Cảm nhận Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm

Phương Hoàng

Người phủi bụi bị bụi phủ
Nhóm Biên tập
Tham gia
16/3/14
Bài viết
1.981
Gạo
7.200,0
[rate: 4/5 (*)]

por_6517.jpg

Câu chuyện kể về một cậu bé người Đức, cuối Thế chiến II, cậu và gia đình vì công việc của cha mà chuyển nhà đến một nơi-kém-xa-nhà-cũ của-cậu. Tại nơi ở mới, cậu bé vất vả cố làm quen với hoàn cảnh dù trong lòng, lúc nào cậu cũng nhớ về ngôi nhà cũ, và những người bạn.
Bạn, đó là vấn đề to tát nhất đối với cậu bé lúc này. Bởi vì cậu không sao kiếm được một người bạn ở ngôi nhà mới, lúc nào cậu cũng cô đơn, lủi thủi chơi một mình.
Cậu bé khao khát có bạn.
Thế rồi cậu cũng có bạn, cho dù đó là một người bạn lúc nào cũng mang pyjama sọc và ở đằng sau hàng rào dây thép gai.
Hai cậu bé kết bạn với nhau, nhưng chúng không thể chơi với nhau, bởi vì giữa chúng có nhiều thứ ngăn cản hơn là cái hàng rào dây thép gai và nhiều sự khác biệt hơn là bộ pyjama sọc.
Có hề chi, chúng vẫn có thể nói chuyện với nhau, chia sẻ với nhau, điều đó khiến hai cậu bé trở thành bạn thực thụ.
Cho đến một ngày, hoàn cảnh thực tại đe dọa lên tình bạn của hai cậu...
Cho đến một ngày, một sự tình cờ chết người xảy ra...
Tất cả tạo nên Chú bé mang pyjama sọc, với một cái kết đau đáu trong mắt người đọc.

***

Cuốn này mình đọc khá lâu rồi, nhưng hôm nay bất chợt nhớ đến nên mang ra viết review. Ấn tượng ban đầu mình nghĩ về cuốn này là cái bìa thật đẹp, cái tên thật đơn giản, chắc là văn học thiếu nhi. Và vì "chắc là văn học thiếu nhi" nên chắc sẽ dễ thương và nhẹ nhàng. Như cái bìa và tên của nó vậy.
Nhưng khi bắt đầu đọc, mình thấy thật không ổn. Văn phong của cuốn sách khá là tươi sáng, nhưng mà bối cảnh nước Đức ở thế chiến thứ hai thì mình thấy khó mà có thể nói là dễ thương được.

Mình lại trở lại ngắm cái bìa và lúc này mới chú ý đến "hàng rào dây thép gai", cái mà trước đó mình cứ tưởng là mấy đường kẻ trang trí bìa. Cùng trong lúc này mình lang thang trên mạng và thấy một bạn nói dằn vặt vì cái kết. Vậy là mình đã hoàn toàn nhầm về cuốn sách này. Đúng là chuyện gì cũng không nên đoán chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, mình đã học một bài học như thế đó.

Lại nói về cuốn sách, mình đã chuẩn bị tâm lý để đón một cái kết buồn. Điều mình không ngờ là cuốn sách mặc dù rất day dứt, nhưng lại không làm mình khóc. Nó làm mình phải suy nghĩ. Không đến nỗi mất ngủ nhưng cứ luẩn quẩn trong tâm trí, kéo nó ra mà nó chẳng rời.

Những suy nghĩ bướng bỉnh ấy cũng chẳng có gì là cao cả kiểu số phận người Do Thái khốn khổ trong thế chiến hay sự tàn nhẫn của chính quyền Phát-xít đâu, đó chỉ đơn giản là suy nghĩ về người mẹ của cậu bé trong sách. Những tháng ngày bà phải trải qua sau khi mất đi đứa con bé bỏng.

Về cô chị gái, người luôn trêu trọc và bắt nạt cậu em mình. Cô có thấy đau lòng, tiếc nuối, có thấy ghét cái chính quyền mà cả bố và người yêu đang phục vụ?

Về người cha là một người lính Phát-xít, liệu ông có hối hận vì mình đã theo nghề này, đã đưa gia đình đến gần một nơi không-hề-dành-cho-con-người mà sống không?

Gia đình đó có bao giờ trở về một cuộc sống êm đềm như trước đây không? Họ còn có thể cười như trước đây không?

Cậu bé da trắng đã chết cùng với bạn của mình, có thể nói là thanh thản, nhưng đối với gia đình cậu, điều đó thật nghiệt ngã, thật quá mức chịu đựng.
Rất nhiều câu hỏi luẩn quẩn trong đầu mà mình không thể đưa ra lời đáp, mình chỉ có thể ngồi đó và thấy lặng lòng. Trầm và day dứt. Không phải cho cậu bé da trắng, mà thay cho bố mẹ cậu ta, những người lớn, những người chịu trách nhiệm.
Người lớn và trẻ con khác nhau như vậy đó.

***​
"Cậu là bạn thân nhất của tớ, Shmuel ạ," cậu nói. "Bạn thân nhất đời của tớ."
[...]
Rồi sau đó, căn phòng trở nên rất tối và không hiểu vì sao, bất chấp những lộn xộn diễn ra sau đó, Bruno nhận ra mình vẫn đang nắm tay Shmuel và không gì trên đời có thể thuyết phục cậu rời bàn tay đó ra.

***
Tự nhiên, mình lại không muốn lớn lên tẹo nào, cứ thế này mãi không được sao?


Là một câu chuyện về chiến tranh, nhưng không có bom đạn, không có khói súng, không có máu me. Nó đơn giản như chính những gì diễn ra hàng ngày. Mặt trời vẫn mọc và vẫn lặn mặc kệ có thêm hơn một đứa bé vô tội phải lìa đời, mặc kệ bà mẹ phát điên vì đứa con mất tích.

Tình bạn của hai cậu bé trong sách cũng được diễn tả rất thực tế. Nó không bị lý tưởng hóa kiểu vì bạn bè có thể chịu đòn đau hay là khổ cực. Với những đứa trẻ, làm gì có chuyện như thế.

Cậu bé da trắng (mình quên mất tên, Bruno thì phải) đã đứng nhìn người bạn khó khăn lắm cậu mới tìm được chịu đòn, cậu thậm chí đã nói dối.

Đúng là đó là lỗi của cậu, lỗi của cậu khi đảm bảo với bạn là sẽ không xảy ra chuyện gì cả, lỗi của cậu khi cậu trước mặt tên lính phát-xít nói dối không quen bạn của mình. Cậu biết điều đó, bạn cậu biết điều đó. Nhưng cả hai đều hiểu, cậu bé da trắng chẳng thể làm được gì hơn. Vì vậy nên mới có một sự tha thứ, từ phía cậu bé người Do Thái kia.

Có lẽ trong cuộc đời, một số chuyện cho dù biết là sai nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác đi. Suy cho cùng, lẽ phải bao giờ cũng được quyết định bởi những-người-lớn.


[Phương Hoàng]
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Chị đã khóc lóc nhoe nhoét khi xem phim trên HBO (hay starmovie, không nhớ rõ lắm). Khi đó phim không có phụ đề, tiếng Anh chị thì bập bõm. Tên phim thì không biết, lên mạng tìm điên cuồng. Một bộ phim rất hay và cảm động và có 2 diễn viên nhí rất tuyệt vời. Phim này, phim Changeling, và 1 phim nữa được dịch thành Những mùa yêu thương - chả tìm được tên gốc - là 3 phim Mỹ chị có ấn tượng rõ nhất về cái sự khóc khi xem phim của chị.
 

Phương Hoàng

Người phủi bụi bị bụi phủ
Nhóm Biên tập
Tham gia
16/3/14
Bài viết
1.981
Gạo
7.200,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Em chưa xem phim. Đọc sách đã bị ám ảnh mất mấy ngày rồi. :-<
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Có một số cuốn sách nói về người Do Thái trong thời Quốc xã Đức rất hay. Em thích những cuốn sách như thế, bởi tính nhân văn của nó là vô cùng to lớn.
Em thích nhất là The book thief - Kẻ trộm sách, nếu mọi người có thời gian thì em nghĩ nên đọc. ^^
P/S: Chắc chắn là em sẽ đọc cuốn này. Hay ơi là hay! :x Đọc bài này của chị mà háo hứng vô cùng. :P
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Em xem phim đi, chị nghĩ nó rất hay. Chưa đọc truyện nên chưa so sánh được. :'(
 

Phương Hoàng

Người phủi bụi bị bụi phủ
Nhóm Biên tập
Tham gia
16/3/14
Bài viết
1.981
Gạo
7.200,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Em mới đọc truyện chứ chưa xem phim. Mà phải công nhận truyện hay thiệt. :'(
Không hiểu sao tui không khóc, đọc mấy cuốn buồn mà khóc suốt mà. :"<
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Em xem phim đi, chị nghĩ nó rất hay. Chưa đọc truyện nên chưa so sánh được. :'(
Ôi nhà em bị hỏng Media Player nên không xem được, tiếc quá chị ơi!! T.T :'( :'(
Pét: Chị Phương Hoàng ơi cuốn này có ebook không ạ?
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Ôi nhà em bị hỏng Media Player nên không xem được, tiếc quá chị ơi!! T.T :'( :'(
Pét: Chị Phương Hoàng ơi cuốn này có ebook không ạ?
Cài lại em. :D

Các cô xem đi, xúc động lắm. Cả Never let me go với Changeling nữa. Changeling là 1 cái phim kinh khủng khiếp. :((
 

Phương Hoàng

Người phủi bụi bị bụi phủ
Nhóm Biên tập
Tham gia
16/3/14
Bài viết
1.981
Gạo
7.200,0
Re: Chú bé mang Pyjama sọc – người lớn, trẻ con và trách nhiệm
Cài lại em. :D

Các cô xem đi, xúc động lắm. Cả Never let me go với Changeling nữa. Changeling là 1 cái phim kinh khủng khiếp. :((
Cuốn này được dựng thành phim rồi à. :O
Ôi nhà em bị hỏng Media Player nên không xem được, tiếc quá chị ơi!! T.T :'( :'(
Pét: Chị Phương Hoàng ơi cuốn này có ebook không ạ?
Chị không biết, :)) chị chỉ đọc sách giấy thôi. :))
 
Bên trên