Kiếm hiệp Băng Tâm - Cập Nhật - Nam

Mai thúy hạ

Gà con
Tham gia
18/2/20
Bài viết
1
Gạo
0,0
Dưới thời Chiêu Hoàng quân đội được xây dựng hùng mạnh , đời sống nhân dân được chăm lo, đất nước thái bình thịnh vượng. Biên giới Sở Thục ngày càng được mở rộng, chỉ trong 15 năm dưới sự chỉ huy của Thái tử Chu Nguyên đã thôn tính được hầu hết các nước chư hầu, duy chỉ có Bắc Tề và Mạt Sở là vẫn đứng vững tạo ra thế kiềng ba chân chia thiên hạ ra làm ba.

Bắc Tề là một nước nhỏ nằm trên phía bắc Sở thục, tuy vậy ngăn cách giữa hai nước là biển Hắc Hà nổi tiếng hung dữ khó đi. Do đó nhiều năm nay hai nước rất ít khi giao thương với nhau. Lại phải nói đến, vua Bắc Tề cũng nổi tiếng mưu trí, Thừa tướng Khương Duy dù tuổi trẻ nhưng đã vang danh khắp thiên hạ về tài binh bố trận. Đại tướng quân Bắc tề là Ma Vũ võ công đạt đến cảnh giới đế tôn, cùng với đao Vô Ảnh mang bên mình đã giết biết bao cao thủ trong thiên hạ, là một trong tứ đại đế tôn được mọi người trong giới võ thuật vô cùng tôn sùng.

Mạt Sở là nằm ở biên giới phía nam của Sở Thục, dù nhiều lần bị tấn công nhưng thành trì ở đây được xây dựng trùng trùng đã có từ lâu đời , còn vô cùng kiên cố. Tuy đất nước vô cùng khó khăn, thiên tai còn hay xảy ra nhưng vô tình đã tô luyện cho người dân ở đây có sức mạnh chịu đựng phi thường.


Trong một khách điếm ở Bắc Tề , thiếu nữ chạc đôi mươi tay cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ đưa mắt quan sát xuống phía dưới .

Bỗng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, một đại hán lớn tuổi và một thanh niên cách đó mấy bàn làm nàng chú ý :
" Ta nghe nói trên núi Thất Sơn đang phát thiệp mời, mở đại hội chọn ra 4 người mạnh nhất sẽ được đến đảo Thần Tiên, nhưng thiệp mời cũng rất giới hạn, chỉ những người thần lực trên ngũ phẩm mới được tới dự "

Cậu thanh niên nghe vậy không khỏi cám thán : " Nếu vậy đại hội này chẳng phải sẽ toàn cao thủ quy tụ hay sao "

" Đúng vậy, đảo Thần Tiên từ lâu đã được giới võ lâm tôn sùng, là một niềm tự hào của Bắc Tề, nơi đây được đồn rằng có vô số các dị bảo, các thần khí mà nếu có trong tay sẽ hiệu lệnh thiên hạ"

Uống xong một ngụm trà vị đại hán lại cất giọng sang sảng: "Đảo Thần Tiên được phát hiện bởi vị đạo trưởng trên núi Thất Sơn, nhưng ông ấy đã không may qua đời cách đây 20 năm. Ngoài ông ấy ra không ai biết tung tích của hòn đảo này, chỉ biết nó nằm đâu đó trên biển Hắc Hà"

"Sao ngài lại khẳng định nó nằm trên biển Hắc Hà ?" Giọng nói của Băng Tâm đến gần làm gương mặt đang thao thao bất tuyệt của vị đại hán bất giác quay lại nhìn nàng.

" Cô nương còn trẻ nên chắc không biết, ba tháng trước khi vị đạo trưởng mất có phát thiệp mời cho các cao thủ võ lâm đến cảng biển Hắc Hà mời đi một chuyến đến đảo này, cũng không có giới hạn số người quy định, nhưng không hiểu sao gần 200 người ra đi chỉ còn duy nhất Ma Vũ và vị đạo trưởng kia trở về. Lúc đó Ma vũ mới đang ở trình bát phẩm, cũng chưa thành Đại tướng quân. Nhưng sau chuyến đó Ma Vũ đã mang về một cây đao kì lạ, võ công ngày càng gia tăng rồi đến một ngày cũng công phá Đế Tôn"

" Đao Vô Ảnh " ?

" Đúng, chính là nó "
Lôi đài thi đấu hình chữ nhật , dài 10 mét , rộng 5m, xung quanh lúc này đã chật kín người gieo hò cổ vũ.

Băng Tâm hướng mắt tới hai người ở góc lôi đài đối diện, nhận ra được thần lực của họ cùng là lục phẩm trung cấp, quay sang nói với người bên cạnh mình:

“ Rốt cuộc võ công của ngươi đang ở trình độ nào, sao ta nhận không ra”. Người tu luyện võ công từ thất phẩm trở lên có khả năng nhìn được thần lực của đối thủ.

“Ta từ nhỏ cơ thể đã không thích hợp với việc luyện công, nên được cha mẹ cho theo nghề thầy thuốc”. Vừa nói hắn vừa vuốt cằm thể hiện sự ngại ngùng.

“Ôi mẹ ơi! Ngươi chơi ta à ? Không biết võ thì ngươi lên đây làm cái quái gì? Muốn bọn chúng chém ngươi thành mấy mảnh rồi đem đi cho cá ăn à ?” Băng Tâm ôm đầu, thầm nghĩ thôi xong rồi lại gặp phải một phế vật, thậy là yêu nghiệt. Nàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhưng đến bước này rồi không thể để hỏng nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, nuốt cơn tức giận trong lòng đành phải dặn dò người bên cạnh:

“Tí nữa tuyệt đối phải đứng ở phía sau ta, đừng có mà lao lên, ngươi mà có bị làm sao thì ta đây cũng mặc xác”

Ở lôi đài đối diện, hai nam tử đang thảo luận xì xào:” Lão Ngưu ta thấy trận này chúng ta đánh chơi chơi cũng thắng hai đứa nhóc kia”

“Ý ngươi là gì ?” Ngưu Sơn Lão Hổ gãi đầu ra vẻ không hiểu.

“Tí nữa hai chúng ta sẽ loại con nha đầu đó trước, rồi đối phó với tiểu tử kia sau” Dứt lời Bát Đầu Đà càng ra vẻ đắc chí.

Ngưu Sơn Lão Hổ nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng tin với sự liên thủ của hai lục phẩm lại há không thắng được một nha đầu mồm còn hơi sữa kia.

Trọng tài cuộc thi chính là một vị cao nhân trong phái Tiêu Long, tuổi ngoài 40, trình độ bát phẩm trung cấp. Y cho gọi hai bên đến trung tâm của lôi đài rồi dặn dò quy định của trận đấu, chung quy là chỉ cho phép đánh đối thủ ra khỏi sàn đấu, không được tự ý giết người, không được sử dụng ám khí, vũ khí chiến đấu là cây gậy bằng gỗ dài mét rưỡi mà ban tổ chức đã phát . Nói xong trọng tài giơ cờ trên tay phất xuống ra hiệu trận đấu bắt đầu.

Hiệu lệnh vừa dứt hai hán tử to lớn đã bay về phía của Băng Tâm, muốn loại nàng ra khỏi sàn đấu. Mặc Cách thấy vậy liền vội vàng rụt lại núp sau lưng của Băng Tâm.

Ngưu Sơn Lão Hổ thoắt cái đã nhảy lên trên không cách nàng ba bước, hai tay nắm lấy gậy, dùng sức vụt xuống đầu của nàng. Còn Bát Đầu Đà, người hạ thấp trọng tâm, chân trái làm trụ, chân phải quét một đường toan đánh ngã Băng Tâm, đẩy nàng vào thế nguy hiểm phải chống đỡ cả trên lẫn dưới.

Băng Tâm lúc này sắc mặt vẫn ung dung, khóe môi khẽ cong lên thể hiện sự chế giễu. Hai chân nàng nhảy lên đá một cước vào ngực Bát Đầu Đà làm hắn bị văng ra xa mấy mét, đồng thời khẽ nghiêng người tránh được đòn công kích của Ngưu Sơn Lão Hổ. Bát Đầu Đà bị đá một cước trời giáng, miệng phụt ra một ngụm máu tươi, mặt hoảng hốt không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Bỗng một cây gậy từ đâu ném vào đầu hắn, lực đạo rất nhẹ khiến hắn không hề đau, chỉ bất ngờ nhìn sang, thì thấy tiểu tử kia đang bật cười nhìn mình, ra vẻ chế giễu:

“ Ném thế mà huynh cũng không sao ư! Khâm phục, khâm phục...”

Chưa dứt lời Bát Đầu Đà đã định lao đến chỗ Mặc Cách, Băng Tâm đang giao đấu với Ngưu Sơn Lão Hổ thấy vậy liền nhíu mày, tay phải cầm gậy dùng thần lực đánh vào phía đỉnh đầu Lão Hổ. Động tác quá nhanh làm hắn kinh hồn, hai tay giơ gậy ra đỡ. Nhưng ngờ đâu, nàng chỉ dùng hư chiêu, nửa đường tay phải khẽ thả lỏng làm gậy rơi xuống, tay trái rất nhanh bắt được gậy đánh vào phần đan điền. Đòn đánh quá bất ngờ làm hắn không kịp phòng bị, thần lực của một bát phẩm dội vào, chân hắn khụy xuống, cả người đổ rạp xuống đất. Tốc độ xuất chiêu quá nhanh, Bát Đầu Đà chưa kịp lao tới chỗ Mặc Cách đã thấy đồng đội mình bất tỉnh nhân sự dưới đất, lòng không khỏi kinh hãi. Bị dồn đến đường cùng, hắn ta chuyển hướng đến chỗ Băng Tâm định ra tay đánh lén. Băng Tâm không cần nhìn ra sau , cũng cảm nhận được có người đang lao về phía mình, khóe miệng cong lên, khẽ lẩm bẩm :

“ Đao cùn mà dám chặt cổ thụ”

Dứt lời nàng lộn người một vòng bay ra phía sau của Bát Đầu Đà, chỉ trong một khắc đã thấy người trước mặt biến mất làm Bát Đầu Đà không khỏi sửng sốt, chưa kịp hiểu ra, một gậy đã đập vào gáy, làm cho hắn lảo đảo, cả người đổ gục xuống đất.

“ Hảo công phu...” Mặc Cách nhìn hai người đang nằm sấp xuống đất không khỏi cảm thán, vỗ tay bước đến chỗ nàng.

Ở dưới lôi đài, tiếng reo hò , huýt sáo vang lên không ngớt, ai cũng khâm phục trước thần lực của vị thiếu nữ trẻ tuổi.

Kết thúc ngày thi đấu thứ nhất, những cao thủ mạnh nhất đều tiến vào vòng trong. Người thần lực thấp nhất không tính Mặc Cách cũng là thất phẩm sơ cấp, cao nhất là bát phẩm cao cấp. Điều này làm Băng Tâm không khỏi phiền lòng, hôm nay may mà gặp phải đối thủ yếu nên mới có thể giành chiến thắng, chứ vòng sau mà gặp phải cao thủ võ công cao hơn nàng thì thắng bại không phải nói nhiều. Hơn nữa lại cặp với một kẻ không giúp ích được gì, lòng nàng không khỏi ảo não.

Để sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho những người lọt tiếp vào vòng sau, trưởng môn nhân sắp xếp cho họ nghỉ lại ở quý viện, do số phòng chỉ có hạn,Băng Tâm với Mặc Cách phải ở chung một phòng. Băng Tâm cũng chẳng cảm thấy có gì bất tiện, trước đây ở Ám Các viện chuyện cô với các sư huynh đệ ngủ cùng phòng là điều hết sức bình thường. Chỉ có điều Băng Tâm nghĩ lại có gì đó không ổn, tên tiểu tử kia rõ ràng là không biết võ công nhưng lại được tham gia đại hội lần này, chẳng lẽ hắn lại có thân thế gì khác. Nghĩ lại dáng vẻ của hắn sáng nay, Băng Tâm vội vàng lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ của mình.

Buổi tối do không có việc gì phải làm , Băng Tâm xuống núi đi dạo, còn về Mặc Cách từ sau trận thi đấu vẫn không thấy đâu. Chẳng biết đi lung tung thế nào, Băng Tâm lạc vào một ngõ tối, đang định quay ra thì từ xa nàng thấy một chiếc kiệu dừng lại ở phụ nọ. Vén chiếc màn, người đạo nhân đạo mạo bước ra, chỉ thoáng nhìn qua nàng đã nhận ra là trưởng môn phái Tiêu Long. Cửa phủ mở ra, một hạ nhân vội vàng ra đón, vị đạo trưởng bước vào, chiếc kiệu cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Băng Tâm không khỏi nghi hoặc ,chỉ âm thầm quan sát , đến một góc tường nàng dung khinh công nhảy vào trong phủ.

Là một sát thủ hàng đầu của Ám Các viện, nên việc theo dõi hành tung là chuyện hết sức dễ dàng với nàng. Trong chốc lát, nàng dùng khinh công vượt qua hàng rào cận vệ trong phủ.

Bước vào cổng viện, xa xa có một căn phòng đang sáng đèn, cửa phòng lặng lẽ mở ra, vị đạo trưởng nhìn trước nhìn sau rồi mới bước vào.

Băng Tâm chỉ dám đứng xa, núp vào trong một góc tối, khoanh hai chân ngồi xuống đất, hai lòng bàn tay khép chặt vào nhau, dùng sức vận nội công miệng lẩm nhẩm hai câu khẩu quyết, thoáng chốc âm thanh từ đằng xa đã truyền đến tai nàng.

“ Kế hoạch ngày mai ta không cho phép có bất cứ sai sót gì, chỉ cần có bốn người mạnh nhất của đại hội này là ta có thể đối phó với tên Thần canh cửa kia”. Giọng nói này quả nhiên là của Ma Vũ, Băng Tâm không khỏi sửng sốt.

Vị đạo trưởng khẽ gật đâu :” Ngài yên tâm, bần đạo nhất định sẽ sắp sếp mọi việc cẩn thận, chỉ mong sau khi thành công đại tướng quân nhớ giữ lời hứa của mình”

“ Nhất định rồi, sau khi ta đăng cơ sẽ giúp cho phái Tiêu Long ngài xưng hùng xưng bá, trở thành đệ nhất trung nguyên “. Tiếng cười của Ma Vũ vang lên, Băng Tâm nghe như tiếng sấm chớp giật bên tai, nàng không ngờ đường đường là một đại tướng quân của một nước lại có những âm mưu phản nghịch như vậy.

Trong lúc đang suy nghĩ, một con mèo hoang từ đâu chạy tới cắn lấy vạt áo của nàng. Băng Tâm thấy vậy thì gừ một tiếng xua tay đuổi nó đi.

“ Là kẻ nào dám nghe lén?”. Giọng nói từ căn phòng vang ra khiến Băng Tâm giật mình , vội vàng dùng khinh công biến mất vào màn đêm.

Vị đạo trưởng lắc đầu nhìn quanh: “ Đế tôn , làm gì có ai đâu”

Ma Vũ thoáng mỉm cười, sau đó nét mặt lại lạnh trở lại: “ Con nha đầu này, tâm pháp nghe lén kia từ đâu mà có”

“Tâm pháp nghe lén? Sao bần tăng chưa nghe qua bao giờ?” Đạo trưởng không khỏi khó hiểu, là trưởng môn của một phái, thần lực lên đến bát phẩm cao cấp nhưng y chưa bao giờ nghe qua có loại võ công này.

Ma Vũ nhìn xa xăm , chẳng buồn đáp lấy câu hỏi này, một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “ Chuyện hôm nay ngài cứ vờ như không biết, kế hoạch ngày mai vẫn diễn ra bình thường”

Đạo trưởng nghe vậy thì gật đầu, nhanh chóng rời đi. Chỉ một thoáng sau, một bóng người bước đến chỗ Ma Vũ cung kính hành lễ :” Tướng quân có việc gì cần sai bảo tiểu nhân?”

Ma Vũ mỉm cười, vỗ vào vai hắn , đi lên trước mấy bước, sau đó mới cất giọng bình thản:”Bố trí người vào rừng trúc, ngày mai xử lý con nha đầu kia, không ai được phép cản trở ta trong kế hoạch lần này.”
Hay !!!
 

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Sáng sớm hôm sau, Băng Tâm tỉnh dậy thấy người ở dưới đất đang co quắp vì lạnh, không khỏi bật cười, tiện chân đá một cái làm hắn bừng tỉnh.

“Ngươi ngủ y như heo vậy, còn ngủ nữa là không kịp giờ đến đại hội đâu”. Nàng không hề khách khí, vươn vai mở cửa bước ra ngoài.

Mặc Cách không khỏi tức tối, miệng còn ngáp ngủ nhưng cũng phải lật đật đứng lên đi theo nàng.

Địa điểm hôm thi đấu hôm nay là khu rừng trúc Bạch Lạp sau núi Thất Sơn, rộng lớn thứ ba ở Bắc Tề, nổi tiếng có nhiều loài thú dữ như hổ, gấu ,chó sói… Truyền thuyết kể rằng, cách đây 200 năm khi chưa có phái Tiêu Long, có một con yêu thú chín đuôi ngàn năm, mỗi đêm từ trong rừng xuống núi ăn thịt dân làng, già trẻ lớn bé đều bị nó ăn sạch sẽ, không nhả ra tí xương nào. Lâu dần, vì quá sợ hãi dân làng đã mời một vị đạo trưởng, pháp lực cao cường đến để giết nó. Đêm hôm đó, khi nó mò xuống núi bị người của vị đạo trưởng mai phục, chặt đứt 8 đuôi, nhưng nó may mắn chạy thoát, trốn vào trong rừng từ đó không còn dám xuất hiện ở dưới núi nữa. Vị đạo trưởng sợ nó có ý định trả thù dân làng, nên đã lập ra phái Tiêu Long trấn giữ trên núi Thất Sơn, đến nay đã được hai trăm năm.

Nghe trưởng môn phái Tiêu Long say sưa kể về truyền thuyết li kì, bên dưới ai cũng hưng phấn, mong mình một lần có thể gặp được con yêu thú này, xem thưc hư nó lợi hại thế nào.

Băng Tâm nghe vậy thì không khỏi nực cười, cho rằng vị đạo trưởng này đang bịa ra một câu chuyện vô cùng nhảm nhí.

Bỗng một bàn tay níu vào vạt áo nàng, Băng Tâm nhíu mày quay sang thì đã thấy Mặc Cách xanh mặt, cả người run lên sợ hãi:” Này nha đầu xấu xí, hay là chúng ta về thôi, chứ mà gặp phải con yêu thú kia trong rừng thì chỉ có mà tiêu đời. Ngươi có nghe thấy ông ta nói không, nó ăn thịt…..người…..không nhả xương đấy…!!!!”

Băng Tâm chỉ lườm hắn ra vẻ coi thường, hắn thật khác xa với đại sư huynh , với sư phụ, với các huynh đệ trong Ám Các viện, người đâu mà trên mình không có một tí võ công phòng thân, vậy mà còn dám đăng kí tham gia thi đấu. Nghĩ vậy Băng Tâm chỉ biết lắc đầu, không hiểu người trước mặt mình đang nghĩ cái quái gì nữa không biết.

Vị đạo trưởng nhìn xuống phía dưới đã thấy đông đủ, chỉ mỉm cười gật đầu, vuốt râu chầm chậm nói:” Hôm nay chúng ta sẽ thi đấu trong khu rừng trúc trước mặt, cách chia đội vẫn như cũ. Nhưng luật lệ lần này có điều hơi khác vòng trước, các vị anh hùng không cần phải thi đấu với nhau, mà chỉ cần thoát ra khỏi khu rừng này an toàn, đi đến vạch đích mà bổn viện ta đã đánh dấu, là có thể lọt tiếp vào thử thách cuối cùng vào ngày mai. Có điều, các vị phải nhớ kĩ đây là thử thách theo đội, nên cả hai thành viên phải cùng hoàn thành thì mới được tính hợp lệ. Thời gian giới hạn của thử thách này là từ giờ đến hết đêm nay, chúc mọi người may mắn. Dứt lời, vị đạo trưởng phất tay, ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu.

