Bố già - Cập nhật - Tiểu Sên

tjeusenzx

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/7/14
Bài viết
84
Gạo
100,0
WP_20141012_001.jpg
- Tên tác phẩm: Bố già
- Tác giả: Tiểu Sên
- Thể loại: Tình cảm gia đình
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu tác phẩm: Một cô bé rất yêu thương bố mình đến một ngày lại nhận ra bố là người tồi tệ, ở trong căn nhà mục nát mà cứ ngỡ mình sống trong lâu đài nguy nga. Bố ngoại tình, người phụ nữ xấu xa xuất hiện, một em trai cùng cha khác mẹ từ trên trời rơi xuống... Cô bé phải đối diện với những chuyện đó ra sao? Liệu tình cảm của cô với bố sẽ thay đổi thế nào?
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình huống kịch tính, đơn giản chỉ để trải lòng cảm xúc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tjeusenzx

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/7/14
Bài viết
84
Gạo
100,0
Chương 1
Tôi là một đứa trẻ hạnh phúc.

Tuổi thơ tôi êm đềm và dịu mát bên ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên cùng bố mẹ, chị gái và em trai.

Hằng ngày rảnh thì cùng chị đi bắt ốc, bắt cua, tung tăng thả diều trên cánh đồng bát ngát, tối về quây quần bên gia đình cùng xem ti vi, chuyện trò nói cười rôm rả. Tuổi thơ vô tư hồn nhiên, nhưng tôi biết mình hạnh phúc hơn những người khác rất nhiều. Vì thế tôi luôn quý trọng gia đình, và thật cố gắng để làm một đứa bé ngoan.

Trong nhà tôi yêu nhất là bố. Bố cao lớn, da rám nắng vì làm lụng vất vả. Bố tôi không đẹp trai đâu nhé, nhưng ông chính là thần tượng trong lòng tôi.

Tôi thích quấn quýt theo chân bố, ngủ cùng bố đến tận lớp 7 mới chịu ôm chăn gối qua phòng riêng. Mỗi ngày chỉ cần thấy bố dắt xe ra khỏi cửa là tôi ba chân bốn cẳng chạy theo rồi. Chị tôi thì không như vậy, trong nhà chỉ có mỗi tôi “quái gở” thế thôi.

Tôi muốn học theo bố làm tất cả mọi việc, cứ tưởng tượng mình là con trai rồi vác cuốc đi làm, chẻ củi, rẫy cỏ… (liệt kê cho oai thế thôi chứ tôi có làm được gì đâu. Nhà có cái cuốc bé tí, tôi cầm đi đuổi châu chấu chơi. Chẻ củi ư? Ngồi vắt vẻo trên đống củi xem bố chẻ thì được. Nhổ cỏ thì được mấy cây tôi đã ôm tay xuýt xoa rồi.) Tóm lại: Bố là người tuyệt vời nhất trong suy nghĩ của tôi. Tôi cũng yêu mẹ lắm nha, nhưng vì mẹ hay đánh đòn nên tôi liệt kê mẹ vào danh sách “đối tượng nguy hiểm”.

Rồi cũng đến lúc tạm biệt tháng ngày rong chơi, tôi bị bố mẹ đuổi vào trường mẫu giáo. Tôi sợ lắm. Ngày đầu đến trường tôi ôm chặt lấy chân bố, mẹ dỗ thế nào cũng không chịu buông. Tưởng con ngốc à? Buông tay bố mẹ chạy mất thì sao?

Aizzz, cũng không biết có động lực từ đâu đến nữa, hay chỉ vì muốn chứng minh cho thằng nhóc thò lò mũi xanh đứng bên cạnh là tôi can đảm hơn. Nhưng dù sao những tháng ngày sau đó tôi đã cam chịu số phận và đi học chăm chỉ. Cuối năm tôi đi thi “bé khỏe bé ngoan” được giải nhì, phần thưởng là sữa, bánh kẹo, mấy thước vải và một cái áo dễ thương. Mẹ vui lắm, đặc biệt thưởng cho tôi một cái váy công chúa màu xanh da trời, tôi mặc suốt mấy ngày liền mới chịu giặt, còn bố khi nói chuyện với mấy bác hàng xóm cũng đem thành tích của tôi ra khoe. Lúc đó tôi vui lắm.

Lên lớp một, tôi ngồi sau xe bố chở đi học. Lúc đứng lại cổng trường nhìn bóng bố khuất xa, mắt tôi nhòe đi, mếu máo khóc. Nhưng dù khóc thế nào thì bố cũng không quay lại, tôi đành phải bước vào lớp học, rồi lặng lẽ ngồi đợi đến khi ra về ngồi dưới cột cờ cầm nhánh cây vẽ vòng tròn trên đất, chị tôi đến kéo tôi dậy chỉnh lại quần áo cặp sách và dắt tôi về.

Hồi đó tôi vừa mập vừa lùn, đội mũ rộng vành và đeo cặp to hơn cả người chẳng khác gì con lật đật. Lon ton chạy theo chị, tôi vừa lau mồ hôi vừa thở, thầm ngưỡng mộ chị ghê gớm. Hơn tôi có hai tuổi thôi nhưng sao chị lại khoẻ thế chứ!

Cuối năm lớp một mẹ tôi sinh em trai, đứa bé đen nhẻm, mặt nhăn nheo không đáng yêu tí nào hết. Vậy mà mọi người cứ khen nó xinh, dễ thương này nọ, tôi đâm ra nghi ngờ: Có phải khiếu thẩm mĩ của mọi người thay đổi không nhỉ?

Nhưng thôi, tôi chả thèm chấp nhặt với thằng nhóc bé xíu làm gì.

Mẹ sinh em mệt nhọc nên hằng ngày tôi với chị gái cứ quấn quýt trong phòng giúp mẹ trông em, hát ru bé ngủ. Trong phòng đặt chậu than nóng rực, hương bồ kết nghi ngút khiến mặt tôi đỏ lựng, mẹ cười bảo hai má tôi giống quả táo đỏ. Nhưng tôi thấy vui vẻ lắm, táo đỏ cũng được, này nhé, giờ táo đỏ cũng đã làm chị rồi, có em trai rồi đó nha!

***

Tôi là một đứa trẻ thông minh.

Có em trai, mọi người dồn hết sự chú ý vào em, bố tôi cũng vậy. Tôi muốn bố mẹ chú ý đến mình một chút, nhưng lại không đành ganh tị với em, vì thế tôi quyết tâm học thật giỏi.

Tôi luôn là học sinh xuất sắc, thành tích đứng đầu trường, được thầy cô cho đi thi với các anh chị lớp trên. Lớp 4, tôi đạt giải học sinh giỏi huyện môn Văn và Toán; lên lớp 5 tôi đạt giải nhì học sinh giỏi tỉnh môn toán, giải ba học sinh giỏi tỉnh môn văn, giải nhất cuộc thi kể chuyện, giải nhì vở sạch chữ đẹp, và dĩ nhiên vẫn là học sinh xuất sắc nhất trường. Mẹ tôi tự hào vì điều đó lắm, mua cho tôi mấy chiếc váy công chúa màu hồng có ren lụa đính hạt châu lấp lánh và nơ con bướm xinh xinh. Bố thì khỏi phải nói, lại có dịp khoe khoang với hàng xóm láng giềng.

Tôi vui vẻ sống trong hào quang nho nhỏ ấy, và còn quá ngây thơ để nhận ra: Không khí gia đình từ năm tôi học lớp một đã có sự thay đổi…

Một ngày nọ, chị tôi đang học bài còn tôi ngồi cạnh chơi búp bê, bỗng có một người phụ nữ đứng ngoài cổng. Bà ta cất tiếng gọi: “Ngọc ơi!”

Chị em tôi nhìn nhau, tôi chạy ra ngó. Thấy người kia lạ mặt tôi chỉ dám đứng trên thềm. Thời giờ lừa đảo nhiều lắm, gặp người lạ phải cẩn thận, bố mẹ dặn rồi mà.

“Ngọc ơi, ra đây dì bảo này!” Người phụ nữ vẫy tay.

Tôi không hiểu sao bà ta lại biết tên mình, nhưng nụ cười của bà ta có nét gì đó giả giả khiến tôi không thích. Từ trước đến nay tôi luôn là đứa trẻ lễ phép, nhưng hôm đó thì không.

Tôi hỏi: “Cô là ai?”

Bà ta trả lời: “Dì là dì của con!”

Tôi không hiểu. Mẹ tôi có hai người em gái là dì Nga và dì Hương, ngoài ra tôi làm gì có “bà dì” nào khác? Nghe thật buồn cười, nhất định bà ta là lừa đảo! Tôi còn chưa kịp đáp lời thì mẹ đã từ nhà bếp đi lên, thấy bà ta mẹ quát hai chị em tôi: “Vào phòng ngay!”, rồi mẹ đóng cửa phòng chúng tôi lại.

Áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy tiếng bên ngoài, chị em tôi ngồi suy đoán lung tung. Một lát sau mẹ mở cửa cho chúng tôi, người phụ nữ đó đã đi rồi. Mẹ bảo bà ta là kẻ lừa đảo – tôi biết ngay mà! Mẹ dặn chúng tôi phải trông nhà cẩn thận – cái này không cần mẹ phải dặn nha, mấy kẻ lừa đảo dám dòm ngó đến nhà tôi ư? Tôi nhất định sẽ báo công an bắt hết bọn họ!

Tinh thần anh dũng nổi lên, trưa hôm đó bố về tôi hùng hổ kể cho bố nghe, bố cũng cười xoa đầu tôi.

Tôi vô tư nên cũng quên đi người phụ nữ vừa rồi một cách nhanh chóng. Nhưng không lâu sau, tôi không ngờ lại gặp bà ta lần nữa.

Đột ngột xuất hiện trong đời tôi, bà ta như mụ phù thủy đã đánh vỡ tất cả: mộng đẹp, yên bình, hạnh phúc… của tôi.

---------------Hết chương 1------------
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
Truyện này có nhiều lỗi logic bạn nhé!
Mình lấy ví dụ ngay ở đoạn đầu tiên:
Tuổi thơ tôi êm đềm và dịu mát bên ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên cùng bố mẹ, chị gái và em trai.

Hằng ngày rảnh thì cùng chị đi bắt ốc, bắt cua, tung tăng thả diều trên cánh đồng bát ngát, tối về quây quần bên gia đình cùng xem ti vi, chuyện trò nói cười rôm rả. Tuổi thơ vô tư hồn nhiên, nhưng tôi biết mình hạnh phúc hơn những người khác rất nhiều. Vì thế tôi luôn quý trọng gia đình, và thật cố gắng để làm một đứa bé ngoan.

Theo mình được biết thì ở cao nguyên rất ít khi trồng lúa, cũng như bắt ốc bắt cua thì hầu như không có. :)
Bạn có thể xem lại và sửa nha!
 

tjeusenzx

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/7/14
Bài viết
84
Gạo
100,0
Truyện này có nhiều lỗi logic bạn nhé!
Mình lấy ví dụ ngay ở đoạn đầu tiên:
Tuổi thơ tôi êm đềm và dịu mát bên ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên cùng bố mẹ, chị gái và em trai.

Hằng ngày rảnh thì cùng chị đi bắt ốc, bắt cua, tung tăng thả diều trên cánh đồng bát ngát, tối về quây quần bên gia đình cùng xem ti vi, chuyện trò nói cười rôm rả. Tuổi thơ vô tư hồn nhiên, nhưng tôi biết mình hạnh phúc hơn những người khác rất nhiều. Vì thế tôi luôn quý trọng gia đình, và thật cố gắng để làm một đứa bé ngoan.

Theo mình được biết thì ở cao nguyên rất ít khi trồng lúa, cũng như bắt ốc bắt cua thì hầu như không có. :)
Bạn có thể xem lại và sửa nha!
Cao nguyên cũng có ruộng lúa bạn à, nhưng không rộng lớn như ở đồng bằng (sông Hồng, sông Cửu Long) thôi. ;););)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tjeusenzx

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/7/14
Bài viết
84
Gạo
100,0
Bố già – chương 2

Đó là một ngày gần cuối lớp 5 của tôi. Gốc phượng già ở góc sân nhà tôi rụng đầy cánh hoa đỏ thẫm, ve kêu râm ran.

Tôi ngồi bên gốc cây bày cho em trai cách làm những con bướm xinh xinh bằng cánh phượng. Chị em tôi cẩn thận đặt những con bướm bằng hoa phượng vào giữa trang vở, ép chặt lại, chờ đến ngày nó khô rồi dùng bút lông vẽ lên những hoa văn sặc sỡ. Nhìn thành quả mà mình vất vả cả buổi trời, tôi nâng niu nhẹ nhàng xếp chồng vở dày cộm một cách ngay ngắn, em trai tôi ngồi bên cũng reo lên thích thú.

Bỗng có tiếng gọi: “Ngọc ơi!”

Tôi ngẩng đầu nhận ra người phụ nữ đó, vội vã đứng dậy.

Bà ta cười, miệng gọi tôi nhưng ánh mắt cứ nhìn chòng chọc vào em trai. Bất giác, tôi kéo em dậy ôm vào lòng. Thằng bé không hiểu chuyện nhưng cũng bám lấy tay tôi.

Cổng nhà không đóng, bà ta vào đứng giữa sân.

Bà ta hỏi: “Bố con đâu?”

Tôi cố đáp bằng giọng bình tĩnh: “Bố đi ra ngoài, sắp về rồi.”

“Ồ vậy à?” Bà ta lại cười, nhưng tôi càng thấy sợ hãi, ôm em trai chặt hơn. Chúng tôi nép vào nhau như gà con trước mặt diều hâu vậy.

Đúng lúc đó mẹ tôi về.

“Cô đến đây làm gì?” Mẹ tôi nói, giọng đanh lại.

Mẹ vốn là người dịu dàng (trừ lúc quát tôi), vì thế tôi chưa bao giờ thấy mẹ nói bằng giọng điệu này với bất cứ ai cả.

“Tao đến tìm anh Chiến!” Bà ta trở nên ngông nghênh, cười đến đáng ghét.

“Đồ không biết xấu hổ!” Mẹ giơ tay lên, nhưng bà ta cao to hơn, nắm lấy cánh tay mẹ đẩy mẹ ra.

Nhìn thấy cảnh này em trai tôi khóc lên, chỉ tay vào bà ta mắng người xấu, tôi cũng hoảng hốt không biết làm gì khác ngoài ôm lấy thằng bé. Lúc quay người nhìn lại đã thấy bà ta cầm một khúc củi đánh vào đầu mẹ.

Tôi hét lên. Mẹ ngã xuống. Chồng vở ép những con bướm cũng đổ ập theo. Cánh phượng theo gió vương vãi trên nền sân.

Đỏ rực.

Nhưng lúc này không còn là màu của tươi vui hạnh phúc nữa…

Mẹ nằm trên giường bệnh, quanh đầu quấn một lớp băng trắng muốt.

Nhìn mẹ ngủ say tôi lo lắm. Em trai ôm tôi khóc ướt cả áo, giờ rúc vào lòng tôi khẽ nấc như chú mèo nhỏ.

Bố đến bên xoa đầu tôi: “Mẹ không sao đâu!”

Nhìn bố, mắt tôi nhòe đi: “Sao mẹ chưa tỉnh hả bố?”

“Mẹ sắp tỉnh rồi, em yên tâm đi!” Chị tôi đứng bên giường bệnh, nhìn chăm chú vào mẹ rồi quay lại nói với tôi, đôi mắt ráo hoảnh.

Chợt tôi cảm thấy mình yếu đuối quá. Lúc mẹ bị người phụ nữ kia đánh sao tôi không chạy lại cho bà ta một trận? Cho dù sức yếu thì đẩy bà ta một cái cũng được mà! Nhưng tôi đã làm gì? Tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc mà thôi. Nếu bố không về kịp và đuổi bà ta đi thì mọi chuyện sẽ ra sao đây? Tôi không dám tưởng tượng, nhưng chắc rằng mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Lần đầu tiên cảm thấy, là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành không hẳn là tốt.

Tôi cần phải mạnh mẽ lên, phải biết phân biệt rõ ràng loại người nào mình cần phải lễ phép với họ. Và phải biết kìm nén những giọt nước mắt, giống chị tôi.

Nghĩ thông suốt, tôi lấy tay lau nước mắt rồi nói với em trai: “Ngoan, đừng khóc nữa nhé, mẹ sẽ nhanh tỉnh lại thôi mà.”

Không lâu sau mẹ tỉnh lại. Chị em tôi vây quanh hỏi thăm, nhưng mẹ không mỉm cười dịu dàng hay an ủi chúng tôi mà chỉ lạnh lùng nhìn bố rồi quay mặt đi. Tôi mờ mịt không hiểu nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Mẹ đã tỉnh, vậy là tốt quá rồi!

Hôm sau mẹ xuất viện, cả gia đình tôi lại hòa thuận như trước, tôi lại vui vẻ theo đuôi bố tung tăng khắp nơi. Tôi quá vô tư và ngây thơ khi nghĩ rằng cuộc sống hạnh phúc ngày xưa lại quay về.

Mấy ngày sau, một đêm nọ chị gái kéo tôi qua phòng chị ngủ. Tôi đành ấm ức ôm gấu bông đi theo.

Từ nhỏ tôi đã thích ngủ với bố, đơn giản chỉ vì có người cho tôi gác, tôi đạp. Còn chị tôi xưa nay thích ngủ một mình. Không hiểu hôm nay trời trở gió hay sao mà chị bỗng dưng đổi tính đổi nết, nhưng đêm nay chắc chắn tôi sẽ không được yên giấc đây.

Nằm nhìn đỉnh màn, tôi ôm gấu bông lăn qua lăn lại. Chị tôi đập một cái để tôi nằm yên rồi mới khẽ nói:

“Ngọc, em có biết bà ta là ai không?”

“Bà nào cơ?” Tôi lại lăn mấy vòng, gác chân lên người chị, hỏi.

“Người đánh mẹ.” Chị nói. Nếu không phải ban đêm, chắc chắn tôi có thể thấy chị lườm tôi sắc lẻm.

Nghe chị nói, tôi chợt nhớ đến người phụ nữ cùng nụ cười đáng ghét của bà ta. Tôi lắc đầu, rồi nhận ra chị không thấy được bèn đáp: “Em không biết.”

Chị khẽ thở dài.

Thở dài có vẻ không hợp với một đứa trẻ lớp 7, nhưng chị tôi lại thể hiện nó một cách nhuần nhuyễn, chứa đựng cả ưu tư xen lẫn phiền muộn.

“Bà ta tên là My, là người đã xen vào hạnh phúc của gia đình chúng ta.”

“Là sao nhỉ?” Tôi không hiểu.

“Hôm qua chị nghe mẹ nói chuyện với và ngoại, mẹ nói bà ta đến đây để đòi tiền nuôi dưỡng. Bà ta đã có một đứa con với bố, lớn hơn em trai nhà mình một tuổi.”

“Cái gì?” Tôi không tin nổi ngồi bật dậy, chị kéo tôi nằm xuống.

“Trước khi mẹ sinh em trai bố đã ngoại tình rồi, lại có con riêng. Hằng năm đều đưa cho bà ta tiền nuôi dưỡng thằng bé, không ngờ bà ta lại mặt dày đến đòi thêm…”

Nghe chị nói, đầu óc tôi hỗn loạn không suy nghĩ được gì nữa. Thảo nào bà ta cứ xưng là “dì”, bà ta là dì ghẻ giống như trong truyện Tấm Cám vậy. Mụ dì ghẻ ác độc, tại sao bà ta lại xen vào gia đình tôi chứ?

Tôi thực sự không hiểu. Chúng tôi đang sống rất tốt mà, sao bỗng dưng tất cả lại rối như tơ vò thế này? Đầu óc non nớt khiến tôi không suy nghĩ được gì nhiều. Trong cơn mộng mị tôi ngủ thiếp đi.

Hôm sau dậy ăn sáng, tôi ngồi kể chuyện học hành để mẹ vui. Lúc bố ăn xong vẫy tay rủ tôi đi cùng bố, tôi thoáng lưỡng lự. Quay sang nhìn chị, chị tôi không nói gì chỉ tập trung ăn cháo.

Tôi hạ quyết tâm, chạy đến chỗ bố.

Mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, không phải bây giờ bố vẫn đang sống cùng chúng tôi hay sao? Quá khứ là của ngày hôm qua, sao còn để nó đè nặng lên ngày hôm nay chứ?

Ngồi sau xe bám áo bố, tôi ngân nga bài hát vừa mới học. Bóng lưng bố vẫn cao lớn như thế, vững chắc như thế, tôi mỉm cười.

“Bố à, gia đình chúng ta sẽ mãi hạnh phúc nhé!”

-----------------Hết chương 2---------------
 

tjeusenzx

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/7/14
Bài viết
84
Gạo
100,0
Bố già – chương 3

Thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi mải mê rong chơi chờ hè qua nhanh để bước vào một ngôi trường mới: Trường cấp hai. Tôi đã lên lớp 6 rồi đấy nhé, còn em trai học mẫu giáo lớn. Điều đó có nghĩa là mỗi ngày sau khi tan học tôi có thể vào trường mẫu giáo thăm em và đón em về. Vì sao ư? Chả là trường cấp hai và trường mẫu giáo nằm gần nhau, trường cấp ba thì xa hơn một chút còn trường cấp một thì gần sát nhà tôi.

Ngày khai giảng tôi xung phong chở em trai đi, thằng bé bám áo tôi cười vui vẻ. Học qua mấy lớp mầm nên giờ nó không còn sợ đến trường nữa, chẳng bù cho tôi ngày xưa khóc lóc ầm ĩ.

Ôi xấu hổ quá đi mất!

Đến cổng trường, tôi dựng xe đạp vào gara, để nó một mình chạy đến chỗ cô giáo. Em trai tôi hôm nay sẽ tham gia diễn văn nghệ, hát bài “Con chim non” đấy! Tôi ngồi vào hàng ghế phụ huynh, học theo người lớn khoanh tay nhìn con em họ, mỉm cười.

Bất giác, nụ cười tôi cứng ngắc.

Cách đó không xa, có người phụ nữ đang sửa áo cho một thằng bé…người phụ nữ phá hoại gia đình tôi… Mà thằng bé kia, khi cười lên giống hệt bố tôi…

***

Một hôm chú tôi đến chơi. Tôi không thích hóng chuyện người lớn, định đi xuống nhà, tuy nhiên một câu nói của mẹ khiến tôi phải đứng lại, nép vào tường lắng nghe.

Mẹ nói: “Chú gặp thằng bé kia rồi chứ?”

Chú trả lời: “Em gặp rồi.”

“Thấy thế nào?”

“Thì cũng giống anh Chiến…”

Không cần nghĩ tôi cũng biết mẹ và chú đang nói về ai. Là thằng bé kia! Tôi nhớ đến nụ cười của nó, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Từ hôm đó đến nay hình bóng nó cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi. Tôi thấy chướng mắt, thấy ghét nó vô cùng!

Đợi chú về, tôi chạy lại ngồi gần mẹ thủ thỉ: “Mẹ ơi!”

“Gì thế?”

“Hôm trước đưa thằng Phong đi khai giảng, con có gặp một người.”

“Con gặp ai vậy?”

“Con gặp cái bà đó, cái bà đã đánh mẹ ý!” Tôi vừa nói vừa lén nhìn mẹ: “Con thấy bà ta đứng cạnh một thằng bé giông giống bố nhà mình.”

Mẹ sững lại, mím môi không nói gì. Tôi thấy mẹ không nổi giận, bèn hỏi: “Mẹ ơi, bà ta là ai?”

Mẹ im lặng, một lát sau mới ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài dường như không muốn nói.

“Mẹ, có chuyện gì mẹ nói con nghe đi, con cũng cần phải biết mà.” Thấy mẹ lưỡng lự, tôi gặng hỏi kĩ hơn.

Mẹ chần chờ giây lát rồi mới chậm rãi kể. Dẫu sao, nói ra sự thật phũ phàng với một đứa trẻ là việc tàn nhẫn tới mức nào…

Mẹ lấy bố năm 16 tuổi, còn bố khi đó đã 26. Bà ngoại nghĩ con gái tuổi Hổ khó lấy chồng, nên khi bố đến chơi và ngỏ lời xin cưới mẹ thì đồng ý luôn. Mẹ lấy bố, không có tình yêu, không có ước hẹn, chỉ là ngây thơ tuân theo ý người lớn mà thôi.

Một năm sau chị tôi chào đời.

Chị tôi khoẻ mạnh lại dễ nuôi, họ hàng hai bên nội ngoại ai cũng mừng. Lần đầu làm mẹ tuy khó khăn vất vả nhưng mẹ cảm thấy rất hạnh phúc, còn bố khi thấy chị là con gái thì thất vọng, nhưng dẫu sao cũng là con đầu, thái độ không thay đổi gì nhiều.

Hai năm sau mẹ sinh tôi.

Lúc này thái độ bố thay đổi rõ rệt, đi đâu về thường hay nổi giận vô cớ, quát mắng chị tôi – đang còn là một đứa bé hai tuổi chưa biết gì. Bà ngoại đến chăm mẹ ở cữ cũng không chịu nổi phải tức giận bỏ về. Chỉ vì tôi là con gái, vì mẹ không sinh được con trai.

Mẹ kể, giọng nói tuy đã cố che giấu nhưng vẫn đong đầy phẫn nộ: “Hai đứa con gái thì sao chứ? Mới đó đã không chịu được đi ngoại tình. Không tìm ai lại đâm đầu vào đứa chanh chua nhất thôn, nó có con cả thiên hạ đều biết, lúc đó mẹ chỉ muốn bỏ nhà đi cho rồi, cho khỏi xấu hổ với làng xóm!”

Nhưng mẹ không bỏ đi, cũng không li hôn. Không phải mẹ luyến tiếc cái thứ tình cảm vợ chồng vốn không tồn tại, mà chỉ vì chị em tôi. Chúng tôi còn bé, nếu tan cửa nát nhà chúng tôi sẽ đi về đâu?

Một năm sau chuyện bố ngoại tình có con riêng mẹ tôi sinh em trai, cũng là năm tôi vào lớp 1. Cũng nhờ đó mà gia đình tôi mới ấm êm một chút.

Không thể bỏ mặc thằng bé kia nên năm nào bố cũng đưa cho bà ta tiền nuôi dưỡng. Mẹ chưa bao giờ hỏi bố về chuyện đó, thấy tiền trong nhà ít đi cũng hiểu rồi.

Không ngờ bà ta lại mặt dày tìm đến.

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng đến khi phải đối diện với nó, mẹ không biết phải giải quyết thế nào cho thỏa đáng. Chúng tôi đã lớn, không còn là những đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện nữa rồi. Mẹ sẽ phải giải thích với chúng tôi thế nào đây?

Phải nói sao? Rằng chúng tôi đang ở trong căn nhà mục nát mà cứ ngỡ mình sống trong lâu đài nguy nga tráng lệ? Chúng tôi đơn thuần như tờ giấy trắng vậy, càng đơn thuần càng dễ tổn thương…

Nghe mẹ nói, tôi mới nhận ra nhiều điều, lần đầu tiên tôi dùng đến cái đầu để suy nghĩ rạch ròi sau trước. Thảo nào mẹ không ngủ cùng phòng với bố, các gia đình khác không phải vợ chồng đều ngủ với nhau hay sao? Bố mẹ cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau một cách tình tứ, chưa bao giờ xưng hô anh – em một cách thân mật, ngay cả cười với nhau một cái cũng không có…

Bố mẹ sống với nhau, đơn giản chì vì hai chữ “trách nhiệm”.

Vậy mà trước giờ tôi không để ý, chỉ sống trong mộng ước màu hồng của bản thân. Nên nói tôi vô tư, hay trách tôi vô tâm đây?

Ôi, tôi phải làm sao đây? Biết được sự thật tôi có nên hận bố không? Khi chính tay bố đã phá nát gia đình hạnh phúc trong mơ của tôi? Bố đã ngoại tình, đã để mẹ khổ, đã khiến cho một đứa trẻ không có gia đình trọn vẹn, bố trọng nam khinh nữ, bố đã từng không công bằng với tôi…

Nhưng như thế thì sao chứ? Có thể khi còn là một đứa bé đỏ hỏn bố đã ghét tôi, nhưng suốt 11 năm tôi là con của bố, không phải bố đã luôn tự hào và thương yêu tôi sao?

Sai lầm của quá khứ, hiện tại có cứu vãn được không?

“Em hãy cứ bình thường với bố, dù sao bố cũng đã hối hận rồi, những năm qua không phải đã chứng minh hết sao? Còn bà ta… bà ta chỉ cần tiền thôi! Nếu bố còn chút tình cảm với bà ta thì đã không sống cùng mẹ và chúng mình.” Chị tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng đưa ra một quyết định lớn: Bố ơi, con sẽ tha thứ cho bố!

--------------------Hết chương 3-------------------​
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Truyện này có nhiều lỗi logic bạn nhé!
Mình lấy ví dụ ngay ở đoạn đầu tiên:
Tuổi thơ tôi êm đềm và dịu mát bên ngôi nhà nhỏ trên cao nguyên cùng bố mẹ, chị gái và em trai.

Hằng ngày rảnh thì cùng chị đi bắt ốc, bắt cua, tung tăng thả diều trên cánh đồng bát ngát, tối về quây quần bên gia đình cùng xem ti vi, chuyện trò nói cười rôm rả. Tuổi thơ vô tư hồn nhiên, nhưng tôi biết mình hạnh phúc hơn những người khác rất nhiều. Vì thế tôi luôn quý trọng gia đình, và thật cố gắng để làm một đứa bé ngoan.

Theo mình được biết thì ở cao nguyên rất ít khi trồng lúa, cũng như bắt ốc bắt cua thì hầu như không có. :)
Bạn có thể xem lại và sửa nha!
Thảo ơi, chỗ chị cũng có ruộng lúa, cũng mò cua bắt ốc được á, có điều đúng như tjeusenzx nói nó khá nhỏ.
 
Bên trên