CHƯƠNG 1: EM LÀ ÁNH SAO BĂNG
Chiếc Boeing 787 rời đường băng, cất cánh từ sân bay Haneda Tokyo, phóng vụt lên tầng khí quyển. Bầu trời đêm biến nó trở thành một ngôi sao băng sáng rực rỡ, lao vun vút giữa giải ngân hà đen thẫm.
Trong khoang hạng nhất, Phạm Hoài Sa đeo tai nghe, đôi chân dài của cô vắt chéo. Dưới gấu quần rách tua rua là đôi sneaker Christian Louboutin cao cổ nạm đinh. Dòng chữ
Lady Sa Sa mạ vàng in nổi trên phần da cá sấu trắng muốt. Cô cầm chiếc máy tính bảng lên tay, điều chỉnh âm lượng to hết cỡ. Âm nhạc sôi động là liều thuốc kích thích thần kinh tốt nhất. Mà lúc này, thứ cô đang cần chính là liều thuốc đó.
Nhìn dáng vẻ Hoài Sa hiện tại, không ai tưởng tượng nổi, cô nàng sành điệu với mái tóc nâu đỏ bóng mượt, gương mặt trang điểm kĩ càng này, sáu năm trước từng là một con bé quê mùa chân ướt chân ráo lên Hà Nội. Bước vào cổng Đại học Mỹ thuật Việt Nam với gương mặt nhợt nhạt không son phấn, trên người đóng bộ quần áo đồng phục học sinh trắng xanh. Thậm chí phụ kiện hôm ấy của Hoài Sa chính là chiếc ba lo cũ kĩ dùng suốt những năm học cấp ba. Thay vì chiếc Hermès đỏ rực đang đặt trên bàn kia.
Càng không ai ngờ được rằng, đêm đầu tiên đặt chân tới Thủ đô, cô phải tự mình mở miệng nói câu chia tay với mối tình đầu. Nên miêu tả thế nào nhỉ? Mối tình đầu là chàng trai mà cô dùng cả tuổi thanh xuân để đánh đổi.
Chàng trai ấy khiến những năm tháng trung học của Hoài Sa lộn nhào mấy vòng, biến thành mớ bòng bong hỗn độn. Cũng khiến cô và đứa bạn thân mất hai năm dài đằng đẵng nghĩ đủ mưu hèn kế bẩn, điên cuồng theo đuổi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, cô chính thức trở thành bạn gái của anh. Hai người hẹn hò hết lớp mười hai.
Bắt đầu bước vào năm thứ nhất đại học, cô nàng tân sinh viên Hoài Sa tưởng lên Hà Nội sẽ được hưởng cuộc sống đại học đầy màu sắc, đẹp như mơ bên cạnh anh thì đùng một phát: Bà mẹ phù thủy của bạn trai trong truyền thuyết xuất hiện. Công việc của bà ta là ngăn cấm.
Từ khi Ngân Hà phá sản, cha Hoài Sa đột ngột qua đời. Mẹ là tất cả những gì còn lại, ấy vậy mà bà phù thuỷ kia còn gặp riêng mẹ cô. Nếu bà ta nói cô xấu xa, ngu dốt, đáng hổ thẹn, cô vẫn có thể chịu đựng được. Dù thế nào, cũng là cô mặt dày đeo bám con trai duy nhất của ba ta. Nhưng dùng những lời lẽ dơ bẩn để sỉ nhục gia đình cô, lại là điều không thể chấp nhận. Chẳng ai có đủ tư cách để làm việc ấy.
Thế nên, Hoài Sa quyết định chia tay thôi. Mặc cho anh có là người duy nhất cô yêu trên thế gian khi ấy, hay mối tình đầu tình cảm dạt dào bao nhiêu, một câu chia tay chỉ hết sức giản đơn đến vậy.
Bây giờ nghĩ lại, giây phút anh quay lưng đi, thì tình cảm vun đắp ba năm của Phạm Hoài Sa giành cho anh trong thoáng chốc đã biến thành một hạt bụi li ti, bị gió cuốn bay lơ lửng giữa không trung, vĩnh viễn biến mất không còn dấu vết.
Cũng trong đêm định mệnh ấy, tại phòng kí túc xá ẩm thấp giữa thành phố hoa lệ, Hoài Sa vì đau khổ mất phương hướng đã "click nhầm" vào cuộc thi học bổng du học Nhật Bản trên webside của trường. Nửa tháng sau, tác phẩm vẽ vội trong nước mắt của cô đoạt giải nhất. Chính thức giành được suất học bổng du học toàn phần của Học viện Thời trang Hoàng gia Tokyo, Nhật Bản. Một trong những ngôi trường danh tiếng có chuyên ngành đào tạo thiết kế thời trang liệt vào bậc nhất thế giới.
Và thế đó, tạm biệt mối tình đầu. Tạm biệt mụ phù thuỷ già chết tiệt nhà anh ta. Từ ấy chẳng ai thấy Phạm Hoài Sa ngốc ngếch mặt dày bám đuôi ngày xưa nữa.
Cô trở thành sinh viên tốt nghiệp suất sắc khoa Thiết kế thời trang của học viện Tokyo. Hiện tại, là nhà thiết kế Sa Sa được săn đón của các hãng thời trang nổi tiếng hàng đầu thế giới. Người sáng tạo ra bộ sưu tập
Only Love bán chạy nhất lịch sử Pucci. Thương hiệu cao cấp phủ sóng toàn bộ châu Á.
"Sa Sa." Người bên cạnh cất tiếng gọi cô.
Giọng người này hơi lơ lớ, có lẽ vì sống lâu năm ở nước ngoài.
Hoài Sa vẫn chìm đắm trong tiếng nhạc bập bùng chát chúa. Thậm chí cổ chân cô còn bắt đầu lắc lư theo nhịp phách.
"Phạm Hoài Sa." Lần này cả tên họ cô đều bị réo lên.
Anh chàng Giám đốc sáng tạo của Pucci vừa tỉnh dậy từ mộng đẹp. Theo thói quen, việc Đỗ Hoàng Việt làm đầu tiên chính là trêu chọc Sa Sa. Vì thế anh ta liền dùng ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của mình giật tai nghe của cô ra, hỏi bằng giọng ngái ngủ:
"Ê. Em đang nghe gì thế?"
"Nhạc." Hoài Sa quay sang, phun ra một chữ.
Đỗ Hoàng Việt cầm một bên tai nghe của cô lắp lên tai mình, cũng gật gù theo điệu synthpop (1) cuốn hút.
"Trả em đây." Hoài Sa giật lại.
"Anh nói này Sa, gu thẩm nhạc của em chẳng thời thượng giống gu thẩm mỹ của em chút nào. Suốt ngày nghe cái bài cũ rích ấy." Đỗ Hoàng Việt chống cằm. Trên cổ tay anh ta là chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng phiên bản giới hạn sáng bóng.
"Thế thì em cũng nói để anh hay Giám đốc ạ. Cấp trên như anh không nên quản lý chuyện cấp dưới thích nghe nhạc gì. Thay vào đó, sao anh không nghĩ đến việc nhà thiết kế độc quyền của Pucci đang muốn cái gì?"
Đỗ Hoàng Việt cười bằng khoé miệng. Anh Hồn nhiên trả lời: "Ồ! Vậy xin hỏi nhà thiết kế Sa Sa, cô đang muốn gì vậy?"
"Sau đợt hợp tác với Takashi ở Việt Nam lần này, em muốn tăng lương." Hoài Sa bày tỏ. Cô giơ bàn tay năm ngón lên: "Năm mươi phần trăm?"
"Trong đầu em ngoài thiết kế và tiền ra thì có gì khác không?" Anh ta trực tiếp chê bai.
Hoài Sa thu lại bốn ngón tay, chỉ để lại ngón trỏ. Cô lắc lắc nó, làm hành động ám chỉ "No no. Không còn gì khác đâu."
Đỗ Hoàng Việt nâng ly rượu trong suốt lên, hướng về phía tiếp viên hàng không.
Cô tiếp viên hiểu ý ngay, tiến đến hỏi: "Anh dùng rượu vang hay sâm banh?"
Đỗ Hoàng Việt không trả lời. Anh quay sang nghiêng đầu hỏi Hoài Sa: "Sâm banh hay rượu vang?"
Hoài Sa: "Sâm banh."
"Vậy phiền cô tiếp viên xinh đẹp cho chúng tôi hai ly sâm banh." Tán tỉnh phụ nữ là sở trường của Đỗ Hoàng Việt.
Hoài Sa ngại ngùng che miệng cười. Cơ mặt chuyển động khiến phần phấn nhũ bạc trên mắt cô lấp lánh, toát ra phong thái vô cùng sang chảnh, kiêu kì.
Cô hồi tưởng lại những ngày đầu mới quen Đỗ Hoàng Việt ở Học viện Sakura. Anh chàng này ngoài việc thích chọc ghẹo gái xinh thì còn có một sở thích vô cùng biến thái: Chụp ảnh vòng một và vòng ba siêu mẫu. Khi bị cô phát hiện, Đỗ Hoàng Việt chẳng những không từ chối hay giải thích mà còn nói toẹt một câu rằng: "Trai thẳng một trăm phần trăm như anh thích ngắm những bộ phận đẹp nhất của phụ nữ là điều hoàn toàn bình thường."
Nụ cười của Hoài Sa chưa tắt, tiếp viên đã mang đến hai ly rượu. Chất lỏng vàng sánh bắt sáng rất đẹp mắt.
Đỗ Hoàng Việt nâng ly mời cô. Anh nói: "Chúc mừng tên em và Pucci phủ sóng khắp châu Á. Gấp đôi lương là quà cho em."
"Oh Yeah!" Hoài Sa cười rạng rỡ, vui vẻ cụm ly với anh.
"Em thử nhìn lại mình đi. Có tiền là sáng mắt. Liệu sau này nơi khác trả em nhiều hơn, sẽ bỏ anh chạy theo tiền đúng không?"
Đỗ Hoàng Việt nhấm nháp hương vị ngon ngọt tuyệt hảo trên đầu lưỡi.
"Không không. Anh nói sai rồi." Hoài Sa đặt chiếc ly xuống.
Mắt Đỗ Hoàng Việt sáng lên đầy hy vọng, chờ đợi câu nói tiếp theo của người bên cạnh.
"Chính xác là bỏ Pucci chạy theo tiền. Em và anh, không có quan hệ."
Mặt vị Giám đốc Pucci ỉu xìu, giận hờn quay phắt đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Anh ta chán nản cầm tờ tạp chí dưới bàn lên xem xét. Trên trang bìa tờ Forbes mới cứng, là hình ảnh một người đàn ông tuấn tú. Tuy người này chỉ mặc quần âu, áo sơ mi trắng giản dị nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Bên dưới hình ảnh người đàn ông ấy, là hàng chữ màu vàng in đậm
"Top 30 doanh nhân trẻ châu Á - Phan Huy Khải."
Khoảnh khắc Hoài Sa vô tình quay sang chỗ Đỗ Hoàng Việt, cũng đúng là lúc anh gấp bìa của tờ báo lại.
Nhìn từ góc này, gương mặt nghiêng nghiêng của Đỗ Hoàng Việt rất cuốn hút. Mái tóc nâu loà xoà trước trán tôn thêm phần lãng tử. Sống mũi cao và thẳng. Khuôn hàm lẫn xương quai xanh đạt chuẩn ao ước của phụ nữ. Một anh chàng thật sự đẹp trai, sáng sủa. Hoặc dù Đỗ Hoàng Việt có không đẹp trai đi chăng nữa, nhưng với cái mác Việt kiều Nhật và Giám đốc sáng tạo thương hiệu thời trang cao cấp, cùng một loạt cửa hàng phân phối sản phầm ở các nước Châu Á. Đã đủ để toàn bộ phụ nữ trên trái đất này tranh nhau nhảy bổ vào anh.
Thế nhưng, suốt những năm tháng hai người quen biết ở giảng đường học viện và cả khi làm việc ở Pucci. Hoài Sa không có cách nào đón nhận tình cảm của anh. Cô chỉ coi Đỗ Hoàng Việt như anh trai, người dẫn dắt cô bước vào thế thới thời trang hoa lệ đầy màu sắc.
Nan giải ở chỗ, mẹ cô - bà Tú Ngân rất ưng anh chàng khéo mồm dẻo miệng này. Còn Hoài Sa, cô quý mến anh, sùng bái anh nhưng chắc chắn tình cảm giành cho anh không phải tình yêu.
Trái tim Hoài Sa đóng lại từ năm cô mười tám tuổi. Sáu năm sau đó chưa từng mở ra lần nào. Không ai bước đi, cũng chưa có người bước vào. Dưới đáy không gian màu đỏ trật hẹp luôn đập liên hồi ấy, chỉ tồn tại duy nhất một cái tên tưởng chừng đã mất hút từ lâu.
"Từ khi nào em có sở thích ngắm anh mà anh không biết thế?" Đỗ Hoàng Việt liếc mắt, dửng dưng hỏi.
Hoài Sa giật mình. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Còn nghĩ đến người ấy làm gì. Sáu năm rồi, có lẽ người đó chẳng nhớ cô là ai nữa.
"Ai thèm ngắm anh. Tự sướng quá mức." Cô lại vắt chéo chân, phủ tấm chăn Burberry mềm mại lên người. Nhắm mắt rồi nói tiếp: "Em ngủ đây. Khi nào hạ cánh gọi em dậy nhé?"
"Hừ. Anh là Giám đốc, không phải cái đồng hồ báo thức của em." Đỗ Hoàng Việt hậm hực.
Hoài Sa mỉm cười, lạc trôi trong giấc mơ. Cô mơ thấy một cô bé mặc đồng phục thể dục, chạy theo một người trên con đường phủ kín một màu xanh mướt. Bên trên tầng cây xanh mướt ấy là một khoảng trời biêng biếc có mấy trắng bay. Bóng lưng người ấy vô cùng cao ráo, toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo. Chưa từng quay đầu lại nhìn cô bé một lần.
Chạy được một đoạn, cô bé chống tay vào hai đầu gối, thở hổn hển. Lại mở miệng gọi tên người ấy:
"Huy Khải, chờ tớ với."
***
"Sa, em có nhanh chân lên không thì bảo?" Đỗ Hoàng Việt kéo va li bước vào quán cà phê Starbucks ở sân bay Nội Bài.
Hoài Sa mới tỉnh ngủ, ủ rũ bước theo sau. Cái nắng cuối Hè của Hà Nội vẫn vô cùng gay gắt. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai Belenciaga màu trắng che khuất nửa khuôn mặt. Càng làm nổi bật đôi môi xinh đỏ mọng như trái mận đào và chiếc cằm thanh tú.
Quán cà phê rất đông người, Đỗ Hoàng Việt và cô phải xếp hàng. Đứng trước hai người họ là một bóng lưng cao gầy, một bên tay cũng kéo chiếc va li hành lý.
"Cho tôi một ly Capuchino, ngọt một chút." Bóng lưng kia phát ra tiếng động. Hướng đến nhân viên order đồ uống.
"Của anh hết bảy mươi nghìn. Cho em xin tên của anh ạ?" Nhân viên hỏi bằng giọng ngọt ngào.
"Khải."
"Dạ?" Tiếng nhạc Jazz cộng thêm tiếng nói chuyện quá lớn khiến nhân viên không nghe rõ. Hoặc cô nhân viên này đang cố tình gây chú ý với vị khách đẹp trai.
"Huy Khải." Bóng lưng nhắc lại, sau đó, bước sang bên cạnh nhường chỗ cho người phía sau.
"Này, đến lượt chúng ta rồi? Em uống gì?" Đỗ Hoàng Việt hỏi.
Hoài Sa đang chọc chọc vành mũ lưỡi chai vào sau lưng anh. Từ lúc đặt chân đến quầy order cô đã rơi vào trạng thái ngủ gật.
"Sa Sa."
"..."
"Phạm Hoài Sa, em tỉnh táo lại ngay cho anh." Đỗ Hoàng Việt quát ầm lên.
Bóng lưng cao gầy trong màu áo sơ mi trắng kia đang bước đi đột nhiên khựng lại. Phạm Hoài Sa ư? Có người vừa nhắc đến cái tên này.
"Em uống Capuchino, ngọt một chút." Một giọng nữ mềm mại như nước, đượm vẻ ngái ngủ cất lên.
Bàn tay đặt trên tay kéo va li của Phan Huy Khải siết thật chặt. Anh từ từ, quay đầu lại.
Chú thích: (1) Theo wikipedia: Synthpop là một phong cách của nhạc pop. Trong đó synthesizer được sử dụng làm chính. Synthesizer là một nhạc cụ điện tử, có thể giả lập lại những tiếng đã có sẵn (âm thanh các loại nhạc cụ, giọng hát, âm thanh trong tự nhiên,..) hoặc tạo ra những âm thanh mới chưa từng tồn tại trước đây.
Giới thiệu truyện << >> Chương 2