Chương 6 Một ngày hẹn hò
Tú Ly không phải đợi quá lâu, đúng bảy giờ chuông cửa, cô bước ra mở cổng và thấy trước cổng nhà cô xuất hiện một anh chàng bảnh trai.
Ngày hôm nay không có đôi giày thủy tinh, chẳng có cỗ xe bí ngô nào cả và Tú Ly cũng không phải cô bé Lọ Lem ấy vậy mà khi nhìn thấy anh cô đã ngỡ mình nhìn thấy hoàng tử của xứ cổ tích. Anh đứng đó dựa người vào bức tường phủ đầy hoa giấy tư thế có phần lười biếng nhưng phóng khoáng. Bỏ đi bộ đồng phục của Royal, anh bớt đi chút thư sinh, bỏ đi bộ đồ tối qua anh bớt đi chút bí ẩn. Ngày hôm nay Đông Quân mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh lam đơn giản toát ra hơi thở thanh xuân, đúng với lứa tuổi mười bảy của mình. Chiếc khuyên tai vẫn nằm trên tai trái nhưng lại thêm chút nghịch ngợm, hơn phân nửa khuôn mặt che lấp bởi chiếc kính rất thời thượng.
Tú Ly nhìn quanh mà không thấy chiếc xe nào, bất chợt có tiếng trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu cô.
“Tôi nhờ chị Amy đưa đến, chị ấy về rồi. Đi xe riêng dễ bị đám truyền thông bám đuôi.”
Cô gật gật đầu xong như đã hiểu ý anh, mái tóc xõa sau vai có vài sợi khẽ lay động theo gió.
“Thế giờ chúng ta đi đâu?”
Tú Ly giao quyền quyết định cho Đông Quân. Dù sao thù cô cũng không biết nên đưa anh đi đâu. Những nơi cô thường đến chắc gì anh đã thích. Nhưng thật bất ngờ, anh lại trả lời.
“Cô muốn đi đâu thì chúng ta sẽ cùng đi.”
Tôi làm gì biết chỗ nào có thể đi được – anh nói thầm trong lòng thêm một câu. Anh muốn có một ngày thật bình thường, muốn được đi đến những nơi mà những người trẻ tuổi thường đến chứ không phải là cuộc sống xa hoa tù túng mà anh đang sống.
Tú Ly chớp chớp mắt và suy nghĩ. Cô không có xe đạp, chiếc xe duy nhất trong nhà đã bốc hơi cùng hai tên kia từ sáng sớm.
Một tiếng sau, người ta nhìn thấy tại bến xe bus đầu phố Đào Hoa có một “cặp đôi hoàn cảnh” đang đứng đợi xe. Nam cao gầy, nữ đã béo lại còn lùn một mẩu, hai người vừa vặn tạo thành số mười. Trên tay người con trai xách lóc nhóc là những món đồ chơi của thiếu nhi. Hai người này chính là Đông Quân cùng Tú Ly. Cô không biết nên đưa anh đi đâu đành anh đưa đến cô nhi viện mà gia đình cô thường tới – đó là lý do chính đáng; còn lý do phụ đáng là cô muốn biết liệu Đông Quân có bao nhiêu nhẫn nại với những đứa trẻ tinh nghịch kia.
Chiếc xe bus đỗ xịch lại trước mặt hai người, cô vội vã bước lên xe. Mãi mà không thấy anh bước lên đành quay đầu nhìn lại thì thấy anh vẫn đứng im ở đó.
“Này, sao anh chưa lên xe?”
“Hết chỗ ngồi rồi thì đi làm sao?” – anh hỏi một cách đầy nghiêm túc.
Cô cố nín cười, dùng đúng ngữ điệu nghiêm túc của anh mà trả lời.
“Không ngồi thì đứng, dù sao chỉ có hai mươi phút là đến nơi. Trên mỗi chiếc xe bus đều có những chỗ để bám tay đứng mà. Như tôi vậy nè.”
Cô nói xong thực hành cho anh xem, lúc này Đông Quân mới lên xe.
Anh đứng sát bên cô, anh có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng đang tỏa ra từ người cô, một thứ mùi mà anh chưa từng gặp trước đó nhưng lại khiến anh thấy thư thái và yêu thích. Anh chợt giật mình nhận ra mình đã không khống chế được mà bắt đầu thích những điều nhỏ nhặt liên quan đến cô nàng béo ú đứng trước mặt mình. Để không suy nghĩ miên man anh đành lên tiếng.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xe bus đấy, thật thú vị. Xe đi chậm, có thể ngắm những cảnh ven đường mà mình nhìn thấy lại không lo về an toàn khi lái xe.”
Tú Ly bật cười trước câu nói của anh.
“Anh đùa tôi phải không? Làm gì có ai lớn từng này rồi còn không có đi xe bus.”
Đông Quân trả lời mang một chút bất đắc dĩ.
“Tôi nói thật đó. Đi ra khỏi nhà có người đưa đón thì lấy đâu cơ hội đi xe bus. Hơn nữa…”
Anh chưa kịp nói xong thì xe phanh gấp, Tú Ly loạng choạng sắp ngã theo phản xạ Đông Quân đưa tay ra đỡ lấy cô. Trong phim truyền hình cũng thường có cảnh nam nữ chính cùng đi xe bus, xe phanh gấp, nữ chính sắp ngã được nam chính ôm vào lòng. Nhưng rất tiếc cho đôi bạn Tú Ly – Đông Quân đây là trong đời thực thế nên Đông Quân mới chỉ đưa tay ra đỡ chút xíu đã bị quả bóng thịt Tú Ly đè bẹp xuống sàn xe trong tư thế kì cục. Trên xe tiếng cười như thể muốn đánh bay cả nóc xe.
Hai tay của Tú Ly chống trên dưới sàn nhưng khuôn mặt bầu bĩnh của cô thì đang có sự tiếp xúc thân mật với cái “chân giữa” của anh, chưa hết cô còn đang ngọ nguậy cái đầu của mình. Khuôn mặt của anh đỏ bừng mà hét ầm lên.
“Cô đang làm cái gì đó hả? Còn không mau đứng lên cho tôi.”
Lúc này Tú Ly mới bắt đầu ngóc đầu dậy, khuôn mặt nghệt ra nhìn vào cái nơi cô vừa đập đầu vào. Sau khi định thần lại chuyện gì xảy ra cô lấy tốc độ nhanh nhất đứng dậy xoay người bỏ chạy khỏi xe. Trời ạ, có cái hố nào cho cô nhảy xuống không? Gia Khánh và cô bạn vô lương tâm của cô mà biết chuyện này chắc cười rụng răng mất. Cô không muốn sống nữa.
Đông Quân cũng đuổi theo sau cô, cô xấu hổ mà bỏ chạy anh thì không chắc. Cô nàng béo ú mà chạy nhanh như thỏ, đuổi mãi mới kịp. Anh kéo tay cô lại.
“Cô chạy gì mà nhanh như thế, cô chạy đi đâu?.”
“Tôi, tôi..”
“Cô, cô… cô cái gì mà cô?”
Anh hỏi lại Tú Ly. Cô bí quá không biết trả lời thế nào. Không lẽ trả lời: “Tại cậu nhỏ của anh” à? Cô đưa mắt nhìn quanh nhanh chóng tìm được cứu tinh.
“Chúng ta đến nơi rồi.” – vừa nói Tú Ly vừa chỉ về phía cách đó không xa một khu nhà lấp ló sau những lùm cây.
Đông Quân cũng biết là không nên tiếp tục đề tài xấu hổ vừa rồi giữa hai người nên im lặng đi sau cô rảo bước về khu nhà ấy.
Khu nhà được xây từ lâu, cánh cổng gỗ và hàng rào được sơn màu xanh ngọc, bên hàng rào có một tấm gỗ nhỏ cùng hàng chữ đã mờ bởi thời gian cố nhìn lắm mới nhận ra được mặt chữ “Dream’s house.”.
Sau khi vào cổng là những ngôi nhà được xây tách với nhau được sơn các màu sắc khác nhau: lục, lam, kem, vàng, hồng, tím. Cô nhỏ giọng giải thích với anh.
“Khu nhà này được xây dựng từ khá lâu, ở đây thu nhận những bé bị bỏ rơi mà hầu hết các em đều có những hoàn cảnh đáng thương. Nhưng các em vẫn luôn cố gắng hết mình vì những ước mơ của bản thân mình. Nguồn kinh phí chủ yếu để duy trì hoạt động của Dream’s house là số tiền quyên góp của các mạnh thường quân. Tôi và gia đình vẫn hay đến thăm các em.”
Đông Quân gật đầu như đã hiểu và hỏi cô.
“Tại sao từ nãy đến giờ không thấy ai?”
Cô mỉm cười, trả lời.
“Có lẽ là các cô, các chú đang cùng các em đang lên lớp. Ở đây vào buổi sáng các em thường lên lớp. Chúng ta cùng đi chào viện trưởng trước.”
Viện trưởng là một người phụ nữ trung niên hiền lành. Tú Ly giới thiệu anh với viện trưởng.
“Con chào cô, đây là bạn của con – Đông Quân, anh ấy muốn đến thăm các nhóc của nhà mình nên đã đi cũng con. Hi vọng con không là cô khó xử.”
Đông Quân chào hỏi viện trưởng cực lễ phép, cách nói chuyện khôi hài mà đầy hiểu biết của anh đã nhanh chóng giúp anh làm viện trưởng hết sức vừa lòng với biểu hiện của anh. Nói trắng ra thì là anh lấy lòng viện trưởng vô cùng thuận lợi.
Mới đó mà câu truyện của ba người đã kéo dài đến tận gần mười giờ trưa, các em nhỏ đã giờ học cười đùa râm ran khắp các khu nhà khiến cho Dream’s house tràn ngập sức sống.
“Cô phải xuống bếp giúp đám nhỏ chuẩn bị bữa trưa, Tú Ly đi cùng cô nhé.”
Tú Ly nhìn mình lại nhìn tên nào đó đang cười đến vô hại và hỏi.
“Thế còn anh ta ạ?”
“Đông Quân có thể chơi cùng mấy nhóc đó. Dù sao Đông Quân cũng mới đến đâu có lý nào để nó vào bếp được.”
Viện trưởng nói xong thì kéo cô đi thẳng xuống khu nhà bếp và vẫy mấy đứa trẻ lại gần.
“Các con chơi cùng anh Đông Quân nhé.”
Mấy đứa không sợ người lạ lập tức vây quanh anh và ríu ra ríu tít hỏi han.
“Anh là người yêu chị Tú Ly ạ?” – một bé trai hỏi.
“Không phải, anh chỉ là bạn bình thường của cô ấy thôi.” – chỉ có bị điên mới yêu cô nàng béo ú ấy – anh thầm nhủ.
Nghe câu trả lời của anh bé trai ấy thở phào nhẹ nhõm
“May quá, không phải. Phải lớn nhanh để lấy chị Tú Ly làm vợ mới được.”
“Anh có thấy Thanh Nhàn xinh đẹp không ạ?” – một cô bé có đôi mắt tròn xoe rất giống cô hỏi anh.
“Rất xinh.”
“Vậy sau này em làm cô dâu của anh nhé.”
Cô bé Thanh Nhàn nhìn anh với đôi mắt chờ mong, đôi mắt rưng rưng như thể anh từ chối cô bé sẽ khóc cho anh xem.
Đông Quân gian nan gật đầu, bảo trì im lặng. Là ai đã dạy hư đám nhỏ này vậy? Anh mà biết chắc chắn không để tên xấu xa này được yên.
…
Tên xấu xa trong miệng Đông Quân đang vật lộn với đống hành tây to như núi, nước mắt lưng tròng.
Chỉnh sửa lần cuối: