Chương 2: Con nhà ai mà đẹp trai quá
Nhận lớp xong bọn trẻ chưa phải đi học ngay, chúng được nghỉ một tuần trước khi vào năm học mới. Nó nằm ườn trên cái ghế góc ban công, một tay vắt lên trán, một tay cầm chùm nho bỏ vào miệng nhai nhai và suy nghĩ về nước Mỹ. Đây vốn là nhà bà ngoại nó, ngoại mới mất năm trước. Mẹ nó là con một, hồi trẻ mẹ rất đẹp, nhưng do mê trai nên theo ba nó vào miền Nam lập nghiệp. Ông bà nội nó cũng mất cách đây vài năm, vậy nên sau một hồi bàn qua tính lại, ba mẹ nó quyết định đưa nó về đây để ở. Mới đầu nó không quen, nó nhớ bạn bè, nhớ những con đường Sài Gòn náo nhiệt, nhớ tiệm sách cũ đầu hẻm. Giờ không sao rồi, ai mà chẳng phải thích nghi đúng không? Chọn lọc tự nhiên chỉ dành cho kẻ mạnh, vậy nên nó tự nhủ phải kiên cường, dăm ba cái chuyện thích nghi này không thể làm khó được nó.
Nó ít có cơ hội về thăm ngoại vì ba mẹ bận, khoảng cách địa lý lại quá xa. Giờ về hẳn rồi thì ngoại không còn nữa, đôi khi nó thấy người lớn thật khó hiểu, đi rõ xa để rồi đấu tranh tư tưởng để trở về. Có lẽ sau này lớn hơn nó sẽ có suy nghĩ khác; nhưng hiện tại, nó thương ngoại mà không dám trách mẹ nó.
Nhà nó là một căn nhà nhỏ hướng ra đường bờ sông, đây là con sông chạy vắt ngang thành phố. Hai bên trồng hai hàng liễu chạy dài, những ngôi nhà san sát cũ kỹ làm cho nó hồi tưởng về một thành phố cổ. Ban công tầng hai rất rộng, cây hoa giấy trước cổng leo thành giàn, bò cả lên ban công trông thật đẹp. Mùa hoa nở có thể tím rịm cả một góc phố ấy chứ.
“Vân ơi, chạy đi mua cho mẹ một ít rau ngò.” - Mẹ nó vọng lên từ bếp.
“Đi liền đây người đẹp ơi.” Nó vừa chạy vừa nhảy chân sáo từ trên tầng xuống, xách cái xe ra chợ ở gần nhà.
Chợ nằm sát bên bờ sông, nó đi một đoạn là tới. Đoạn đường bờ sông nhà nó khá mát mẻ, nó tự tin khoe làn da bánh mật mà không sợ đen thêm, ha ha. Nó chọn được cô bán rau đẹp nhất chợ hỏi: “Cô ơi có rau ngò không, bán cho con năm ngàn ạ”
“Ngò là rau gì hả con?” Cô bán hoang mang hỏi lại nó.
Đang trong phân đoạn lúng túng nhìn xem có rau ngò ở đó không, một giọng nói mà nó nghe có thể đoán được là ai phát ra: “Rau mùi đó cô ơi” - Chính là Sào, thanh niên cao lêu nghêu, đầu có thể đụng vào cái bạt che nắng của cô bán rau.
“Hai đứa mới chuyển đến hả, con nhà ai mà đẹp trai quá.” Cô bán rau vừa khen vừa nói. “Nhìn hai đứa là cô biết mới tới rồi, quanh đây nhà ai mà cô không biết chứ. Mua gì cứ qua đây cô bán rẻ cho nha.”
Vậy ra là rau mùi, nó phải về sắm một cuốn từ điển thôi. Chào cô bán rau, hai đứa đi về. Sào cũng đi chợ mua thức ăn, nó thật sự rất tò mò, một thằng con trai mà cũng biết đi chợ, hiếm lạ quá. Tôi với Sào dừng lại dưới hàng liễu, tôi khá tò mò về cậu bạn mới này, hỏi: “Cậu cũng ở khu này à? Sao tôi chưa gặp cậu bao giờ nhỉ?”
Sào nhìn nó như người ngoài hành tinh, nói: “Cậu cũng mới ở khu này à? Sao tôi cũng chưa thấy cậu bao giờ? Mà không đội mũ vào, bảo sao đen thế, ha ha.”
Nó đang cố kìm nén để không ấn túi rau mùi vào mặt Sào. Cái kiểu ở đâu ra không biết, bực mình quá. Nó leo lên xe về thẳng, không quay đầu nhìn thằng bé một cái.
“Híp ơi, đừng có lạnh lùng thế chứ. Nhà tôi ở cuối đường này, nhà cậu sắp đến chưa?” Sào cũng lẽo đẽo đạp theo sau nó, luyên thuyên nói.
Nó chỉ tay vào cái cổng hoa giấy nổi bật cả khu phố, đưa tay vẫy vẫy rồi về nhà. Sào chỉ kịp hét lên với cái lưng nó: “Mai gặp lại nhá.”
Nhà nó có một khoảng sân nhỏ phía trước, mẹ đang phơi đồ, thấy lạ liền hỏi: “Ai đó Vân? Con nhà nào mà xinh trai thế nhỉ!” Nó chỉ đáp cho qua: “Bạn cùng lớp con ạ, cũng mới chuyển đến, nhà ở cuối đường.” Nó chẳng nghĩ gì nhiều về câu nói của Sào, nó còn bận suy nghĩ xem ngày mai nên đi đâu mua đồ dùng học tập và sách vở.
Sáng hôm sau, nó vẫn trong cơn mơ màng tràn ngập hình ảnh phố đi bộ Nguyễn Huệ, nhà thờ, hàng cây cùng con đường sách… thì bị mẹ dựng dậy: “Dậy mau, bé xinh trai đến tìm con, đang ngồi ở dưới nhà.” Ơ, bé nào, cái gì xinh trai? Mạch não của nó vẫn chưa thức dậy mà. Nó làu bàu: “Con có quen ai đâu, để con ngủ lát nữa, đêm qua muỗi cắn con mãi mới ngủ được.” Rất nhanh sau đó nó vùng dậy, giờ thì nhớ ra cậu bé xinh trai rồi. Sào mò tới nhà nó làm cái gì vậy?
Tay cầm bàn chải đánh răng, nó nghi hoặc nhìn Sào: “Sao cậu tới nhà tôi?”
“Hôm qua hẹn nay gặp còn gì, quên à? Hay cậu không tèm để ý tôi nói luôn đó hả?” Sào nói.
Nó vội vàng đánh răng rửa mặt, chẳng biết Sào nói gì với người đẹp nhà nó làm mẹ nó cười sung sướng. Lúc chạy ra chỉ thấy mẹ đuổi hai đứa đi mau trưa về sớm ăn cơm. Nó bị Sào đưa ra khỏi nhà một lúc mới biết chuyện gì xảy ra. Sào muốn nó cùng đi mua sách vở, đồ dùng học tập cho năm học mới. Vì cả hai đứa đều mới chuyển đến, lại không có bạn bè nên Sào qua kéo nó đi cùng. Sào sống một mình tại căn nhà cuối phố, bố mẹ hắn ở nước ngoài. Trước đây hắn cũng có một thời gian ở bên đó cùng bố mẹ, sau này muốn về Việt Nam thì ở với dì mấy năm. Dì hắn mới lấy chồng nên Sào quyết định chuyển về căn nhà cũ của ông nội hắn. Thì ra là ở một mình, bỗng nhiên trong lòng nó cảm thấy hơi xót. Bằng tuổi nó mà Sào đã phải sống một mình rồi, con trai đúng là không đùa được đâu. Ngồi sau xe đạp của Sào, nó thấy tấm lưng này cô độc quá.