Bầu trời xanh thẳm - Cập nhật - TEN

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 4: LẦN ĐẦU THAM DỰ DẠ VŨ

Hạ Chi khá chắc sự nghi ngờ về trí nhớ của Emily của Felding đã bay mất phân nửa khi sự vụng về của cô liên tục làm khổ đôi chân anh, mặc dù cô đã rất chú ý giữ cho tà váy không làm chính mình xấu hổ. Thái độ của Feling vẫn khó chịu kinh khủng, nhưng anh vẫn cố gắng giải thích, hướng dẫn cô với sự kiên nhẫn đáng nể. Sau cùng, một tuần có thể giúp cô nắm vững được những điều căn bản nhất cả về xã giao lẫn khiêu vũ nhưng thành thục và duyên dáng như mong đợi thì không. Nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm vì Elly mới mười bốn tuổi, cô sẽ không được khiêu vũ quá ba điệu nhảy mỗi đêm (theo yêu cầu của bà Pardon). Đồng thời, cô cũng không cần chào hỏi tất cả những người trong bữa tiệc chỉ để đảm bảo rằng việc cô mất trí nhớ sẽ không bị lộ ra. Bà Pardon là người nhìn xa trông rộng vì hiện thời thông tin về tai nạn của Elly vẫn đang nằm trong vòng bí mật. Có lẽ đây không phải là việc hay ho gì để cô trở thành trò bàn tán của giới quý tộc, ngoài ra cô cũng không hề muốn nhận sự thương xót, dù là giả vờ từ họ.

Để Hạ Chi không xảy ra sai sót gì trong suốt lễ cưới, Mrs Hallet và cả Felding sẽ là người đi kèm, nhận nhiệm vụ theo sát cô trong từng bước chân. Felding đã phải có một lời hứa với bà bá tước là không bao giờ được để Hạ Chi một mình nếu vẫn còn muốn duy trì cuộc sống độc thân trong vài năm nữa. Hạ Chi thật sự thán phục bà Pardon, bà thật sự biết cách khiến con mình nghe lời.

Những người họ hàng và các vị khách ở xa đến dự hôn lễ đã đến dinh thự nhà Pardon trước lễ cưới chính thức mấy ngày. Ơn trời, bà Pardon đã không yêu cầu cô đến chào hỏi họ, vì vậy cô dành hết phần lớn thời gian của buổi chiều cuối cùng ở trong phòng trước khi buổi vũ hội đầu tiên bắt đầu. Mrs Hallet đã tạm hài lòng vì những nỗ lực của cô nên bây giờ cô được thư thả ngồi bên cửa sổ phòng mình ngắm nhìn quang cảnh bên dưới. Con đường từ cổng chính đến cửa dinh thự được kết đầy hoa tươi, và trải thảm đó khiến cô có cảm giác mọi người đang chuẩn bị cho một sự kiện điện ảnh lớn của Luân Đôn. Những khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, đặc biệt vườn hoa hồng đã biến hóa một cách thần kì với những lối đi mới được tạo ra trông như một mê cung nếu nhìn từ trên cao. Trong nhà, từng hạt bụi cuối cùng đều được bà quản gia Green đảm bảo đã biến mất ít nhất hai giờ trước. Hạ Chi để ý số chân nến nhiều hơn, đặc biệt là ở phòng khiêu vũ, có lẽ họ cần thắp sáng căn phòng một cách tối đa để các vị khách được thoải mái. Một ban nhạc cũng được đặc biệt sắp xếp cho những buổi tiệc đang thực hiện việc chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình với những âm thanh lộn xộn chói tai. Một người lớn tuổi chơi piano, hai cậu trai mới lớn sử dụng viola, một cô gái kéo violon và thêm một tá nhạc cụ khác mà cô không rõ tên.

...

Việc hộ tống Emily Scartlet White trong suốt cả đám cưới quả là chuyện điên rồ nhất mà Felding từng làm. Rõ ràng là mẹ đã muốn anh cải thiện mối quan hệ của hai người nhưng thề có Chúa, anh hoàn toàn không muốn làm thế, không bao giờ nếu đó là việc cuối cùng anh nên làm. Nhưng nếu anh từ chối yêu cầu của mẹ, anh không nghi ngờ việc mình sẽ bị mắc kẹt với hàng tá cô gái chưa chồng mà hơn một nửa trong số đó đều do bà giới thiệu.

Emily, Felding tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra với đầu óc của cô. Lần gặp nhau ở thư viện đã khiến anh khá chắc đầu óc cô hoàn toàn bình thường. Thái độ đanh đá như mọi khi không lẫn đâu được. Nhưng qua những buổi tập khiêu vũ, phản ứng của cô không có vẻ gì không chân thật, đặc biệt khi cô luôn mắc những lỗi thường thấy ở một người không quen với việc khiêu vũ. Do đó, nếu không phải mất trí nhớ thật thì tài diễn xuất của cô quá tài tình. Và trong trường hợp đó, anh sẽ vạch trần trò lừa bịp của cô.

Felding len lỏi qua đám đông để di chuyển về cánh cửa hướng Tây – nơi Emily sắp sửa xuất hiện cùng Mrs Hallet. Anh đã từ chối hộ tống cô bé từ phòng vì không muốn phải chờ đợi. Thật điên rồ nếu anh làm điều đó, nó giống như việc xem cô bé như là một quý cô thực sự khi mà anh biết rõ rằng cô bé không xứng. Vì vậy, anh đứng đó với sự chán nản và cau có.

...

Đêm đầu tiên của Hạ Chi trong tư cách một tiểu thư quý tộc chưa đủ tuổi trưởng thành đầy lộng lẫy. Bộ váy áo màu xanh lục nhạt, tiệp với màu mắt đã làm tôn lên làn da trắng ngần, tóc cô búi cao và uốn thành từng lọn nhỏ rũ xuống quanh cổ. Và ngoài một dải ruy băng đồng màu với bộ váy được kết trên tóc, cô chỉ mang trên người bộ trang sức đơn giản gồm đôi bông tai và sợi dây chuyền pha lê hình giọt nước màu đỏ tươi - màu của tóc cô. Dù chỉ mới mười bốn tuổi nhưng Emily đã khá cao, gần bằng hầu hết các cô gái trưởng thành, và ở cô tỏa ra một sự sang trọng và quý phái. Ngay khi cô bước vào, một góc của phòng tiệc rực sáng, nhiều cậu trai trẻ nhìn cô đến ngẩn ngơ. Nhưng cổ của bộ váy áo được cắt may cao quá ngực đã cho mọi người biết cô là Emily Scarlet White – cháu gái của bá tước Pardon – cô gái chưa trưởng thành duy nhất được phép dự buổi tiệc này.

...

Felding gần như ngộp thở trước những gì mình đang nhìn thấy. Đây không phải lần đầu anh nhìn thấy Elly trong trang phục dạ hội, nhưng bao giờ cũng chỉ là hình ảnh của một cô bé, nhưng đêm nay trông cô rất khác, cô trưởng thành và... quyến rũ.

Hạ Chi tặng cho Felding một nụ cười duyên dáng đúng chuẩn của một quý cô trước khi quàng tay vào cánh tay anh và cả hai cùng tiến về phòng khiêu vũ sau khi cô nói lời cảm ơn và tạm biệt với Mrs Hallet. Sự đụng chạm của cô làm anh chợt tỉnh lại khi nhớ ra cô mới mười bốn, nhưng anh không biết hình ảnh anh vừa nhìn thấy sẽ ám ảnh anh trong nhiều đêm sau đó.

“Ôi, Elly! Em thật tuyệt!”

Sara tỏ ra vô cùng phấn khích khi trông thấy Hạ Chi. Đêm nay Sara khoác trên người một bộ váy màu xanh da trời nhạt với nhiều đường diềm xếp khéo léo ở eo và những nếp ren mềm mại quanh ngực áo. Tay cô ấy cầm một chiếc quạt lụa đồng màu và khuôn mặt Sara sáng lên niềm hạnh phúc:

“Tin chị đi, em chưa bao giờ đẹp như đêm nay cả. Chị cá là sẽ có hàng tá chàng trai muốn khiêu vũ với em đấy!” Sara cười khúc khích tỏ ra vẻ bí hiểm khi đưa mắt nhìn một vòng các chàng trai quanh hai người.

“Ồ. Ai sẽ muốn khiên vũ với một cô bé mười bốn tuổi chứ?” Felding châm chọc.

“Anh đừng nói thế chứ Felding. Đêm nay Elly rất hoàn hảo, rất phù hợp cho những điệu nhảy với những quý ông...”

“Anh ước mình không phải là một trong số đó!”

Sara nhận ra anh trai mình nói đúng, vì mẹ cô đã chỉ định người sẽ nhảy với Hạ Chi lần lượt sẽ là Felding – anh trai cô, Blade – em họ của cô, và Peter – cũng là em họ của cô. Trong cái xã hội thượng lưu đầy hào nhoáng này, không có điều gì đảm bảo danh dự của một quý cô chưa trưởng thành khi khiêu vũ với một quý ông xa lạ. Có điều Hạ Chi cũng không quan tâm lắm đến bạn nhảy của mình vì cô còn chẳng có ý định khiêu vũ. Việc cô xuất hiện vào đêm nay chỉ để thể hiện sự chúc mừng đối với Sara, một lí do nữa là vì cô khá tò mò về bữa tiệc của giới quý tộc.

“Anh thật là bất lịch sự, Felding!” Sara cau mày. “Một quý ông đúng nghĩa sẽ không có những lời khiếm nhã với bất cứ cô gái nào.”

“Anh chỉ nói sự thật.” Felding nhún vai ra vẻ thách thức em gái anh thay đổi thực tế. “Anh nghĩ em nên bắt đầu thương xót cho số phận các anh em họ của chúng ta đi là vừa.”

“Vậy em có nên thương xót cho chính anh không, Felding?” Hạ Chi chen ngang cuộc đối thoại với nụ cười tươi rói. Dường như Felding khá khó chịu về việc khiêu vũ với cô, nên cô không kìm được ý muốn trêu anh.

“Chúa tha tội cho con!” Felding ngước nhìn trần phòng khiêu vũ một cách chán nản.

“Chúa tha tội cho anh.” Hạ Chi mỉm cười với anh.

“Hai người hòa hợp hơn em nghĩ đấy.” Sara nhìn Hạ Chi và anh trai mình với ánh mắt trìu mến. “Sau tất cả, em hi vọng chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước đây.”

Bầu không khí chợt lặng im. Sara nhìn Felding một cách thăm dò trong khi Hạ Chi có cảm giác sự căm ghét đang hiện dần lên trong mắt anh.

“Felding?!...” Sara dè dặt gọi.

Nhưng Felding đã gằn từng tiếng một:

“Không.bao.giờ!”

Và anh quay lưng bỏ đi.

“Felding...” Sara gọi với theo một cách tuyệt vọng. “Anh không thể bỏ đi như thế. Anh phải trông chừng Elly cơ mà.”

Nhưng Felding không hề quay lại.

“Chị Sara, em ổn.” Cô trấn an Sara bởi cô ấy dường như đang dần trở nên tức giận hơn là buồn phiền.

Sara nhìn người chị em của mình với đôi mắt có lỗi:

“Xin lỗi em, Elly. Chị không nghĩ anh ấy lại phản ứng gay gắt như thế.”

Hạ Chi chỉ cười hiền:

“Em đoán là do trước đó em đã cư xử không tốt với anh ấy.”

“Không phải thế. Dù cho em không nhớ được chuyện trước đây nhưng tin chị đi, em đã làm điều tốt nhất cho anh ấy, chỉ là anh ấy cố chấp không chịu thừa nhận thôi.”

Lời tâm sự của Sara làm Hạ Chi ngẩn người. Nếu sự thật đúng như những gì cô ấy nói, có lẽ cô cũng không cần quá lo lắng về Felding.

“Em hi vọng anh ấy ổn.” Hạ Chi thở dài.

“Đương nhiên là phải vậy rồi.” Sara cầm lấy tay Hạ Chi, đôi bàn tay siết chặt tay cô như muốn nói lời an ủi. “Nhưng vấn đề bây giờ là ai sẽ đi cùng em? Dù sao đi nữa, anh Felding đã hành động như một người vô trách nhiệm trong trường hợp này.”

“Em không phải đứa bé, em có thể tự xoay sở được.” Hạ Chi trấn an. “Em tin là Mrs Hallet đang ở quanh đây, chẳng phải bà ấy cũng luôn phải trông chừng em sao.”

Hạ Chi đưa mắt nhìn quanh phòng cho đến khi tìm thấy Mrs Hallet đang đứng cạnh bàn đồ uống:

“Chị thấy đấy, Mrs Hallet đang ở cạnh chiếc bàn cách đây có 5 feet nên em sẽ đến đó mà không mất một sợi lông nào. Thế nên chị hãy quay lại với vị hôn phu của mình đi Hãy nhớ đêm nay chị là nhân vật chính đấy. À, mà anh Craven kia rồi.”

Hạ Chi cười toe với Sara khi trông thấy Craven đang cố len qua đám đông để đến chỗ hai người:

“Em trao chị ấy cho anh, Craven. Hãy chăm sóc chị ấy tốt nhé!”

“Tất nhiên.” Craven nở nụ cười hạnh phúc chỉ dành riêng cho vợ mình. “Cô ấy là lý do để anh tồn tại mà.”

“Ôi, Colin...”

Sara đưa đôi tay ôm lấy hai má, cô ấy xúc động đến mức mặt đỏ bừng trước sự lãng mạn của Craven. Và trong khi cả hai vẫn đang thể hiện tình yêu của mình, Hạ Chi đã thành công trong việc không biến mình thành kẻ vô duyên. Cô tiến về bàn nước uống, tự lấy cho mình một cốc nước chanh, cố lờ đi Mrs Hallet nhưng bất thành vì bà đã nhanh nhẹn túm lấy cô và bắt đầu màn giới thiệu với các vị công tử mà bà cho là sẽ hợp với cô trong tương lai. Lạy trời, Elly vẫn chưa dậy thì kia mà, sao bà ấy có vẻ hăng hái quá mức vậy chứ!

Trong mọi cuộc trò chuyện, Hạ Chi gần như giữ im lặng và chỉ cười xã giao lúc cần thiết. Sau cùng, cô cũng thành công trong việc làm một wallflower[1] ở một góc phòng. Có một vài người đến bắt chuyện và mời cô một điệu nhảy nhưng cô lịch sự từ chối. Sự sắp xếp của bà Pardon nên là ưu tiên hàng đầu, nhưng chủ yếu cô muốn tận hưởng khoảnh khắc ở riêng một mình để quan sát phòng tiệc. Những quý ông trong những bộ vest lịch lãm, trông không khác gì mấy so với thời hiện đại, ngoại trừ chiếc cravat tươm tất trên cổ trông có vẻ thẳng thớm hơn mức cần thiết[2]. Các quý bà đỏm dáng trong những bộ váy phồng với những đường cắt may tinh tế để vừa tôn lên vẻ đẹp hình thể nhưng cũng vô cùng lịch sự. Và những cô gái chưa chồng thông thật lộng lẫy, ai cũng váy áo sang trọng với nhiều nếp gấp, đăng ten và ruy băng trang trí. Cổ áo họ cắt khá sâu, sâu hơn tưởng tượng của Hạ Chi về hình ảnh của một tiểu thư đứng đắn. Tất cả bọn họ đang vui vẻ trò chuyện, thậm chí là tán tỉnh lẫn nhau, một vài cặp đang tiến về sàn nhảy và hòa mình vào âm nhạc. Những người hầu đang bận rộn chạy đi chạy lại làm công việc của họ... Thật là một không khí náo nhiệt! Thế nhưng trong cảnh náo nhiệt ấy, cô dường như cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Hạ Chi kín đáo nhìn quanh mình và gần như bỏ cuộc vì biển người đông đúc. Rồi bằng giác quan thứ sáu, cô quay đầu về góc phòng hướng đông, và bắt gặp anh...

Một người đàn ông.

Mái tóc nâu sẫm.

Đôi mắt xám…

Đau đớn!

Không biết bằng cách nào nhưng Hạ Chi nhận thấy được điều đó trong đôi mắt người đàn ông xa lạ. Và trong một khoảnh khắc không ngờ, đôi mắt ấy đã trói chặt đôi chân, và cả tâm trí cô.

Người đàn ông ấy đang tiến về phía Hạ Chi. Cô biết. Cô nhận ra điều ấy. Nhưng cô không hiểu vì sao trái tim mình lại đang đập điên cuồng.


[1] Từ dùng để chỉ những cô gái không nổi bật, ít khi được người khác đến bắt chuyện hoặc mời khiêu vũ.

[2] Thời này, đàn ông muốn giữ cravat của mình được thẳng phải dùng hồ bột, do đó trông chiếc cravat khá cứng ngắc.

Chương 3 Chương 5
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 5: CÔNG TƯỚC CAMBRIDGE

Adam Blake Turner ghét tiệc tùng.

Những tháng đầu tiên sau khi vợ anh qua đời, việc anh tham gia các bữa tiệc diễn ra thường xuyên như một cách tiêu khiển. Nhưng sau đó mọi việc ngày càng tệ vì sự nhàm chán của chúng. Càng mệt mỏi hơn khi anh càng ngày càng cảm nhận thấy cô đơn ngay giữa những buổi tiệc của giới thượng lưu. Một lũ đàn ông chỉ biết nói chuyện chính trị, thú đi săn, chơi bài và gái gú, thậm chí là khinh thường phái nữ. Một đám đàn bà ngoài việc làm đẹp và õng ẹo chỉ còn lại những cái đầu rỗng tuếch, luôn sấn tới anh vì tước hiệu hơn là bản thân anh.

Anh – Adam Blake Turner – Công tước xứ Cambridge cảm thấy chán nản đối với xã hội thượng lưu. Nếu đêm nay không phải là đám cưới của con gái ông bà bá tước Pardon – bạn tốt của bố anh lúc còn sống, Adam hẳn đã không tham dự, dù rằng anh khá chắc bà Pardon đã lấy làm tiếc nuối khi anh không thành đôi với con gái mình. Lạy Chúa, cô ấy mới mười tám mà anh đã hai mươi chín rồi, nhưng quan trọng hơn anh vẫn chưa muốn tái hôn. Nhưng đêm nay, Adam linh cảm có một điều khác lạ, một điều gì đó đặc biệt sẽ xảy ra, điều sẽ thay đổi cả cuộc đời anh.

Anh biết sự linh cảm của anh là đúng khi anh nhìn thấy cô ấy.

Emily Scarlet White.

Căn cứ vào trang phục, Adam biết cô ấy chính là cháu họ của bá tước Pardon, con gái duy nhất của nam tước White quá cố. Cô ấy xinh đẹp, nhưng thu hút anh không phải vẻ đẹp của một thiếu nữ mới lớn. Khoảnh khắc Adam bắt được hình ảnh của cô, gương mặt cô đang bừng sáng, không hẳn dịu dàng, không phải tinh nghịch, là điều gì đó được pha trộn giữa hai thứ ấy, một cảm giác mà anh không thể gọi tên. Adam đã nghe tim mình dộng ầm ầm trong lồng ngực mỗi khi nhìn Emilly, bởi cô quá giống, quá giống mối tình đầu của mình. Anh đã nhìn cô suốt bữa tiệc.

Khi cô chỉ còn một mình cũng là lúc sự quan sát bí mật của anh bị cô bóc trần, cơ thể Adam đã tự động tiến về phía cô trước khi trí não anh kịp suy nghĩ. Dù trên đường Adam có bị tổ hợp một số các bà mẹ và con gái của họ bắt chuyện nhưng anh nhanh chóng khước từ. Nhưng khi đã đến trước mặt Emiliy, anh lại chỉ đứng yên nhìn cô. Và tất cả những từ ngữ anh có thể thốt ra được là:

“Cô nhảy với tôi một bản chứ?”

Một lời yêu cầu hơn là lời mời. Trong những trường hợp thông thường, việc không giới thiệu bản thân của Adam đối với một người mới gặp sẽ là một sự khiếm nhã, có điều Hạ Chi không quan tâm. Tâm trí cô vẫn đang bị đôi mắt xám ấy khóa chặt, cô không nhớ mình đã để Adam đưa cô ra sàn khiêu vũ bao giờ cho đến khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên nhưng ngay sau đó cô đã bị anh cuốn vào một điệu valse quyến rũ.

...

Ngay khi Hạ Chi kết thúc điệu valse với người đàn ông lạ mặt, bà Pardon đã yêu cầu cô ngừng tham gia bữa tiệc và trở về phòng mình. Có vẻ cô đã làm điều không nên làm, phá hỏng sự xếp đặt của bà Pardon – khiêu vũ với một người đàn ông lạ, liệu điều đó có ảnh hưởng đến danh dự của cô. Nhưng cô nào quan tâm đến chuyện ấy, tâm trạng cô đang rối bời bởi hành động mất trí nhất của mình từ trước đến giờ. Cô thậm chí còn chưa biết tên anh ta, vậy mà lại đồng ý nhảy với anh ta. Cô đâu phải cô bé mười sáu tuổi dễ dàng bị rung động bởi vẻ bề ngoài mặc dù anh ta đẹp trai quá mức cho phép, chính chắn và trông rất đàn ông – điều mà cô ít nhận thấy ở những quý ông chưa vợ cô đã gặp tối qua.

Giây phút điệu valse nổi lên, anh nhẹ nhàng đặt tay vào eo cô và tay còn lại nắm lấy tay cô, dịu dàng dìu cô vào điệu nhảy. Cô nhìn thẳng vào mặt anh, không tránh đôi mắt anh như bao tiểu thư quý tộc khác. Có điều gì rất lạ trong đôi mắt xám ấy. Không hẳn vui mừng, không là buồn bã, nó đong đầy tình cảm nhưng cô lại thấy có gì đó không đúng. Anh mỉm cười với Hạ Chi, một nụ cười nhẹ nơi khóe môi và đáy mắt, và cô cũng đáp lại như thế. Đôi tay anh mạnh mẽ giữ Hạ Chi trong một điệu valse mê người. Bên cạnh anh, cô bất chợt cảm thấy an toàn và muốn dựa dẫm, khác hẳn lúc tập nhảy với Felding. Nhưng khi tiếng nhạc dừng hẳn và những tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, cô sực tỉnh giấc và vội vã rời đi quên cả từ biệt anh.

...

Sau bữa sáng ngày hôm sau, hai người phụ nữ mang họ Pardon đã tiến hành “thẩm vấn” Hạ Chi về sự cố đêm qua:

“Cho chị biết điều gì đã xảy ra với điệu valse tối qua nào?”

Giọng Sara không giấu được vẻ hào hứng và trêu chọc khi không ngừng đòi hỏi câu trả lời của Hạ Chi. Lạy trời, cô cũng đang muốn biết điều gì đang xảy ra với mình hơn bất cứ ai đây này.

“Như chị thấy đấy.” Hạ Chi nhún vai. “Anh ta mời, và em đồng ý.”

“Ôi Chúa ơi!”

Câu trả lời không thể đơn giản hơn hiển nhiên không làm hai người thỏa mãn. Bà Pardon nghiêm giọng:

“Elly, con không thể bỏ qua tất cả những lễ nghi được. Khiêu vũ với công tước Cambridge là một điều vinh dự, nhưng con chỉ mới mười bốn tuổi, con tốt nhất nên nghe theo sự sắp xếp của ta. Con có tưởng tưởng điều gì sẽ xảy ra nếu danh tiếng của con bị vấy bẩn ngay khi con chưa kịp ra mắt không?”

“Hóa ra tên anh ta là Cambridge à?” Rõ ràng Hạ Chi đã không hề để ý đến sự lo lắng của bà Pardon.

“Ô, đừng nói với chị là em không biết anh ta là ai nhé? Anh ta không giới thiệu với em sao?” Sara chen ngang với sự ngạc nhiên.

“Em không biết.” Hạ Chi thành thật. “Em quên không hỏi.”

Lần này Sara há hốc mồm còn bà Pardon đưa một tay lên ôm ngực:

“Lạy Chúa tôi!” Bà Pardon dần trở nên tức tối. “Ta thực không hiểu trong một tuần vừa qua Mrs Hallet đã dạy con những gì mà những quy tắc cơ bản nhất con lại không nhớ cơ chứ. Cả Felding nữa, chẳng phải nó đã cam đoan sẽ hộ tống con suốt bữa tiệc, nhưng cuối cùng chuyện gì đang diễn ra thế này?”

Thề có trời đất chứng giám, Hạ Chi chả hiểu một chút gì trong lời than vãn đầy tức tối của bà Pardon.

“Thế...” Hạ Chi dè dặt. “Rốt cuộc con đã sai khi nhảy với Cambridge đúng không ạ?”

“Ôi Elly, em không sai.” Sara nắm lấy tay cô. “Tin chị đi, có hàng tá các cô gái ước mong có một điệu nhảy với công tước Cambridge, tuy nhiên anh ta khiêu vũ thường rất ít. Nhưng đêm qua, công tước đã mời em, điều đó chứng tỏ em đã thu hút sự chú ý của anh ta rồi.”

“Sara!” Bà Pardon gần như hét lên với con gái mình. “Con đừng quên con bé chỉ mới mười bốn đấy.”

“Thế thì làm sao ạ?” Sara đốp chát. “Công tước Cambridge chẳng phải là một mối tốt sao? Mặc dù công tước đã hai mươi chín tuổi, hơi lớn so với Elly nhưng điều quan trọng anh ta vẫn còn độc thân sau khi mất vợ.”

Hạ Chi khá ngạc nhiên trước thông tin Sara tiết lộ. Chả trách anh ta nhìn chững chạc hơn hẳn các chàng trai khác.

“Với cả...” Sara chêm vào. “Con nghĩ mẹ cũng khá nuối tiếc khi bắt hụt công tước cho lễ cưới của con.”

“Ôi Chúa ơi!” Bà Pardon có vẻ kiệt sức trước phát biểu của con gái mình.

“Anh nghĩ em mơ mộng hơi xa rồi đó, Sara. Người đàn ông nào lại chịu lấy một cô bé chưa đến tuổi dậy thì chứ!”

Felding đột ngột xuất hiện trong phòng khách với đầu tóc rối bù và đôi mắt vẫn còn vằn đỏ, bằng chứng của việc nốc nhiều rượu đêm qua. Cô đã khá lo lắng về việc anh bỏ rơi cô lúc đó, nhưng miệng lưỡi anh vẫn còn châm chọc được nghĩa là anh vẫn ổn.

“Anh đừng bất lịch sự thế Felding.” Sara nổi cáu. “Elly sẽ nhanh chóng trở thành một cô gái xinh đẹp thôi.”

“Và đến lúc vịt con của chúng ta không còn là vịt nữa, Công tước hẳn đã lấy được một cô vợ xinh đẹp lâu rồi.” Felding đáp trả.

“Mẹ tưởng chúng ta đang bàn đến danh dự của Elly?” Bà Pardon quắc mắt nhìn hai đứa con của mình. Cái lườm của bà khiến Sara nín thinh, Felding phải rụt vai lại và tự tìm cho mình một chỗ trong chiếc ghế sô pha trước khi với lấy mấy chiếc bánh quy ở chiếc khay trên bàn.

“Con nghĩ...” Felding tiếp tục câu chuyện sau khi nuốt vội miếng bánh qua cổ. “Sau cùng, khiêu vũ với một công tước không làm mất danh dự của một cô gái đâu, ngược lại điều đó còn có thể làm cô ấy nổi tiếng hơn trong giới quý tộc đấy.”

Khuôn mặt Sara bừng sáng khi phát hiện ra điều anh mình nói hoàn toàn có lý:

“Đúng đấy mẹ ạ. Chẳng phải công tước mời Elly nhảy là vì nhận thấy điều đặc biệt gì ở em ấy sao, con chắc chắn có nhiều chàng trai sẽ để ý đến Elly khi con bé đến tuổi ra mắt.”

Bà Pardon có vẻ bị thuyết phục bởi mớ lý luận của các con mình, liên tục gật gù “Mẹ hiểu”.

Cơ mà Hạ Chi chả hiểu gì cả. Tại sao việc cô nhảy với một người đàn ông không quen ban đầu có khả năng làm mất danh dự của cô giờ lại trở thành điều kiện để cô nổi tiếng? Nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng vì cảm giác mình không nên hỏi sâu về vấn đề này thì hơn.

Vấn đề danh dự của Hạ Chi kết thúc bằng việc Felding một lần nữa phải hứa hộ tống cô toàn thời gian trong suốt những ngày tiếp theo cho đến khi lễ cưới kết thúc:

“Felding, hãy nhớ lời hứa của con với mẹ.” Bà Pardon nghiêm giọng. “Nếu đêm nay lại xảy ra những việc tương tự như tối qua, con nên chuẩn bị nói lời tạm biệt với cuộc sống độc thân đi.”

“Kể cả khi đó là một điệu nhảy với một Công tước?” Felding châm biếm.

“Felding!” Bà Pardon hét lên. “Mẹ cam đoan chúng ta sẽ cần không quá ba tháng để giải quyết vấn đề này đâu.”

“Con hiểu rồi.” Felding giơ tay chán nản. “Con xin đảm bảo tối nay mọi thứ về con bé sẽ đi theo sự sắp xếp của mẹ.”

Nhưng mọi thứ diễn ra lại chẳng hề giống như dự tính của bà Pardon vào tối hôm đó. Khi Felding hộ tống Hạ Chi vào phòng khiêu vũ, mọi thắc mắc của cô về Felding đều sáng tỏ.

Chương 4 Chương 6
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 6: LỜI HỨA

Felding đã khá lạ lùng khi trông thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang trò chuyện với những người bạn gái. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt to và quyến rũ. Cô ấy mang lại trông như một bông hoa mới nở, không quá rực rỡ và luôn khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Felding cứ như người mất hồn mỗi lúc nhìn cô ấy, thậm chí anh còn giật tay Hạ Chi khỏi tay mình. Hạ Chi hiểu, Felding yêu cô ấy, và Elly là người anh không muốn dính dáng nhất. Vì thế, cô chủ động tìm kiếm Mrs Hallet và bị cuốn vào những cuộc mai mối bất tận của bà. Nhưng sự việc bao giờ cũng không đơn giản, lúc Mrs Hallet chỉ vừa quay đi để tìm một cốc nước chanh, cô gái ấy lại tìm đến cô. Chẳng biết Felding chết trôi ở phương trời nào khi để cô rơi vào tình huống này:

“Tôi nghe nói cô bị thương?”

Nếu bỏ qua sự kênh kiệu, giọng nói cô gái khá dễ nghe:

“Cảm ơn chị đã quan tâm. Tôi ổn.” Hạ Chi mỉm cười.

Cô gái ngẩn người ra một giây nhìn Hạ Chi, sau đó bật cười. Nụ cười rất đẹp nhưng mang màu sắc châm biếm hơn là thân thiện:

“Thật khiến người ta ngạc nhiên. Cô mà cũng có lúc lịch sự như thế này sao?”

Có vẻ Hạ Chi đã gây thù chuốc oán sâu sắc với cô gái này thật rồi.

“Tôi tưởng chị chỉ bắt chuyện với những người lịch sự?” Điệu bộ bề trên của cô gái khiến Hạ Chi cảm thấy buồn cười hơn khó chịu, cho nên cô nghĩ có lẽ đùa với cô ấy một chút cũng vui.

“Cô đừng đắc ý Emily!” Cằm cô ta hơi hếch lên so với mức lịch sự cần thiết. “Cô chỉ là một đứa bé. Felding sẽ không bao giờ yêu cô đâu!”

Tính cách cô gái này không giống như sự kiều diễm bề ngoài. Mà cô ta vừa nói gì nhỉ, Elly có tình cảm với Felding à. Đó cũng không hẳn là điều nằm ngoài dự tính của cô, nhưng ai mà ngờ cô chỉ mới đến thế giới này được hai tuần đã có người tìm cô “dằn mặt”. Được đấy, kiếp trước chưa kịp dằn mặt tình địch đã chết, kiếp này đành giận cá chém thớt vậy.

Hạ Chi mỉm cười duyên dáng. “Phụ nữ không nên nổi giận, sẽ nổi mụn đấy!”

“Cô...”

Cô gái á khẩu trước câu trả lời chả ăn nhập vấn đề của Hạ Chi. Đôi mắt cô ta thoáng qua vẻ giận dữ, cô ta nâng quạt che lại khuôn miệng đang rít lên từng tiếng:

“Felding sẽ không bao giờ yêu một cô gái đanh đá như cô!”

“Việc ấy không liên quan đến chị.”

“Cô...”

Trêu chọc cô gái này có vẻ thú vị, dẫu sao cô cũng đang rảnh đến mức chẳng biết làm gì:

“Chị rất xinh đẹp. Nhưng nếu yêu Felding, chị không nên ve vãn nhiều người khác thế.” Hạ Chi đã trông thấy cô ta nói chuyện ít nhất với hai chàng trai với thái độ đong đưa nên cô chỉ đơn giản là nói quá lên một chút so với sự suy đoán của mình.

“Cô...”

Hóa ra điều cô nghĩ không hề sai.

“Tôi làm sao?” Hạ Chi cười duyên với cô gái. “Một cô gái được nhiều người vây quanh không nên làm những việc hạ thấp giá trị của mình.”

“Cô... cô thật là một con rắn độc.” Cô gái tức tối.

Nhưng Hạ Chi vẫn mỉm cười:

“Cảm ơn chị đã đánh giá cao tôi.”

Khuôn mặt cô gái đỏ bừng vì tức giận, Hạ Chi cảm thấy mình vừa chạm đúng nọc của cô ta. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại sự kiểm soát và trưng ra nụ cười duyên dáng giả tạo:

“Như cô nói đấy, tôi có nhiều người hâm mộ, thế nên tôi ý thức được mình không nên làm phụ lòng họ. Felding mà cô thầm yêu sẽ mãi mãi nằm trong lòng bàn tay tôi thôi.”

Thật trơ trẽn. Làm sao cô ta có thể tự tin đến mức trơ trẽn vậy nhỉ.

“Ồ, trong trường hợp đó, tôi nghĩ chị nên ve vãn một công tước.” Cô nhìn với về phía sau cô gái khi kịp nhận ra một bóng dáng quen thuộc. “Hình như tôi trông thấy ngài Cambridge đang đứng ở đằng kia, chị có cần sang đó chào một tiếng không?”

Đùa với cô à, cô đâu còn nhỏ để bị đe dọa bởi ba cái trò trẻ con của cô ta chứ. Hẳn Elly đã làm gì đó để phá vỡ mối quan hệ của cô ta và Felding, và Hạ Chi tin Elly đã hành động đúng giống như lời khẳng định của Sara. Dù Felding có cau có, khó chịu với cô nhưng cô vẫn mong anh xứng đáng với những cô gái tốt hơn nhiều.

Khuôn mặt cô gái lúc này không giấu được vẻ bực bội, cô ta trừng mắt nhìn Hạ Chi nhưng trước khi cô ta kịp nói gì, người đàn ông cô vừa nhắc đến đã đến cạnh hai người:

“Xin chào các quý cô!” Công tước Cambridge lịch sự chào cả hai. “Có phải tôi hơi tự mãn khi nghĩ các quý cô vừa nhìn về phía tôi?”

Đúng là tự mãn thật đấy, Hạ Chi cười thầm:

“Ồ, không đâu thưa ngài công tước. Tôi e là quý cô đây đang rất muốn bắt chuyện với ngài, cô ấy vừa bày tỏ với tôi sự ngưỡng mộ đối với ngài.”

Môi Cambridge nở nụ cười với Hạ Chi trước khi quay sang cô gái, một nụ cười thể hiện anh đã biết tỏng lời nói dối của cô:

“Tôi có vinh hạnh vậy sao, tiểu thư Hariver?”

“Thứ lỗi cho sự bất kính của tôi thưa ngài công tước.” Dù căm ghét Hạ Chi nhưng cô ta vẫn bắt kịp tình huống và trình diễn một màn “so deep” trước vị công tước giàu có. “Bất cứ cô gái nào cũng đều ngưỡng mộ ngài.”

“Ồ, nếu là vì tước vị thì tôi xin phép không nhận sự ngưỡng mộ ấy.”

Sự thẳng thừng của Cambridge làm Hạ Chi khá ngạc nhiên và bản thân Hariver cũng hơi khựng lại.

“Ngài thật là khiêm tốn.” Hariver lấy lại vẻ tươi cười. “Nhưng tôi ngưỡng mộ ngài vì những cuốn sách của ngài”

Công tước có vẻ thích thú với điều Hariver vừa nói:

“Cô cũng đọc chúng à?”

“Vâng thưa ngài. Bất cứ ai cũng đều đọc chúng. Chúng rất hay và thực tế, tôi nghĩ ngài đã viết bằng cả tấm lòng của mình.”

Chuyện gì đang diễn ra vậy nhỉ? Cuộc trò chuyện nghe có vẻ giống như buổi gặp gỡ thần tượng, và mấy lời nịnh nọt của cô ta thật buồn nôn.

“Quý cô thật biết động viên người khác.” Cambridge nhếch mép rất khẽ. “Những quyển sách của tôi, chúng đơn giản chỉ là những ghi chép về những chuyến du kí nên tôi không hi vọng đã có quá nhiều người muốn đọc.”

“Chỉ có những kẻ không có học thức mới không đọc sách của ngài.” Quý cô Hariver cố mở mắt to nhất có thể để bày tỏ sự ngạc nhiên lẫn thán phục.

“Tôi chưa đọc chúng.”

Hạ Chi chợt chen ngang. Sự giả tạo của Hariver khiến cô không chịu đựng nổi nữa.

“Ô, cô thật tội nghiệp tiểu thư White.” Giọng Hariver đầy thương xót. “Cô nên mở rộng hiểu biết của mình bằng những cuốn sách của ngài công tước đi.”

“Tôi không thích đọc sách lắm, nhưng nếu cô có thể giới thiệu sơ lược về nội dung của chúng cho tôi nghe, biết đâu tôi sẽ đổi ý.” Nếu cô ta muốn diễn đến cùng, Hạ Chi cũng không ngại phụ diễn.

Gương mặt cô ta biến sắc trong một giây:

“Tôi sẵn lòng thôi.” Cô ta mỉm cười. “Nhưng tôi cho rằng để tác giả của những cuốn sách ấy nói về chúng sẽ hấp dẫn hơn, đúng không ngài công tước?”

Cô ta bán cái nhanh thật.

“Tôi thì lại nghĩ khác.” Cambridge đáp lại. “Tôi cho rằng việc nghe người khác giới thiệu sách của mình là một trải nghiệm thú vị.”

Vị công tước này thật không tầm thường. Chỉ trong vòng mấy câu đối đáp ngắn ngủi, anh ta đã nhận ra bản chất của Hariver. Hạ Chi thật muốn bật ngón tay cái tán thưởng anh, quả là gừng càng già càng cay, nắm bắt và bịa chuyện không chớp mắt!

“Cảm ơn ngài đã đề cao sự hiểu biết của tôi.” Hariver làm điệu bộ buồn bã. “Nhưng hiện giờ tôi e là không tiện để bàn về việc này. Jolly, ý tôi là tiểu thư Partner, chúng tôi đã hẹn nhau để trao đổi vài vấn đề ngay bây giờ.”

“Thật đáng tiếc cho tôi.” Giọng Cambridge cũng trầm xuống một tông ra chiều đáng tiếc. “Tôi hi vọng sẽ gặp lại cô sớm.”

“Vâng, chắc rồi thưa ngài.”

“Xin cô gởi giúp lời hỏi thăm của tôi đến tiểu thư Partner nhé.”

“Vâng, thưa ngài. Chắc hẳn cô ấy sẽ vui sướng lắm.”

Cô ta nhún người chào và... chạy thẳng.

Hạ Chi nhịn cười đến run cả người. Không hiểu con mắt nào của Felding nhìn trúng cô ta vậy nhỉ, trông cô ta thật lố bịch.

Đoán chừng điệu bộ của mình có phần khó coi, Hạ Chi vội vàng điều chỉnh lại tư thế và bắt gặp Cambridge đang nhìn cô với đôi mắt thích thú:

“Tôi không nghĩ em lại thú vị đến thế!” Giọng anh không giấu được sự vui vẻ.

“Ngài nói thế sẽ khiến tôi nghĩ là ngài đang rất thích thú trên sự đau khổ của người khác đó.” Hạ Chi cố gắng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất đáp lời anh.

“Không phải chúng ta cùng hội cùng thuyền sao?” Anh nháy mắt. “Chính em đã mời tôi phụ diễn vở kịch này mà.”

Hạ Chi tròn mắt:

“Tôi mời ngài lúc nào? Tự ngài tham gia vào câu chuyện của chúng tôi đấy chứ?”

“Em làm tôi buồn đấy tiểu thư White.” Cambridge tiến lại gần cô hơn một bước. “Chẳng phải ánh mắt em đã cầu cứu tôi sao?”

“Ôi trời ơi!” Hạ Chi trợn tròn mắt. “Ngài lấy đâu ra sự tự tin ấy thế?”

“Tôi chỉ nói sự thật.” Cambridge khoanh tay nhìn cô, gương mặt vô cùng đắc ý.

Hạ Chi nhìn người đàn ông trước mặt. Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu. Mái tóc màu nâu sẫm càng làm đôi mắt xám của anh thêm phần bí ẩn. Đôi môi chỉ nở nụ cười nửa miệng thôi thúc cô muốn khám phá người đàn ông này nhiều hơn nữa. Nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn cảm thấy không nên chạm vào ranh giới của sự tò mò. Ở anh, có điều gì đó đau buồn luôn thường trực trong đôi mắt khiến cô không dám nhìn lâu vào chúng.

“Thôi được rồi.” Hạ Chi giơ hai tay đầu hàng. “Tôi vốn không có ý định làm phiền ngài, nhưng với tất cả sự nhiệt tình và nhạy cảm của mình ngài đã tự lôi mình vào chuyện này. May mắn kết quả tương đối tốt đẹp nên coi như tôi nợ ngài một lời cảm ơn.”

“Sao tôi cảm giác em đang mỉa mai tôi vậy nhỉ!” Anh hơi nhíu mày, nhưng lập tức bù ngay vào một nụ cười. “Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là em sẽ làm gì để cảm ơn tôi đây? Một điệu nhảy nhé?”

“Là đề nghị hay là lời mời?” Hạ Chi khá thích thú với tính cách của vị công tước.

“Em thật hài hước đó cô bé!” Cambridge bật cười. Nụ cười thoải mái không câu nệ của anh ta chợt như một mũi kim khẽ đâm vào da cô, hơi nhói nhưng cảm giác rất thật. “Quan trọng là kết quả.”

“Ngài biết kết quả mà.” Hạ Chi khoanh tay nhìn anh. “Tôi không nhảy với người lạ.”

“Có phải đó là một lời từ chối?” Cambridge khá ngạc nhiên trước câu trả lời của cô. “Em xem tôi là người lạ sau những gì chúng ta cùng trải qua vào đêm hôm trước?”

Hạ Chi không thể ngừng nghĩ rằng anh đang tán tỉnh cô. Cô nhún vai:

“Tất cả những gì vào đêm hôm trước chỉ là một điệu nhảy.”.

“Em không thấy bản thân mình đang mâu thuẫn sao?” Cambridge có vẻ vui với phản ứng của cô.

“Có.” Giọng cô kiên quyết. “Nhưng tôi sẽ không lập lại sai lầm của mình lần nữa thưa ngài. Mà nhân tiện, ngài cũng chưa giới thiệu tên cho tôi biết.”

“Em biết tước hiệu của tôi.” Anh hếch cằm cười mỉm, cái điệu cười như nhìn thấu những suy nghĩ của cô.

“Chỉ vì người ta bảo thế.” Cằm Hạ Chi cũng hếch lên không chịu thua kém.

“Em thật thú vị đấ, Emily.” Anh lại cười. “Tôi gọi em là Emily nhé? Vậy bao giờ em mới định trả ơn cho tôi đây?”

Hạ Chi bắt đầu thấy mệt, tại sao vị công tước này cứ kiên quyết làm khó cô thế nhỉ:

“Tôi nghĩ.” Hạ Chi nói. “Tôi sẽ mời ngài một ly nước chanh chẳng hạn, hoặc một cái bánh sandwich nhé?”

Hình như não cô bị anh rút mất rồi nên cô mới lại có thể đưa ra những lời đề nghị ấu trĩ như thế. Đương nhiên, anh ta sẽ không bao giờ đồng ý.

“Tôi không cho đó là ý hay đâu. Tôi chỉ muốn khiêu vũ với em.” Cambridge khoanh tay lại, môi vẫn giữ nụ cười mỉm.

Vị công tước này đúng là không dễ chìu và thích làm khó người khác. Nhưng mấy chiêu này chỉ có thể làm tim của những quý cô thực thụ rung rinh thôi, còn Hạ Chi chỉ là quý cô nửa mùa nên mọi thứ chắc chắn sẽ không đi theo dự tính của ngài công tước. Vậy nên Hạ Chi đã nở một nụ cười vô cùng bí hiểm với anh ta:

“Nếu thế, tôi e là ngài phải đợi thôi.”

“Tôi phải đợi em bao lâu? Lát nữa, hay đêm mai?”

“Đến khi tôi đủ tuổi ra mắt.”

Cambridge vô cùng bất ngờ trước lời tuyên bố của cô. Cô thật thú vị, thú vị hơn những gì anh tưởng tượng. Mỗi khi nói, đôi mắt cô luôn sinh động chứ không liếc mắt tình tứ hay giả vờ e thẹn giống như các cô gái khác. Anh cảm thấy cô rất thông minh dù chỉ mới trò chuyện với cô lần đầu. Trong điệu nhảy hôm trước, anh biết cô không giống bất cứ cô gái nào anh đã từng gặp. Cô tự tin với những bước nhảy, tự tin nhìn thẳng vào mắt anh và dường như cô đang nhìn thẳng vào tâm hồn anh. Thế nên, khi đứng trước cô vào đêm hôm trước, anh đã chẳng thể giới thiệu bản thân mình, cũng không nói được câu nào tử tế. Nhưng cô vẫn chấp nhận khiêu vũ với anh. Và với điệu nhảy ấy, anh vĩnh viễn bị trói buộc với cô.

Khi sự ngạc nhiên qua đi, anh bật cười sảng khoái:

“Được. Tôi sẽ đợi em.”

“Ngài vừa nói gì?” Hạ Chi há hốc mồm kinh ngạc. “Ngài không bị mất trí đấy chứ?”

“Đương nhiên tôi hoàn toàn tỉnh táo.” Đôi mắt xám nhìn xoáy vào cô. “Tôi vừa lập lời hứa với em, tôi sẽ đợi cho đến khi em đủ tuổi ra mắt. Đến lúc ấy, tôi muốn em hãy dành cho tôi điệu valse đầu tiên.”

“Ngài không nghĩ là mình quá tự phụ sao ngài công tước?” Qủa thật Hạ Chi gần như bị sét đánh.

“Tôi là Adam Blake Turner.” Anh cầm lấy bàn tay đeo găng của Hạ Chi và một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô khi anh hạ xuống những ngón tay một nụ hôn xuyên qua làn ren mỏng. “Khi chỉ có hai chúng ta, tôi muốn được em gọi là Adam.”

Gương mặt Hạ Chi dần trở nên nóng bừng, một lần nữa cô nghi ngờ mình đang bị anh ta tán tỉnh.

“Không... à, ý tôi là khoan đã.” Hạ Chi lắp bắp. “Tôi chưa đồng ý cơ mà.”

Adam nhìn thật sâu vào mắt cô:

“Tôi sẽ đợi.”

Ông trời ơi! Người đàn ông này thật kì quặc!

“Được rồi...” Hạ Chi nhắm mắt đánh cược với quyết định của mình. “... nhưng tôi có điều kiện.”

“Em nói đi.”

“Nếu đến khi tôi đến tuổi ra mắt mà ngài vẫn còn độc thân, à trong trường hợp ngài có người yêu cũng không được, tôi hứa sẽ dành điệu valse cho ngài.”

“Tôi đồng ý.”

Ôi trời, cô cảm giác mình vừa tự lấy đá đeo vào chân mình. Một lời hứa với một công tước, một lời hứa của một cô bé mười bốn tuổi với một người đàn ông hai mươi chín tuổi, gia đình Pardon sẽ nói sao về việc này. Mà khoan đã, đây chỉ là lời hứa của riêng cô với công tước, nếu cô không nói chắc sẽ không ai biết, mà nếu không ai biết sẽ không có ai phản đối.

“Đây sẽ là lời hứa của riêng tôi và ngài.” Hạ Chi cố gắng rào trước đón sau, chỉ mong anh ta không hé miệng với bất cứ ai.

“Tôi biết giá trị của một lời hứa cô bé à.” Anh ta mỉm cười nhìn cô dịu dàng.

Thế đấy, sau cùng anh ta vẫn xem cô là một con nhóc, nhưng sao điều đó lại làm cô khó chịu cơ chứ.

“Và...” Hạ Chi vẫn bướng bỉnh cù cưa với anh. “...trong trường hợp ngài không nhớ lời hứa, tôi cũng sẽ không có nghĩa vụ nhắc lại với ngài.”

“Em thật gian xảo đấy Emily.” Adam cười gian. “Nhưng được thôi, vì chắc chắn tôi sẽ không quên đâu.”

Chương 5
Chương 7
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 7: SỰ THẬT

Tâm trạng của Felding đang vô cùng tốt. Đêm qua, anh đã hôn Caroline Hariver.

Dẫu mới chín giờ sáng nhưng anh đã tự thưởng cho mình ba cốc brandy vì quá phấn khích. Kí ức về những gì Emily đã làm với anh trước đó đều bị nụ hôn đêm qua xóa sạch. Anh đã say mê Caroline quá lâu, quá khát khao tình yêu của cô ấy để rồi khi được ôm cô trong vòng tay anh đã cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Anh đã tán tỉnh Caroline gần một năm trời, nhưng chỉ vì sự phá đám của Emiliy, bao nhiêu nỗ lực của anh coi như chẳng đáng giá một xu. Quá chán nản, anh đã đổ hết lỗi lầm và mọi bực dọc lên đầu cô bé, cho rằng cô bé là nguồn gốc của tất cả sự đau khổ của mình. Nhưng giờ đây anh sẵn sàng bỏ qua mọi thứ, thậm chí sẵn lòng hộ tống cô bé trong suốt đám cưới em gái mình. Đêm qua anh đã bỏ rơi Emily để theo Caroline, anh hi vọng đã không có gì sai sót xảy ra. Có lẽ mọi việc đều tốt, nếu không bà Pardon đã chẳng để anh yên. Nhưng nếu không tốt cũng chẳng sao vì anh dự tính sẽ cầu hôn Caroline và vấn đề hôn nhân chắc chắn không cần mất đến ba tháng như lời đe dọa của mẹ anh.

...

Hôn lễ của Sara và Craven diễn ra tốt đẹp. Quy trình tổ chức lễ cưới ở nhà thờ không khác mấy so với thời hiện đại. Giây phút cả hai trao nhau lời thề trước vị linh mục, bà Pardon đã không kìm được nước mắt. Có lẽ, đối với một người mẹ, không niềm vui nào bằng hạnh phúc của những đứa con. Giây phút này bấc giác cô lại nghĩ đến người đã sinh ra mình. Bà đã nghĩ gì khi vứt bỏ đứa con mình khi mới lọt lòng? Có bao giờ bà nhớ đến cô? Liệu bà có đau lòng khi biết cô không còn trên cõi đời này? Một giọt nước mắt bấc giác tràn ra khóe mắt Hạ Chi. Tuy khả năng kiềm chế của Hạ Chi khá tốt nhưng mỗi khi dự đám cưới hay tiệc thôi nôi, những cảm xúc tiêu cực vẫn cứ ùa về. Ông trời cũng biết trêu đùa khi cho cô sống lại với thân phận Elly, cũng là một cô bé mất cả cha lẫn mẹ, có điều nếu cha mẹ cô ấy vẫn còn sống, e là cô sẽ không biết phải đối xử với họ thế nào.

“Chúc mừng chị, Sara!” Hạ Chi vòng tay ôm thật chặt cô ấy của mình.

“Cảm ơn em Elly.” Sara nở nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc. “Nhanh thôi, sẽ đến lượt em.”

Hạ Chi phì cười. “Chị biết không, em vẫn chưa trông chờ điều đó đâu.”

“Chỉ ít năm nữa thôi cô bé à!” Sara ôm cô thật chặt. “Chị thực sự hạnh phúc, nên chị mong em cũng hạnh phúc giống chị.

Một dòng cảm xúc ấm áp nhẹ nhàng chảy vào tim cô. Sau Huy Phong, đã rất lâu rồi mới có người nói với cô những điều như vậy.

Chiếc xe hai ngựa kéo trang trí đầy hoa tươi đưa vợ chồng Sara về với dinh thự của gia đình Craven. Họ sẽ mở tiệc trong suốt ba ngày tiếp theo để mừng lễ cưới trước khi đi hưởng tuần trăng mật ở Hi Lạp. Ý tưởng được đi khắp nơi trong thời kì này làm Hạ Chi có phần háo hức, máu khám phá nổi lên khiến cô muốn lại được đi du lịch. Hạ Chi không có tham vọng muốn chứng kiến những thời khắc lịch sử giống như Huy Phong, cô đơn giản chỉ hi vọng được thưởng thức cảnh đẹp ở những thời điểm khác nhau. Tuy nhiên, có vẻ ý tưởng được đi du lịch của cô đã chết từ trong trứng nước vì chuyện một cô gái tự do đi lại trong thời kì này không được xem là điều bình thường.

Bữa tiệc chúc mừng sẽ bắt đầu vào lúc 8h đêm, nhưng vì là người thân của cô dâu nên gia đình Pardon đã đến dinh thự của Craven khá sớm. Họ sẽ ở lại đây trong ba ngày để tham dự tất cả các buổi tiệc ban đêm cũng như các hoạt động gặp gỡ, giao lưu vào ban ngày. Những cô hầu mang theo gần một tá vali váy áo cũng như đồ đạc của cả nhà chất lên hai chiếc xe ngựa đủ khiến cô phát hoảng. Quần áo thời kì này quả thật là một sự rắc rối lớn. Hạ Chi tự hỏi làm cách nào mà trong vòng hai trăm năm người ta mặc từ quá nhiều cho đến quá ít quần áo như thời hiện đại.

Đêm đầu tiên Sara trở thành tử tước phu nhân thật tráng lệ. Cả dinh thực sáng bừng trong ánh nến, rực rỡ và ấm cúng.

Như thường lệ Hạ Chi được Mrs Hallet và Felding hộ tống nhưng giữa chừng bà Mrs Hallet bị các phu nhân khác vây quanh rồi đến Felding cũng lẳng lặng biến mất, mà cô nghi ngờ là anh đi tìm Caroline Hariver. Đêm qua, sau khi chia tay công tước Cambridge, Hạ Chi đã vô tình trông thấy họ hôn nhau ngoài vườn hoa hồng. Giây phút ấy, Hạ Chi cảm thán thay cho Felding, anh cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, cũng vì tình yêu mà mù quáng nhìn nhận mọi thứ. Nhưng tuổi trẻ mà, nếu anh có thời gian thì cứ để anh trải nghiệm, cô chỉ hi vọng anh đừng lún quá sâu để rồi không quay đầu được nữa.

Giữa một rừng người ở buổi tiệc, lạ lùng thay Hạ Chi cảm thấy mình vô cùng cô đơn. Cô là người hoạt bát, thích những nơi náo nhiệt và luôn hòa mình một cách nhanh chóng vào đám đông. Nhưng đêm nay, lần đầu tiên sau khi đến thế giới này cô cảm nhận được sự cô đơn. Có lẽ khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa và cả địa vị đã khiến cô không thể hòa nhập. Cô không biết sẽ nói với họ những chuyện gì, thậm chí cũng không biết phải bắt chuyện với người khác thế nào. Không gian, thời gian sinh tồn khác nhau luôn là một sự cách biệt to lớn. Dẫu bề ngoài Hạ Chi là cô bé mười bốn tuổi nhưng tuổi của tâm hồn đã là hai mươi bảy, cô nên nói chuyện với đối tượng nào để tìm thấy tiếng nói chung? Cô không biết, và cũng không muốn biết. Có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cuộc sống mới giống như cô nghĩ. Tham dự vũ hội của giới thượng lưu Anh quốc là một trong những ước mơ của Huy Phong. Anh là tiến sĩ Lịch sử, chuyên ngành lịch sử thế giới cận đại, lại làm đề tài về nước Anh thời nữ hoàng Elizabeth đệ nhất, đúng ngay thời điểm cô xuyên không. Quả là tạo hóa biết trêu người. Cô chưa từng có ước mơ trở thành chứng nhân lịch sử giống anh nhưng giờ đây cô lại ở đây, chứng kiến cuộc sống của giới quý tộc Luân Đôn thời cận đại, và dù có muốn khoe với anh cô cũng không thể. Cô hận anh. Anh đã cầu hôn cô cơ mà, tại sao lại phản bội cô. Lẽ nào lời hứa với anh không có chút giá trị?

“Em ổn chứ?”

Một giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi những hồi tưởng và cảm xúc tiêu cực của kiếp trước. Adam đang đứng trước mặt cô, nhìn xuống cô với đôi mắt lo lắng.

“Cảm ơn ngài. Tôi chỉ hơi nhức đầu.” Ngay lúc này, Hạ Chi không muốn nói chuyện với ai.

“Trông em không được khỏe.” Adam làm một động tác như sắp sửa vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cô nhưng giữa chừng anh ngừng lại, có lẽ không hợp lễ. “Mà người hộ tống của em đâu rồi?”

“Cảm ơn ngài đã quan tâm. Nhưng tôi tự đi được.”

Cô thực sự muốn trở về phòng càng nhanh càng tốt. Việc tiếp tục câu chuyện với Adam lúc này không phải là một sự sáng suốt, nhất là khi cô không đủ dũng khí nhìn vào đôi mắt anh. Chúng luôn có gì đó bí ẩn gợi nên sự tò mò trong cô. Một đôi mắt phảng phất nỗi buồn nhưng vẫn thu hút, và luôn chứa chan tình cảm (hiển nhiên không phải dành cho cô). Nói vội lời chào tạm biệt cô đi về phía cửa ra vào nhưng vì quay người đột ngột nên chân cô vấp ngay vào gấu váy, cả người cô ngã nhào vào đôi tay mạnh mẽ của Adam. May cho cả Hạ Chi, nơi hai người đang đứng không quá sáng, lại khuất sau một chậu cây nên hành động vừa rồi không gây sự chú ý. Khi đã định thần lại, Hạ Chi gỡ mình khỏi vòng tay anh. Và giây phút cô nhìn vào mắt anh lần nữa, cô biết anh không đang nhìn mình, mà đúng hơn anh đang thông qua cô nhìn vào một người con gái khác. Cô đoán, có lẽ là người vợ đã mất của anh. Cô không thấy đau khổ, cũng không hụt hẫng nhưng cô cảm nhận được tình cảm trong đôi mắt anh dành cho người con gái đó là có thật. Là nồng nàn và say mê. Giống như, giống như... ánh mắt của Huy Phong khi nhìn cô.

Thật mỉa mai làm sao khi cô lại bắt gặp ánh mắt của Huy Phong ngay lúc này. Cô hận anh nhưng cô biết mình vẫn còn yêu anh tha thiết. Người đàn ông đã ở cạnh cô suốt bốn năm, người đã gỡ đi từng lớp phòng bị cô dựng nên để chạm đến trái tim cô, người đàn ông đã từng nói lời yêu cô tha thiết, người đàn ông ấy... vẫn luôn hiện hữu trong trái tim cô. Nếu chết là hết, thì với cô cuộc đời vẫn chưa kết thúc, trái tim bị tổn thương vẫn chưa được chữa lành. Cô muốn được yêu nhưng lại không muốn yêu ai nữa.

“Trông em hoàn toàn không ổn chút nào!” Giọng nói trầm ấm của Adam kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng.

“Tôi ổn.” Hạ Chi cố khẳng định với chất giọng chẳng thể thuyết phục được ai. “Chỗ này hơi tối nên tôi bị sẩy chân thôi.”

“Em chắc mình ổn chứ?”

“Tin tôi đi, không thể ổn hơn!” Cô nhún người chào và bỏ đi mà không nhìn anh lại lần nào. Cô sợ bắt gặp ánh mắt anh lần nữa.

Trên đường về lại phòng mình, Hạ Chi băng qua sảnh chính và gặp phải ông bà Pardon. Đương nhiên cơn thịnh nộ của bà bá tước là điều không thể tránh khỏi, nhưng thật may trước mặt các vị khách bà phải là một quý phu nhân hoàn hảo nên tạm thời lỗ tai cô vẫn bình yên. Có điều chưa đầy một phút sau đó, Felding đã vội vàng xuất hiện trước mặt cô, đúng hơn là trước mặt mẹ anh:

“Ba tháng, Felding!” Bà Pardon cố gắng nén cơn giận sau chiếc quạt đã che gần hết khuôn mặt bà. “Mẹ không muốn bất cứ lời biện hộ nào từ con.”

Trái với dự đoán của bà bá tước, Felding cười tươi rạng rỡ:

“Con nghĩ không cần đến ba tháng đâu!”

Cả hai ông bà Pardon đều ngạc nhiên nhìn con trai mình:

“Con vừa nói gì?” Bà Pardon lên tiếng. “À, hay là con đã chọn được cô nào trong bản danh sách mà mẹ đã đưa con rồi?” Giọng bà chuyển sang hào hứng.

“Không.” Khuôn mặt Felding trở nên rạng rỡ. “Là người khác. Con muốn cha mẹ tác thành cho chúng con.”

Bà Pardon mỉm cười hài lòng:

“Lần đầu tiên ta nghe con muốn cưới vợ đấy. Con nói đi. Nếu cô gái đó xứng đáng, chúng ta sẽ xem xét.

“Cô ấy là Caroline Hariver, con gái tử tước Westmington.”

Những âm thanh ồn ào của bữa tiệc lúc này dường như lắng đi bởi bầu không khí nặng nề. Cả ba người nhà Pardon đều nhìn nhau bằng ánh mắt và thái độ khác lạ. Sau cùng, bá tước Pardon phá vỡ sự im lặng:

“Không được. Ta không chấp nhận cô ta!”

“Cha!”

Gương mặt ông Pardon sầm lại, sự tức giận nổi rõ trên mặt ông:

“Nếu con muốn lấy vợ, ta sẽ chọn cho con một người xứng đáng hơn. Con dâu của nhà Pardon không thể là kẻ thấp kém như thế được!”

Gương mặt Felding tái đi, hai bàn tay anh nắm lại thật chặt. Dường như việc kiểm soát từ ngữ của mình là một việc vô cùng khó khăn với anh lúc này. Anh gằn từng tiếng một:

“Caroline là con gái của một tử tước!”

“Là con gái tử tước không có nghĩ cô ta là một người đứng đắn!” Ông Pardon thản nhiên.

Không gian trở nên ngột ngạt và sự tự chủ của Felding có nguy cơ bùng nổ. Anh trừng mắt nhìn cha mình. Và trước khi hai người đàn ông mang họ Pardon đẩy sự căng thẳng lên cao nữa, bà Pardon đã khôn khéo dàn hòa. Bà quàng tay mình vào tay chồng và dùng chất giọng ngọt ngào để xoa dịu tình huống:

“Xem kìa, hôm nay là tiệc mừng đám cưới của Sara, không phải tất cả chúng ta nen vui vẻ chúc mừng con bé hay sao!” Rồi bà quay sang Felding. “Felding, mẹ biết con nôn nóng nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để bàn chuyện này.Và...” Bà tiếp lời trước khi con trai mình kịp phản đối. “Elly đang cảm thấy không khỏe, con hộ tống con bé về phòng nghỉ nhé. Tội nghiệp, trông con bé trông thật nhợt nhạt và có vẻ sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.”

Và bà kín đáo gởi cho Hạ Chi một cái nháy mắt đầy ẩn ý.



Sự giận dữ của Felding vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Và thay vì hộ tống Hạ Chi về phòng, anh lại sải những bước dài ra vườn. Anh muốn đạp đổ mọi thứ trên đường đi, đập phá tất cả những thứ trong tầm tay vì đã không thể bảo vệ được danh dự của Caroline. Anh chắc chắn cha mình đã sai khi khinh miệt Caroline như thế, và anh sẽ chứng minh điều đó cho ông thấy. Nhưng bằng cách nào? Cha anh là người rất khó bị lung lay, một khi đã có định kiến vơi ai, khả năng lay chuyển suy nghĩ của ông là bằng không.

Những suy nghĩ xoay vần trong đầu khiến anh không tự ý thức được mình đã vượt ra khỏi khu vườn và tiến dần đến khu vực bờ hồ. Ánh trăng mảnh khảnh soi bóng mình xuống làn nước phản chiếu những vạt sáng mờ ảo. Vài cơn gió mang hơi mát nhẹ nhàng xoa dịu tâm trí anh. Felding thả hồn lên bầu trời đêm. Trời có trăng nên không nhiều sao, nhưng cảnh tượng vẫn thật kì diệu. Những vì sao nhỏ bé, lung linh trên cõi trời xa dệt nên một bức màn kiêu sa không đâu sánh bằng.

Những âm thanh của đêm dần trở nên rõ ràng. Tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng sóng lăn tăn vỗ trên mặt nước, tiếng cười nói và tiếng nhạc rộn rã xa xa vọng lại từ lâu đài, cả tiếng ân ái của đôi nam nữ khiến không gian vốn lặng im trở nên đặc quánh lại vì sự tinh tế của chúng.

Tiếng rên khe khẽ của cô gái làm anh rùng mình. Cũng khá lâu Felding không làm chuyện ấy, thêm vào đó tâm trạng hiện giờ của anh khá bức bối, nên âm thanh gợi dục ấy làm dục vọng nơi thân dưới nổi lên. Felding cố gắng kiềm chế. Anh không thể tự giải quyết tại đây, và cũng không muốn ra ngoài kia gạ gẫm một cô gái nào đó lên giường với mình. Anh cần chung thủy với Caroline. Nhưng thật chết tiệt! Việc nghĩ tới cô ấy lúc này chỉ càng làm anh cảm thấy tệ hơn! Cơ thể anh ngày càng trở nên bức bối, và tiếng rên của cô gái khiến anh không tự chủ tiến về phía bụi cây, nơi phát ra âm thanh ấy. Gạt tán lá cây qua một bên, hình ảnh trước mắt làm anh sững sỡ.

Trong màn ánh sáng nhạt nhòa, Caroline đang oằn mình trong vòng tay một gã nào đó. Đôi chân thon dài lộ ra sau làn váy bị kéo lên cao đang bám chặt lưng đối phương, hai bầu ngực nhấp nhô ẩn hiện sau đôi tay to lớn của gã đàn ông ấy, khuôn mặt đê mê cùng đôi môi thốt lên những tiếng rên rỉ sung sướng. Felding như bị ai đó giáng một cú thật mạnh vào đầu. Giây phút này, thế giới trong anh đã sụp đổ. Anh lao vào lôi tên đàn ông ấy ra khỏi người Caroline và đấm thật mạnh vào mặt gã khiến gã vì bất ngờ mà văng xa tới mấy mét. Đương lúc gã đang lôm côm bò dậy, anh lại tiếp tục đá vào bụng, đấm vào ngực, vào đầu, vào tất cả những nơi nào trên người gã mà anh có thế trút được cơn giận dữ.

Felding biết mình điên rồi khi cố siết chặt lấy cổ của gã. Đôi mắt anh nổi đầy tơ máu, các cơ trên mặt căng cứng lại, từng dây thần kinh căng như sợi dây đàn đang bị kéo đến mức sắp đứt. Tâm trí anh đang bị ý nghĩ giết người điên cuồng thôi thúc.

Anh muốn giết hắn.

Anh muốn giết hắn.

Không biết trải qua bao lâu từ lúc Felding siết cổ gã đàn ông nọ. Bỗng nhiên từ cánh tay phải truyền đến một cơn đau nhói. Hạ Chi đang dùng hết sức cắn vào nới đó, sau đó cô còn dẫm thật mạnh vào bàn chân anh khiến anh phải buông cánh tay đang siết cổ gã để hất cô qua một bên. Nhưng trong cơn tức giận, anh đã dùng lực quá mạnh làm Hạ Chi mất thăng bằng và rơi thẳng xuống bờ hồ cạnh đó. Tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Đến khi Felding nhận thức được việc mình làm thì Hạ Chi đã gần như biến mất khỏi mặt nước.

Chương 6
Chương 8
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 8: SỰ LO LẮNG CỦA FELDING

Hạ Chi cảm thấy mình thật ngốc. Felding đang tức giận, tốt nhất cô nên để anh ấy một mình nhưng thay vì thế cô lại đuổi theo trong im lặng. Linh tính cho cô biết, nếu để Felding đi như thế sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Mang theo sự bực dọc, anh đi rất nhanh, Hạ Chi gần như phải vác váy mới theo kịp. Khi thấy anh thư thả bên bờ hồ, cô đã yên tâm phần nào nhưng những sự việc diễn ra sau đó làm cô bàng hoàng. Felding điên cuồng lao vào đánh một gã đàn ông đang dan díu với một cô gái. Trong ánh sáng không rõ ràng, Hạ Chi vẫn nhận ra cô gái quần áo xốc xếch, đầu tóc có phần không nghiêm chỉnh đang nhìn hai người đàn ông quần nhau trên mặt đất với đôi mắt hoảng sợ là Caroline Hariver. Hạ Chi lập tức hiểu ngay mọi chuyện. Nhưng cô nên làm gì bây giờ. Can hai gã đàn ông đang đánh nhau chẳng khác nào như muỗi đốt voi. Gọi người tới giúp thì cô lại e ngại cho Caroline, dù có bắt cá hai tay nhưng nếu sự việc lộ ra cô ấy sẽ khó sống với xã hội thượng lưu sau này. Đến khi Felding bắt đầu siết cổ tình địch của mình, Hạ Chi không suy nghĩ nhiều mà lao vào kéo tay anh ra trước khi anh kết liễu gã. Thế nhưng, mặc cho cô dùng bao nhiêu sức vẫn không thể lay chuyển được cánh tay một người đàn ông đang muốn giết người. Cô đành cắn mạnh vào cánh tay anh, hi vọng anh sẽ thấy đau mà thả gã đó ra. Lúc Hạ Chi bắt đầu cảm nhận được vị mặn của máu trên đầu lưỡi, sức ép từ cánh tay Felding dường như đã giảm đi phần nào mặc dù anh vẫn không có ý định thả gã đi. Hạ Chi vội dậm thật mạnh vào bàn chân Felding và trong tích tắc anh hất văng cô ra phía sau, nhưng anh chẳng hề biết mình đã đẩy cô ra phía mép hồ. Chới với vì mất thăng bằng, Hạ Chi đã rơi xuống nước.

...

Hạ Chi có một giấc mơ.

Cô đang chìm trong nước. Làn nước tháng giêng lạnh buốt như kim châm vào da thịt. Trong cơn hoảng loạn, cô ra sức vẫy vùng và kêu cứu. Nước đã vào mũi, vào miệng, hô hấp của cô trở nên khó khăn. Bộ váy áo nhiều lớp làm cho nỗ lực ngoi lên mặt nước càng trở nên không tưởng. Đầu óc gần như tê liệt, chỉ duy có khát vọng sống giúp cô cất những tiếng kêu cứu cuối cùng trước khi biến mất vào lòng nước:

“Anh Phong ơi, cứu em!”

Và anh xuất hiện.

Anh giải thoát cô khỏi sự bủa vây của nước. Anh ôm cô thật chặt. Anh hôn cô thật nồng nàn và thì thầm bên tai cô câu “Anh yêu em!” như mọi khi. Cảm giác nằm trong vòng tay anh thật bình yên và hạnh phúc. Anh cười thật hiền, thật dịu dàng để cô không kìm được mà nói tiếng yêu anh. Nhưng dù cô có ôm lấy anh, cố hôn anh, níu tay anh bao nhiêu, hình ảnh anh vẫn ngày càng mờ dần... mờ dần... Nhạt nhòa và biến mất...

...

“Thưa tiểu thư, có Công tước Cambridge đến thăm.”

Khi Betty gọi, Hạ Chi giật mình khỏi suy nghĩ về giấc mơ đã ám ảnh cô suốt mấy ngày qua. Trao cho người hầu gái một cái gật đầu nhẹ, cô rời khỏi giường:

“Cảm ơn chị, Betty. Chị giúp tôi làm tóc nhé.”

“Đương nhiên rồi, thưa cô!” Betty cười tươi rói.

Cô hiểu ý nghĩa nụ cười của Betty. Cô ấy cũng như mọi người trong gia đình Pardon đều hi vọng về mối quan hệ của cô và Adam, công tước Cambridge. Sự thật anh ấy là người đã cứu cô khỏi vụ đuối nước ở dinh thự Craven, và gia đình Pardon đều muốn anh ấy “chịu trách nhiệm” vì đã hôn cô khi hô hấp nhân tạo. Nghĩ đến đây, Hạ Chi muốn cười cũng không cười nổi.

Felding đang đứng trước cửa phòng khách, bộ dáng bồn chồn không yên. Vừa nhìn thấy cô xuất hiện anh đã chủ động lại gần. Quần áo anh hơi lôi thôi và cả người bốc đầy mùi rượu. Hẳn anh đã có một tuần khó khăn.

“Em ổn chứ?”

Câu hỏi đơn giản nhưng lại thể hiện rõ sự quan tâm. Có điều, tử tế như thế không giống với Felding cô từng biết.

“Em ổn. Em đã nằm cả tuần rồi còn gì.”

Sau sự cố ở hồ nước, Hạ Chi đã sốt cao hai ngày liền và suýt bị viêm phổi nên bác sĩ buộc cô phải tịnh dưỡng để lấy lại sức.

“Điều đó không có nghĩa sức khỏe của em hoàn toàn bình phục!” Felding hơi gắt gỏng.

Cảm xúc của Felding lúc này khá phức tạp. Bị cắm sừng không hề dễ chịu, thêm vào đó là sự xấu hổ cùng với mặc cảm với Hạ Chi. Cả tuần qua, thay vì lo lắng về sức khỏe Hạ Chi, anh lại chìm đắm trong men rượu, tìm quên trong hoan lạc với các cô gái điếm. Tình yêu của anh đã sụp đổ, người anh tin tưởng nhất đã phản bội anh. Và nếu hôm nay mẹ anh không cử Blade đến quán rượu lôi cổ anh về nhà chính, hẳn giờ này anh đã say không biết trời đất. Lúc trông thấy Cambridge đang ngồi ở phòng khách, tâm trí anh chợt bừng tỉnh. Việc anh bị Caroline phản bội dẫu có đau khổ nhưng cuộc đời anh đã được cứu rỗi. Thật may mắn khi anh đã phát hiện bộ mặt thật của cô ta, nhưng người phải gánh nỗi bất hạnh lúc này là Emilly. Khác với Sara và ba mẹ mình, anh không cho rằng việc Emily kết hôn với một công tước là điều may mắn. Emily còn quá nhỏ, và dù cô có cư xử ra vẻ một quý cô trưởng thành cũng không phủ nhận được việc cô chỉ mới mười bốn tuổi. Nụ cười của Emily càng tươi bao nhiêu, Felding càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu. Anh thật không xứng là một thằng đàn ông, anh không xứng là người anh trong gia đình khi đẩy cô lâm vào tình cảnh này.

Lúc này, Felding không được tự nhiên vì xấu hổ và tội lỗi. Nhưng anh không biết Hạ Chi thấu hiểu được những cảm xúc trong lòng anh. Và với nỗi đau anh vừa nhận ra, Hạ Chi biết anh cần sự đối xử tự nhiên hơn là tỏ ra cảm thông hay thương hại.

“Felding,” Hạ Chi nói giọng thật nhẹ nhàng. “Em khỏe thật mà.”

Lén nhìn mặt cô, Felding đành hạ giọng:

“Anh chỉ lo lắng thế thôi.”

Và chợt nhớ ra điều gì, anh ghé sát vào tai Hạ Chi thì thầm:

“Dù không phải phép nhưng anh sẽ để cho hai người ở riêng trong mười lăm phút. Anh sẽ đứng ngay bên ngoài cửa, nếu có việc gì em cứ gọi anh nhé.”

Nhưng Hạ Chi lại ngớ người ra:

“Anh vừa nói gì thế?”

Felding liền chỉ tay về phía cánh cửa phòng khách, khuôn mặt hiện rõ biểu cảm bất đắc dĩ:

“Chẳng phải em cần phải cảm ơn ai đó sao?”

Trong lúc Hạ Chi còn đang ngơ ngác phân tích bản dịch của mình, Felding lại thì thầm vào tai cô lần nữa:

“Anh xin lỗi!”

Lần này Hạ Chi ngạc nhiên thật sự. Cô biết trước đây vì yêu Felding mà Emily đã cố tình phá hỏng mối quan hệ giữa anh và Caroline khiến tình cảm của Emily và anh cũng rạn nứt. Felding luôn cáu gắt mỗi lúc gặp cô nhưng giờ thì có vẻ mọi thứ đã ổn rồi. Môi nở nụ cười mãn nguyện, Hạ Chi trả lời anh:

“Em mừng vì anh đã trở lại.”

Thật lạ lùng. Sự ngượng ngập của Felding vì câu nói này đã biến mất. Anh cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Hạ Chi đối với anh. Và sau nhiều ngày, anh mìm cười:

“Cảm ơn em!” Anh xoa đầu cô.

Hạ Chi cười hiền lành.

“Ừm...” Felding trở lại trạng thái bối rối. “Công tước đang chờ em...”

“Em đang trên đường đến đó đây.” Giọng cô thể hiện rõ sự chán nản.

“Emily...” Felding đột nhiên nhìn cô một cách nghiêm túc. “Em không cần phải ép mình. Sau tất cả, người chịu đựng việc này không nên là em.”

“Ý anh là sao?” Hạ Chi thực sự không hiểu những điều anh vừa nói.

Felding tiếp lời. “Em không cần phải trả giá vì sai lầm của anh.”

“Ý anh là em có quyền từ chối việc kết hôn?”

“Đúng vậy!” Felding gật đầu thật mạnh.

“Bằng cách nào? Chẳng phải đó là cách duy nhất để bảo vệ danh dự của em sao?”

Thực ra Hạ Chi chẳng quan tâm lắm với cái danh dự mà cô không hề có ý thức bảo vệ. Cô cũng dự định sẽ từ chối một cách lịch sự nếu Adam có ý muốn “chịu trách nhiệm” về việc đó. Nhưng lúc này, thái độ của Felding rất thành khẩn khiến cô rất muốn biết anh định làm gì để cứu cô khỏi cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này.

“Anh...” Felding gãi đầu. “Nếu kết hôn là việc duy nhất cứu vãn danh dự của em thì anh cũng có thế làm điều đó.”

“Sao?” Hạ Chi nghĩ mình vừa nghe nhầm.

Hiểu được thái độ ngạc nhiên của cô, Felding khẳng định ý định của anh thật chậm và rõ ràng:

“Anh sẽ kết hôn với em!”

Trong một giây, Hạ Chi thực sự nghĩ mình đã dịch sai ý của Felding, nhưng ngay sau đó cô nhận ra không hề có sự nhầm lẫn nào ở đây. Nhìn bộ dáng bứt rứt không yên của Felding, cố gắng lắm Hạ Chi mới nén được tiếng cười:

“Anh không cần phải làm thế, Felding! Hôn nhân phải được xây dựng trên nền tảng tình yêu. Chúng ta không yêu nhau, thế nên không thể gượng ép được.”

“Không yêu nhau?” Anh hơi khựng lại. “Anh nhớ trong sáu năm vừa qua em đã không bỏ qua cơ hội nào để nói yêu anh cơ đấy!”

Lần này Hạ Chi thực sự đứng hình. Tình cảm Emily dành cho anh mãnh liệt vậy sao.

“Em lấy làm tiếc.” Cô thật sự muốn khóc. “Nhưng em... không nhớ gì cả.”

Nhìn vẻ mặt thành thật của cô, Felding đột nhiên cười xòa. Anh xoa đầu cô, cử chỉ thân thiết giống như người trong nhà.

“Emily, hãy nhớ em không cần gánh vác hết mọi thứ.”

Hạ Chi nhìn anh cảm kích. Giây phút này Felding chẳng khác nào anh trai cô.

“Em hiểu.” Cô nói nhỏ.

Felding gật đầu. “Vậy anh sẽ đợi em bên ngoài.”

Và anh hộ tống cô đến cửa phòng khách, nơi Adam đang chờ.

Chương 7
Chương 9
 

Cơm Khê

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/17
Bài viết
105
Gạo
400,0
Cuối cùng bạn tác giả cũng chịu xuất hiện. Đợi hơi lâu những đọc một lần mấy chương nên khá hưng phấn. Sao mình thấy thích ông Adam vậy nhỉ? Mới hôm trước còn cp bà Hạ Chi với anh chàng Felding thì mấy chương sau khiến mình hụt hẫng, thôi trèo tường qua nhà ông Adam vậy. Chỉ là hơi băn khoăn một chút xíu, về vụ tuổi tác đấy, cách biệt những 15 tuổi nên thấy hơi ngại (mặc dù Hạ Chi đã 27 tuổi tâm hồn). Thôi kệ, thích là được.

tiểu thư Hariver
Đọc tới tên bà này là mình auto nhầm thành tiểu thư Harvier, không hiểu vì sao luôn. Cơ mà họ Hariver, Ha + River, tự tách ra tự thấy kỳ kỳ. Đến phục nàng mấy vụ đặt tên.

Chúa ơi, Emily mới có mười bốn tuổi... Mô Phật, làm sao kiếm đường thoát thân đây!!!
À câu này nàng có thấy hơi mâu thuẫn tôn giáo không? Đã "Chúa ơi" lại còn "Mô Phật", phục bà Hạ Chi thiệt.

Với lại, quyết định note câu này lại để có dịp xiên xỏ mấy bà lắm chuyện :v.
“Phụ nữ không nên nổi giận, sẽ nổi mụn đấy!”

Cuối cùng, chỉ muốn bạn tác giả biết là mình thấy nàng viết mượt hơn ( + hài nữa). Hóng-ing!
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Chương 4:
Hạ Chi khá chắc sự nghi ngờ về trí nhớ của Emily của Felding đã bay mất phân nửa khi sự vụng về củacô liên tục làm khổ đôi chân anh, mặc dù côđã rất chú ý giữ cho tà váy không làm chínhmình xấu hổ. ->
chỗ này lủng củng quá chị tennycin à! Gì mà lắm “của” thế? :)
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Chương 6
Em thật thú vị đấ, Emily.”-> lỗi đánh máy nè chị!
Có nhiều đoạn chị dùng từ hơi khó hiểu. Chị thiên về kể chuyện, trần thuật hơi nhiều thành ra em cứ thấy tình tiết dồn dập nhưng lại có cái gì đó hơi khô khan! :)
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Mình thấy truyện của nàng tình tiết rất thú vị. Miêu tả chi tiết tỉ mỉ khiến người đọc hình dung được bối cảnh. Mình sống ở Anh nên càng đặc biệt thích đọc những câu chuyện lấy bối cảnh ở Anh.
Mình rất thích anh chàng Adam, mẫu giai yêu thích của mình. Tuy nhiên vụ tuổi tác mình cũng thấy hơi kỳ chút xíu.
Hội thoại đọc có cảm giác như được dịch ra từ tiếng nước ngoài, chắc là tác giả cũng muốn vậy để người đọc có cảm giác chân thực về bối cảnh.
Mình đồng ý với bạn nhận xét ở trên là một số chỗ cách hành văn hơi cứng một xíu. Nhưng khó có thể cho góp ý cụ thể chi tiết ở đâu và sửa thế nào, chủ yếu là cảm giác chung khi đọc.
Thêm nữa là tên Emily, Emilly và Elly làm mình hơi loạn chút xíu.
Ủng hộ tác giả viết thật nhiều nhá. Mình đặt gạch theo dõi.
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Chương 9
Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để trả ơn ngài, trừ việc kết hôn!” Ý muốn từ chối cuộc hôn nhân này một cách lịch sử đã tan thành mây khói khi cô nhận thấy được sự bỡn cợt trong lời đề nghị của Adam. “Còn bây giờ, xin ngài thứ lỗi. Tôi mệt. Tôi cần nghỉ ngơi”.

Hại Chi cúi đầu chào anh và tiến nhanh về phía cửa nhưng gần như ngay lập tức, tay cô bị anh giữ lại:
-> Lịch sự, Hạ Chi
 
Bên trên