Sau hiệu lệnh, mọi người đều đồng loạt bay vào trong rừng, giờ chỉ còn lại Băng Tâm với Mặc Cách. Nhìn người trước mặt mình, Băng Tâm không khỏi thở dài, suy nghĩ một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng dặn dò hắn: “ Bây giờ ta sẽ vào rừng trước, để khỏi nguy hiểm ngươi một canh giờ sau hẵn vào, ta sẽ tìm và đánh dấu con đường đi an toàn, ngươi cứ thế mà lần theo. Nếu đến lúc đó mà vẫn không thấy ta, thì ngươi cũng có thể nhờ đó mà quay trở về an toàn”

Mặc Cách nghe vậy nghiêm túc nhìn nàng:” Nha đầu xấu xí, phải tuyệt đối cẩn thận nhé…”

Băng Tâm thấy hắn lo lắng như vậy thì chỉ mỉm cười ý bảo đừng lo, khẩn trương bay vào trong rừng, lúc bóng sắp khuất khỏi tầm mắt, giọng nói của Mặc Cách lại vang đến:” Nha đầu, nhất định ta sẽ tìm được ngươi, dù có gì có chuyện gì xảy ra,ta cũng nhất định không để ngươi một mình, đối mặt với nguy hiểm… Giọng nói vang vọng rồi biến mất trong làn mưa, rất nhanh khu rừng lại trở lại sự yên tĩnh như vẻ ban đầu.

Băng Tâm đi vào khu rừng đã được hai canh giờ, trên đường cũng không gặp gì cản trở, nàng lấy trủy thủ bên hông khắc lên thân cây, đánh dấu đường đi để Mặc Cách có thể lần theo. Xa Xa, hai người mặc đồ đen đang lặng lẽ quan sát.

“Đại nhân, đến lúc ra tay rồi” Một tên đứng gần lặng lẽ nói , đồng thời lấy ra chiếc khăn che kín khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt chứa đầy sát khí.

Tên thủ lĩnh khẽ gật đầu nghiêm giọng nói:” Đại tướng quân căn dặn ta phải hết sức cẩn thận với ả, tuổi còn nhỏ nhưng thần lực đã bát phẩm sơ cấp, không thể xem thường được đâu. Ngươi liệu mà xử lí cho ổn thỏa”

Hắn ta nghe vậy thì gật đầu, rất nhanh kiếm đã rời khỏi vỏ, bước chân hướng tới chỗ Băng Tâm.

Băng Tâm nghe trong gió có tiếng sát khí đang tiến về phía mình, xoay người vội né đường kiếm chí mạng. Kiếm vừa đi qua, một đoạn tóc mai khẽ rơi xuống, Băng Tâm quan sát người trước mặt rồi bật cười một tiếng:” Đại tướng quân thật quá coi trọng ta rồi, còn phải đích thân phái một cao thủ cửu phẩm đến để đối phó, Băng Tâm lấy làm vinh dự”

Nàng chỉ thấy được đôi mắt lạnh lẽo của gã, thầm nghĩ ở Bắc Tề những người đạt được trình cửu phẩm chỉ có ba người: Đầu tiên là đại sư huynh của nàng Xích Ảnh,người luôn yêu thương, lo lắng cho nàng. Người thứ hai đó là Nhiếp lão sư: Nhiếp Vân Long –trưởng môn phái Ngũ Hành, là một trong tứ đại môn phái đứng đầu ở Bắc Tề. Nhưng Băng Tâm biết chắc chắn không phải là hai người này, nên kẻ ở trước mặt chỉ có thể là tử nộ thần kiếm: Lãnh Huyết. Đệ tử đầu tiên của Quỷ kiếm Diệp Liên Thành, từ lâu đã bị trục xuất khỏi sư môn, đến Bắc Tề nương náu. Nàng không ngờ hôm nay sẽ gặp kẻ này ở đây, biết chắc mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng trong lòng lại không hề run sợ, khóe miệng cong lên như tỏ ý thách thức, trường kiếm trong tay khẽ lay động .

Đôi mắt Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn nàng, đưa kiếm bay về phía Băng Tâm, động tác của một cửu phẩm quá nhanh. Trong 10 chiêu đầu Băng Tâm có thể khó nhọc chống đỡ, nhưng càng đánh nàng càng để lộ ra sơ hở. Để rồi đến khi Lãnh Huyết dùng một hư chiêu, lấy tay công kích vào phần bụng của nàng, Băng Tâm đã không kịp chống đỡ. Miệng nàng phụt ra một ngụm máu tươi, cả người bay rạp xuống đất.

Lãnh Huyết lạnh lùng bước về phía nàng, trong ánh mắt sát khí ngụt trời. Băng Tâm chỉ bật cười, khóe miệng còn vương mùi máu tanh, giương mắt nhìn kẻ thù sắp ra tay ra kết liễu mình. Kiếm trong tay Lãnh Huyết chuẩn bị chém xuống, thì trong không trung một vật gì rơi xuống, một tiếng nổ bất ngờ vang lên, thoáng chốc làn khói trắng đã bao phủ xung quanh, làm khuất tầm nhìn của hắn lúc này.

Là một cửu phẩm hắn dễ dàng nhận ra lúc này dưới chân mình, không chỉ có mình Băng Tâm mà còn có một người khác. Hắn đưa tay chém xuống dưới ,kiếm chạm phải một thứ gì cứng bật ngược trở lại, phát ra âm thanh ”keng” đến rợn người, rất nhanh sau đó bên dưới lại trở về một sự yên tĩnh lạ thường, hắn nhíu mày, một chốc sau khi làn khói tan đi, Băng Tâm đã biến mất chỉ còn máu tanh vương ở dưới đất.

Mặc Cách ôm Băng Tâm vào lòng đi đến một hang động, lúc này hơi thở nàng đã rất yếu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Thấy nàng nhìn mình như vậy , hắn chỉ nhếch miệng cười :“Ta đã nói rồi,sẽ không để cô một mình mà. Nha đầu, đừng tưởng bình thường ta không biết võ công mà coi thường nhé, chứ những lúc nguy cấp ta cũng hơi bị hữu ích đấy!”

Băng Tâm không nói lời nào, miệng lai ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, gắng sức một lúc mới thều thào nói:”Mặc Cách! Khuôn mặt…. của ngươi … cũng tuấn tú đấy”. Nói xong mắt nàng mờ dần, bóng người trước mặt cũng ngày càng nhạt đi, thoáng chốc bóng tối đã bao phủ xung quanh.

Lúc nàng tỉnh dậy trời đã chập tối, Băng Tâm đang nằm trên một tảng đá, miệng vết thương đã được xử lí và băng bó cẩn thận. Nàng khẽ ngước nhìn người trước mặt mình đang đốt một đống củi, hơi ấm từ ngọn lửa hồng cháy bập bùng lan ra khắp động.

Hắn lại gần, bê một bát thuốc đến gần nàng. Băng Tâm lắc đầu, nhăn mặt nhìn hắn:” Cả đời này ta ghét nhất là uống thuốc, vừa đắng, vừa chát, đừng hòng ta uống”. Nói xong toan định lấy tay hất bát thuốc đi.

Mặc Cách vội tránh được, tức giận nhìn nàng mà mắng:” Ta cứu cô một mạng để cô vô ơn thế hả, có biết ta sắc thuốc vất vả thế nào không, ngoan ngoãn uống thuốc thì có thể giữ được tính mạng”

Băng Tâm lắc đầu tỏ ý bất hợp tác:” Mặc kệ! Có chết ta cũng không uống ”

Lửa giận trong lòng Mặc Cách dâng lên ngùn ngụt, đưa tay ra điểm huyệt đạo của nàng, Băng Tâm không khỏi sững sờ, đưa mắt trừng trừng nhìn hắn. Mặc Cách đưa tay múc thìa thuốc còn nghi ngút khói, nhìn Băng Tâm miệng vẫn nắm chặt, giương đôi mắt nhìn hắn ra vẻ thách thức . Trên khóe môi hắn khẽ nhếch lên thể hiện một tia xấu xa, một hồi lâu mới nói với nàng:” Là cô ép ta đó nhé, đừng có mà hối hận...”

Dứt lời hắn đưa bát thuốc lên miệng uống, Băng Tâm khó hiểu nhíu mày nhìn hắn. Sau động tác đáng ngờ,Mặc cách lấy tay bóp lấy mũi Băng Tâm làm nàng không thở nổi đành phải há miệng ra. Nàng nghiến răng nhìn hắn, còn chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, thì đôi bờ môi của hắn đã ngậm lấy cánh môi của nàng. Hơi thở hắn dồn dập, cánh môi nóng rực , trong sự dịu dàng lại mang theo hơi thở cường ngạnh, một làn thuốc đắng chát khẽ tan chảy vào trong miệng nàng. Băng Tâm toàn thân cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn hắn, một ý nghĩ kinh hoàng bỗng nãy lên trong lòng: Cảm giác này thật ra cũng rất tuyệt.... Nghĩ xong nàng không khỏi xấu hổ, cả mặt nóng bừng, vội vàng nhắm chặt hai mắt không dám nghĩ gì thêm.

Mặc Cách nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng thì không khỏi bật cười, khẽ cốc lên trán nàng một cái rồi không khỏi cảm thán:” Đã bảo là sẽ khiến cô phải hối hận mà!!!” Nói rồi hắn nhanh chóng đi ra khỏi động để mặc Băng Tâm ngồi thẩn thơ một mình bên ánh lửa hồng đang cháy bập bùng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nam Năm Nay

Gà con
Tham gia
30/12/19
Bài viết
12
Gạo
0,0
Màn đêm buông xuống, đất trời trở mình, mang theo hơi thở ngang tàng của miền núi rừng hoang dã.

Mặc Cách trở về động, nướng mấy con cá mới bắt được ở con suối gần đó. Chẳng mấy chốc, một mùi thơm phức đã lan ra , bay đến bên mũi của người Băng Tâm, đánh thức cơn mê man của nàng. Bất giác nhìn người bên dưới đang thành thục nướng cá, khuôn mặt in bóng dưới ánh lửa hồng lại càng tô thêm đậm vẻ rực rỡ khiến trái tim nàng khựng lại một nhịp.

Trước giờ trong mắt nàng, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát, một phế vật không biết võ công, tự bảo vệ bản thân còn không xong, huống chi là ra tay giúp đỡ kẻ khác. Vậy mà hôm nay hắn đã cứu mạng nàng, bất chấp hiểm nguy, bất chấp việc tính mạng mình có thể liên lụy.

Băng Tâm không thể quên dáng vẻ lúc đó, khi trường kiếm của Lãnh Huyết chém xuống , thời khắc của đời người tựa như ngắn ngủi có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, một cơ thể ấm áp dang tay ôm lấy nàng vào lòng. Hắn mỉm cười nhìn nàng, tựa như tia nắng ló rạng, sưởi ấm tâm hồn băng giá đã khô héo từ lâu.

“ Đến giờ ăn rồi !”. Tiếng nói của Mặc Cách bên tai xua đi dòng suy nghĩ của nàng.

Băng Tâm không hề khách khí nhận lấy xiên cá trước mặt. Quả thực tay nghề của hắn không tệ , cá được nướng vừa lửa, chín đều từ bên trong, mùi thơm bốc lên khiến một người kén ăn như nàng cũng không thể từ chối, thoáng chốc đã chén liền bốn con.

Mặc Cách nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Băng Tâm, bất giác khóe môi khẽ cong lên, lắc đầu không khỏi cảm thán.

Đến đêm Băng Tâm ôm bụng lăn qua lăn lại, thầm mắng cái tội tham ăn của mình dẫn đến tình cảnh khóc dở mếu dở.

“ Nha đầu, vết thương tái phát à?” Mặc Cách lo lắng lại gần, đưa tay định xem xét vết thương.

Băng Tâm hất tay hắn ra, mặt tối sầm lại , không biết đang nghĩ gì, lúc sau miệng mới khó nhọc nặn ra từng chữ:” Dẫn ta đến chỗ nhà xí…”

Mặc Cách suýt thì phá lên cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục thần thái, lắc đầu tỏ vẻ bất lực:

“ Giữa chốn thâm sâu cùng cốc này lấy đâu ra nhà xí cho cô !”

Băng Tâm giận không thể đào một cái lỗ mà chui ngay xuống đất, hoang mang nhìn hắn , vết thương ở bụng quá nặng khiến nàng không thể ngồi dậy, hồi phục chí ít cũng phải mất vài ngày, việc vệ sinh cá nhân vì thế khiến nàng không thể tự làm một mình.

Trong lúc còn đang đấu tranh tư tưởng, Mặc Cách từ đâu đã lấy một chiếc bô bằng gỗ đưa đến chỗ nàng. Băng Tâm xấu hổ đến phát khóc, nước mắt trực chờ có thể rơi bất cứ lúc nào. Đường đường là một sát thủ hàng đầu của Tề quốc khiến bao kẻ kinh sợ, lại rơi vào tình cảnh éo le thế này, cái chết đối với nàng có khi còn sung sướng hơn.

Mặc Cách nghiêm túc nhìn nàng, không còn dáng vẻ bỡn cợt thường ngày , vô cùng cẩn trọng trong lời nói:

” Cô bị thương nặng không tiện làm đâu, để ta giúp ...”. Nói xong không thấy Băng Tâm phản đối, hắn nhẹ nhàng cởi thắt lưng cho nàng, sau đó kéo quần xuống ,vạt áo dài buông xuống đến đùi che đi phần bên dưới. Hắn chỉnh sửa tư thế cho nàng sao cho thoải mái nhất , rồi nhẹ nhàng ôm ngang người đặt nàng lên chiếc bô, dựa lưng vào tường cho nàng có điểm tựa.

Băng Tâm cả quá trình không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn người trước mặt đến một cái. Phải chờ đến khi hắn ra ngoài, lòng mới trút khỏi gánh nặng, thầm nghĩ đợi khi hồi phục vết thương sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng rồi Băng Tâm lại lắc đầu thở dài, mạng này là do hắn nhặt về, ngoài thì ra vẻ bỡn cợt nhưng bên trong lại đối xử với nàng rất ân cần, nếu giết hắn chẳng phải là đã lấy oán báo ân. Băng Tâm điều chỉnh cảm xúc một hồi lâu, mới thả lòng người, chút bỏ hết bực tức vào cái bô ở dưới.

Giải quyết xong nỗi buồn , nàng mới nhớ ra là tên Mặc Cách lúc ra ngoài còn chưa đưa giấy cho nàng, hai tay âm đầu, xấu hổ đến nỗi không biết chui đi đâu. Hồi lâu nàng mới cúi đầu, lí nhí goi hắn:

“ Ngươi còn chưa đưa giấy cho ta…”

“ Giấy đây, cần ta giúp không…” Mặc cách toan định đi vào, Băng Tâm hoảng hốt hét to:

“Ngươi vứt vào đây, để ta… để ta tự làm!”. Nói rồi nàng thực hiện nốt công đoạn cuối cùng, mặc kệ vết thương ở bụng rách ra đau đớn.

Xong xuôi nàng gọi hắn vào, Mặc Cách ân cần thực hiện các công đoạn còn lại, cả quá trình không hề để lộ ra vẻ khó nhọc nào. Suốt ba ngày sau đó, việc sinh hoạt cá nhân của Băng Tâm đều có bàn tay của hắn giúp đỡ, không một lời giễu cợt, trái lại là sự kiên nhẫn, dịu dàng đến ngỡ ngàng khiến con tim nàng rung động. Trước giờ, nàng chưa bao giờ cần nhận sự chăm sóc từ kẻ khác, công việc chém giết cứ lặp đi lặp lại, ngày qua ngày, cái chết đối với nàng đã không còn đáng sợ.

Năm ngày sau vết thương của nàng đã dần hồi phục, phần vì thần lực bát phẩm, phần do thuốc của hắn sắc uống rất hiệu nghiệm, không uổng phí cái danh thần y mà người đời suy phong.

Nghĩ lại chuyện chạm chán cửu phẩm, Băng Tâm khẽ thở dài, nhiệm vụ lần này quá đỗi nguy hiểm. Việc âm thầm điều tra Ma Vũ đổ bể, nàng không còn mặt mũi nào quay về gặp sư phụ.

Mặc Cách từ ngoài động đi vào, thấy tâm trạng nàng đang bất ổn, không khỏi thắc mắc:” Nha đầu, đang nghĩ gì vậy?”

Băng Tâm lắc đầu,nhẹ nhàng hỏi hắn:” Chắc bây giờ đã chọn đủ người đến đảo rồi nhỉ”

“ Ừ ”. Hắn gật đầu đáp, lúc sau mới chầm chậm nói:” Muốn đến đảo à? “

Băng Tâm trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu lấy lệ, xua tay với hắn ý bảo không cần để ý đến nàng.

Mặc Cách chỉ nhếch miệng cười, đem tô cháo còn nghi ngút khói đến bên nàng, nhẹ nhàng nói:

“ Chịu khó dưỡng thương cho khỏi, hai hôm nữa ta dẫn cô đi”

Đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy hắn nói nàng không khỏi ngẩn ra:” Ngươi có cách đi đến đó sao?”

Hắn xúc miếng cháo cho nàng, đợi nàng nuốt xong , mới từ từ nói:” Ta được trưởng môn phái TIêu Long mời đến núi Thất Sơn chữa bệnh cho tiểu nữ nhà hắn. Bệnh của nha đầu đó rất nặng, chỉ có loài hoa trên đảo kia mới có thể chữa khỏi, vì vậy hắn sẽ dãn ta đi cùng chuyến này, đến lúc đó cô có thể cải trang thành thị nữ đi theo hầu hạ.”

Băng Tâm nghe rõ từng chữ mà hắn vừa nói, như người chết đuối vớ được cọc, vui mừng đến nỗi nhất thời không biết nói gì, ngoan ngoãn hợp tác ăn hết bát cháo đầy.

Những ngày chung sống cùng hắn, sự đề phòng, nghi kị trong nàng dần dần được gỡ bỏ, bỗng chốc trong trái tim băng giá kia nảy ra một tia lửa ấm áp lạ kì.

Buổi tối một ngày nọ, Mặc Cách nhận được bồ câu đưa thư. Mấy hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, khóe miệng còn đang mỉm cười, nhưng khi từng dòng chữ trên lá thư hiện ra, mặt hắn bỗng tối sầm xuống, hai tay nắm chặt, cả người khẽ run lên, một giọt nước mắt bất giác rơi, lăn dài trên gò má.

“ Mặc Cách, ta nướng xong gà rồi! Vào xem tay nghề của lão nương có khá hơn tiểu tử nhà ngươi không?”. Tiếng của Băng Tâm từ trong động vọng ra. Mặc Cách điều chỉnh cảm xúc một hồi lâu, lấy tay gạt đi nước mắt, cố gắng gượng cười rồi mới khó nhọc cất bước vào động.

Băng Tâm mỉm cười, đưa xiên gà đã được nướng chín vàng, rất thơm cho hắn. Bất giác thấy người trước mặt có gì đó không ổn, nàng nhíu mày hỏi hắn:” Mặc Cách ngươi khóc đấy à???”

“ Mắt cô có vấn đề về quang học à !”.Hắn lắc đầu, bật cười nhìn nàng , giấu đi tâm trạng của mình .

Băng Tâm bĩu môi cho rằng cũng phải, một người như hắn thì có gì phải khóc cơ chứ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên