Nếu nói nội dung của "Chuyện cũ của Lịch Xuyên" (Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên) là mới mẻ, độc đáo thì không phải, mô típ chàng hoặc nàng bị ung thư, không muốn người yêu đau khổ, nhất định rời bỏ cũng không phải quá xa lạ. Tuy nhiên, Huyền Ẩn làm sáng mô típ quen thuộc này.
Tiểu Thu, cô gái nhỏ từ tỉnh lẻ đi học đại học, cô ý thức được gia cảnh của mình, vừa chăm chỉ học, vừa đi làm thêm, vất vả, ngủ không đủ nhưng quyết tâm học tập của cô khiến nhiều sinh viên phải hổ thẹn, Tiểu Thu giỏi không vì cô ấy bẩm sinh thông minh mà vì cô ấy hết sức chăm chỉ. Tiểu Thu mạnh mẽ có sự lạc quan của tuổi xuân phơi phới, gặp Lịch Xuyên, yêu anh và được anh yêu khiến cô chìm trong ngọt ngào. Anh tàn tật thì đã sao? Chỉ cần anh yêu cô, tất thảy không quan trọng, anh đau, cô xót, anh ốm, cô thương, tình yêu của cô dành cho Lịch Xuyên đã khiến trái tim tưởng băng giá của Lịch Xuyên ngày ngày ấm áp.
Lịch Xuyên, có lẽ là soái ca tàn tật tuyệt nhất ngôn tình. Đẹp trai-anh có, khí chất-anh có, tài hoa càng không phải bàn, chỉ có, anh thiếu một chân..
Đó là nỗi lòng, là nỗi tự ti của Lịch Xuyên, nhưng Tiểu Thu lại không thấy vậy, cô yêu anh chân thành dù anh không hoàn hảo, Lịch Xuyên ngỡ có thể tìm được lý do để tiếp tục sống và phấn đấu suốt cuộc đời.
Nhưng số phận không dễ an bài cho họ.
Lịch Xuyên không chỉ mất một chân, xương của anh có vấn đề, nghi là ung thư, dần ảnh hưởng tới phổi và hệ miễn dịch. Đó là một sự thật khiến Lịch Xuyên bàng hoàng.
Anh biến mất khỏi cuộc sống của Tiểu Thu, tuổi thanh xuân của cô không thể phí phạm vì anh, không muốn cuộc đời cô gắn liền với kẻ tàn tật mà sự sống mong manh vô cùng. Với Lịch Xuyên,Tiểu Thu đang trẻ tuổi, có thể nhất thời yêu, chỉ cần xa vài năm là có thể lãng quên.
Nhưng anh không ngờ, 3 năm sau, cô vẫn đều đặn viết thư cho anh, cứ như không phải anh bỏ đi, họ chia tay, mà anh đang đi công tác, cô chờ anh về. Thủ thỉ, tâm tình, khi vui vẻ sống động, khi chán nản, buồn đau. Chỉ cần có cảm giác anh vẫn đang bên cạnh, đang đọc những dòng email cô viết, Tiểu Thu lại có thêm nghị lực sống. Cô không biết, những bức thư của cô cũng đang là động lực sống cho một người đang từng ngày giành giật sự sống với tử thần, là anh, người cô yêu và yêu cô. Lịch Xuyên.
Ho gặp lại, bệnh tình của anh vẫn thế, vẫn ngày ngày hành hạ anh, nhưng Lịch Xuyên quật cường, anh không muốn người khác đối xử với mình khác biệt. Nhất là Tiểu Thu. Anh vốn là người lành lặn, hoàn mỹ bao nhiêu, giờ đã trở nên tàn tật. Lịch Xuyên không phải ghét người ta nhìn mình thương hại, mà anh sợ, anh sợ ánh mắt xót thương của mọi người. Luôn có gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, tự làm được mọi việc, ghét mọi sự nâng đỡ, chăm sóc.
Con người ấy vừa khiến ta thương vừa làm ta phục lại có chút ghét bỏ. Nếu anh mềm mỏng đi một chút, nếu chỉ có hai người, anh đừng gồng mình lên chống chọi với nỗi đau, người con gái cạnh bên anh muốn được san sẻ biết bao nhiêu..
Số mệnh lần này, nhất định mang họ lại với nhau, dằn vặt, né tránh, tranh đấu, giằng co, anh chạy, cô đuổi, anh trốn, cô tìm.
Anh chỉ là một người tàn tật, trong cơ thể còn chứa mầm ung thư, phổi anh không tốt, hệ miễn dịch của anh không tốt, xương anh càng không tốt hơn. Tiểu Thu, nói xem, anh sao có thể liên lụy cô, phá hỏng cuộc sống của cô, bắt cô sống chung với kẻ sống hôm nay không biết ngày mai. Anh bỏ trốn, không nằm viện, không điều trị, anh mang tính mạng của mình ra ép cô. Cô nhất định phải rời đi, đi tìm hạnh phúc của mình.
Cuối cùng, anh thắng rồi, anh có thể ép cô "move on" rồi.Chiến thắng này, khiến cả anh và cô đau biết mấy. Cô đi nhưng buộc anh hứa anh nhất định cố hết sức bảo vệ bản thân, làm trị liệu, kéo dài cuộc sống, chỉ cần anh sống, cô chấp nhận rời xa.
Vào một ngày mưa, hàng hiên tối thui, có một bóng người, lẳng lặng đứng đó, bóng dáng quen thuộc.
Thêm ba năm, anh, Lịch Xuyên đã thật sự trở về..bên cô.

Tiểu Thu, cô gái nhỏ từ tỉnh lẻ đi học đại học, cô ý thức được gia cảnh của mình, vừa chăm chỉ học, vừa đi làm thêm, vất vả, ngủ không đủ nhưng quyết tâm học tập của cô khiến nhiều sinh viên phải hổ thẹn, Tiểu Thu giỏi không vì cô ấy bẩm sinh thông minh mà vì cô ấy hết sức chăm chỉ. Tiểu Thu mạnh mẽ có sự lạc quan của tuổi xuân phơi phới, gặp Lịch Xuyên, yêu anh và được anh yêu khiến cô chìm trong ngọt ngào. Anh tàn tật thì đã sao? Chỉ cần anh yêu cô, tất thảy không quan trọng, anh đau, cô xót, anh ốm, cô thương, tình yêu của cô dành cho Lịch Xuyên đã khiến trái tim tưởng băng giá của Lịch Xuyên ngày ngày ấm áp.
Lịch Xuyên, có lẽ là soái ca tàn tật tuyệt nhất ngôn tình. Đẹp trai-anh có, khí chất-anh có, tài hoa càng không phải bàn, chỉ có, anh thiếu một chân..
Đó là nỗi lòng, là nỗi tự ti của Lịch Xuyên, nhưng Tiểu Thu lại không thấy vậy, cô yêu anh chân thành dù anh không hoàn hảo, Lịch Xuyên ngỡ có thể tìm được lý do để tiếp tục sống và phấn đấu suốt cuộc đời.
Nhưng số phận không dễ an bài cho họ.
Lịch Xuyên không chỉ mất một chân, xương của anh có vấn đề, nghi là ung thư, dần ảnh hưởng tới phổi và hệ miễn dịch. Đó là một sự thật khiến Lịch Xuyên bàng hoàng.
Tiểu Thu, look at me, you must move on
Anh biến mất khỏi cuộc sống của Tiểu Thu, tuổi thanh xuân của cô không thể phí phạm vì anh, không muốn cuộc đời cô gắn liền với kẻ tàn tật mà sự sống mong manh vô cùng. Với Lịch Xuyên,Tiểu Thu đang trẻ tuổi, có thể nhất thời yêu, chỉ cần xa vài năm là có thể lãng quên.
Tiểu Thu, em nghe anh nói, khi em đọc được một quyển sách hay, gặp được một người đàn ông rất đẹp trai, hoặc đi đến một thành phố cực kì xinh đẹp, em sẽ nói với bản thân rằng, em đã nhìn thấy thứ tốt đẹp nhất trên đời này rồi. Em muốn những thứ đó ở bên cạnh em suốt những quãng đời còn lại. Nhưng qua một khoảng thời gian, những điều mới mẻ sẽ diễn ra, em sẽ đọc được một quyển sách hay hơn, đi đến một thành phố xinh đẹp hơn, gặp được một người đàn ông đẹp trai hơn, bắt đầu một câu chuyện tình yêu càng lãng mạn hơn. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống khác, em đừng sợ hãi một kết thúc như vậy. Kết thúc như vậy chỉ là ảo ảnh mà thôi. Mỗi một kết thúc đều đi kèm với một khởi đầu mới
Nhưng anh không ngờ, 3 năm sau, cô vẫn đều đặn viết thư cho anh, cứ như không phải anh bỏ đi, họ chia tay, mà anh đang đi công tác, cô chờ anh về. Thủ thỉ, tâm tình, khi vui vẻ sống động, khi chán nản, buồn đau. Chỉ cần có cảm giác anh vẫn đang bên cạnh, đang đọc những dòng email cô viết, Tiểu Thu lại có thêm nghị lực sống. Cô không biết, những bức thư của cô cũng đang là động lực sống cho một người đang từng ngày giành giật sự sống với tử thần, là anh, người cô yêu và yêu cô. Lịch Xuyên.
Ho gặp lại, bệnh tình của anh vẫn thế, vẫn ngày ngày hành hạ anh, nhưng Lịch Xuyên quật cường, anh không muốn người khác đối xử với mình khác biệt. Nhất là Tiểu Thu. Anh vốn là người lành lặn, hoàn mỹ bao nhiêu, giờ đã trở nên tàn tật. Lịch Xuyên không phải ghét người ta nhìn mình thương hại, mà anh sợ, anh sợ ánh mắt xót thương của mọi người. Luôn có gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, tự làm được mọi việc, ghét mọi sự nâng đỡ, chăm sóc.
Con người ấy vừa khiến ta thương vừa làm ta phục lại có chút ghét bỏ. Nếu anh mềm mỏng đi một chút, nếu chỉ có hai người, anh đừng gồng mình lên chống chọi với nỗi đau, người con gái cạnh bên anh muốn được san sẻ biết bao nhiêu..
Số mệnh lần này, nhất định mang họ lại với nhau, dằn vặt, né tránh, tranh đấu, giằng co, anh chạy, cô đuổi, anh trốn, cô tìm.
Tôi vô cùng nghi ngờ. Lịch Xuyên thật sự còn yêu tôi sao?
Nếu yêu và không yêu không có gì khác nhau, tại sao còn phải yêu?
Tình yêu vất vả, không có kết quả như vậy, tôi có cần tiếp tục kiên trì không?
Anh chỉ là một người tàn tật, trong cơ thể còn chứa mầm ung thư, phổi anh không tốt, hệ miễn dịch của anh không tốt, xương anh càng không tốt hơn. Tiểu Thu, nói xem, anh sao có thể liên lụy cô, phá hỏng cuộc sống của cô, bắt cô sống chung với kẻ sống hôm nay không biết ngày mai. Anh bỏ trốn, không nằm viện, không điều trị, anh mang tính mạng của mình ra ép cô. Cô nhất định phải rời đi, đi tìm hạnh phúc của mình.
Lịch Xuyên, em ở đây! Anh đừng bỏ em mà đi…em xin anh đừng bỏ em mà đi…em không ép anh nữa! Anh yên tâm, đợi tới khi anh khỏe lại, em sẽ move on ngay lập tức, em sẽ rời khỏi Bắc Kinh, em sẽ tới thành phố khác, em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cũng sẽ không đi tìm anh nữa. Lần này em nói thật, em nói được thì sẽ làm được, không bao giờ thay đổi nữa! Anh hứa với em, nhất định phải cố gắng sống sót, được không?
Cuối cùng, anh thắng rồi, anh có thể ép cô "move on" rồi.Chiến thắng này, khiến cả anh và cô đau biết mấy. Cô đi nhưng buộc anh hứa anh nhất định cố hết sức bảo vệ bản thân, làm trị liệu, kéo dài cuộc sống, chỉ cần anh sống, cô chấp nhận rời xa.
Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì đi nữa, thì người tôi yêu vẫn còn sống.
Vào một ngày mưa, hàng hiên tối thui, có một bóng người, lẳng lặng đứng đó, bóng dáng quen thuộc.
Thêm ba năm, anh, Lịch Xuyên đã thật sự trở về..bên cô.