Kiếm hiệp Băng Tâm - Cập Nhật - Nam

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Tên truyện:
Tác giả: Nam
Mục sách: Văn học nước ngoài
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập Nhật
Lịch đăng: không cố định
Thể loại: Cổ đại , Ngôn tình ,Nữ cường
Độ dài: 60 chương , 5 ngoại truyện
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không

Nội dung truyện : Hắn là thần y vang danh thiên hạ ,chỉ cần ra tay là có thể cải lão hoàn đồng. Nàng lại đứa con đáng thương của Mặc Vương phủ, bị dòng đời xô đẩy phải trở thành một sát thủ mang trên người trọng trách báo thù. Số Phận đã quấn họ với nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn liệu họ có đến được với nhau, là một thần y liệu hắn có thể sưởi ấm "trái tim" đã gặp quá nhiều tổn thương trong quá khứ. Các bạn hãy theo dõi truyện để có được đáp án cuối cùng nhé :3

Đây là tác phẩm đầu tay của mình, nên mong mọi người hãy góp ý và ủng hộ để mình có động lực sáng tác càng nhiều tác phẩm hay hơn nữa nhé ! <3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Mùa thu của Hàng Châu thật đẹp nhưng cũng thật khiến người ta tiếc nuối , bầu trời trong xanh như một chiếc gương phản chiếu cuộc sống tấp nập của những bá tánh dưới mặt đất, nơi đây từ lâu đã nổi tiếng về phong cảnh hữu tình . danh lam thắng cảnh lay động lòng người.

Năm Vĩnh Gia thứ 6 ( là năm thứ 6 tính từ khi hoàng đế Vĩnh Gia lên ngôi ), cuộc sống lúc này của nhân dân vô cùng khổ cực do hoàng đế vô năng chỉ lo ăn chơi trụy lạc. Một cuộc nổi dạy đã nổ ra, thừa tướng Chu Khởi đã đứng lên đem quân đánh vào kinh thành. Chỉ trong một tháng triều đình Vĩnh Gia đã sụp đổ, tất cả hoàng thân quốc thích đều bị nghĩa quân sát hại, đầu của hoàng đế Vĩnh Gia bị đem ra treo ở cổng thành để nhắc nhở những kẻ nào có hàm ý chống lại.

Chu Khởi lên ngôi hoàng đế lấy hiệu là Chiêu Hoàng, rời đô từ Vân Nam về Hàng Châu lập nên nước Sở Thục.

Trong ngoại viên Mạc vương phủ, hiện ra hình ảnh hai cha con đang nô đùa với nhau. Một cô bé vừa tròn bốn tuổi, đầu thắt hai bím tóc xinh xắn đang thích thú nhìn con diều màu vàng đang chao lượn trên bầu trời xanh. Đây là món quà mà phụ thân đã tự tay làm và tặng nàng nhân dịp sinh nhật lần thứ 4. Bất giác nhìn nụ cười ngây thơ đang nở trên đứa con gái bé bỏng mà mình hết mực yêu thương, lòng Mạc Băng Khanh tựa như ấm áp lạ thường.

" Phụ thân " ! Sau tiếng gọi là nụ cười tươi để lộ ra hai cái núm đồng tiền trên đôi má phúng phính.

Mặc vương nghe thấy tiếng gọi liền hiền từ mỉm cười nhìn con : "Sao vậy Tâm nhi của ta"

Băng Tâm thấy vậy liền nhào vào lòng phụ thân của mình rồi hỏi : "Tại sao phụ thân lại đặt tên con là Băng Tâm ?"

Mặc Vương xoa đầu con rồi nói rằng : "Vì ta muốn con trong hoàn cảnh nào tâm cũng phải sáng rõ để không đi vào con đường sai trái"

Năm Chiêu Hoàng thứ 8, Mặc vương bị dâng sớ gán tội là chủ mưu gây nên cái chết của Hoàng hậu, bị tru di cửu tộc, trên dưới 100 mạng người Mặc gia đều bị xử tử. May mắn đứa con gái của Mặc vương được cứu thoát, không rõ tung tích.

Hoàng hậu Vân Liên là người mà Chiêu Hoàng hết sức sủng ái, lại còn hạ sinh 2 người con trai nên khi nàng bị hại chết đã gây ra chấn động cho triều đình .

Cung nữ đầu tiên phát hiện ra sự việc đã thấy Hoàng hậu đang nằm sấp dưới đất, trên ngực là một vết thương do kiếm gây ra. Kiếm đâm trúng tim khiến Hoàng hậu chết ngay tại chỗ.

Khi điều tra ra, có người phát hiện đêm đó Hoàng hậu có bí mật mời Mặc vương vào cung lúc nửa đêm, sau khi Mặc vương đi khỏi thì một canh giờ sau cung nữ phát hiện ra thi thể Hoàng hậu đang trong phòng. Một canh giờ đó cung nữ cũng không hề phát hiện ra có ai đi ra khỏi cung của Hoàng hậu nữa .

Do đó thủ phạm hiển nhiên được đặt lên đầu Mặc vương

Nhưng điều kì lạ trước giờ Mặc vương luôn là một vị trung thần mà Chiêu Hoàng vô cùng tin tưởng, là người mà đã cùng Chiêu Hoàng đánh đổ triều đình Vĩnh Gia thối nát để từ đó tạo một cuộc sống hạnh phúc ấm no cho nhân dân. Dù vậy trước cái chết của một vị mẫu nghi thiên hạ, tội danh phản thần này không thể không để lên trên người Mặc vương. Dù đau lòng nhưng Chiêu Hoàng vẫn xử phạt vô cùng tàn khốc.

Bởi vì Chiêu Hoàng hết mực yêu thương Hoàng hậu, nên chỉ lập duy nhất nàng làm vợ mà không hề nạp các phi tần khác. Con cả của Chiêu Hoàng là Thái tử Chu Nguyên nổi tiếng thông minh, từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc thông thạo binh pháp, sau này lớn lên lập được nhiều chiến công đánh nam dẹp bắc , là niềm tự hào của hoàng thất, là người nuôi chí lớn thống nhất thiên hạ. Còn về Nhị hoàng tử Chu Thiên Dương từ nhỏ đã có cơ thể ốm yếu, nên luôn ở trong cung điện của mình , nên lâu dần cũng ít được nhắc tới.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Dưới thời Chiêu Hoàng quân đội được xây dựng hùng mạnh , đời sống nhân dân được chăm lo, đất nước thái bình thịnh vượng. Biên giới Sở Thục ngày càng được mở rộng, chỉ trong 15 năm dưới sự chỉ huy của Thái tử Chu Nguyên đã thôn tính được hầu hết các nước chư hầu, duy chỉ có Bắc Tề và Mạt Sở là vẫn đứng vững tạo ra thế kiềng ba chân chia thiên hạ ra làm ba.

Bắc Tề là một nước nhỏ nằm trên phía bắc Sở thục, tuy vậy ngăn cách giữa hai nước là biển Hắc Hà nổi tiếng hung dữ khó đi. Do đó nhiều năm nay hai nước rất ít khi giao thương với nhau. Lại phải nói đến, vua Bắc Tề cũng nổi tiếng mưu trí, Thừa tướng Khương Duy dù tuổi trẻ nhưng đã vang danh khắp thiên hạ về tài binh bố trận. Đại tướng quân Bắc tề là Ma Vũ võ công đạt đến cảnh giới đế tôn, cùng với đao Vô Ảnh mang bên mình đã giết biết bao cao thủ trong thiên hạ, là một trong tứ đại đế tôn được mọi người trong giới võ thuật vô cùng tôn sùng.

Mạt Sở là nằm ở biên giới phía nam của Sở Thục, dù nhiều lần bị tấn công nhưng thành trì ở đây được xây dựng trùng trùng đã có từ lâu đời , còn vô cùng kiên cố. Tuy đất nước vô cùng khó khăn, thiên tai còn hay xảy ra nhưng vô tình đã tô luyện cho người dân ở đây có sức mạnh chịu đựng phi thường.


Trong một khách điếm ở Bắc Tề , thiếu nữ chạc đôi mươi tay cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ đưa mắt quan sát xuống phía dưới .

Bỗng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, một đại hán lớn tuổi và một thanh niên cách đó mấy bàn làm nàng chú ý :
" Ta nghe nói trên núi Thất Sơn đang phát thiệp mời, mở đại hội chọn ra 4 người mạnh nhất sẽ được đến đảo Thần Tiên, nhưng thiệp mời cũng rất giới hạn, chỉ những người thần lực trên ngũ phẩm mới được tới dự "

Cậu thanh niên nghe vậy không khỏi cám thán : " Nếu vậy đại hội này chẳng phải sẽ toàn cao thủ quy tụ hay sao "

" Đúng vậy, đảo Thần Tiên từ lâu đã được giới võ lâm tôn sùng, là một niềm tự hào của Bắc Tề, nơi đây được đồn rằng có vô số các dị bảo, các thần khí mà nếu có trong tay sẽ hiệu lệnh thiên hạ"

Uống xong một ngụm trà vị đại hán lại cất giọng sang sảng: "Đảo Thần Tiên được phát hiện bởi vị đạo trưởng trên núi Thất Sơn, nhưng ông ấy đã không may qua đời cách đây 20 năm. Ngoài ông ấy ra không ai biết tung tích của hòn đảo này, chỉ biết nó nằm đâu đó trên biển Hắc Hà"

"Sao ngài lại khẳng định nó nằm trên biển Hắc Hà ?" Giọng nói của Băng Tâm đến gần làm gương mặt đang thao thao bất tuyệt của vị đại hán bất giác quay lại nhìn nàng.

" Cô nương còn trẻ nên chắc không biết, ba tháng trước khi vị đạo trưởng mất có phát thiệp mời cho các cao thủ võ lâm đến cảng biển Hắc Hà mời đi một chuyến đến đảo này, cũng không có giới hạn số người quy định, nhưng không hiểu sao gần 200 người ra đi chỉ còn duy nhất Ma Vũ và vị đạo trưởng kia trở về. Lúc đó Ma vũ mới đang ở trình bát phẩm, cũng chưa thành Đại tướng quân. Nhưng sau chuyến đó Ma Vũ đã mang về một cây đao kì lạ, võ công ngày càng gia tăng rồi đến một ngày cũng công phá Đế Tôn"

" Đao Vô Ảnh " ?

" Đúng, chính là nó "
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Chương 3

Trong võ lâm Trung nguyên người luyện võ có kì tài thì không ít, nhưng để đạt đến cảnh giới Đế Tôn được người đời tôn sùng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tứ đại Đế Tôn trong thiên hạ : Bắc Tề có đại tướng quân Ma Vũ, Mạt Sở có Không Trí thần tăng, Sở Thục thì có hai người là Qủy kiếm thần sầu Diệp Liên Thành và Thống lĩnh đại nội thị vệ trong triều Vĩnh Gia, sau khi triều đình sụp đổ đã không rõ tung tích.

Võ công được chia theo từng cấp, thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là đế tôn, trong mỗi cấp lại phân ra thành ba loại nhỏ : sơ cấp, trung cấp và cao cấp , càng lên cao thời gian thăng cấp sẽ vô cùng khó khăn. nhưng cũng sẽ có thêm những kĩ năng đặc biệt mà người cấp thấp hơn không thể có, trong thiên hạ người luyện võ từ ngũ phẩm trở lên có thể được coi là cao thủ.

Trong sử sách, ghi nhận võ công còn có một tầng cuối là Thần tôn, người đạt được đến cảnh giới này là "phật sống Châu Lâm", thiền sư vĩ đại, người đã khai sinh ra Thiếu lâm Tự. Tương truyền ngài đã viết vào sách võ công cả đời của mình để cho những ai có duyên có thể lấy nó mà tu luyện. Nhưng đến nay, sau gần 500 năm ngày mất của thiền sư, cuốn sách đó đã đi đâu và biến mất thế nào nó vẫn là một giai thoại mà bất cứ ai học võ công cũng thuộc trong lòng.

Dưới chân núi Thất Sơn những người có thiệp mời đến dự đại hội đã chật kín các nhà trọ. Ở một tiểu trọ nhỏ, một thiếu nữ mặc bộ y phục màu vàng dáng người bé nhỏ chầm chậm bước vào quán.

" Ông chủ, cho ta một phòng thượng hạng "

Chủ quán đang đếm tiền trên bàn nghe vây thì liền lắc đầu : "Thật xin lỗi công nương, vị công tử này đã lấy nốt phòng cuối cùng của quán rồi"

Ánh mắt Băng Tâm liền rời mắt tới vị thiếu niên đang ngồi ở bàn ăn cách đó 2 bàn. Người này ăn mặc hết sức bình thường, trông qua cũng không có gì đặc biệt, nhìn thần khí trên người nàng dễ dàng đoán được đây là người võ công không cao.

Nàng liền đến gần người này, chìa một cái túi màu đen khá to rồi đặt lên bàn.

" Là ý gì ? " Thiếu niên kia nhíu mày nhìn nàng .

Băng Tâm ngồi xuống đối diện không khách khí thản nhiêp đáp: " Trong túi kia là 50 lượng bạc, ngươi có thể tìm một nhà trọ khác tốt hơn nhiều, hãy nhường lại phòng cho ta "

Vị thiếu niên nghe vậy chỉ cười nhạt, thoáng xem xét người đối diện mình rồi nói :" Đáng tiếc, phòng này không thể nhường cô "

Băng Tâm nhíu mày : " Ta thấy ngươi võ công cũng không cao, cũng đâu có việc gì gấp phải lên núi Thất Sơn "

" Đúng là không có việc gì cần lên núi, nhưng phòng này ta không thể nhường cô được "

" Tại sao ?"

Khóe môi thiếu niên cong lên, hồi lâu mới đáp :" Vì cô nương quá xấu xí "

Ánh mắt Băng Tâm tối sầm , không nén nổi tia giận giữ, không nói không giằng đứng lên bước ra khỏi quán.

Đang bước ra trước cửa, một vật gì từ xa đã bay đến chỗ nàng, không cần nhìn ra phía sau tay nàng đã bắt được.

Thiếu niên kia mỉm cười nhìn nàng : " Tiền của cô nương tại hạ không dám nhận đâu "

"...."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Bước ra ngoài quán trọ đã xế chiều, lúc này bên đường những sạp hàng cũng đã được dọn ra. Nhờ đại hội này mà cuộc sống của những người dân dưới núi Thất Sơn cũng nhộn nhịp hơn bình thường. Những chiếc đèn lồng đỏ tươi tắn, những gian hàng bày bán những đồ lưu niệm với đầy đủ màu sắc sặc sỡ, tiếng người mua kẻ bán không ngớt làm Băng Tâm sững sờ.

Đã từ rất lâu rồi ở cố hương, mỗi tối nếu không phải bận việc triều đình phụ thân sẽ cõng cô đi chơi, mua những món ăn ngon , những đồ chơi mà nàng thích.

Bỗng tiếng nói ồn ào làm ngắt đi dòng suy nghĩ của Băng Tâm

"Vị đại gia này, sao ăn xong lại không trả tiền vậy ?" Một chủ tiệm bánh bao vẻ mặt khắc khổ vô cùng bức xúc

Băng Tâm hướng mắt nhìn theo thì thấy một hán tử cao to, đầu trọc, mắt đã bị mất một bên, vẻ mặt vô cùng hung dữ. Hắn ta nghe chủ tiệm như vậy thì không hề khách khí vung tay đấm một quyền vào bụng chủ quán kia làm y bị văng xa mấy mét, miệng phụt ra một ngụm máu tươi. Người đi đường thấy vậy cũng không khỏi bất bình mà bàn tán.

" Ngươi chán sống hay sao mà dám đòi tiền lão tử " Nói xong hắn ta bật cười lớn rồi định cất bước đi khỏi.

Nhưng chưa đi được ba bước, một bóng người đã từ đâu chặn đường, làm hắn không khỏi sửng sốt. Hắn nhìn kĩ thì ra cũng chỉ là một nha đầu bé nhỏ, chân yếu tay mềm.

" Tiểu cô nương này, vô duyên vô cớ lại muốn chặn đường ta, có phải cô muốn ta nạp cô làm thiếp không hả ". Nói xong trên gương mặt hắn không giấu nổi sự lưu manh.

" Nếu ngươi xin lỗi vị chủ quán kia rồi đền tiền cho ông ta thì gia gia đây sẽ tha cho một mạng " Băng Tâm nói xong liền lạnh lùng nhìn hắn.

" Cô cũng thật phách lối, lão tử xem nha đầu như ngươi thì có bản lĩnh gì " Hắn ta nói xong hai tay nắm thành quyền bước về phía nàng.

Trong không trung gió bỗng bị xé ra làm hai, một đường kiếm nhanh gọn đến bất ngờ sẹt qua cổ làm hán tử kia sững sờ, hắn ôm cổ, từng tia máu bắn ra, chẳng mấy chốc cả thân thể to lớn như một con gấu đổ sập xuống đất.

Băng Tâm lấy khăn lau đi máu tanh vương trên trường kiếm của mình, ngọn kiếm lại trở nên bóng loáng như vẻ ban đầu. Cả quá trình ra tay, trên sắc mặt vẫn không hề có biểu hiện gì, một sự lạnh lùng đến lạnh người.

Ở trên tửu lầu nhìn xuống, một người trong bóng tối đang nhếch miệng cười nhạt :" Thú vị thật, bé như vậy mà đã trình bát phẩm, A Đạt ngươi có nhìn rõ kiếm pháp kia của phái nào không "

Một người khúm núm bên cạnh liền nhỏ nhẹ đáp :" Nếu tiểu nhân không nhìn lầm thì tiểu nữ kia là người của Ám Các viện "

" Người của Ám Các Viện ? " Nói xong nụ cười trên mặt hắn chợt tắt, ánh mắt dõi theo bóng hình đang khuất đi xa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Trong chính điện hoàng cung Bắc Tề, xuất hiện bóng dáng hai người đang nhàn nhã đánh cờ.

" Hiếm khi có dịp chúng ta lại được ngồi đánh cờ nhàn nhã như vậy ". Một người có khuôn mặt còn trẻ tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt diện mạo thanh tú, phát ra thần thái uy nghi, vừa cười vừa nói, ngón tay bốc lấy quân cờ màu đen rồi đặt xuống bàn cờ.

" Bệ hạ đánh cờ ngày thâm sâu khó lường, quả là một nước đi thật cao tay, thần xin chịu thua " Nói xong Khương Duy vừa cười vừa lắc đầu, ra vẻ thán phục.

" Thừa tướng, không phải trẫm cao cờ mà là do ngươi mất tập trung mà dẫn đến một nước cờ sai lầm, làm thua cả ván cờ. Nói đi, lại là chuyện cuả đại tướng quân phải không "

Khương Duy lúc này mới lấy lại vẻ nghiêm túc, trầm ngâm nói : "Quả là không có gì giấu được đôi mắt của bệ hạ, Ma Vũ ngoài thì nói muốn ở trong phủ dưỡng thương 1 tháng sau trận chiến với Sở Thục lần trước, nhưng người của thần đã phát hiện ra hắn bí mật dẫn theo một cận vệ rời phủ, giờ đang ở núi Thất Sơn"

Vua Bắc Tề vẫn mỉm cười để lộ sự anh tú trên khuôn mặt, không hề tỏ ra ngạc nhiên :"Ma Vũ ngoài thì luôn tỏ ra là trung thành với trẫm, nhưng ta biết trong lòng hắn vẫn bất mãn việc ta đã cướp đi người con gái mà hắn yêu nhất, dạo gần đây binh lực của hắn lại ngày càng gia tăng, chiếm đến gần một nửa binh lính của triều đình, thật là mối nguy đối với Bắc Tề ta "

Thừa tướng nghe vậy thì nghiêm mặt :"Thần đã bố trí người của Ám Các viện đi theo dõi hành tung của hắn rồi, xin bệ hạ yên tâm"

Ám Các viện được lập ra khi vua Bắc Tề đăng cơ, đến nay đã được mười năm. Là một tổ chức bí mật, hành sự dưới chỉ thị của thừa tướng Khương Duy, thực hiện việc ám sát những nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng gây hại cho triều đình, các thành viên trong tổ chức này được đào tạo từ nhỏ, trong môi trường vô cùng nghiêm khắc, sẵn sàng hi sinh để có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Trong võ lâm, nhiều trưởng môn bang phái có ý chống đối triều đình bị giết rất bí ẩn cũng là do sát thủ của Ám Các viện gây ra.

Trong lứa sát thủ ưu tú nhất của Ám Các viện , Băng Tâm đứng thứ hai, thần lực bát phẩm sơ cấp, nàng luôn hoàn thành suất sắc các nhiệm vụ được giao. Vì vậy trong viện, nàng luôn được nể trọng, là tâm phúc của Phụng Nghi thần chủ.

Nhớ lại ngày mà sư phụ giao nhiệm vụ theo dõi hành tung của Ma Vũ, nàng không khỏi ngạc nhiên

" Sư phụ, sao chúng ta phải lần theo dõi hành động của Đại tướng quân vậy"

Phụng Nghi thần chủ trên tay cầm một bình nước vẫn ung dung tưới cây lan trước sân, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ta nhận được lệnh của thừa tướng, gần đây Ma Vũ có những biểu hiện lạ, một tuần trước hắn cáo bệnh ở liền trong phủ, hôm qua có người báo tin phát hiện ra hắn đang ở núi Thất Sơn, hình như đang âm mưu gì đó"

" Nhưng sao người lại chọn con đi nhiệm vụ quan trọng lần này, đại sư huynh không phải sẽ thích hợp hơn sao" Băng Tâm không khỏi thắc mắc

" Đại sư huynh ta còn có nhiệm vụ khác cần nó làm, thử thách lần này sư phụ muốn con đi rèn luyện bản thân một chút, đồng thời cũng dễ cải trang hơn tránh khỏi tai mắt của Ma Vũ, ta tin con sẽ không làm vi sư thất vọng "

"Vâng, Băng Tâm xin tuân lệnh"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Một ngày trước đại hội diễn ra, trong phòng của trưởng môn phái Tiêu Long, bóng dáng hai người một già một trẻ đang đang ngồi uống trà.

Vị trưởng môn đã ngoài 50, tuy vậy vẫn toát ra vẻ thần thái uy nghi của người tu đạo lâu năm, nhìn người trước đối diện trước mặt mình không khỏi cảm thán: “ Mời được ngài đến đây quả là vinh hạnh cho phái Tiêu Long, từ lâu đã nghe danh ngài có thể cãi lão hoàn đồng , xin thần y hãy cứu lấy mạng của tiểu nữ nhà ta ”

Nghe vậy hắn ta chỉ nhếch miệng cười nhạt: “ Trưởng bối đã quá lời rồi, ta từ nhỏ đi theo y sư cũng chỉ học hỏi được một chút kiến thức nhỏ nhoi, nào dám nhận lấy cái danh thần y , người đời chỉ thổi phồng lên thôi, mong đạo trưởng đừng chê cười “

Uống xong ngụm trà, hắn lại chậm rãi nói tiếp: “ Xin ngài hãy nói rõ bệnh tình của tiểu thư, xem ta có giúp được gì không “


Đạo trưởng nghe vậy thì không khỏi vui mừng, vội vàng đáp: “ Một tháng trước tiểu nữ nhà ta ham chơi bị trượt chân ngã xuống hồ băng, dù đã kịp thời đưa lên nhưng hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh, ta mặc dù đã mời rất nhiều các danh y nổi tiếng khắp Bắc Tề nhưng cũng không có tiến triển, đường đường là trưởng môn của một phái mà không cứu nổi con gái của mình , lòng của lão tăng vô cùng đau đớn. May mà nghe được tin thần y đến Bắc Tề , xin ngài hãy ra tay cứu giúp tiện nữ, phái Tiêu Long sẽ không bao giờ quên ơn”. Nói xong đạo trưởng thoáng tính quỳ xuống .


Hắn ta thấy vậy vội đỡ đạo trưởng đứng dậy: “ Trưởng bối hà tất phải làm vậy, dù ngài không nói ta cũng sẽ cố hết sức mình cứu chữa , xin ngài yên tâm “


Đạo trưởng dẫn hắn đến căn phòng của tiểu nữ nọ, vượt qua một rừng trúc, tiểu viện trước mặt đã hiện ra trước mắt, vài người hạ nhân thấy họ thì đã vội vàng hành lễ. Đạo trưởng thấy họ thì phất tay ý bảo lui xuống , rồi mở cửa bước vào phòng. Một cô bé chừng 12 tuổi đang nằm ở trên chiếc giường bằng trúc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm vương trên trán, cả người đang toát ra khí lạnh đến rợn người.


Hắn ta bước đến bắt mạch , một lúc sau khóe miệng cong lên, không nói không rằng đứng lên bước ra khỏi phòng. Đạo trưởng thấy thế liền sốt ruột vội vàng bước theo :” Thần y, bệnh của tiểu nữ có cứu nổi không ?”

Hắn ta thấy vậy thì chậm rãi nói :” Hồ băng kia là ở núi Phong Vân ?”

Thấy vị đạo trưởng kia gật đầu hắn ta nói tiếp :" Đó là hồ băng lạnh nhất thế gian, quanh năm tuyết rơi không ngớt, không hiểu ở đó có gì hay mà tiểu thư lại đến đó. Ta vừa bắt mạch thì thấy hàn khí đã lan vào lục phủ ngũ tạng, nếu không nhờ có nhân sâm trăm năm mà đạo trưởng cho uống hàng ngày thì e là đã không thể qua khỏi, gắng gượng đến giờ đã quả là kì tích"

Thấy nét mặt đạo trưởng đã thoáng suy sụp, bàn tay nắm chặt không khỏi run lên, hắn ta lại nói tiếp: " Ta theo y sư nhiều năm, có nghe người nói về một loại thần dược tên là Thiên Tuệ có khả năng bài trừ hàn khí dù mạnh đến cỡ nào, giúp phục hồi cơ thể một cách thần kì. Chỉ đáng tiếc nó nằm ở trên một cái đảo gì đó, nay đã không rõ tung tích "

Đạo trưởng người đang run lên nghe thấy vậy liền đáp : "Có phải ý thần y là đảo Thần Tiên"

" Chính là nó "

Nghe vậy đạo trưởng khóe mặt vui mừng: " Thật là trùng hợp, vài ngày nữa ta cũng sẽ đến đảo Thần Tiên có chút việc, xin thần y hãy cùng đi với ta một chuyến"

Hắn nghe vậy mỉm cười gật đầu :" Tại hạ nghe nói ngày mai phái có tổ chức đại hội , liệu ta đến xem có được không"

Đạo trưởng nghe vậy liền thật thà đáp :" Nếu thần y đã muốn đến xem thì thật vinh dự cho phái Tiêu Long ta"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Sáng sớm hôm sau trên đại viện rộng một nghìn mét vuông đã chật kín người, không khí náo nhiệt , ai cũng hồ hởi muốn được đến hòn đảo huyền thoại đã mất tích từ lâu này.

Phía xa , trên tầng lầu hai bóng người đang lặng lẽ nhìn xuống, một người chạc tầm bốn mươi, đôi mắt sắc lạnh, thần thái uy nghi phát ra lạnh người . Hắn ta nhếch miệng cười không giấu nổi sự ngạo mạn :

“ A Đạt , mọi việc vẫn đúng theo kế hoạch chứ”

Người bên cạnh khúm núm đáp :” Mọi việc vẫn đúng theo sắp sếp của tướng quân, chỉ có điều hôm qua trưởng lão kia có mời một thiếu niên sẽ cùng đi chuyến này “


“Kẻ nào”. Vừa nói mắt hắn hướng về một thiếu niên đang ngồi cạnh trưởng môn phái Tiêu Long.

“Tiểu nhân nghe nói là thần y đến chữa bệnh cho tiểu nữ của đạo trưởng”

“Thần y??? Dù hắn có là thiên tử hay chăng nữa ta cũng sẽ không cho toàn mạng trở về, không ai có thể cản trở đại nghiệp mà ta đã đợi suốt bao lâu nay”. Nói xong khóe mắt bỗng nổi lên sát khí, bàn tay nắm chặt, chiếc ly không biết từ lúc nào đã vỡ làm đôi.

Trưởng môn phái Tiêu Long đã đi đến sảnh điện, cung kính giơ tay chào đám đông quần hùng ở dưới :

“ Thật vinh dự cho phái Tiêu Long được đón 200 anh hùng hào kiệt đến đây tụ hội, chẳng dám dấu mọi người gần đây phái của ta đã phát hiện ra bức thư mà y sư để lại trước khi mất cách đây hai mươi năm. Trong thư có vẽ lại tấm bản đồ dẫn đến dảo Thần Tiên, vì vậy bản phái phát thiệp mời chư vị anh hùng đến đây tỉ thí để tìm ra người có duyên cùng lão nạp đến đảo một chuyến .”

“Tỉ thí theo hình thức nào ?” Là giọng nói của một hán tử cao to đứng ở đầu hàng vang lên.

Đạo trưởng liền vuốt râu, gật gù đáp: “ Hôm nay chúng ta sẽ thi đấu theo cặp, ở đây có 200 người sẽ chia thành 100 cặp hình thức đối kháng trực tiếp. Cặp chiến thắng là cặp loại được hết số các thành viên của đội đối phương trước và sẽ được bước tiếp vào thử thách ngày mai. Để cho các trận tỉ thí được diễn ra công bằng, việc bắt cặp sẽ theo hình thức rút phiếu ngẫu nhiên,những ai rút cùng một số sẽ thành một cặp”

Đám đông bên dưới nghe vậy thì bắt đầu bàn tán, một đệ tử từ phía dưới chạy đến nói nhỏ vào tai đạo trưởng :” Sư công, hôm nay chỉ có 199 người đến tham dự đại hội, do đó lại lẻ một người”

Nghe thấy vậy khóe môi của thiếu niên ngồi cạnh đó khẽ cong lên, rất nhanh hắn bước tới chỗ đạo trưởng mỉm cười nói:” Hiện tại, ta cũng đang rảnh rỗi chi bằng đạo trưởng cho ta tham gia đại hội lần này”

Nghe vậy trưởng lão vội lắc đầu không khỏi lo lắng:” Thế sao được, thần y là người đức cao vọng trọng, há lại phải tham gia vào chuyện tỉ võ thế này, hơn nữa đao kiếm vô tình khó mà lường được”

Nghe vậy hắn chỉ mỉm cười rồi vỗ vào vai đạo trưởng:” Ngài yên tâm, ta tự biết chừng mực”

Nghe ngữ khí cương quyết như vậy , vị đạo trưởng già cũng chỉ biết gật đầu cười khổ.

Băng Tâm đã chọn xong thăm, số của nàng là 28. Nàng chú ý quan sát xung quanh không thấy Ma Vũ tham gia tỉ thí lần này. Bỗng tiếng nói từ phía trên lôi đài khiến nàng chú ý: số 28 Băng Tâm - Mặc Cách đấu với số 39 Ngưu Sơn Lão Hổ - Bát Đầu Đà. Dứt lời một bóng hình quen thuộc đã bước đến phía nàng, khóe môi hắn cong lên, nháy mắt một cái làm cho nàng không khỏi sững sờ.

Đầu nàng như ong lên, trời đất như quay cuồng, nàng thầm nghĩ , thôi hỏng rồi lại phải bắt cặp với một kẻ vô tích sự”

“ Nha đầu xấu xí, thật trùng hợp lại gặp phải cô ở đây, chuyện lần trước thành thật xin lỗi “ Hắn vừa nói vừa cười đùa , không giấu nổi sự châm chọc.

Băng Tâm vẫn còn bực mình về chuyện lần trước, lại nghe thấy tiểu tử này đang bỡn cợt mình, không thể kiềm chế định vung tay tát hắn một cái.

Nụ cười trên khóe môi chợt tắt, hắn vội vàng lùi về sau ba bước, tránh được cái tát bất ngờ. Thấy sát khí đùng đùng trên mặt nàng , hắn không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười chế giễu:

“Tiểu nha đầu này, không những xấu xí mà còn ra tay thật tàn độc. Đã vậy ta cũng không thèm chung đội với cô”

Hắn quay đầu đi hai bước rồi dừng lại nói:” Có điều , nếu không có ta thì cô cũng đừng mong giành chiến thắng”

Quả thật Băng Tâm lòng cũng hiểu rõ, cuộc thi quy định một đội phải đủ hai người, dù một mình nàng cũng có thể giành chiến thắng, nhưng quy định là quy định, không thể khác được. Dù rất bực mình nhưng nàng cũng phải đành xuống nước :” Ngươi mà chung đội với ta thì sẽ có lợi, tí nữa chỉ cần đứng một góc tự bảo vệ mình, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo”

“Chung đội với cô ??? Cầu xin ta đi thì công tử đây sẽ đồng ý”. Khóe miệng của hắn khẽ cong lên không giấu nổi sự thích thú.

“…..”

Băng Tâm cắn răng, cố nuốt cơn lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng, giận không thể phanh thây người trước mặt ra thành nghìn mảnh.

“Nếu cô không nói thì ta đi đây, dù gì việc lên đảo với ta cũng không quan trọng” Nói xong hắn toan bước đi.

“Cầu xin ngươi …” Băng Tâm cúi mặt, giọng lí nhí.

“Cô nói gì, ta nghe không rõ” Hắn ta quay lại nhìn nàng.

“ Cầu xin ngươi Mặc Cách, xin ngươi chung đội với ta”. Thấy cô mặt đã tối sầm, hai bàn tay nắm chặt, hắn biết mình đã quá đáng, định nói vài lời xin lỗi thì tiếng từ lôi đài chợt vang lên: số 28 với số 39, chuẩn bị bước lên thi đấu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Lôi đài thi đấu hình chữ nhật , dài 10 mét , rộng 5m, xung quanh lúc này đã chật kín người gieo hò cổ vũ.

Băng Tâm hướng mắt tới hai người ở góc lôi đài đối diện, nhận ra được thần lực của họ cùng là lục phẩm trung cấp, quay sang nói với người bên cạnh mình:

“ Rốt cuộc võ công của ngươi đang ở trình độ nào, sao ta nhận không ra”. Người tu luyện võ công từ thất phẩm trở lên có khả năng nhìn được thần lực của đối thủ.

“Ta từ nhỏ cơ thể đã không thích hợp với việc luyện công, nên được cha mẹ cho theo nghề thầy thuốc”. Vừa nói hắn vừa vuốt cằm thể hiện sự ngại ngùng.

“Ôi mẹ ơi! Ngươi chơi ta à ? Không biết võ thì ngươi lên đây làm cái quái gì? Muốn bọn chúng chém ngươi thành mấy mảnh rồi đem đi cho cá ăn à ?” Băng Tâm ôm đầu, thầm nghĩ thôi xong rồi lại gặp phải một phế vật, thậy là yêu nghiệt. Nàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhưng đến bước này rồi không thể để hỏng nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, nuốt cơn tức giận trong lòng đành phải dặn dò người bên cạnh:

“Tí nữa tuyệt đối phải đứng ở phía sau ta, đừng có mà lao lên, ngươi mà có bị làm sao thì ta đây cũng mặc xác”

Ở lôi đài đối diện, hai nam tử đang thảo luận xì xào:” Lão Ngưu ta thấy trận này chúng ta đánh chơi chơi cũng thắng hai đứa nhóc kia”

“Ý ngươi là gì ?” Ngưu Sơn Lão Hổ gãi đầu ra vẻ không hiểu.

“Tí nữa hai chúng ta sẽ loại con nha đầu đó trước, rồi đối phó với tiểu tử kia sau” Dứt lời Bát Đầu Đà càng ra vẻ đắc chí.

Ngưu Sơn Lão Hổ nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng tin với sự liên thủ của hai lục phẩm lại há không thắng được một nha đầu mồm còn hơi sữa kia.

Trọng tài cuộc thi chính là một vị cao nhân trong phái Tiêu Long, tuổi ngoài 40, trình độ bát phẩm trung cấp. Y cho gọi hai bên đến trung tâm của lôi đài rồi dặn dò quy định của trận đấu, chung quy là chỉ cho phép đánh đối thủ ra khỏi sàn đấu, không được tự ý giết người, không được sử dụng ám khí, vũ khí chiến đấu là cây gậy bằng gỗ dài mét rưỡi mà ban tổ chức đã phát . Nói xong trọng tài giơ cờ trên tay phất xuống ra hiệu trận đấu bắt đầu.

Hiệu lệnh vừa dứt hai hán tử to lớn đã bay về phía của Băng Tâm, muốn loại nàng ra khỏi sàn đấu. Mặc Cách thấy vậy liền vội vàng rụt lại núp sau lưng của Băng Tâm.

Ngưu Sơn Lão Hổ thoắt cái đã nhảy lên trên không cách nàng ba bước, hai tay nắm lấy gậy, dùng sức vụt xuống đầu của nàng. Còn Bát Đầu Đà, người hạ thấp trọng tâm, chân trái làm trụ, chân phải quét một đường toan đánh ngã Băng Tâm, đẩy nàng vào thế nguy hiểm phải chống đỡ cả trên lẫn dưới.

Băng Tâm lúc này sắc mặt vẫn ung dung, khóe môi khẽ cong lên thể hiện sự chế giễu. Hai chân nàng nhảy lên đá một cước vào ngực Bát Đầu Đà làm hắn bị văng ra xa mấy mét, đồng thời khẽ nghiêng người tránh được đòn công kích của Ngưu Sơn Lão Hổ. Bát Đầu Đà bị đá một cước trời giáng, miệng phụt ra một ngụm máu tươi, mặt hoảng hốt không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Bỗng một cây gậy từ đâu ném vào đầu hắn, lực đạo rất nhẹ khiến hắn không hề đau, chỉ bất ngờ nhìn sang, thì thấy tiểu tử kia đang bật cười nhìn mình, ra vẻ chế giễu:

“ Ném thế mà huynh cũng không sao ư! Khâm phục, khâm phục...”

Chưa dứt lời Bát Đầu Đà đã định lao đến chỗ Mặc Cách, Băng Tâm đang giao đấu với Ngưu Sơn Lão Hổ thấy vậy liền nhíu mày, tay phải cầm gậy dùng thần lực đánh vào phía đỉnh đầu Lão Hổ. Động tác quá nhanh làm hắn kinh hồn, hai tay giơ gậy ra đỡ. Nhưng ngờ đâu, nàng chỉ dùng hư chiêu, nửa đường tay phải khẽ thả lỏng làm gậy rơi xuống, tay trái rất nhanh bắt được gậy đánh vào phần đan điền. Đòn đánh quá bất ngờ làm hắn không kịp phòng bị, thần lực của một bát phẩm dội vào, chân hắn khụy xuống, cả người đổ rạp xuống đất. Tốc độ xuất chiêu quá nhanh, Bát Đầu Đà chưa kịp lao tới chỗ Mặc Cách đã thấy đồng đội mình bất tỉnh nhân sự dưới đất, lòng không khỏi kinh hãi. Bị dồn đến đường cùng, hắn ta chuyển hướng đến chỗ Băng Tâm định ra tay đánh lén. Băng Tâm không cần nhìn ra sau , cũng cảm nhận được có người đang lao về phía mình, khóe miệng cong lên, khẽ lẩm bẩm :

“ Đao cùn mà dám chặt cổ thụ”

Dứt lời nàng lộn người một vòng bay ra phía sau của Bát Đầu Đà, chỉ trong một khắc đã thấy người trước mặt biến mất làm Bát Đầu Đà không khỏi sửng sốt, chưa kịp hiểu ra, một gậy đã đập vào gáy, làm cho hắn lảo đảo, cả người đổ gục xuống đất.

“ Hảo công phu...” Mặc Cách nhìn hai người đang nằm sấp xuống đất không khỏi cảm thán, vỗ tay bước đến chỗ nàng.

Ở dưới lôi đài, tiếng reo hò , huýt sáo vang lên không ngớt, ai cũng khâm phục trước thần lực của vị thiếu nữ trẻ tuổi.

Kết thúc ngày thi đấu thứ nhất, những cao thủ mạnh nhất đều tiến vào vòng trong. Người thần lực thấp nhất không tính Mặc Cách cũng là thất phẩm sơ cấp, cao nhất là bát phẩm cao cấp. Điều này làm Băng Tâm không khỏi phiền lòng, hôm nay may mà gặp phải đối thủ yếu nên mới có thể giành chiến thắng, chứ vòng sau mà gặp phải cao thủ võ công cao hơn nàng thì thắng bại không phải nói nhiều. Hơn nữa lại cặp với một kẻ không giúp ích được gì, lòng nàng không khỏi ảo não.

Để sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho những người lọt tiếp vào vòng sau, trưởng môn nhân sắp xếp cho họ nghỉ lại ở quý viện, do số phòng chỉ có hạn,Băng Tâm với Mặc Cách phải ở chung một phòng. Băng Tâm cũng chẳng cảm thấy có gì bất tiện, trước đây ở Ám Các viện chuyện cô với các sư huynh đệ ngủ cùng phòng là điều hết sức bình thường. Chỉ có điều Băng Tâm nghĩ lại có gì đó không ổn, tên tiểu tử kia rõ ràng là không biết võ công nhưng lại được tham gia đại hội lần này, chẳng lẽ hắn lại có thân thế gì khác. Nghĩ lại dáng vẻ của hắn sáng nay, Băng Tâm vội vàng lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ của mình.

Buổi tối do không có việc gì phải làm , Băng Tâm xuống núi đi dạo, còn về Mặc Cách từ sau trận thi đấu vẫn không thấy đâu. Chẳng biết đi lung tung thế nào, Băng Tâm lạc vào một ngõ tối, đang định quay ra thì từ xa nàng thấy một chiếc kiệu dừng lại ở phụ nọ. Vén chiếc màn, người đạo nhân đạo mạo bước ra, chỉ thoáng nhìn qua nàng đã nhận ra là trưởng môn phái Tiêu Long. Cửa phủ mở ra, một hạ nhân vội vàng ra đón, vị đạo trưởng bước vào, chiếc kiệu cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Băng Tâm không khỏi nghi hoặc ,chỉ âm thầm quan sát , đến một góc tường nàng dung khinh công nhảy vào trong phủ.

Là một sát thủ hàng đầu của Ám Các viện, nên việc theo dõi hành tung là chuyện hết sức dễ dàng với nàng. Trong chốc lát, nàng dùng khinh công vượt qua hàng rào cận vệ trong phủ.

Bước vào cổng viện, xa xa có một căn phòng đang sáng đèn, cửa phòng lặng lẽ mở ra, vị đạo trưởng nhìn trước nhìn sau rồi mới bước vào.

Băng Tâm chỉ dám đứng xa, núp vào trong một góc tối, khoanh hai chân ngồi xuống đất, hai lòng bàn tay khép chặt vào nhau, dùng sức vận nội công miệng lẩm nhẩm hai câu khẩu quyết, thoáng chốc âm thanh từ đằng xa đã truyền đến tai nàng.

“ Kế hoạch ngày mai ta không cho phép có bất cứ sai sót gì, chỉ cần có bốn người mạnh nhất của đại hội này là ta có thể đối phó với tên Thần canh cửa kia”. Giọng nói này quả nhiên là của Ma Vũ, Băng Tâm không khỏi sửng sốt.

Vị đạo trưởng khẽ gật đâu :” Ngài yên tâm, bần đạo nhất định sẽ sắp sếp mọi việc cẩn thận, chỉ mong sau khi thành công đại tướng quân nhớ giữ lời hứa của mình”

“ Nhất định rồi, sau khi ta đăng cơ sẽ giúp cho phái Tiêu Long ngài xưng hùng xưng bá, trở thành đệ nhất trung nguyên “. Tiếng cười của Ma Vũ vang lên, Băng Tâm nghe như tiếng sấm chớp giật bên tai, nàng không ngờ đường đường là một đại tướng quân của một nước lại có những âm mưu phản nghịch như vậy.

Trong lúc đang suy nghĩ, một con mèo hoang từ đâu chạy tới cắn lấy vạt áo của nàng. Băng Tâm thấy vậy thì gừ một tiếng xua tay đuổi nó đi.

“ Là kẻ nào dám nghe lén?”. Giọng nói từ căn phòng vang ra khiến Băng Tâm giật mình , vội vàng dùng khinh công biến mất vào màn đêm.

Vị đạo trưởng lắc đầu nhìn quanh: “ Đế tôn , làm gì có ai đâu”

Ma Vũ thoáng mỉm cười, sau đó nét mặt lại lạnh trở lại: “ Con nha đầu này, tâm pháp nghe lén kia từ đâu mà có”

“Tâm pháp nghe lén? Sao bần tăng chưa nghe qua bao giờ?” Đạo trưởng không khỏi khó hiểu, là trưởng môn của một phái, thần lực lên đến bát phẩm cao cấp nhưng y chưa bao giờ nghe qua có loại võ công này.

Ma Vũ nhìn xa xăm , chẳng buồn đáp lấy câu hỏi này, một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “ Chuyện hôm nay ngài cứ vờ như không biết, kế hoạch ngày mai vẫn diễn ra bình thường”

Đạo trưởng nghe vậy thì gật đầu, nhanh chóng rời đi. Chỉ một thoáng sau, một bóng người bước đến chỗ Ma Vũ cung kính hành lễ :” Tướng quân có việc gì cần sai bảo tiểu nhân?”

Ma Vũ mỉm cười, vỗ vào vai hắn , đi lên trước mấy bước, sau đó mới cất giọng bình thản:”Bố trí người vào rừng trúc, ngày mai xử lý con nha đầu kia, không ai được phép cản trở ta trong kế hoạch lần này.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Băng Tâm thoát ra khỏi phủ an toàn, lòng không khỏi bàng hoàng . Trong mắt nàng và người dân Bắc Tề trước nay đều coi Ma Vũ là đại tướng quân vĩ đại nhiều lần anh dũng đẩy lùi các cuộc chinh phạt của Sở Thục.

Thậm chí có lúc nàng muốn có được sức mạnh như hắn, để báo thù cho phụ thân nàng, báo thù những kẻ vu oan dẫn đến cái kết thảm khốc của gia tộc nàng .Nàng càng hận hơn là tên Chiêu Hoàng dốt nát, người đã từng vào sinh ra tử cùng hắn, đưa hắn lên đỉnh cao của quyền lực , đến cuối cùng vẫn phải nhận cái chết thảm khốc, phải gánh trên mình tội danh phản tặc, đến ngàn năm vẫn bị người đời phỉ nhổ. Băng Tâm tự nhủ nhất định một ngày sẽ làm rõ chân tướng , rửa sạch nỗi oan khuất cho cha, bắt những kẻ đã hãm hại cha nàng phải khấu đầu nhận tội.

Trên đường lúc này đã là đêm muộn, các sạp hàng cũng đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị trở về. Bất giác nàng nghe thấy tiếng khóc , nhìn qua là một đứa bé gái chừng 6,7 tuổi , áo quần rách rưới, mặt mũi lấm lem cả người đang run lên ôm cổ một nam tử trung niên nằm dưới đất, cả người máu me be bét, không biết đã hôn mê được bao lâu.

Băng Tâm lặng lẽ đi đến bên hai người,bé gái thấy vậy thì vội lấy tay kéo vạt áo Băng Tâm, vừa nói vừa nức nở:” Sư tỉ, xin hãy cứu lấy cha của muội”

Nàng khẽ nhíu mày hỏi cô bé :” Cha muội bị ai đánh ra nông nỗi này?”

“Gia cảnh nhà muội nghèo khó , cha muội đi ăn trộm tiền bị phát hiện, bị người ta đánh .Muội đã đi tìm đại phu, nhưng họ lại nói cha ngươi là một tên trộm, nên chẳng ai chịu giúp” Càng nói đứa bé lại càng nức nở, đôi mắt bi thương ngước lên nhìn Băng Tâm như níu giữ một cái gì đó.

Băng Tâm chỉ lắc đầu thở dài:” Ta không phải là đại phu, thật lòng xin lỗi...”. Nàng bất giác cảm thấy bất lực, nghĩ đến cảnh năm xưa,khi còn chạc tuổi cô bé này, phải lần lượt chứng kiến từng người thân một ngã xuống, trong lòng không khỏi chua xót.

“A! Nha đầu xấu xí, cô đang làm gì ở đây thế”. Một giọng nói quen thuộc đưa nàng trở về thực tại.

Băng Tâm quay lại nhìn, thấy người trước mặt đang mỉm cười, thoáng chốc không biết nói gì. Gặp nhau đã được hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn hắn. Thấy được nụ cười trên môi hắn, Băng Tâm đột nhiên cảm thấy con người này diện mạo quả thật cũng rất tuấn tú, tuy không được như đại sư huynh, nhưng những ác cảm trước đây cũng dần dần biến mất, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ. Phải đến khi Mặc Cách lấy hai bàn tay xua xua trước mặt, nàng mới kịp lấy lại thần chí, hắng giọng hỏi hắn:

“Lần trước ngươi nói mình là một đại phu, là thật hay giả?”

“Là thật”. Hắn nhìn nàng thản nhiên đáp.

“Vậy ngươi xem cha của tiểu nữ này có cứu được không?” Băng Tâm nghiêm túc nhìn hắn

Mặc Cách nghe xong hướng mắt nhìn thân thể của người dưới đất, lấy tay bắt mạch , đứa con gái ngồi cạnh lúc này đã nín khóc ,ánh mắt không rời khỏi cha mình, trên gương mặt không giấu nổi tia hi vọng.

Mặc Cách mỉm cười ôn hòa:” Cha muội chỉ bị vết thương ngoài da thôi, ta sẽ kê cho vài thang thuốc, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi”

Đứa bé nghe vậy thì không khỏi vui mừng, hai tay nắm chặt lấy vị ân nhân của mình, nước mắt lã chã rơi trên đôi má non nớt.

Băng Tâm trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đã lâu lắm rồi mới xuất hiện cảm giác này. Mang trên người thân phận sát thủ, bao nhiêu lần chứng kiến cái chết , bao nhiêu kẻ khóc lóc cầu xin tha mạng, nhưng chưa bao giờ nàng mảy may để tâm mà nương tình. Đối với nàng trái tim trong lồng ngực này đã chết từ cái ngày phụ thân nàng bị sát hại, cái ngày mà 102 cái mạng già trẻ gái trai đã phải tức tưởi ngã xuống. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên khóe mi, trượt dài trên đôi gò má của vị thiếu nữ mới chạc đôi mươi.

Bất giác thấy một bàn tay ấm áp sờ vào má khiến nàng giật mình, khẽ lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, hắn mỉm cười nhìn nàng :” Nha đầu ngốc đừng có khóc, càng khóc sẽ càng xấu hơn đó, đến lúc đó không ai chịu lấy thì ta đây không chịu trách nhiệm đâu”

Biết hắn lại trêu mình, nhưng lúc này Băng Tâm lại không cảm thấy giận, nhìn người trước mặt, nàng bất giác lẩm bẩm :“ Mặc Cách! Sao ngươi lại có thể đáng yêu đến vậy ?”

Mặc Cách nghe vậy thì nghiêm túc nhìn nàng nói:” Băng Tâm , cô có thể hứa với ta một điều không?”

Băng Tâm không khỏi nhíu mày :” Hứa cái gì cơ???”

Mặc Cách không đáp, chậm rãi bước lại gần làm Băng Tâm cảm giác không thoải mái, một lúc sau hắn mới chầm chậm nói:” Ngày mai dù việc gì xảy ra, nhất định cũng phải bảo vệ ta nhé, ta sợ chết lắm....”

Băng Tâm :”..........”

Băng Tâm đưa hai cha con về đến nhà, còn đưa một túi bạc để cho đứa bé có tiền mua thuốc, dặn dò mấy điều rồi mới an tâm trở ra.

Mặc Cách đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ quen thuộc bước ra, trong lòng không khỏi ấm áp lạ thường , hắn lẳng lặng bước theo nàng, hai bóng hình trong đêm tối cùng nhau sánh bước trên đường.

Về đến tiểu viện của mình sau một ngày dài xảy ra bao nhiêu chuyện, Băng Tâm nhảy lên giường nằm , nhắm mắt, hai tay khẽ day mi tâm.

“ Ơ hay, có mỗi một chiếc giường mà cô cũng định chiếm à, thân thể ta yếu ớt không quen nằm đất đâu” Mặc Cách vừa nói vừa giương đôi mắt ra vẻ đáng thương, ý muốn đuổi Băng Tâm xuống.

Băng Tâm mắt vẫn nhắm , gương mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì, bình thản nói :” Ta đâu cấm ngươi nằm chung đâu, dài dòng như vậy làm gì, để yên cho ta ngủ, không ngày mai ngươi có bị làm sao ta đây cũng mặc kệ”

Mặc Cách nghe vậy thì cũng cạn lời, đành phải hậm hực trải chăn gối xuống đất nằm. Giữa đêm , tiếng con gì sột soạt dưới sàn làm hắn sợ quá, tỉnh dậy, nhìn lên giường thấy Băng Tâm vẫn còn đang ngủ, nhưng lúc này sắc mặt lại hơi tái, trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe miệng run run đang lẩm bẩm gì đó.

Mặc Cách lại gần mà nàng cũng không phát giác. Hắn biết nàng đang gặp ác mộng, khẽ lau mồ hôi trên chán nàng. Một bàn tay bất ngờ nắm lấy làm hắn sửng sốt, Băng Tâm miệng run lên, mang vẻ sợ hãi, trong vô thức níu chặt đôi tay ấm áp này, sợ nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Mặc Cách nhíu mày nhưng rất nhanh khóe môi trên gương mặt khẽ cong lên , lặng lẽ quan sát người trước mặt mình , ngón tay khẽ chạm lên đôi má nàng, xoa nhè nhẹ như muốn dịu dàng, an ủi những tổn thương mà nàng đang phải chịu đựng. Một lúc sau hắn lấy chăn của mình đắp cho Băng Tâm, nhìn nàng yên giấc mới thầm nói:”Nha đầu ngốc, cô cũng không hề xấu xí như ta nghĩ”
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên