Chuyện oan gia, chuyện yêu đương - Cập nhật - Lim

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0

Chuyện oan gia, chuyện yêu đương
695051hhy5jyqwtt.gif

Tác giả: Lim
Thể loại: Tình cảm, hài
Tình trạng sáng tác: Đang viết
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: 15+
Cảnh báo về nội dung: Không có gì quá nóng

695051hhy5jyqwtt.gif

Giới thiệu truyện:
Một chàng trai, một cô gái, sát vách, chung làng, đáng nhẽ ra, theo lẽ thường, dựa trên tiểu thuyết, họ sẽ là một đôi thanh mai trúc mã tâm đầu ý hợp.

Thế nhưng sự đời lại rất trái khoáy, từ cái ngày mà họ được sinh ra, giữa họ đã định sẵn bốn chữ: không đội trời chung.

Một anh chàng hotboy đình đám, một cô nàng đang ở cái tuổi hay mộng mơ, không lí nào lại không mơ về một mối tình đẹp giữa chàng và nàng, không lí nào lại không coi chàng là bạch mã hoàng tử.

Tuy nhiên, duyên tình trắc trở, chàng và nàng từ khi lọt lòng, đã xác định rằng: một giờ là oan gia, cả đời là oan gia.

Một đại ca cấp lớp, một cô nữ sinh luôn cho rằng mình là một “nữ nhi yếu đuối”, hứa hẹn sẽ tạo nên một giai thoại đẹp về “anh hùng” và “mỹ nhân”.

Vậy nhưng, đời vốn không như là mơ, “anh hùng” và “mỹ nhân” chỉ là hoang tưởng.

Là oan gia hay là yêu đương?

Những con người này sẽ sống với nhau như thế nào?

Oan gia có bao giờ tránh được “ngõ hẹp”?

Hãy cùng chờ xem…

695051hhy5jyqwtt.gif

Mục lục
Chương 1. Tỏ tình 1: Anh là siêu nhân
Chương 2. Ánh sáng cuộc đời: Vị cứu tinh bất đắc dĩ
Chương 3. Vén màn bí mật: Bản chất một con người
Chương 4. Tỏ tình 2: Vì cậu!
Chương 5. Sự thật nghiệt ngã: Lũ tội đồ

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0
Sáng đầu tuần, trời xanh mây trắng. Tôi, một học sinh vô cùng vô cùng gương mẫu đã cực kì cực kì siêu phàm khi rời được tấm thân “vàng ngọc” khỏi giường trước giờ vào học tận hai mươi phút.

Thế nhưng đau đớn thay, phũ phàng thay… Nguyên nhân chính thức của cuộc rời giường “đỉnh cao” này là… Ừm, cũng không có gì to tát lắm, chỉ là:

- Chó nhà thằng chết bầm nào sủa vào giờ “hoàng đạo” của bà?

Và: - Đứa ngu đần nào dám tè vào người bà?

Đó, tôi đã phải hét lên “thảm thiết” như thế vào một buổi sáng đẹp trời như hôm nay. Tôi đang mơ mình được ăn một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn tại sao lại nhảy ra một con chó ghẻ lở hắc lào lang ben nấm móng nấm toàn thân đến tha tôi đi mất. Đã vậy còn quăng tôi vào bồn nước tiểu vàng khè “sắc nước hương trời” rồi xả nước cuốn trôi tôi đi không thương tiếc. Phật tổ linh thiêng, con vẫn thường xuyên ăn chay niệm phật và tụng đủ bảy mươi hai phép thần thông biến hóa mà, sao lại lỡ đối xử với con như vậy?

Không! Không thể nào chấp nhận được! Tôi hứa, tôi thề với cái ống cá trê, rằng đêm nay con chó mắc bệnh “hủi” kinh niên của nhà hàng xóm sẽ được đoàn tụ với “cây giềng”. Và con em gái “yêu quái” của tôi sẽ được đồng hành cùng hãng bỉm “Pốp-pi-phét” siêu thấm hút, siêu thoáng khí…

Nhưng dù tôi có tự “trăng trối” với lòng mình như vậy thì tôi vẫn phải “ngậm đắng nuốt cay” mà chấp nhận thực tế, rằng sáng nay tôi đã có một cuộc rời xa chăn gối huy hoàng nhất trong lịch sử… Có ai biết tôi đã phải dùng đến một nửa chai sữa tắm Lux - khám phá vẻ đẹp rạng rỡ trong bạn và một phần ba chai Thebol - em tắm anh yêu cùng với một phần tư lọ nước hoa Chanel “made in Trung Hoa” để tẩy sạch bụi trần và đánh bay mùi hương ngàn năm khó phai của con em gái tôi ra khỏi tấm thân ngọc ngà này…

Còn bây giờ, đã đến lúc tôi tỏa sáng… Xin được tự giới thiệu, tôi là Mai Thu Cúc, tuổi mười bảy bẻ gãy sừng “châu”. Được sinh ra và lớn lên trong một gia đình công nông liên minh. Tôi có một bố, một mẹ, một em gái. Và hiện tại, tôi đang đứng trước cánh cổng trường cao vời vợi, vẫn còn tận 3 phút 30 giây nữa mới vào học. Thật sự cảm ơn bác bảo vệ đã có mặt để chứng kiến giây phút lịch sử khi cháu bước qua cánh cổng này. Chỉ một bước nữa thôi, một bước nữa… cháu sẽ được “lưu danh thiên cổ”.

Nhưng ông trời có bao giờ chịu chiều lòng người. Ngay vào cái lúc mà chân tôi chỉ còn cách mặt đất 0,0001 cm nữa thì bờ vai gầy guộc mỏng manh bất ngờ bị túm chặt rồi thân người mình hạc xương mai của tôi cũng theo đó mà bị kéo lại phía sau.

“Thằng chết bờ chết bụi nào dám phá hỏng đại sự của bà?” Trong lòng tôi đã gào lên như thế. Tôi trợn mắt nhìn cái thằng khùng điên vừa phá đám giây phút huy hoàng của tôi. Thế nhưng nó không hề tỏ ra hối lỗi, lại còn cười như chưa bao giờ được cười với tôi rồi cất cái giọng ồm ồm:

- Này cô bé có mái tóc đuôi gà. Cho anh hỏi rằng em có phải Thu Cúc không?

Trời ơi, ở đâu ra cái thằng chập cheng ăn nhầm phải xà beng này vậy, nó đang đứng trước mặt tôi “hót” lên như thể con mèo bị thiến vậy. Gì chứ, cái tên Thu Cúc đầy thơ mộng của tôi lại để cho thằng điên này rống lên như bò thế ư? Cúc, cúc, cúc cái con cúc cu nhà nó. Chị đây sẽ nhớ mặt mày, sau này sẽ tìm mày tính sổ. Bây giờ chị đang vội, không rảnh tiếp chuyện mày.

Thế là tôi nhanh chóng quay người định chạy về phía cổng trường. Nhưng vừa mới chạy chưa được nửa bước thì đã bị túm lại, còn bị lôi đi cách xa cổng trường thêm một đoạn nữa. Lần này là hai thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển không biết từ đâu chui ra giữ chặt lấy tôi. Tôi cố sức giãy giụa, vùng vẫy song chúng nó quá đông và nguy hiểm nên tôi không thể nào thoát thân được. Hừ! Không dùng được tay chân thì chị đây dùng miệng nhá! Tôi lấy hơi vừa gào lên: “Ăn cướ…” thì bị chúng nó dùng cái bàn tay đầy vi khuẩn bịt miệng lại rồi tiếp tục lôi xềnh xệch tôi đi. Tôi chỉ còn biết “nhắm mắt xuôi tay” chua xót nhìn cánh cổng trường xa dần, xa dần theo những tiếng cười…

Chúng nó cứ thế lôi tôi đi mãi, chán chê mê mỏi chúng nó mới dừng lại dưới gốc cây sấu đầy sâu, cách xa trường “hàng ngàn ki-lô-mét”. Thế là ước mơ đến lớp đúng giờ của tôi sẽ mãi là mơ ước… Tôi căm hận nhìn cái thằng chết bầm chết dập đang cười nhăn nhăn nhở nhở trước mặt. Nếu tôi không bị giữ bởi hai thằng to xác ở đằng sau, nếu miệng tôi không bị bịt lại thì tôi đã chửi cho chúng nó không còn thấy mặt trời đâu, thì tôi đã cho thằng điên này ăn ngay một dép rụng quai hàm để cho nó phải đắp bê tông thay răng rồi. Mặt tôi lúc này đến chính tôi còn thấy sợ thế mà cái thằng động kinh ấy nó vẫn không hề hấn gì, nó không tỏ ra nao núng một chút nào trước ánh mắt mang hình tên lửa của tôi. Nó vẫn cười như đười ươi phải bệnh.

Rồi nó với tay ra sau lưng, rút hai bông cúc một vàng một trắng mà nó giắt ở cạp quần ra chìa đến trước mặt tôi. Tôi bỗng cảm thấy hôm nay đúng là “đám tang” của mình. Ngay một giây sau đó, nó lại quăng luôn hai bông hoa xuống đất không thương tiếc. Xong nó thò tay vào túi quần, lấy ra một cục gì vuông vuông xanh xanh, nhìn giống cái đồng hồ Ben10 mà con em tôi cướp được từ mẫu giáo mang về. Và rồi bất thình thình nó đập cái cục ý xuống đất đánh “cốp” một tiếng, đồng thời một chân nó khuỵu xuống, một tay chống đất, tay còn lại đưa về phía sau giơ lên cao, cúi đầu, rồi bất ngờ đứng bật dậy hét lớn:

- Siêu nhân Gao biến hình!

Tiếp sau đấy, từ trong bụi xuyến chi um tùm hai thằng đàn em khác của nó chạy tới, mang theo cái khăn vuông đen mà các bà hay đội đến buộc vào cổ nó. Một cơn gió thổi qua, chiếc khăn bay bay, nó vênh mặt lên trời tự đắc:

- Anh là Cao Thái Sơn hay còn gọi là Sơn Gao Đen, anh đến từ hành tinh 11A7, anh tới đây để giải cứu em khỏi nơi tù ngục tối tăm của bọn 11A1. Hãy đến bên anh!

Tôi… Kinh hãi không thốt lên lời. Ôi, xin Chúa và các vị thần, hãy xuất hiện để cứu lấy linh hồn của kẻ bệnh hoạn này. Xin hãy cứu con ra khỏi cái thằng “tâm thần phân liệt này”. Cả đời này và đời sau nữa, con xin ăn chay niệm phật, chỉ xin hãy cứu lấy con. Thần linh ơi!

Nhưng dường như thần phật không nghe thấy lời thỉnh cầu tha thiết của tôi. Các vị ấy vẫn để nó tiếp tục màn trình diễn của mình bằng việc gào lên hết công suất:

- Này em yêu ơi, ếch ồ vồ ếch ương. Yêu em nhất trên đời, ế dồ ồ dế ô… Và chỉ mình em thôi… Trong trái tim a…n…h…!

Rồi nó độ ngột đổi tông, trong tay nó cũng xuất hiện một cái vợt cầu lông đứt dây. Nó vừa làm điệu bộ đánh ghi ta với cái vợt ấy vừa hét lên:

- Em có nghe thấy anh nói gì không? Em có nghe thấy gió nói gì không? Anh đã thương nhớ gửi vào trong gió. Đôi phút bên em được nghe em nói với anh… Người yêu ơi em muốn cùng anh thề câu chung thủy không thay đổi lòng, mình bên nhau đi đến… í… đến… cuối… ơ… cuối… con… đư… ờng…

Và nó thấy thế vẫn chưa đủ, nó tiếp tục hát như hét thủng màng nhĩ người ta:

- Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em… Bất chấp hết yêu nhau đi… điii… Em hãy đến ôm anh ngay đi… NGAY ĐI!

Hai thằng đàn em của nó còn vội vàng bè thêm vào:

- Hãy ôm đi, ôm đi, đừng ngại ngùng… Đừng ngại ngùng!

Cứ thế, chúng nó rống hết bài này sang bài khác bằng cái cách kinh khủng như vậy. Nếu như tôi không có nội công thâm hậu chắc đã sớm “thăng thiên” rồi… Trời ơi, ai đó có số điện thoại của trại tâm thần hay sở thú nào không gọi giùm tôi với. Xin hãy đến và đưa ngay chúng nó vào trại. Tốt hơn nữa là hãy tiêm phòng “dại” cho chúng nó.

Sau một hồi “cống hiến văn nghệ” hết mình như vậy, cái thằng biến thái bị đứt dây thần kinh nghệ thuật kia tiến đến gần tôi hơn. Nó cúi người rất phong độ, nhặt hai bông hoa tả tơi ở dưới đất lên, lại chìa thẳng vào mặt tôi:

- Em có đồng ý làm người yêu anh không? Anh sẽ cứu rỗi tâm hồn em. Anh vô cùng chung thủy, một khi yêu là yêu đến hết đời. Hãy cho anh một câu trả lời, Cúc ơi!

Ôi cha mẹ ơi, sao con lại gặp phải cái thằng bệnh Đao này chứ? Sao trong cuộc đời con lại xuất hiện cái thằng “tâm thần khủng bố” này chứ. Con không thể chịu đựng thêm bất kỳ “đả kích” nào nữa, con phải làm sao để cứu lấy tấm thân này đây?

Mắt thấy thằng điên kia càng lúc càng sát lại gần, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, ngay lập tức, không chần chừ, tôi giơ thẳng chân đạp ngay vào cái chỗ… ừ thì cái chỗ mà ai cũng biết là cái chỗ nào rồi ý. Nó “hự” một tiếng, ôm lấy cái chỗ ấy, ngã vật xuống đất. Hai thằng to con đang giữ chặt tôi cùng với hai thằng còn lại sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy đến đỡ đại ca của chúng nó dậy. Nhân cơ hội đó tôi chạy thẳng. Trong cuộc đời mười bảy năm của tôi, chưa bao giờ tôi chạy nhanh như vậy. Tốc độ có thể sánh ngang với vận động viên điền kinh cấp vũ trụ. Lúc chạy tôi còn nghe thấy thằng bệnh đó tru lên đầy đau đớn:

- Tao liệt rồi!

Ôi, R.I.P!

Chạy được một quãng dài, bờ tường sân thể dục đã hiện ra trước mắt tôi như một đấng cứu thế. Tại sao trong một ngày đẹp trời như thế này, tôi lại gặp phải cái thằng máu không thông lên não đầy kinh dị kia chứ? Giờ chỉ còn cách nhảy qua tường rồi chuồn về lớp thôi… Bà giáo “chằn tinh” sẽ lọc xương tôi ra nấu canh mất…

Dù đã nghĩ đến các loại viễn cảnh chẳng mấy tốt đẹp gì đang chờ đợi phía trước và cũng nghĩ luôn các cách ứng phó nhưng may thay, nhờ ở hiền gặp lành, nhờ các cụ phù hộ, tôi đã vào được lớp một cách an toàn và lành lặn. Hơn thế là phù thủy Si-la, à nhầm, là cô Sơn Lan lớp tôi xin nghỉ dạy để đưa con đi khám. Và thế, tôi đã thoát được một kiếp nạn.
>> 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hhuyen Meo

Gà con
Tham gia
5/9/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
Hài quá, hài quá. Nhất là cái đoạn Siêu nhân gao biến hình. :v :))
 

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0
Hài quá, hài quá. Nhất là cái đoạn Siêu nhân gao biến hình. :v :))
Cảm ơn bạn đã ủng hộ! Hì hì! :D. Tụi con trai lớp tớ hồi còn đi học toàn chơi trò biến hình ý mà nên tớ hơi bị nhiễm :)).
 

Hhuyen Meo

Gà con
Tham gia
5/9/14
Bài viết
7
Gạo
0,0
:)) Toàn những siêu nhân cả. :P Mà nhân vật chính là cái anh khùng khùng đó à bạn. :))
 

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0
:)) Toàn những siêu nhân cả. :P Mà nhân vật chính là cái anh khùng khùng đó à bạn. :))
Không bạn à, dàn hotboy của tớ vẫn còn thiếu hai anh nữa cơ. Anh này hơi chính thôi! :>
 

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0
Sau sự việc kinh khủng vừa trải qua vào buổi sáng, trong lòng tôi mọc ra một “bóng đen tâm lý”. Tôi không dám ra khỏi lớp, cự tuyệt tất cả những lời mời vô cùng hấp dẫn. Ví như, con Ngân rủ ăn kem. Hay con Oanh mời nước ngọt, con Hoa kêu đi ăn chè… Hấp dẫn như vậy, ngon lành như vậy, thế mà giờ tôi lại đang ngồi ru rú ở cái xó lớp này. Ôi! Tôi hận, tôi hận… Tại sao chúng nó lại dè hôm nay để mời tôi, khao tôi các kiểu như vậy? Tại sao tôi lại gặp phải cái thằng Cao Thái Sơn kia để rồi ra nông nỗi này? Cái thằng động kinh, biến thái Sơn Gao Đen, Gao Nâu kia, ta thề sẽ băm vằm mi ra thành trăm mảnh, nghìn mảnh, vạn vạn mảnh. Nhưng mà uất hận thế, mạnh miệng thế chứ thực chất tôi cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng rồi tự chua xót cho mình thôi… Bây giờ mà tôi cứ thử thò mặt ra ngoài xem, kiểu gì cũng có họa ập đến. Chắc chắn thằng điên đó đang ẩn lấp tại một xó xỉnh nào đấy, chỉ chờ tôi bước ra cửa nó sẽ xông đến túm lấy tôi rồi lôi vào một góc không ai thấy, bắt đầu “hành hạ” tôi. Nó sẽ lại hét điếc lỗ tai tôi, rồi có thể nó sẽ xử tôi như xử một con kiến.

Vì đã nhìn xa trông rộng, tiên đoán trước được vận mệnh bi thảm của mình nên tôi đành ngậm ngùi chôn thân ở chốn này. Tôi thà mất ăn còn hơn “mất mạng”.

Vậy là tôi yên yên ổn ổn, bảo toàn được tính mạng cho đến khi trống về vang lên. Và chính vào lúc này đây, cái lúc mà nhẽ ra tôi phải vô cùng vô cùng vui mừng như mọi khi thì tôi lại “kinh hoàng” nhận ra rằng: về, tương đương với chết. Dù tôi có trốn được cả ngần ý tiết học thì tôi vẫn phải về. Dù tôi có thông minh đến đâu, nhìn xa trông rộng đến đâu, thì tôi cũng vẫn phải về. Mà về, thì chắc chắn tôi sẽ bị thằng bệnh thần kinh đó tóm gọn. Tôi dám cá rằng ngày nào nó còn chưa tóm được tôi thì nó còn chưa chịu bỏ qua. Với trình độ điên cuồng của nó, không biết nó sẽ làm ra những chuyện đáng sợ như thế nào. Thần linh ơi, sao đã sinh Cúc còn sinh ra Sơn để làm gì? Sao lại lỡ tước đoạt đi niềm vui mỗi lần nghe thấy tiếng trống về của tôi chứ? Tại sao? Tại sao?

Trong khi tôi ở đó kêu gào thảm thiết thì lớp tôi đã chả còn mấy mống ở lại. Mấy đứa bạn tôi thì đứa không cùng đường, đứa thì hẹn hò với “zai” bỏ rơi bạn bè biến mất dạng từ đời nào rồi. Đến lúc này, khi tôi nhận thức được vấn đề, trong lớp chỉ còn tôi và… Trời ơi, sao trời lỡ tuyệt tình với con như vậy. Chẳng lẽ hôm nay Thu Cúc tôi lại phải cầu xin sự cứu giúp từ cái bạn lớp trưởng gương mẫu kia sao?

Bạn lớp trưởng - một danh xưng mĩ miều. Bạn lớp trưởng - người ở sát vách nhà tôi. Bạn lớp trưởng - kẻ có bệnh điên tiềm ẩn trong người mà tôi phải tránh xa. Còn vì sao phải tránh xa thì tôi không thể nói rõ vào lúc này. Ôi! Tôi thật bất hạnh quá mà! Giờ tôi phải làm sao? Phải làm sao?

Bộ óc của tôi bắt đầu vận hành với tốc độ chóng mặt. Mà chính tôi cũng không biết nó đang vận hành giải quyết vấn đề nào. Thế nhưng, trong vòng vài giây sau đó, nó đã đưa ra quyết định rất thực tế rằng: bám sát mục tiêu - bạn lớp trưởng trong vòng bán kính “càng gần càng tốt”, giảm thiểu tới mức thấp nhất mọi loại tiếng động có thể phát ra, lẳng lặng theo sau như một cái bóng. Đã đến giờ phút này thì không gì quan trọng bằng “mạng sống”. Và thế là tứ chi của tôi nhận chỉ thị hành động ngay tức khắc. Bạn lớp trưởng đi một bước, chân tôi bước một bước. Đi hai bước, chân tôi bước hai bước. Đều như duyệt binh.

Cứ thế, chúng tôi đi xuống sân trường trong yên bình. Trong cả quá trình đó, bạn lớp trưởng có quay lại liếc tôi vài lần, nhưng tôi tự động xem như không thấy, tiếp tục chăm chú nghiên cứu… bước chân của bạn ý. Dây thần kinh xấu hổ của tôi đã tạm thời bị cho vào vùng cách ly rồi, giờ là lúc “mặt dày” thống trị.

Một lúc sau, khi đã đi được đến cổng trường, khi tôi đang vui sướng vì sắp thoát được kiếp nạn thì bạn lớp trưởng dường như không thể chịu đựng được sự “đeo bám” của tôi thêm nữa. Bạn ý đột ngột dừng lại, xoay người, dùng đôi mắt “bồ câu” của mình nhìn tôi chằm chằm, nhìn lâu đến mức khiến tôi có cảm giác là chỉ cần bằng ánh mắt đó bạn ấy có thể nướng đầu tôi cháy khét. Và rồi bạn ý bắt đầu nhả lời “vàng ngọc”:

- Đi the…

- Đây rồi, chạy đằng trời nhé! - Chính vào lúc này, cái lúc mà tôi tưởng rằng sẽ được nghe giọng nói “danh bất hư truyền, uy nghiêm có tiếng” của bạn lớp trưởng thì một cái giọng mà đời đời tôi không thể quên vang lên…

Tôi kinh hoàng, chậm chạp quay đầu lại. Đập vào mắt tôi là bản mặt “hung thần ác sát” của cái thằng điên đã tạo ra “bóng đen tâm lý” trong lòng tôi cùng với bè lũ tay sai đông như quân Nguyên của nó. Nó đang hùng hùng hổ hổ tiến tới gần tôi. Đàn em của nó cũng áp đến, dần dần dồn tôi và bạn lớp trưởng vào sát góc tường, không một đường trốn thoát. Không cần nghĩ ngợi, tôi nhảy ngay tới núp sau lưng bạn lớp trưởng. Trong ngần ấy năm cuộc đời, lần đầu tiên tôi cảm thấy bóng lưng của bạn ấy sao mà “đẹp”, mà “vững chãi” đến thế. Một nỗi xúc động cuồn cuộn như thủy triều dâng lên trong tôi. Tôi chỉ muốn hét lên thật to để cho cả thế giới này được biết, rằng: “Hôm nay có người chết thay Thu Cúc ta rồi!”.

Trong lúc tôi còn đang hí hửng với cái suy nghĩ xấu xa của mình, thì hai kẻ đều có bệnh điên trong người - bạn lớp trưởng và thằng Sơn Gao Đen kia lại đưa mắt nhìn nhau tóe lửa. Ánh mắt của hai kẻ đó kinh khủng đến mức mà một đứa đang chìm đắm trong “ảo tưởng không hồi kết” như tôi cũng phải tỉnh lại. Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí. Ngửi được mùi nguy hiểm, tôi cố gắng thu mình lại sau lưng bạn lớp trưởng. Lòng tôi đầy rẫy những lo sợ, hoảng loạn. Tôi sợ số tôi xui xẻo “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”. Tôi sợ hai thằng này có “thâm thù đại hận” từ trước. Một khi chúng nó đã có thù hằn thì bất kể tôi sống chết ra sao, bất kể tôi là Cúc hay là Lan gì thì chúng nó cũng lao vào đấm nhau một trận trước đã. Đến lúc ấy thì câu chuyện này nó sẽ không còn bé như cái kim nữa mà nó phải to bằng hai cái Thái Bình Dương cộng lại. Khi đó mạng sống mỏng manh của tôi cũng không biết sẽ trôi dạt về đâu.

Nhưng mặc cho những suy nghĩ như mớ bòng bong trong đầu tôi, hai kẻ điên kia vẫn đứng nhìn nhau hằm hè. Dường như chúng nó muốn nhìn nhau đến khi nào biết được trên mặt đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, bao nhiêu cái sẹo, trên đầu có bao nhiêu sợi tóc thì mới thỏa mãn vậy. Phải đến khi tôi cảm tưởng như cả vạn vạn thế kỷ vừa trôi qua thì thằng Gao Đen mới lên tiếng phá vỡ cục diện:

- Mày là thằng nào?

Bạn lớp trưởng ngay lập tức tặng cho nó một ánh mắt khinh thường kiểu “mày chỉ là con tép” cũng chẳng buồn trả lời nó. Đất mẹ ơi, cho tôi xin, giờ không phải lúc “chảnh” nhé, cũng không phải lúc bày cái bộ mặt kia ra đâu. Hãy nhìn đi, nhìn cho kỹ một lũ đàn em đông đảo của nó đang lăm le chực chờ thời cơ xông tới tóm gọn “con mồi” kia đi. Chúng nó mà điên lên thì mười hay hai mươi bạn lớp trưởng cũng chỉ là “con của con tép” nhé. Bạn lớp trưởng ơi, tôi tha thiết xin bạn hãy biết yêu mạng sống của mình cũng yêu luôn cả mạng sống của tôi nữa. Tôi còn chưa sống đủ, tôi còn chưa muốn chết.

Rồi như để khắc sâu thêm nỗi lo sợ trong lòng tôi, thằng “siêu nhân” nó gầm lên:

- Khinh nhau hả? Được, tao chấp mười thằng như mày, giải quyết với nhau bằng nắm đấm xem thằng nào khinh thằng nào. Giỏi thì xông vào đây!

“Đừng, đừng có nghe lời nó, đừng có đánh nhau, xin hãy thương xót tôi, bạn lớp trưởng ơi!” Trong lòng tôi không ngừng niệm nghìn lần câu đó. Và dường như phật tổ đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi, bạn lớp trưởng cuối cùng cũng chịu cất lời:

- Tao khinh mày đấy!

Ôi, tôi muốn chửi bậy! Nói thế thà rằng im cho xong. Thế có khác nào “thêm dầu vào lửa, thêm xăng lúc hỏa hoạn” không? Thằng Sơn Gao Đen kia nó sẽ không chần chừ gì mà xông vào cho bạn vài đấm đâu bạn lớp trưởng ạ!

Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, nó lại hít sâu một hơi, vô cùng nhẫn nhịn, “từ tốn” vuốt vuốt áo, nói:

- Hôm khác tao giải quyết với mày. Còn hôm nay, mày để con nhỏ kia ở lại đây, rồi mày có thể biến!

“Đừng, đừng, đừng có mà giao tôi cho thằng bệnh này.” Tôi ra sức cầu xin bóng lưng của bạn lớp trưởng. Và như nghe được nỗi lòng tôi, thấy được sự “tha thiết”, “chân thành” của tôi, bạn lớp trưởng “vĩ đại” đã nói ra một câu mà tôi cho rằng đây là câu nói “nhân văn” nhất, “sâu sắc” nhất, “rung động” nhất đất trời này:

- Tao không để!

- Thế mày muốn ăn đòn à? - Thằng “siêu nhân” bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Tao không muốn ăn đòn. - Bạn lớp trưởng dứt khoát.

- Thế thì để con nhỏ kia ở lại đây!

- Đừng mơ!

- Mày chán sống à?

- Tao vẫn muốn sống!

Tôi, lúc này đây, đã không còn lời gì để nói. Tôi bắt đầu nghi ngờ cách thức hoạt động não bộ của hai kẻ này. Mắt thấy chúng nó có thể sẽ tiếp tục dây dưa cái chủ đề “thiếu muối” này thêm vài chục phút nữa, tôi quyết định dừng việc này lại bằng một hành động mà từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ tôi dám. Đó là… kéo áo bạn lớp trưởng. Bạn ý ngay lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi, quét mắt đến bàn tay đang nắm vạt áo kia của tôi, rồi quay phắt lên khi tôi chưa kịp nói gì. Tôi còn chưa kịp chửi rủa bạn ý thì bạn ý như có “thần giao cách cảm” với tôi, lập tức dừng cái trò cãi nhau như trẻ con lên ba kia lại, tuyên bố kết thúc “cuộc chơi” bằng một câu rất có tính uy hiếp:

- Tao có số của thầy hiệu trưởng và bác bảo vệ.

Rồi không cho thằng Gao Điên kịp phản ứng, bạn ý rút ngay điện thoại ra nhấn một chuỗi số, bật loa ngoài, vài tiếng “tút tút” vang lên và tiếp đến là giọng nói “trầm ấm” nhưng không kém phần “dũng mãnh” của bác bảo vệ:

- A lô! Hiếu à, gọi gì bác đấy?

- Dạ, bác đang ở đâu đấy ạ? Có một bọn đang tụ tập chuẩn bị đánh nhau ở cổng trường đấy bác. - Bạn lớp trưởng ung dung trả lời.

- Thế hả? Bác qua ngay! - Giọng bác bảo vệ lập tức cao thêm mấy tông.

Bọn “siêu nhân Gao” hoảng loạn, mặt cắt không còn giọt máu. Phải nói một điều rằng, bác bảo vệ trường tôi luôn là “nỗi ám ảnh kinh hoàng” đối với bọn đi học chỉ để đánh nhau, quậy lớp phá trường. Bác với cây dùi cui huyền thoại đã dẹp yên bao vụ “bạo động” trong trường khiến bọn “đầu gấu đầu mèo” luôn phải dè chừng. Ngay lập tức, không thằng nào bảo thằng nào, bọn “siêu nhân” đồng loạt vắt chân lên cổ chạy thục mạng. Đội quân trâu bò cứ thế mà “tan đàn xẻ nghé”. Bạn lớp trưởng bình thản nhìn cục diện trước mặt. Đợi đến lúc bác bảo vệ xuất hiện thì bạn ý bình tĩnh nói rằng: “Chúng nó thấy cháu gọi cho bác nên sợ chạy hết rồi.” Bác bảo vệ vỗ vai, nhìn bạn ý vô cùng “trìu mến” rồi bảo chúng tôi đi về không muộn. Thế là bạn lớp trưởng chào bác ấy rồi nhấc “đôi chân vàng” đi thẳng. Tôi cũng vội vội vàng vàng chào bác rồi bám theo sau. Lúc này đây, bạn lớp trưởng chính là “cọc cứu mạng” của tôi, tôi phải giữ cho chắc. Biết đâu được khi ra khỏi địa phận cai quản của bác bảo vệ, bọn “Gao điên” lại nhảy bổ ra thì sao? Tôi cứ tiếp tục nắm áo đi theo bạn ý là an toàn nhất. Dù sao thì bạn ý cũng không có ý kiến gì và dây thần kinh xấu hổ của tôi vẫn chưa được trở về từ vùng cách ly. Và cứ thế, tôi lo việc túm chặt áo bạn ý còn bạn ý cứ việc đi về phía trước. Cho đến khi về tới đầu xóm nhà chúng tôi, tôi lập tức buông tay, cảm ơn bạn ý bằng giọng muỗi kêu rồi chạy về nhà bằng tốc độ ánh sáng. Đến lúc này, khi đã yên vị tại nhà với một cốc nước chanh mát lạnh trong tay tôi mới cảm thấy “mạng sống” của mình đã được “nhặt” về. Vậy là kết thúc một ngày như phim kinh dị.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Symphony

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/7/14
Bài viết
111
Gạo
60,0
Buổi tối, sau khi giải quyết xong một núi bài tập, bộ óc “siêu việt” của tôi lại bắt đầu vận hành nghĩ về những chuyện kinh dị buổi sáng. Sau một hồi suy tư nghiên cứu, tôi đau khổ phát hiện ra rằng: “Ngày mai tôi phải đi học thế nào?”. Chắc chắn thằng “Gao điên” kia chưa chịu buông tha cho tôi. Mà tôi không thể tiếp tục không biết xấu hổ bám đuôi túm áo bạn lớp trưởng được. Dù cho nhà bạn ý sát vách nhà tôi và tôi chỉ việc đi theo bạn ý như kiểu vô tình cùng đường thì tôi cũng sẽ không lặp lại chuyện ấy thêm một lần nào nữa. Một lần là quá đủ cho con tim yếu ớt của tôi rồi. Một lần là quá đủ cho lòng tự tôn của tôi rồi. Không đời nào tôi để cho người ta điều tiếng, bôi nhọ trong sạch của tôi được.

Nhưng nếu không như thế thì tôi phải làm sao? Con Ngân, con Oanh, con Hoa, những đứa siêu cấp “dũng mãnh” thì lại đi học khác đường với tôi, chả nhờ vả được cái gì. Mấy cái nơ-ron thần kinh của tôi bắt đầu xoắn thành một đống rối tung. Và rồi tiếng còi xe của bố đã thức tỉnh tôi, giúp tôi tìm ra lối thoát cho mình. Mặc dù cái giá phải trả cho lối thoát ấy quá đắt. Đó là, tôi phải “đi sớm về khuya” vô cùng cực khổ.

Thế là sáng hôm sau, trước ánh mắt kinh ngạc của bố và mẹ, tôi mắt nhắm mắt mở rời khỏi chiếc giường thân yêu của mình từ khi trời vừa sáng. Chẳng phải là tôi thay tính đổi nết, biết chấn chỉnh bản thân, đi theo “chính đạo” gì đâu. Chỉ là vì nếu không dậy sớm thì làm sao tôi bắt được xe bố tôi tới trường đây? Bố tôi đi làm vô cùng sớm. Mà bố tôi đi làm thì sẽ đi qua trường tôi. Mà đi qua trường tôi thì tôi có thể nhờ bố chở đi. Mà nhờ bố chở đi thì tôi sẽ tránh được rất nhiều tai họa. Còn lúc về tôi sẽ về cùng con Hoa, nó có thể chở tôi về đến ngã ba cách xóm nhà tôi không xa. Như thế tôi có thể thoát được sự rình rập đe dọa của bọn “Gao điên” kia.

Và y theo kế hoạch, tôi “ngất ngưởng” ngồi trên yên sau con chiến mã của bố đến trường. Mặc cho suốt cả đoạn đường bố tôi cứ cằn nhằn rằng sao mà tôi lười thế nọ thế kia thì tôi vẫn sống chết bám lấy bố. Rồi khi đến trường tôi lại sống chết làm bạn với bác bảo vệ cho đến lúc mấy con bạn của tôi tới. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng với dự tính của tôi, bọn “Gao điên” dù căm hận tôi lắm nhưng chẳng thể làm gì được.

Hai tuần đi học của tôi cứ yên bình trôi qua như thế. Thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của thằng “siêu nhân Gao” kia. Nhưng dưới “ô dù hạt nhân” của bố, bác bảo vệ và con Hoa, tính mạng quý giá của tôi vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ mảnh nào.

Thoắt cái đã đến thứ Bảy. Giờ phút này tôi đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong cái tiết học nhàm chán nhất hành tinh - tiết sinh hoạt cuối tuần. Mấy đứa xung quanh tôi đang xúm vào chém gió, buôn dưa vô cùng rôm rả. Tôi cũng đành hóng hớt chút chuyện để cập nhật “tin tức thời sự”, “tình hình thế giới” cho bằng bạn bằng bè. Không lại bị chúng nó kêu là “đui mù thông tin”, “không phải người Trái Đất”, tôi cũng buồn lắm. Nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là tôi muốn dò la xem bọn nó đã biết được chuyện “kinh dị” xảy ra giữa tôi, bạn lớp trưởng và thằng “Gao điên” chưa? Gì chứ chuyện đấy mà đến tai chúng nó thì tôi chỉ còn nước “nhảy chậu thau tự tự” thôi. May mà từ nãy tới giờ tôi chưa nghe được chúng nó nói cái gì liên quan đến chuyện ý. Có thể chúng nó sẽ mãi chẳng biết được đâu, tôi thầm nhủ với lòng như thế để “can đảm mà sống tiếp”. Tuy may mắn là chúng nó chưa moi móc ra được chuyện kia, nhưng chúng nó lại đang bàn tán rất sôi nổi về một nhân vật liên quan đến chuyện của tôi, làm lúc đầu tôi cứ giật mình thon thót.

Chẳng là chúng nó đang “bình loạn” về chuyện bạn lớp trưởng gương mẫu, lạnh lùng - Phạm Trung Hiếu của chúng tôi… đánh nhau.

Chuyện vừa xảy ra chiều hôm qua tại rặng tre cạnh bãi tha ma làng tôi. Một nơi vô cùng kín đáo, “xa rời trần thế”, ít người qua lại. Bạn lớp trưởng lớp tôi đúng là cẩn thận hơn người, đánh nhau cũng phải chọn địa điểm xa làng, xa xóm, xa trường, xa lớp, xa bố, xa mẹ, xa thầy, xa cô, xa bác bảo vệ như thế. Nhưng bạn ấy lại không thể tránh thoát được mạng lưới thông tin tình báo “tầm cỡ thế giới” của tập đoàn “Buôn dưa lê, bán dưa thối” trường tôi. Không có chuyện nào chúng nó không khui ra được, từ chuyện chó nhà ai sủa bao nhiêu tiếng lúc đêm đến chuyện đứa này vay đứa kia một nghìn tiền gửi xe chúng nó cũng biết. Thế nên, tôi vô cùng lo sợ rằng chẳng mấy nữa mà chuyện của tôi cũng bị phơi bày ra ánh sáng cho bàn dân thiên hạ thi nhau “phân tích”, “bình phẩm”.

Quay trở lại sự việc gây “chấn động” của bạn lớp trưởng. Từ nãy đến giờ chúng nó thi nhau bày tỏ sự kinh ngạc của mình đối với bạn ấy. Tóm gọn lại là tất cả đều có chung một thắc mắc rằng: “Cái thằng lầm lì mông xì ra khói, nghiêm túc hết phần thiên hạ ý mà cũng biết đánh nhau á?”.

Tôi thì chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Tôi dám chắc chuyện này chả là gì đối với nó đâu. Nếu một ngày nào đấy nghe tin nó đi cướp ngân hàng tôi cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc cả.

Tôi quen nó từ khi nó còn cởi truồng chạy tồng ngồng khắp xóm, chứng kiến đủ mọi loại chuyện nó làm ra, biết rõ nó còn hơn cả bố mẹ nó. Đáng nhẽ ra, theo lẽ thường thì tôi và nó ắt hẳn là một đôi thanh mai trúc mã thân thiết lắm… Nhưng không, cuộc đời này không phải toàn “màu hường” như tiểu thuyết. Cái họ và tên “vàng ngọc” của nó đã vinh dự được tôi cho nằm trong danh sách những đối tượng phải tránh xa nghìn km từ bao năm nay rồi. Tôi còn “trịnh trọng” xếp nó vào vị trí đầu tiên trong top “Những thành phần đa nhân cách nguy hiểm nhất hành tinh” đấy. Có thể trên lớp nó lầm lì hay gương mẫu lắm lắm, có thể mấy em khóa dưới thấy nó lạnh lùng, “cun ngầu” lắm lắm nhưng cứ thử nhìn nó chọc ghẹo, tán tỉnh mấy đứa con gái từ thôn khác sang thôn tôi chơi xem, đảm bảo hình tượng “sáng chói” của nó trong lòng các em, các bạn sẽ hoàn toàn sụp đổ. Không chỉ vậy, nó có thể chuyển qua chế độ “người anh cả mẫu mực của hai đứa em”, “con ngoan của cha mẹ” bất cứ lúc nào. Lúc ở nhà, bố mẹ gọi một vâng hai dạ, ra ngoài đường lễ phép kính cẩn một dạ hai vâng. Nói tóm lại là từ làng trên xóm dưới, nó cực kì nổi tiếng với danh hiệu “Con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ”.

Và khủng bố nhất là khi nó biến thành hung thần ác bá. Ôi! Đúng là ác mộng cuộc đời tôi! Tuổi thơ của tôi bị “dày xéo” dưới sự ác ôn của nó. Bất kể nắng mưa, ngày nào nó cũng túm tóc tôi rồi giở cái giọng “đại ca xã hội đen” ra với tôi: “Đưa tao vở bài tập của mày!”. Thề có Đảng và nhà nước, cái bộ dạng của nó khi ấy đã hằn sâu trong lòng tôi, trở thành một trong những “bóng đen tâm lý” không thể nào chữa trị được. Nếu tôi mà có ý đồ chống đối, nó lập tức quăng đủ các thể loại sâu bọ vào người tôi. Như thế vẫn chưa hề gì. Khi mà sâu bọ không làm tôi sợ nữa, nó đem nhốt tôi vào trong nhà kho nhà nó cho đến khi tôi chịu giao ra bài tập mới thôi. Cái nhà kho ấy đã khắc vào trí nhớ của tôi một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn, đến nỗi mà mỗi lần nhìn thấy tôi lại rùng mình vài trận. Đó là một nơi tối tăm, lạnh lẽo, nằm khuất trong góc vườn nhà nó. Một nơi có hằng hà sa số các loại chuột – loại gặm nhấm mà tôi ghét nhất trên đời. Tôi đã phải ngồi trong tuyệt vọng ở cái chốn “địa ngục trần gian” đó cho đến khi nó mở cửa rồi hả hê nói với tôi rằng: “Sớm đưa vở cho tao có phải tốt hơn không!”.

Tôi cũng chẳng thể mách với ba má thân sinh ra tôi hay song thân phụ mẫu nhà nó được. Bởi có mách cũng chẳng ai tin và nó có thể viện ra đủ loại lí do để “đổi trắng thay đen” mọi chuyện. Tôi đã thử và tôi phải nhận “trái đắng”.

Tất cả những điều trên đã giải thích lí do tại sao tôi chẳng thấy ngạc nhiên khi nghe được những chuyện mà nó đã và có thể sắp gây ra. Và cũng là lí do khiến tôi phải tránh xa nó hàng nghìn km. Chuyện xảy ra lúc trước đã là giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Tôi còn có thể bình tĩnh nhờ cậy vào tấm áo của nó cũng chỉ vì tôi muốn giữ “mạng sống nhỏ bé” của tôi thôi. Đó cũng chỉ là tình thế bất đắc dĩ. Để có thể gọi nó bằng một tiếng “bạn lớp trưởng” mà không phải là chửi rủa nó hết “mười tám kiếp luân hồi”, tôi đã phải dồn hết mọi nhẫn nhịn của mười bảy năm cuộc đời cùng với tu dưỡng đạo đức từ khi sinh ra đấy. Vậy nên, đừng nhìn cái bản mặt nó mà nghĩ nó tốt đẹp. Đừng tin những gì tươi sáng nó đang bày ra trước mắt bạn. Đừng không tin nếu nhìn thấy nó làm một việc xấu xa nào đó. Và tốt nhất là tránh xa nó ra, càng xa càng tốt!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Y_Nhi_xx

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/12/14
Bài viết
661
Gạo
0,0
=))=))=))=))=))=)) Khoái truyện từ cái giới thiệu (nhìn dễ thương ghê :">) cho tới ba chương sau, hài ghê. Cười nắc nẻ, hóng chương sau.
 
Tham gia
22/8/15
Bài viết
12
Gạo
0,0
Đọc truyện của bạn vui , có tính giải trí cao. Nói chung mình rất thích và ngóng đợi chap sau nữa.
Hầu như mấy chap vừa rồi mình chưa soi được lỗi nào cả. Cả có chi tiết này mình không ưng lắm.
May cho tôi là hôm nay có chào cờ. Càng may hơn nữa là mụ phù thủy Si-đa, à nhầm Sơn Lan lớp tôi xin nghỉ dạy để đưa con đi khám
Dẫu bạn đang hóa thân vào nhân vật ,là cô bé cấp 3 tinh nghịch thì việc gọi thầy cô là " mụ phù thủy Si-đa " cũng nên tránh.
Mong bạn sớm ra chap mới nha.
 
Bên trên