Chương 5: Lời đề nghị từ boss.
Thúy Vân đang đi bộ loanh quanh ở khuôn viên của bệnh viện, cô tìm đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, nhìn vào nhóm bệnh nhân bên cạnh.
Ở nơi này, một nhóm bệnh nhân đang tập thể dục, đi dạo, chơi thể thao, ai đấy đều có người nhà, bạn bè đi cùng, nhìn thấy cảnh này trong lòng Thúy Vân không khỏi giễu cợt.
Sau một thời gian điều trị thân thể cô đã tốt hơn trước rất nhiều, tuy rằng những ngày đầu tiên khi cô tỉnh dậy thì chả khác nào địa ngục cả. Ngày đó bác sĩ bảo cô bị bỏng tới tận 45%, gãy tay trái, chân phải, cô còn bị tổn thương sau đầu nữa.
Cô phải trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, không chỉ cơ thể mà ngay cả khuôn mặt của cô cũng phải phẫu thuật. Thúy Vân bất giác đưa tay sờ khuôn mặt mình.
Ngày tháo băng đó, cho dù cô đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nhìn chính mình trong gương cô không thể nào chấp nhận được, gương mặt của cô. Một tay cô run rẩy chạm vào khuôn mặt, một tay che miệng đang không ngừng run lên, cô cố gắng ngăn bản thân khóc thành tiếng, cô không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhách, xấu xí này được. Nhìn lại bản thân trong gương, gương mặt cô luôn tự hào, giờ đây đã bị thay thế bằng gương mặt khác. Cho dù bác sĩ có nói rằng vẫn có 30% giống với gương mặt trước kia của cô. Thúy Vân đấm mạnh vào chiếc gương trước mặt, máu từ tay cô từ từ chảy xuống: "Phải rồi! Trần Thúy Vân đã chết rồi. Ngày hôm nay mình tên là Lyli Trần.”
Thúy Ngọc đưa hai tay lên vuốt mặt, giờ đây cô không có thời gian để đau khổ, cô phải tự vực dậy chính mình. Nếu không cô sẽ trở thành kẻ thất bại thật sự.
Trời bắt đầu kéo giông đến, mỗi lúc một tối hơn. Gió thổi mạnh hơn, không khí nặng nề. Có vẻ như trời sắp mưa rồi, kèm theo đó là đầu gối của Thúy Vân bắt đầu nhói lên từng cơn. Cô lấy tay xoa xoa vào chân nhằm dịu đi cơn đau nhưng không có tác dụng gì, có vẻ như cô cần dùng đến đá để chườm lạnh. Có vẻ như cái di chứng này sẽ theo cô suốt đời.
Ngước mặt lên nhìn những đám mây xám xịt, một tia sáng loé lên, kéo theo đó là tiếng sấm vang rền rung trời, khiến cho cô có chút giật mình. Cô nhắm mắt lại, hít lấy một hơi rồi lại thở ra.
“Mình nên nhanh chóng về phòng trước khi trời mưa, cái thân thể yếu ớt này không thể bị cảm lạnh nữa.” Thúy Vân tự lẩm bẩm một mình. Cô chống nạng lê từng bước. Khi về đến phòng, cô nhìn thấy David đang đứng ngoài cửa. Anh ta không đến làm cô suýt nữa cho rằng bản thân đã bị lãng quên. Rõ là đã hẹn sau ba tháng sẽ đến tìm mình vậy mà tận bốn tháng mới đến, thật không ngờ người Anh Quốc lại có giờ cao su cao như vậy.
Cô cất tiếng gọi. “Trợ lý Piper đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ.” Cô nở một nụ cười tươi với anh.
David khi thấy vậy cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện: “Vâng, Trần tiểu thư đã lâu không gặp. Sức khỏe của cô thế nào rồi.”
“Nhờ có sự chiếu cố từ chủ tịch mà sức khỏe của tôi hiện giờ đang phục hồi rất tốt.”
"Vâng, Trần tiểu thư. Chủ tịch của chúng tôi cũng rất vui vì giúp đỡ được tiểu thư.” David cười đáp.
Cái tên này sao cứ cười mãi thế, không thấy mỏi miệng hay sao.
“Trần tiểu thư. Chủ tịch đang ở trong phòng bệnh chờ cô.” Nói tới đây khuôn mặt lúc nào cũng cười hòa nhã của David bỗng thay bằng gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, cùng lúc đó một tay anh kéo cửa phòng bệnh, một tay làm động tác mời.
Lúc này đây trái tim Thúy Vân đập liên hồi. Ngày đó cô cứ nghĩ mình chỉ làm việc với tên trợ lý kia thôi, không ngờ hôm nay vị chủ tịch bí ẩn đó lại trực tiếp đến gặp mình.
Bước vào trong phòng, cô không tin vào mắt mình. Anh ngồi trên chiếc sô pha, mặt anh hướng về cửa sổ. Khuỷu tay phải gác vào thành ghế, tay trái đặt lên đôi chân đang vắt tréo. Thúy Vân thầm nuốt nước bọt, ho khan một cái. Ngượng ngùng nói.
"Xin chào”.
Bị gọi trong lúc suy tư, James quay sang nhìn Thúy Vân, lúc này đây khi cô nhìn trực diện với anh cô không khỏi cảm thán, nếu Hoàng mang vẻ đẹp lạnh lùng, khó gần, thì người đàn ông này có một vẻ đẹp siêu thực tựa như thiên thần vậy. Ánh đèn chiếu vào mái tóc vàng óng của anh ta. Đôi mắt anh ta có hai màu, màu xanh nước biển kết hợp với màu đen tăm tối. Đôi mắt đó mang vẻ đẹp u sầu, cô độc, ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác chênh vênh, tiến không được lùi cũng không xong. Cô tự hỏi nếu như anh ta đứng dưới ánh nắng, có khi nào trên đầu của ta xuất hiện vầng hào quang không?
“Thật là đẹp.” Lời nói vô thức thoát ra, Thúy Vân ngượng ngùng đưa tay che miệng, nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn là, người đàn ông đó đang đỏ mặt, không chỉ mặt mà đến cả tai và cổ của anh ta cũng đỏ theo. Nhìn anh ta thế này, chả khác gì một chú thỏ trắng non nớt. Đây thực sự vượt quá tầm hiểu biết của cô rồi.
Nhận ra mình thất thố, James liền khôi phục dáng vẻ ban đầu, đứng dậy đưa tay về phía cô mỉm cười nói: “Trần tiểu thư, rất vui được gặp cô. Tên tôi là James Dyson.”
Lúc nãy do anh đang ngồi nên cô không để ý, giờ đây khi anh ta đứng, cơ thể cao lớn, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn ôm lấy cơ thể ‘đẹp như thác đổ’ trông anh ta như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang vậy. Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, trước đây cô đã từng nghĩ người đứng sau con cáo già David đó chắc hẳn phải là một con hổ uy nghi, lẫm liệt, không thì cũng là một người lạnh lùng, vô cảm, thâm sâu khó dò, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy áp bức. Chứ không phải là người tao nhã, thanh lịch như thế này…
Cô tập tễnh tiến đến cạnh bàn, bắt tay: “Vâng, rất vui được gặp anh, Dyson.” Bàn tay anh to lớn, ấm áp, làm cho cô có cảm giác quen thuộc nào đó.
Thả bàn tay của anh ra, cô từ từ ngồi xuống. James tiến đến ngồi bên cạnh cô.
"Trần tiểu thư. Hôm nay tôi đến đây, là để bàn về việc hợp tác của hai ta.”
Thúy Vân gật đầu, tỏ ý đã hiểu. James lại nói tiếp.
"Tôi muốn Trần tiểu thư đây, làm người đại diện trực tiếp cho tôi.”
Thúy Vân có chút sững sờ, cô không hiểu tại sao James lại giao vị trí quan trọng như vậy cho một kẻ như cô?
“Trong thời gian này, cô sẽ làm việc dưới trướng của tôi, có thể sử dụng mọi quyền hành của tôi.”
“Tại sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên là đãi ngộ dành cho người tài rồi. Thực lực của Trần tiểu thư đây thì không phải bàn cãi!” James mỉm cười đáp.
“Anh không sợ rằng nếu anh cho tôi quyền hành thì tôi sẽ phá nát tập đoàn của anh sao.”
“Không đâu. Tôi tin vào sự lựa chọn của mình.”
“Vậy tại sao anh lại lựa chọn tôi?” Đây là điều cô thắc mắc trong suốt thời gian qua. Cô không hiểu, bên ngoài còn bao nhiêu người tài giỏi hơn, tại sao lại chọn trúng cô chứ?
“Rất đơn giản, trước đây cô đã có một thời gian làm việc cùng với Thịnh Đạt, nên hiển nhiên cô biết rất rõ nội tình bên trong tập đoàn này. Mà giờ đây cô có mối thâm thù đại hận với Đinh gia, do đó cô sẽ dốc hết toàn lực để phá huỷ họ. Hơn nữa, cô cũng là người châu Á nên sẽ nắm bắt được thị hiếu của khu vực này. Nếu đã như vậy, thì tôi cần gì phải đi đâu xa để tìm người hỗ trợ mình chứ.” James tự tin nói.
Đây rồi, chính là phong thái này. Lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng lại đánh trúng vào tâm lý người nghe, dẫn dắt người khác đi vào con đường do chính mình tạo ra, bộ dạng này mới đính thực là anh ta. Đúng là không thể dùng vẻ ngoài để đánh giá một con người được. Trong mắt vị chủ tịch này, mọi người có lẽ chỉ là quân cờ để cho anh ta mặc sức thao túng mà thôi.
“Tôi có một đề nghị.” Thúy Vân lặng lẽ quan sát James: “Hợp đồng sẽ kết thúc sau khi anh có được Thịnh Đạt, tôi trả thù xong.” Cô không biết mình có nên nói như vậy không, nhưng nếu không làm rõ vấn đề này ngay từ bây giờ, thì sau này người thiệt thòi chắc chắn là cô. Đằng sau các tập đoàn đều là những vũng đen, càng ở trong lâu thì bản thân càng khó thoát ra, mà cô cũng không thích bị người khác chi phối, đó không phải phong cách của cô, nên cần phải làm rõ chuyện này. Cô không thể để bản thân ăn quả đắng được.
James cười nhẹ nhàng với cô: “Đương nhiên là được chứ.”
Đồng ý nhanh như vậy?? Thúy Vân cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng một niềm vui khác.
"Được rồi, vậy thì hợp tác vui vẻ!” Thúy Vân đưa tay ra trước mặt James.
James bắt tay cô, vui vẻ nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi James rời đi, Thúy Vân liền nằm vật ra ghế. Cô vắt tay lên trán: “Có vẻ như thời gian sắp tới của mình, sẽ rất bận rộn đây.”
Ngồi trong xe, James vẫn còn chưa hết bồi hồi. Anh đã rất lo lắng mình sẽ thất thố trước mặt cô, nhưng mọi chuyện tốt đẹp hơn anh nghĩ. Anh cảm thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt trực tiếp với cô, cũng vì vậy mà thời gian gặp mặt kéo dài hơn.
“Boss, chúng ta xuất phát được chưa.” David lên tiếng. Tuy rằng anh không muốn lên tiếng đâu nha, nhưng nếu như không gọi thì boss còn định ngồi thừ như vậy đến bao giờ. Chỉ là gặp lại crush thôi mà cứ như đánh trận vậy. Đầu tiên thì kéo dài thời gian gặp mặt, hôm nay đi gặp mặt thì hết thay bộ này đến bộ khác, rồi lại đến chỉnh chang tóc tai. Lại còn luôn miệng nói: “Trông như vầy có ổn không, liệu Vân sẽ thích chứ.”
“Boss à, tôi biết ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nhưng mà anh có chút làm quá rồi đó. Anh có biết là ở công ty có rất nhiều vấn đề đang cần anh về giải quyết đó. Anh không nghĩ đến bản thân, thì cũng hãy nghĩ đến nhân viên đi chứ. Tôi không muốn tăng ca, tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi sắp bị hành đến ra bã rồi.” David chỉ biết khóc thầm trong lòng.
“Đi thôi.” James lạnh lùng nói.
Chiếc xe sang trọng chầm chậm lăn bánh, rồi từ từ biến mất trong đêm tối.