Chương 4.
- Mẹ ơi, con về rồi đây. Nhớ mẹ quá đi à! - Vừa nói hắn vừa đi vào phòng bếp ôm lấy mẹ làm nũng.
Tuy rằng đã lớn như vậy rồi nhưng cái tính trẻ con này của hắn không biết bao giờ mới thay đổi nữa. Bé Bi - em trai hắn mỗi khi thấy hắn như vậy thường sẽ bĩu môi, nhìn hắn đầy khinh bỉ. Thật không nghĩ một tên to xác như anh trai mà còn có thể buồn nôn như vậy.
- Gớm, con cũng đã lớn như vậy rồi, nếu cứ như thế này thì bao giờ mẹ mới có cháu nội để bế đây hả? - Cô Duyên đẩy hắn ra, một bên thoăn thoắt thái thịt một bên hướng hắn trách yêu.
- Ứ ừ, con không muốn lấy vợ đâu, con muốn cứ như vậy ở bên bố mẹ cơ. - Hắn lại một lần nữa sấn đến ôm mẹ, dụi dụi đầu lên cổ bà, chu miệng lên nịnh hót.
- Thật là… Anh cứ nói vậy chứ mai kia thích cô nào rồi là quên luôn bố mẹ đấy chứ. Đến lúc đấy thì có mà nhớ đến mẹ là ai. Đàn ông con trai thì làm sao mà ở không, không lấy vợ được?
- Hì hì, làm sao có chuyện đó được chứ? Con sẽ không bao giờ quên ơn bố mẹ đâu. Mẹ xem, con mẹ đẹp trai, phong độ vậy cũng là nhờ công bố mẹ mà, hì hì.
- Vâng, anh chỉ khéo nịnh nọt thôi. - Cô Duyên cười âu yếm nhìn đứa con trai có khôn mà không có lớn bên cạnh rồi bỗng nhớ ra, cô nói. - Phải rồi, con nhóc Hà Nhiên sang tìm con đấy.
- Vậy ạ? Thế cô ấy đâu rồi mẹ? - Hắn giật mình hỏi. Trong đầu hắn đang nghĩ có khi nào nó tìm hắn hỏi tội nữa hay không? Nếu vậy thì thật xui xẻo làm sao. Cũng tại lúc sáng quản lý gọi nên hắn gấp gáp chạy đi mà quên dặn nó không phải đợi. Lần này thì xong rồi.
- Nó ở trên phòng con đấy. Mau lên đó đi kẻo người ta đợi. - Cô Duyên chỉ tay lên tầng, miệng cười cười rồi đẩy hắn đi.
Không hiểu sao hắn vừa thấy mẹ mình cười rất hàm ý nha. Cái gì mà “người ta đợi” chứ? Mẹ thật là…
Trong phòng hắn, nó đang ngồi vắt vẻo trước cái máy vi tính, tay thì gõ gõ ấn ấn, mắt chăm chú hướng màn hình nhìn tới, miệng khẽ mím lại, điệu bộ là một vẻ tập trung cao độ.
Bằng! Bằng!...
Soạt!
Sau một loạt tiếng động, màn hình hiện lên dòng chữ “Zombie Win!” to tướng, tiếp sau đó là tiếng lầm bầm bất mãn của nó:
- Hừ, con quái đáng ghét dám quạc mình chứ! Bực chết đi được! Khó lắm mới thành “Supper hero” vậy mà…
- Ặc, ra là bà ngồi chơi đột kích? Tôi còn tưởng bà chúi mũi “dùi mài kinh sử” chứ!
Hắn bước vào nhìn nó cười đểu. Mọi ngày có sang đây, nó không học bài thì cũng ngủ, không thì cũng ngồi xem… hoạt hình hoặc đọc truyện tranh, thế mà hôm có người lại đi chơi điện tử mới lạ chứ.
- Ông không phải nói mỉa nhá! Tôi mà “sì troét’ thêm là ông biết đường à nghen! - Nó giơ nắm đấm lên nhìn hắn hăm doạ.
- “Sì troét” cái gì? Nhìn bà phơn phởn, tởn tởn thế kia thí có mà tin được? Tôi nghĩ có khi là trời động rồi cũng nên.
Hắn giả vờ chống cằm suy nghĩ, ánh mắt thì cứ liếc nó dò xét khiến nó bực vô cùng. Nó cũng chẳng ngố đến mức không hiểu ánh mắt đấy của hắn là ý gì. Nó liền lùi ghế ra sau, ngay lập tức hắn đã biết được hậu quả của việc khiến nó bị stress là gì.
- Á… Á…! - Hắn hét lên rồi nhăn mặt xuýt xoa. Nó đúng là ác, lại ngang nhiên nghiến ghế lên chân hắn như thế. Hắn không què mới là lạ đấy. - Bà làm cái trò gì thế hả?! Có biết đau lắm không?! Ôi cái chân của tôi, hu hu… - Hắn nhìn nó oán giận gắt lên rồi lại tiếp tục xoa xoa mấy ngón chân đang bắt đầu sưng đỏ. Quả thật là đau lắm đó.
- Là tôi đã cảnh cáo ông rồi, tại ông không chịu để yên cho tôi mà thôi. Chuyện sáng nay tôi còn chưa tính với ông đâu. Nếu không phải nhỏ Trang nói ông nghe điện thoại rồi chạy đi từ trước thì chắc tôi cứ vậy đợi ông cả buổi rồi. Hơn nữa… hiện tại là ông đau chứ có phải tôi đau đâu mà biết! Chẹp… - Nó chép miệng, hướng giường của hắn đi tới rồi nằm ập xuống. Thản nhiên bỏ mặc hắn vẫn rên la đứng đó.
- Bà… Bà còn có thể thản nhiên như vậy khi vừa mới hại người sao hả?
Hắn nhìn nó mà thấy ức không chịu nổi. Rõ là nhà của hắn, giường của hắn, ngay cả cái ghế kia cũng là của hắn, thế mà vì lí gì nó đều trưng dụng như của nó vậy chứ? Hắn hằm hè bực bội mà quên mất một chuyện, trước đó hắn cũng như vậy mà thản nhiên ở phòng của nó.
Nó thì chẳng thèm để ý đến hắn hay ánh mắt muốn xé người của hắn mà vẫn cứ thản nhiên nằm đó, khép hờ mắt, miệng thì ngâm nga một giai điệu nào đó. Xem ra có vẻ rất yêu đời đi, một chút “sì trét” hay căng thẳng gì đó cũng không thấy.
- Ê, bà bơ tôi như vậy đó hả? Xuống khỏi giường của tôi đi mau lên! Đó không phải chỗ cho bà đâu nhá! - Hắn quát.
- Ui! - Nó bật dậy như vừa có gì đó chạm vào người khiến hắn phải trợn mắt lên nhìn:
- Bà lại làm sao nữa?
- Tôi giờ mới biết chỗ này đúng là không phải chỗ cho tôi nằm thật. Ông xem, có rận cắn tôi đây này! - Nó hồn nhiên nói.
- Rận?! Bà nói rận gì chứ? Sao mà có rận ở đây? - Nhất Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Đây nè, con rận này chẳng phải ông nuôi đây sao? - Nó giả vờ cầm lên một thứ gì đó trong tay nhìn hắn nói.
- Bà… Bà quá đáng rồi nhá!Bà có ý gì hả?! - Nhất Thiên nhìn động tác của nó, nhất thời hiểu ra mọi chuyện liền nhìn nó gầm gừ.
- Ông hiểu thế nào thì là thế đấy đấy. Lè… - Nó đáp rồi làm mặt quỷ với hắn.
- Bà… Hừ! - Hắn tức đến mức không nói nên lời. Thật không ngờ nó lại cố ý nói hắn là… Tại sao hắn lại đi kết bạn với một đứa cứ suốt ngày gây sự với hắn như vậy cơ chứ?
Mắt thấy nó lại lăn ra giường hắn lại càng tức hơn. Nếu nó đã chê cái “ổ chó” của hắn có rận thì sao còn nằm kềnh ra đấy làm gì nữa? Hắn còn tưởng nó sẽ đi ra chứ. Muốn lấy lại lãnh địa để nghỉ ngơi một chút vậy mà… Hắn vừa mới đi chụp ảnh bìa cho tạp chí Tuổi Trẻ kỳ tới, sắp mệt muốn chết vậy mà còn gặp phải nó nữa chứ. Nhìn dáng nằm vắt vẻo của nó trên giường mà hắn ức không chịu được. Nuốt cục tức vào trong, hắn hậm hực ngồi xuống ghế. Quả thật nếu không phải vì hắn nhờ nó giúp việc kia thì hắn đã cho nó một trận rồi, hừ!
- Nhìn gì? Yêu tôi lắm hay sao mà nhìn? - Vừa nói tay nó vừa lật cuốn truyện tranh trên tay. Thực sự thì chẳng cần nhìn nó cũng có thể biết được hắn đang trao cho nó ánh mắt “tình cảm” như thế nào.
- Xí! Tôi chẳng thèm yêu loại con gái như bà nhá! Người gì đâu mà vừa xấu vừa đầu gấu, một chút dịu dàng nữ tính cũng không có. Bà có cho không tôi, tôi còn đi kiện bà nữa là… - Hắn nghe nó nói thì bực tức lên tiếng rồi như nghĩ ngợi gì đó, hắn quay sang nhìn nó đầy ngụ ý. - Hay là bà đang yêu tôi thế Hà Nhiên? Không phải bà nằm đó là có ý nói “em hoàn toàn dâng hiến cho anh” đấy chứ? He he.
- Này thì dâng hiến này!
Cuốn truyện tranh trong tay nhờ nộ khí xung thiên của nó mà bay thẳng vào mặt hắn. Nó bật dậy, tay chỉ mặt hắn, giọng tức giận:
- Ông nhìn lại mình đi nhá, có tí nhan sắc mà cũng chảnh choẹ. Ông nghĩ ông có khả năng gì mà đòi người ta dâng hiến chứ hả? Nói cho ông biết, ngay cả khi con trai trên thế giới này chết hết, tôi cũng sẽ không thèm nhìn đến ông đâu, hứ!
- Bà… Hừ, được thôi! Tôi cũng sẽ chẳng bao giờ thèm đến bà nhá! - Bị một cú choáng váng, hắn quay ra hếch mặt lên đấu mắt với nó. - Bà ý, có dâng hiến thật tôi cũng chẳng ngại ném bà cho con Milu nhà tôi nhá. Nếu tôi mà yêu bà thì tôi sẽ là con cún con!
- Được! Từ bây giờ nếu ai trong chúng ta yêu người còn lại trước thì người đó sẽ là con cún con!
Nó quật mạnh cái gối xuống giường sau đó hung hổ đi ra khỏi phòng hắn. Gương mặt nó hằm lại đáng sợ khiến hắn đứng đó nhìn theo mà nuốt nước bọt cái “ực”. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nó tức giận tới vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn theo dáng nó bỏ đi mà trong lòng cảm thấy buồn bực lạ thường.
Mẹ hắn đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách xem ti vi, thấy nó tức giận đi xuống liền quan tâm hỏi:
- Hà Nhiên, con làm sao vậy? Thằng nhóc Nhất Thiên lại chọc tức con à?
Vì trưởng bối hai nhà họ Vương và họ Hoàng đều là thân bằng cố hữu do đó mà quan hệ giữa bố mẹ hắn và bố mẹ nó rất tốt. Thời gian trước cả bốn còn là bạn bè chơi thân với nhau, lại học cùng trường lên tới đại học giờ còn là hàng xóm nên quan hệ lại càng thân thiết hơn. Do vậy mà đối với cô Vương, Hà Nhiên cũng là xem như con cháu trong nhà. Hơn nữa nhà cô lại không có con gái nên cô có khi còn quan tâm tới nó hơn cả hai đứa con trai của mình.
- Vâng ạ… Hắn lúc nào chẳng chọc tức con chứ. - Vừa nói nó vừa ngồi xuống bên cạnh cô kể lể. Tính ra thì so với mẹ nó, cô Lương với nó còn thân thiết hơn. - Cô xem, con dù có xấu cũng đâu cần hắn phải nhìn mà lại chê con chứ. Với lại con có đầu gấu bao giờ? Không phải trước giờ là vì cô nhờ nên con mới chú ý bảo hộ cho hắn thôi sao?
Nói tới đây nó lại càng thêm tức. Ngày bé nếu không phải vì thể trạng của hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác yếu hơn thì nó có cần phải đứng ra bảo hộ cho hắn hay không? Nếu không vì như vậy nó hà cớ gì phải một thân mạnh mẽ đến mức đám con trai thấy nó đều phải sợ, đám con gái vì nó thân thiết với hắn mà ghen ghét xa lánh chứ? Giờ hắn lại nói nó là đầu gấu. Sao hắn không nghĩ xem nó ra cái dạng này là vì ai.
Nghe nó uất ức nói mà mẹ hắn không khỏi đau lòng. Cô Duyên đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nó, nhẹ giọng an ủi:
- Thôi, con cũng đừng buồn làm gì. Thằng Thiên là nó không có mắt nhìn đi. Con xinh đẹp lại mạnh mẽ như vậy mà nó lại không biết quý trọng. So với những đứa con gái thời nay chỉ biết son phấn, õng ẹo thì con hơn gấp trăm vạn lần kìa.
- Nhưng là… có thực sự là con không có chút nữ tính nào, có cho không cũng không ai thèm không cô? - Nó đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn cô Vương.
- Làm sao lại thế được? Hà Nhiên là cô bé cá tính lại đáng yêu như vậy thì thiếu gì người theo đuổi chứ sao lại không có ai thèm? - Cô Duyên nhìn nó trìu mến. Nghĩ đến thằng con không biết phải trái của mình, cô khẽ thở dài.- Có phải là thằng nhóc kia lại nói linh tinh gì không? Con đừng có mà để ý nhé. Cái thằng không biết ăn nói ấy con đừng chấp nó làm gì.
- Nhưng… Vâng. Con không thèm so đo với hắn nữa. Cô à, con xin phép về nhà đây. - Nó ỉu xìu đứng lên ra về.
Bóng nó đi khuất, lúc này hắn mới từ trên cầu thang lò dò đi xuống. Cuộc đối thoại kia cũng coi như hắn đã nghe trộm hết rồi đi.
- Mẹ, cô ấy về rồi ạ?
- Ừ, con bé vừa về rồi. - Mẹ hắn gật đầu đáp rồi đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Khi thấy hắn đã ngồi bên cạnh mình, cô Duyên nhìn hắn nói. - Con làm gì mà lại khiến Hà Nhiên nó giận như thế? Lúc nãy nhìn nó tủi thân muốn khóc mà mẹ không khỏi đau lòng. Hà Nhiên là cô gái tốt, con cũng đừng làm nó tổn thương.
- Dạ, thật ra chỉ là chút chuyện linh tinh thôi, con cũng không ngờ cô ấy lần này lại phản ứng mạnh như vậy. - Nhất Thiên nghĩ đến mẹ nói là nó khóc, trong lòng không khỏi khẽ đau một cái. Trước giờ nó đều mạnh mẽ, xem ra lần này hắn có tội nặng rồi.
- Vậy nên mẹ mới nói, dù sao Hà Nhiên cũng là con gái, tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng yếu đuối thì vẫn có. Con chơi thân với nó như vậy thi thoảng cũng nên nhường nhịn, quan tâm tới nó một chút, đừng khiến con bé buồn.
- Dạ. Con biết rồi mẹ. - Hắn nghĩ ngợi rồi cũng gật đầu đồng ý. Mẹ hắn nói đúng, nó dù gì cũng là con gái vậy mà trước giờ hắn cứ coi nó là con trai mà đối xử chắc nó cũng chẳng dễ chịu gì. Suy cho cùng, nếu hắn có quan tâm nó một chút cũng chẳng mất mát gì cả.
- Ừm. Mà con mới đi chụp ảnh về có mệt thì lên phòng tắm rửa rồi nghỉ chút đi. Mẹ đi đón cu Bi xong, đợi bố con về rồi ăn cơm. - Mẹ hắn tắt ti vi rồi cầm lên túi xách bên cạnh nói với hắn.
- Dạ. Vậy mẹ đi đường cẩn thận nha. Chụt… - Hắn hôn lên má cô Vương một cái rồi cười toe toét vẫy vẫy tay chào.
Còn một mình ở nhà, hắn chạy lên phòng, tính đi tắm một cái rồi ngủ một giấc cho sảng khoái. Cả buổi chiều ở Stadio người hắn cũng sớm đầy mùi mồ hôi rồi. Nghĩ rồi hắn hướng nhà tắm đi tới, đang cởi quần áo ra chợt hắn thấy có gì đó cồm cộm ở túi quần. Hắn lấy ra xem, không khỏi thở dài ngao ngán.
- Ặc, nãy giờ lo cãi nhau không mà quên đưa cho bả rồi. Giờ mà mò sang đưa cho bả chắc bả băm mình ra mất. - Hắn vò vò đầu rồi chép miệng. Nếu giờ mà không đưa, mai lại không gặp nữa thì có mà đưa được ấy. Thôi, đánh liều đi vậy. Tắm xong rồi sang đưa cho bả. Cùng lắm thì một đi không trở về thôi mà…
Chương ba<<>>Chương năm