Bước vào thế giới của anh - Cập nhật - Lan Diên Vĩ

Nguyenquynhtrangphongkieu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/8/16
Bài viết
60
Gạo
0,0
Giờ mới đọc phần chữ kí của bạn "Anh yêu người khác, anh có thể quên em, để em vào quá khứ nhưng đừng quên rằng anh là một phần nỗi nhớ của em" nghe ấn tượng quá. Nhưng anh chàng ấy có lẽ sẽ không quan tâm đến "phần nỗi nhớ" của bạn, nhỉ?
Chắc chắn rồi, không cần đoán mình cũng biết.
 

Nguyenquynhtrangphongkieu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/8/16
Bài viết
60
Gạo
0,0
Tiện thể cho tớ hỏi, bạn làm bìa sách kiểu gì vậy?
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1

Năm giờ sáng...

Đó là một buổi sớm mùa thu, sương mù bao phủ tầng tầng lớp lớp dày đặc như những đám mây nặng trĩu bị rớt bịch xuống mặt đất, hà cái lạnh rét buốt ra xung quanh, mờ đục trắng xóa giăng kín lối đi, kỳ ảo mịt mùng như bước ra từ trong cõi mộng. Một bóng dáng thấp thoáng nhỏ nhoi thoắt ẩn thoắt hiện tiến lại ngày một rõ rệt. Tiếng bước chân êm nhẹ xa xăm vọng lại gần thật gần, búi tóc dài như mây buộc cao phất phơ, làn da trắng như tuyết, môi đỏ mọng như giọt máu tươi, cặp mắt trong veo chớp chớp, má ửng hồng hây hây vì gió lạnh, hai chân nhỏ gầy chạy thoăn thoắt đều đều theo nhịp thở. Cách đó không xa, một hình bóng khác cao lớn hơn đang ung dung khoan khoái đứng yên tại chỗ, người khẽ rung rung đung đưa, hai mắt lim dim vừa ngái ngủ vừa hưởng thụ, một dải nước khai khai màu vàng nhạt cẩu cong lên róc rách chảy ra thoải mái tự nhiên từ cơ thể đó, phải cách gần vài ba mét mới có thể nhìn thấy đối phương.

Dương Phong Thiên kéo séc khóa quần lại. Lục Tuyết Dao chạy bộ sượt qua đập vào khuỷu tay Phong Thiên, hai chiếc điện thoại hờ hững chới với đồng loạt rủ nhau rơi xuống nền đất. Gương mặt người con trai chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đột ngột thay đổi nhiều cung bậc sắc thái cảm xúc. Đầu tiên là giật mình xấu hổ, chớp mắt chuyển sang ngờ vực đề phòng tránh né theo phản xạ. Cả hai im lặng cúi nhặt chiếc điện thoại, đôi bàn tay đặt gần vô tình cọ xát chạm nhẹ vào làn da lạnh của đối phương, Dương Phong Thiên nghếch mặt liếc nhìn hàng mi đen ngắn, cặp mắt trắng đen rõ ràng bình thản không thèm ngó nhìn cậu ta lấy một cái cứ thế lẳng lặng bỏ đi. Đôi giày thể thao bằng vải trắng sọc xanh, chiếc quần đen rộng, áo thun trắng gọn gàng, hương thơm dịu nhẹ, khuôn mặt mộc mạc thanh khiết chỉ thoáng qua vài phút giây mà khiến Dương Phong Thiên có thể ghi nhớ tất cả toàn bộ rõ ràng đến từng chi tiết. Cậu ta thong thả bước lên xe, mắt nhắm nghiền tiếp tục giấc ngủ quý giá còn đang dang dở, hình ảnh cô gái đó luyến lưu quanh quẩn hiển hiện trong tâm trí làm cậu ta bỗng dưng tỉnh táo rộn ràng không tài nào chợp mắt được, cuối cùng rất lâu sau rồi cũng ngủ. Xe ô tô từ từ chầm chậm cẩn thận đi qua đoạn đường sương mù bao phủ ảo diệu như lạc vào cõi thiên thai mây trắng nhởn nhơ bay lượn vờn quanh.

Lục Tuyết Dao về đến nhà khát khô cổ họng, cầm chai nước tu ừng ực đi đi lại lại trong phòng khách, mồ hôi nhễ nhại vã ra như tắm. Cô nàng sắp sửa gói ghém thu xếp đồ đạc ổn thỏa vào trong ba lô, chuẩn bị bắt chuyến xe sớm lên thành phố. Vào những dịp nghỉ lễ, dòng người ùn ùn nô nức chen lấn xô đẩy đổ về đông nghịt khắp các bến tàu xe, cả ngày đi cũng như ngày về chìm ngập trong biển người, nghĩ đến đây vầng trán nhỏ hơi nhăn lại, cặp lông mày rúm ró xích lại gần nhau, Tuyết Dao ngả người nằm trên ghế sofa, tranh thủ còn chút ít thời gian thư thả nghỉ ngơi một lát.

Lục Tuyết Dao cô sinh viên năm hai theo học chuyên ngành Kinh tế tại một trường đại học danh giá trong thành phố, là cô con gái độc nhất của một gia đình khá giả ở Huyện. Bố cô làm nghề sửa chữa máy móc, mẹ cô ở nhà mở cửa hàng kinh doanh buôn bán nhỏ rất phát đạt ngay đầu phố, thu nhập tương đối ổn định, cuộc sống dư giả sung túc, trong nhà còn có của ăn của để. Vì là con một nên Tuyết Dao hết mực được nâng niu yêu thương chiều chuộng đủ điều như viên minh châu trong tay cha mẹ, từ bé cho đến lớn không bao giờ phải chịu bất kỳ ấm ức thiệt thòi nào.

Xe bắt đầu lăn bánh, trái tim thiếu nữ nhạy cảm bùi ngùi ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc chưa đi đã nhớ phút chốc bị bỏ lại phía sau khuất xa trong tầm mắt, một cảm giác bâng khuâng quyến luyến bịn rịn giữ bước chân cô chậm lại ngay từ lúc vẫn còn ngồi trong phòng khách, dư âm kéo dài dăng dẳng xuyên suốt chuyến đi. Tuyết Dao men theo nỗi nhớ nhà gật gù cùng tiếng động cơ êm ru chìm dần vào giấc ngủ.

Buổi trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu hắt tung tóe dải nắng rực rỡ vàng tươi đều khắp các con phố, vắt lên cành cây ngọn cỏ rung rinh lấp lánh trong tiết trời se lạnh. Lục Tuyết Dao chật vật vất vả lết xác về đến phòng trọ, mặt mũi bơ phờ, một vài cọng tóc rối bù xõa lòa xòa lất phất bay. Cô nàng mệt mỏi nằm phịch xuống giường, lôi chiếc điện thoại đúc sâu trong túi áo, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi vừa đặt chân lên thành phố là nhanh chóng điện về cho ba mẹ.

Xa quê đi học đã lâu, nhưng cho đến bây giờ Lục Tuyết Dao vẫn không thể nào làm quen bắt nhịp được với cuộc sống náo nhiệt ồn ào nơi thành thị, những tòa nhà cao tầng san sát chen chúc mọc lên như nấm, phố xá khói bụi ô nhiễm đông vui tấp nập người qua lại đêm đến tràn ngập ánh đèn. Không có bữa cơm nào thơm ngon bằng bữa cơm gia đình, không nơi đâu có thể sánh được với quê hương. Chuỗi ngày dài theo học đại học cô đơn quanh quẩn, buổi tối bật máy vi tính, dưới ánh sáng mập mờ chiếu rọi, bưng bát cơm đối diện bốn bức tường trống trải lạnh lẽo, nỗi cô độc thiếu vắng hơi ấm tình thương nhiều lần khiến Lục Tuyết Dao cầm đũa và từng hạt cơm vào miệng mà hai giọt nước mắt nhớ nhà rơi lộp bộp mặn chát thấm vào cơm trắng, ép bức người ta chẳng thể thở nổi. Cảm giác này Tuyết Dao khắc sâu ghi nhớ, nhiều năm về sau từng mảng kí ức tái hiện lại trong đầu nhắc nhở Lục Tuyết Dao, cô độc không đáng sợ, đáng sợ là khi người thân ta yêu thương nhất đang bên cạnh bỗng dưng xa cách ta. Thế giới của riêng cô vốn dĩ rất kiệm người, nếu đã có gan, có đủ khả năng để lọt vào, rồi lại ra đi, sẽ để lại trong trái tim ấy một khoảng trống rất lớn. Bên ngoài kia, những bóng dáng hớt hải bận rộn, nhịp sống vội vã bộn bề vẫn cứ diễn ra.

Dương Phong Thiên thả lưng tựa mạnh vào thành ghế, vắt chéo chân thư giãn chờ đợi cảnh quay kế tiếp, ngón tay thon dài trắng muốt vuốt nhẹ màn hình điện thoại, trượt lên trượt xuống chăm chú mải mê đọc từng dòng bình luận của người hâm mộ. Thông báo liên tục hiện đến, lại có thêm người theo dõi réo gọi tên cậu ta, cặp mắt trong trẻo xanh mướt sâu như nước hồ mùa xuân mơn man lộng gió chợt dừng lại ở một bình luận mới ngay phía dưới bức ảnh vừa được cậu ta đăng tải cách đây ít phút. Dương Phong Thiên đăm chiêu, mày kiếm xô theo nếp nhăn, ngờ ngợ thắc mắc dặn não như đang cố gắng gợi nhớ điều gì đó, trán hằn in số ba la mã suy tư nhăn nhúm. Cậu ta kích vào ảnh đại diện của người hâm mộ ấy, vầng trán rộng dần giãn ra phẳng phiu trắng trẻo đẹp đẽ trở về trạng thái không tỳ vết như cũ, khóe môi cong cong hơi hướng cười, đuôi mắt nheo lại mừng rỡ kìm nén sự hả hê sung sướng, bàn tay co lại thành nắm đấm gõ nhẹ lên đùi, miệng “à” nhỏ khe khẽ lẩm bẩm: “Thì ra là cô ấy”. Cậu ta đắc chí lặng lẽ ghi nhớ tên tài khoản, không quên để lại phía dưới bình luận ấy một câu trả lời hàm ý quan tâm ngắn ngủn.

Một phút... Hai phút... Ba mươi phút sau...

Dương Phong Thiên chăm chăm theo dõi màn hình nhấp liên tục vào bình luận đó, cố tình mong ngóng điều gì...

Cô ấy không đáp lại...

Tràng câu hỏi vu vơ vớ vẩn hiện lên ảo não trong đầu. Cô ấy đã nhìn thấy chưa? Cô ấy đã xem đã đọc nó chưa? Tại sao không tiếp tục khen cậu ta giống như bao người hâm mộ khác cảm động hạnh phúc vỡ òa khi được “lật thẻ bài”? Chẳng có gì ngoài vô số lời xuýt xoa ai ôi than vãn ghen tỵ của đám người cuồng nhiệt trung thành.

Lục Tuyết Dao chớp mắt liếc qua câu trả lời chiều lòng lịch sự xã giao phía dưới dòng chữ của mình, gương mặt không mảy may nghĩ ngợi, quẳng “bụp” điện thoại vào góc giường trùm chăn kín đầu đi ngủ.

Cô chẳng thể ngờ, cũng không mấy bận tâm khi ngay sáng hôm sau ngẩn người nhìn thấy lời cảm nghĩ bộc phát đường đột của mình được kẻ rảnh rỗi nào đó chụp lại, thu hút rất nhiều sự chú ý trên một diễn đàn mạng. Thậm chí chỉ vài tiếng đồng hồ sau còn được trang báo mạng nhỏ viết lại, giấu tên tài khoản của cô và trìu mến gắn cái mác nổi bật cho Tuyết Dao nghe có vẻ tự hào hãnh diện vô cùng “người hâm mộ may mắn”. Bên cạnh đó là muôn vàn lời lẽ bay bướm thương yêu dành cho hành động ấm áp của Dương Phong Thiên, không uổng trái tim thiếu nữ của bọn họ vô điều kiện trao trọn đúng người. Trước giờ cậu ta vốn đã nổi tiếng cưng chiều “hậu cung” và thỉnh thoảng lại bất ngờ trả lời những bình luận của người ái mộ trung thành. Ngay sau đó, với mong muốn được hồi âm giống như cô nàng, đã có rất nhiều kẻ khác đăng tải hằng tấn những bình luận tương tự phía dưới bài viết cũ của cậu chàng.

Lục Tuyết Dao nhoẻn cười, ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy khó tin và thú vị, bàn dân thiên hạ quả nhiên lắm trò nhiều chuyện. Nhưng những chuyện thoáng qua như thế sau một vài ngày chìm dần vào quên lãng, bị chuỗi sự việc diễn ra tiếp theo cùng với nhịp đập của cuộc sống chôn vùi lấp sâu thành ký ức, dần dần biến mất như chưa từng xảy ra.

Thời gian hối hả cao chạy xa bay bắt lấy những năm tháng chới với tiếp theo của cuộc đời, Lục Tuyết Dao thẫn thờ ngắm nhìn bốn mùa xuân hạ thu đông trôi qua nhanh như một giấc mơ. Mái tóc vốn dài trở nên ngắn lại, rồi mau chóng tiếp tục dài ra bồng bềnh mượt mà như dòng suối chảy. Đôi mắt lơ đễnh thơ thẩn thả hồn qua khung cửa sổ gần cuối lớp học trầm tư ngắm nhìn cơn mưa rào rạt ngai ngái thơm nồng mùa hạ, trận nắng gay gắt chói chang, cho đến khi thu về thổi vào trong góc lớp xào xạc vi vu vàng màu lá rụng, đông đến trắng xóa, xuân xanh rờn thướt tha dập dìu đầu ngõ. Thoắt cái hai năm vừa ngắn vừa dài trống rỗng bạc bẽo vỗ nghĩa qua đi, con người vẫn vậy, giờ đây Lục Tuyết Dao đã trở thành sinh viên năm cuối đại học.

Năm năm rồi, quãng thời gian không hề ngắn, Lục Tuyết Dao không một mảnh tình vắt vai, cô chẳng yêu ai, trong thâm tâm hai chữ “một mình” chiếm trọn khoảng trống. Tuyết Dao cũng giống như bao người con gái khác, cũng khao khát tình yêu, cũng ham muốn tìm lấy một người phù hợp để cùng nhau chìm đắm trong thứ hạnh phúc diệu kỳ nhiều màu sắc, thứ mà cả đời con người ta mải mê kiếm tìm theo đuổi. Và trong khoảnh khắc cô đơn buồn chán giày vò vô tận, Trịnh Tử Hằng xuất hiện, tấn công dồn dập vào nỗi niềm nức nở ấy, chen chân cố sức giành lấy một vị trí quan trọng trong trái tim người con gái đó. Lục Tuyết Dao nào phải sắt đá, nhưng cũng không dễ xiêu lòng, cuối cùng lại chịu xiêu lòng.

Cuộc đời mỗi người là bức họa cố định trên tường hiển hiện hai gam màu sáng tối. Còn bức họa của Lục Tuyết Dao dồn dập những hình ảnh u ám chen chúc chồng chất hòa quyện vào nhau, cho đến khi tờ giấy trắng nguyên thủy chỉ còn lại duy nhất thứ màu đen đơn độc sắt đá đầy toan tính. Tình yêu giống như một tép thuốc phiện mê muội, kích thích tâm hồn trái dấu xích lại gần, hành hạ cùng làm nhau thỏa mãn, đắm chìm trong đủ mọi loại sắc thái cảm xúc. Thứ tình cảm quyến rũ mê người ấy đối với Lục Tuyết Dao giống như một chiếc giường êm ái, để con người ta dựa dẫm sự cô độc, yếu đuối của chính bản thân mình, đánh lừa mọi giác quan mê man dẫn lối trong xúc cảm.

Còn Trịnh Tử Hằng một kẻ thất bại thảm hại, công việc làm tạp vụ tạm bợ ở mấy quán ăn vỉa hè, đồng lương ít ỏi vất vả cực nhọc kiếm được cũng chẳng đủ để nuôi sống lấy bản thân, nhưng Lục Tuyết Dao lại thích kẻ thất bại đó.

Hai người bọn họ yêu nhau thấm thoắt đã được gần nửa năm.

Giữa bộn bề của cuộc sống, những âu lo phiền muộn về gia đình, chuyện học hành, tương lai sau này, sức khỏe già yếu ngày càng trầm trọng của cha mẹ, đủ thứ trên đời khiến con người ta lâm vào tình cảnh sầu não mỏi mệt. Con gái thường dễ mở lòng vào những lúc yếu đuối nhất. Tuyết Dao không muốn yêu một anh chàng đồng hương không nhà không cửa, không tiền, không có công việc ổn định, không có lấy nổi một phương tiện đi lại tử tế. Thậm chí Trịnh Tử Hằng còn là côi nhi, nhưng cô nàng càng không thể cưỡng lại nổi sự cô đơn lẻ loi nhen nhóm, trỗi dậy trong lòng mình. Nhiều năm liền sống bình tĩnh trong thành phố này, một mình cô chống chọi nỗi nhớ nhà xa xôi vời vợi không dễ dàng chút nào. Rồi người phù hợp xuất hiện, dũng cảm bước chân vào thế giới ảm đạm lạnh lẽo của cô, gan lỳ bám trụ. Là người phiền phức nhắn hàng chục tin không mong chờ hồi đáp tán tỉnh cô từng ngày, là người lúc nào cũng có mặt mỗi khi trong lòng cô chứa chan tâm sự, là một người lúc vui lúc buồn biết im lặng lắng nghe cô vu vơ nói, là người kiên trì đi cùng cô qua rất nhiều con phố. Những ngày lễ quan trọng, người đó đứng trước cửa nhà chờ đợi cầm món quà không đáng bao nhiêu nhưng chân thành dành tặng cô, làm mọi thứ khiến nàng nở nụ cười, đơn giản mà ấm áp. Con gái chỉ cần nghĩ đến vào những ngày lễ đặc biệt trong năm, giờ đây có thêm một người nữa bước đi bên cạnh. Không giống như trước đây trông người ta có đôi có cặp hạnh phúc cùng nhau trải qua ngày này, ngoài mặt tỏ vẻ không để tâm nhưng thật ra trong lòng bận bịu. Hơn nữa Trịnh Tử Hằng cũng không tệ, gương mặt ưa nhìn, thân hình cao lớn, cặp chân thẳng dài, đi bộ bình thường thu hút không ít cái nhìn. Vậy thì cứ yêu đi, sau này có chia tay, cô lấy một người khác, sống một cuộc sống khác, và anh ta cũng sẽ như vậy.

Thời đại ngày nay, khi tiền bạc vật chất là những thứ không thể xa rời, chẳng còn cô gái trẻ tốt bụng nào tồn tại để yêu lấy một anh chàng trên người chỉ có những con số không tròn chĩnh, làm sao có thể chịu đựng được một cuộc sống nghèo túng khổ sở mai sau. Lục Tuyết Dao lại càng không muốn kết hôn với kẻ không có nổi một mái ấm gia đình. Cô có thể là bạn, là người yêu, nhưng không thể trở thành người thân của Tử Hằng, chỉ có cha mẹ mới chấp nhận giang tay đùm bọc đứa con kém cỏi vô dụng do chính mình dứt ruột đẻ ra. Còn cô và anh ta bèo nước gặp nhau, chia tay trở thành hai con người hoàn toàn xa lạ. Mọi cô gái đều mong muốn một gia đình đầy đủ trọn vẹn, có tương lai phía trước, một chỗ dựa vững chắc cho các con sau này. Bóng dáng Tử Hằng đến và đi như cơn mưa thoáng qua trong giấc mơ. Cô là người yêu thương điều gì đó mãnh liệt và dữ dội hơn ai hết, nhưng ngược lại cũng là người dửng dưng tàn nhẫn dễ dàng vứt bỏ người khác nhất ngoại trừ gia đình của mình. Tuyết Dao không tham vọng, ích kỷ, giống như biết bao cô gái khác, điều duy nhất cô muốn là sự an toàn, an toàn trong hôn nhân, sự nghiệp, gia đình, an toàn trong tài chính, an toàn trong hạnh phúc. Tử Hằng chẳng thể đáp ứng được yêu cầu nào.

Ở một phương trời xa xôi khác, Dương Phong Thiên tựa đầu thả lỏng thoải mái trên chiếc ghế bành êm ái ngoài sân thượng. Gió thổi đìu hiu, hành động lướt ngón tay quen thuộc nhàm chán lượn lờ dạo quanh các trang mạng xã hội, dừng lại trìu mến ngắm nhìn một tài khoản lạ, không dám nhấn nút theo dõi, không dám bình luận phía dưới mỗi bài viết mới của người ta, ngày sinh nhật người đó quan sát chờ đợi để nó cứ thế trôi qua nhút nhát rụt rè không dám chủ động gửi đến một lời chúc. Chỉ là bỗng dưng tự nhiên lại muốn quan tâm đến ai đó, là kẻ qua đường, là người dưng nước lã, Dương Phong Thiên thật chẳng thể ngờ giây phút định mệnh gặp gỡ trớ trêu mơ hồ thoáng qua chớp mắt, lại có thể đeo bám dằn vặt cậu ta khổ sở suốt chặng đường thanh xuân đẹp tươi mơn mởn, như dải cầu vồng bảy màu sáng trong rực rỡ thanh nhã vắt ngang trên nền trời cao xanh biếc. Lần theo dấu chân thời gian, đáng nhẽ Dương Phong Thiên đã quên mất gương mặt bắt mắt ấy từ lâu, nhưng một vài bức ảnh hiếm hoi xuất hiện trên trang cá nhân của cô ấy, khơi gợi xoáy sâu vào sợi tơ hồng mỏng manh len lỏi trói buộc hững hờ con tim cô độc của cậu thanh niên mới lớn. Gương mặt ấy càng nhìn càng đẹp, đôi mắt, bờ môi, mái tóc thu hút quyến rũ như một loại mê lực khó cưỡng. Đó chẳng phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết, chỉ là trong thế giới cô đơn của Dương Phong Thiên, le lói tia sáng hơi hơi mang màu sắc của sự để ý, làm cuộc sống của cậu ta trở nên ý vị hơn một chút, ấm hơn một chút. “Để ý” cũng là loại cảm giác đặc biệt kích thích giác quan, khiến con người ta vừa cảm thấy nhoi nhói vừa xen lẫn trạng thái hưởng thụ.
Mình thấy lời lẽ có hơi ngôn tình Trung quốc một tí. Nhưng nhìn chung bạn tả rất hay, tuy nhiên mình thấy giọng kể nhiều quá nên truyện hơi đều. Nếu bạn có thể xen kẽ vài câu thoại, hoặc tiết chế tả cảnh hơn một chút. Đảm bảo hay hơn nữa đấy. ^^
 

Landienvi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Mình thấy lời lẽ có hơi ngôn tình Trung quốc một tí. Nhưng nhìn chung bạn tả rất hay, tuy nhiên mình thấy giọng kể nhiều quá nên truyện hơi đều. Nếu bạn có thể xen kẽ vài câu thoại, hoặc tiết chế tả cảnh hơn một chút. Đảm bảo hay hơn nữa đấy. ^^
Cảm ơn bạn góp ý nhiều nha! Trước mình viết kiểu khác cơ thì bạn thân mình chê bảo truyện toàn thoại không thôi nghe khô quá, nên mình mới đổi thêm tả nhiều, có lẽ thành ra lại tả nhiều quá. Mấy chương sau có chương mình viết chỉ toàn thoại. Mình sẽ cải thiện cố gắng tiết chế. Cảm ơn bạn nhiều nha. Ý kiến của bạn rất hữu ích với mình.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Cảm ơn bạn góp ý nhiều nha! Trước mình viết kiểu khác cơ thì bạn thân mình chê bảo truyện toàn thoại không thôi nghe khô quá, nên mình mới đổi thêm tả nhiều, có lẽ thành ra lại tả nhiều quá. Mấy chương sau có chương mình viết chỉ toàn thoại. Mình sẽ cải thiện cố gắng tiết chế. Cảm ơn bạn nhiều nha. Ý kiến của bạn rất hữu ích với mình.
Bạn thử đan xen vào xem sao. Đảm bảo truyện của bạn sẽ hay hơn hiện tại nữa ý.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Mình sẽ cố gắng. Lối viết của mình đúng là ngôn tình đó. Truyện của mình là truyện ngôn tình. Hi. Cảm ơn bạn nha!
Mình thích đọc ngôn tình, cũng viết ngôn tình. Nhưng hi vọng không Trung nhiều quá nhé. Hihi
 

Landienvi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
CHƯƠNG 6

Gương mặt hằm hằm nặng nề lẳng lặng vào bếp từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Trịnh Tử Hằng nghe thấy tiếng động cũng bật dậy lẽo đẽo đi theo sát chân cô không rời nửa bước. Cứ mỗi lần anh ta chuẩn bị mở miệng, Tuyết Dao lơ là vờ không nghe thấy, làm công việc thường nhật cắt ngang lời anh ta, coi như Trịnh Tử Hằng không hề tồn tại.

“Này, em có thể từ từ một chút được không? Anh đã... À... Ừm... Suy nghĩ rất nhiều về chuyện tối qua. Xem này, mọi thứ không giống như em nghĩ đâu, chỉ là... Chỉ là... Từ từ đã, nghe anh nói đi, được chứ!... Này, anh đang cố nói chuyện với em đấy!”.

“Xin lỗi cho em qua. Em đang rất vội, em không thể đi làm muộn được!”.

Trịnh Tử Hằng buông thõng cánh tay bất lực vô hình thừa thãi đứng trước mặt Tuyết Dao.

“Em có thể dừng... Em có thể dừng lại một chút để nghe anh nói được không?... Trời ơi, Lục Tuyết Dao em có vấn đề gì vậy? Anh xin lỗi được chứ?”.

“Xê ra!”.

Trịnh Tử Hằng to tiếng: “Dừng lại!”.

Lục Tuyết Dao ngoảnh đầu im lặng nhìn anh, chậm từng bước lại gần trợn trừng cặp mắt gắt gỏng giận dữ quát lên: “Cái gì? Anh muốn nói cái quái gì thì nói nhanh lên! Em muộn rồi!”.

Tử Hằng kinh ngạc lúng túng ấp úng ngập ngừng: “Ừ, anh... Anh chỉ nghĩ là... Chuyện là...”.

“Em đi ngay đây!”.

“Anh xin lỗi vì đã to tiếng. Anh biết em đang rất bận, anh xin lỗi vì đã phiền em. Ừ, anh, anh hiểu rồi, anh hiểu. Chúng ta sẽ nói chuyện khi em trở lại, công việc tất nhiên là quan trọng hơn”.

Lục Tuyết Dao quay phắt nhắm nghiền cặp mắt cắn môi không chịu nổi thêm được nữa, phát cáu nhưng vẫn bình tĩnh trả lời rành mạch rõ ràng từng từ: “Anh sẽ không ở đây khi em quay trở lại, ý em là, phải, em thực sự muốn thế đấy. Em muốn anh biến đi! Em muốn anh cút đi cho khuất mắt em, ngay bây giờ! Anh có hiểu tiếng người không Trịnh Tử Hằng, hay là anh đang giả ngốc?”.

Trịnh Tử Hằng cười khẩy chua chát nhún vai gật đầu lia lịa: “Được thôi, phải! Phải, em đã quyết định rõ ràng rồi, tốt cho em! Đợi khi nào em bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp! Anh đợi... Anh sẽ đợi!”.

“Trịnh Tử Hằng! Anh có vấn đề về nghe hiểu à? Em muốn anh biến đi!”.

“Ừ em nói rõ lắm rồi! Anh sẽ đi, được chứ!”.

Lâm Thiên Di mở cửa phòng bước ra, tự tiện xen vào cuộc hội thoại của cô và anh như thể mọi thứ vẫn chưa đủ loạn, môi trên cong lên thờ ơ vô tội tỏ vẻ chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Bộ dạng thản nhiên nhúp vài cọng khoai tây bỏ vào miệng của Thiên Di làm Tuyết Dao ngứa mắt. Một đứa bất tài vô dụng đú đởn bẩn tính, Lục Tuyết Dao lườm nát khuôn mặt ấy hy vọng đống thức ăn trên bàn sẽ tắc nghẽn trong cổ họng của cô ta, cạnh cái bao cao su mồm trơ trẽn.

Đợi Tuyết Dao đi khỏi, cô ta bẽn lẽn lại gần Trịnh Tử Hằng, thở vào tai anh giọng nói quyến rũ đầy mê hoặc: “Cô ta đâu thèm quan tâm làm như tất cả mọi tội lỗi đều từ anh mà ra. Lúc nào cũng đáng ghét, cằn nhằn như một bà già khó ở, vậy mà anh cũng chịu được nó. Bạn trai? Người yêu? Anh có bao giờ nghĩ những từ đó có ý nghĩa với anh hơn với nó chưa? Nó đối xử với anh cứ như thể anh là vấn đề, là một loại bệnh tật nan giải thầm kín khó chữa bị hắt hủi kỳ thị, một nỗi nhục mà nó phải che giấu. Sau tất cả những gì anh làm vì nó, và nó gạt anh đi như thể anh là người lạ. Chỉ có em hiểu anh, và cho anh thứ anh muốn, tiền, tình yêu, công việc hiện tại... Anh biết không, lẽ ra nó phải chăm sóc anh, yêu thương anh. Nên có người làm vậy, sau tất cả những gì anh đã trải qua. Trịnh Tử Hằng, làm ơn hãy nhìn vào mắt em. Và nói với em rằng anh cũng nghĩ như thế!”.

“Tránh ra!”.

“Thứ mà cô ta không thể, nhưng em thì có thể. Cơ thể này, thân xác này...”.

“Anh không cần!”.

“Sao? Anh không cần ư?”.

Lâm Thiên Di cười khẩy trông theo bóng dáng Trịnh Tử Hằng khuất xa khỏi tầm mắt. Một người theo chủ nghĩa an toàn, sống vật vờ như tu nữ, giả bộ làm đóa hoa sen trắng ngây thơ trong sáng nhưng trong đầu thực ra chỉ toàn bùn đen tanh tưởi, đời nào cô ta chịu trao thân cho Trịnh Tử Hằng khi mà chẳng bao giờ có ý định cưới anh ta. Lâm Thiên Di lại cười đắc ý. Tình yêu đối với người đàn ông không thể tách rời nhu cầu thể xác, những ham muốn khát khao bị kìm hãm chỉ càng kích thích lung lay hai chữ “chung thủy” gò bó có tiếng mà không có miếng. Muốn trói chặt tâm trí của anh ta bằng thứ tình yêu đơn giản ngây thơ thuần khiết vớ vẩn đó ư? Trái tim thiếu nữ nhạy cảm của Lục Tuyết Dao bị đâm sau lưng một nhát đau đớn, nó sẽ không thể lành lặn thêm một lần nữa.

Tuyết Dao không về nhà, cả đêm Trịnh Tử Hằng chờ đợi cô mỏi mòn bên cửa sổ. Ngày hôm sau anh ta lại đến, Lâm Thiên Di nhàn hạ thảnh thơi đặt cốc nước ép trái cây xuống mặt bàn, chép miệng chua xót ôm lấy bờ vai anh ta.

“Tuyết Dao đâu?”.

Lâm Thiên Di thủ thỉ yếu ớt: “Cô ta không về nhà”.

“Chết tiệt!”.

“Xem kìa! Anh tự nhìn lại mình đi, nó dắt mũi anh giống hệt như với mọi người khác. Em biết cả trăm đứa như nó, giả vờ là thiên thần, món quà bé nhỏ được chúa trời ban xuống, chơi bài ngượng ngùng yếu đuối dễ bị tổn thương chỉ để lũ đàn ông, những gã khờ khạo như anh khô héo chờ cả đêm bên cửa sổ. Còn anh đối với nó chỉ là thứ rắc rối phiền phức! Bảo em sai đi vì em đã thấy cách nó đối xử với anh, Tử Hằng ạ! Nó không yêu anh nhiều như em yêu anh đâu”.

Trịnh Thử Hằng hất văng bàn tay nõn nà trắng trẻo của Lâm Thiên Di ra khỏi người mình, dồn nén cơn tức giận xuống lòng bàn tay nắm chặt đấm mạnh lên tường rồi quay người bỏ đi.

Lục Tuyết Dao bơ phờ ủ dột ngồi trông quán cà phê. Cả đêm rét mướt cô co ro xoa tay nằm bệt trên mặt bàn, toàn thân ê ẩm đau nhức cổ mỏi rã rời, một đêm không ngủ mà cảm giác cứ như thức trắng hai đêm. Trịnh Tử Hằng tìm đến chỗ cô nàng làm việc, âm thầm lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của Tuyết Dao kế bên cửa hàng đối diện. Đợi Lục Tuyết Dao tan làm, anh ta thậm thụt lén lút đi theo sau.

Ngoài trời tối đen như mực, Tuyết Dao mặc chiếc váy xanh thướt tha leo lên chiếc xe ô tô đỗ ngay gần đó. Trịnh Tử Hằng vội vã bắt taxi nhanh chóng đuổi theo sát nút.

Chiếc Koenigsegg Trevita đỗ lại ở phía trước, Dương Phong Hy và Lục Tuyết Dao bước xuống xe lững thững dạo quanh khu phố không người. Gánh nặng dài ra theo mỗi tiếng chân cô bước, Lục Tuyết Dao bắt đầu cảm thấy dần quen với con người đi bên cạnh. Dương Phong Hy điềm đạm ân cần giống như một khía cạnh khác của tính cách. Gương mặt bần thần không ngừng nghĩ đến Trịnh Tử Hằng mà buồn bã, muốn trút bỏ thật nhiều phiền não mà chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu. Suy nghĩ quá nhiều nhưng đến lúc nói ra lại chẳng được bao nhiêu. Lục Tuyết Dao nhoẻn miệng cười gượng gạo khe khẽ thở dài ngân nga. Bỗng dưng có giọng nói thân thuộc vang vọng sau lưng réo rắt gọi tên cô, Tuyết Dao xoay người nhìn lại giật mình ngỡ ngàng bắt gặp Trịnh Tử Hằng.

“Lục Tuyết Dao!”.

Trịnh Tử Hằng nắm chặt bàn tay cô giật mạnh Tuyết Dao ngã bổ nhào về phía anh ta. Hai mắt mở to bất động ngơ ngác để mặc Trịnh Tử Hằng tự ý xềnh xệch lôi kéo mình đi ngang qua khuôn mặt sững sờ đành lòng của Dương Phong Hy. Lục Tuyết Dao đau đầu bối rối lâm vào tình huống khó xử.

Dương Phong Hy đăm chiêu suy tư xen lẫn âu lo ngồi trong ô tô chờ đợi.

Lục Tuyết Dao đối mặt Tử Hằng, trái tim vừa nhói vừa đau xót. Khi yêu cảm thấy đối phương dễ thương tốt đẹp, giờ nhìn nhau chỗ nào chỗ nẫy cũng là chướng mắt. Trịnh Tử Hằng cười khẩy giơ ngón tay vuốt nhẹ làn da trắng trẻo của Lục Tuyết Dao từ trán xuống cằm, dừng lại bên chiếc cổ thon thả mân mê.

“Trò giả nai này phải sớm chấm dứt thôi em!”.

“Ý anh là gì?”.

Trịnh Tử Hằng cay nghiệt nói từng lời khó chịu như muốn đấm vào cổ họng.

“Em bị lãnh cảm à, hay trước đây có thằng biến thái nào đã thò ngón tay vào trong váy nên mới khiến em không thích chuyện đó đến vậy?”.

“Anh nên cẩn thận với lời nói của mình. Đừng để phải hối hận!”.

“Anh không hối hận. Thậm chí anh còn đang rất vui vì được chứng kiến chủ nhân của tấm màng trinh danh giá trước mặt, hẳn là em vinh dự tự hào lắm!”.

“Anh câm mồm đi!”.

“Sao? Không đúng à? Lục Tuyết Dao, em đừng ở đấy mà tỏ vẻ thanh cao với anh. Thằng ngồi trong xe ô tô kia, nó cho em bao nhiêu? Nó đã làm gì em? Nói!”.

Trịnh Tử Hằng phát điên, máu trong người dồn lại cuồn cuộn như dòng dung nhan sôi sục nóng hừng hực sắp sửa phun trào. Anh ta hét vào mặt cô nàng ai oán giận giữ. Tuyết Dao lau vội nước mắt, nghẹn giọng không nói nên lời. Tử Hằng lấn tới đay nghiến xoáy sâu buông lời cợt nhả hành hạ tâm can cô. Từng lời nói sắc bén dằn vặt cứ thế nhát một đâm lên trái tim giãy dụa đau đớn vì thương tổn.

“Nó chạm vào em chưa? Nó nhét vào người em bao nhiêu tiền để em đi với nó, anh sẽ trả em gấp đôi, gấp ba...”.

Một cái tát “bốp” như trời giáng hằn đỏ bên má trái của Trịnh Tử Hằng. Lục Tuyết Dao mắt đỏ au như thau lửa phẫn nộ, sống mũi cay xè, gằn giọng khó khăn nhả từng từ.

“Anh mò đến bậc cửa nhà em từ cuộc sống bẩn thỉu tầm thường. Anh có bán tất cả bộ phận trên cơ thể cho lũ người đang hấp hối khổ sở vì phải thở bằng ống khao khát thèm thuồng sự sống trong bệnh viện, cũng đừng hòng...”.

“Em cứ nói như thể em vô tội! Luôn như vậy, đúng thế, luôn là như vậy. Anh đã nhìn thấy thằng khốn đó cùng em ở trong phòng thay đồ của trung tâm thương mại, ngón tay nó chạm vào lưng em hả hê sung sướng. Em đâu có yêu anh”.

Trịnh Tử Hằng bật cười mỉa mai.

“Mà thực ra... Anh cũng ngủ với Thiên Di lâu rồi!”.

“Em không yêu anh? Sáu năm rồi em không yêu ai, nhưng em đã quyết định chọn anh dù biết nó sẽ chẳng đi đến đâu. Có biết bao nhiêu người tốt hơn anh ở ngoài kia nói yêu em, tán tỉnh em, em bỏ ngoài tai để đâm đầu vào yêu anh. Em không hối hận, nhưng giờ đây em thực sự hối hận. Anh dám lấy lý do vô lý nực cười ấy để biện hộ cho hành động kinh tởm của mình. Trịnh Tử Hằng chúng ta kết thúc đi!”

Một phút... Ba phút... Bốn phút sau...

“Rốt cuộc tất cả mọi thứ xảy ra, em chỉ chờ đợi cơ hội để nói ra câu đó phải không? Sai ở đâu rồi anh sẽ sửa”.

Nước khẽ ứa ra hai bên khóe mắt.

“Không kịp rồi! Niềm tin cả anh và em đều không có thì sửa như thế nào, nghi ngờ nhau cả đời mà sống hay sao? Anh đi đi!”.

“Ừ, được thôi, anh đi! Con khốn nạn giả tạo!”.

Trịnh Tử Hằng nói xong câu đó dứt khoát quay lưng bỏ đi, bước nhanh được một đoạn, anh ta mỉm cười xoay người vòng lại đứng trước mặt cô.

“Đó thực sự là điều em muốn”.

Lục Tuyết Dao bặm môi gật đầu.

“Em đúng là đồ ích kỷ. Trên đời này chẳng có ai cần em đâu. Bởi vì em vốn dĩ chẳng hiểu tình yêu là gì, cũng không biết trân trọng người khác. Em vĩnh viễn sẽ không có được hạnh phúc, không bao giờ có thằng nào thật lòng với em cả. Lục Tuyết Dao em có biết không, yêu phải em khó chịu như có cái nhọt ở dưới mông. Đồ khốn kiếp!”

Tuyết Dao thất thần câm lặng trước câu nói thẳng thừng của Trịnh Tử Hằng. Tình cảm của cô và anh, chỉ cần đơn giản một chữ “ừ” là kết thúc tất cả. Tại sao?

Mọi thứ sụp đổ, toàn thân Tuyết Dao chết lặng. Đầu óc ong ong quay cuồng, bóng lưng cô độc lầm lũi trong bóng tối hoang mang không biết nên đi đâu về đâu. Giọng nói điệu cười mỉa mai của Trịnh Tử Hằng âm vang xung quanh đinh tai nhức óc, cứa sâu vết thương thêm rỉ máu. Cô không hề ổn một chút nào, có lẽ cô và Tử Hằng chưa thực sự hiểu nhau, có lẽ do cô đã mong đợi đòi hỏi quá nhiều. Là do vội vã nên nắm nhầm một bàn tay, hay bản thân cô thực sự vốn chẳng biết tình yêu là gì? Cho đến khi anh ta đập tan hết tất cả, để cô trốn chạy trong sự sợ hãi. Giờ đây anh ta lại tìm đến cô hóa ra chỉ để xé nát con tim này và phá vỡ lời hứa của mình. Lời lẽ ấy khiến Tuyết Dao chết nghẹn. Cô bơ vơ lạc lõng như đống giấy vụn vò nát bị vứt chỏng chơ bên vệ đường. Những lời nhẫn tâm xúc phạm nặng nề đó thốt ra từ chính miệng anh ta vì thế càng trở nên nghiêm trọng hơn. Là ai mới bỏ rơi ai?

Bóng dáng Dương Phong Hy thấp thoáng trong xe. Tuyết Dao nhìn thấy tia sáng dìu dịu. Con người này tốt nhất không nên dây dưa vào làm gì nhưng cảnh tượng nhơ nhuốc dơ bẩn của Trịnh Tử Hằng và Thiên Di chợt hiển hiện. Cơ thể tái tê nhức buốt run rẩy như băng lạnh từng bước tiến lại gần Phong Hy. Sự trống trải lạnh lẽo mênh mang kịp thời bắt lấy tấm phao cứu sinh phía trước. Lay lắt sắp lụi tàn như ngọn đèn dầu trước gió, giờ đây cô chẳng khác nào con thiêu thân lao mình vào đốm lửa. Thái độ Trịnh Tử Hằng khiêu khích đầy thách thức. Chơi với lửa thật muốn bỏng tay. Âm thanh công kích văng vẳng lặp đi lặp lại thôi thúc giục giã.

“Em bị lãnh cảm à? Tấm màng trinh danh giá? Biến thái? Giả nai ư? Mà thực ra... Anh cũng ngủ với Thiên Di lâu rồi!”.

Dương Phong Hy lo lắng sốt sắng hỏi: “Em không sao chứ?”.

Lục Tuyết Dao mở toang cánh cửa xe cắt ngang câu nói xã giao, leo lên người Dương Phong Hy bất ngờ hôn anh ta. Hơi thở nồng nàn bỏng giẫy như than đỏ, hai chân táo bạo chủ động khóa chặt lấy vòng eo. Cặp mắt mở to trợn ngược kinh ngạc, cô gái làm anh ta không kịp trở tay với phản ứng đường đột khó tin của cơ thể, cứ thế dần dần khép lại chìm đắm trong làn môi mềm mại dịu dàng thành thục. Ngón tay thon dài đồng điệu cùng nhịp tim hối hả vuốt nhẹ từ má di chuyển chầm chậm xuống phía dưới, động chạm đến ngực cô. Tuyết Dao chợt khựng lại gục đầu vào vai anh ta bật khóc dữ dội. Phong Hy vòng tay ôm trọn lấy cơ thể đang thút thít nức nở ấy vào trong lòng.

Ngày tháng lần lượt đến và đi vô nghĩa, vệt nước mắt lăn dài ướt đẫm gối và hai cánh tay áo. Ruột gan thắt lại. Vậy cũng tốt, giờ đây Lục Tuyết Dao lảng tránh mọi người, mất tích đến một nơi không ai biết, điện thoại tắt máy không liên lạc được. Đi một mình, ăn một mình, ngồi một mình không cần trò chuyện. Tình yêu làm cô thiếu thốn, nhưng khi không còn nó ở bên cạnh Tuyết Dao phát hiện ra mình vẫn sống tốt, rất tốt là đằng khác, lòng cô nhẹ bẫng thanh thản. Trải qua vài ba mối tình Tuyết Dao dần hiểu ra, đôi khi ngừng rung động, ngừng yêu thương mới là hạnh phúc nhất. Được ngắm nhìn mọi việc với đôi mắt của một người vô lo, vô nghĩ. Nụ hôn mù quáng với Dương Phong Hy coi như trả lại Trịnh Tử Hằng cảm giác bị đâm lén sau lưng.
 
Bên trên