Chương 4
Trên thế gian này hạnh phúc lớn nhất là được nắm tay người mình yêu thương đi đến hết cuộc đời. Ta yêu người và người cũng yêu ta dẫu không ngọt ngào mãi mãi nhưng cũng đong đầy những hồi ức tốt đẹp để ta có thể nhớ mãi không bao giờ quên.
***
Linh vô cùng bận rộn, phải nói là cô đang bị quay như chong chóng. Chỉ là thứ bảy thôi mà có cần đông vậy không? Linh khóc không ra nước mắt mếu máo, than thở với chị Minh thì chỉ nhận được ánh mắt khích lệ của chị ấy thôi.
Vì sao?
Vì chị Minh cũng đang đầu tắt mặt tối không khác Linh là bao.
Vì sao?
Vì thứ bảy mọi người đua nhau đi mua sắm, các cặp yêu nhau cứ phải gọi là ngọt như mật, dính như sam lượn qua, lượn lại trước mặt Linh làm cô “gato” đến nghiến răng, nghiến lợi.
Cô đơn là sai sao?
Ế là sai sao?
Có cần đã kích tâm hồn vốn chẳng còn bao nhiêu phần non nớt của cô như vậy không? - Linh ai oán nghĩ thầm.
May mà sếp Pai tâm lý đã mua cho Linh và chị Minh mỗi đứa một suất gà rán KFC bồi bổ và phần nào làm vơi bớt cơn “gato” đầy oái ăm, ngang trái trong lòng Linh.
Lúc này khách tạm thời ngừng vào nên Linh đang vô cùng tranh thủ và tận hưởng gặm đùi gà rán thơm lừng. Linh cười híp cả mắt làm Minh ngồi kế bên cũng phải bật cười theo. Minh lấy cái đùi gà trong đĩa của mình đưa sang cho Linh và nói:
“Cho em. Chị đang ăn kiêng.”
“Ối cha!” Linh nuốt vội miếng gà trong miệng vui vẻ nói. “Cám ơn đồng chí.”
“Ăn từ từ thôi, không ai giành đâu.”
“Em biết, em biết.”
Linh gật gật đầu nhưng tốc độ ăn vẫn không giảm xuống. Minh dở khóc dở cười lắc đầu không biết nói gì đành phải im lặng ăn phần của mình.
“Lát anh Tuấn có tới đón chị không?”
Minh hơi ngước mắt lên trả lời: “Chắc có. Mà sao?”
“Không có gì em chỉ hỏi vậy thôi. Haiz, đột nhiên em cảm thấy có người yêu cũng hay hay.”
Minh bật cười: “Sao nào? Cuối cùng cũng cảm thấy cô đơn rồi hả?”
Linh bĩu môi: “Xí, cô đơn thì cảm thấy lâu rồi tại bổn cô nương đây chưa ngía được ai cả nên đành ngậm đắng, nuốt cay chờ đợi.”
Minh khẽ cốc đầu Linh mắng yêu: “Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng. Dùng lung ta lung tung.”
“Kệ em.”
“Thích ai rồi hả?”
“Làm gì có.” Linh vội vàng la lớn. Không hiểu sao lúc này trong đầu Linh lại hiện lên gương mặt cười tươi của Phong mới chết chứ. Làm ơn đi cô mới gặp anh ta có vài lần thôi mà. Xùy, xùy không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
***
Linh bày đặt siêng năng lên thư viện học bài mà cái thư viện to to ấy lại nằm ở cơ sở chính. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như trong lúc Linh đạp xe lên đó không bị xì lốp. Và… vâng, vô cùng may mắn là Linh đã cười như mếu dắt bộ gần cây số mới tìm được nơi vá xe. Coi bộ muốn siêng đột xuất ông trời cũng không thương. Hu hu!
Với cái đất SÀi Gòn nhà lầu như nấm, xe máy vô biên thì kiếm được một góc sửa xe đạp phải gọi là “mò kim đáy bát”.
Đến lúc lên được đến nơi lưng áo Linh cũng ướt đẫm mồ hôi. Vừa lau vội cái mặt trong tolet, Linh sửa sang lại mái tóc vốn chẳng mượt mà gì lắm của mình cho thẳng thớm sau đó bước ra đứng trước thang máy, nhấn nút và… thẳng tiến lầu năm.
Thư viện trường Linh lúc nào cũng đông sinh viên hết á. Ngồi cứ phải gọi là chật ních. Linh phải cố gắng lắm mới bon chen tìm được một góc… tít trong xó. Thôi kệ, có còn hơn không. – Linh tạc lưỡi.
Thực ra Linh lên thư viện học để tránh xa sự cám dỗ của giấc ngủ mà nếu ở nhà kiểu gì Linh cũng ngáy o o. Vì sắp tới Linh tính thi toeic nên nagy từ bây giờ cô phải ôn tập chăm chỉ. Vốn học tiếng anh khá nên Linh khá hứng thú với môn này thay vì một số người do không hiểu thì càng sợ học thì Linh ngược lại, càng học càng ham.
Kiếm được một quyển sách ôn toeic mới nhất Linh cặm cụi bắt đầu làm. Một khi mà cô lười như Linh tập trung vào việc gì đó thì sẽ không để ý gì đến xung quanh cả thế cho nên Linh cũng sẽ không nhìn thấy một gương mặt quen mới bước vào.
Người đó phát hiện ra Linh, lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng đi lại phía cô ngồi. Thấy Linh làm bài chuyên tâm quá nên người đó đi rất nhẹ nhàng, kéo ghế bên cạnh Linh ngồi xuống cũng rất nhẹ. Và bắt đầu ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Linh.
Gặp trúng câu khó Linh cau mày, theo thói quen cô lại đưa tay cào tóc. Từng sợi tóc mái lòa xòa trước trán che đi đôi mắt tròn, đen láy và trong suốt. Bất ngờ Linh đảo mắt sang trái và… trợn tròn mắt thì thào:
“Anh Phong?”
Phong cười, đưa một ngón tay lên che ngang môi ra hiệu nói nhỏ. Linh hơi gật đầu sau đó hỏi tiếp: “Anh làm gì ở đây?”
“Anh lên kiếm tài liệu cho một vài môn chuyên ngành. Còn em? Học tiếng Anh sao?”
“Vâng, em đang dự định thi toeic. Anh thi chưa?”
Phong trầm ngâm: “Anh cũng đang có ý định thi hay là anh em mình đang ký thi cùng một chỗ đi.”
Linh ngớ người vài giây, cười khan nói: “À… cũng được.” Cái quần gì thế này? Làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ? – Linh oán thầm trong bụng.
“Em thi bằng tin học chưa?” Phong khẽ hỏi.
“Em tính chờ thi xong anh văn đã tại em còn đang đi làm thêm nên không có thời gian.”
“Có gì không biết thì cứ hỏi anh nhé. Em biết chuyên ngành của bọn anh là gì mà…” Phong vừa lôi mấy quyển sách trong ba lô ra vừa nói.
“Vâng.”
Phong hơi nhướn người sang phía Linh kéo quyển sách tiếng anh trong tay cô về phía mình rồi hỏi: “Có câu nào khó sao?”
Lúc này Linh mới giật mình nhớ ra bản thân đang gặp thế “bí” với một dạng bài liền nhanh chóng gật đầu và bắt đầu thảo luận với Phong.
“Dạ! Câu này nè anh. Em không hiểu ý nó lắm.”
Cả hai ngồi làm bài thêm một lúc nữa, Linh không ngờ Phong lại giỏi ngữ pháp đến vậy. Hầu như bài nào anh cũng biết cả. Ấn tượng đẹp với Phong ở trong lòng Linh lại tăng thêm một bậc. Càng ngày Linh càng nhận ra bản thân và Phong trong lúc vô tình rất hợp nhau. Từ quan điểm một vài vấn đề, cách nói chuyện lẫn một số sở thích. Hì hì!
Không phải Linh ăn dưa bở gì đâu nhưng mà cái tần suất tình cờ gặp nhau giữa hai người càng lúc càng dày thì Linh không thể nào không nghĩ này, nghĩ nọ được. Con gái mà hay mơ mộng và tưởng tượng ghê lắm. Và Linh cảm thấy có một chút gì đó là lạ trong lòng đang thay đổi, một cảm giác rất khó diễn tả lâu lâu chợt xuất hiện khiến Linh không khống chế được.
Cảm giác đó là gì ta?
***
Một buổi trưa rảnh rang Linh và Hoa nằm ườn tám chuyện.
“Tớ thấy cậu dạo này lạ lắm nha.” Sau một phút đồng hồ quan sát Linh thì Hoa bất chợt đưa ra kết luận.
Linh lườm Hoa vẻ mặt dửng dưng không thèm để ý lời Hoa nói: “Lạ cái gì?”
Hoa vuốt cằm: “Hay ôm điện thoại nhắn tin nè. Nhất là đêm khuya. Trước đây cậu đâu có như vậy đâu.”
“Ôi dào, nói chuyện với mấy đứa bạn thôi chứ có gì to tát đâu.” Linh hơi chột dạ đáp. Đúng là dạo này cô hay nhắn tin với Phong thật nhưng cũng tại Phong rành nhiều thứ mà Linh không biết lắm nên cô mới hỏi thôi… nhân tiện hai người nói thêm chuyện bên lề có chút xíu à.
“Trai hay gái?” Hoa híp con mắt nguy hiểm hỏi.
Linh vội vàng qua quýt: “Trai gái gì đều có cả.”
“Anh Phong phải không?” Hoa đột nhiên hỏi xong sau đó liền nở nụ cười kiểu như biết rồi nha.
“Vớ vẩn. Làm gì…”
Linh theo thói quen tính chối thì bị Hoa vặn lại: “Cậu dám nói không có không?”
“Ừ, thì… cũng có… chút chút.” Linh hơi đỏ mặt nói.
Hoa cười mờ ám một chút rồi bỗng dưng nói giọng nghiêm túc: “Tớ thấy anh Phong rất được đấy, hốt liền đi không kẻo bị phổng tay trên lúc đó hối không kịp à nha.”
Linh bối rối giãy nãy: “Cậu nói vớ vẩn gì thế. Tớ với anh Phong chỉ là bạn bình thường thôi. Không hơn. Thật đấy.”
Hoa nhún vai: “Tớ chỉ góp ý vậy thôi. Chuyện tình cảm thì tùy hai người. Tại tớ thấy anh Phong cũng có ý với cậu nên…”
“Thôi, chuyện đó để thời gian sau này rồi tính. Ngủ đi lát tớ còn phải đi làm nữa.”
Nói xong Linh tắt điện thoại, xoay người sang phía bên kia, nhắm hai mắt và bắt đầu thở đều đều. Hoa vẫn giữ nguyên tư thế trợn tròn mắt nhìn lưng Linh khẽ cắn môi. Nếu cứ để tự nhiên thì không biết đến đời năm nào một kẻ dở hơi như Linh mới nhận ra người ta có ý với cậu ta. Vuột mất một chàng trai tốt như thế Hoa cứ thấy tiêng tiếc nhưng thôi chuyện hai người bọn họ một kẻ bên ngoài như cô đây cũng nên ít can thiệp vào.
Phong ơi Phong, thích cô nhóc này anh còn phải kiên trì dài dài. Cách mạng chưa thành công đồng chí cần tiếp tục cố gắng.
Hoa khẽ thờ dài rồi nhẹ lắc đầu sau đó dứt khoát nhắm mắt. Ngủ. Chuyện của cô cũng đang vô cùng rối loạn đây.
***
Linh ngồi xổm xuống nền gạch, dựa vào tường, một tay đưa lên ôm bụng, gương mặt trắng bệnh nhăn nhó. Trời ơi là trời! Sao số Linh xui vậy không biết. Bị lúc nào không bị lại bị vào đúng cái ngày cô sang cơ sở lạ hoắc này học cơ chứ. Vốn dĩ thể chất của Linh không được tốt lắm, cơ thể hơi yếu nên mỗi lần đến kỳ vào ngày đầu tiên là Linh đau đến chết đi sống lại. Nhiều lúc Linh cứ có cảm giác giống như cô vừa trải qua một trận đau đẻ ý. Vô cùng khốn khổ.
Đưa tay lau mồ hôi Linh mệt mỏi nhắm mắt khẽ thở. Giờ biết nhờ ai đây cơ chứ? Không thể để cái bộ dạng này mà đi xe buýt được. Làm sao đây?
Hành lang vắng lặng, nơi Linh ngồi lại khuất và ít người qua lại nên đã vắng nay càng vắng hơn. Linh khẽ thở ra một hơi, hơi cắn môi lôi điện thoại trong túi áo khoác ra, lục danh bạ tìm số điện thoại nào nhắm có vẻ thích hợp. Tìm tới tìm lui nhưng cuối cùng Linh đành ảo não tắt điện thoại thở dài bất lực. Làm gì có ai rảnh giờ này cơ chứ?
Nắm điện thoại trong tay chặt đến nỗi các ngón tay đều trắng bệch nhưng Linh không cảm nhận được bởi vì cô đang bị một cơn đau bụng vừa tới hành hạ.
Đau quá!
Linh nhắm mắt, cắn môi cố gắng chịu đựng, khóe mắt cô lúc này đã ươn ướt. Con gái mà vào những ngày này dễ tủi thân và dễ xúc động lắm. Chưa lúc nào Linh cảm thấy ghét sự cô đơn như lúc này.
Ngón tay trắng bệch vô tình ấn vào một phím trên điện thoại. Một cuộc gọi bất ngờ diễn ra mà cái người lỡ ấn kia lại không hay biết gì.
“Alo? Anh nghe Linh?”
Tiếng Phong trầm ấm vang lên làm Linh hơi giật mình khẽ mở mắt. Giọng nói không lớn lắm nên Linh cứ nghĩ mình bị mê sảng. Cô cười buồn không lẽ mình thích anh ta rồi hay sao mà cứ hay có ảo giác về anh ta vậy?
“Alo? Linh?”
Lần thứ hai nghe thấy Linh vội nhìn quanh. Không có. Vậy chứ giọng nói này phát ra từ đâu? Như nghĩ đến cái gì Linh liền cầm điện thoại lên xem. Biết ngay mà! Linh vội vàng đưa lên tai nói nhỏ, giọng mệt vô cùng:
“Vâng!”
Phong hơi im một chút để lắng nghe tiếng thở của Linh rồi mới nói: “Em làm sao thế?”
Linh tính chối theo phép lịch sự nhưng mà lúc này cô thật sự đau sắp chịu không nổi rồi. Cô đành thều thào: “Anh có thể qua cơ sở D lúc này được không? Em… thật sự… đau quá!”
Giọng Phong tràn ngập lo lắng vang lên: “Em ngồi yên đấy chờ anh một chút. Nhanh thôi. Ngoan.”
Tiếng tút tút báo hiệu kết nối đã ngắt Linh cười yếu ớt. Cô quên dặn Phong mua dùm gói BVS rồi. Mà thôi kệ chứ bảo cô mở miệng ra nhờ một người con trai mua cái đó cũng… không biết nói sao, cứ thấy ngài ngại.
Linh ôm chặt ba lô, cố ép nó sát vào bụng cho bớt đau. Mặt cô lúc này đã tái xanh, tái mét, mồ hôi rịn ra từng tầng mỏng trên trán. Linh thở khó nhọc. Cơn đau ùn ùn kéo đến khiến một đứa đã mệt lại còn đói như Linh oanh liệt ngất xỉu. Trước khi lịm người cô chỉ kịp nghe loáng thoáng có người gọi mình:
“Linh!”
Rồi cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Mùi hương không tính là quen thuộc nhưng lại khiến cô an tâm. Linh cười khổ, cô có vẻ áo giác rất nhiều thứ không thật thì phải. Linh khẽ thở dài trong đầu rồi dần dần cô mất luôn ý thức.