Truyện ngắn Calista

Rouge

Gà con
Tham gia
30/9/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
Phần 1.​

"Helena trong bộ đồng phục mới xoay vòng trước đám bạn bè, áo trắng dài tay với chiếc váy đen đơn giản nhưng thanh lịch cũng khiến một Helena cá tính trở thành thục nữ. Calista đứng giữa đám Siel nhìn cô cười không ngớt.

Cả bọn đứng bên cổng trường, khi Anege dán mắt vào điện thoại đi ngang qua, chẳng ai chú ý đến cô cả.

Ngược lại, Eugane đi cùng đám bạn thân vào trường, cậu nổi bật đến nổi ai đi qua cũng ngoái lại nhìn. Nhưng Lizzy ở phía xa lại chỉ chăm chăm nhìn về phía giáo viên, ánh mắt cô rơi vào một thầy giáo trẻ có ngoại hình điển trai đang bận rộn hướng dẫn học sinh.

Thơ thẩn bên hàng lang là Dora, Helena và Calista thân thiết nắm tay nhau đi qua, một lúc sau thì thấy Elle chạy hối hả đến, vừa xoay người, Anege nhỏ con đã lướt qua ngay lúc cô không để ý.

Chợt nghe bên tai, tiếng trống tập trung vang lên.

Dora vội vàng chạy theo.

Không khí náo nhiệt đó, khi cô hòa vào đám học sinh hùa nhau chạy xuống sân trường tập trung. Chuyện này chẳng bao giờ xảy ra ở sơ trung.

Ngày khai giảng đầu tiên, trường phổ thông số III.

Hôm nay, bầu trời nhuộm một màu xanh thẫm."



tumblr_ok1h63eMUr1re8kupo1_r1_1280.jpg

Nguồn: http://flyco.tumblr.com/
Tôi rất quý Helena, đến nỗi bị ám ảnh mỗi khi nghĩ về cô ấy.

Chúng tôi từng là bạn thân với nhau, thật tệ, khi tôi nói chuyện này trong lúc tôi đang bị cô lập. Tôi biết không phải Helena, nhưng tôi cũng biết Helena vẫn chơi với bọn Filly và Siel, cho nên bọn chúng mới là những đứa cô lập tôi, Helena chẳng qua đang giận tôi thôi.

Tôi còn Mariana bên cạnh, nhưng chúng tôi chẳng hiểu nhau mấy, Mariana có vẻ thích thú đến chuyện tình cảm trai gái hơn tôi, vì vậy tôi thường hay ngồi một mình, có lúc làm bài tập, có lúc chẳng làm gì.

Tôi ít khi nói chuyện với mọi người trong lớp, nên chẳng ai đến nói chuyện với tôi cả.

Cô đơn, Eugane nói tôi như vậy. Trông tôi như một bông hoa đang héo úa.

Tôi biết Eugane, cậu ấy là cậu bạn lớp bên nổi tiếng nhất trường, tôi thấy làm lạ bởi Eugane tự dưng bắt chuyện với tôi, mặc dù chúng tôi chưa nói chuyện với nhau lần nào. Lúc đó tôi đang ngồi một mình ở góc sân, một chỗ khuất hiếm người qua lại, Eugane hẳn hay tới đây lắm, vì vậy tôi chỉ ngồi có một lúc là thấy cậu ấy một mình đi qua đây.

Eugane đứng bên cạnh bắt chuyện với tôi, cậu ấy cũng dễ nói chuyện đấy chứ, tôi nghĩ, tôi chợt nhớ đến chuyện Helena thích Eugane, tôi cũng tò mò không biết tại sao Helena lại thích Eugane nhỉ, cô ấy không đến nỗi thích người khác vì vẻ ngoài.

“Dạo này cậu hay đi một mình thế? Đám bạn của cậu đâu?”

“Chắc có việc gì đó… vậy”, tôi trả lời đại, tôi không nghĩ Eugane mà cũng nhiều chuyện như thế. Kết quả cậu ấy bật cười, nói: “Không phải cậu đang bị cô lập chứ? Từ đầu năm tới giờ, tớ có bao giờ thấy cậu đi mình đâu.”

Tôi nghĩ, liên quan gì tới cậu, nhưng không nói. Eugane chợt hỏi: “Cậu nghĩ mình hiểu bạn mình được bao nhiêu Calista?”

“Tớ hiểu rất nhiều, chẳng sao cả, qua một thời gian là bình thường lại thôi.”

“Cậu lạc quan thật. Mâu thuẫn qua thời gian chỉ càng thêm sâu sắc thôi, sao cậu không nhìn lại mình nhỉ?”

Tôi tức tối không hiểu sao Eugane nổi tiếng mà lại đến châm chọc tôi như vậy, chẳng có gì thú vị cả.

“Calista, tớ từng gặp trường hợp này rồi. Người bị cô lập có thể chẳng bao giờ thấy được vết thương của mình, bởi họ biết rõ hơn ai hết khi chạm vào vết thương đó sẽ đau đến cỡ nào, nhưng tớ mong cậu đủ mạnh mẽ để tự chữa lành nó. Cậu chỉ có thể tự giúp chính mình, mọi hình thức giúp đỡ hay cổ vũ của kẻ khác đều là tạm bợ. Cậu biết cái gì quý nhất của cậu để giữ gìn mà nhỉ?”

Eugane nói rồi bỏ đi, khi tôi thật sự thấm câu nói của Eugane là lúc tôi vô tình làm rơi một quả táo, tôi tự nhặt lên, bề ngoài nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi bổ ra, bên trong đã bị dập từ lúc tôi làm rơi rồi, tôi tự hỏi, tôi hiểu bạn mình tới đâu nhỉ, thật sự tôi có hiểu nhiều như tôi tưởng không.

Mariana lay tôi, bảo: “Helena uống sữa chua kìa, không phải nó bảo nó không thích sữa chua hả?”

“Con đó nó nói dối hoài thành thói rồi”, cô ấy nói tiếp.

“Về lớp đi”, tôi bảo Mariana.

Tôi lại gặp Eugane khi đi ngang hàng lang, cậu ấy đang trò chuyện với bạn bè, Eugane dường như luôn nổi bật ở mọi nơi, tôi hơi ghen tỵ trước khả năng ứng biến tự nhiên đó của Eugane, mặc dù cậu ở đâu cũng luôn có người nhìn chằm chằm về phía cậu. Tôi chẳng được vậy, tôi rất nhút nhát..

Eugane nhìn thấy tôi, cậu ấy cười với tôi một cái, tôi đang không hiểu gì, thì Mariana hỏi nhỏ tôi với Eugane đang hẹn hò à, tôi không muốn trả lời, vì chẳng có gì để nói, bọn tôi chỉ nói chuyện với nhau có một lần. Nhưng tin đồn bốn phía ghê gớm hơn tôi tưởng, tôi hay Eugane còn chưa nói gì, mọi người đã như đinh đóng cột nói rằng bọn tôi hẹn hò rồi.

Tôi biết chuyện này chỉ làm Helena giận tôi thêm thôi. Quả nhiên, mỗi lần vô tình đi qua tôi, Helena đều làm mặt lạnh hoặc cố gắng không nhìn thấy tôi. Mariana bảo Helena đã lập nhóm mới chơi rồi, tôi nghe ra giọng Mariana ghét Helena lắm.

“Helena nè, nhóm trưởng, còn hai nhỏ nữa là Anege với Lizzy. Hai đứa kia học hành tàm tạm, con nhỏ Lizzy thì không ai chơi, con còn lại thì như đứa tự kỉ, suốt ngày một mình. Helena mà đến nỗi phải chơi với hai đứa đó, đúng là không biết xấu hổ. Lần này thì nó muốn chính thức cạch mặt bọn mình rồi đấy Calista.”

Chợt tôi nhớ cách đây hai tuần, lúc đó tôi còn chơi với bọn Siel và Filly, Mariana cũng nói rằng Helena đang bị cô lập. Siel lúc đó nói: “Nó bỏ bọn mình chơi với mấy bọn trong lớp, giờ thì chả đứa nào trong lớp bắt chuyện với nó nữa, Helena bị cô lập rồi, thấy không Calista?”

Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm nói: “Chẳng qua nó không thèm bắt chuyện với ai thôi. Cô lập gì chứ.”

“Nhưng không phải, nó lúc nào cũng là người bắt chuyện trước à?”, Marinia chợt nói, tiếng ống hút sột soạt của Filly bên cạnh dừng lại hẳn.

Siel một mồm đồ ăn từ từ nuốt xuống nhìn sang tôi, Filly ngẩng lên, do dự bảo: “Nói vậy thì, Helena bị cô lập hồi giờ rồi?”

Tôi lúc đó, vẫn bình tĩnhnói: “Tớ thấy nó tự cô lập bản thân thôi, chứ ai mà cô lập nỗi nó.”

Helena trong tâm trí của tôi là như vậy, à không, dường như luôn như vậy. Chúng tôi chơi với nhau đã từ tiểu học, lên sơ trung, các bạn nữ chia bè phái, tôi cũng nghe Helena lập thành một nhóm mặc dù tôi chẳng muốn, Mariana, Siel và Filly cũng nhanh chóng vào trong nhóm này. Nhóm bọn tôi rõ ràng có ảnh hưởng hơn hẳn so với các nhóm khác, một phần do Helena có quan hệ rộng rãi, trong trường ai cô ấy cũng quen cả, ngược lại hoàn toàn với tôi, tôi chẳng tự tin như Helena. Có lần Helena bảo tôi nhút nhát, tôi phật ý bảo không phải, nhưng Helena chỉ cười chẳng nói gì, mặc dù những lúc đông người như đi xuống căn tin, đều là cô ấy đi mua đồ giúp tôi. Helena quan tâm người khác lắm, đó là nét đẹp của cô ấy, vì vậy mọi người thường thích chơi với Helena, tôi cũng chưa từng nghe ai nói xấu Helena cả, đủ thấy cô ấy được mọi người quý mến thế nào.

Helena rất thông minh, nhưng chẳng bao giờ nghiêm túc học hành, tôi luôn cảm thấy Helena giỏi hơn tôi rất nhiều, cô ấy biết nhiều thứ, mặc dù có nhiều thứ Helena nói tôi không hiểu. Helena luôn đi trước tôi một bước, bởi vậy tôi chỉ có thể đi phía sau, nhưng lúc đó Helena còn quay lại đợi tôi…

Bây giờ thì, tôi thầm nghĩ, chỉ mong, Helena mau nguôi giận để chúng tôi lại chơi với nhau.

“Cậu lạc quan thật. Mâu thuẫn qua thời gian chỉ càng thêm sâu sắc thôi, sao cậu không nhìn lại mình nhỉ?”

Giọng Eugane chợt xuất hiện trong đầu tôi, tôi hoang mang không hiểu, mâu thuẫn cái gì và tại sao tôi phải nhìn lại chính mình?

Dạo gần đây, Mariana hay nói về Anege với tôi, tôi chưa bao giờ để ý bạn nữ tên Anege ấy, dường như mỗi lần cố tình nhìn Anege, cô ấy liền biến mất ngay trước mắt vậy. Vì không biết nhiều về Anege nên tôi chẳng dám cùng Mariana phán xét gì người ta, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện mỗi khi Mariana hỏi ý kiến. Nhắc đến mới nhớ, từ lần nói chuyện với Eugane, tôi chẳng gặp cậu ấy lần nào nữa, có vẻ Eugane cũng giống tôi, ngại mọi người hiểu nhầm, dù sao thì tôi cũng không muốn mang rắc rối cho Eugane.

Eugane tốt bụng đấy chứ, tôi nhận thấy khi cậu ấy giúp đỡ một bạn nữ bị té đầu hàng lang, sau đó tôi giật mình nhìn lại, đó là Elle.

Elle là cô bạn bị Helena bắt nạt hồi sơ trung, nói là bắt nạt vậy thôi chứ thực ra Helena chẳng đánh đấm gì cô ấy cả, tôi ở cạnh Helena nên tôi biết, cô ấy cùng lắm là nói xấu vài ba câu trước mặt Elle. Tôi không hùa theo Helena nhưng cũng không làm gì giúp đỡ Elle. Khi lên phổ thông, Helena đột nhiên không bắt nạt Elle nữa, có lẽ vì Elle bây giờ đã có một chân trong ban cán sự học sinh trường, bắt nạt thì không nhờ vả gì được nữa, tôi đoán Helena nghĩ vậy.

Elle nhìn thấy tôi, cô ấy đi lại gần, bắt chuyện: “Calista không chơi với Helena nữa à?”

Tôi thấy Helena còn giận mình lâu lắm, nên cũng không biết thế nào mới phải, đành nói đại: “Có lẽ vậy.”

Tôi chợt nhớ lại, Elle không có bố, bố mẹ cô ấy ly hôn sau khi Elle ra đời, tin đồn về bố Elle rất tệ, người ta nói bố Elle đi ngoại tình, cặp kè với nhiều phụ nữ không ra gì, mẹ Elle cũng chẳng tốt lành gì, đến năm Elle học sơ trung, bà ta cũng có tình nhân mới mà Elle phải gọi là dượng, tin đồn này lan truyền đi khắp nơi, đến cả trường Elle đang học. Bọn Helena liền bắt nạt cô ta suốt những năm sơ trung, còn tôi lúc đó chẳng làm gì ngoài đứng nhìn.

“Thật ra hồi đó bà không bắt nạt tui, nên tui chẳng ghét bà. Nhưng tui thấy bà học giỏi vậy thì chắc bà rất thông minh, vậy sao bà chơi với tụi nó, trong khi tụi nó toàn làm điều xấu. Có lẽ tụi nó không sợ quả báo, nhưng bà cũng không sợ mình bị quả báo theo sao?”

Elle nhắc lại chuyện cũ, có lẽ giữa chúng tôi chẳng có chuyện gì để nói ngoài chuyện này, tôi hiểu Elle từng rất chán nản, bởi cô ấy không bị đánh cũng không bị cô lập hoàn toàn, Elle cũng có bạn thân, là người bạn ngồi cùng bàn. Nhưng mỗi lần thấy bọn Helena đi ngang qua, Elle thừa nhận với tôi rằng cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi, bởi những gì Elle đã trải qua, những lần chúng viết lên bảng cô là đứa trẻ không ra gì và có cha mẹ chẳng ra gì, chúng bêu rếu cô mỗi lần đụng mặt, đã vậy, bản thân cô thậm chí không hơn nổi bọn chúng cái gì, từ học tập cho đến thể thao, cô đi học mà luôn lo sợ rằng, một ngày nào đó, cả người bạn ngồi cùng bàn cũng không dám nói chuyện với cô.

Elle nói tôi là người tốt, cô ấy luôn cảm thấy vậy. Elle bảo tôi vừa xinh lại học giỏi, cô ấy ngưỡng mộ tôi (ngượng), nhưng cô ấy ghét bạn của tôi, Helena, một người không xinh xắn, tính cách lại khó ưa, đã vậy học cũng không tệ chút nào, Helena chỉ đứng sau mỗi tôi trong tất cả các môn học. Tất nhiên, nếu có môn nói xấu người khác, Helena chắc chắn sẽ đứng nhất.

Elle mở lòng tâm sự với tôi mọi chuyện, tôi ngạc nhiên không biết Elle nghĩ về mình như thế và những cảm xúc của cô ấy có trong những năm sơ trung đen tối đó. Tôi chợt cảm thấy mình hiểu và cảm thông cho Elle biết nhường nào, có lẽ vì tôi cũng đang ở trong tình trạng tương tự, nhưng tôi cũng biết rõ người ghét Elle nhất không phải là Helena, nhưng tôi không nói sự thật với Elle. Elle thất vọng nhìn tôi, tôi nói thêm, Helena không phải như cô ấy nghĩ.

Tôi cảm thấy tôi bây giờ chẳng khác gì bọn đạo đức giả, tôi chẳng khác gì Elle mấy năm trước, có lẽ tôi nên hỏi Elle làm cách nào vượt qua tình trạng lúc này nhưng chính suy nghĩ đó lại khiến tôi xấu hổ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Rouge

Gà con
Tham gia
30/9/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Calista
Phần 2.
"Năm nhất tính bên nam thì Eugane là nổi nhất, còn bên nữ thì là Calista, bởi cô vừa xinh đẹp lại học giỏi, tuy hơi khó gần nhưng rất tốt bụng. Ai cũng biết Calista là bạn thân của Helena, cả hai đã chơi thân với nhau từ hồi tiểu học. Nhưng lên sơ trung, các bạn nữ chia phe phái, một vài người từ quen với Calista sang quen với Helena, và người quen từ Helena quen ngược sang Calista, cứ thế là thêm ba người, Marinia, Siel, Filly, lúc này đang đi cùng Calista, quan hệ của năm người tất nhiên là thân thiết hơn bạn cùng bàn rồi. Nhóm của Calista cũng có sức ảnh hưởng hơn các nhóm bạn nữ khác trong khối, vậy nên bị để ý nhiều hơn cũng không lạ lùng gì.

Chẳng hạn như dạo gần đây ai cũng thấy Calista thường đi với Marinia, như một vài tin đồn nói thì có vẻ Helena đang chiến tranh lạnh với đám bạn, bởi mọi người thấy cô hay đi một mình. "

Gần đây, mỗi lần Eugane đến tìm tôi, Mariana đều cố ý kiếm cớ bỏ đi. Cô ấy như ngấm ngầm bảo tôi rằng, để không gian riêng tư cho hai người vậy. Tôi dở khóc dở cười đính chính, bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường, không có tình cảm kì lạ gì với nhau đâu. Mariana nghe nhưng không tin.

Mọi người cũng cho rằng bọn tôi rất đẹp đôi, Eugane nghe vậy thì không nói gì. Tôi luôn tôn trọng cậu ấy, bởi có lần Eugane nói rằng cậu ấy có người để thích rồi, tôi cũng không phải gu của cậu ấy. Thật ra lúc nghe xong, tôi còn thấy nhẹ nhõm, vốn tôi không nói chuyện nhiều với bọn con trai trước giờ, vì thế luôn cảm thấy có rào cản nào đó ngăn cách giữa chúng tôi, nhưng khi Eugane thẳng thắn nói vậy, tôi chợt cảm thấy muốn biết về cậu ấy nhiều hơn, và trên hết, chúng tôi chẳng có gì mập mờ ở đây, vì vậy tôi cảm thấy rất trong sáng mỗi lần nói chuyện riêng với Eugane.

Thật ra gần đây tôi chẳng chú tâm vào học hành cho lắm, tôi chẳng có hứng thú, tôi thường ngồi một mình hàng giờ để không làm gì cả, chỉ để suy nghĩ lung tung.

Eugane bảo rằng tôi đang bị trầm cảm. Tôi nói: “Tớ chỉ lười thôi mà, đâu phải có bệnh gì đâu.”

Tôi chứng minh với cậu ấy bài vở tôi vẫn làm đầy đủ, chuyện không chú ý bài giảng trên lớp tôi không nói, nhưng tôi có cảm giác dường như Eugane biết hết.

Có lẽ tôi trầm cảm thật. Tôi chẳng có hứng nói chuyện với ai cả, Mariana hay thậm chí là Eugane. Tôi cố gắng giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường khi ở nhà, đôi khi tôi cảm thấy mệt đến như rã rời, không thể làm gì được nữa, nhưng khi đến lúc nằm trên trường, tôi lại chẳng thể chợp mắt.

Eugane hay kể chuyện cho tôi nghe, cậu ấy cũng hay giúp tôi ôn bài chuẩn bị kì thi nữa, mặc dù tôi luôn cảm thấy mình rất khó tập trung, học khó vào. Tuy vậy, kì thi cuối học kì I sắp đến rồi.

Thời tiết đã trở lạnh hơn, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, một suy nghĩ như có như không lướt qua đầu tôi, rồi cúi xuống, nhìn bảng công thức trong vở, cố gắng nhẩm cho thuộc.

Tôi nhớ những năm trước, những năm sơ trung đã lâu lắm rồi, nhà tôi lúc đó vẫn chưa chuyển đến gần trường như bây giờ. Và nhà Helena thì cách xa nhà tôi, mặc dù vậy, Helena vẫn chạy đến nhà tôi chơi đều đều hai lần một tuần, cứ chiều nào rảnh là cô ấy lại đến.

“Tại vì mình rảnh thôi! Nên xuống chơi cho đỡ chán!”

Helena lần nào cũng nói: “Có xa lắm đâu, đi ba mươi phút là tới à.”

Tôi rất vui, rồi cũng quen thói, vài lần tôi rủ Helena xuống chơi, cô ấy lại ngại đường xa, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn lết bộ tới. Tôi ở nhà tự làm vài món ăn vặt đợi cô ấy, bởi tôi biết có đồ ăn ngon là Helena sẽ hết giận ngay.

“Mình chưa bao giờ giận Calista. Bọn mình rất hợp nhau mà, sao giận nổi.”

Tôi biết thừa Helena nói dối, nhưng cô ấy rất tốt bụng, tôi cảm thấy trên đời này ngoài Helena ra, chẳng có ai tốt như vậy cả, Helena cũng có vài tật xấu, như thường bỏ tôi một mình chạy đi chỗ khác rong chơi với bạn khác, đến lúc nhớ ra thì lại quên mất bỏ tôi ở chỗ nào, hoặc như Helena hay nói dối, chúng tôi rất hợp nhau, nhưng thật ra tôi với cô ấy chẳng có điểm nào hợp nhau, sở thích cũng khác, và đáng ghen tỵ nhất là Helena chẳng biết nấu ăn, cũng không biết làm việc nhà, cô ấy như tiểu thư ở nhà vậy, nhưng đến chỗ tôi, thấy tôi làm việc nhà, cô ấy cũng hăng hái giúp đỡ, mặc dù chẳng giúp được nhiều, mọi việc vẫn là tôi làm hết.

Tôi vẫn vui vì có Helena lẻo nhẽo bên cạnh, dù lần nào đến chơi, tôi cũng bận làm việc nhà nhiều hơn là chơi cùng cô ấy.

Có lần Helena bảo cô ấy không biết ăn cay, nhưng thấy tôi ăn cay hoài, sợ chịu thiệt, cuối cùng Helena cũng học ăn cay, còn tự hào nói rằng, tôi với cô ấy lại có thêm một điểm chung.

