Chờ em có lâu không anh? - Cập nhật - Thư Mufin

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Tên truyện: Chờ em có lâu không anh?
Tên tác giả: Thư Mufin
Trình trạng truyện: Đang viết
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Không có
Giới thiệu truyện:
Tôi nói: “Cậu có dám chờ tớ thêm 10 năm nữa không?”


Vương Hạ Vũ đáp: “Chờ cậu? Không phải tớ đang chờ rồi sao?”


Tôi: “Cậu có quên tớ không?”


Vương Hạ Vũ: “Quên cậu? Không bao giờ.”


Tôi: “Thế là tốt.”
 

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chờ em có lâu không anh?

Chương 1:


Tôi – Trần Hạ Băng là một học sinh cấp 3 bình thường đến không thể bình thường hơn được, học tập thì cũng kha khá, dung mạo thì chỉ được gọi là thanh tú. Còn nữ công gia chánh? Đừng nhắc đến những điều này vì việc này có hơi “quá sức” với tôi. Có hơi lạ khi một cô gái không biết nữ công gia chánh nhưng không thể trách tôi được. Lần đầu tiên vào bếp là lúc tôi học lớp 7, đó là một ngày kinh khủng đối với tôi, dưới sự chỉ dẫn tận tình của bố tôi, tôi đã thành công “đốt trụi” nhà bếp. Vậy là từ đó về sau nhà bếp được đưa vào danh sách đen. Dọn nhà thì khỏi nói, trong vòng 1 tuần tôi đã tiêu hủy được 7 cây lau nhà, 2 bộ bát đĩa mới toanh và làm rách mất bộ váy mà mẹ tôi thích nhất đến nỗi chỉ để ngắm và rất nhiều rất nhiều thứ khác bị tôi làm hỏng. Từ đó về sau tôi không phải làm việc nhà gì cả mà bố mẹ cũng chả dám sai tôi bất cứ trong phạm trù “nữ công gia chánh” nữa. Tôi cũng vui vì tôi có thể chuyên tâm vào học và thực hiện ước mơ của mình: đó là làm một nhà thiết kế nội thất. Tôi thích trang trí nhà vì thế căn phòng của tôi đã trở thành đồ thí nghiệm, từ giá sách, giường ngủ, bàn ghế đều được tôi bày trí mà theo ý kiến của tôi là cũng khá đẹp, ngay cả bố mẹ tôi cũng phải khen. Năng khiếu mà lị không dùng thì hơi tiếc. Cũng may là tôi chưa phá gì nghiêm trọng lắm.


Nhà tôi mở một tiệm giặt là. Mama đại nhân là chủ còn ba tôi? Ông có rất nhiều việc, ví dụ như nội trợ, làm chân sai vặt cho mẹ tôi, nhân viên cửa tiệm… Ông là một người đàn ông của gia đình chính hiệu, ông yêu hai mẹ con tôi, đối với ông hai mẹ con là trời, là cuộc sống của ông. Có lúc tôi hỏi ông tại sao với bằng thạc sĩ mà ông không thực hiện lí tưởng của mình? Ông nói: “Bố đang thực hiện rồi đấy chứ, gia đình là lí tưởng của bố”. Tôi không hiểu thực sự là không hiểu và cũng không muốn hiểu. Con người đều có lí tưởng của mình và có lí do riêng của họ, đâu ai có thể bắt ép họ làm gì nếu họ không muốn làm. Trừ khi tình thế bắt buộc.


Mọi chuyện bắt đầu khi tôi gặp cậu ấy mà tôi cũng không dám chắc có phải bắt đầu từ lúc đó không nữa. Cậu ấy tên là Vương Hạ Vũ, một người vui vẻ, hòa đồng theo tôi thấy lúc nào cậu cũng cười nhưng có lúc lại mang cái vẻ lạnh lùng, có cái khí chất vương giả. Mà cũng đúng, cậu là con nhà giàu mà. Mẹ Hạ Vũ mất sớm còn ba thì làm chủ một công ti lớn, tôi không biết đó là công ti nào nữa mà tôi cũng chả bao giờ hỏi cậu ấy. Hạ Vũ cũng đẹp zai, cậu có nước da màu đồng khỏe mạnh bởi Hạ Vũ rất thích đá bóng, lúc nào cũng chơi được cơ chứ. Nhiều lúc tôi bảo cậu không chơi một hôm xem thế nào nhưng chưa được nửa ngày là tôi lại thấy Hạ Vũ tụ tập cả đội chơi ở trên sân vận động của trường. Xem cậu đá bóng cũng là một thú vui tuy tôi mù tịt kiến thức về mảng môn thể thao vua này. Hay ở đâu ư? Buồn cười nhất là lúc cậu ghi bàn, cậu hò hét như một đứa trẻ vật lộn cùng đám con trai, nhiều lúc làm những động tác rất khó hiểu, hỏi cậu ấy thì lại trả lời lại một câu mà tôi cũng không đỡ nổi: “Tớ có làm như thế sao?”.


Quay lại sự việc chính, tôi chính thức được làm quen với anh chàng “hotboy nổi loạn” này vào lúc thi cuối học kì lớp 10. Nhưng thực ra chúng tôi đã biết nhau từ lâu rồi nhưng sự việc này mãi đến nhiều năm sau chúng tôi mới được biết đấy. Tôi với Hạ Vũ ngồi cạnh nhau trong giờ thi Tiếng Anh, tôi làm được cũng kha khá nhưng cũng không phải giỏi môn này. Còn Hạ Vũ thì tôi không biết trình độ của cậu ấy như thế nào vì chúng tôi học khác lớp. Với tinh thần hỏi bài cho chắc đáp án của học sinh, tôi và Vũ âm thầm bắt tay trao đổi đáp án.


Một tuần thi vất vả đã xong, tôi cũng quên mất là mình đã từng nói chuyện với hotboy của khối. Tính tôi là vậy, kiến thức có thể nhớ chứ hotboy hay hotgirl thì chịu, tôi chả nhớ nổi mà cũng chả quan tâm lắm. Ấy thế mà Hạ Vũ vẫn nhớ tôi, hơi tự hào tí xíu. Lúc đó vừa hết giờ học, tôi cũng như bao học sinh bình thường khác, thu dọn sách vở và đi về, bước trên cầu thang xuống tầng, tôi chợt nghe tiếng gọi:


“ Ê, cậu được bao nhiêu điểm vậy?”


Theo bản năng thì tôi quay lại và thấy cậu ấy, tôi khá bất ngờ và cũng không thể tưởng tượng nối Hạ Vũ lại bắt chuyện với tôi cơ đấy, thế nên tôi chỉ tay vào mình để chắc chắn rằng là cậu đang nói chuyện với tôi. Và cậu ấy gật đầu. Hình như não tôi chưa thể chấp nhận được thông tin này thì phải, bằng chứng là tôi đứng đờ tầm 3s trên cầu thang. Hạ Vũ vẫn đứng đó, cách tôi mấy bậc thang ở bên trên, cậu vẫn chờ đáp án của tôi. Cầu thang giờ tan học đầy ắp học sinh ra về nhưng dường như trong giây phút này chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi chợt nhớ ra là hình như tôi và cậu ấy từng ngồi cùng nhau trong giờ thi Tiếng Anh thì phải. Như phản xạ có điều kiện, tôi bừng tỉnh và đáp lại ngay cậu bằng giọng run run:


“Tớ… chưa biết”


Hạ Vũ cũng “ờ” ngay sau đó và nhún vai một cái. Hình như Hạ Vũ định bước lại gần tôi thì phải, tôi cứ nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi. Khoảng thời gian đó rất ngắn nhưng dường như thời gian cứ ngừng lại vậy. Tầm một giây trôi qua thì đám bạn chơi thân với Hạ Vũ đã đến và vây quanh cậu ấy. Trong thời gian đó, tôi dường như là tỉnh lại và chạy thật nhanh xuống tầng ra về.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
4.743,0
Bạn ơi, tên chủ đề bạn đặt theo mẫu: Tên truyện - Tình trạng sáng tác - Tác giả nhé.;;)
 

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chờ em có lâu không anh?

Chương 2:
Người ta nói ấn tượng đầu là ấn tượng khó phai nhạt nhất, tôi cũng thế nhưng chỉ đối với một số người mà thôi. Tôi cũng không hiểu tại sao sau khi gặp gỡ và nói chuyện với “hoàng tử trong mơ” của biết bao cô gái mà tôi lại có thể vứt chuyện đó đi nhanh như thế và trở lại với cuộc sống như bao ngày.

Tôi có quen một anh chàng qua mạng Facebook, anh ta khá là vui tính, tâm lí nữa, vì vậy tôi cũng có vài phần thiện cảm đối với anh ấy. Nói chuyện với anh ta được một tháng, tôi không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí mà lại nói thích với anh mặc dù khuôn mặt của anh tôi cũng không biết. Tôi không biết mình ngây thơ hay là ngu dốt khi lại đi tỏ tình với một người xa lạ mà không hề quen biết. Ừ thì cũng đúng thôi, với một đứa chưa từng trải qua chuyện đời như tôi, không biết cái gì gọi là thích, là yêu nên mới có những hành vi “dại dột” như thế chứ.

Tỉnh tò được mấy ngày, anh ta trở nên “xa lạ” hơn với tôi. Tôi cũng bắt đầu nhận được bộ mặt thật của anh ta. Một con người đáng ghét. Anh ta lảng tránh tôi. Tôi nhắn tin cho anh ta, anh ta cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Đã không thích tôi sao còn không nói rõ với tôi ngay từ đầu và còn làm một hành động đê tiện làm tổn thương trái tim của tôi như thế cơ chứ. Hành động gì khiến tôi phải dùng hai chữ “đê tiện” để miêu tả về nó như thế? Anh ta bảo một người con gái gọi cho tôi bảo rằng chị ta là bạn gái của anh ta và đang xảy ra xích mích nho nhỏ nên anh ta mới tìm đến tôi. Tôi bất chợt hiểu ra mình đã ngu ngốc biết nhường nào khi lại thấy con người “ghê tởm” kia thật là một đối tượng tốt cho mình. Và tôi cũng biết được anh ta nói dối tôi. Nói dối tôi ngay từ lúc đầu, tên của anh ta cũng là dối trá, sự quan tâm, lắng nghe cũng là dối trá, tất cả mọi thứ đều là dối trá.

Tôi thuộc cung song ngư, người thuộc cung này rất mềm yếu và hay khóc. Đúng thật, khi biết được sự thật này tôi đã khóc nguyên một ngày. Rồi ngày hôm sau tôi không hiểu là tại sao mình khóc? Vì những lời dối trá ấy ư? Hay vì hành động tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác của anh ta? Tôi không biết. Suốt một tháng trời tôi tự cho mình là đã “thích” anh ta nhưng thực ra không phải như vậy. Hay chăng nó chỉ là một sự cảm nắng nhất thời, “cảm” những lời nói quan tâm sao mà hay đến thế. Đúng như câu nói : “Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai”. Tôi chợt thấy buồn cười và cũng thầm cảm ơn anh ta bởi đã cho tôi một kinh nghiệm: Đừng dễ tin người như thế, lòng người khó đoán lắm Hạ Băng ạ.

Mùa hè đến, thời gian cho học sinh nghỉ ngơi và tham gia các hoạt động xã hội để rèn luyện bản thân. Và với tôi, chuyện tôi thường làm hàng ngày nhất trong những ngày hè là ngủ, nằm đắp chiếu lên mạng đọc truyện. Hè nào cũng như hè nào, tôi đều như vậy chỉ khác là những năm trước tôi có tham gia sinh hoạt hè. Đơn giản là tôi thích múa, tôi thích hòa mình vào âm nhạc. Thật khó hiểu khi một đứa lười nhác, hậu đậu khi thích môn năng khiếu này. Nhưng đành chịu, tôi thích cuộc sống trong âm nhạc, vui, buồn, tức giận đều được những động tác múa, những lời ca, tiếng hát lột tả. Thông qua đó, tôi thấy mình nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn rất nhiều mặc dù mỗi khi đi tập về khuya, mồ hôi đầm đìa nhưng tôi vẫn thấy thích. Có hơi tự hào khi tôi được múa chính cho một số tiết mục, có một phần may mắn là tôi là đứa con gái lớn tuổi nhất trong số đám trẻ con. Năm nay tôi lại không may mắn như vậy, vì tôi đã hết tuổi rồi nên chỉ có thể ở nhà chìm đắm trong những trang tiểu thuyết xuyên không, tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, mơ mộng trong cuộc sống cổ tích mà tôi biết chắc là tôi sẽ chẳng bao giờ là một phần trong đó. Nhưng tôi vẫn cứ thích. Con gái mà, ai mà chả thích có một chàng hoàng tử quan tâm, một bước biến thành thiên nga, thích có một chuyện tình yêu đẹp lãng mạn tuy không cần chết đi sống lại nhưng cũng sâu sắc, chung thủy.

“Hạ Băng, sắp xếp quần áo mai đi ra nhà bác chơi.”

Tiếng mama đại nhân vang lên dưới lầu nhưng cũng không khiến tôi dứt được khỏi trang tiểu thuyết còn đang đọc dở.

“Làm ngay đi, dứt ngay khỏi cái lap ngay đi.”

Nhà tôi cũng quen với một Hạ Băng thích mơ mộng suốt ngày đâm đầu vào mấy cuốn tiểu thuyết dài tập nên các “sếp” đều phải nhắc đi nhắc lại tôi mới chịu dứt ra được đấy chứ, không thì lại ăn “cải lương” ngay lập tức ý chứ.

“Dạ con biết rồi. Con đi ngay đây.”

Thật đau khổ khi phải dời xa màn hình laptop để chuẩn bị cho chuyến đi chơi xa này. Nhà bác tôi ở gần biển, cách hơi xa trung tâm thành phố một tí nên tôi phải khởi hành từ sớm. Bác gái tôi làm giáo viên cho một trường trung học gần đó, bác có hai người con một trai một gái đều đã đi du học tại Mĩ và Pháp nên bác ở nhà có một mình nên rất thích tôi đến chơi nhà bác một vài tuần. Còn bác trai đã mất trong chiến tranh, bác là một anh hùng, tuy bác mất trước khi tôi ra đời nhưng bác là một niềm tự hào, một tấm gương cho chúng tôi đáng noi theo.
 

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chờ em có lâu không anh?
Chương 3:

Ở nhà bác được ba ngày, hàng ngày tôi đều thả hồn mình theo những làn gió mang hơi mặn của biển, những đợt sóng lăn tăn xô bờ, tiếng sóng biển đập vào những mỏm đá, tiếng nô đùa của lũ trẻ con trên bờ cát vàng trải dài,… và điều tôi thích nhất ở đây là nắng, nó mang đến cho tôi một sự ấm áp khó tả. Từng sự vật, từng con người nơi đây khiến tôi thanh thản, bình yên, gần gũi hơn tất cả mọi thứ.

“Tút… Tút”

Tiếng tin nhắn vang lên trong căn phòng phá hủy đi sự tĩnh lặng bên trong. Tôi đang chìm đắm trong cuốn tiểu thuyết mới cũng bị giật mình theo thanh âm đó. Bực mình thật đấy, đang đến đoạn cao trào nữ chính và nam chính rơi vào tình cảnh chia lìa trong cái chết sắp kề cận mà lại có người phá hỏng nó cơ chứ, thực là đáng ghét mà.

Bực mình mở cái điện thoại ra thì nhận được dòng tin nhắn của một số lạ:

“Ê, đang làm gì đấy?”

Tên điên nào vậy, tôi có quen hắn sao mà sao lại nhắn tin cho tôi chứ. Tôi mặc kệ không trả lời luôn. Thật là một kẻ thần kinh mà.

Tầm năm phút sau lại có một tin nhắn đến, nó khiến tôi bất ngờ đứng hình trong giây lát. Tin nhắn của một người mà tôi chẳng dám mơ đến.

“Sao không trả lời vậy? Mình là Hạ Vũ này.”

Là Hạ Vũ, là anh chàng “hotboy” sao? Tôi không mơ chứ. Để xác thực tôi không mơ tôi đã véo vào tay mình một cái.

“Á… Đau quá…Vậy là không phải mơ sao?”

Không phải mơ, đây là sự thực, một sự thực khiến não bộ của tôi chưa thể tiếp nhận ngay được. Dường như ngay lập tức tôi vớ lấy cái điện thoại để nhắn tin lại cho Hạ Vũ.

“Cậu có thật là Hạ Vũ không đấy?”

“Chả lẽ ngoài người ngồi cùng cậu thi Tiếng Anh ra thì cậu còn quen người nào tên Hạ Vũ nữa hả?”

Hạ Vũ nhắn tin lại cho tôi rất nhanh sau đó. Khi nhận được tin nhắn này thì tôi chắc chắn khẳng định rằng đây là Hạ Vũ “hotboy” của trường tôi rồi. Phởn được một lúc tôi mới thấy hình như trong này có ẩn tình thì phải. Ngẫm kĩ lại thì tại sao Hạ Vũ lại có số điện thoại của tôi? Sao cậu ấy lại nhắn tin cho tôi cơ chứ? Thật khó hiểu mà.

Trong tôi xuất hiện hai con người, một người khuyên tôi là đừng tin vào tin nhắn đó, nhỡ đâu cũng là một anh chàng “online” thì sao? Còn người kia lại thúc đẩy tôi hãy nhắn tin cùng với người đó thử xem, nếu đúng là Hạ Vũ thì sao, đây là một cơ hội hiếm gặp đó, biết đâu tôi với Hạ Vũ lại xảy ra một mối tình “trong mơ” thì sao nhỉ?

Hai con người đối lập làm tôi nhức đầu. Mà mỗi khi nhức đầu, chỉ có một cách giải quyết duy nhất: Không nghĩ nữa.

Lười đâu phải tại tôi chứ, dù sao tôi cũng không muốn những vấn đề rắc rối làm tôi bị căng thẳng cơ chứ, thậm chí làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Tôi đâu có theo khuynh hướng tự ngược bản thân, làm thế rất có lỗi với cha mẹ tôi nha, họ đã phải vất vả sinh ra và nuôi dưỡng tôi trong suốt 16 năm qua, tôi không thể làm điều gì có lỗi với họ được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chờ em có lâu không anh?

Chương 4:

Ngày hè cứ thế trôi qua, thời gian sao mà nhanh quá vậy, tôi đã về nhà được một tuần rồi và cũng sắp phải đi học hè. Vừa vui vừa buồn. Vui vì sẽ gặp lại bạn bè, có việc để làm những lúc nhàm chán. Buồn? Nhiều cái lắm. Ví dụ như là trời nắng nóng chang chang mà phải lê lết cái thân tàn ma dại đi học, bài tập hè cứ từng tệp, từng tệp dày phải làm, không còn thời gian ngủ nướng nữa… Với cái bản tính lười từ trong ra ngoài của tôi thì đó như là một cơn ác mộng, khủng khiếp nhất chính là thời gian đọc truyện của tôi sẽ bị “giảm”. Đau khổ.

Có một chuyện rất kì lạ mà cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày đó là cái số điện thoại của “Hạ Vũ lạ mặt” cứ mỗi sáng và tối sẽ gửi đến tin nhắn chúc ngủ ngon và chào buổi sáng. Hành động này diễn ra hàng tuần rồi mà chủ nhân của nó không biết chán dù tôi không trả lời bất cứ một tin nhắn nào cả, cứ đúng giờ, đúng thời điểm là tin nhắn lại đến.

“3… 2… 1…”

“ Tút…tút…”

Vừa nhắc tào tháo là tào tháo lại đến nữa mà. Anh ta không thấy phiền nhưng tôi thực sự thấy phiền đó, thực sự rất phiền. Làm ơn đi, có ai cứ thích đang yên tĩnh thì lại có kẻ phá hoại như thế cơ chứ. Thật là một kẻ thần kinh mà. Đang định bơ như mọi ngày thì chuông điện thoại tôi kêu, vẫn là số lạ đấy, hôm nay chắc anh ta không thể nào chịu nổi khi cứ bị tôi bơ như vậy nên gọi điện để nói chuyện đây mà. Tôi không thể nào mà không đáp lễ lại anh ta được cơ chứ, hôm nay nhất định phải để tên điên kia một bài học mới được.

Tôi nhấn nút trả lời và nói một cách hùng hổ và dõng dạc:

“Cái tên kia, sao anh cứ làm phiền người khác như thế cơ chứ? Có biết người ta có bao nhiêu việc không hả? Anh không có việc gì làm hả? Rảnh rỗi quá ta? Rảnh quá thì đến bệnh viện tâm thần mà làm đi. Đồ điên.”

Đáp lại tôi là một chuỗi trầm mặc, không có tiếng trả lời. Nếu không có tiếng hít thở từ đầu bên kia thì tôi nghĩ anh ta đã cúp máy rồi cũng nên. Một lúc sau có tiếng cười khúc khích từ trong điện thoại phát ra. Tôi nghe không sai. Anh ta đang cười. Anh ta đang cười đấy. Tại sao anh ta lại có thể cười trong tình huống này cơ chứ? Hay anh ta đang cười tôi, nhạo báng tôi? Thật là một kẻ đáng ghét.

“Này, anh có nghe tôi nói không hả? Anh cười cái gì cơ chứ? Anh có bị điên không hả?”

Nghe tôi nói mà anh ta chẳng những không nín mà càng cười to thêm nữa cơ chứ. Tôi tức chết mất. Không thể hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì nữa. Tại sao anh ta lại có thể cười khi có một người đang chửi anh ta được?

“Tên điên này…”

Đang định ngắt máy không tiếp tục dây dưa với cái loại không có tí tì gì là bình thường kia thì lúc này một giọng nam cất lên:

“Cậu thú vị thật.”

Thú vị? Tôi ngẩn ra. Tôi không hiểu anh ta đang nói cái gì nữa cả. Tôi thú vị? Tôi có cái gì thú vị cơ chứ. Thật là nhức đầu mà.

“Trần Hạ Băng, tôi thích cậu. Cậu có thích tôi không?”

Lại một câu như sấm nổ ngang tai tôi. Thích? Anh ta nói thích tôi. Đây có thể nói là lời tỏ tình đầu tiên mà tôi nhận được suốt 16 năm qua. Nhưng mà anh ta có biết tôi không? Thích đâu thể dễ dàng được như thế nhỉ. Mà tôi cũng không biết cái tư vị yêu thích kia là như thế nào nữa. Có giống như cái “thích” anh chàng tôi làm quen qua mạng kia không nhỉ? Tôi lắc mạnh đầu phủ nhận đi cái suy nghĩ rất chi là dở hơi của mình ngay lúc này. Sao tôi có thể đánh đồng tình cảnh này với con người dối trá ti tiện kia được cơ chứ. Đâu phải tôi “thích” hắn ta mà tôi dám chắc đó chỉ là quý mến một người bạn khác phái mà tôi chưa từng thân thiết như vậy. Đối với một người con trai tôi đều giữ một khoảng cách nhất định mà chưa ai có thể bước chân mà cái vạch đó. Có lẽ mũi chân của hắn ta đã vô tình vượt qua vạch nên tôi mới ngộ nhận là thích thôi chứ thực chất là không phải. Còn với anh chàng này? Anh ta chỉ là một người xa lạ và đang làm phiền tôi. Tôi chợt nảy ra một ý rất hay. Nhân tiện đang nhàm chán thử chơi trò chơi với anh ta xem như thế nào nhỉ? Hẳn là rất thú vị đây. Nghĩ vậy, tôi trả lời bẳng một giọng rất chi là ngọt ngào:

“Tớ cũng thích cậu.”

Cuộc đời thật diễn ra không như ý mình muốn, nhất là chuyện tình cảm. Kể từ khi nói thích cậu ta, không biết từ khi nào từ diễn trở thành thật. Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, hiểu biết về nhau nhiều hơn, quan tâm nhau nhiều hơn. Cũng có nhiều lần trốn đi chơi cùng nhau, nhưng thời gian đó rất ít vì tôi bị quản giáo rất nghiêm. Tôi không biết đó có phải là tình yêu hay không nhưng chắc chắn một điều: tôi rất thích Hạ Vũ. Tôi để ý mọi điều liên quan đến cậu ta, từ cách ăn mặc đoán xem Hạ Vũ thích phong cách nào, Hạ Vũ thích ăn gì, thích làm việc gì khi rảnh rỗi, thói quen của cậu ấy là gì?... Đương nhiên là cả những tin đồn về Hạ Vũ nữa. Mỗi khi có ai đó vô tình hay cố tình nhắc đến tên hay bất cứ thông tin gì về cậu ấy là tâm trí tôi tập trung hết toàn bộ vào nó. Việc tôi và Hạ Vũ yêu nhau rất ít người biết vì tôi và cậu ấy điều không thích phô trương nên không để tình trạng quan hệ trên facebook, gặp nhau thì chỉ nói một hai câu hoặc chỉ mỉm cười với nhau thôi. Những điều đó chắc hẳn đối với một mối quan hệ là không thể nào. Nhưng khi thật sự thích một ai đó, tuy chỉ là một nụ cười, hay một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương để ý, rồi tim đập thình thịch không như ý muốn của mình, lúng túng khi đứng trước người đó dù khoảng cách rất xa bất kể có nhìn thấy nhau hay không, hình tượng của mình như thế nào trong mắt đối phương là tốt hay xấu…. Quan trọng nhất là khi đứng trước hàng trăm người hay hàng nghìn cũng có thể nhận ra người mình thích, khi có điều này tức là người ấy đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của mình.

Ấy vậy mà đã nửa năm trôi qua, chúng tôi đã “yêu nhau” được sáu tháng rồi đấy. Nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng không dài, đối với một mối quan hệ trong cái tuổi thay đổi tâm lí như thế này thì đây cũng coi như là kì tích rồi. Sáu tháng là một khởi đầu cũng là một kết thúc. Chúng tôi chia tay. Lí do ư? Bởi vì bố mẹ tôi biết chuyện, biết chuyện tôi với Hạ Vũ yêu nhau. Tôi nhìn ra được sự thất vọng cũng như sự lo lắng trong ánh mắt bố mẹ tôi nên tôi quyết định kết thúc thôi. Gia đình luôn là quan trọng nhất, khi ta gặp khó khăn hay thành công, đứng sau luôn có gia đình ủng hộ. Ba mẹ luôn là người hiểu ta nhất nên khi họ phản đối điều gì thì cũng chỉ vì muốn tốt cho ta. Tôi là một đứa con ngoan nên tôi chấp nhận điều đó dù có thích đến mấy đi chăng nữa, thậm chí là yêu. Tôi cũng tin rằng nếu có duyên thật sự thì đây cũng chỉ là một thử thách nhỏ trong cái tình yêu như vậy. Dừng lại để xem đó có phải là một nửa đích thực của mình không, dừng lại để xem tình cảm của người đó đối với mình có là thực sự hay chỉ là chơi đùa. Tôi là con người nhút nhát trong cái vỏ bọc mạnh mẽ. Hay cười thật đấy nhưng ít ai thấy được tôi đang khóc trong lòng, đang sợ hãi, sợ bị tổn thương đến mức nào. Trái tim song ngư được làm bằng thủy tinh, dễ vỡ cũng khó lành. Vậy nên thà tạo cho mình một cái vỏ ốc để bảo vệ mình còn hơn là đứng đó không làm gì để trái tim tan nát. Tôi không có can đảm như vậy đấy, ích kỉ như vậy đấy, biết làm sao hơn con người tôi là vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thư Mufin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/14
Bài viết
8
Gạo
0,0
Cũng khá lâu không viết tiếp câu chuyện này rôi, cũng khá lâu cho nên chả còn ý tưởng gì để viết lại từ câu chuyện của chính bản thân vào truyện nữa. Câu chuyện vẫn còn nhưng đời thật lại không như ý muốn. Những giận hờn như một con dao hai lưỡi. Nó có thể khiến tình yêu của bạn trở nên gắn bó cũng có thể đẩy 2 người ngày một xa cách. Giờ cũng chả biết câu chuyện đời thực đã diễn ra theo chiều nào nữa. Yêu càng lâu mọi chuyện càng tồi tệ. Hiện tại khi đang viết những dòng này tôi cảm thấy thật tồi tệ. Người con trai tôi yêu say đắm ấy dường như lại xa lạ ngay trước mặt. À không chỉ là những dòng tin nhắn lạnh tanh. Chút hơi ấm ngọt ngào mà tôi tưởng tượng bấy lâu nay sao lại trở nên lạnh lẽo thế này. Tuy mới trở gió thôi nhưng tôi cảm thấy như trong một hầm băng. Lạnh đến đáng sợ. Sợ con người ấy. Sợ người đã cầm tay tôi, mười ngón tay đan thật chặt. Hạnh phúc đang đến rất gần rồi, chỉ cần nắm thật chắc thôi. Khi buông bàn tay ấy ra, nhận được một sự thật là: tôi chỉ có một mình thôi. Sợ con người đã hôn tôi, những nụ hôn ngọt ngào, tôi đã thực sự đã đắm chìm trong cái cảm giác đó. Sợ cái người đã ôm tôi, mọi cơn gió lạnh không còn len vào giữa 2 người nữa. Đến lúc những điều tưởng chừng cho ta tất cả bay đi, chỉ còn cái cuộn chặt người run rẩy trong chăn nhưng vẫn cảm thấy sự rét lạnh buốt tim. Không biết tình yêu giữa chúng tôi là gì nữa. Ít hẹn hò, ít gặp mặt. Tất cả chỉ vì sự nhát gan yếu đuối của chính bản thân tôi mà thôi. Tôi lấy cái bận rộn mà tôi tự đặt ra cho bản thân che lấp cho cái sự nhát gan bẩn thỉu, chính ngay bản thân tôi cũng khinh bỉ điều đó. Tôi sợ 1 khi đã lấn thân vào rồi tôi không còn đường ra nữa. Tôi chỉ mới 18, chưa sẵn sàng cho 1 mối quan hệ nghiêm túc hay 1 nước đi mà chính mai sau tôi không biết mình có hối hận về điều đó không nữa. Bước chân vào là đường hoa hồng hay là vực thẳm?
 
Bên trên