Cuộc đời lang bạt của một pháp sĩ - Cập nhật - fannobita.

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Tên truyện: Cuộc đời lang bạt của một pháp sĩ.
Tác giả: Fannobita.
Tình trạng sáng tác: Tạm ngừng.
Lịch đăng: hai ngày/ một chương.
Thể loại: Huyền huyễn, ngôn tình.
Giới hạn độ tuổi đọc: 12+
Cảnh báo về nội dung: Nếu bạn là một người ghét những câu chuyện đậm chất hư cấu thì đừng nên xem tiếp. Còn một khi đã xem thì đừng chê truyện "hư cấu".
Mục lục:
chương 1: Gặp mặt và những điều kỳ lạ.

chương 2: Giết người.
chương 3: Tin đồn.
chương 4: Mỹ nam đẹp trai nhất.
chương 5: Kinh biến.

chương 6: Chúng ta chỉ bước qua đời nhau.
chương 7: Người không quen.
chương 8: Rời đi?
chương 9: Ở một phương trời khác.
chương 10: Vô đề.
chương 11: Vật xưa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 1: Gặp mặt và những điều kỳ lạ.

- Ê thằng kia, dậy... dậy… ai cho mày ngủ trước cửa nhà tao hả?

Nó bừng tỉnh, lấy tay dụi mấy hột ghèn dính trên mắt, miệng cười hề hề:

- Chú làm gì dữ vậy, cho cháu ngủ nhờ một đêm thôi mà.

- Thôi cút, lần sau bắt được tao đánh què giò chứ không có tha dễ vậy nữa đâu.

Người đàn ông kia trợn mắt chửi. Xong cũng không tiếp tục dây dưa với hắn nữa, lại vào nhà ngồi chải lông cho mấy con chó Nhật quý hiếm của lão.

Hắn đứng dậy, lấy tay phủi lớp bụi còn dính ở trên quần, nheo mắt sửa soạn lại bọc hành lý bên mình rồi lẩm nhẩm cái gì đó. Lát sau mới thở phào ra một hơi rồi đóng túi lại.

- Còn chưa đi nữa hả mậy? Hay đợi tao cầm cây ra đuổi mới chịu.

- Rồi rồi, đi ngay đây mà...

Hắn chửi thầm vài câu rồi xách túi lết từng bước trên đường. Bộ dạng hắn bây giờ y hệt một thằng âm binh đi đòi mạng. Cái áo màu đen hai tháng chưa giặt, cái quần jean thì rách rưới tùm lum.


"Cũng may mặc quần jean rách rách đang là mốt". Hắn thầm nghĩ.

"Mình đi bụi đời cũng được hai tháng rồi, không biết khi nào mới gặp được cơ duyên mà sư phụ nói đây?".

Thật vậy, cuộc sống của hắn trong hai tháng nay chính là thuộc dạng "chuẩn bụi đời", ban ngày thì đi lòng vòng qua khắp các con đường, đến đêm lại ngủ nhờ ở trước cửa một nhà nào đó mà hắn thấy vừa ý. Thức ăn chủ yếu là mấy ổ bánh mì không chất đầy trong túi. Có hôm tình cờ đi ngang qua ngôi chùa đang phát cơm cho ăn xin thì cũng ghé vào lấy một suất. Còn nước uống thì có ở khắp mọi nơi: trường học, công ty, thậm chí cả bệnh viện cũng không tha. Bất cứ nơi nào có nước miễn phí hắn đều vào uống, có thể nói là một người mặt dày vô hạn.

"Mặt trời đứng bóng rồi, ăn trưa thôi". Hắn ngồi xuống một bên lề đường, lấy ổ bánh mì trong túi ra rồi nhúng vào chai nước suối vừa xin được. Tuy ăn không ngon nhưng để nhũn ra thì dễ ăn hơn.

- A... Anh gì ơi… nếu không chê thì xin hãy ăn cái bánh bao này, chứ bánh mì không ăn thế nào được.

Một giọng nói êm dịu vang lên tựa như tiếng đàn ghita trong phòng âm nhạc buổi chiều tà, trong sáng... và thuần khiết.

Hắn ngước lên nhìn, chủ nhân của giọng nói là một cô bé rất xinh đẹp, mái tóc để dài được trang trí bằng một cái băng đôn màu trắng, trên người mặc bộ đồng phục cao cấp của mấy cô chủ, cậu chủ học trường danh giá.

Điều đặc biệt là đôi mắt cô ấy... nó màu nâu.

"Chắc là kính áp tròng, mình nghĩ nhiều quá rồi" - Không cần đâu, tôi ăn thế này là được.

- Xin anh cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của em mà.

Hắn thầm đánh giá nặng nhẹ của việc này, cuối cùng tặc lưỡi "Không phải chỉ là một cái bánh thôi sao, người ta cho thì mình lấy”.

Nghĩ thế nên hắn cũng không nhiều lời nữa, nhận lấy cái bánh bao của cô bé rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Nhưng hắn cũng không hề hay biết, chính hành động này đã kết nối số mệnh hai người lại với nhau. Để rồi sau này muốn dứt ra cũng khó.


Tại núi Cấm - một trong những ngọn núi bí ẩn nhất Việt Nam

- Nguy to rồi, nguy to rồi...

Con vật tuyệt đẹp đang bay quanh người một lão già mặc trường bào màu xanh, nó mang hình dáng của loài phượng hoàng trong truyền thuyết nhưng đã được thu nhỏ đi cả ngàn lần. Khắp người nó đâu đâu cũng bốc ra từng ngọn lửa nóng rát, đích thị là bất tử chi hỏa - ngọn lửa bá đạo nhất trong thiên địa có thể phục sinh được người chết.

- Có chuyện gì mà mày hoảng hốt thế tiểu Phi ? Ồ, làn sóng này là...

Lão già áo xanh gương mặt thoáng trở nên kinh ngạc, rồi bật cười ha hả:
- Thú vị, thú vị… thằng nhóc này số mệnh đúng là không tầm thường.

- Thôi được rồi, không cần phải ầm ĩ như thế nữa đâu. Là tốt hay xấu tất cả đều tùy thuộc vào nó thôi.

Cùng lúc đó, sau khi hắn "xử" xong thức ăn thì cũng không nán lại nữa, vẻ mặt lạnh tanh nói với cô bé:

- Ơn cho thức ăn sau này nhất định sẽ trả, hẹn gặp lại.

- A không cần phải trả đâu, tại em thấy anh đáng thương giống như một chú cún bị bỏ rơi vậy...

"Cái gì? Cô ta xem mình như con chó hả? Mà bộ dạng của mình bây giờ cũng có khác gì một con chó đâu, có khi còn thảm hơn".

- Thế càng tốt, xem như chúng ta không nợ gì nhau nữa. Tạm biệt.

- Khoan đã. Anh có thể cho em biết tên không?

Hắn cười, nụ cười nửa hư nửa thực.

- Đều là người qua đường cả. Nếu sau này có duyên ắt sẽ biết thôi.

Đôi mắt cô bé lộ rõ vẻ mờ mịt, tự hỏi:

- Thật sự trên đời này có duyên phận sao?

Có lẽ thật sự có, nhưng nó không thuộc phạm vi hiểu biết của loài người. Các câu kiểu như "trái đất tròn" hay "oan gia ngõ hẹp" đều bắt nguồn từ hai chữ "duyên phận" mà ra cả.

Văn hóa tâm linh học rất phát triển, nhưng vẫn có những thứ con người không thể chạm vào được. Chúng được xem là ranh giới giữa người và... thần.


Mười hai giờ đêm, trong một con ngõ cụt.

- Không được, vẫn còn thiếu một chút nữa.

Hai tay hắn dính đầy máu, tay phải nắm một thanh kiếm màu đen tuyền, lưỡi kiếm khắc hai chữ "鬼斩" ảm đạm.

- Rốt cuộc cần phải giết bao nhiêu nữa đây? Ta chán lắm rồi. Lũ cặn bã này giết nhiều chỉ tổ bẩn tay.

- Ô, không ngờ lại có cơ hội trả ơn cho cô bé đó sớm như vậy.

Hắn khẽ cười, dọn dẹp đống "xác chết" xung quanh rồi lại đi tìm một nơi trú ngụ qua đêm.

- Hân à, chờ anh. Cuối cùng chúng ta cũng sắp gặp lại nhau rồi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------
- Đánh, đánh chết nó cho tao.

Ở một góc khuất trong trường, đám học sinh cá biệt đang ra sức hành hung một chú chó nhỏ. Con chó này sức sống rất tốt, đã bị đánh hơn mười phút nhưng vẫn chưa chết. Bất quá bộ lông màu trắng tuyết của nó đã bị nhướm máu, đôi mắt cương lên không chịu khuất phục, thỉnh thoảng lại rên "ư ử" vài tiếng.

- Súc vật sống dai thật. Tiếp tục đánh.

Tên cầm đầu khoái trá nhìn con vật sắp tuyệt mệnh, lại ra lệnh cho đám đàn em ra tay.

Giết người, nó không dám. Nhưng hành hạ những con vật yếu đuối này chính là sở thích của nó. Mà lỡ như bọn chúng có chết thì cũng không ai nói gì.

- Không được, đừng đánh nữa.

Bỗng nhiên một cô bé từ đâu chạy ra, lấy thân mình bao bọc chú chó nhỏ lại, dùng ánh mắt căm thù nhìn đám người đó.

Mà nếu hắn ở đây sẽ nhận ra ngay đây là người hôm qua mình tình cờ gặp trên đường.

- Con nhỏ này là ai vậy? Lai lịch thế nào?

Nó quay qua hỏi tên đàn em đứng bên cạnh. Tuy gia đình nó rất giàu có, nhưng trong trường này cũng có một số "gia tộc quái vật" không thể động vào.

- Thiếu gia yên tâm, trong số những đứa "nguy hiểm" thì không có hình của nhỏ này. Chắc chỉ là một nhà giàu bình thường thôi.

- Thế thì tốt, lôi nó ra cho tao. Không biết trời cao đất dày thế nào mà dám chen vào chuyện của bổn thiếu gia.

Hai tên tiến lại nắm tay cô bé kéo ra ngoài. Đám còn lại nhanh chóng nhảy vào tiếp tục "làm việc".

- Dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ báo hiệu trưởng đuổi học mấy người.

- Muốn báo thì báo đi. Mày nghĩ hiệu trưởng sẽ vì một con vật nhỏ nhoi mà dám đắc tội với tao à.

"Bịch." Một âm thanh vang lên, rồi chẳng biết từ đâu xuất hiện một chàng trai nhảy từ hàng rào qua, tình cờ đè lên người một tên đàn em đang đứng ở phía sau hắn.

Nên biết bức rào này cao tận năm mét a.

Nó đang ngạc nhiên định hỏi danh tính kẻ lạ mặt này thì cô bé đã cướp lời trước:

- Anh là... người hôm qua. Sao anh biết trường của em ở đây?

- Quanh khu vực này thì chỉ có trường Maxy lIull mới cho học sinh mặc đồng phục kiểu blazer thôi. - Hắn trả lời, mặt vẫn lạnh tanh.
 

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 2: Giết người.
- Biết đây là trường Maxy lIull mà cũng dám đột nhập à? Chắc mày chán sống rồi.

Tên cầm đầu cười khinh rẻ, nhìn trang phục thì hắn có thể chắc chắn đây là một thằng bụi đời không gia thế, không thân thích. Đánh nó chết rồi giấu xác đi thì có trời biết.

- Thiếu gia, tôi vẫn thắc mắc tại sao vừa rồi hắn lại nhảy qua hàng rào được nhỉ?

- Đồ ngu, chắc chắn nó dùng một cái cây để lấy đà nhảy qua rồi. Chẳng qua lúc đó chúng ta không để ý thôi.



Tên kia mắt sáng ra, không quên buông lời nịnh hót:

- Thiếu gia anh minh, ngay cả việc hóc búa như thế cũng suy đoán được. Đúng là "rồng trong loài người".

Dù là người khó tính nhất cũng rất thích nghe nịnh hót, nó không phải ngoại lệ. Tuy trong lòng rất đắc ý nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm:

- Được rồi, không cần nói những lời vô ích nữa. Trước tiên bắt tên đó lại cho ta chơi đùa một chút, để hắn biết kết cục của kẻ muốn làm anh hùng là thế nào.

"Vâng" cả đám bọn chúng cười rằn một tiếng, mang vẻ mặt hung thần ác sát tiến về phía hắn.

- Chạy đi, anh đánh không lại bọn chúng đâu.

Cô gái thấy tình cảnh này thì sợ ngây ra, cố gắng vùng vẫy kêu la cốt để người khác nghe thấy.

- Bịt miệng nó lại cho tao, điếc tai quá.- gã thiếu gia ra lệnh.

Một tên dùng bàn tay thô ráp của mình mạnh mẽ đè lên đôi môi mềm mại của cô bé. Đôi mắt cô ứa ra nước mắt, trông ủy khuất vô cùng.

"Bốp" Một đấm cực mạnh đập vào mặt khiến cả thân thể cao to của nó bay ra xa, đập vào tường khiến tường bể ra từng mảnh.

Cả bọn đứng sững sờ hồi lâu, mãi đến một lúc sau mới có kẻ mở miệng

- Nó... chết rồi hả?

- Giết người rồi.

- Mau báo cảnh sát.

Bọn chúng đang định chạy đi cầu cứu thì "soạt" một cây kiếm phách không đâm xuyên qua bụng từng thằng một, lấy đi sinh mạng của bọn nó.

- Mày... mày không được giết tao. Ba tao sẽ cho mày sống không bằng chết. - Tên cầm đầu sợ đến mức đái ra quần, run run nói.

- Thật không?

Hắn cười nhẹ, ngoắc ngoắc tay một cái, thanh kiếm lại bay về đâm chết tên thiếu gia ngu muội kia.

Đến lúc chết nó vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến chuyển nhanh như thế.

Lúc đầu chỉ là xử một con chó, sau đó con nhỏ nhiều chuyện xuất hiện, rồi lại thêm một thằng chán sống vác mặt ra.

- Anh... giết hết bọn họ rồi.

Áo cô ấy dính máu của tên lúc nãy, khuôn mặt hoảng sợ nhìn hắn. Bỗng cô có một cảm giác không nói nên lời.

- Đây là đạo lí nhân quả. Con chó kia đã chết rồi, bọn này chết theo xem như là để bồi mạng cho nó.

Không hiểu sao cô nghe những lời này cảm thấy thập phần chính xác, nhưng cũng rất sợ gã đàn ông này sẽ nổi máu điên giết luôn cả cô nên chỉ im lặng đứng đó đợi xem phản ứng của hắn.

- Anh không chạy trốn à? - Cô dè dặt hỏi, mắt vẫn không ngừng xem xét cảm xúc của hắn.

Ánh mắt hắn lộ vẻ cười cợt, nhưng lại không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
- Tại sao phải chạy?

- Anh vừa giết người đấy. Nếu bị bắt, anh sẽ ngồi tù. Người thân của đám này sẽ không tha cho anh - vừa nói cô vừa chỉ tay về mấy cái xác còn chưa lạnh đang nằm yên vị.

- Thế sao cô không chạy đi?

- Em? nhưng em đã làm gì đâu? - cô nghi hoặc hỏi.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bật cười to và tiếng. Không ngờ trên đời này lại còn có người ngây thơ như vậy.

- Cô nghĩ bọn chúng sẽ tin cô không liên quan trong vụ này à? Nhân lúc có người chưa phát hiện thì cô mau đi đi.

- Không được - cô lắc đầu - anh vì em mà giết bọn họ, em không thể ích kỷ chạy trốn một mình được.

- Ai bảo tôi vì cô nên mới ra tay giết lũ đó?

- Thế thì tại sao…

- Khi nhìn tôi quanh người bọn chúng đã nổi lên sát khí. Nguyên tắc là không bao giờ được phép nhân từ với kẻ muốn giết mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 3: Tin đồn.
- Sát khí là cái gì vậy?

- Khi cô có cảm giác muốn giết người, cảm giác ấy càng lúc càng lớn đến nỗi được thực thể hóa thành luồng khí dữ. Nhưng chỉ có những tông sư võ học chân chính mới cảm nhận được luồng sát khí đó. – Hắn lười biếng vừa ngáp vừa giải thích.

Cô ngạc nhiên:

- Làm thế nào anh nhận ra luồng khí đó, chẳng lẽ anh là tông sư võ học? Mà đúng là chỉ có tông sư võ học mới có thể dùng kiếm giết người từ xa như trong phim được.


- Cô nghĩ thế cũng được. Nhưng dù vô tình hay hữu ý thì tôi cũng đã giúp lại cô rồi, mối nhân duyên của chúng ta kết thúc ở đây.


Hắn nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên, thoáng cái đã bỏ lại vào chiếc túi vải bên người. Xong lại đeo vào lưng như lúc trước.


Cô mím chặt môi, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cười tươi nói:


- Không đâu… anh còn nợ em một chuyện mà.


- Hả? Chuyện gì cơ?


- Chuyện em giúp anh giữ bí mật vụ giết người này ấy.


- Tôi giết bọn chúng không phải là vì cô sao? – hắn ngạc nhiên.


- Sao anh bảo anh giết bọn chúng vì bọn chúng muốn giết anh mà? – cô nháy mắt tinh nghịch, khẽ huýt sáo một tiếng rồi chạy đi mất hút. Bỏ hắn đứng đó ngơ ngác cả buổi.


Mãi một lúc sau hắn mới tỉnh ra, cười khổ lắc đầu:


- Gặp phải người không biết lý lẽ rồi.


Nói xong lập tức nhảy qua tường rồi cũng biến mất ở cuối con đường.


Chiều hôm đó sự việc đại thiếu gia nhà họ Trần bị thảm sát ngay trong sân trường Maxy lIull được đưa lên trang nhất tất cả các tờ báo trong nước, đây được cho là một vụ giết người có kế hoạch vì cảnh sát không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào trên hiện trường. Chủ tịch tập đoàn Trần Thị cũng đã tuyên bố sẽ trao một triệu đô la cho bất cứ thông tin gì liên quan đến hung thủ, kéo theo đó là cả đám người mờ mắt vì tiền mỗi ngày đều lùng sục quanh khu vực đó. Các chuyên gia cũng dự đoán “trò chơi thám tử” này sẽ kéo dài ít nhất vài tháng nữa cho đến khi hoàn toàn bị lắng xuống.


- Thưa giáo sư Trịnh, ngài có nhận định gì về động cơ của hung thủ trong vụ thảm sát này không?


- Ừm… Theo tôi đây có lẽ là do một tổ chứ Mafia hay sát thủ chuyên nghiệp nào đó gây nên. Qua khám nghiệm tử thi, nạn nhân chết trong tình trạng bị đâm trực diện nhưng không kịp la hét cầu cứu gì, điều này chứng tỏ tốc độ hung thủ phải rất nhanh. Hơn nữa chúng còn đột nhập được vào trường Maxy lIull mà không để ai hay biết, đứng dưới góc nhìn của một nhà phân tích thì trong việc này nhất định phải có “tay trong” mới có thể xử lý nhanh gọn như thế.


- Lẽ nào là do đối thủ của tập đoàn Trần Thị gây nên?


- Không ngoại trừ khả năng đó. Nhưng hiện nay vẫn chưa bất kỳ chứng cứ nào nên tôi cũng không dám phán bậy, đành đợi tổ điều tra nghiên cứu thêm một thời gian nữa vậy. Và với số tiền treo thưởng là một triệu USD thì những thám tử nổi tiếng ở nước ngoài cũng sẽ vào cuộc thôi. Tôi tin chắc rồi sẽ có ngày hung thủ bị đưa ra pháp luật…




Cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi ở phía trước, cảm thấy buồn cười trước những lời “sấm truyền” sai 100% của vị giáo sư này. Nào là do tổ chức sát thủ, rồi cả tay trong nữa chứ… Mà khoan, nếu nói một cách khách quan thì nhân vật “tay trong” của vụ này chính là cô rồi.


- Trên thế giới này chỉ có tôi mới biết được mặt của hung thủ thôi, các người đừng mơ tìm được nhé. Hứ.


Hằng đêm khi mơ thấy em, ruột gan anh như bị cào xé đi một lớp. Rồi giật mình thức dậy, đau khổ khi nhận ra bản thân đang khóc. Nước mắt lẫn với mồ hôi tạo ra một vị đắng chát chúa. Khuôn mặt ấy, bờ môi ấy… Tất cả đều được lưu giữ trong trái tim thối nát này. Thật nhục nhã…


[S]Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng, không mây, nhiều nắng, ứ mưa, nhiệt độ trung bình khoảng hai chục đến ba chục độ “sê.”[/S]


Khi những chú chim đậu trên cành cây hót ríu rít, những ánh nắng ban mai nhẹ nhàng hạ cánh xuống căn phòng của bạn khiến xung quanh sáng rực như có ai vừa mở đèn. Và khi bạn mở mắt ra đón nhận những tia sáng của thiên nhiên ấy, có nghĩa một ngày mới đã bắt đầu.


Cô bị người hầu đánh thức dậy, ngồi ngơ ngác ngái ngủ một hồi rồi mới chịu bước vào phòng tắm sửa sang lại cơ thể. Chưa đầy ba mươi phút sau, một cô tiểu thư đã chỉn chu ngồi giữa bàn ăn, xung quanh là đủ thứ cao lương mỹ vị.

- Yah, công nhận tắm sớm mát thật.

- Tiểu thư, chú ý lời ăn tiếng nói một chút đi. – Bà quản gia đứng bên cạnh nhắc khéo.

- Con biết rồi mà, ở đây cũng có ai đâu.

- Không phải khi có người xung quanh mới cần giữ lễ độ, mà chúng ta...

- Thôi con đi học đây.

- Khoan… Cái con bé này…


Cô là thế. Nhí nhảnh, hồn nhiên nhưng cũng không kém phần thánh thiện. Một nữ thần trong mắt bao nhiêu người.



- Không biết giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 4: Mỹ nam đẹp trai nhất.



- Vương… Vương Phong? Chẳng phải ngươi đang bị ước thúc sao, làm thế nào ngươi thoát ra được…?


Trong tòa gia viên đồ sộ giữa chốn thành thị. Một lão già áo vàng đang hoảng sợ lùi về phía sau, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được, miệng không ngừng lắp bắp những câu vô nghĩa.


Hắn cầm thanh kiếm đứng đối diện với lão ta, bằng một chất giọng của người đang cố gắng giữ bình tĩnh, nói:


- Lục lão đầu, có nằm mơ ngươi cũng không ngờ rằng ta không những đã thoát ra còn bái được một vị cao nhân làm sư phụ. Bây giờ ta chính là đường đường chính chính vâng mệnh sư phụ xuống núi để tìm kiếm cơ duyên khi tu luyện a.


- Không… Không liên quan đến ta… Ta vô tội mà… Vương Phong, ngươi ngàn vạn lần phải tin ta.


Hắn cười gằn một tiếng, hai mắt bị những tia máu biến thành màu đỏ, miệng khàn khàn:


- Bảo ta tin ngươi? Nực cười… Chết đi.



- Không!!!



Xoẹt….


Đường kiếm lướt qua cổ lão ta. Chỉ trong thoáng chốc cái đầu đã rơi xuống lăn lông lốc trên sàn nhà, đôi mắt vẫn mở to trợn trừng nhìn về phía hắn. Trong đôi mắt ấy lộ rõ vẻ tuyệt vọng vô bờ.


Một phát kiếm thanh thoát tiễn người ra đi, không hề có cảm giác đau đớn gì. Đây chính là hắn ban cho lão ta một cái chết nhân đạo.


- Uy lực củaVô Tình kiếm đã trở nên kinh khủng đến mức này rồi, nếu không nhanh chóng kiềm chế sẽ có ngày chính ta cũng bị nó điều khiển.


- Điều quan trọng là, phải sớm gặp được người mang lại cơ duyên.



Nói xong câu cuối, hắn quay người bỏ đi, để lại căn phòng chìm ngập mùi tanh hôi của máu ở sau lưng.



- Số hai.

- Không. Là số ba chứ.

- Mắt các cậu có vấn đề à? Theo mình số một mới là nhất.



Ở giữa lớp học, mấy đứa con gái đang xôn xao bàn luận, không khí có vẻ rất gay gắt.


- Này, các cậu đang nói chuyện gì thế?


Vừa cất cặp vào chỗ ngồi, cô đã chạy ngay sang chỗ đang “họp chợ” đó.


- Linh, cậu cũng nói một câu công bằng xem nào, rốt cuộc trong mấy người này thì ai đẹp trai nhất? – Cô bạn thân Nguyễn Vy mừng rỡ kéo cô lại gần một cái bàn. Trên bàn bày đủ các tấm hình của những nam ca sĩ/ diễn viên đang nổi trong thời gian gần đây. Mỗi tấm hình đều được đánh số riêng.


- Tất nhiên là anh trong tấm số ba rồi, cậu xem cái vẻ lạnh lùng này đi. Ôi mình đến chết mê chết mệt vì anh ấy mất thôi.


- Lạnh lùng thì sao chứ? Mình thấy chỉ những người có nụ cười tỏa nắng như anh trong tấm số hai mới là nhất.


- Nè Linh, theo cậu thì ai mới là chân chính trai đẹp đây?


Cô bất ngờ ấp úng, mang vẻ mặt bấc đắc dĩ nói:


- Mình thấy chả ai đẹp cả.


- Không thể nào! – Cả hai đồng thanh nói như hét vào mặt cô.


- Thật mà, theo mình ai trong mấy tấm ảnh này cũng chả bằng một góc của “anh ấy”…


- "Anh ấy" là ai vậy?


- Không nói đâu.


- Này thì không nói... khai ra mau, bạn trai cậu phải không?


- A, ha ha ha… Đừng cù nữa mà… nhất quyết không nói đâu…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 5: Kinh biến.


- Được rồi, không nói cũng được. Nhưng cậu phải giới thiệu anh ấy với bọn tớ.

- Không được.

- Sao lại không? Định độc chiếm trai đẹp một mình à?

- Đúng, đúng. Mau giới thiệu đi.

- Yên tâm, chỉ nhìn một chút thôi mà.


Không khí đã loạn nay còn loạn hơn, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Linh.


- Mình nói không là không mà.


Đừng có đùa nha, anh ta kỳ lạ như thế lỡ gặp nhau lại thuận miệng nói ra vụ giết người hôm trước thì…



- Này, không phải cậu đang lừa bọn này đấy chứ?


- Mình lừa các cậu làm gì? – Cô tức giận nói.


- Cậu không cho gặp có nghĩa là cậu đang lừa bọn này. – Nàng tiểu thư kia tiếp tục chơi trò khích tướng.



- Được thôi, sáng mai mình sẽ cho các cậu gặp anh ấy.


- Một lời đã định. Bọn mình sẽ chờ. – Cả đám hí hửng nói, rồi cùng rôm rả bàn luận về anh chàng thần bí sắp được diện kiến này. Mặc kệ một đứa ngốc đang không ngừng hối hận về những lời xốc nổi vừa rồi do bản thân nói ra.


Reeng… reeng… reeng


Tiếng kẻng vang lên theo từng nhịp điệu sẵn có. Tất cả học sinh đều vui vẻ lấy cặp ra về. Người thì có xe đưa rước, kẻ thì tự lái xe riêng, Cô móc trong cặp ra chiếc điện thoại, bấm số gọi cho quản gia.


- A lô, dì không cần phải cho xe đến rước đâu, hôm nay con sẽ qua nhà bạn chơi một lúc.


- Bạn gì? Nam hay nữ? – Âm thanh từ đầu dây bên kia chất vấn.


- Tất nhiên là nữ rồi. Bạn thân, thân ơi là thân luôn đấy.


- Khi nào tiểu thư về?


- Tầm bảy giờ con sẽ về.


- Vậy người cố gắng về sớm đấy. Ông bà chủ mà biết việc này thì không hay đâu.


- Vâng... ~

Cô gập máy lại, thầm quyết tâm nếu hôm nay không tìm được anh thì sẽ ở ngoài đường cả đêm. “Mình chỉ nói là bảy giờ thôi mà, còn tối hay sáng thì phải xem ý trời đã”.


Và quả thật ông trời luôn phụ lòng người, đến hơn tám giờ mà ngay cả một dấu tích nhỏ liên quan đến hắn cô cũng không tìm ra. Mà ngay từ đầu việc tìm một người trong cái thành phố vài triệu dân này đã là “mò kim đáy biển” rồi.


- Bất khả thi rồi… Không lẽ chúng ta thật sự đã hết duyên nợ sao?


Càng về đêm, đường phố càng thưa thớt xe cộ hơn. Cô không tiếp tục đi tìm nữa, rẽ vào một băng ghế trong công viên và ngồi đợi… phép màu sẽ xảy ra.


Sắc hồng không phải màu chủ đạo của cuộc đời, ngay cả một đứa ngốc như cô cũng biết điều đó… Nhưng điều cô không ngờ tới là ông trời đôi khi cũng rất gian manh.


- Ê, em nào ngon quá kìa tụi bây.


- Đâu? Ờ ngon thiệt, qua làm quen giao lưu đi.


Cô nghe thế, hoảng sợ vội chạy đi thì đã bị một tên tiến lên cản lại.


- Đi đâu mà vội thế cô em? Có cần bọn anh giúp không?


- Không. Tránh xa tôi ra…


- Nó kêu mình tránh xa ra kìa… giữ chặt vào cho tao.


- Để xem hàng họ thế nào mà kêu ghê thế.


- Thả tôi ra đi, làm ơn... - Cô khóc thét, gương mặt thấm đẫm nước mắt.


Roẹt… cái áo cô đang mặc bị xé ra làm hai phần, để lộ nội y bên trong dụ hoặc mê người.


- Ôi thiên địa ơi...


Bốp… Á… Hự…


Hắn vừa thốt lên thì đã bị cô cho ăn một cú đá max lực rồi vùng ra chạy thoát trước sự ngạc nhiên của hai tên còn lại.


- Đồ ngu, mau chạy theo bắt nó lại cho tao. – Tên cầm đầu vừa bò dậy đã thét lên.

Bọn chúng sực tỉnh, vội tức giận đuổi theo.


- Chó chết thật, tao mà bắt được nó thì sẽ ***


Về phần cô, sau khi thoát thân thì cố gắng chạy về phía đồn cảnh sát. Miệng liên tục thở do thoát lực, cái áo bị rách cũng đã rơi mất từ lúc nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 6: Chúng ta chỉ bước qua đời nhau.



Bóng đêm bao phủ xung quanh, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng trên cao không mang lại cho cô cảm giác an toàn. Ngược lại, đường phố vắng tanh không bóng người tạo nên một sự hoảng loạn cuốn lấy cô. Dẫu đã kiệt sức, cơ thể liên tục tới giới hạn nhưng cô vẫn chạy, mang theo bên mình sự tuyệt vọng khôn cùng.


Khi con người nhận ra bản thân bất lực, họ sẽ dừng mọi sự phản kháng lại, buông xuôi cho số phận quyết định. Và mặc cho phép màu có xảy đến với họ hay không, trái tim vẫn sẽ lưu giữ lại một vết thương lòng khó che lấp được.


Con người là loài động vật không hoàn thiện. Đây là một sự thật hiển thiên, chỉ là chúng ta không chịu thừa nhận mà thôi.


Từng bước chân của cô trở nên khó khăn, mang một sự nặng nề không nói lên thành lời. Sức mạnh của một thiếu nữ sống trong nhung lụa suốt mười bảy năm trời đã không cho phép cô tiến thêm bước nào nữa.


- Thấy nó rồi kìa.

- Để xem mày chạy thế nào nữa?


“Tại sao lại như thế? Không lẽ thiên đạo thật muốn tuyệt đường người?” Cô chua xót nghĩ.


“Liệu sau lần này mình còn đủ can đảm để tiếp tục sống nữa không?” Trong đầu cô hiện ra hàng vạn ý nghĩ của một kẻ bước vào đường cùng, nhưng vẫn không tiếp tục chạy nữa. Hơn ai hết, cô hiểu rằng lần này mình chết chắc rồi.


Đây có thể là cái giá của sự liều lĩnh.


Bọn chúng đứng vây quanh cô lại. Một tên tức giận tiến ra tát “Bốp” một cái, để lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ một dấu in năm ngón tay đỏ choét.


Lực cơ bắp của cú tát ấy quá mạnh, đến nỗi hất cô ngã quỵ xuống mặt đường.


- Bắt bọn tao phải chạy lâu như thế, trừng phạt vậy là quá nhẹ nhàng rồi.


- Mày nhẹ tay thôi, chút thưởng thức em nó mới tận hưởng được hết hương vị chứ. – Tên đồng bọn kia tiến lên nhắc nhở khiến cả đám cười khằng khặc khoái trá.


- Đúng đúng, chút nhớ phục vụ bọn anh cho tốt một chút đấy. Rồi có gì bọn anh “boa” cho ít tiền. Ha ha.


Những tưởng đó đã là một tấn bi kịch đối với cuộc đời của cô gái trẻ. Nhưng trên thế gian này lợi hại nhất chính là hai chữ “nếu như…”

- Ai dám đụng vào ân nhân của tao vậy? – Một giọng nói khô khan vang lên, như muốn phá tan bầu không khí hắc ám vừa rồi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 7: Người không quen?

- Âm thanh phát ra từ đâu?


Bọn hắn còn đang bất ngờ thì không biết kẻ nào đã hỏi một câu như thế, khiến không khí tăng thêm phần náo loạn. Đúng. Giọng nói rõ ràng như thế, vậy người nói đang ở đâu?


- Cho chúng mày mười giây để rời khỏi đây, kỳ trăng đêm nay vừa đẹp lại hữu tình như thế, tao thật không muốn giết người.


- Nó… ở trên mái nhà.


Bỗng có kẻ khiếp sợ hô lên, lập tức cả bọn đều nhìn theo ánh mắt của hắn. Trên mái nhà cách đó khoảng dăm ba chục mét là một gã nam tử để tóc dài, trang phục kỳ lạ như bước ra từ các bộ phim cổ đại. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tạo nên một loại xúc cảm yêu dị lạ thường.


Cô cũng nhìn lên trên đó, nhưng lập tức ánh mắt lại rũ xuống, lộ vẻ thất vọng vì rõ ràng gã này không phải là “hắn” rồi…


- Mười giây đếm ngược bắt đầu… Mười… Chín… Tám…


Từ miệng của hắn chậm rãi đếm ra từng con số, nhưng mắt vẫn không thèm liếc về phía này một cái, chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn bầu trời phía trên.


Nhìn thấy thái độ khinh người của hắn, cả bọn tức giận rống lên:


- Xuống đây làm một trận nào… Tao không phải loại người chỉ cần bị dọa vài câu là sẽ cụt đuôi bỏ chạy đâu.


- Tưởng trốn trên đó rồi muốn nói gì thì nói à?


- Giỏi thì xuống đây giết bố mày nè.


- Một… Không… Chúng mày hết giờ rồi. – Lúc bọn hắn đang hô hào bên dưới thì ở trên này hắn cũng đã hoàn thành lượt đếm của mình, cười khẽ một tiếng rồi nhẹ nhàng huýt một tràng âm điệu kỳ lạ, như u minh, như tử kiếp. Đến khi cô từ mê man tỉnh lại thì xung quanh đã có ba cái xác chết. Gương mặt họ tuy đã trắng bệch nhưng lại tỏ vẻ bình yên lạ thường, cơ thể cũng không có vết thương gì, khiến người ta có cảm tưởng họ chỉ đơn thuần đang ngủ một giấc thôi.


Cô hít một hơi lạnh… vậy là chỉ trong một tuần mà bản thân đã nhìn thấy người khác bị giết tận hai lần, nhưng lần này lại nhẹ nhàng và thần bí hơn lần trước rất nhiều.


Đến lúc này cô cũng không hiểu, tại sao bản thân lại dễ dàng trở nên bình thường như thế? Nếu đổi lại là người khác, chứng kiến vụ giết người hàng loạt kinh hoàng vậy thì có thể cười nói bình thường ngay sau đó không?



- Tôi và anh hình như chưa từng gặp nhau. Tại sao lại gọi tôi là ân nhân? – Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.


- Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi lại biết rõ về cô. – Hắn quay mặt xuống, dùng một giọng đùa cợt nói.


- Anh… có quen biết với anh ấy sao? – Cô ngờ ngợ hỏi.


Cô hỏi như thế, không phải vì đã phát hiện ra gì. Hai người này thật sự quá khác nhau, từ cách ăn mặc, vẻ đẹp, cách nói chuyện… đều trái ngược với nhau. Nhưng không hiểu sao khi nhìn hắn, cô có thể lập tức liên tưởng đến anh – một người mà bản thân gặp đúng hai lần, và mỗi lần dài không quá nửa tiếng.



- Đúng, nó đã kể với tôi về cô. Và nó cũng nhờ tôi chăm sóc cô một thời gian nữa. – Hắn bỗng nhìn cô với ánh mắt khác hẳn, mang vẻ nghiêm túc đến lạ thường, gương mặt lại càng trở nên tuấn mỹ hơn.
 

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
chương 8: Rời đi?

- Anh ấy… đi rồi?


Cô khẽ thì thào đứt quãng từng tiếng, đôi mắt trong trẻo mang một vẻ mờ mịt trước giờ chưa từng có.


- Là đi đâu vậy?


- Ta không hỏi nó.


Gã nam tử thở dài một tiếng, sau đó lại nói vài câu an ủi:


- Nhưng sẽ không quá lâu…


Cô cười nhẹ, đau khổ nói:


- Không sao… tôi và anh ấy… có là gì của nhau đâu…


Hắn sững người một lúc, rồi cũng cười to:


- Đúng vậy nhỉ… Nhưng cô yên tâm, nếu một khi đã nhận lời thì trong thời gian nó vắng mặt, dù cô có tự sát ta cũng không để cô chết đâu.


- Thật sao?


Cô hít một hơi sâu, sau đó nhắm hai mắt lại rồi không nói không rằng lao cả người vào tường. Khi mở mắt ra thì bản thân đã ở bên kia của bức tường rồi.


Phía sau cô vang lên giọng tán thưởng:


- Rất điên rồ, chỉ vì nghi hoặc một việc mà đồng ý mạo hiểm cả mạng sống. Bất quá ta thích.


Nói xong, “phịch” một tiếng đã không thấy bóng dáng nữa.


- Tạm biệt… nên nhớ ta sẽ luôn dõi theo cô đấy.



- Khoan đã.



- Còn chuyện gì nữa sao? – Âm thanh trong hư không nghi hoặc hỏi.


- Không biết anh có thể giúp tôi một chuyện không? – Cô chần chờ một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói.


- Nói thử xem? Nếu nằm trong khả năng thì ta sẽ giúp.

- Tôi lỡ nói sẽ cho mấy người bạn xem mặt mỹ nam đẹp trai nhất thiên hạ rồi…

- Thế nên…?

- Làm ơn hãy giúp tôi. Tôi không muốn mang tiếng là kẻ nói phét đâu. – Cô thống thiết cầu xin.

Sau vài giây im lặng, hắn bỗng hiện ra trước mặt cô rồi cười một tràng dài.

- Nông nổi quá đấy, nếu là nó thì còn lâu mới đồng ý bị dắt mũi đi cho người khác ngắm. Nhưng ta thì khác, cho nên ta sẽ giúp cô. Ngày mai cô cứ một mình ra chỗ hẹn đi, ta sẽ xuất hiện ngay.


- Arigatou gozaimasu, vậy giờ tôi về nhà đây, hẹn gặp anh vào ngày mai.

- Ari..gatou? Là gì vậy?


Hắn khó hiểu đứng đó, nhìn theo bóng cô gái đang biến mất dần trong đêm tối. Trên má cô lúc này đã lại thấm đẫm nước mắt từ lúc nào.

- Chúng ta liệu còn có thể gặp lại nhau không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên