Chương 2: Câu chuyện mất mặt thứ nhất
Lão yêu quái là một kẻ cuồng sạch sẽ và khó ở nhất trần đời. Chẳng hạn như cái hôm mà hắn đưa áo khoác cho tôi mặc che đi vệt ướt mưa trước ngực đã không quên dặn dò.
“Giặt sạch rồi trả.”
Mà khổ nỗi một con não cá vàng đầu óc trên mây như tôi thì làm sao mà nhớ được ba cái chuyện cỏn con này. Sáng hôm sau đấy, tôi dậy trễ, tất tả chạy đến trường. Từ đằng xa đã thấy lão yêu quái đang tựa người vào cửa lớp, tay cầm cuốn sách chăm chú đọc. Tôi hớn hở chạy đến, tươi cười.
“Chào buổi sáng!”
Lão yêu quái ngẩng đầu, nhìn tôi sắc lẹm.
“Áo khoác?” Lão yêu quái hỏi, chân mày hắn khẽ nhướn lên.
Tôi tắt hẳn nụ cười, nhìn xuống chiếc áo khoác đen mà mình đang mặc, kéo một góc áo lên ngửi. Hừm, có tí mùi nước miếng của tôi nhưng cũng còn thơm chán.
“Nè, còn sạch lắm.” Tôi cởi áo, đưa đến trước mặt lão yêu quái.
Đột nhiên, tôi thấy cảm “yêu khí” xuất hiện dày đặc. Lão yêu quái âm trầm nhìn tôi, nhìn như muốn xuyên thủng cả mặt tôi luôn.
“Thật mà, nè. Không tin thì ngửi thử xem.” Tôi dí cái áo khoác vào người hắn.
Lão yêu quái nhíu mày, ánh mắt có chút lửa giận, gạt phăng cái áo xuống đất, đùng đùng bỏ đi.
“Nè! Người ta trả áo cho mà không lấy lại hả? Còn thơm thật đấy.” Tôi khó hiểu cầm áo của lão yêu quái lên, phủi sạch bụi rồi đi vào lớp.
“Đi học trễ còn la lối om xòm, ra ngoài đứng cho tôi!” Cô giáo dạy hóa đứng trước mặt tôi, quát lên khiến tôi hết hồn. Nhưng mà hình như lão yêu quái kia cũng đi trễ nên mới đứng ngoài thì phải, hóa ra lúc nãy đã nhanh chân chạy đâu mất rồi.
Tôi ảo não đứng ở ngoài, nắng ấm buổi sớm dần trở nên gay gắt. Hai tiết hóa chán ngắt tôi cũng chẳng thèm xin cô vào lớp làm gì. Đứng một lúc thì có hơi mỏi, tôi ngồi xuống dựa vào tường, ngơ ngẩn nhìn xuống sân trường.
“Hình như là hắn thì phải!” Tôi phóng tầm mắt đến người ở đằng xa chỗ ghế đá khuất bóng cây gần thư viện. Lão yêu quái đang nằm thẳng chân ngủ một giấc ngon lành. Đồ nhỏ mọn, cầu cho giám thị đi qua bắt cho chết.
Tôi nhăn mũi thầm nguyền rủa lão yêu quái. Được một lúc, tôi cũng bắt đầu mơ hồ buồn ngủ, thế là tôi ôm áo của lão yêu quái vào trong lòng rồi thiếp đi từ lúc nào.
“Dậy, An! Dậy!” Tiếng cô bạn nào đó vang vang trên đỉnh đầu. Tôi mệt mỏi nâng mi mắt, một đám bạn cùng lớp xúm lại xung quanh tôi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, thích thú nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ.
“Hết hai tiết rồi hả?” Tôi làu bàu, đứng dậy.
“Ừm… Mà tao hỏi thật, mày có gây thù chuốc oán với đứa nào không đấy?” Hoàng Lan như nén cười hỏi tôi.
“Mày nghĩ gì vậy. Một đứa thánh thiện, hiền lương đáng yêu như tao thì có ai mà ghét nổi chứ!” Tôi bĩu môi, săm săm vác cặp bước vào lớp.
“Chiêu An, tao cho mày xem cái này hay lắm này!” Một thằng con trai chạy theo tôi, nó dúi cái gương mini vào tay tôi. Tôi khó hiểu cầm lên.
Trong gương xuất hiện một gương mặt có sáu vết gạch ngang chia đều hai bên, mũi thì bôi đen một cục, trên môi còn có một bộ ria mép cong vút.
“A a a a!” Tôi hét lớn. Xung quanh lũ bạn khốn nạn còn được dịp cười đến chảy nước mắt. Cười đi, cười cho méo miệng đi. Tôi vội chạy ra khỏi lớp, tức thì đụng ngay một cái bóng cao lớn, đụng mạnh đến mức tôi ngã phịch xuống đất, cảm giác cái mông ê ẩm truyền lên não bộ nhanh chóng. Đám bạn lại càng cười to hơn. Tôi cảm giác như cả thế giới đều đang chế nhạo tôi. Tôi tức giận đứng dậy, quay đầu nhìn mọi người.
“Tao mà biết ai làm thì biết tay tao!” Tôi cảm thấy mắt mình ươn ướt, giọng nói vẫn cứng rắn nhưng hai má nóng ran. Tôi chạy nhanh đi, nếu không kịp nước mắt sẽ rơi lã chã mất.
Tôi chạy đến bồn rửa mặt trước cửa phòng vệ sinh, xối nước lên mặt liên tục. Chưa bao giờ tôi phải chịu đựng cảm giác mất mặt đến như vậy. Tôi cảm thấy ức lắm, thế là bèn khóc to, khóc như chưa từng được khóc.
“Này.” Một tờ khăn giấy ướt đưa trước ra trước mặt tôi. Tôi ngẩng nhìn chủ nhân của nó. Là Minh Hoàng, đội trưởng đội bóng rổ trường kiêm luôn bạn học cùng lớp của tôi. Hình như lúc nãy người tôi đụng phải là cậu ta.
Tôi giật lấy không khách sáo lau nước mũi đang lấm lem, rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi nheo đôi mắt sưng húp của mình nhìn cậu ta cảnh giác.
“Cậu qua đây làm gì? Đây là phòng vệ sinh nữ.” Tôi theo bản năng nghiêng người ra sau, hai tay che trước ngực nói.
Cậu chàng ngượng ngùng gãi đầu, đưa nguyên bịch khăn giấy ướt cho tôi.
“À, ừ. Thôi cậu lau mặt đi, lau cho kĩ nhé, tôi vào lớp trước đây.” Nói rồi cậu ta dứt khoát quay người, chạy biến.
Tôi khịt mũi, rút tờ khăn giấy ra lau mặt sạch sẽ.
Lúc tôi trở lại lớp đã thấy lão yêu quái kia nằm dài ra bàn, tiết trống không có giáo viên. Đột nhiên tôi cảm thấy tức hắn kinh khủng, nghĩ lại cũng may lão yêu quái không có trông thấy bộ mặt xấu hổ đáng ghét đó của tôi.
Tôi ngồi vào chỗ, toan lấy sách ra xem. Lão yêu quái từ phía sau chồm đến, lấy lại chiếc áo khoác.
“Hứ, tưởng không cần nữa chứ.”
“…” Lão cũng lười trả lời tôi, trực tiếp ngủ một giấc ngon lành, mà hình như môi lão còn cong cong ý cười.
Đồ xấu xa, cười gì chứ làm tôi cảm thấy chột dạ muốn chết.
Sau tiết ba là giờ ra chơi, mọi thứ cứ theo quỹ đạo của nó mà diễn ra. Tôi còn đang buồn bực vì vụ lúc nãy, mắt sáng quắc tìm kiếm thủ phạm hại tôi mất mặt. Mà nhìn đi nhìn lại một vòng lại quay về gương mặt điềm nhiên say ngủ như chưa hề có chuyện gì của lão yêu quái.
Lão yêu quái quả nhiên là yêu quái, gương mặt đúng là có sức hấp dẫn chết người. Hắn không tính là đẹp trai kiểu hotboy này nọ, cũng chẳng phải nam chính hoàn hảo trong phim ngôn tình, cái đặc biệt thu hút của lão chính là gương mặt đơ có đẳng cấp và khí chất trầm ổn, điềm tĩnh trưởng thành mà hiếm có đứa con trai nào ở độ tuổi này có được. Òa, thế mà gu tôi lại thích như vậy đấy. Tôi bị lão yêu quái câu mất hồn phách rồi, biết làm sao đây.
Tôi quay người, chống cằm ngây ngẩn nhìn gương mặt an bình ngủ say của lão yêu quái. Hình như chỉ khi nào hắn ngủ, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắt đó mới trở nên hiền hòa hơn phần nào. Lông mi của lão yêu quái rất dài và cong, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng sạch sẽ, đôi môi mỏng hơi hồng khép lại. Lão yêu quái thuộc tuýp người càng nhìn càng khiến người ta xao động không ngừng.
Tôi len lén quay đầu nhìn xung quanh. Bọn con gái lớp tôi đều ế thâm niên, lại mê trai, nhất định phải bảo vệ lão yêu quái khỏi mấy đứa nó mới được. Tôi chồm dậy, lấy áo khoác của lão yêu quái phủ lên đầu hắn.
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Tôi xoa tay, chợt cảm thấy ánh sáng hắt vào có hơi chói mắt, nên đứng dậy đóng cửa lại cho lão yêu quái. Trên môi còn khe khẽ nở một nụ cười tủm tỉm vui vẻ, tựa như bao tủi hờn lúc nãy chẳng có gì. Lão yêu quái đúng là liều thuốc chữa lành tốt nhất!
#Note 1:
Nhiều năm sau, lúc lão yêu quái đang bận bịu tắm rửa thì điện thoại hắn có tin nhắn. Tôi bật màn hình lên xem thì thấy một bức ảnh nền trông quen quen. Cái gương mặt mèo kèm bộ ria mép độc nhất đang vẽ dở kia đang say ngủ đích thị không ai khác là tôi, bên cạnh là lão yêu quái cầm cây bút giơ tay chữ V lên cười thật rạng rỡ.
Khốn kiếp! Lão yêu quái kia, nhất định bản cô nương sẽ phục thù.