Chương 3: Xin lỗi mẹ chồng 2
Tú đi làm, đi làm. Nàng cảm ơn ông Trời vẫn cho nàng có công việc để có cái cớ đi ra khỏi ngôi nhà đó, có cái nơi mà nàng đến sống thật với bản thân mình. Mái nhà kia đã có một bức tường vô hình ngăn nàng trở về, mỗi lần ráng bước về đó, thì như có hàng trăm mũi dao xuyên vào trái tim nàng.
“Mẹ khó lắm, ráng làm hài lòng mẹ, không thì chúng ta phải chia tay thôi.”.
“Em không thấy anh đẹp trai, gia đình anh giàu có sao? Được anh cưới làm vợ thì còn cái may mắn nào hơn. Hãy ngoan ngoãn làm hài lòng mẹ đi”
Nàng cay đắng, xót xa cho mình, ừ thì nàng không đẹp bằng anh, ừ thì nhà nàng không giàu bằng nhà anh. Vậy thì sao? Vậy thì nàng không đáng được xem là con người sao?
Đang lên ca nàng nhận được tin nhắn của bé Út
“Chị Tú, có chuyện gì mà anh Tuyên nói Út mở cửa cho anh Tuyên bỏ quần áo?”
“Là sao?”
“ Gọi điện cho anh Tuyên đi”
Nàng gọi điện cho Tuyên, giọng anh gấp gáp:
- Mẹ đuổi em ra khỏi nhà, bố kêu anh xếp đồ đi đi. Giờ anh xuống Út đây.
Tú chưa kịp nói gì thì chồng nàng đã tắt máy. Một cảm giác không yên dâng lên trong lòng. Nàng xin nghỉ rồi chạy xe qua nhà Út. Vừa đúng lúc Tuyên đến, anh quăng túi hành lý xuống rồi nói:
- Mẹ tức chuyện em đi làm hoài, không ở nhà rửa chén, nấu cơm. Hồi sáng thấy bố rửa chén nên mẹ tuyên bố đuổi hai vợ chồng mình đi.
- Tại sao anh đi, anh gọi em về xin lỗi mẹ là được mà.
- Bố bảo anh đi đi, chớ anh đâu có muốn đi.
- Giờ em sẽ về xin lỗi mẹ.
- Vô ích, mẹ muốn em nghỉ làm. Em có nghỉ không? Không nghỉ thì khỏi về…
- Anh…
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, đúng là nàng có lỗi. Dạo này công việc công ty bận rộn vì là mùa du lịch nên nàng không thể ở nhà thường xuyên được. Và đặc thù công việc là làm ca, đi sớm về tối nên chắc chắn là không thể cơm nước được rồi. Nhưng nghỉ ở nhà thì…. Nhìn chồng mệt mỏi ngã ra chiếu mà nàng xót xa, phải làm sao bây giờ?
- Anh à, thôi thì chiều nay em cứ về xin lỗi mẹ. Chớ đi thế này thì không được đâu…
- Em nghỉ việc được thì về xin lỗi, không thì cũng về, nhưng đừng nói gì hết…
Tú lặng thinh, chỉ là chuyện rửa chén nấu cơm thôi mà.
Cảm giác chán ngán mệt mỏi, nàng đã bước vào một đường hầm mà đi hoài, đi hoài chưa tới được lối ra.
- Hai đứa về rồi hả? Vào đây, bố nói cái này tí.
- Dạ..
Nhìn gương mặt bố chồng mệt mỏi Tú thấy có lỗi vô cùng. Tại nàng mà bố và mọi người phải khó chịu, nhưng nàng có làm gì quá đáng lắm không?
- Tú à, bố muốn con nghỉ việc đi. Nhà mình có tiền mà con đi sớm về khuya như thế này thì ảnh hưởng tới gia đình quá. – Ông dừng một chút để nhìn gương mặt hốt hoảng của nàng – Con ở nhà đi, người ta trả bao nhiêu thì bố trả bấy nhiêu cho con. Tiền nhà này đâu có thiếu.
Tú sững người, đi làm chỉ là vì tiền thôi sao. Còn mối quan hệ xã hội, còn đồng nghiệp, đi làm còn khiến người ta lớn hơn, trưởng thành hơn. Và đặc biệt với Tú thì đó là giải tỏa stress. Ở nhà, đối mặt với bốn bức tường, ăn rồi xòe tay xin tiền. Không, không thể thế được…
- Ở nhà con phụ mẹ rửa chén, nấu cơm, rồi coi nhà cho mẹ đi chơi cho bả giải stress. Phải ở nhà hoài nên mẹ con khó chịu hay gây sự với mọi người lắm. Giờ thì lên xin lỗi mẹ đi..
Tú không còn nói được gì nữa, lỗi là tại nàng. Nhưng không, sao lại là tại nàng, quen anh, rồi đồng ý làm vợ anh. Nàng nào biết gia đình anh giàu có, khi nàng đề cập tới thì anh cũng chỉ trả lời là khá hơn nhà em mà thôi.
Không, cũng không đúng, chẳng lẽ nghèo cũng có tội sao?
- Thưa mẹ, con xin lỗi mẹ. Mẹ tha lỗi cho con.
Mẹ chồng nàng không nói gì cả, đôi mắt bà long lên. Bà quăng cái remote ti vi xuống:
- Mày gây chuyện rồi về xin lỗi sao?
- Dạ…
- Dạ gì? Đồ cái thứ làm biếng làm nhác, mày tưởng ăn được miếng cơm của gia đình này là dễ lắm sao? Đi làm gì mà bữa thì 8h đi, bữa thì 2h đi, bữa lại đi 5h sáng. Mày tưởng nhà này ai cũng ngu sao?
- Mẹ ơi, con đi làm ca mà..Tú bật khóc, đi làm ca thì đâu có sự lựa chọn.
- Ai cho mày nói, cái thứ hỗn hào, mất dạy. Đi làm mà chủ nhật cũng đi sao. Có mà mày trốn nấu cơm, rửa chén thôi.
- Con..
- Ngậm miệng, đã vậy còn điều khiển từ xa cho chồng mày xách giỏ ra khỏi nhà nữa chớ. Trong đầu mày lúc nào cũng ở riêng, ở riêng thôi. Muốn ở riêng thì mày đi đi, con tao thì phải ở với tao..
- Con không…
Tú nhìn bố chồng và chồng nàng, cả hai im lặng nhìn đi chỗ khác. Vậy là sao? Là sao? Đó là do bố chồng nàng bảo đi mà. Giờ sao họ lại im lặng ?
Nàng không mở miệng ra lần nào nữa, giờ thì nàng hiểu mình phải làm gì rồi. Im lặng và phải nhận hết lỗi về mình, dù lỗi đó nàng có gây ra hay không gây ra thì cũng không quan trọng. Con dâu là phải như vậy sao?
Mệt mỏi và sợ hãi làm Tú thức dậy trễ vào ngày hôm sau:
- Sao giờ này mày mới dậy, 7h luôn cơ đấy. Tối qua mày suy nghĩ gì thế? Nghĩ cách để ra ở riêng hả?
- Dạ, không có mẹ ơi. Con ..
- Con sao? Mày là đồ làm biếng làm nhác, có cái mâm cơm cũng nhờ chồng mày bưng ra. Tao không chấp nhận chuyện đó, mày phải phục vụ chồng mày chớ không phải chồng mày phục vụ mày.
Tú lặng người, vợ chồng yêu thương giúp đỡ nhau. Mà có phải lần nào cũng vậy đâu, chỉ khi nào mâm chén quá nhiều thì nàng mới nhờ tới Tuyên thôi. Chuyện đó cũng không được sao?
Tuyên nhào ra đỡ nàng vào phòng, nàng dụi đầu vào người anh khóc nức nở. Anh thì thầm vào tai nàng:
- Anh xin mẹ đi du lịch một thời gian, tụi mình sẽ có thời gian để bình tĩnh lại.
Thế là hai vợ chồng rời được ngôi nhà với đầy rẫy áp lực, sợ hãi.
- Tú ơi, bố chồng mày vào nhà mình nè.
Tú sững sờ, vậy là chuyện này đã đến tai ba mẹ nàng, rồi ba mẹ nàng sẽ giải quyết như thế nào đây?
- Hai nói lại đi, điện thoại rè quá..
- Ông Trung, bố chồng mày vào nhà mình nè. Còn yêu cầu ba mẹ ra xin lỗi mẹ chồng mày nữa chớ. Thôi, nói chuyện với mẹ nè…
Điện thoại được chuyển sang cho mẹ Tú, giọng bà vang lên ấm áp nhẹ nhàng
- Tú hả con, bố chồng con vào đây, nói ba mẹ dẫn con với chồng về xin lỗi mẹ chồng con. Và con phải nhận tất cả lỗi lầm là do mình. Như thế mới sống tiếp được, không thì phải bỏ nhau.
- Đừng mẹ…
- Để mẹ nói hết đã, mẹ cũng có nói là chuyện bỏ nhà đi không phải do con mà do chồng con và bố chồng con nhưng ông ta xin ba mẹ đừng nói ra vì nói thì mẹ chồng con sẽ lăn ra chết mất. Mẹ biết như thế này là ép con và ép ba mẹ nhưng mới cưới mà bỏ nhau thì không được đâu con ơi…còn chuyện nghỉ làm thì con phải nghỉ ngay đi nhé, chuyện hạnh phúc gia đình quan trọng hơn con à.
Tú khóc òa lên, lấy chồng làm gì chớ, lấy chồng làm gì mà ba mẹ nàng phải khổ như thế này…