Cầu Vòng Dạ Thủy- Cập nhật- Tú Khả Liên
Tên truyện: Cầu Vòng Dạ Thủy
Tác giả: Tú Khả Liên
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: có thời gian sẽ viết
Lịch đăng: Chưa có
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
Độ dài: Không giới hạn
Giới hạn độ tuổi đọc: 15+
Cảnh báo về nội dung: Không
Chương 1: Gặp gỡ tình cờTên truyện: Cầu Vòng Dạ Thủy
Tác giả: Tú Khả Liên
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: có thời gian sẽ viết
Lịch đăng: Chưa có
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
Độ dài: Không giới hạn
Giới hạn độ tuổi đọc: 15+
Cảnh báo về nội dung: Không
"Cầu vòng rất đẹp, dù in trên bầu trời hay soi bóng xuống mặt nước. Cũng giống như em, dù em là Pinky hay Vĩ Hạ, đối với tôi, em vẫn là em, vẫn là người quan trọng nhất.
Tôi hy vọng, mình sẽ là bầu trời kia để em tỏa sáng, hoặc là mặt nước để em soi bóng suốt cả cuộc đời".
Tiếng réo gọi vang vọng, đầy phẫn nộ của những kẻ đuổi bắt như muốn xé tan màn đêm yên tĩnh. Những ngọn đuốc đỏ rực lơ lửng trong không trung đang bay về cùng một phía, thật gấp gáp. Thì ra, đó là cuộc truy bắt vô cùng cấp thiết trong rừng giữa đêm khuya. Chuyện gì đã xảy ra, đuổi bắt ai? Tội phạm hay người vô tội? Tại sao lại truy cùng bắt tận như thế?
Sáng hôm sau, khi sương giăng kín một thành phố hiện đại vẫn chưa tan. Các tòa nhà chọc trời dường như vẫn còn đang mơ màng trong làn sương trắng đục. Thế nhưng, trong lòng thành phố nhìn xa khá yên tĩnh này lại là cuộc sống đầy náo nhiệt. Tiếng ồn ào của một đô thị đông đúc, ai cũng vội vã. Từ người lớn đến trẻ nhỏ, cả những người già, ai cũng đều rất bận. Có lẽ, giữa cuộc sống ngày càng hiện đại sẽ có ít kẻ rảnh rang.
“Bịch!”. Một ổ bánh mì vừa rơi xuống đất cũng thật vội vã.
“Vứt đi con, nhanh lên nào, mẹ mua cho con bánh khác!”. Tiếng một người phụ nữ có vẻ gấp gáp, thúc giục đứa con đang luyến tiếc cái bánh vừa cầm xảy tay. Nó rất ý thức, cúi xuống nhặt để bỏ vào thùng rác.
Vừa lúc đó, một cô gái xinh xắn chạy lại, đôi mắt to, long lanh sáng rỡ, cầm lấy cái bánh và nói:
“Hai người có vẻ vội, để tôi vứt cái này giúp cô!”.
Họ vui vẻ, cảm ơn cô gái ấy và còn nói cô ta thật tốt bụng. Khi họ vừa đi khỏi, cô ấy chờ cho họ đi xa tít, rồi vội vàng xuýt xoa, phủi chỗ bẩn trên ổ bánh mì: “Thật lãng phí, chỉ dính một ít cát thôi mà, chỉ cần bỏ phần này đi là được rồi!”. Cô ta bặm môi rồi vui vẻ, nhún vai tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì to tát.
Vừa gặm nhấm ổ bánh mì xém bị bỏ đi, cô ta ung dung nhưng không kém phần tinh nghịch, mắt đảo khắp nơi vì mọi thứ ở đây đều xa lạ, cô chưa từng thấy cũng chưa từng biết. Tung tăng trên phố đông đúc, chân cô bỗng dừng lại ở một trung tâm trưng bày và bán ROBOT. Mắt cô mở to hết cỡ, mồm há hốc, ổ bánh mì trên tay cũng rớt xuống đất. Bên trong tấm kính lớn kia là một ROBOT có vẻ ngoài giống với cô như đúc, không những thế mà còn sống động như người thật, từ đôi mắt, mái tóc, đến làn da. Đều đáng ngạc nhiên hơn, khi tấm bảng giới thiệu ROBOT này được đặt cạnh, ghi giá rao bán với số tiền khủng. Số tiền mà trước đây, cô chỉ tưởng tượng chứ không bao giờ nghĩ là có thật. Do buổi sáng sớm nên nơi đây có vẻ vắng lặng, an ninh cũng khá lỏng lẻo. Một anh bảo vệ vẫn còn say ngủ, một anh thì đang cặm cụi với bữa ăn sáng.
“Dậy đi, mày là bảo vệ mà ngủ như thế à? Có sơ suất là chúng ta chết đấy!”.
Anh kia đang say ngủ mà bị gọi dậy, mặt mày cau có: “Mày ồn chết đi được, ở đây chỉ có con ROBOT mỹ nhân kia là đắt nhất thôi! Yên tâm đi, mới sáng sớm chưa ai cả, vả lại đắt thế không ai mua nổi đâu! Ế là cái chắc, nhìn sang thấy còn ở đó là ổn rồi. Lo gì chứ!".
Thế rồi, cả hai cứ lơ là ai làm việc nấy. Chẳng quan tâm đến ROBOT hiện đại, tiên tiến nhất của trung tâm.
Người ra kẻ vào bắt đầu đông hơn. Mọi người xúm lại chụp hình, quay phim cô ROBOT xinh xắn. Bên cạnh đó là một người đang quảng cáo về sản phẩm của công ty, anh ta rất chuyên nghiệp và vui vẻ. Mọi người đều bị thu hút bởi lời quảng cáo, cũng như cung cấp thông tin về sản phẩm của anh chàng trẻ này:
“Như mọi người được biết, đây là ROBOT xinh đẹp và tiên tiến nhất hiện nay của công ty chúng tôi. Không những có chiều cao lý tưởng, gương mặt dễ thương, mà điều đặc biệt là giống con người chúng ta đến tám mươi chin phần trăm. Do còn thiếu một chút về kỹ thuật, nên ROBOT này mặc dù không biết nói và còn một số việc chưa giống chúng ta được, nhưng vẫn biết cười, vẫn biết làm việc nhà, làm mọi thứ mà chúng ta biết làm,… Tôi không thể gọi là ROBOT nữa rồi, vì không phù hợp tí nào. Phải gọi là cô gái đảm đang nhất của công ty chúng tôi hiện nay. Đây là cô gái duy nhất, cũng là đầu tiên được sáng tạo giống người thật nhất. Nào mọi người, ai sẽ may mắn là chủ nhân của cô gái xinh đẹp này đây? Ai đây?”
Một anh chàng to con, dũng mãnh bước ra hiên ngang: “Tôi, tôi sẽ mua ROBOT này!”
Anh nhân viên quảng cáo khá bất ngờ, nhưng giả vờ luyến tiếc, nâng giá trị sản phẩm lên cao nhất và hỏi: “Xin hỏi, anh chàng này thật sự muốn mua cô ROBOT này sao? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh định bán gia sản bốn đời của anh để mua à?”.
Mọi người cười ầm lên. Giữa tiếng cười của mọi người, anh ta có chút ngượng ngạo. Một chàng trai nữa bước ra, nhưng lại đối lập với anh kia, vẻ ngoài thấp bé nhưng ăn mặc sang trọng: “Nếu tôi cũng muốn mua thì sao?”
Lúc này, ánh mắt của hai chàng trai nhìn nhau như phóng điện. Có vẻ sắp có sự cạnh tranh, anh nhân viên mừng thầm, nghĩ hai tên ngốc này sắp trúng kế rồi, mình phải mau ra quyết định bán đấu giá thôi. Anh ta tằng hắng một tiếng, vẻ mặt kênh kiệu, hất lên. “Vậy chúng ta đấu giá đi, ai cao hơn sẽ mua được sản phẩm này!”
Chưa đợi hai tên kia đồng ý, giọng nói ấm áp của một chàng trai với vẻ ngoài thư sinh bước tới: “Anh Ngưu, anh làm loạn đủ rồi!”. Anh ta nhìn tên nhân viên lắc đầu ngán ngẩm.
Rồi nhìn sang hai tên muốn mua ROBOT lúc nãy, cười hiền hòa: “Xin lỗi quý khách, ROBOT này quả thật mới nhất hiện nay, nhưng đã có chủ nhân rồi, xin hai vị thông cảm, ở chỗ chúng tôi cũng còn rất nhiều sản phẩm tiên tiến khác, không kém nhiều với sản phẩm này đâu!”.
Anh ta ra lệnh cho một cô nhân viên xinh đẹp, mời hai vị khách đến tham quan các sản phẩm mới khác. Cô ấy vừa đi, vừa hướng dẫn, giới thiệu với giọng nói ngọt ngào, cử chỉ vui vẻ dịu dàng khiến hai tên kia ngơ ra một lúc, rồi như ong bay theo mật. Đi theo cô ấy đến các quầy sản phẩm khác mà chẳng chút luyến tiếc với ROBOT hạng nhất lúc nãy.
Ở lại nơi trưng bày cô ROBOT xinh đẹp, chỉ còn những cô nàng đang bàn tán xôn xao, có những cô gái cười e thẹn chỉ trỏ gì đấy. À, thì ra là họ đang để ý một nam thần đang đi bên cạnh chàng thư sinh điển trai đầy quyền lực vừa nãy. Anh ta nổi tiếng không những bởi vẻ ngoài lịch lãm, gương mặt tỏa sáng mà còn ấn tượng bởi tài năng và gia thế khủng. Giỏi thể thao, nổi tiếng vì đạt nhiều thành tích trong lĩnh vực này và kinh doanh. Kế nghiệp cha khi còn quá trẻ, khiến anh ta trở thành hình mẫu lí tưởng của biết bao nhiêu cô gái. Người đó không ai khác chính là Hàn Lâm Khanh con trai của ông chủ Tập đoàn ROBOT TIÊN PHÁT, một tập đoàn hùng mạnh và nổi tiếng từ trước đến nay. Chàng trai thư sinh kia là bạn thân của Lâm Khanh, tuy còn trẻ nhưng anh ta đã có cơ ngơi vững chắc, cùng với tài năng và niềm đam mê, anh ta đã sáng tạo ra hàng loạt các Robot khác nhau, với công dụng ngày càng hiện đại, giúp đỡ con người trong nhiều lĩnh vực. Trung tâm lớn này là của anh ta thành lập, tất cả các robot ở đây đều do anh ta tạo ra. Mệnh danh là “cha trẻ” của các robot, anh ta luôn không ngừng tìm tòi, học hỏi, chế tạo ra các thế hệ robot hiện đại, đáp ứng với sự phát triển của khoa học công nghệ. Bên cạnh đó, cũng có người đặt biệt danh cho anh là “hoàng tử robot” bởi anh có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú cùng với tài năng thiên phú đã tạo ra nhiều sản phẩm rất có giá trị. Anh ta tên là Ngọc Kỳ Quân.
Chỉnh sửa lần cuối: