Cuộc đời lang bạt của một pháp sĩ - Cập nhật - fannobita.

Tatsumi Rentarou

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/14
Bài viết
36
Gạo
40,0
Truyện cũng khá hấp dẫn người đọc.
Văn phong cậu hơi không ổn định, có những chỗ theo kiểu tiên hiệp, chỗ lại không.
Mình nghĩ cậu nên viết các chương dài hơn nếu cậu muốn theo kiểu chương liền như trên, không nên vội.
 

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 9: Đồ sát.
Một giờ sáng.


Cô đẩy nhẹ cánh cửa ra, thò đầu vào ngó nghiêng xung quanh. Sau khi xác định mọi người đã lên giường ngủ hết cô mới thở phào một hơi, rón rén bước vào rồi chạy vụt lên cầu thang.


- Về rồi đó à?

Một âm thanh trầm thấp vang lên. Bờ vai cô run lên, quay mặt về phía người đang đứng trong bóng đêm, nở nụ cười nhẹ nhàng:


- Chào ba.


- Làm gì giờ này mới về?

- Con... sang nhà bạn.

- Giỏi lắm. Còn dám nói dối? – Giọng nói trở nên tức giận - Ta gọi cho gia đình mấy người bạn trong lớp của con rồi, bọn họ đều nói không hề gặp con từ khi tan học.

- Con xin lỗi… con xin lỗi… - giọng cô trở nên run rẩy.


- Khuya rồi, về phòng đi. Từ nay về sau muốn đi đâu đều phải nói với ta một tiếng. Vụ thảm sát hai ngày trước có lẽ sẽ còn tiếp diễn đấy.


- Vâng. – Cô thầm thở nhẹ một hơi – Vậy ba cũng ngủ sớm đi nhé.

- Được rồi.



Cô đóng cửa phòng lại, nằm phịch xuống giường. Hôm nay đúng là một ngày quá mệt mỏi, có thể nói là mệt mỏi nhất từ trước tới nay. Cả về thân thể lẫn tinh thần.

Mắt cô cứ nhìn mông lung trên trần nhà, linh hồn như muốn trôi dạt đến tận phương trời cách đó hàng nghìn dặm, nơi anh đang thực hiện cuộc “thanh tẩy” thường ngày của mình.


Tại Dubai, thành phố giàu có nhất thế giới. Nơi bạn có thể bắt gặp những chiếc xe ô tô được bao phủ bằng vàng nguyên chất.


Sự xa xỉ của thành phố này từng khiến cả thế giới phải điên đảo.


Trong một phòng VIP ở khách sạn năm sao.

Toàn bộ căn phòng này đều được mạ vàng, ngay cả đến tách trà, bồn tắm hay những bước tường xung quanh cũng không phải ngoại lệ, cảm giác như bạn có thể bị vàng đè chết bất cứ lúc nào. Bên ngoài là một đội nhân viên phục vụ gồm mười hai người lúc nào cũng xếp thành hai hàng túc trực ở trước cửa, chỉ cần bạn yêu cầu là họ có thể làm mọi việc.

Trong phòng lúc này là hai gã đàn ông đang được mát xa cẩn thận, nhìn bề ngoài thì có vẻ đều đã trên dưới năm mươi tuổi. Một người mặt lúc nào cũng mang vẻ xu nịnh, còn người kia lại âm trầm bất định.

- Tôn đại nhân à, sau này đều nhờ ngài chiếu có thêm. Thù lao đã định chúng tôi sẽ chuyển tới không thiếu một xu.

- Tốt, lão phu rất thích cách làm việc của các ngươi. Còn mấy bọn nhãi nhép kia cứ để ta xử lý giúp cho. Xong việc cứ đổ tội cho lũ mafia là được.

- Vậy phải đa tạ ngài rồi. – Gã này cung kính nói.



Tít… tít… tít… có kẻ mang vũ khí đột nhập vào khách sạn, hiện hắn đang ở tầng bốn, yêu cầu niêm phong các lối lên xuống lại, dẫn khách hàng đi ra theo lối thoát hiểm. - Tiếng micro vang vọng khắp phòng, được dịch qua ba, bốn lần bằng các thứ tiếng khác nhau


- Cái quái gì vậy? Khách sạn này an ninh kém quá.

Gã mang khuôn mặt xu nịnh bất mãn gầm lên, sau đó quay sang gã bên cạnh với vẻ hối lỗi:

- Xin ngài cứ yên tâm, một mình hắn chả lết xác lên đây được đâu.

- Lên thì sao? Ta muốn ăn thịt, uống máu kẻ to gan dám phá hỏng giây phút thư giản này. – Tên mang vẻ mặt âm trầm “hừ” lạnh một cái, sau đó cũng không thèm để ý nữa.

Ở tầng bốn lúc này là một mảnh hỗn loạn.

*các đoạn đối thoại dưới đây đều được nói bằng tiếng Anh nhé các bạn ^^

- Yêu cầu anh dừng lại, đưa hai tay lên sau đầu ngay. Chúng tôi có giấy phép “được bắn” do chính phủ cấp đấy.

Phía trước hắn là một hàng ba, bốn lớp người dàn ngang chắn hết lối đi.

- Nếu không dừng?

- Anh sẽ bị giết ngay tại đây.

- Thế thì làm đi. Nói lắm thế. – Hắn vẫn từng bước, từng bước một tiến lại gần.

- Tất cả nghe hiệu lệnh của tôi, hạ gục kẻ đột nhập này… bắn…

BẰNG… BẰNG… BẰNG… BẰNG… BẰNG… BẰNG…




Sau một tràng âm thanh chói tai dù đã được gắn ống giảm thanh, không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.

- Cái quái…

- What the hell?


- Mắt tôi có vấn đề chắc?

Phía trước chúng là cảnh tượng chỉ có trong phim ảnh. Một người thanh niên tay cầm thanh kiếm vừa chặn hết tất cả đường đạn được bắn ra.



Xả hết đạn đi, hắn không phải là người đâu.

Lại thêm một tràng súng dài và rõ nữa, nhưng hắn vẫn chỉ nhẹ nhàng chặn tất cả lại như trước.

- Tránh ra.

ĐÙNG… ẦM…

- Với cái này thì nó chết chắc.

Nhưng sau khi lớp khói tan đi hết, hắn vẫn đứng hiên ngang ở đó, khuôn mặt không lay chuyển tí nào.

-Đùa sao? Đó là một khẩu RPG đấy…
- Mở thang máy để lên tầng 32, hoặc ta giết chết hết các ngươi rồi tự lên đó.

- Mày đang đe dọa bọn tao đấy à?

- Không phải đe dọa đâu. Các ngươi biết rõ ta có thể làm điều đó mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Truyện cũng khá hấp dẫn người đọc.
Văn phong cậu hơi không ổn định, có những chỗ theo kiểu tiên hiệp, chỗ lại không.
Mình nghĩ cậu nên viết các chương dài hơn nếu cậu muốn theo kiểu chương liền như trên, không nên vội.
Cám ơn bạn. Mình sẽ chú ý. :D
 

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 10: Vô Đề.

Gã đội trưởng tức giận, khuôn mặt trở nên đỏ sậm, hai hàm răng cũng nghiến lại thành tiếng “keng… két…”. Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, quay sang hỏi tên bên cạnh:

- Đã di tản hết những người ở tầng 36 chưa?


- Bọn họ ỷ có vệ sĩ riêng nên không ai chịu đi cả. – Tên này do dự một chút rồi nói.


- Khốn kiếp.

Gã tức giận chửi thề, sau đó nhìn sang khuôn mặt đang dần trở nên mất kiên nhẫn ở bên kia, giọng nói trở nên quyết đoán:

- Được rồi, nghe lệnh tôi cho hoạt động lại thang máy đi.

- Nhưng nếu làm vậy thì uy danh của khách sạn…

- Đằng nào thì mấy kẻ đó cũng đi bán muối hết thôi. Hay là anh muốn nằm xuống ở đây chung với họ luôn?

Dừng lại một chút, gã nói tiếp:


- Với lại chúng ta chỉ là dân làm công ăn lương, mất nơi này thì tìm nơi khác. Có trách thì trách những kẻ kiêu ngạo ở trên kia ấy. Mở đi.

- Vâng…

Xoạch

Cánh cửa thang máy thoáng cái đã hoạt động trở lại như thường, đèn báo hiệu màu đỏ cũng tắt ngấm.

- Tạm biệt.

Hắn lạnh lùng bước vào thang máy, dùng vẻ mặt thương hại nhìn tên đội trưởng. Sau đó cánh thang máy đóng lại, mang tên “sát nhân hàng loạt” này lên tầng trên.

- Con mẹ nó.

Gã đội trưởng gào lên, móc cây súng ngắn nhét vào cổ họng, “Đùng” một cái, đầu hắn đã trở thành đống thịt vụn trước sự bàng hoàng lẫn kinh khiếp của những tên còn lại.

Tít…
Cánh cổng thang máy vừa mở ra, trước mặt hắn đã có hàng chục tên cầm súng đứng đợi sẵn. Nhìn thấy kẻ vừa lên là một thằng thanh niên trên người chỉ cầm thanh kiếm, lại không có thương tích gì, sắc mặt bọn chúng lộ vẻ không thể tin nổi.


- Bọn dưới đó làm cái quái gì thế?

- Có khi nào nhầm người rồi không?

- Ê, mày là ai?

Cuối cùng có một tên đứng ra hất hàm hỏi hắn. Hắn không trả lời, chỉ nói vỏn vẹn một câu:


- Cút. Hoặc là chết.


- Tao dùng một ngón tay cũng vặn cổ được mày, thằng lỏi à. – Tên này nghe vậy thì ôm bụng cười sằng sặc, đoạn quay qua nói với mấy tên phía sau:


- Nó bảo muốn giết tụi mình kìa.

- Thằng này biết nói tiếng Anh không vậy?

- Ai dạy mày nói mấy câu đó? Xéo xuống cho khuất mắt tao.


- Mày bị ngu à? Đã bảo nó không biết tiếng Anh mà. Phải làm thế này…

Nói xong hắn đưa tay chỉ xuống phía dưới, làm động tác chặt ngang cổ rồi lập tức ôm bụng cười, bọn còn lại cũng cười hùa theo.


Xoẹt.


Một tên đang cười bỗng thấy lạnh ở cổ, đưa mắt xuống nhìn thì có một vết cắt rất nhỏ. Trong khoảnh khắc máu bắn ra như mưa, cái đầu của hắn đã rơi xuống đất, phần còn lại của thân thể máu vẫn liên tục phun không ngừng.

- Bắ… n – Phụt… phụt… phụt… Những tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, vừa định thần giơ súng lên thì cái đầu trên cơ thể cũng đã rơi xuống, hợp lại tạo thành một cơn “ huyết mưa” thấm đẫm nền nhà bóng loáng dưới chân.


- Ngoài kia sao ồn ào thế? Ngài ở đây chờ, tôi ra đó xem thế nào. – Hắn nói xong, quay qua gã họ Tôn cung kính một tiếng rồi bước về phía cửa phòng.



- Mày là ai?... Á…


Cửa phòng bật mở, xác tên lúc nãy đổ gục xuống, đôi mắt vẫn mang vẻ kinh hoàng.

- Các hạ là người phương nào? Đến đây tìm ta làm gì? – Lão già họ Tôn “hừ” lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, từ cơ thể tỏa ra một luồng uy áp chết người.

- Tôn Đại Lượng, giờ sống sung sướng nên quên mất người xưa rồi à? – một giọng nói âm trầm không kém đáp lại.

- Vương Phong? Ta biết thế nào có ngày ngươi cũng tới tìm ta mà. “Thứ đó” quan trọng với ngươi như vậy, thế mà các lão già kia lại đi giao cho ta giữ, rõ ràng là có ý đồ không tốt. – Vị “Tôn Đại Lượng” này thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã binh tĩnh trở lại.

- Ngươi cũng biết thứ đó quan trọng với ta? Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi cái chết nhẹ nhàng.

- Không cần vội. Đồ vật ở trên người ta, muốn lấy thì lại đây. – Hắn cười gằn một tiếng, lập tức đã xuất thủ trước.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

fannobita

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/16
Bài viết
56
Gạo
0,0
Chương 11: Vật xưa.

Kình khí tỏa ra từ lão già họ Tôn đập mạnh vào cơ thể Vương Phong. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, đến khi tỉnh táo lại thì quyền của đối phương đã sát ngay trước mặt.

"Không kịp né rồi." Hắn bất đắc dĩ phải giơ kiếm lên chặn lại đòn tấn công đó. Chỉ nghe "cheng" một tiếng, thanh kiếm đã bị gãy ra làm hai trong khi tay của lão già kia lại không hề hắn gì.

Một thanh kiếm có thể chặn được cả đường đạn vậy mà khi cứng đối cứng với nhục thể con người lại không chịu nổi.

- Cái gì? Sao lại như vậy?... Không đúng, đây chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi. Còn "Sát Long Kiếm" đâu rồi? - Lão ta ngẩn ra một hồi, sau đó sửng sốt tra hỏi.

- Giết gà không cần phải dùng tới dao mổ trâu. Để Sát Long uống máu ngươi căn bản chính là sự sỉ nhục đối với khí linh cao quý bên trong nó. - hắn nháy mắt đã lấy ra một thanh kiếm khác y hệt thanh lúc đầu.

- Không ngờ lão phu lại bị coi khinh như vậy, hôm nay có lẽ ngươi nên để mạng lại rồi.

Lão ta thét lên một tràng dài chú ngữ kì lạ, sau đó giơ quyền về phía hắn, phía sau lưng lão cũng hiện lên một hư ảnh nắm đấm màu vàng cao hơn bốn mét.

Hắn cũng không nói không rằng thủ thế sẵn, vùng mu bàn tay xuất hiện một làn khói xanh lượn lờ xung quanh.

- Nghe danh "Vô tâm kiếm" đã lâu, tuy ý cảnh của ngươi đã mất quá nửa, nhưng có lẽ vẫn còn là "nhất kiếm diệt đạo" chứ nhỉ? Vậy thì phân thắng bại trong một đòn đi. Hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chết.

ẦM... ẦM... ẦM... Hư ảnh quyền cước giăng đầy trời, dư lực của nó nháy mắt đã xé toạc căn phòng ra thành trăm mảnh.

Nên nhớ căn phòng này làm bằng vàng nha.

Xé rách cả vàng? Đây là cái trình độ gì vậy?

Vương Phong thận trọng giơ kiếm lên, "xoẹt", "xoẹt"... chỉ thấy hắn múa kiếm điên cuồng về phía trước, các luồng kiếm khí lấy hắn làm trung tâm cũng bắn ra xung quanh trực tiếp ngạnh kháng với hư quyền của lão già họ Tôn.

Biiii... Reét... Một âm thanh chát chúa vang lên, kèm theo đó là mảnh hư vô đen tối được hình thành ngay sau cú va chạm kinh khủng vừa rồi. Đường kính của nó chỉ cỡ hai mét, nhưng khi lão già họ Tôn nhìn thấy thì mặt hắn tái mét đi, nói lớ ngớ như kẻ ngọng:

- Xé rách cả không gian rồi... con mẹ nó...

Lỗ hổng không gian vừa xuất hiện đã rất nhanh thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh nó, tỏa ra ra lực hút vô cùng vô tận. Vương Phong ở gần đó nhất nên bị hút lại đầu tiên. Hắn chật vật liên tục vung kiếm ra xung quanh tạo ra những luồng gió để triệt tiêu sức hút đó.

Tôn lão nhìn thấy cảnh này thì như mở cờ trong bụng, không ngờ số mình lại đỏ như vậy.

- Còn tiếp tục đánh thì chúng ta sẽ chết hết. Lão phu rút lại lời lúc trước, sau này nhất định bồi tiếp ngươi tận tình. Ha ha ha. - Lão cười ha hả vài tiếng rồi ung dung định phi thân rời đi.

- Ngươi không giao nó ra đây thì đừng hòng đi đâu cả. Cùng lắm thì hai ta đều để mạng lại. - Vương Phong thét lên, đoạn lấy từ trong người ra một viên ngọc khắc đủ các kí tự lạ lùng. "Rắc" - viên ngọc đã bị hắn bóp nát.

Tôn lão vừa bay ra ngoài đã bị một tầng cấm chế chặn lại, bầu trời nguyên bản có màu đen lại biến thành đỏ sậm, cả không gian xung quanh lão cũng bị nhuộm đỏ nốt.

- Bách Lý Chi Sát Thập Huyết Trận? Ngươi điên rồi, pháp bảo giữ mạng như vậy cũng dám lấy ra dùng. Đừng quên chính ngươi cũng đang đứng trong phạm vi của đại trận này.

- Chỉ cần ta niệm chú thì cả ta, ngươi và cái thành phố này đều sẽ bị bốc hơi. Chọn đi, để vật lại hay Đồng quy vu tận? - Hắn âm trầm nói, nhìn vào đôi mắt gần như bị tinh huyết bao phủ đó thì chả ai dám nghi ngờ thật giả nữa.

- Tốt, hôm nay giữ lại được cái mạng cũng xem như phúc của lão phu rồi. Vật ngươi cần đây, cáo từ.

Sau khi quăng ra một bọc nhỏ màu xanh thì hắn điên cuồng phi thân chạy trốn bằng hết sức bình sinh. Lão không tin Vương Phong sẽ không tha cho mình, nên tranh thủ cơ hội khi hắn vừa bắt được đồ vật thì lập tức chạy ngay.

Lát sau trong tòa nhà đó lại vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa như của loài dã thú:

- TÔN... ĐẠI... LƯỢNG...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên