Tích tắc… Tích tắc…
Tích tắc… Tích tắc… .
Thời gian…
Mùa thu lại ùa về, sao cái mùa thu này luôn mang theo nhưng dòng kí ức như những khúc nhạc trầm lặng, bay theo cơn gió và những giọt mưa đi vào nghĩ suy.
Từng bước, từng bước , dọc theo vỉa hè của con phố tấp nập. Xung quanh tiếng xe qua lại thật ồn ào , nhưng trong tôi thật trống vắng, lặng yên, như đang chìm vào một không gian khác. Mọi thứ như im lặng, im lặng để nhường chỗ cho những dòng kí ức, những dòng suy nghĩ như vô tận.
Thiên nhiên xung quanh đang chuyển mình, thay một màu áo mới, mùa thu đã phun lên muôn sắc vàng tươi mới, như ánh sao tỏa sáng trong bầu trời đêm.
Sau cơn mưa dài, cầu vồng bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, nó hòa vào hoàng hôn và tô điểm thêm muôn sắc cho bầu trời. Cầu vồng làm tôi nhớ lại một câu hỏi mà tôi chưa có lời giải đáp ''Có phải cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa?" Nó mãi mãi là chấm hỏi của cuộc đời sao? Như hương vị của cuộc sống đắng lại ngọt, ngọt lại đắng, hòa lẫn vào nhau để chờ đợi cảm nhận của con người.
Ôi! cái mùa thu này ùa về bất ngờ quá, làm tôi chưa kịp tỉnh lại trong giấc mơ của cuộc sống đầy lo lắng và suy nghĩ.
Phải chăng bụi bay vào mắt mà sao tôi thấy cay cay. Thật ra tôi… tôi… đang khóc, khóc cho bản thân, cho những kí ức đã qua. Cuộc sống của tôi bắt đầu như một sai lầm và tôi sẽ là người sửa những sai lầm đó.
Trong tôi vẫn còn vấn vương những kí ức năm ấy như một kỉ niệm, như một hơi ấm cho trái tim này.
Mùa thu không biết tôi nên ghét hay yêu nó đây, nó đã mang tôi đến thế giới này cho tôi một cuộc sống, nhưng nó đã mang đi người mẹ của tôi ngay lúc tôi vừa khóc tiếng khóc đầu đời, nó làm tôi không cảm nhận được đâu là tình mẫu tử, nhưng nó lại cho tôi được trân trọng nhưng tình cảm tôi đang có.
Có lẽ tôi lên bắt đầu câu chuyện của mình từ năm tôi ba tuổi, năm hạnh phúc nhất cũng là năm đau khổ nhất cuộc đời tôi, những ngày tôi sống với bố và bà nội.
Màn đêm dày đặc đang dần bao phủ tất cả bầu trời. Tôi được bà bế vào phòng ngủ, bà đặt tôi lên giường nhẹ nhàng: "Cháu bà muốn bà đọc chuyện gì nào?"
Tôi vẫn hay đòi bà đọc chuyện trước khi đi ngủ. Tôi trả lời: "Cháu không biết nữa bà đọc chuyện gì cũng được."
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy hôm nay bà kể cho cháu chuyện "Người mẹ" nha.
Tôi thích thú trả lời: "Dạ, mà mẹ là cái gì vậy bà."
Tôi không thể nào hình dung là từ mẹ, nó dường như xa xỉ với tôi vì tôi chưa một lần được gặp mẹ mà, với lại tôi mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi.
Bà cười và trả lời: "Mẹ là người đã sinh ra con đó."
Tôi thắc mắc: "Vậy mẹ con đâu rồi?"
Bà lặng hồi lâu và khuôn mặt có vẻ buồn hẳn đi:
- Mẹ con à, mẹ con đã đi xa lắm rồi.
Như không muốn nói tiếp về mẹ tôi, bà đã đánh lạc hướng tôi qua một chuyện khác: "Vậy con có muốn bà kể chuyện không nào?"
Bà bắt đầu câu chuyện, giọng bà nhẹ nhàng, dõng dạc, như tiếng ru ngủ làm tôi đã ngủ quên lúc nào không hay biết.
Mùa đông đã đến, mùa đông năm nay thật lạnh, tôi chỉ dám ở trong nhà để tránh đi cái lạnh này, cái lạnh lẽo ấy như báo trước một biến cố sẽ đến và nó sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi.
Mười giờ tối, có tiếng người bước vào nhà, tôi chạy ra xem thì ra bố tôi về, không biết sao mà hôm nay bố lại về trễ như vậy, khuôn mặt bố tôi đầy lo sợ và buồn bã, cả không khí xung quanh lúc này như đang trùng xuống theo bố một cách đột ngột.
Bố vột bước nhanh vào phòng bà, được một lát thì tôi nghe được tiếng khóc của bà nội rồi đến bố, tôi muốn biết chuyện gì nhưng không giám hỏi. Từ ngày hôm đó gia đình tôi không khí bắt đầu nặng trĩu.
Hôm nay ngày 25 tháng 12, đêm Noel đã đến không khí nhà tôi trở lên vui vẻ hơn.
Bà thì đang chuẩn bị bữa tối Noel, còn bố con tôi đang trang trí cây thông Noel cho ngày đặc biệt này.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên: "beng… beng… beng". Tôi và bố vội bước ra, mở cửa thì thấy một nhóm người mặc đồng phục màu xanh lá đang đứng đợi. Bố hỏi:
- Các anh cảnh sát có việc gì không vậy?
Chú cảnh sát hỏi:
- Anh có phải là Nguyễn Hoàng Anh không?
Bố tôi đáp:
- Vâng, có việc gì không vậy.
Chú cảnh sát nói tiếp:
- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ giết người yêu cầu anh theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.
Giọng bố đã trầm xuống:
- Tôi có thể nói chuyện với con tôi một chút được không?
Bố quay qua tôi:
- Bố có việc phải đi một lúc con ở nhà với bà nha.
Tôi khóc và nói:
- Không con không cho bố đi đâu.
Bố ân cần nói:
- Bố sẽ về sớm thôi mà, nín khóc đi con.
Và bố đi lên một chiếc xe, rồi vụt đi mất chỉ còn tôi và bà nhìn theo mãi thôi.
Tôi vẫn đợi bố một ngày, hai ngày, rồi đến năm ngày trôi qua. Chợt một cuộc gọi của bố, sau khi nói một lúc bà đưa cho tôi, tôi òa lên khóc và nói:
- Bố bảo về sớm mà, sao bố chưa về.
Bố trả lời:
- Bố có việc phải đi rất lâu, con ở nhà với bà ngoan nha, khi nào bố về sẽ mua quà cho con.
Tôi khóc càng lúc càng lớn hơn:
- Con không cần quà, bố về với con đi, con không cần quà.
Nói xong tôi liền đưa máy cho bà và chạy vào phòng vì giận bố không chịu về.
Thì ra bố tôi đã bị phán tội giết người và bị tù chung thân, tiếng khóc của bà và bố tôi tối hôm đó thì ra là về việc này, nhưng sự thật này phải rất lâu sau đó tôi mới biết được.