Cơn Mưa Đến Muộn
Tác giả: Đào Gia Tư Hạ
Tác giả: Đào Gia Tư Hạ
Những cơn mưa nhẹ đầu thu làm xoa dịu đi cái nắng hè oi bức. Tôi vì sao lại thích mưa đến vậy, xoè bàn tay để hứng những giọi mưa rơi xuống, từng giọi từng giọi cứ như rơi thẳng vào trái tim tôi.
Tôi là Kim Huyền Ánh sinh ra và lớn lên ở thành phố, ngày tôi sinh ra là một ngày mưa tuy không quá lớn nhưng cũng cản trở khá nhiều tới việc bố tôi đưa mẹ tôi đi sinh. Mẹ khó sinh vì vậy cần chuyển sanh sinh mổ. Bác sĩ nói cơ thể mẹ quá yếu nên không thể chịu được nhiều thủ thuật như vậy nên đã khuyên bỏ tôi đi. Bố rất yêu mẹ nên đồng ý nhưng mẹ tôi nhất quyết không chịu. Mẹ nói mỗi sinh mạng đều quý giá như nhau, chín tháng mười ngày mẹ cười với tôi, nói chuyện cùng tôi, cảm nhận được sinh mạng nhỏ bé đang ngày càng lớn dần lên. Mẹ yêu tôi hơn cả bản thân mình, làm sao đành lòng bỏ đi được.
Bố và các bác sĩ bị mẹ thuyết phục nên đã quyết định làm phẫu thuật lấy thai nhi. Trong lúc phẫu thuật máu mất quá nhiều, huyết áp xuống quá thấp, mẹ chỉ gắng gượng được đến lúc nhìn thấy tôi chào đời, thậm chí còn không được chạm vào tôi một lần. Mẹ đã ra đi mãi mãi, vì tôi một sinh linh bé nhỏ.
Bố tôi không yêu tôi, bố ghét tôi. Tôi biết vì tôi mà bố mất đi người mình yêu thương nhất. Bố đau khổ tiều tuỵ thấy rõ, không thể chịu nổi khi nhìn thấy tôi, bố giao tôi cho bà nội chăm sóc. Bao nhiêu năm tôi bắt đầu lớn dần lên, số lần nhìn thấy bố được đếm trên đầu ngón tay.
Bố lạnh nhạt tôi, hận tôi. Sắp đến ngày giỗ của mẹ thấm thoắt cũng đã được mười lăm năm, ngày giỗ mẹ cũng chính là sinh nhật tôi, đáng ra với một đứa trẻ bình thường ngày sinh nhật sẽ là ngày nó vui vẻ nhất, còn tôi thì sao? Dù ông bà yêu tôi có muốn chúc mừng thì cũng không biết làm cách nào.
Tôi hận chính mình, vì sao tôi lại tồn tại, vì sao tôi được sinh ra, vì sao tôi có thể cướp đi sinh mạng mẹ... Và vì sao vì sao... Bao nhiêu câu vì sao không thể nói lên lời. Tôi biết nói với ai than trách cùng ai đây.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"
Tôi khóc, tôi gục trên mộ mẹ. Nhìn người phụ nữ hiền từ trên di ảnh, đó là mẹ tôi. Mẹ rất đẹp, mẹ là người dịu dàng hiền từ. Chỉ trách...
Mọi người xung quanh đi qua chỉ liếc nhìn tôi, có người còn chỉ chỏ. Họ nói tôi là sao chổi, nói tôi hại chết mẹ, mang bao niềm xui xẻo đến cho gia đình.
Đúng tôi là sao chổi, tôi đáng chết. Sao người chết không phải tôi, sự tồn tại của tôi là một sai lầm, vậy thì nên để tôi kết thúc sai lầm đó!
Nhìn lại di ảnh mẹ lần nữa, tôi mím chặt môi.
"Mẹ đợi con, con nhất định sẽ tới tìm mẹ."
...
Ngày giỗ năm nay trùng vào ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, tôi cười nhạt. Ngày đôi tình nhân bọn họ gặp lại nhau thì ngày đó tôi cũng gặp lại mẹ. Nhìn ngắm quanh căn phòng tôi sống suốt mười lăm năm qua, thật lòng tôi có chút luyến tiếc. Ông bà tôi biết làm sao đây, bố tôi nữa tuy không biết bố có bao giờ quan tâm tôi chưa? Nhưng tôi thật lòng rất yêu bố.
Cầm bút viết thư, những nét chữ mảnh mai uốn lượn, nước mắt không ngừng rơi. Đau lắm, khổ lắm! Tôi chịu cũng đủ rồi, biết bao lời trách móc, bao lời nguyền rủa tàn nhẫn. Mọi người xa lánh tôi đến gia đình cũng bị vạ lây. Có lẽ nên kết thúc, tôi sống cũng đủ rồi.
Là mẹ ban cho tôi sinh mạng quý giá, giờ tôi lại đem nó trở về với đất mẹ yêu thương.
Tôi đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua sông Hồng, tôi thổn thức.
"Mẹ có trách con không? Mẹ ơi con mệt mỏi lắm rồi, con không thể chịu đựng hơn nữa. Con làm cho cả gia đình khổ sở, con không có tư cách được tiếp tục sống."
Tôi nhìn lên bầu trời, những đám mây xinh đẹp nhẹ ngàng bay. Trời hôm nay trong xanh quá! Tôi nhủ thầm biết bao giờ mới mưa... Có khi nào con đường tôi xuống hoàng tuyền gặp được họ không? Mối tình bất diệt không quản nghìn trùng xa cách.
Tôi mỉm cười, gieo mình xuống làn nước trong xanh.
***
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy cảm thấy uể oải, không còn đủ sức. Đây là đâu thiên đường hay địa ngục. Tôi nhìn quanh toàn một màu trắng toát, là bệnh viện ư. Không lẽ tôi vẫn chưa...
Suy nghĩ loé đến khiến tôi sợ hãi, thân mình run lên bần bật. Tôi cảm nhận được có người lao đến ôm chặt lấy tôi, người đó đang khóc, tiếng khóc khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi thẫn thờ nhìn người vừa ôm mình... Là bố sao.
Bố tôi thấy ánh mắt ảm đạm, buồn rầu của tôi. Bố hoảng hốt gọi tên tôi hồi lâu không thấy tôi trả lời. Bố lo lắng lay gọi tôi, khi cảm nhận được chút phản ứng từ tôi, bố lại oà khóc.
"Huyền Ánh bố xin lỗi con. Tại bố quá ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân làm khổ con, bố rất xin lỗi, bố ân hận lắm! Bố không thể tha thứ cho chính mình được. Lúc đó... Nếu... Bố đến chậm một bước... Thì con đã." Nói đến đây bố không thể nói tiếp chỉ khóc thôi.
Tôi nhìn bố vì lo cho tôi mà gầy đi nhiều, tôi cảm động lắm! Cuối cùng bố cũng chịu tha thứ cho tôi rồi.
"Bố con xin lỗi, là tại con nên bố mới mất mẹ." Tôi không nhịn nổi oà khóc.
"Không là bố có lỗi, con hãy tha thứ cho bố. Bố xin con đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa, bố không thể mất con được."
Tôi khóc trong niềm vui vỡ oà, tôi dang tay ôm chặt lấy cổ bố. Tôi khóc nấc lên, sụt sùi.
"Con yêu bố." Câu nói cất giấu bao năm giờ mới được nói ra. Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Bố cũng yêu con." Bố nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Sau đó bố nắm tay tôi và nói. "Đi thôi bố đưa con về nhà."
Tôi đã từng rất đau khổ, muốn chết đi. Nhưng chỉ một câu nói của bố đã khiến tôi muốn được sống, muốn được trở thành người nhân từ như mẹ. Tôi muốn chăm sóc ông, bà, bố để mọi người có cuộc sống tốt.
Đến cuối cùng tôi mới hiểu ra. Hạnh phúc sẽ không có được nếu chúng ta không biết cho đi, cho đi càng nhiều thì nhận lại được càng lớn. Cuối cùng thì tôi cũng có một gia đình hạnh phúc.
Hết.
Chỉnh sửa lần cuối: