Mình có truyện này từ lâu lắm rồi mà không dám đọc, vì sợ truyện này sẽ ám ảnh mình. Những truyện hay thường dành để đọc sau cùng, mà trong dự cảm chỉ nhìn cái tiêu đề "Bến xe" đã cảm thấy rằng nhất định nó sẽ hay.
Trời xui đất khiến thế nào, hôm qua lôi nó ra để đọc. Đọc một lèo hết luôn và sau đó mãi chẳng ngủ được vì đúng là rất ám ảnh và bực bội. Nói trắng ra là không thể chấp nhận được cái kết thúc đó. Quan điểm của mình rất đơn giản, một người có thể có rất nhiều kiếp số nhưng không thể dễ dàng từ bỏ một kiếp người được cho dù có thế nào đi chăng nữa.
Danh dự là cái gì, nếu sự tồn tại chỉ là hư vinh. Sẽ có người nói cuộc sống 28 năm của thầy Chương đã thật ý nghĩa, việc gặp được nhân duyên trời sinh Liễu Địch và mối tình thánh khiết như thế, cái chết vì danh dự của người mình yêu... còn gì để nói nữa, quá hoàn hảo cho một câu chuyện tình đau khổ vì sự xô đẩy nghiệt ngã của số phận.
Nhưng số phận tuy nghiệt ngã xong chẳng phải nó cũng luôn dành cho chúng ta sự lựa chọn đắt giá đó sao. Bởi không ai có được quyền có tất cả mọi thứ hoàn hảo, cho nên luôn phải đánh đổi thứ này lấy thứ kia. Đánh đổi sự hy sinh để lấy sự thanh thản, đánh đổi danh dự để lấy hạnh phúc...thầy Chương đánh đổi mạng sống để đổi lấy " danh dự trong sạch và tương lai tươi đẹp" cho Liễu Địch. Với tôi, đây là một đánh đổi không đáng!, thầy ấy tâm linh tương thông với Liễu Địch mà không hiểu cảm nhận của cô ấy là gì (?) nếu thầy ấy biết được quyết định cuối cùng của cô ấy " Sau này con sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hoà nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?? Bác nghe nói hai linh hồn hoà nhập bị tách ra bao giờ chưa?" Mặc dù cô ấy không còn oán trách số phận nữa, cô ấy nói cô ấy thoả mãn vì có được tinh yêu lâu bền, cao thượng, mãnh liệt...liệu rằng thầy Chương có quyết định một lần để cô ấy làm "đôi mắt" cho thầy, một lần dẫn cô ấy vào bóng tối của thầy. Biết đâu, chính trong bóng tối ấy cả thầy và cô ấy mới nhìn thấy vầng dương của cuộc đời. Thương Thái Vi đã tạo ra một cái kết quá lãng mạn và đau xót. " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở" và vì thế nó ám ảnh rất nhiều người đọc.
Tôi đang phải cố tự huyễn hoặc một cái kết thế này để tự thoả mãn tính "yêu hạnh phúc" của mình: Thầy Chương sau khi từ chức tại trường học đã một mình ra bến xe nhưng thầy không bắt xe số 2 để về nhà. Liễu Địch cuối cùng cũng mua được vé để trở về thăm thầy, nhưng cô ấy không tìm được thầy Chương ở quê nhà bởi thầy đã bỏ đi. Cuối cùng, họ gặp nhau ở "Trúc Ngâm Cư". Họ có một thời gian (ngắn dài thì tuỳ) nhưng rất vui vẻ, thanh bình ở "Sảng Ấp Trai", cùng nhau đọc sách ở " Hải Thiên thư ốc"... rồi sau đó chuyện gì tiếp đến thì hãy tiếp đến. Thương Thái Vi, tại sao lại không viết như thế nhỉ (!)
Xin lỗi mọi người, tớ bực mình quá, không viết nổi nữa. Có thể thứ tớ viết ra hơi vớ vẩn chả có tí "văn học" nào, nhưng chẳng sao, là thứ tớ nghĩ.
Cuối cùng, vừa đọc một bài chê bai chuyện ngôn tình thậm tệ trên afamily.vn. Cái kẻ thiển cận nào đó nên đọc "Bến Xe" trước khi vơ đũa cả nắm để nói về "ngôn tình". Truyện cũng chỉ là thứ để phục vụ người đời. Triết lý trong các câu truyện có phải nghìn người đọc thì nghìn người đều nhận ra đâu. Tác phẩm kinh điển, có giá trị này nọ... nếu không khiến người đọc nào đó cảm thấy có ý nghĩa thì cũng chỉ là mớ giấy với người đó mà thôi.
Tạm kết thúc lải nhải ở đây.