Chương 2: Chủ nhân
Cuối cùng, con đường lát đá nhỏ bỗng mở ra một cái sân lớn với đài phun nước chính giữa. Đài phun nước bằng đá, to lớn và tinh xảo nhưng cũng giống như cảnh vật quanh đây, im lìm và không hoạt động. Băng qua sân, chúng tôi bước vào hành lang của toà biệt thự, chung quanh vẫn tối om không một ánh đèn. Tôi lờ mờ nhận ra cánh cửa của toà nhà đang mở toang nhưng cũng lại chỉ để phô ra một căn phòng tối tăm khác.
“Ông ơi, tại sao chỗ nào cũng tối thế ạ? Không thể mở đèn lên ạ?” Mi vừa bước vào nhà trú mưa với chúng tôi vừa cất tiếng hỏi ông lão.
“Phải đó ông!” Duy hùa theo.
“Ông đã nói là chủ toà biệt thự này mời chúng cháu vào mà. Người đó đâu rồi ạ? Chúng cháu muốn…” Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh và chợt nhận ra ông lão vài phút trước còn đứng trước mặt chúng tôi bỗng nhiên biến đâu mất.
Mi quay người nhìn khắp nơi. “Ơ, ông lão áo đen đâu mất rồi?!”
“Ông ơi ông!”
Cả bốn đứa nháo nhào lên tìm ông lão. Tại sao ông ta có thể đưa chúng tôi vào đây rồi biến mất thế này chứ? Khu vườn rộng lớn lại có quá nhiều lối đi, trong đêm tối như vậy nếu không có người dẫn đường thì chúng tôi khó lòng mà ra khỏi. Bọn tôi trở nên hoang mang la hét gọi ông lão làm loạn cả không khí âm u xung quanh.
Bỗng… Phụt! Ánh sáng vàng từ đâu vụt lên sáng rực. Tôi nhanh chóng nhận ra đó là do chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ ở giữa phòng. Tiếp theo đó, hàng loạt chiếc đèn nhỏ khác nằm rải rác khắp nơi trên trần và tường nhà thi nhau vụt sáng. Bên ngoài sân, dãy đèn tròn dọc theo các con đường trong vườn cũng lần lượt được mở. Đài phun nước như một con cá voi bằng đá ngủ quên lâu năm nay lại giật mình tỉnh giấc làm bắn lên những cột nước nối tiếp nhau nhảy múa như một bản nhạc dưới ánh đèn nhiều màu phả ra từ xung quanh. Quang cảnh bỗng chốc trở nên quá rực rỡ khiến tôi lóa mắt vì chưa kịp thích ứng. Tôi ngỡ ngàng quan sát căn phòng. Đó là một căn phòng cực lớn và lộng lẫy nhưng dường như vẫn ám chút bụi cũ kĩ. Giữa phòng là một bộ bàn ghế bọc lông màu nâu to sụ. Trên lớp sơn tường vàng đôi chỗ loang lỗ vì thời gian, những ánh đèn màu làm nổi bật vô số bức tranh đủ kích thước, bức thì được treo nổi trên tường, bức lại được gắn vào những ô chữ nhật lõm sâu trong vách. Trông hài hòa và tuyệt đẹp. Tất cả chắc rằng đã được sắp xếp bởi một bàn tay nghệ sĩ tài hoa nào đó. Người ấy hẳn phải có mắt thẩm mĩ lắm - tôi nghĩ vậy - thật đáng ngượng mộ.
Bỗng một bản nhạc từ đâu vang lên. Tôi vội nhìn về phía phát ra âm thanh. Là một chàng trai. Ở góc trái căn phòng, trên tấm thảm bông trắng, ngồi trước cây đàn piano to sụ là một chàng trai với bộ vest đen. Anh ngồi đấy, say sưa và điềm tĩnh, từng ngón tay mảnh dẻ lướt trên những phím đàn nhẹ nhàng tựa hồ như đang múa. Bản nhạc cứ theo từng cử động của anh mà tuôn chảy, ngọt ngào và réo rắt đến nao lòng. Chúng tôi đứng đấy bất động, say sưa lắng nghe, dường như sợ rằng chỉ cần gây ra một tiếng động nhỏ cũng có thể làm phá vỡ đi không gian êm ái được dệt nên bởi những nốt nhạc vô cùng tuyệt diệu nhưng lại mong manh như pha lê đang bao bọc quanh mình. Tôi cảm thấy mình như đang lạc vào thế giới cổ tích trong một toà lâu đài hoàng tộc để dự một buổi dạ hội. Và chàng trai kia, thật xinh đẹp không khác gì một vị hoàng tử. Bản nhạc kết thúc, chàng trai vừa nhấc tay lên khỏi phím đàn sau nốt ngân dài cuối cùng bỗng ôm ngực ho từng tiếng một cách khó nhọc. Một cô hầu gái với bộ váy đen viền đăng ten trắng vội vàng bước tới, đưa cho anh một chiếc khăn nhỏ. Anh nhận lấy và khẽ đưa lên che miệng nén những tiếng ho nặng nề.
Anh nhẹ nhàng trả khăn cho cố hầu gái, ra hiệu cho cô bước vào trong rồi đứng lên hướng về phía chúng tôi với cái nhìn ấm áp và nụ cười thân thiện. Đó là một chàng trai cao gầy với một gương mặt đẹp đến hoàn hảo và đôi mắt ánh tím ấm áp bí ẩn dường như ẩn sâu một nỗi niềm bi thương khó tả. Tôi chợt thấy nhói lòng khi một khoảng khắc đọc được trong đôi mắt anh điều ấy. Có lẽ tôi lại quá nhạy cảm rồi.
Chàng trai từng bước dài chậm rãi tiến về phía chúng tôi và vẫn không ngừng giữ nụ cười tươi trên môi, anh cất tiếng nói:
“Chào mừng các bạn đến với biệt thự Hoàng Hôn. Xin tự giới thiệu tôi là chủ nhân của căn biệt thự rộng lớn hiu quạnh này. Mời các bạn ngồi.”
Chàng trai vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế lớn phía bên kia bàn. Tôi vẫn đứng đấy bất động, nhìn anh không chớp mắt. Đôi mắt tím quyến rũ và khó hiểu ấy khiến tôi không thể nào dời mắt khỏi được.
“Tuệ!” Đông thúc nhẹ vào cánh tay tôi khiến tôi sực tỉnh. Trong khi tôi còn đang đứng ngẩn ra đấy thì Duy và Mi đã nhanh nhẹn vào ngồi từ lúc nào.
Sau khi cả bốn chúng tôi đã yên vị, cô hầu gái lúc nãy đem ra năm tách trà bốc khói nghi ngút, thật đúng lúc chúng tôi đang lạnh cóng vì nước mưa thấm vào người.
“Mời các bạn uống nước.” Chàng trai lịch sự đẩy bốn tách trà về phía chúng tôi.
“Cảm ơn anh!” Mi nhanh nhảu cầm ngay tách trà đưa lên miệng.
“Từ từ coi chừng nóng!” Chàng trai còn chưa kịp cảnh báo xong thì Mi đã uống mất. Hậu quả là chưa kịp nuốt đã phải phun ra ngay và gương mặt cậu ấy nhăn nhó vì trà quá nóng.
Con nhỏ này, vẫn là cái tật hấp tấp nhanh nhảu đoảng đó mãi mà không bỏ.
“Cậu có sao không?” Duy lo lắng hỏi.
“Không sao, hì hì.” Mi cười tít mắt và lắc đầu nguầy nguậy.
Chàng trai mỉm cười, anh đưa cho Mi một chiếc khăn tay thêu chỉ kim tuyến. Mi nhận khăn và lau nước trà vung vãi trên người. Ôi! Đúng là con nhỏ chẳng biết thưởng thức nghệ thuật gì cả. Chiếc khăn đẹp như vậy mà nó nỡ lòng nào lấy lau cả nước dưới chân. Khiến một người yêu-cái-đẹp như tôi không khỏi đau lòng, tội nghiệp giùm… cái khăn!
“Cảm ơn anh đã cho chúng tôi vào đây trú mưa, lại tiếp đón chúng tôi thân thiện như vậy.” Đông thay mặt cả nhóm gửi lời cảm ơn tới vị chủ nhà.
“Đúng vậy, nếu không có anh thì chắc chúng tôi đã phải lội mưa về bệnh hết cả lũ.” Tôi xoay xoay tách trà trong tay cho hơi ấm thấm vào người, cảm thấy rất dễ chịu.
“Hại cả nhóm ra nông nỗi này đều là tại hai cậu đấy!” Mi bỗng quay sang trách móc tôi và Đông.
“Phải phải, hai cậu đi lạc đường hại bọn mình phải đi tìm, rồi mắc mưa, rồi ướt hết thế này, sau đó ngay cả đường về cũng không biết nữa này!” Duy đế thêm.
“Cái gì!? Ai bảo các cậu xé lẻ bỏ bọn mình đi đâu mất giờ còn lại đổ lỗi nữa hả!” Tôi tức khí cãi lại hai tên ấy, sừng sộ chắc chắn là trông rất dữ tợn, quên mất giữ hình tượng thiếu nữ hiền hậu trước mặt vị chủ nhà đẹp trai, sau này nghĩ lại thật chỉ muốn đập đầu vào tường.
“Thôi thôi, các cậu đừng cãi nhau nữa.” Đông lại đóng vai trò vị sứ giả hòa bình ngăn chặn cuộc khẩu chiến có nguy cơ dẫn đến… đổ máu của chúng tôi.
Nãy giờ vị chủ nhà đẹp trai vẫn mỉm cười im lặng, đến khi chúng tôi ngừng nói chàng trai mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Các bạn đừng gọi tôi là “anh” nữa. Tôi chắc cũng chỉ bằng tuổi các bạn thôi. Xin tự giới thiệu, tôi 18 tuổi, các bạn cứ gọi tôi là Thiện Phong.”
“Vậy là Phong bằng tuổi bọn này rồi.” Duy vừa nhấp ngụm trà vừa thích thú với phát hiện này.
“Cậu sống ở đây với ai nhỉ? Cậu được ở trong một tòa biệt thự nguy nga thế này thích thật đấy!” Mi đảo mắt quanh căn phòng đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thiện Phong không nói gì, cậy ấy chỉ nhếch mép cười buồn nhạt nhẽo, sau đó, chậm rãi trả lời:
“Tôi chỉ ở đây một mình.”
“Sao lại một mình? Tôi thấy cậu có người giúp việc mà, còn cái ông lão kì lạ nữa chứ. Còn tôi thì chỉ mong có một người giúp việc trong nhà để khỏi phải nấu cơm, rửa chén, làm mấy thứ linh tinh thôi mà cũng không có nữa.”
Cái tên ngốc này, ý Thiện Phong là cậu ấy chẳng ở cùng người thân nào cả. Cô gái và ông lão chỉ là những người giúp việc thôi, tính làm gì chứ.
“Cái ông Duy này đúng là lười biếng thật mà, còn mình thì chỉ mong có được một tòa nhà, không cần to lắm, cỡ thế này thôi (chỉ chỉ ý nói tòa biệt thự) để suốt ngày lau chùi, quét nhà thôi cũng đủ thấy hạnh phúc rồi!” Mi chắp tay lại, trợn mắt lên mơ màng.
“Cỡ thế này” thôi á!” Nghe Mi nói xong tôi sắp phun cả ngụm nước trà trong miệng, may mà kịp thời kiềm chế được, nếu không thì tôi sẽ xấu hổ đến chết vì mất hình tượng trước vị chủ nhà đẹp trai mất. “Ước mơ của cậu “nhỏ bé” gớm nhỉ!”
Thiện Phong vừa nghe những câu đối đáp chắc chắn là rất vớ vẩn của chúng tôi vừa cười thích thú cứ như thể từ trước tới giờ cậu ấy chưa gặp chuyện gì buồn cười đến thế vậy. Cuộc sống của cậu ấy kém niềm vui đến thế sao?
“Ơ, mưa tạnh rồi kìa!” Đông reo lên.
Thiện Phong đang cười, nghe thông báo của Đông bỗng có biểu cảm như một đứa trẻ bị giật mất quà. Ánh tím của đôi mắt cậu ấy mới vừa sáng lên lấp lánh bỗng lại nguội lạnh như một viên thạch anh tím bị vùi dưới lớp tro tàn.
Tôi vẫn cứ chăm chú nhìn đôi mắt ấy, đến nỗi nhận ra những thay đổi dù là nhỏ nhất. Dường như Đông nhận ra điều đó, cậy ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi đã quá bất lịch sự rồi chăng? Cứ nhìn chằm chằm người khác là một hành động không được tế nhị nhỉ?
Nãy giờ mãi nói chuyện, chúng tôi không để ý cơn mưa đã kéo đi đâu mất từ lúc nào. Mưa tạnh, tức là chúng tôi phải về, tức là phải chia tay với tòa nhà lộng lẫy cùng vị chủ nhà Thiện Phong đẹp trai, mặt tôi chuyển sang ủ dột như cái bánh tráng nhúng nước.
Chúng tôi đứng lên chào Phong để đi về. Tôi lê từng bước chậm nhất có thể ra cửa.
“Có ai biết đường về khách sạn ko vậy?” Duy đột ngột hỏi.
Cả bốn đứa ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ cần nhìn thôi là cũng đủ biết đứa nào cũng mù tịt như nhau rồi.
“Tớ không biết.” Mi trả lời.
“Ờ… Ừ… Tớ cũng không biết.” Đông lên tiếng.
Còn tôi thì chỉ trợn mắt ếch lên nhìn, bởi vì không cần tôi nói tụi nó cũng biết thừa tôi là đứa mù đường nhất thế giới, tụi nó không biết thì thôi chứ còn khuya mới trông chờ được gì ở tôi.
“Vậy là không ai biết đường về cả à?”
Đúng thật, không biết đường thì về thế nào được? Tên Duy ấy vốn có đầu óc đơn giản nên thường nói những câu hết sức đơn giản. Nhưng cũng chính vì đơn giản mà nhiều lúc chúng cụ thể và thiết thực tới mức những người tự cho mình là cao siêu (như tôi) phải đau đầu suy nghĩ.
Cả đám gãi đầu gãi tai bối rối chưa biết phải làm thế nào thì Thiện Phong nãy giờ vẫn đứng cạnh chúng tôi, lên tiếng:
“Trời cũng đã khuya rồi, đi về lúc này không được an toàn, các bạn lại không biết đường về, hay là, các bạn hãy ở lại đây một đêm?”
Ở lại trong căn biệt thự này sao? Còn gì tuyệt vời hơn chứ! Nội thất và kiến trúc tòa nhà thật đáng để khám phá. Bắt tôi về lúc này thật đúng là không công bằng chút nào. Tôi muốn hét toáng lên vì vui mừng trước đề nghị của Thiện Phong, may mà khả năng kiềm chế của tôi cũng giỏi lắm. Tôi hớn hở mừng ra mặt. Đông lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Đông à, tớ không biết tại sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó, nhưng cứ mỗi lần bắt gặp cậu nhìn tớ là tim tớ lại đập nhanh mất một nhịp đấy, cậu muốn tớ đau tim chết sớm à?
“Nhưng… như vậy có làm phiền cậu lắm không?” Đông hỏi.
“Không phiền gì đâu, như các bạn thấy đấy, căn nhà quá rộng này lẽ nào không có chỗ để tôi tiếp đón các bạn của mình sao? Các bạn cứ tự nhiên.”
“Cậu nói… tụi mình là bạn của cậu?” Mi tròn mắt.
“Đúng vậy, các bạn là bạn của tôi.”
“Hi hi, đúng rồi, chúng ta là bạn của nhau!” Duy cười toe toét quay sang khoác vai Thiện Phong. Trước hành động đột ngột của Duy, Phong bỗng giật mình. Tôi còn hoảng hốt nữa là, cái tên Duy ấy sỗ sàng quá mà. Nhưng ngay lập tức sau đó, Phong đã cười thân thiện với Duy. Trông hai người bọn họ thật giống một đôi bạn đã thân từ lâu lắm rồi ấy.
Tôi và Mi cũng đứng đấy cười tít cả mắt. Chúng tôi đã có thêm một người bạn mới, mà lại là một người bạn đẹp trai, không phải là quá vui hay sao, đúng là một sự kiện đáng để ăn mừng! He he. Trong hoàn cảnh mắc mưa ướt nhẹp, lạc đường dở khóc dở cười thế này mà chúng tôi cũng kết bạn được, thật là tự phục chính mình quá.
“Vậy thì… đành nhờ cậu một đêm vậy. Chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn. Cảm ơn cậu nhé! Thiện Phong.” Đông dường như khá miễn cưỡng để đồng ý ở lại.
Thiện Phong cười tươi. “Không có gì đâu, cũng là chuyện tôi nên làm mà. Có các bạn ở đây, rất vui. Tôi mới là người phải cảm ơn các bạn. Các bạn về phòng thay quần áo trước nhé!”