Ngôi nhà của tôi to và rộng, nhưng thường không có người vào ban ngày, vì mọi người trong nhà đều phải làm việc. Tôi lúc đó, tuy còn nhỏ nhưng đã có thể nấu ăn, dọn dẹp, giữ cho nhà cửa sạch sẽ, làm việc xong thì tôi thường học bài, học xong cũng là lúc đến giờ cơm tối, tôi lại tiếp tục chạy đi đặt cơm, chuẩn bị bữa tối trước khi cả nhà về.

Từ trường trở về nhà, những buổi chiều hằng ngày của tôi vẫn cứ diễn ra điều đặn như vậy. Nhưng khi thân với Helena, cô ấy liền làm phiền tôi nhiều hơn, có lúc Helena gọi điện thoại đến tôi, bọn tôi nói chuyện suốt cả chiều, đến tận khi tôi bận chuẩn bị bữa tối thì mới chịu ngưng. Tôi hơi hờn ghen Helena mỗi lần như thế, vì cô ấy chẳng bận rộn gì, chủ yếu chơi và chơi, Helena chẳng dành nhiều thời gian cho việc học, nhưng mỗi lần cô ấy chăm một tý thôi, là tôi bị Helena cho rớt đài ngay.

Có lẽ đó là Helena giỏi bẩm sinh, vì vậy tôi không ghen tỵ nữa, mà tôi cho rằng mình nên cố gắng nhiều hơn, ít ra thì chỉ cần tôi vẫn học giỏi thì tôi với Helena vẫn thân với nhau, và chẳng ai chen ngang được.

Tôi thừa nhận mình không tự tin như Helena, và cũng chính điều đó khiên tôi ngưỡng mộ Helena, cô ấy dường như được cả lòng nhiều thầy cô quý mến, bố mẹ Helena cũng là người có địa vị, tôi thường thấy mẹ Helena lên trường, thậm chí có lần tôi còn thấy Helena bị cô giáo dữ dằn nhất trong trường trêu chọc như bình thường. Đám bạn học cùng Helena lúc đó chỉ biết trố mắt ra nhìn ngưỡng mộ không thôi, mà Helena lại coi như chẳng có chuyện gì, cô ấy chơi đều với mọi người, đôi lúc tôi còn cảm thấy ngưỡng mộ cái tính cách đó của Helena.

Chị tôi thường chọc tôi có được một cô bạn hết lòng như vậy, không giống chị, càng lớn càng gặp toàn những đứa bạn không ra hồn.

Tôi lúc đó không hiểu, vì dường như tôi dốc hết cả may mắn cả đời ra làm bạn thân với Helena, nên tôi không thấy được những khoảng tối giản đơn như vậy ở ngay bên cạnh mình.

Thậm chí đến tận bây giờ, tôi vẫn ngây thơ trông chờ Helena thôi giận, bởi tôi rất quý Helena cũng như Helena rất quý tôi vậy, tôi không biết mình đã sai điều gì, nhưng tôi không ngờ nhất, điều mà tôi không biết lại khiến tôi và Helena không bao giờ quay lại như xưa được nữa.

Mariana nói, Helena nghĩ rằng tôi chỉ lợi dụng cô ấy.

“Ai nói chuyện đó với Helena vậy?”, tôi hỏi lại Mariana.

“Ai biết, chắc là bọn Filly với Siel. Bọn nó cũng đầu tiêu rủ Helena cạch mặt bọn mình mà. Hồi còn chơi với bọn nó, tớ cũng thấy con Siel chẳng ra gì rồi, suốt ngày toàn trai gái, chắc nó thấy bọn con trai thích cậu nhiều hơn nên bày trò cho bỏ ghét.”

Tôi không biết chuyện Siel gì đó có thật hay không, nhưng chuyện Helena nghĩ tôi chỉ lợi dụng cô ấy chắc chắn là thật. Tôi không biết phải nghĩ thế nào về Helena nữa, cảm giác thất vọng trong tôi kinh khủng đến mức tôi không chịu đựng nỗi.

Dường như Helena với Anege gì gì đó rất thân với nhau, mỗi lần nhìn thấy họ, tôi liên tục tự hỏi, tại sao Helena nghĩ rằng tôi lợi dụng cô ấy?

Có vẻ đó mới là khúc dạo đầu của cơn ác mộng sắp đến với tôi.

Một hôm tôi đến lớp hơi sớm, tôi ngồi một mình chẳng nói chuyện với ai cả, tôi lấy vở ra viết bài, Helena cũng đến sớm, nhưng cô ấy chẳng ở trong lớp mà cùng Anege ra ngoài. Tôi nhìn Anege và nhận ra, có vẻ Helena còn quý cô ấy hơn cả tôi, nhưng rồi vì ngẩng lên mà tôi phát hiện ra, tôi đang bị bàn tán, trong chính lớp của mình.

Tôi hối hận vì đến sớm, Mariana vẫn chưa đến đây, cảm thấy bức bối, tôi cầm sách vở đi ra ngoài. Lạy hồn, bọn Filly và Siel còn bơm đặt điều gì sau tôi nữa mà ánh mắt mọi người thay vì làm lơ tôi như mọi hôm, lại nhìn tôi chằm chằm như muốn moi hết ruột gan bên trong tôi ra vậy.

Tôi biết mình yếu đuối, nhưng bất lực ở chính chỗ tôi biết mà chẳng thể làm gì cả.

“Đừng để ý đến bọn đấy. Bởi bọn đấy chẳng làm được gì ngoài bêu rếu nói xấu cậu cả”, Eugane tinh tế nói với tôi, mặc dù tôi chẳng nhắc đến chuyện này một câu nào.

“Ngôn từ cũng rẻ bèo, thứ to nhất cậu có thể nói chỉ là con voi thôi”, Eugane nói tiếp.

Tôi hiểu, nhưng tôi lại nói: “Nhưng nó lại từng bước từng bước lấy hết đi sự tự tin cuối cùng còn lại của tớ.”

Trông tôi chắc là thảm hại lắm, Eugane càng cố gắng nói tích cực bao nhiêu, tôi càng tiêu cực bấy nhiêu. Cả Helena còn không hiểu tôi, thì làm sao Eugane hiểu tôi được.

Trong khoảnh khắc nhận ra điều này, tôi chợt cảm thấy mình cô đơn vô cùng.

Mariana cố gắng an ủi tôi rằng, mọi người chỉ không lơ tôi như mọi ngày thôi, chứ không bơm đặt điều gì sau lưng cả. Tôi không có tâm trạng để nghe mấy lời giải thích tự biên tự diễn của Mariana, chợt cô ấy nói: “Bọn Siel với Filly bảo với mọi người rằng, bọn nó không chơi với cậu nữa chỉ vì cậu lợi dụng bọn đấy.”

Tôi hỏi lại Mariana: “Tớ lợi dụng gì bọn đấy vậy?”

Tôi không nhớ được Mariana đã nói gì sau đó, tai tôi cứ ù đi, cảm giác mệt mỏi cũng những ngày ngủ không yên giấc bắt đầu đè nặng lên tôi, nhưng tôi vẫn cố gượng dậy. Tôi cảm thấy mình đang rơi tự do trong vực sâu không đáy vậy, ai đó cứu tôi, chỉ cần một cọng rơm giơ ra thôi, tôi vẫn cố gắng giữ lấy, nhưng tôi không thấy được gì cả.

Tôi đợi Mariana cùng đi lớp như mọi ngày, tôi không gặp Eugane nữa, tôi sợ gặp cậu ấy, bởi tôi tôn trọng cậu ấy, tôi không muốn tôi của bây giờ lại ảnh hưởng đến Eugane.

Tôi chợt nhớ có lần tôi hỏi Eugane tại sao lại bắt chuyện với tôi, một kẻ đang bị chính bạn bè mình cô lập, cậu ấy bảo cậu ấy chỉ đang cố gắng giúp chính bản thân mình thôi. Tôi không hiểu, Eugane nói tiếp: “Tớ từng bỏ rơi bạn của mình, Calista. Cảm giác đó nó đang và sẽ theo tớ cả đời, cho đến một lúc nào không còn cảm nhận được gì nữa, có lẽ lúc đó tớ mới thôi hối hận. Tớ đã thấy bạn tớ sa ngã, nhưng thay vì cố gắng kéo cậu ấy lên, tớ lại nghĩ rằng cậu ấy có đủ mạnh mẽ để đứng lên được, nhưng tớ không hiểu bạn tớ nhiều như tớ tưởng.”

“Vậy cậu bạn đó giờ thế nào?”

Eugane không nói, chỉ cười buồn. Nhưng tôi cũng đoán ra được.

Bầu trời, tôi ngẩng lên, nghĩ, noel sắp đến rồi, kì thi cuối kì cũng đã kết thúc.

Hôm nay đã có thể thảnh thơi rồi.

Tối hôm đó, tôi đi mua một chai thuốc cháy dùng để trừ sâu. Cô bán hàng chẳng nghi ngờ gì tôi cả, tôi đã lấy trộm tiền của mẹ dùng để mua đồ ăn sáng mai.

Tôi nhớ vị của chai thuốc đó chẳng ngon gì, có cho tôi uống lại tôi cũng không bao giờ uống.

Trước khi ngã xuống, tôi đã thấy bầu trời đầy sao.

Tôi nằm gục ngoài trời, sau nhà, cả đêm đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Rouge

Gà con
Tham gia
30/9/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Calista
Phần 3.
"Ngày lễ nghỉ đông diễn ra, Calista tự tử bằng thuốc, cô được đưa đi sơ cứu kịp thời nhưng cũng mất dần khả năng nhìn, nói. Người ta nói khi Calista còn tỉnh táo, cô đã gào tên những người cô hận, Calista không hề nhắc đến Helena, và cô qua đời ngay sáng hôm sau."

Khi tôi tỉnh lại, ánh mặt trời phản chiếu qua cánh cửa kính làm tôi chói mắt.

Tôi muốn nói gì đó với Mariana, nhưng khi mở miệng tôi phát hiện mình không nói được gì nữa, mà tôi cũng chẳng nghe được Mariana đang nói gì. Thật tốt, tôi nghĩ.

Tại sao tôi vẫn còn sống nhỉ? Tôi cảm thấy cả người khó chịu vô cùng, dường như từng tế bào trong tôi đang cháy lên. Chợt tôi nhỏ nước mắt, tôi không nghe được mẹ và chị đang nói gì, cả Mariana ở bên kia đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhìn qua tờ giấy trên bàn, là giấy xin phép, có lẽ Mariana đến đưa giấy xin phép dùm tôi.

Tôi mong vừa không mong Helena đến đây thăm tôi.

Helena chẳng đến.

Eugane đến thăm tôi, cùng một cô bạn nhỏ nhắn nữa.

Là ai nhỉ?

Tôi không nhận ra mãi đến khi lờ mờ đoán được Eugane nói chữ Anege. Tôi giật nảy mình, kim cắm trên tay tôi bị lệch đi, mọi người hối hoảng, Anege mấp máy môi gì đó, tôi chẳng hiểu cô ấy nói gì, nhưng cô ấy đến gần tôi, rút kim trên tay tôi ra rồi cắm sang tay khác.

Giỏi thật, tôi thầm khen ngợi. Tay Anege rất mềm, dường như cô ấy chẳng phải làm việc nặng thường xuyên, cũng giống như Helena. Tôi không muốn nghĩ tới Helena nữa, tôi hiểu rằng mọi người vẫn chưa biết tôi đã làm gì, tôi thấy cây nhiệt kế bên cạnh mình, à, hóa ra họ đang tưởng tôi sốt.

Anege dịu dàng quá, tôi khóc khi cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, miệng mấp máy như đang bảo sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi không biết có phải Anege nói vậy không, tôi không biết, nhưng cô ấy lại làm tôi bật khóc, khóc lại chẳng ra tiếng, tôi cứ thều thào chẳng nói ra được chữ nào.

Nhưng ít nhất khi tôi còn tỉnh táo, tôi vẫn muốn cố gắng một cách vô vọng như vậy. Tôi cố gắng thều thào với Anege về Filly và Siel, rằng tôi hận bọn nó thế nào, rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn nó, cảm giác Anege mang lại dường như còn quen thuộc hơn cả Eugane, tôi nhận ra cô ấy hiểu những gì tôi nói, tôi lại khóc.

Tôi nhìn thấy Eugane và Mariana đang nói chuyện gì ở trước cửa.

Tôi thấy mẹ tôi và chị tôi thỉnh thoảng đi qua lại.

Tôi nằm mà chẳng ngủ được, tôi cố gắng thu hết hình ảnh ngôi nhà của mình vào trong mắt rằng tôi sẽ nhớ nó lắm. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên như bị thiêu đốt nhưng tôi chẳng có sức mà kêu lên nữa.

Lần đầu tiên, tôi nhìn mặt trời lặn xuống đến mơ hồ.

Mẹ lại cắm nhiệt kế cho tôi, nhưng vẫn không đỡ sốt, bà sờ người tôi thấy nóng hừng hực, rồi mọi người bắt đầu chạy qua chạy lại, tôi nhìn mà chóng cả mặt, rồi… Tôi ngất khi vừa nghe tiếng xe cấp cứu.

Trong mơ tôi thấy chính mình không chơi cùng với Siel và Filly. Tôi đi qua cả hai như chưa từng quen biết, cũng như những gì trong hiện thực chưa từng xảy ra vậy.

Tôi và Helena chơi với nhau như bình thường và cả Mariana nữa, Mariana thật ra rất quan tâm tôi, tôi biết cô ấy chắc sẽ khóc nếu biết ngay cả tôi cũng rời bỏ cô ấy. Và cả Eugane nữa, cậu ấy nói với tôi, điều tôi đã luôn mong đợi rằng tôi mới là người cậu ấy thích, cậu ấy còn bảo sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi về nhà, tôi thấy ngôi nhà của tôi đông đúc và ồn ào lạ thường, bởi bố mẹ tôi chẳng còn đi làm ban ngày nữa, cả người chị mà tôi vô cùng yêu quý cũng không bận rộn đi mất tăm mấy tháng trời mới về, tôi bật khóc khi nhận ra ngôi nhà của tôi ấm áp làm sao. Chợt tôi thấy mình trong mơ đang thổn thức, nhớ về những đêm dài những tuyệt vọng suy nghĩ muốn chết, ghét cay ghét đắng những ngày đi học chẳng khác gì địa ngục, và đau khổ khi chút tình cảm lần đầu yêu như chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

Thật ra có lần Helena quay xuống mượn bút tôi, tôi đã rất vui mừng, nhưng khi cô ấy quay lên, tâm trạng tôi liền tụt xuống hẳn.

Thật ra, tôi chẳng bao giờ khen Eugane điển trai cả, nhưng mỗi lần ở cạnh cậu ấy, tôi phát hiện giọng Eugane rất hay, cậu ấy rất cuốn hút, nhưng khi nhận ra Eugane có người trong lòng, tôi như cố gắng nhắc mình đừng bao giờ đi quá giới hạn.

Thật ra, tôi rất sợ ngay cả Mariana cũng bỏ mình, Mariana không hay tâm sự với tôi, tôi chẳng biết cô ấy nghĩ gì, nhưng cô ấy vẫn luôn bên tôi, thế là đủ.

Thật ra, tôi không thường nghe Eugane nhắc đến người cậu ấy thích, nhưng tôi biết Eugane thích Anege, tôi cũng là người duy nhất biết bí mật này của Eugane. Trớ trêu làm sao, khi cái lần tôi bỏ quên đồ trên lớp và quay lại, tôi thấy Eugane đang cúi xuống hôn tóc của Anege đang ngủ.

Trông có vẻ Anege đã cướp hết mọi thứ của tôi, nhưng thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ thế. Anege chẳng có lỗi gì trong chuyện của tôi.

Kẻ duy nhất có lỗi là FILLY và SIEL.

Tôi có chết cũng không bao giờ tha thứ cho bọn nó.

Lần thứ hai, tôi mở mắt thấy trần nhà trắng tinh. Người tôi đau đớn cồn cào, tôi giựt mạnh một bên tay bị vướng víu ra, là kim chuyền nước, tôi thấy máu phun ra từ khuỷu tay tôi, đột nhiên có người giữ chặt tôi lại, đau đớn nhưng không vùng ra được, tôi dồn hết sức hét lớn, tôi gào tên hai con quỷ cái đó và nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn nó cho đến đứt cả cổ họng.

Mắt tôi nhòe hẳn đi, tôi sắp bị mù rồi, nhưng tôi vẫn cố hết sức gào lên, cho nhà tôi biết, cho những người đang giữ chặt tôi biết, ai cũng được, miễn là biết tôi hận hai con đó đến mức nào, không ai khác mà là chính bọn nó bắt tôi đi đến mức này, chính bọn nó giết tôi, ngay cả trong mơ tôi cũng không bao giờ tha thứ cho bọn nó.

Dù có thành ma, tôi cũng sẽ ám bọn nó cho đến chết.

Tôi rã rời sức lực quỵ xuống, hoặc có thể ai đó đã lén tiêm cho tôi một liều an thần. Tôi chẳng quan tâm nữa, tôi chẳng còn cái gì để quan tâm nữa, cuộc đời của tôi đã bị hai con nhỏ đó hủy hoại hoàn toàn rồi. Đến khi bọn nó chết đi, cái miệng của bọn nó nhất định sẽ bị quỷ ăn sạch, để bọn nó không bao giờ nói được lời nào, để bọn nó không bao giờ còn cơ hội mà bôi nhọ ai nữa, bất kì ai nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể ghét người đến nỗi muốn chết thế này, bởi chỉ có khi tôi chết rồi, những lời đàm tiếu của bọn nó sẽ không bao giờ chạm đến tôi một lần nữa.

Helena nói tôi nhút nhát, tôi yếu đuối, phải, tôi cũng nhu nhược nữa. Nhưng tôi sẽ làm Helena hối hận vì đã bỏ rơi tôi, như Eugane đang hối hận trong quá khứ vì những gì mình làm vậy, chính Helena đã bỏ rơi tôi, chính cô ấy, trong khi cô ấy lại là người tốt nhất, người tốt nhất với tôi.

Tôi lại muốn khóc khi nhớ đến cái vuốt tóc dịu dàng của Anege, dường như chẳng bao giờ tôi còn cơ hội nhận được cái tình cảm chân thành đó nữa. Dù tôi vẫn nhớ rõ ràng cảm xúc khi Helena đường xa vẫn chạy đến chỗ tôi và cười hì hì rằng chỉ mất có ba mươi phút thôi, vậy mà lúc đó, khi tôi tha thiết cần cô ấy nhất, thì ngay cả một giây cô ấy còn không thèm nhìn tôi.

Tôi rất yêu quý chị mình, có lẽ giờ đây tôi cũng đã hiểu những gì chị ấy nói ngày trước. Nhưng chị của tôi mạnh mẽ đã vượt qua được tất cả những điều ấy, còn tôi lại chìm dần trong bóng tối, dù tôi có cố gắng thế nào tôi vẫn chìm xuống. Tôi hiểu rằng mình đang mệt mỏi lắm, buông xuôi thôi.

Mariana từng nói với tôi về tương lai, rằng tôi sẽ giỏi giang đến mức nào sau này, để quay về trừng trị bọn chúng. Nhưng tôi thú thực mình chẳng thế nghĩ tới nó, tương lai của tôi là ngày qua ngày tôi lại chìm sâu hơn vào bóng tối mà bọn nó tạo ra cho tôi.

Rồi tôi nghĩ đến Eugane, thật ra khi mọi người nói chúng tôi đẹp đôi, tôi đã bắt đầu để ý đến cậu ấy, điều họ nói làm tôi cảm thấy yêu thích, lần đầu trong đời. Nhưng đó là điều hủy hoại tôi dần đi, những lời đồn thổi không hay về tôi rồi cũng đến tai Eugane, tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại Eugane nữa, vậy mà lúc tôi nghỉ học, Eugane vẫn đến thăm tôi.

Giá như tôi gặp cậu trước khi cậu gặp Anege thì tốt biết mấy, tôi sẽ cố gắng khiến cậu thích tôi.

Tôi chợt có một giấc mơ thế này, lần này không phải Helena chạy đến nhà tôi nữa mà là tôi chạy đến tìm cậu ấy, tôi gõ cửa và Helena ra mở, cô ấy mừng đến khóc ôm lấy tôi, phải, là ôm lấy tôi, nhưng tôi lại không khóc.

“Tớ đã tưởng cậu chết rồi, Calista! Tớ đã tưởng cậu chết rồi! Nhưng cậu không chết, tớ xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu, tớ xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu, tớ xin lỗi, hãy tha thứ cho tớ Calista!”

Đó có phải là lời tôi muốn nghe vì đây là giấc mơ của tôi không? Tôi thấy mình chẳng nói gì, Helena lại nói: “Nhưng tớ biết cậu đã chết rồi.”

Tôi không hiểu, tôi sợ rằng đây không phải giấc mơ nữa. Là tôi đã vào giấc mơ của Helena hay sao? Vậy thì tôi nên nói gì với cô ấy đây? Sự cô đơn những ngày đó liệu nói ra Helena có cảm nhận được không? Hay khi tôi nói ra, tôi liền biến mất, tôi sợ, tôi chẳng nói gì cả.

Helena nắm lấy tay tôi, bọn tôi cùng chơi đùa như những ngày trước, tôi làm việc nhà còn Helena thì lẻo nhẽo bên tai, tôi và Helena đi câu cá rồi trời đổ mưa, Helena rủ tôi chạy vào vườn người ta, ăn trộm rồi phá phách, Helena kéo tôi trên những con đường chúng tôi từng đi ngày trước. Mọi thứ xung quanh nhòe dần đi, chỉ có hình ảnh của Helena là rõ ràng nhất.

Helena kéo tôi đi ngang qua nhà mình, tôi thấy hình ảnh bản thân cười tươi trong di ảnh, giây sau, khung cảnh lại thay đổi, Helena kéo tôi đến trường, cô ấy nắm tay tôi chạy khắp xung quanh ngôi trường vắng vẻ, dường như chưa bao giờ tôi thấy Helena vui vẻ như thế.

Nhưng tôi lại đưa Helena về nhà, Helena sững người nhìn tôi, cánh cửa tự đóng lại, giây sau, tôi chảy nước mắt, những hình ảnh về Helena cứ nhòa dần đi.

Giây cuối cùng, tôi cảm thấy mình như tan thành những mảnh nhỏ, rồi biến mất giữa không khí.

Kết thúc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên