng khác hẳn chị mình. Là một hotboy của trường Royal.

Vũ Bảo Ngọc(14 tuổi) em gái của Đông Quân là tiểu thư của một tập đoàn truyền thông lớn. Là một mĩ nhân rắn rết.

Đặng Thanh Phong (17 tuổi) vị hôn phu của Tú Ly nhưng chưa bao giờ thừa nhận thân phận của cô.

Nguyễn Gia Linh (15 tuổi) bạn thân của Tú Ly thoạt nhìn giống thiên sứ ngây thơ nhưng mỗi khi nàng ta mở miệng là khiến cho một đám người kinh hãi vì độ bạo chúa của nàng.

Trần Hiểu Minh (16 tuổi) là đại ca của trường Royal kiêm bạn thân của Đông Quân.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 1 Kẻ gàn dở vs Người bám đuôi

Những tia nắng ấm áp chiếu xuống đảo Thiên Đường báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời. Tại một góc nhỏ - phố Đào Hoa của đảo Thiên Đường bị rung chuyển bởi tiếng hét với giọng Son trưởng đã đánh thức kha khá những dân cư ở gần đó nhưng không ai giật mình hoảng hốt cả. Mười buổi sáng thì chín buổi sáng đều có tình huống như thế thì ai cũng sẽ quen. Âm thanh ấy phát ra từ một căn hộ hai tầng nho nhỏ xinh xắn của nhà họ Dương. Mà chủ nhân của âm thanh ấy là cậu con trai năm nay mười năm tuổi - Dương Gia Khánh.

“Dương Tú Ly! Còn không mau lăn ra khỏi giường. Muộn học là anh mặc kệ em đấy.”

Dương Gia Khánh rất bực bội, tại sao cái người ra đời trước cậu có mười phút mà luôn đòi làm chị cậu cơ chứ. Aizz, người ngoài nhìn vào ai cũng bảo cậu là anh trai rất chiều em gái. Và lẽ dĩ nhiên là cậu chưa bao giờ chịu gọi cái người đang vùi mình vào chăn ngủ nướng kia là chị cả.

“Gia Khánh, đừng bỏ lại chị mà. Cho chị năm phút thôi.”

Dương Tú Ly bị gọi Gia Khánh là em mười lăm năm rồi nhưng cô chưa bao giờ công nhận thân phận là anh của Gia Khánh cả. Người ra đời trước là cô!

Dương Tú Ly bật dậy khỏi ổ chăn của mình lao vào phòng tắm bắt đầu điên cuồng làm vệ sinh cá nhân trong khi Gia Khánh xuống phòng khách đợi cô và chuẩn bị mang theo hộp cơm mà mẹ đã chuẩn bị cho hai người. Họ học ở trường Royal – một ngôi trường quý tộc, nhưng đừng hiểu nhầm, nhà cậu không phải là gia đình quá giàu có để chi cho những khoản học phí ở mức trên trời. Gia đình cậu chỉ ở mức khá giả chút xíu. Việc hai người được vào học Royal là hoàn toàn nhờ vào nỗ lực học tập của hai người với những thành tích siêu khủng để giành được hai suất học bổng toàn phần của trường Royal.

Cô nàng Tú Ly đang loay hoay trong nhà tắm. Cô nhìn vào tấm gương khá lớn trước bồn rửa mặt mà thở dài thườn thượt lần thứ n+1. Lý do ư? Là chị em song sinh mà sao lại khác nhau như thế? Gia Khánh cao 1m70, cô cao 1m55; Gia Khánh có thân hình chuẩn như model mà cô lại tròn tròn nếu không muốn nói là mập ú. Gia Khánh có khuôn mặt tuấn tú, tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng đủ để đốn tim cơ số thiếu nữ với mái tóc nâu lãng tử hoàn toàn tự nhiên, sống mũi cao cao, đôi mắt như màu xanh biển. Cô lại có khuôn mặt tròn như trăng rằm bình thường đến mức độ nhìn rồi quên luôn không nhớ nổi, điểm bù duy nhất của cô có lẽ là mái tóc đen mượt như dải lụa cùng làn da trắng trẻo không tì vết. Cùng là con lai nhưng Gia Khánh thường hưởng hết nét đẹp của người mẹ quốc tịch Pháp mà cô lại có những nét rất phương Đông của bố. Đành ngậm ngùi chấp nhận số phận Tú Ly đi xuống tầng một nơi mà cô biết chắc Gia Khánh đang đợi mình.

Hai người đều mặc trên mình bộ đồng phục của trường Royal, những bộ đồng phục này vô cùng đặc biệt ở chỗ nó được may theo chính số đo của mỗi người. Mỗi học sinh có hai bộ mùa đông, hai bộ mùa hè. Mà hiện tại chính là trang phục mùa hè. Nam là áo sơ mi trắng, quần kaki cùng một chiếc cavat vô cùng tinh tế. Nữ thì là áo trắng ngắn tay bồng, kết nơ cùng váy xếp ly trên đầu gối. Khoác ngoài áo sơ mi là áo vest cách điệu có phù hiệu riêng của trường. Những bộ đồng phục này đều được may để đáp ứng được những yêu cầu khắt khe nhất của những cậu ấm cô chiêu của đảo Thiên Đường nên không thể dùng từ đẹp để định nghĩa những bộ đồng phục này mà là phải dùng từ rất đẹp mới chính xác.

Hai chị em cùng đi bộ đến bến xe bus ở ngay đầu phố Hoa Đào. Cô đi trước, Gia Khánh đi sau vừa đi hai chị em vừa nói chuyện khiến kha khá người chú ý vì hai người đang khoác trên người đồng phục của Royal mà lại đi bộ.

“Này, chị thấy có tin hôm nay nhà sách “Mộc” có đợt sách mới về. Hết giờ học cùng nhau đi xem nhé.”

“Nếu em thích thì đi đi, anh còn có hẹn đi chơi bóng rổ với bạn rồi.”

Cô trợn mắt nhìn Gia Khánh.

“Có tin là chị mách mẹ em cứ gọi chị là em mãi không hả?”

Gia Khánh rất bình tĩnh đáp lại.

“Đây không phải là vấn đề tranh cãi bây giờ. Nếu không nhanh thì em sẽ bị muộn học và anh sẽ mặc kệ.”

Nói xong cậu leo lên xe bus mà không để ý xem người nào đó vẫn đang tức giận không thôi nhưng vẫn phải ngoan ngoãn leo lên xe bus.

Lại nói trường Royal là trường quý tộc thì làm gì có chuyện hai người có thể ngồi xe đến cổng trường được. Hết hai trạm xe bus thì hai người còn phải đi bộ khoảng mười phút nữa mới đến thấy được cổng trường.

Gia Khánh học lớp 11A, còn Tú Ly mới học 10A. Cùng sinh một năm nhưng do Gia Khánh nhất quyết thể hiện khí phách của một người anh nên sống chết cũng đều đi học sớm hơn một tuổi nên mới có hiện tượng như vậy. Điều này khiến cho rất nhiều người nhìn vào không hề ngần ngại phán đoán cậu là anh hơn Tú Ly một tuổi.

Lớp 10A thuộc khu nhà phía Đông còn lớp 11A lại thuộc khu nhà phía Tây nên thành ra khi vào công trường thì mỗi người đi một ngả. Khi Tú Ly bước vào lớp thì nhìn thấy cô bạn thân Nguyễn Gia Linh của mình đang cắm cúi ghi ghi chép chép gì đó.

“Này, đang làm cái gì thế hả?”

Nguyễn Gia Linh mải miết ghi chép chả thèm ngẩng đầu lên mà đáp lời.

“Bài tập.”

Cô cảm thấy ngạc nhiên vì bình thường Gia Linh có làm bài tập thì cũng là làm sớm hơn cơ, lại nói giờ sắp vào học rồi mà cô vẫn chưa làm xong.

“Sao làm muộn thế? Bình thường cậu chăm lắm cơ mà.”

“Ai, đây chính là chứng minh câu nói “lam nhan hoạ thuỷ”. Tớ vừa đi xem xem anh chàng vừa chuyển đến khối 11 về. Qủa thật đẹp trai không chê vào đâu được, phải nói là người đẹp trai nhất mà tớ từng gặp.”

Tú Ly biết tính cô bạn thân của mình, chỉ nói thế chứ chả có hám giai thật đâu. Nhìn một lần cô nàng ấn tượng thế thôi, chứ như cách đây một tuần có anh chàng Trần Hiểu Minh đẹp trai thuộc top 1 của trường nói muốn cô nàng làm bạn gái của hắn mà cô nàng trả lời xanh rờn.

“Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?”

Sau đó nghênh ngang kéo Tú Ly đi luôn mặc cho tên đó là đại ca của trường Royal.

Cô không có hứng thú với đám con trai có bề ngoài đẹp đẽ cho lắm, dù sao từ nhỏ cũng lớn lên cùng tên Gia Khánh kia rồi, nhìn nhiều bản mặt đẹp trai thì sinh ra hệ miễn dịch với đám trai đẹp.

Thấy cô bạn thân đang bận làm bài tập thì Tú Ly cũng rất an phận không làm phiền Gia Linh mà lôi ipod ra nghe nhạc. Trong ipod của cô chỉ có những bài hát của một ca sĩ, cô rất thích chất giọng của người này. Cô bắt đầu nghe nhạc của ca sĩ này từ hai năm trước ngay khi anh chàng này phát hành bài hát đầu tiên. Ca sĩ này hành những bài hát khiến cho người nghe cảm động vô cùng bằng cái chất giọng ấm áp của mình. Công ty quản lý của anh ta thuộc tập đoàn truyền thông vô cùng lớn mạnh - tập đoàn Bình Minh.

Đã hai năm anh chàng ca sĩ này gây mưa, gây gió trên các bảng xếp hạng lớn nhưng tuyệt nhiên không hề lộ mặt. Không ai biết tên thật, tuổi thật của anh chàng ca sĩ này, chỉ biết đến anh với nick name “Prince”. Có rất nhiều phán đoán về anh chàng ca sĩ này, có tin đồn rằng anh chàng ca sĩ này quá xấu trai không dám xuất hiện trước người hâm mộ, có tin đồn rằng đây là một ông chú tuổi trung nhiên béo phệ cưa sừng làm nghé cố thu hút sự chú ý của người hâm mộ tuổi teen, vân vân và mây mây.

Tóm lại có quá nhiều tin đồn mà cô không nhớ nổi nhưng chẳng sao cả. Cô nghĩ một ca sĩ quan trọng nhất thì chính là chất giọng cùng lòng yêu nghề chứ chẳng phải là ngoại hình nên cô vẫn cứ thích nghe nhạc của anh chàng này và luôn có những nhận xét rất dài về các bài hát mà anh ta thể hiện trên trang fanpage của anh chàng. Đôi khi là những nhắc nhở về thời tiết, ẩm thực để anh chàng ca sĩ này khỏi ốm mà có sức phát hành cho cô nghe những bài hát mới. Cô không hề biết những nhận xét đầy sâu sắc, hay những nhắc nhở vụn vặt của cô luôn là niềm động viên cho ai đó khi mệt mỏi quá độ.

Một ngày học vô cùng bình thường cứ tiếp tục rồi kết thúc ngoại trừ việc thỉnh thoảng có những tiếng thét chói tai phát ra từ khu nhà Tây mà theo “giang hồ đồn đại” vào giờ nghỉ giải lao thì đó là dấu hiệu thể hiện sự hâm mộ những nữ sinh dành cho nam sinh vừa chuyển trường. Đến tai của Tú Ly thì cũng là gió thổi ngoài tai, cô còn đang bận chiến đấu với những phương trình toán học.

Rất nhanh đến cuối giờ học, Tú Ly hậm hực đi đến nhà sách “Mộc” một mình vì Gia Khánh thì bận chơi bóng rổ, Gia Linh thì bị tên Trần Hiểu Minh kia bám dính không có cách thoát ra được.

Nhà sách “Mộc” luôn là địa điểm yêu thích của một cô nàng mọt sách như Tú Ly vì ở đây luôn có những đầu sách mới nhất, những cuốn thuộc hàng Bestseller cũng luôn có đủ. Quan trọng hơn là cô đã là hội viên Vip của nhà sách nên luôn được giảm giá đến 20% giá sách khi mua đó là ưu đãi vô cùng lớn mà không phải ai cũng có được. Cô đang vui vẻ suy nghĩ xem xem nên mua cuốn nào trước thì bất chợt đâm phải một cái cột người.

Ngày hôm nay Vũ Đông Quân vô cùng buồn bực, anh bị ép chuyển trường đến trường đến Royal vì lý do không thể để thiếu gia của tập đoàn Bình Minh học ở trường quá bình thường được. Mà anh biết thừa đó chả phải Vũ Thắng - cha của anh nghĩ cho anh mà chẳng qua ông ta nghĩ cho thể diện của ông ta. Đã thế khi đến trường lại bị một đám con gái háo sắc vây quanh nhìn ngắm anh như thể anh là khỉ trong vườn bách thú, kinh khủng hơn là có nữ sinh còn nhìn mặt anh mà chảy nước miếng ánh mắt thì đờ đẫn. Nghĩ lại cũng khiến anh buồn nôn, khó khăn lắm mới thoát được đám đông ấy đang trên đường đi thì lại bị một quả bóng tròn lăn đụng chúng vào người. Thời đại này đảo điên rồi sao? Sao lại có đứa con gái mặt dày thế không biết? Sự giận giữ bị nén chặt chặt trong lòng bùng nổ như núi lửa phun trào.

Ngay lập tức anh gào lên.

“Này! Cô còn bám đuôi đến khi nào nữa hả?”

Tú Ly mờ mịt ngẩng đầu nên nhìn anh chàng đó, thật là cao nhé, cao hơn cả Gia Khánh nhà cô. Ừ, khuôn mặt cô phải công nhận đẹp hơn cả tên Trần Hiểu Minh đang đứng top 1 trong bảng xếp hạng mĩ nam ở trường. Nói thế nào nhỉ, vẻ đẹp của tên này không ngòi bút nào tả được dù cô đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình mà vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp giành cho vẻ đẹp của anh chàng này. Anh chàng này lại đang mặc đồng phục của Royal, đồng phục của trường rất đặc biệt nên sẽ không nhầm được. Bộ đồng phục càng thêm tôn vẻ đẹp của anh chàng này. Nhưng mà đẹp trai thật đấy nhưng mà anh chàng này thật đáng thương, sao lại là một kẻ gàn dở như thế chứ? Rõ ràng cô đi đường của cô, chỉ có vô ý va chạm với anh ta một chút, chứ cô bám đuôi anh ta hồi nào? Đúng là các cụ dạy chí phải “ nhân vô thập toàn”. Tên này được mỗi cái mã đẹp trai còn đầu óc thì không bình thường.

“Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Cô lùi lại, phe phẩy khuôn mặt tròn như trăng rằm của mình khiến cho mái tóc được buộc đuôi ngựa cũng lúc lắc theo rồi đi luôn để lại cho tên nào đó hoàn toàn mê man.

Nếu anh không nhìn nhầm thì ánh mắt của cô nàng béo ú kia nhìn anh không phải là si mê mà là thương hại. Rốt cuộc có việc gì, ai nói cho anh biết với?
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 2 Đặc sắc hơn cả tiểu thuyết!

Nếu cô biết trước có việc vô cùng kinh khủng đang đợi cô ở nhà thì cô thề là cô sẽ đi một mạch sang Pháp chứ không về nhà làm gì nữa. Nhưng đó là “nếu” mà hiện tại cô đang rất vui vẻ ôm một chồng sách mà cô dùng tiền tiêu vặt của cả một tháng để mua về nhà. Thật thoải mái, cứ tưởng tượng đến tối nay sau khi làm bài tập xong là cô lại được đọc những trang sách còn nguyên mùi mực in thơm phức với những tình tiết truyện hấp dẫn vô cùng là cô lại cảm thấy vô cùng mĩ mãn.

Vừa bước chân vào nhà cô đã nhìn thấy người mẹ mĩ nhân của mình – bà Anna đang ngồi trên ghế sopha được báo còn ba của cô thì đang nịnh nọt ngồi bên gọt hoa quả cho mẹ mình. Rất rõ ràng là ba lại làm cho mẹ tức giận. Càng nhìn hai người cô càng khóc không ra nước mắt, rõ ràng ba người kia là trai xinh gái đẹp. Nhà cô, cô chính là sinh vật lạ.

Tú Ly chưa kịp nên tiếng chào hai người thì ba của cô – Dương Tu cười toe toét nhìn cô, mà theo kinh nghiệm của cô thì đảm bảo chả có chuyện gì hay ho cả.

“Tú Ly về rồi à? Có mệt không?”

“Dạ thưa ba mẹ con mới về.”

Cô mới nên tiếng chào thì bà Anna đã nên tiếng.

“Tú Ly nói chuyện với ba con đi. Còn ông, giải quyết không xong việc này thì tôi và hai đứa sẽ về Pháp.”

Rất xúc tích. Chỉ có ba chữ này mới miêu tả được phong thái của mẹ cô – một luật sư khá có tiếng. Bà Anna đi thẳng lên lầu để cho hai ba con mặt nghệt ra nhìn nhau. Xem ra đúng thật là có chuyện rồi, mẹ đã lâu chưa tức giận đến mức đòi về Pháp. Cô nhớ một lần mẹ đã về Pháp ở ba tháng, ấy là khi ba mải xem bóng đá mà quên đón cô cùng Gia Khánh khiến hai người bị lạc. Chuyện đó đã xảy ra cách đây cũng hơn mười năm.

Cô thở dài rồi ngồi xuống sopha bỏ cặp cùng chồng sách mới xuống lên tiếng.

“Ba à, ba làm chuyện gì có lỗi với mẹ đúng không?”

Ba Dương cuống quýt xua tay, đầu lắc như trống bỏi.

“Không có, tuyệt đối không có. Ba yêu mẹ con còn chẳng hết chứ làm gì mà dám….”

Lại bắt đầu bài ca bất hủ về tình yêu của ba Dương giành cho mẹ Dương.

“Thế là có chuyện gì mà mẹ lại bảo con nói chuyện với ba? Không phải liên quan tới con đấy chứ?”

Ba Dương vỗ tay.

“Ôi, con ai mà thông minh thế. Sao mà con biết được?”

Cái tính trẻ con của ba Dương làm cho cô không thể hiểu được tại sao ba mình có thể ngồi vững được trên cái ghế giám đốc kinh doanh của một chi nhánh thuộc tập đoàn Thái Sơn.

“Ba nói thẳng đi, đừng vòng vo mãi như thế.”

Ba Dương lại bắt đầu càm ràm.

“Chuyện này bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ. Con cũng biết ba và mẹ con đến với nhau chính là hôn nhân sắp đặt đúng không? Thật ra thì nó cũng không hề tệ, con cũng thấy là ba mẹ đến giờ vẫn hạnh phúc đúng không?”

Đúng là ba mẹ cô đến với nhau là hôn nhân sắp đặt, ba của mẹ cô tức ông ngoại cô là một người lính Pháp từng sang Việt Nam tham chiến những năm 50 của thế kỉ trước và đã được một người lính du kích cứu sống – chính là ông nội cô. Không biết thế nào mà hai người lại thành bạn, ông ngoại cô thành một tay trong của cộng sản và có những đóng góp vô cùng quan trọng trong cuộc chiến giải phóng Điện Biên Phủ năm 1954. Trước khi ông ngoại cô về nước đã hứa gả con gái mới lên ba của mình cho người bạn thân Việt Nam của mình để thể hiện sự gắn bó của hai người. Sau đó, bố cô bị đưa sang Pháp du học đã gặp và yêu mẹ cô rồi mới biết được chân tướng. Dĩ nhiên là hai người rất vui vẻ thực hiện cái hôn ước ấy.

Nhưng ba cô tự dưng nhắc đến truyện này, không lẽ… Cô chưa kịp nghĩ thì ba cô đã nói tiếp.

“Năm ấy, khi ở Pháp không phải một mình ba yêu mẹ con, bạn thân của ba cũng yêu mẹ con không kém gì ba. Ba chỉ may mắn hơn chú ấy là người mẹ con yêu là ba nên mới có được hạnh phúc. Đêm trước khi kết hôn với mẹ con, ba đã cùng chú ấy ra ngoài uống rượu. Ba đã say mèm và trót dại…”

Được rồi, tình huống rất giống tiểu thuyết cô vẫn đọc.

“Thế thì liên quan gì đến con ạ?”

Ba Dương vẫn chìm nghỉm trong hồi ức mà trả lời.

“Chú ấy đã nói thế này: “ Tôi đã không có được Anna thì tôi hi vọng con của cô ấy là con của tôi.””

Cô dại ra, cô có thể hiểu là thành như thế này không? Đám cưới ban ngày đó là ba cô. Vào đêm tân hôn lại là người khác. Không lẽ cô là không phải con ruột của ba cô? Đó là nguyên nhân khiến cho cô khác hẳn những người trong nhà?

Cô lắp bắp xác nhận cái ý tưởng mà cô mong là không thực tế của mình.

“Không lẽ, con không phải con ruột của ba?”

Ba Dương nhảy ngược lên.

“Vớ vẩn, ai bảo thế?”

Ông tức điên lên, xem ra vẫn phải con nhóc nhà ông hạn chế đọc tiểu thuyết mới được.

“Thế sao ba bảo con của mẹ là con của chú kia?”

“Con nghe ba nói này. Chú ấy nói thế và ba cùng chú ấy đã lập ra hôn ước của thế hệ sau dù lúc ấy chả biết khi nào thì mới có con. Hiện tại con trai chú ấy về đảo Thiên Đường, chuẩn bị đến nhà ta ở một thời gian và cũng là để cho hai đứa có thời gian mà làm quen.”

Nói xong ông đưa cho cô xem một tờ giấy được ép bằng plastic mà nhìn kĩ chính là giấy ăn với nội dung đính ước được viết rất nghệch ngoạc ghi rõ là hai người kia hứa gả đứa con đầu lòng cho nhau.

Đùa à? Còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết rồi đấy. Tú Ly sống trên đời đã mười lăm năm tự dưng lại nảy ra vị hôn phu này là sao? Theo tình huống phát triển tiếp theo có phải là ở chung rồi hai người bốn mắt nhìn nhau toé lửa tình không? Má ơi, cô mê tiểu thuyết ngôn tình, thích những kiểu như vừa nhìn thấy nhau là trúng ngay tiếng sét ái tình hay kiểu có hôn ước rồi lòng vòng, lèo vèo kiểu gì cũng sẽ yêu nhau. Cô thích đọc truyện là một kiểu, còn ở ngoài đời lại là truyện khác. Cô biết mình là một cô nàng béo ú sẽ chả có “bạch mã hoàng tử” cho cô. Tiểu thuyết và ngoài đời luôn khác xa. Chính vì những tình huống không thể xảy ra ở ngoài đời mới được các tác giả đưa vào tiểu thuyết để làm thoả mãn độc giả, giúp độc giả trốn khỏi hiện thực tàn khốc. Nhưng mà sao cô thấy tình tiết tiểu thuyết lại phát sinh ở hiện thực đối với cô lại càng thêm tàn khốc thế này?

Cô chưa có phản ứng thì đã nghe tiếng cửa mở, rõ ràng là em trai yêu quái nhà cô đã về.

Gia Khánh hiện tại rất tức giận, cậu đã về một thời gian đủ lâu để nghe hết cuộc đối thoại của ba Dương và Tú Ly. Dù sao đó cũng là em gái cậu không phải xấu đến mức không gả được ra ngoài mà nó chỉ hơi béo chút xíu. Cứ nhìn anh trai đẹp trai ngời ngời như thế này là biết. Ba cậu đúng là điên rồi.

“Con không cần biết ba giải quyết việc này thế nào nhưng con và mẹ sẽ cùng một lập trường. Muốn gả Tú Ly cho một tên mặt mũi như thế nào còn chưa biết thì không có cửa đâu. Nhất định phải gả thì ba tự gả đi.”

Dương Tu không ngờ đến con trai mình cũng phản đối, nhưng ông muốn thuyết phục Tú Ly vì đây là đứa con rất nghe lời.

“Tú Ly này, ba xem ảnh thằng nhóc đó rồi, rất đẹp trai.”

Ngay lập tức Tú Ly cùng Gia Khánh mượn câu cửa miệng dạo này của bạn thân cô.

“Đẹp trai có mài ra mà ăn được không?”

Dương Tu vẫn đứng bất động trong phòng khách, bọn trẻ nhà này bắt đầu bước vào thời kì phản nghịch. Nhưng bà xã đang tức giận vẫn phải ưu tiên dỗ giành hàng đầu. Đợi ông có thời gian sẽ giáo dục lại cả hai mới được.

Mặc cho cả nhà phản đối ban đầu thì vị hôn phu của Tú Ly vẫn từ trên trời rơi xuống vẫn được ba Dương đón về nhà từ sân bay vào buổi sang ba ngày sau. Gia Khánh rất nhiều năm vào sau vẫn còn nhớ ngày hôm ấy là một ngày mây đen đầy trời,không khí u ám báo hiệu điềm xấu. Trên thực tế thì đó là một ngày rất bình thường như bao ngày bình thường khác chẳng qua là sự xuất hiện của người nào đó mà cuộc sống của những thành viên nhà họ Dương có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất nên Gia Khánh mới có thể khắc sâu vào trí nhớ của mình ngày hôm ấy như thế. Những thay đổi ấy là gì thì tạm không bàn tới nữa. Nhưng hiển nhiên là không ảnh hưởng nhiều tới Tú Ly vì cô vẫn đang chìm đắm trong sự hân hoan khi công ty quản lý của Prince đã thông báo anh chàng ca sĩ này sắp họp báo chính thức ra mắt sau hai năm là một ẩn số đầy bí ẩn.

Dù muốn hay không thì Tú Ly vẫn phải thừa nhận vị hôn phu trên giấy ăn của mình là một anh chàng đẹp mã, bảnh bao với đôi mắt biết cười, sống mũi cao ngất và đôi môi đầy gợi cảm. Cô tin chắc rằng tên này sẽ nhanh chóng có mặt trên bảng xếp hạng mĩ nam của Royal.

Vị hôn phu của cô tên Đặng Thanh Phong hơn cô hai tuổi. Ba Dương quyết định để anh chàng học lớp 12A thuộc Royal với lý do rất cụ thể: giúp Thanh Phong tạo dựng những mối quan hệ để anh chàng sẽ thuận lợi tiếp quản sự nghiệp của ba anh chàng cùng với để hai ngừơi thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Đặng Thanh Phong chuyển vào nhà họ Dương chiếm lấy căn phòng đối diện phòng của Tú Ly trên lầu hai.

Buổi sang đầu tiên mà anh chàng tới trường đã tỏ rõ thái độ với hai chị em Tú Ly.

“Tôi không biết ở nhà mọi người nghĩ gì nhưng ở ngoài tôi tuyệt không thừa nhận cô là hôn thê hay bạn gái của tôi. Tôi ở đây một thời gian nhưng không hi vọng cô sẽ yêu tôi vì cô không phải là những đứa mập thừa cân lại lùn tịt.”

Nghe đến đây thì Tú Ly không hề thấy tổn thương vì vốn dĩ anh chàng chỉ nói sự thật nhưng có vẻ tự kỉ quá đà.

“Tôi mới không hiếm lạ người như anh đâu!”

Nói rồi hai chị em đi đến bến xe bus mà không thèm để ý đến tên kia. Bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay chuyển, ai là của ai tất cả còn chưa có câu trả lời huống chi tất cả mới đang ở tuổi thiếu niên, con đường đời mà họ phải đi vẫn còn rất dài ở phía trước.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Ôi! Xúc động quá! Nhân vật nữ cùng họ với mình kìa. Tự hào ghê! Lâu lắm mới thấy họ Dương xuất hiện.;;)
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 3 Em muốn gặp Panda.

Đặng Thanh Phong đã không phụ sự tin tưởng của Tú Ly mà leo lên vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng những mĩ nam của Royal. Chính điều này làm cho Trần Hiểu Minh vô cùng buồn bực, anh chàng liên tục rớt hạng. Khi Vũ Đông Quân chuyển về trường Hiểu Minh nói lời chào tạm biệt với vị trí đầu bảng của mình trong nụ cười tươi roi rói vì đó là anh chàng bạn thân của mình, xuống vị trí thứ hai vẫn rất oách. Nhưng Hiểu Minh chưa kịp ngồi vững vàng ở vị trí số hai thì đã bị đá khỏi vị trí ấy khỏi một tên lạ hoắc lạ hơ Đặng Thanh Phong. Lần này cậu chàng không cười được, nữa cứ đà này thì không phải là bất cứ tên nam sinh chuyển trường nào cũng nổi bật hơn Trần Hiểu Minh hay sao? Lúc đó thì con đường theo đuổi Gia Linh của cậu còn vất vả đến nhường nào?

Nhưng chẳng có ai hiểu nỗi lòng của Trần Hiểu Minh và Trái Đất vẫn quay, ngày qua ngày cứ tiếp tục trôi đi.

Thoắt đó đã hơn một tuần kể từ khi Đặng Thanh Phong đến đảo Thiên Đường và hắn hòan tòan bị Tú Ly cùng Gia Khánh cho ăn bánh bơ, đội mũ phớt điều đó khiến cho hắn vô cùng bực bội. Hắn không muốn cô nàng béo ú kia bám theo mình không có nghĩa là không muốn làm bạn với tên nhóc Gia Khánh. Ở tên nhóc ấy luôn có điều gì đó khiến hắn không thể dời mắt đi được mà hắn muốn biết điều đó là gì nhưng hoàn toàn không hiểu được.

Như mọi ngày Tú Ly vui vẻ tiến vào “Mộc” vì hôm nay sẽ có một cuốn sách về các lòai bướm được nhập về. Đó là cuốn sách giới thiệu tỉ mỉ về các lòai bướm có trên đảo giúp cô có thể hòan thành bộ sưu tập các loài bướm của mình nên cô nhất định phải có được.


Nhân viên ở “Mộc” đã quá quen với cô nên để cô tự tìm sách mà cô muốn mua. Tú Ly nhận ra cuốn sách ấy nằm ở trên tầng trên cùng của kệ sách cao chất ngất mà một người có chiều cao 1m55 như cô không thể với tới. Cô đang rối rắm đứng nhìn cuốn sách trên kệ không biết phải làm thế nào để lấy được cuốn sách xuống thì đột nhiên có một cánh tay vươn lên nhấc cuốn sách xuống khỏi kệ.

Tú Ly tự nhủ mình là ở hiền gặp lành mới có người giúp đỡ lúc gặp khó khăn như thế này. Cô quay lại với nụ cười thật đẹp muốn cảm ơn người tốt bụng. Thế nhưng có lẽ thần may mắn đang quên mất cô thì phải. Tú Ly nhìn thấy người đang cầm cuốn sách mà mình cần kia chính là “kẻ gàn dở” ngày trước cô gặp phải. Nụ cười trên môi cô khựng lại.

“Anh ơi, đây là cuốn sách mà tôi đã chọn.”

“Kẻ gàn dở” hoàn toàn không để ý đến cô mà tiếp tục lật những trang sách mà đọc trong khi lưng của anh chàng đang tựa vào kệ sách đối diện.

Tú Ly không thể nhẫn nhịn thêm nữa mà đá thẳng vào chân của anh ta.

“Này, có nghe người ta nói không hả?”

Đông Quân đang đọc đến hăng say thì lĩnh trọn một cú đá đầy đau đớn. Tầm mắt của anh dừng lại tại quả cầu thịt tròn xoe trước mặt.

“Cô có thần kinh không đấy hả? Tự dưng đá người ta làm gì?”

“Anh có biết là mình đang cầm quyển sách mà tôi đã phải đợi rất lâu rồi không?”

Đông Quân hít vào thật sâu và lấy bình tĩnh để không nổi điên vì quả bóng tròn trước mặt.

“Thế thì liên quan gì đến tôi?

“Anh, anh…”


Trong mắt Tú Ly, anh chàng trước mặt trực tiếp từ kẻ gàn dở thăng cấp thành kẻ cao ngạo khó ưa. Đông Quân cũng không mất thêm thời gian vì con nhóc không hiểu chuyện này mà xoay người cầm lấy cuốn sách ra quầy thanh toán, buổi tối cậu còn có việc vô cùng quan trọng.

Tú Ly đành hậm hực về nhà khi nhân viên của Mộc cho cô hay mấy tuần nữa sẽ lại có một cuốn sách tương tự được nhập về. Tối nay là buổi họp báo ra mắt của Prince và cô không muốn bị muộn.

Tú Ly chuẩn bị cho buổi họp báo khá cẩn thận vì cô là người may mắn duy nhất trong số hàng nghìn người hâm mộ đã đăng kí tham dự bắt thăm may mắn trên fanpage của Prince để có cơ hội được “hẹn hò” với Prince trong một ngày sau khi buổi họp báo kết thúc. May mắn luôn đến với người biết tranh thủ cơ hội và lần này cô đã làm đúng. Cô rất muốn biết người như thế nào lại có thể sáng tác và trình bày những ca khúc hay đến thế, cô muốn hỏi đâu là người cảm hứng của Prince.

Buổi tối, trước khách sạn Blue một trong những khách sạn hàng đầu của đảo Thiên Đường tụ tập rất nhiều các phóng viên của các tờ báo lớn nhỏ cũng như các kênh truyền hình giải trí bọn họ đang chờ sự xuất hiện của Prince. Những chiếc máy quay, máy ảnh đã sẵn sàng để ghi lại hình ảnh của anh ta để phục vụ cho những bài viết, bản tin chắc chắn sẽ xuất hiện tại những trang đầu của các tờ báo với những tiêu đề giật gân nhất. Phía trong sảnh những người hâm mộ đã đứng đợi từ lâu dù được thông báo là Prince sẽ đến lúc tám giờ tối nhưng mới chỉ có bảy giờ đã đông nghịt người. Ai cũng muốn đến để nhìn thấy thần tượng của mình, chàng ca sĩ bí ẩn trong hai năm gây nên sóng gió của giới âm nhạc.

Tú Ly may mắn hơn khi không chìm nghỉm trong đám đông bởi chiều cao hạn chế của mình vì cô được sắp xếp chỗ ngồi là khách mời đặc biệt tách biệt hẳn với đám đông hỗn loạn kia. Để chuẩn bị cho buổi họp báo theo cách nói của Tú Ly là cẩn thận thì cô cũng chẳng nổi bật hơn được vì cô mặc một chiếc áo phông màu hồng nhạt in hình một chú gấu trúc và mặc một chiếc quần bò, chân đi giầy thể thao, mái tóc dài được cô búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Gia Linh đã gào ầm lên khi nhìn thấy cô ăn mặc như thế để đi dự họp báo và muốn lôi cô đi mua váy, giày cao gót. Tú Ly đã mất rất nhiều công sức để năn nỉ, ỉ ôi mới có thể thoát khỏi vận mệnh mặc váy, đi giày cao gót. Cô thấy những đôi giày cao gót đẹp thật đấy nhưng cô chẳng dám đi vì thấy cách mặt đất mà đứng trên những chiếc gót nhọn mảnh khảnh của những đôi giày như thế thì sớm hay muộn chúng cũng không chịu nổi sức nặng của cô mà hi sinh, lúc cô ngã ai có thể đỡ cô. Nghĩ đã lạnh cả sống lưng nên tốt nhất vẫn cách xa những đôi giày nhìn thì xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm là hơn hết.

Thời gian trôi qua, đã tám giờ mười lăm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Prince đâu, hội trường bắt đầu nhộn nhạo có những người đã nản lòng bỏ về họ cho rằng đây chỉ là một trò đùa. Trong khi đó, trên đường cao tốc của đảo Thiên Đường, một chiếc xe limousine đang xé gió mà lao đi, hướng thẳng đến khách sạn Blue.

“Prince, cậu ổn chứ? Nếu không ta thông báo hoãn buổi họp báo lại, cậu cần vào viện kiểm tra.”

Một người phụ nữ tuổi gần ba mươi lo lắng hỏi người thanh niên đang ngồi đối diện, người đáng lẽ giờ này đã phải ở buổi họp báo – Prince.

“Không sao đâu, chị đừng lo lắng quá, không phải là lần đầu tiên vào viện làm gì cho mọi người thêm lo lắng, em vừa uống thuốc rồi nên không sao đâu. Lần họp báo này đã làm cho ông ta tiêu tốn không ít tiền bạc và nhân lực nếu không đến thì không biết chị và em có được yên hay không.”


Prince có nhịn đau mà chầm chậm nói chuyện với quản lý của mình vẫn bằng giọng điệu ôn hoà hàng ngày cuả anh, nhưng sắc mặt trắng bệch cùng những giọt mồ hôi trên vầng trán lại tố cáo tình hình sức khoẻ của anh đang rất tệ.

“Cậu còn nói được nữa, nhìn mình đi.”

“Chị, em muốn gặp “Panda”, lý do của em đã đủ chưa?”

Nói đến đây, nét mặt của anh có phảng phất nét cười rất ấm áp.

Hơn ai hết Amy hiểu được sự quan trọng của “Panda” đối với Prince nên cô im lặng để suy nghĩ sao cho buổi họp báo được chu toàn và đảm bảo Prince không có việc gì. Đã làm quản lý cho cậu nhóc này hai năm cô chứng kiến cậu nhóc này vất vả bước đi những bước đầu tiên trên con đường âm nhạc mà cậu buộc phải đi. Amy hiểu được những vất vả, những nỗi khổ sở mà cậu phải cắn răng mà chịu. Amy đã coi Prince là cậu em trai của mình mà chăm sóc, quan tâm nên cô càng hiểu sự cô đơn của Prince.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng Amy đưa ra phương án cuối cùng

“Được, chúng ta đến buổi họp báo nhưng chỉ cần em ra mặt là đủ, mọi vấn đề để chị trả lời. Muốn gặp Panda, không vấn đề gì nhưng em cũng không nên quá thân thiết không sẽ doạ sợ con gái nhà người ta, lại không khéo sẽ làm scandal phát sinh, điều ấy không hề có lợi cho một ca sĩ vừa mới debut như em.”

Anh cười cười mà trả lời.

“Vẫn biết chị Amy thương em nhất.”

Đúng lúc này xe dừng lại trước cửa khách sạn Blue, Amy thay anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán và kiểm tra lại trang phục để chắc chắn không có bất kì một sai xót nào mới cho anh xuống xe.


Prince hôm nay khoác trên người chiếc áo sơ mi cách điệu hai màu đen trắng đối xứng nhau, tay áo là màu đối lập với thân áo, khoác ngoài là một áo da màu đen, không tay được trang trí bởi những sợi xích bạc nhỏ mảnh. Quần cũng được may rất khéo léo khoe ra đôi chân thon dài mà khoẻ mạnh cùng đôi giày lười. Chưa vào đến hội trường của buổi họp báo nên anh vẫn đeo kính râm bản to che đi đôi mắt nhưng những đường nét khác trên mặt vẫn lộ ra rõ ràng. Là khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi rất cao, những sợi tóc loà xoà vẫn không che được vầng trán cao mà đầy đặn. Đã thế bên tai trái của anh ta còn đeo một chiếc khuyên tai nho nhỏ nhìn rất bắt mắt, chắc hẳn đó là kim cương vì nó vẫn sáng lên trong đêm và chiếc vào một bên sườn mặt của anh khiến cho vẻ đẹp của anh tăng lên một phần bí ẩn

“Trẻ trung, năng động, bí ẩn” là những cụm từ mà mọi người đều liên tưởng đến khi nhìn thấy anh khi vừa bước xuống xe. Những tay săn ảnh là nữ tạm thời quên tác nghiệp vì đang bận ngắm nhìn Prince. Nhưng rất nhanh ai cũng điên cuồng bấm máy để chắc rằng mình là người chụp được tấm ảnh đẹp nhất của Prince và những ánh đén flash liên tục loé sáng chiếu thẳng vào anh. Anh vẫn không quen với ánh đèn flash này, những ánh đèn mà nhiều người khao khát chúng hướng về bản thân thì anh lại không hề mong những ánh đèn ấy hướng về mình, anh muốn bản thân là người bình thường có thể làm những việc mình thích, đi những nơi mình muốn. Nhưng đó chỉ là ước mơ, hiện tại anh là Prince của tập đoàn Bình Minh – một cỗ máy kiếm tiền không biết ngừng nghỉ của Vũ Thắng.

Phóng viên, những tay săn ảnh và người hâm mộ ào lên phía trước mong được đến gần anh hơn nữa nhưng không thể đến gần anh vì bảo vệ của Blue cùng những vệ sĩ của tập đoàn Bình Minh đã nhanh chóng cản lại. Một con đường nhỏ được mở ra để Prince tiến đến hội trường họp báo, khi anh đi qua là những tiếng hét điên cuồng của các fan nữ. Họ không thể ngờ được thần tượng của mình còn rất trẻ và tuấn lãng như vậy, sau ngày hôm nay ai còn dám nói Prince là một ông chú trung niên bụng phệ thì hẳn là sẽ không được sống yên ổn với những fan nữ này của Prince.

Anh nở nụ cười đã bị công thức hoá đến cực điểm vì những cơn đau mà bản thân đang phải chịu lại thêm những tiếng la hét, ánh đèn flash liên tục chớp sáng làm anh thật sự khó chịu. Nụ cười của anh trong mắt các fan là nụ cười hiền hoà, ấm áp trừ một người – đó là Tú Ly, cô nhìn vào nụ cười của anh mà liên tưởng đến nụ cười xã giao của bà Anna tại các phiên toà mà bản thân được dự lại thêm dáng đi không mấy tự nhiên của anh dù được che giấu khá kĩ nhưng vẫn bị cô nhận ra vì bản thân cô không mấy choáng ngợp trước sự xuất hiện của anh mà còn thấy dáng người này quen quen, như thể cô đã gặp ở đâu đó.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 4 Họp báo.

Khi Prince tiến đến hội trường anh như vô tình mà cố ý nhìn về phía vị trí khách mời đặc biệt, không ngờ đó lại là quả bóng tròn ủm hồi chiều đã đá anh tại hiệu sách Mộc. Anh đã rất mong được gặp Panda, một fan nữ không bao giờ có những lời bình luận quá khích hay là biểu lộ rằng mình rất thích những tác phẩm của anh nhưng hiển nhiên là cô luôn theo dõi anh từng tác phẩm của anh vì sau mỗi lần những tác phẩm đó được phát hành thì cô chính là người nhận xét những tác phẩm ấy cẩn thận nhất và cũng là người duy nhất đoán được lòng anh qua những tác phẩm.

Cô đã từng nhận xét về một bài hát của anh làm anh nhớ mãi: “Một bài hát thật hay, cảm xúc thật khá, ai cũng có thể nói như vậy nhưng theo ý kiến của mình thì Prince thật cô độc, anh ấy đang khát khao được yêu thuơng, quan tâm như thể cánh bướm đang chao đảo ngoài mưa bão không tìm được trốn dừng chân.” Đó là lần đã khiến anh bắt đầu chú ý đến Panda. Cô cũng luôn là người nhắn cho anh qua fanpage những chú ý về thời tiết, ẩm thực và sức khoẻ khiến anh luôn thấy lòng mình ấm hơn mà theo cách nói của cô thì chỉ khi anh được khoẻ mạnh thì cô mới có được những tác phẩm hay nhất để nghe. Một người con gái rất đặc biệt, đó là ý nghĩ của anh về cô suốt hai năm qua, chính vì vậy anh đã đề xuất ra trò rút thăm được hẹn hò với anh sau khi họp báo kết thúc một ngày. Anh muốn biết con người ngoài đời thực của Panda, người đã cho anh hơi ấm trong những lúc anh cô độc. Chỉ là anh không ngờ Panda là một cô nhóc tròn ủm và anh đã gặp ngoài đời những hai lần nhưng đều là trong những tình huống hay ho cho lắm. Anh bắt đầu suy nghĩ về việc làm quen với cô lại từ đầu.


Tú Ly đang mải suy nghĩ về vấn đề đã gặp anh ở đâu sao mà quen thế, cuối cùng cô cũng nhớ ra đó là kẻ đã gàn dở lại kiêu căng học tại trường cô. Cô thật không ngờ thần tượng hàng đầu của mình lại là một anh chàng còn trẻ như vậy, ít ra thì cũng phải là ngoài hai mươi mới phải lẽ. Những bài hát của anh ta luôn tràn ngập sự tang thương mà những người ở tuổi cô không thể nào đã trải qua. “Rốt cục anh ta đã trải qua những chuyện gì mà bản thân lại bị bao phủ bởi hơi thở đầy tang thương đến như thế.” Cô tự hỏi và sự tò mò đã bị gợi lên trong cô.

Định mệnh là điều người ta không thể nắm giữ hay đoán trước được. Bánh xe định mệnh quay đều và vẽ cho những con người những mảnh đời khác nhau, định mệnh không bỏ qua ai nhưng nó chỉ tạo cho con người cơ hội để hoàn thiện bản thân mình cũng như cơ hội điều chỉnh số phận của người khác. Nhưng mỗi người có nắm bắt được cơ hội ấy hay không lại là do bản thân của họ, phải nỗ lực hơn nữa thì chắc chắn bánh xe định mệnh sẽ đưa bạn đến với con đường của hạnh phúc, an lành. Định mệnh đã đưa cô và anh đến với nhau ba lần nhưng từ đây trở đi họ hoàn toàn tự nắm giữ số phận của mình. Số phận không phải do định mệnh quyết định mà là do mỗi hành động của chúng ta hàng ngày tác động đến kết quả số phận mà ta thu được đó là tuần hoàn nhân quả của cuộc sống.

Khi Prince ổn định chỗ ngồi cũng là lúc các phóng viên đang trong tâm thế chuẩn bị những câu hỏi để hỏi anh, các tay săn ảnh vẫn chớp máy lia lịa những người hâm mộ vẫn nhìn anh. Anh bỏ kính ra và đã “ngộ sát” không ít người ngồi dưới và lần này bao gồm cả Tú Ly. Dưới đôi mày rậm của anh là đôi mắt tuyệt đẹp màu hổ phách, lông mi rất dài và cong như những cánh bướm khẽ rung, ngũ quan hài hoà, đôi môi mỏng quyến rũ hồng nhuận, chiếc cằm gợi cảm. Tất cả kết hợp tạo thành khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vô cùng hoàn mỹ. Tú Ly có thể khẳng định đôi môi của anh còn hồng hơn của môi của cô, lông mi của anh còn cong và dài hơn lông mi của cô, mũi của anh cũng tuyệt đối cao hơn cái mũi không cao không tẹt tạm được coi là đáng yêu của cô. Cô có thể dễ dàng bị lẫn vào trong một đám nữ sinh vì khuôn mặt không thể bình thường hơn của mình nhưng ai có thể cho cô biết vì cái gì mà ngay cả một chàng trai cũng xinh đẹp hơn cô? Không thể chấp nhận nổi sự thật đau lòng là ngay cả một tên con trai cũng xinh đẹp hơn cô. Thế là cô quyết định nhất định phải huỷ hoại vẻ đẹp “họa thuỷ” của tên ngồi bên cạnh cô, cho dù là thần tượng số một của cô thì cô cũng không buông tha. Dù sao cô yêu là yêu giọng hát chứ không yêu cái vẻ bề ngoài còn “xinh hơn hoa” của anh ta. Prince hay cũng chính là Đông Quân không hề biết rằng mình đang lọt vào nguy hiểm.

Tất cả các phóng viên ai cũng muốn được đặt câu hỏi cho Prince nhưng không phải đều được trả lời. Amy đã chú ý những phóng viên của các toà soạn lớn và các kênh truyền thông có uy tín để nhắc nhở Đông Quân trả lời phỏng vấn của họ. Bản thân Amy cũng tự mình trả lời thay anh khá nhiều vì cô biết sức khỏe của Prince đã đạt đến cực hạn và không thể chịu lâu hơn nữa.

Một câu hỏi lại được đặt ra.

“Prince, tại sao có rất nhiều ca sĩ nhưng tập đoàn Bình Minh lại chọn cậu là ca sĩ độc quyền? Phải chăng là có mối quan hệ nào đó giữa cậu và tập đoàn Bình Minh mà chúng tôi không hề biết?”

Anh mỉm cười vẫn cực ôn hoà mà trả lời.

“Vấn đề này không phải do tôi chọn tập đoàn Bình Minh mà là tập đoàn Bình Minh chọn tôi. Nên tôi nghĩ người trả lời câu hỏi này cho thật thích hợp không phải là tôi.”

Anh trả lời rất thông minh, không phủ nhận mình là ca sĩ độc quyền của tập đoàn Bình Minh nhưng cũng không công nhận mình có mối quan hệ nào đó với tập đoàn Bình Minh. Hiện tại có thân phận là một ca sĩ mới debut anh không muốn công khai thêm thân phận là cậu chủ của tập đoàn Bình Minh, như vậy sẽ thêm nhiều phiền toái.

Một phóng viên nhanh chóng đưa tay lên ngỏ ý muốn đặt câu hỏi và ngay lập tức Amy cảnh cáo anh.

“Người này là Ken, phóng viên có tiếng của toà soạn Thời báo. Ngòi bút của anh ta rất sắc bén và luôn nhắm vào những nghệ sĩ đang nổi.”

Đông Quân gật đầu tỏ vẻ mình đã biết và để anh ta đặt câu hỏi.

“Prince, lần này debut cậu đã có kế hoạch cho những người hâm mộ rút thăm để chọn người may mắn được hẹn hò với cậu trong một ngày. Có hàng ngàn cô gái xinh đẹp đã đăng kí tham dự cậu lại chọn cô gái có ngoại hình xấu xí là người thắng cuộc là sao? Phải chăng đây là cách mà cậu và công ty quản lý đánh bóng hình tượng của cậu thông qua cuộc hẹn hò giữa hoàng tử và Lọ Lem?”

Toàn hội trường im lìm, không còn bất cứ một tiếng động nào ngoài tiếng hít thở khe khẽ. Ken không hổ danh là phóng viên đầy tiềm năng khi đặt ra một câu hỏi gai góc như vậy.

“Tôi nghĩ vấn đề này không nằm trong phạm vi của buổi họp ngày hôm nay.”

Amy trầm giọng để thể hiện việc Ken đã đặt câu hỏi đi của giới hạn.

“Không sao, tôi sẽ trả lời. Chắc anh đã quên câu nói “Cái nết đánh chết cái đẹp.” nhìn người không chỉ dựa vào ngoại hình mà kết luận cẩu thả như thế. Hơn nữa bốc thăm may mắn căn bản không phải là do tôi chọn mà là sự lựa chọn ngẫu nhiên. Anh cho rằng đây là màn kịch giữa Lọ Lem và hoàng tử nhưng trong mắt tôi bắt cứ cô gái nào có tâm hồn cao đẹp thì người ấy là công chúa mới đúng.”

Tú Ly kinh ngạc nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình đang bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên theo đúng phương châm “hỏi xoáy – đáp xoay”.

Thấy không thu được kết quả như mong muốn từ Đông Quân nên Ken lại nhằm Tú Ly mà công kích.

“Cô có thể cho biết cảm nhận của cô trong lúc này như thế nào không? Được hẹn hò với một ca sĩ thần tượng rất điển trai hẳn là cô thấy rất vui.”

Tú Ly mặc dù nhìn hiền hiền nhưng không có nghĩa là cô không thông minh để nhận ra ý đồ của Ken. Anh ta muốn cô không còn thiện cảm với Prince ở câu hỏi trước lại muốn cô phá ngang cuộc họp báo của anh để ngày mai kiểu gì cũng có những bài báo với chủ đề đại loại như “Vở kịch hoàng tử và Lọ Lem của Prince…” “Cô nàng xấu xí và thần tượng điển trai..”

“Là buổi họp báo của Prince nên tôi sẽ không nói nhiều lời vì như vậy là không lịch sự. Tôi chỉ biết là tôi yêu thích các ca khúc của anh ấy từ khi không biết anh ấy là người như thế nào, giống các bạn hâm mộ anh ấy.”

Amy rất hài lòng về câu trả lời của Tú Ly. Đông Quân nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm kích, đôi mắt màu hổ phách sẫm màu hơn chút xíu. Amy đứng dậy tuyên bố.

“Cảm ơn các bạn phóng viên và các fan đã đến dự cuộc họp báo ngày hôm nay của Prince, tuy nhiên thời gian có hạn chúng tôi không thể trả lời hết các câu hỏi của các bạn. Các quý toà soạn muốn phỏng vấn thêm xin hãy hẹn trước với tôi, chúng tôi sẽ xem xét và sắp xếp thời gian. Buổi họp báo đến đây là kết thúc.”

Buổi họp báo kết thúc trong tiếng bài hát “Thiên thần không có cánh” do Đông Quân thể hiện. Những lời bài hát vang lên làm cho người ta nhớ về mối tình thật đẹp của một đôi tình nhân và tình yêu của họ đã trở thành thần thoại trên đảo Thiên Đường cách đây không lâu*. Người con trai kia đã hát với giọng đầy trìu mến giành cho người con gái mình yêu. Nhưng cũng cùng bài hát ấy quay cách trình bày của Prince thì người ta lại cảm nhận được sự cô độc, im lìm của anh. Phải chăng anh đang đợi thiên thần của mình?

“…Tôi lạc bước trong mùa đông
Trong tuyết phủ băng giá
Trái tim đã khép cửa, để mình tôi cô độc…”
Amy quay sang nói nhỏ với Tú Ly.

“Em có thể nói chuyện riêng với chị được không?”

“Dạ, vâng ạ.”

Tú Ly luôn là đứa trẻ ngoan nên không hề phản đối trước câu hỏi của người phụ nữ nhìn rất dịu dàng và không hề có ác ý với cô.

Đông Quân đã ra ngoài xe và đợi hai người vì theo lịch trình thì lát nữa anh và Panda sẽ cùng nhau ăn tối. Tú Ly cùng Amy đi đến một góc khuất của căn phòng.

“Chị muốn nói gì với em?”

Cô chủ động hỏi Amy.

“Em có thể huỷ cuộc hẹn ăn tối với Prince được hay không?”

Amy rất thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình.

“Vì em quá béo sao? Chẳng phải anh ta vừa nói ngoại hình của một cô gái không quá quan trọng với anh ta?”

Tú Ly cười tự giễu, hoá ra thần tượng của cô cũng chỉ là loại người tham hư vinh, giỏi giả tạo, trình độ nhìn người của cô qúa kém rồi.

“Không phải như em nghĩ đâu, cậu ta đang không được khỏe vẫn muốn đi ăn cùng em nhưng mà sức khỏe của cậu ta không cho phép. Em luôn là người…”

Amy không kịp nói hết đã bị cô ngắt lời.

“Sức khoẻ của anh ta làm sao hả chị?”

Amy thở dài.

“Cậu ấy lại bị đau dạ dày.”

Tú Ly nhíu mày và cân nhắc cuối cùng trả lời Amy.

“Em đã biết bản thân phải làm gì, chúng ta đi thôi.”

Amy thật sự thích cô bé đứng trước mặt mình. Cô thông minh lại hiểu lý lẽ người con gái như vậy có lẽ rất thích hợp với Prince. Chỉ tiếc… Phát hiện ra bản thân mình lại suy nghĩ miên man nên Amy bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và đuổi theo Tú Ly đang đi về phía cửa khách sạn.


Chú thích

(*) Muốn biết rõ hơn về câu truyện này tìm đọc “Thiên thần không có cánh”.
 

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Chương 5 Sau ánh hào quang.

Chiếc xe limousine vẫn đang đậu trước cửa khách sạn đợi người. Tú Ly và Amy nhanh chóng ngồi vào xe. Đây là lần đầu tiên Tú Ly ngồi vào một chiếc xe sang trọng như vậy, nhưng cô không hề có bất cứ biểu hiện thích thú hay ngạc nhiên nào từ khi bước ngồi vào chỗ đối diện với anh. Đông Quân nhíu mày vì cơn đau vẫn đang hành hạ mình nhưng vẫn muốn cố gắng hoàn thành lời hứa với ai đó.

“Chị, cho chúng em tới Mỹ Thực.”

Amy không trả lời anh mà nhìn về phía Tú Ly đợi cô lên tiếng.

Tú Ly hiểu ánh mắt ấy của Amy, cô cũng không có tâm trạng ăn uống khi nhìn người khác bị đau ốm dày vò.

“Tôi không muốn ăn tối, đưa tôi về số nhà XX, phố Đào Hoa là được rồi.”

Đông Quân không đồng ý mà nói.

“Không được, tôi đã hứa là sẽ làm.”

Tú Ly bắt đầu thấy không vui vì tên ngồi đối diện cô.

“Giờ cũng không còn sớm, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”

“Ăn một bữa tối cũng không làm cô mệt hơn.”

Giọng cô vang lên mang theo vài phần bướng bỉnh.

“Không còn là ăn tối mà là ăn đêm.”

Đông Quân muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn chút xíu nên mới kiếm cớ nhất định phải đưa cô đi ăn, dù biết ngày mai sẽ được ở bên cô cả ngày.

“Nhưng đây là lịch trình đã được định sẵn.”

Anh vẫn ngoan cố lên tiếng và hoàn toàn đã làm cho Tú Ly đã phát cáu.

“Tôi không nói, anh không nói thì ai biết hả? Huống chi tôi cũng không có sở thích biến thái ngược đãi người bệnh.”

Nghe đến đây Đông Quân cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào lòng mình. Cô độc miệng nhưng hiển nhiên là đang quan tâm đến anh, chỉ biết vậy mà anh đột nhiên thấy vui nên thoả hiệp.

“Được, vậy để tôi đưa cô về.”

Chiếc xe dần lăn bánh tiến về phía phố Đào Hoa. Không khí trên xe trầm xuống vì Tú Ly biết anh đang rất mệt. Amy cảm thấy cô nhóc tròn ủm này rất đặc biệt không như những nữ sinh khác luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Prince mà cô bé đang nhắm mắt lại như đang nghỉ tạm. Amy bắt đầu gợi chuyện.

“Panda, tại sao em lại lấy tên như vậy trên fanpage của Prince?”

Tú Ly mở mắt ra và trả lời câu hỏi của Amy.

“Vì em thấy gấu trúc rất đáng yêu và hiền lành.”

“Ồ, lý do thật là hay. Mà Panda học ở Royal thật sao? Không biết em xuất thân từ gia tộc nào?”

Tú Ly bật cười mà trả lời trước câu hỏi cóc nhảy của Amy.

“Vâng, em học ở đó là nhờ may mắn lấy được học bổng thôi chị, mà chị cũng đừng một câu Panda, hai câu Panda như thế. Tên em là Dương Tú Ly, chị gọi em là Tú Ly được rồi ạ.”

“Dương Tú Ly” Đông Quân lẩm nhẩm lặp lại tên cô như thể sợ mình sẽ quên mất. Anh vẫn im lặng tiếp tục nghe cuộc đối thoại của Amy và cô.

“Wow, lấy được học bổng của Royal thật không đơn giản nha.”

Amy mang lại cho cô cảm giác thân thiết nên Tú Ly bắt đầu thể hiện tính hài hước của mình.

“Không có gì chị ạ, chẳng qua là mèo mù vớ cá rán.”

Amy bật cười, Đông Quân dù đang bị đau nhưng khoé miệng cũng cong lên rất nhỏ.

“Vậy là em cùng Prince cùng trường, cậu ấy mới chuyển đến một thời gian, có gì em giúp đỡ cậu ấy nhé.”

Tú Ly giật mình và trả lời Amy.

“Em không biết có giúp được không nhưng hi vọng người nào đó không hiểu nhầm là em cố tình bám đuôi.”

Cô bắt đầu tính toán nợ cũ với người con trai ngồi đối diện.

Đông Quân nhếch miệng cười khẽ, anh phát hiện ra cô nàng tròn ủm trước mặt khi tức giận tựa như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt.

Tú Ly đã nhìn thấy nụ cười đó của anh, cô thấy đó mới là một nụ cười phát ra từ nội tâm chứ không phải nụ cười đã được công thức hóa như khi họp báo. Khi không còn ánh đèn nơi sân khấu thì lớp ngụy trang của anh cũng được dỡ bỏ cho thấy một con người không đến nỗi quá đáng ghét. Có lẽ người như vậy cũng không đến nỗi không làm bạn được, còn có ngày mai…

Đông Quân đáp lại cô là nụ cười càng lúc càng tươi tắn làm cô thấy mình nao nao như thể đang nhấm nháp một ly rượu vang đã ủ từ lâu, ngọt lịm mà say lòng người.

Chiếc xe dừng dưới giàn hoa giấy trước cổng nhà Tú Ly, Đông Quân bước xuống mở cửa xe cho cô và không quên nói lời tạm biệt.

“Hi vọng ngày mai cô không trễ hẹn, tôi rất bận.”

“Cũng hi vọng ngày mai anh đủ khỏe để không làm tôi tốn công vô ích…”

Tú Lý không hề yếu thế mà phản bác lại lời của anh ngay lập tức. Khi cô còn chưa dứt lời đã bị kéo về phía sau một thân hình cao lớn.

“Cô đi đâu giờ mới về?”

Người con trai đang hầm hè như thể đang chuẩn bị xé xác của hai người đang đứng trước mặt không ai khác chính là vị hôn phu trên giấy ăn của cô - Thanh Phong. Hắn đã chờ cô hơn một tiếng, đứng mỏi cả chân mới chờ được cô về. Hắn chẳng yêu cô, hắn đã yêu người khác nhưng hắn cũng không thích cô mang theo cái mác vị hôn thê của hắn chạy đi hẹn hò với người con trai khác.

“Anh là ai mà có quyền to tiếng với cô ấy?”

Trong lồng ngực của Đông Quân đã nhen một ngọn lửa ganh tị mà anh chẳng hề hay biết nhưng anh thấy bực bội vì cô nàng tròn ủm kia hình như có mối quan hệ đặc biệt với anh chàng trước mặt mình.

“Không liên quan tới anh.”

Tú Ly và Thanh Phong đồng thanh trả lời anh, sự đồng thanh ấy lại càng làm anh khó chịu, nó bị đẩy lên đỉnh điểm khi nghe được câu nói ngay sau ấy vang từ phía sau lưng mình.

“Anh ta là vị hôn phu của em gái tôi.”

Người vừa lên tiếng là Gia Khánh, cậu đã đợi cô về nhưng mãi không thấy nên ra ngoài đi tìm cô, không ngờ khi về lại chứng kiến cảnh này ngay trước cổng nhà. Cậu thấy bực mình khi Tú Ly được một người con trai đưa về bằng chiếc xe sang trọng, cậu không muốn cô có bất cứ mối quan hệ nào với người con trai trẻ thuộc giới thượng lưu – những kẻ luôn chơi bời, phóng túng và trăng hoa. Tú Ly nhà cậu kiên cường, mạnh mẽ không có nghĩa là sẽ chịu được những tổn thương từ những người con trai này. Tiện đây đành mượn danh nghĩa hôn thê, hôn phu của Thanh Phong và Tú Ly để cho tên bảnh chọe trước mặt bỏ đi cũng được.

Đông Quân xoay lưng lại và nhìn thấy một người con trai tuấn tú. Anh nhìn lại về phía Tú Ly rồi quăng ra một câu: “Ngày mai bảy giờ sẽ có xe tới đón cô.” Anh rảnh bước về phía xe của mình khi sự mất mát đang dần chiếm trọn tâm trí anh.

Tú Ly thở phì phì nhìn tên hôn phu trên giấy ăn của mình mà quát.

“Việc tôi không khiến anh quan tâm, anh nghĩ mình thật sự sẽ thành chồng của tôi hay sao mà đòi quản?”

Thanh Phong bực mình không kém vì người nhà họ Dương vẫn luôn coi hắn là vị hôn phu của cô nàng béo tròn Tú Ly.

“Cô có biết em trai cô đã ra ngoài tìm cô rất lâu rồi không? Cô có nghĩ Gia Khánh có thể gặp nguy hiểm khi ra ngoài vào lúc đêm muộn không hả?”

Này, này đây là chuyện gì? Có phải cô đang nghe nhầm không? Hình như cái tên này đang quan tâm đến em trai của cô chứ không phải bản thân mình.

Gia Khánh kéo Tú Ly vào nhà và mặc kệ tên nào đó.

“Muộn rồi, em đi ngủ đi. Có giờ chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tên kia nói bừa em không cần để ý.”

Cậu nói vậy rồi cũng trở về phòng mình mà không đợi Tú Ly hỏi thêm bất kì câu gì. Có một cái gì đó rất là lạ trong cậu mà cậu cũng không định nghĩa được khi nghe những lời quan tâm ấy của tên kia.

Đêm ấy, có người mất ngủ vì những cơn đau hành hạ, có người mất ngủ vì bối rối không yên, có người mất ngủ vì bực bội lại có người mất ngủ vì háo hức.

Sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh giấc thì cả nhà vắng ngắt, tờ giấy nhớ trên tủ lạnh của mẹ còn lưu lại lời nhắn của bà: “Mẹ và ba con về Pháp có việc gấp cần giải quyết. Có lẽ sẽ mất chút thời gian mới về được Việt Nam, các con ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt và đừng chểnh mảng việc học. Hôn các con!”

Tú Ly thở dài, không biết lần này ba mẹ sẽ đi bao lâu nhưng cô và Gia Khánh đã quen với những chuyến công tác hay ra nước ngoài của ba mẹ. Hai người chẳng mấy khó khan khi tự chăm sóc cho mình nhưng lần này còn có cục nợ to đùng đang ở nhà cô mới là vấn đề.

Nghĩ đến đây cô mới nhớ ra từ lúc dậy đến giờ cô không nhìn thấy hai tên kia đâu cả. Mới mở mắt ra đã không biết chạy đi đằng nào. Cô cũng không có thời gian để tìm hai tên kia vì bây giờ đã là 6h30’. Còn chưa đến một tiếng đồng hồ nữa là đến thời điểm bắt đầu ngày “hẹn hò” của cô và Đông Quân.

Một ngày này làm thay đổi rất nhiều điều trong mối quan hệ của hai người.
 
Bên trên