Chương 8. Kí ức đi lạc
Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân.
"Anh đang ở đâu? Xa em anh có hạnh phúc không?"
Giọng Nhi nghèn nghẹn, ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Có nhiều thứ biết sẽ hối tiếc nhưng vẫn muốn làm. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đáng tiếc là nó chưa hề hối tiếc hay đúng hơn là chưa kịp hối tiếc. Yêu Thanh, Nhi không hối tiếc.
Hình như mưa về, một cơn gió ngang qua khẽ cười cợt cô, ngay cả một thứ vô hại như nó cũng làm Nhi run lên vì đau đớn... mỗi tấc da thịt đều co ro như một tấm giẻ rách đáng thương. Lòng hoang sơ trong những ngụp lặn huyễn hoặc... của chính mình. Đã bao lâu rồi cô chưa về nhà? Cô mải miết đuổi theo anh, vứt cả tự trọng của một đứa con gái, gạt đi tình thương của ba, nước mắt của mẹ chỉ để thu hẹp khoảng cách một nghìn cây số, đổi lại là giọng nói không vương chút cảm xúc của anh cùng lời nói "Xin lỗi" nhẹ tênh.
Xa nhau, đôi khi chỉ là tạm dừng chứ chưa hẳn là kết thúc.
Xa nhau, để học cách yêu thương và học cách tìm về với nha
Xa nhau, để mai ta yêu nhau.
Đi rồi anh sẽ lại về thôi!
Phải không anh?
Mưa! Ào về bất ngờ, trong nỗi nhớ. Chỉ còn lại sự trống trải và đêm lặng lờ trôi đi...
Mưa! Những cơn mưa đầu xuân, tý tách, nhỏ bé, dai dẳng thêm một chút lạnh lẽo
Mưa! Như thấm ướt cả vào lòng người khi chênh vênh trong những trưa yên tĩnh....
Rời xa nhau....người ta có đủ lý do để ghét...để quên...để vô tình...để hờ hững...nhưng.......nỗi nhớ vẫn ám ảnh....tới khi nào mới nguôi ngoai...
Lững thững bước đi trên con đường quen thuộc ai đó từng hứa cùng cô sánh bước mà giờ đây chỉ còn mình cô độc hành.
"Không được yếu đuối, Nhi ơi phải mạnh mẽ lên!" Nhi tự nhủ với chính mình, còn rất nhiều người yêu thương cô, anh không phải là người duy nhất. Cô nhớ ba mẹ cô, cô nhớ con người miền Tây chân chất, cởi mở. Cô nhớ những con kênh mùa nước, cô nhớ hàng dừa trước hiên nhà, cô nhớ nơi cô được sinh ra và lớn lên, nơi cô được yêu thương, nhớ căn nhà nhỏ có vườn chanh cất giấu cả bí mật tuổi thơ...
Bước vào một quán caffee trong con ngõ nhỏ, ngồi xuống vị trí quen thuộc bên khung cửa sổ nhìn ra được khoảng trời rộng lớn, gọi một tách cafe không đường, thật ra cô không thích vị đắng chát của nó hay nói đúng hơn là cô ghét nó. Nhưng hôm nay cô muốn uống, cảm nhận vị đắng của nó, cũng như mùi vị của cuộc sống này.
Nhi gặp Thanh thật tình cờ, như là định mệnh cô đã mến anh ngay từ lần gặp đầu tiên, chàng trai miền bắc đứng trên bờ biển nhặt rác trong màu áo xanh tình nguyện. Anh không đẹp trai, nhưng nụ cười của anh đã cuốn cô vào trong đó. Đứng giữa những con người miền Tây anh thật nổi bật, và cũng thật buồn cười, anh không nghe được giọng địa phương chỉ có thể vừa nghe vừa đoán ý, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc thật đa dạng, khiến cô bật cười và bất chợt anh cũng nhìn thấy một con bé đang đứng chống nạnh cười như điên, tầm mắt anh và cô chạm nhau, anh dửng dưng nhìn cô rồi tiến lại gần, nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sang xung quanh rất trách nhiệm nhắc nhở cô, "bé à, ăn xong nên gom lại vứt vào thùng rác, đừng vứt lung tung vậy ô nhiễm môi trường, trôi xuống biển sẽ ô nhiễm nguồn nước, cá hay sinh vật biển sống trong nguồn nước không đảm bảo con người ăn phải sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe..." Ba la ba la, cô cũng không nhớ hết anh đã tuôn những gì để dạy bảo đứa bé mười bảy tuổi như cô. Cô khi đó chỉ biết rằng sự thinh thích vừa nảy sinh đã chạy đi đâu mất hết. Thay vào đó là một chút... có vẻ như anh ta thích nổi trội thì phải?! Tưởng cô không biết chắc, vậy cô đi học làm gì? Đáng ghét, chẳng qua mấy cái vỏ bim bim là cô chưa kịp vứt thôi mà anh ta làm như Chuyện gì kinh khủng lắm ý. Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh khá cao cô phải ngước lên mới có thể mặt đối mặt với anh ta. Giữa không gian mênh mông của đại dương, một đứa con gái nhỏ bé đang cố gắng nghiển cổ nhìn chàng trai trước mặt, ánh mắt dò xét mang theo một chút thích thú.
Chàng trai khẽ ngượng ngùng trước cái nhìn chăm chú của cô gái, khuôn mặt nam tính không được tự nhiên, anh đưa tay sờ sờ vành tai hơi hồng rồi nhẹ nhàng quay đi, để mặc cô gái đứng đó.
Bóng lưng thẳng tắp cùng màu áo xanh tình nguyện hoà với màu xanh của biển làm một, phút chốc bóng lưng ấy đã in sâu vào lòng cô gái để đến sau này đối với cô không có ai mặc áo xanh tình nguyện đẹp như anh.
Trời bỗng lất phất mưa, cơn mưa mùa thu dịu nhẹ, lấm tấm làm ướt áo chàng trai giống như những giọt mồ hôi chưa kịp khô.
Gió biển thổi tung tóc cô gái, giọt nước mưa cũng làm ướt cô. Một cái mũ tai bèo bất chợt được đội lên đầu, chàng trai ấy đứng chắn trước mặt cô.
Anh là chàng trai miền Bắc chu đáo, giản đơn, còn cô, một cô gái miền Tây dịu dàng, bình dị.
Bên anh, những cảm xúc không tên, những rung động đầu đời cứ lớn dần lên. Bên anh, cùng đi trên một con đường mỗi chiều tan trường. Bên anh, cô như một đứa trẻ được kẹo.
Và rồi cô và anh yêu nhau lúc nào không hay, bình yên nhẹ nhàng như một lẽ tất nhiên.
Nhưng cuộc đời, chẳng có thứ gì là hoàn hảo, trọn vẹn. Anh rời xa cô về Bắc, anh nói anh đã có người yêu ở Bắc, anh đã đi lạc rồi, anh có lỗi với cô ấy, xin em hãy quên anh đi.
Câu nói của Thanh như con dao đâm vào Nhi, rút đi sinh lực của cô, cũng đồng thời lấy đi nụ cười trên gương mặt cô. Anh có lỗi với cô ấy, còn với cô thì sao? Cô là gì của anh?
Chẳng lẽ anh một chút cũng không có tình cảm với cô? Một câu xin lỗi của anh mọi chuyện có thể trở về như ban đầu trước khi Nhi gặp anh.
"Giá như không có những ngày mùa thu quá đỗi bình yên ấy. Chúng ta đã không đi cùng trên một con đường phải không anh?"
Nhi khẽ thở dài, trên chuyến bay muộn nhất trở về Cần Thơ trước đêm Giao Thừa, chỉ còn ba tiếng nữa thôi, cô sẽ lại được trở về với gia đình thân yêu của mình. Nơi cô đã rời xa một năm chưa trời, để theo đuổi thứ gọi là tình yêu của mình. Đó là ngôi nhà nho nhỏ có dàn hoa giấy tím hồng cuối xóm, nơi hiện diện bóng dáng của những người thân yêu.
Mỗi người chỉ có một gia đình để yêu thương và chia sẻ những điều tuyệt vời nhất.
Gia đình luôn là nơi ta tìm về mỗi khi gặp khó khăn, nản chí.
Là nơi đong đầy lại yêu thương cho trái tim của mình. Hãy quý trọng từng giây từng phút vì đó là những khoảnh khắc đẹp nhất trong mỗi đời người.
******************************
Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân.
"Anh đang ở đâu? Xa em anh có hạnh phúc không?"
Giọng Nhi nghèn nghẹn, ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Có nhiều thứ biết sẽ hối tiếc nhưng vẫn muốn làm. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa đáng tiếc là nó chưa hề hối tiếc hay đúng hơn là chưa kịp hối tiếc. Yêu Thanh, Nhi không hối tiếc.
Hình như mưa về, một cơn gió ngang qua khẽ cười cợt cô, ngay cả một thứ vô hại như nó cũng làm Nhi run lên vì đau đớn... mỗi tấc da thịt đều co ro như một tấm giẻ rách đáng thương. Lòng hoang sơ trong những ngụp lặn huyễn hoặc... của chính mình. Đã bao lâu rồi cô chưa về nhà? Cô mải miết đuổi theo anh, vứt cả tự trọng của một đứa con gái, gạt đi tình thương của ba, nước mắt của mẹ chỉ để thu hẹp khoảng cách một nghìn cây số, đổi lại là giọng nói không vương chút cảm xúc của anh cùng lời nói "Xin lỗi" nhẹ tênh.
Xa nhau, đôi khi chỉ là tạm dừng chứ chưa hẳn là kết thúc.
Xa nhau, để học cách yêu thương và học cách tìm về với nha
Xa nhau, để mai ta yêu nhau.
Đi rồi anh sẽ lại về thôi!
Phải không anh?
Mưa! Ào về bất ngờ, trong nỗi nhớ. Chỉ còn lại sự trống trải và đêm lặng lờ trôi đi...
Mưa! Những cơn mưa đầu xuân, tý tách, nhỏ bé, dai dẳng thêm một chút lạnh lẽo
Mưa! Như thấm ướt cả vào lòng người khi chênh vênh trong những trưa yên tĩnh....
Rời xa nhau....người ta có đủ lý do để ghét...để quên...để vô tình...để hờ hững...nhưng.......nỗi nhớ vẫn ám ảnh....tới khi nào mới nguôi ngoai...
Lững thững bước đi trên con đường quen thuộc ai đó từng hứa cùng cô sánh bước mà giờ đây chỉ còn mình cô độc hành.
"Không được yếu đuối, Nhi ơi phải mạnh mẽ lên!" Nhi tự nhủ với chính mình, còn rất nhiều người yêu thương cô, anh không phải là người duy nhất. Cô nhớ ba mẹ cô, cô nhớ con người miền Tây chân chất, cởi mở. Cô nhớ những con kênh mùa nước, cô nhớ hàng dừa trước hiên nhà, cô nhớ nơi cô được sinh ra và lớn lên, nơi cô được yêu thương, nhớ căn nhà nhỏ có vườn chanh cất giấu cả bí mật tuổi thơ...
Bước vào một quán caffee trong con ngõ nhỏ, ngồi xuống vị trí quen thuộc bên khung cửa sổ nhìn ra được khoảng trời rộng lớn, gọi một tách cafe không đường, thật ra cô không thích vị đắng chát của nó hay nói đúng hơn là cô ghét nó. Nhưng hôm nay cô muốn uống, cảm nhận vị đắng của nó, cũng như mùi vị của cuộc sống này.
Nhi gặp Thanh thật tình cờ, như là định mệnh cô đã mến anh ngay từ lần gặp đầu tiên, chàng trai miền bắc đứng trên bờ biển nhặt rác trong màu áo xanh tình nguyện. Anh không đẹp trai, nhưng nụ cười của anh đã cuốn cô vào trong đó. Đứng giữa những con người miền Tây anh thật nổi bật, và cũng thật buồn cười, anh không nghe được giọng địa phương chỉ có thể vừa nghe vừa đoán ý, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc thật đa dạng, khiến cô bật cười và bất chợt anh cũng nhìn thấy một con bé đang đứng chống nạnh cười như điên, tầm mắt anh và cô chạm nhau, anh dửng dưng nhìn cô rồi tiến lại gần, nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn sang xung quanh rất trách nhiệm nhắc nhở cô, "bé à, ăn xong nên gom lại vứt vào thùng rác, đừng vứt lung tung vậy ô nhiễm môi trường, trôi xuống biển sẽ ô nhiễm nguồn nước, cá hay sinh vật biển sống trong nguồn nước không đảm bảo con người ăn phải sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe..." Ba la ba la, cô cũng không nhớ hết anh đã tuôn những gì để dạy bảo đứa bé mười bảy tuổi như cô. Cô khi đó chỉ biết rằng sự thinh thích vừa nảy sinh đã chạy đi đâu mất hết. Thay vào đó là một chút... có vẻ như anh ta thích nổi trội thì phải?! Tưởng cô không biết chắc, vậy cô đi học làm gì? Đáng ghét, chẳng qua mấy cái vỏ bim bim là cô chưa kịp vứt thôi mà anh ta làm như Chuyện gì kinh khủng lắm ý. Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh khá cao cô phải ngước lên mới có thể mặt đối mặt với anh ta. Giữa không gian mênh mông của đại dương, một đứa con gái nhỏ bé đang cố gắng nghiển cổ nhìn chàng trai trước mặt, ánh mắt dò xét mang theo một chút thích thú.
Chàng trai khẽ ngượng ngùng trước cái nhìn chăm chú của cô gái, khuôn mặt nam tính không được tự nhiên, anh đưa tay sờ sờ vành tai hơi hồng rồi nhẹ nhàng quay đi, để mặc cô gái đứng đó.
Bóng lưng thẳng tắp cùng màu áo xanh tình nguyện hoà với màu xanh của biển làm một, phút chốc bóng lưng ấy đã in sâu vào lòng cô gái để đến sau này đối với cô không có ai mặc áo xanh tình nguyện đẹp như anh.
Trời bỗng lất phất mưa, cơn mưa mùa thu dịu nhẹ, lấm tấm làm ướt áo chàng trai giống như những giọt mồ hôi chưa kịp khô.
Gió biển thổi tung tóc cô gái, giọt nước mưa cũng làm ướt cô. Một cái mũ tai bèo bất chợt được đội lên đầu, chàng trai ấy đứng chắn trước mặt cô.
Anh là chàng trai miền Bắc chu đáo, giản đơn, còn cô, một cô gái miền Tây dịu dàng, bình dị.
Bên anh, những cảm xúc không tên, những rung động đầu đời cứ lớn dần lên. Bên anh, cùng đi trên một con đường mỗi chiều tan trường. Bên anh, cô như một đứa trẻ được kẹo.
Và rồi cô và anh yêu nhau lúc nào không hay, bình yên nhẹ nhàng như một lẽ tất nhiên.
Nhưng cuộc đời, chẳng có thứ gì là hoàn hảo, trọn vẹn. Anh rời xa cô về Bắc, anh nói anh đã có người yêu ở Bắc, anh đã đi lạc rồi, anh có lỗi với cô ấy, xin em hãy quên anh đi.
Câu nói của Thanh như con dao đâm vào Nhi, rút đi sinh lực của cô, cũng đồng thời lấy đi nụ cười trên gương mặt cô. Anh có lỗi với cô ấy, còn với cô thì sao? Cô là gì của anh?
Chẳng lẽ anh một chút cũng không có tình cảm với cô? Một câu xin lỗi của anh mọi chuyện có thể trở về như ban đầu trước khi Nhi gặp anh.
"Giá như không có những ngày mùa thu quá đỗi bình yên ấy. Chúng ta đã không đi cùng trên một con đường phải không anh?"
Nhi khẽ thở dài, trên chuyến bay muộn nhất trở về Cần Thơ trước đêm Giao Thừa, chỉ còn ba tiếng nữa thôi, cô sẽ lại được trở về với gia đình thân yêu của mình. Nơi cô đã rời xa một năm chưa trời, để theo đuổi thứ gọi là tình yêu của mình. Đó là ngôi nhà nho nhỏ có dàn hoa giấy tím hồng cuối xóm, nơi hiện diện bóng dáng của những người thân yêu.
Mỗi người chỉ có một gia đình để yêu thương và chia sẻ những điều tuyệt vời nhất.
Gia đình luôn là nơi ta tìm về mỗi khi gặp khó khăn, nản chí.
Là nơi đong đầy lại yêu thương cho trái tim của mình. Hãy quý trọng từng giây từng phút vì đó là những khoảnh khắc đẹp nhất trong mỗi đời người.
******************************