Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em”
Ngay từ tiêu đề của truyện và lời dẫn của dịch giả Greenrosetq đã làm tôi lo lắng bất an về một cái kết đau lòng. Tôi rất sợ đọc những truyện có kết thúc buồn, tôi sợ trái tim nhạy cảm của mình không đủ sức chịu đựng với những điều bi thương ấy. Nhưng may mắn thay, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi bị tổn thương của chính mình để có thể tiếp cận một tác phẩm rất hay, sâu sắc, chân thực và cảm động đến vậy. Dẫu mỗi lần nhắc đến “Bến xe” đều gợi tôi nhớ lại khoảng thời gian dài phải u buồn cùng truyện nhưng tôi không hối hận vì đã đọc tác phẩm này…
Những từ ngữ trong truyện được tác giả gọt giũa hết sức tinh tế, như những vần thơ nhưng lại tài tình ở chỗ không làm mất đi tính hiện thực của cuộc sống, không biến nó thành một câu chuyện thần tiên cổ tích mà ngược lại, rất thực, rất đời. Chỉ qua 19 chương truyện, tôi như được nhìn thấy một xã hội thu nhỏ với đầy đủ loại người và quan niệm sống. Giá trị nhân văn của tác phẩm rất rộng, rất lớn và đa chiều. Từ phê phán hiện thực xã hội, tác giả còn đưa ra cách nhìn của mình về giáo dục, quan niệm về phê bình văn học, quan niệm về danh dự, quan niệm đối với những người khiếm khuyết... và cả sự ganh ghét của người đời đối với những người tài hoa xuất chúng. Từ đó, đúc kết ra những bài học trải nghiệm cuộc sống rất thực, rất đời dù đôi khi cũng rất tàn nhẫn.
Nổi bật nhất chính là tình yêu trong lành, tinh khiết, thanh cao của hai thầy trò Chương Ngọc và Liễu Địch xuyên suốt tác phẩm. Tình cảm ấy đến rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng đến nỗi người trong cuộc cũng mơ hồ chẳng nhận ra. Tình cảm ấy như suối nguồn tắm mát tâm hồn người đọc dù hai nhân vật chưa từng ngỏ lời yêu thương. Tình yêu của họ thuần khiết như hoa nhài, thanh cao như sắc trắng của bông hoa ấy, không một chút vẩn đục, cứ nhẹ nhàng thấm sâu vào trái tim người đọc mà dư vị thì sâu sắc chẳng thể nào quên…
“Bến xe” đã lấy đi không ít nước mắt của tôi trong lần đọc đầu tiên và cảm xúc vẫn vẹn nguyên ở những lần đọc sau này. Tôi ngưỡng mộ tấm chân tình và sự hy sinh của thầy Chương. Tôi ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, kiên cường của Liễu Địch. Tôi ngưỡng mộ tình yêu trong sáng, thánh thiện của hai người dẫu cho tình cảm thầy trò kia đang bị người đời nhẫn tâm khinh khi, chà đạp, lên án và bóp méo đi sự thật. Nhưng Chương Ngọc đã dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ người anh yêu thương nhất…
Chương Ngọc đã ra đi, thầy đã trở về với biển cả bao la. Biển cả kiên cường và bao dung đã ấp ôm mọi khổ đau, bất hạnh của đời thầy. Chốn Thiên đường chắc thầy đang mỉm cười và bình yên thanh thản. Cô học trò nhỏ của thầy, người thầy yêu hơn chính sinh mệnh cuối cùng đã có được danh dự trong sạch và tương lai tươi đẹp như điều thầy mong muốn. Cô gái bé nhỏ ấy đã kiên cường sống một đời không uổng phí cho cô, cho thầy và cho tình yêu của cả hai…
Có một bến xe mang tên số hai
Có một sự hy sinh làm tim tôi tê tái
Có một người đã ra đi mãi mãi
Có một mối tình đầu đầy ngang trái bi thương
Hãy cùng lắng nghe câu chuyện về một người thầy tài hoa khiếm thị và cô học trò nhỏ của anh. Bạn sẽ hiểu được cảm giác trong tôi lúc này, đó chính là “chấn động” và “ám ảnh”.
06.2013
_timbuondoncoi_
Mời các bạn xem truyện online tại đây.
Chỉnh sửa lần cuối: