Cuộc sống ở Buôn Chua - Cập nhật - Co.a.Pt

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
507
Gạo
8,0
Phiên ngoại 1

Luôn vậy. Dường như Thành luôn bận rộn, cắm đầu, chân thoăn thoắt, lầm lũi đi về.


Thành nhìn phía xa, bước vội. Con đường dốc thoai thoải, thấp dần qua con suối. Ở đó, bóng dáng quen quen bước chậm.


Đám mây lững thững, trôi nhẹ, tô điểm cho nền trời trong xanh. Dòng nước mát, róc rách, luồn qua từng kẽ đá.


Bên dòng suối.

Phất phơ,

Gió luồn qua,

Tung bay,

Tóc đen tuyền.

Trong nắng dịu nhẹ.

Mũ nơ xinh, trên khuôn mặt hồng.


Thành giả bộ, đi chậm dần, tới gần. Cậu để ý Hương, lén nhìn.


Hương bước đi nhẹ nhàng rồi đột nhiên quay sang. Cô mỉm cười, nhìn Thành.


Thành hơi bất ngờ, mắt đăm đăm nhìn phía trước.

Câu không nghĩ được gì. Những câu chuyện thoáng qua trong đầu, không được, không biết nói gì. Vẫn bước đều, vai sánh vai.


Gió nhẹ phất phơ.


Ngón trỏ khẽ giật, lóe lên, vòng tròn bao quanh đầy ký tự. Bông tuyết tung bay, lơ lửng trên không, nhè nhẹ, tới gần.


"Á!" giọng vút lên, Hương đưa tay lên, chạm nhẹ vành tai. Miệng chúm chím, mắt cong cong nghiêng nhìn, rồi quay ngoắt đi.


"Hừ hừ…"


Con đường đó,

Hai bóng hình bước nhẹ.

Tóc buông lơi,

Phất phơ,

Ánh nắng chiều.

Nàng dịu dàng,

Lả lướt về phía trước.

Ánh mắt cong,

Chờ đợi dáng người sau.

Miệng mấp mé,

Trông về hư ảo.

Tiếng thở dài,

Hắn bước vội theo sau.


"Xin lỗi!" Thành nói, nhìn Hương, áy náy, lòng rối bời. Dạo này gặp chuyện không đâu, Nam nhập Hạ Đường, hành động gây hấn của vài đứa lớp dưới, Phân hội giờ chỉ còn danh nghĩa.


Cô gái vuốt nhẹ sợi tóc tung bay, mỉm cười, nghiêng nhìn, tuổi trăng tròn hiện lên đôi má. Mảnh hoa tuyết lấp lánh, băng trắng tinh lạnh sát vành tai, nàng thi thuật lại bị phản ngược.


"Tên này gì cũng giỏi, không phòng bị vậy mà bắn ngược Ngưng Tuyết."


Thành xoè tay, vòng tròn nhỏ hiện lên, chớp chớp, lên xuống, từ từ, một que kem hình thành, xoay tròn.


Hương híp mắt, vẫy tay. Cô gái cầm que kem, miệng chúm chím, nhẹ bước.


"Thứ Năm rảnh không?"


Thành im lặng, lắc đầu. Ánh nắng nhạt nhòa, in hai bóng hình, trải dài con đường về nhà.


Thành bước chậm, quạnh vắng con đường rợp bóng cây.


Phân hội hoạt động cầm chừng. Trọng tâm giờ nghiêng về phía Hạ Đường. Thành trở nên vô hình trong hội. Anh em xa lánh, hờ hững như những nhát cắt, cứa sâu.


Chấp nhận.


Kẻ lẻ loi, một mình trên con đường.

Từng bước, vẫn đi.


Là thành viên, phải nhìn, xem Hạ Đường như thế nào trong Cuộc chiến Tháng bảy.


Bãi rộng, trống trải. Đám người vây quanh, từng tốp, táo bạo nhưng nghiêm nghị.

Ánh mắt lấp lóe, dõi theo.


Đây là nơi các phân hội giao lưu, thể hiện sức mạnh, tiềm lực của mình, bắt đầu từ lớp trước.


Thành đi chậm, nhìn vào trong, qua đám đông.


Tìm kiếm.


An tâm?


Một cánh tay cản trước mặt, Thành ngước nhìn.


Hai người nhìn nhau, tách biệt đám đông bên cạnh.


Nam nhìn thằng bạn, cười cười. Mắt phức tạp.


Một lúc im lặng,


"Mới tới!" Nam lên tiếng.


Thành gật đầu, cả hai đi dọc sau đám đông.


Thành biết, bản thân không còn cơ hội.


Ngồi bệt xuống, lớp đất khô khốc, ảm đạm nhìn vào sân đấu.


Ngồi bệt xuống, lớp đất khô khốc, ảm đạm nhìn vào sân đấu.


"Thế nào?" Nam ngồi xuống cạnh thằng bạn hỏi, mắt nhìn đám đông.


Thành im lặng, cậu không biết phải nói gì, ánh mắt phức tạp, thở dài quay sang Nam.


"Cần giúp không?"


Nam cười bảo, mắt vẫn nhìn vào sân.


"Có cơ hội."


Hôm nay sẽ là ngày mà Hạ Đường xác định lại địa vị trong Hội, để tiếng nói cả bọn được vang lên ở vùng đất này.


Nhìn chốc lát, Thành đứng dậy phủi mông, khoát tay ra về. Ngồi nhìn bóng thằng bạn dần xa, Nam cười cười đứng dậy vào sân.


"Tiết bại!" đó là nhận định của số đông dành cho Hạ Đường, chỉ cách đứng đầu một đối thủ, một trận chiến, thua, Nam thấy khó thở, từng màng ảnh hiện lên như còn trước đó.


"Thua!" Thông thở dài nhìn trời.


"Cuộc sống vẫn còn, cơ hội vẫn còn."


Nói, Thông quay lại nhìn đám người, mắt sáng quắt.


"Tiếp tục kế hoạch, tương lai đang chờ, nắm chắc lúc này, anh em! Làm."


"Làm!" Đám người trầm trọng kêu.





Nắng hạ.


Đồng xanh xì xào, nắng vàng rải bước.

Bóng người chớp loé. Gió nhẹ phất qua, cành lá lắc lư, không dấu vết.

Rừng cây đong đưa, xào xạc, chập chùng theo con dốc. Sắc xanh, đỏ, vàng, liên miên tô điểm, im bặt.

Lướt qua cành cây, cuồng bạo, chập chùng, tiếng sóng xô bờ.

Vách đá treo leo, trơ trọi.


"Đến rồi!" Thông niềm nở chạy lại chào Nam.


Mạnh bạo, phần phật, từng cơn gió thổi. Đám người đứng đó, đầu mũi, ngắm nhìn. Mỏm đá nhô ra, cô độc. Phía dưới, sóng cuộn trào, ầm ĩ. Bọt nước tung trắng xoá, từng giọt, lơ lửng bên sắc cầu vồng.


Ba người liếc nhau, Thông gật đầu, bước sát mép. Gã vẫy tay, mảnh giấy nhỏ, bay ra, tà tà, xuống dưới. Nó lóe lên, hình thù kỳ dị, ẩn hiện, lập loè. Chạm nước, chìm dần, tĩnh lặng.

Mặt nước lăn tăn, những vòng tròn đồng tâm, lan rộng. Chớp lóe, vòng tròn như bị xé toạc ra từng mảng, những đường vân, dọc ngang, ngoằn ngoèo.


Trầm đục, nghẹn ngào, rung động. Có gì đó muốn chui lên. Nhấp nhô, lên xuống.


Những xúc tua nước ngọ nguậy, chực chờ, trồi lên. Đường vân lấp loé, con vật kỳ dị, không cố định, biến ảo. Nó như cục bột bị nhào nặn, hay thay đổi.


Cả ba đứng im, căng cứng, ngưng tụ, chờ đợi.


Không khí nhộn nhạo, liệt nhật treo cao, gió gào thét. Con vật ngọ nguậy kịch liệt.


Từng giọt nước lăn tăn, bay bổng, xoay tròn, những vòng quanh Tinh thú mới sinh.


Tia sáng, nhàn nhạt, đan xen, bện thành các vòng. Chúng bay lên, từ từ, cách đỉnh đầu con vật, dựng dục, cột sáng hội tụ, giữa tâm, chiếu xuống.


Những đường vân sáng lên. Con vật lấp lánh, bay lên, mơ hồ dần.


"Lên!!!"


Tiếng quát nặng nề, Thông bước ra, lơ lửng, đối diện con vật. Mắt nhìn thẳng, chớp động ánh vàng đan dệt ký tự. Hai tay hư ôm, chầm chậm, nặng trĩu.


U ám, hiện dần, chiếc chum to lớn bao quanh con vật. Ầm ù, rung động.


Sóng cuộn trào, tung tóe bên dưới. Phía trên, con vật ngọ nguậy, vặn vẹo, bức rức. Nó dần mông lung, sương khói. Run run, biến ảo.


Không gian ngưng đọng, tanh tách ngột ngạt.


Cao hơn, bầu trời, lấp lánh, mâm bạc hiện ra, rộng lớn, dần hạ xuống. Trên đầu, không khí tí tách, từng tia sét.


Con vật vặn vẹo kịch liệt, rồi chậm rãi, ngưng kết.


Lả tả, tung bay bông tuyết nhẹ. Nhấp nhô, va chạm mặt băng dày.


Vòng tròn lấp lánh, dưới chân gã đứng cạnh Nam. Đứng đó, mắt nhắm lại, tay thả lỏng. Nhìn gã đó nhẹ nhõm, đỉnh đầu từng tia khói lơ lửng, tan ra.


Nam hít mạnh, tụ lực. Bóng lướt lên, chớp giật. Cả người giãn ra, nắm tay phải chầm chậm, nặng nề, hiện lên màu đồng xám, đánh vào thân chum.


Ù ù...


Không khí run lên, lăn tăn. Bên trong nhộn nhạo.


Khối mờ vỡ nát, tan ra. Chiếc chum sáng tối, lập lòe.


Thông, mặt đỏ lên, há mồm phun máu. Từng giọt, lấm tấm tan vào thân chum.

Xoay tròn, ù ù vang vọng.


Mâm tròn biến mất, đì đùng sấm chớp trên cao. Tia sét loằng ngoằng, đánh vào trong chum, chói lên. Liên tiếp.


Trời trong xanh, phất phới tung bay.

Giọt mồ hôi lăn dài, mặt Thông xám trắng. Buông tay, giải Linh, ngước nhìn bầu trời, ánh mắt thâm sâu.


Nước bốc hơi, ngưng tụ lại, trên cao. Quá trình dài mà kỳ diệu, ma sát, tích tụ, dựng dục sức mạnh hủy diệt.


Tri thức mang lại kẻ nắm giữ sức mạnh trời đất, sử dụng nó, thực hiện ước vọng.


Một bước, từng bước một hiện lên trong đầu Thông. Diễn viên đã tuyển đủ, chỉ chờ sân khấu. Hạ Đường lớn mạnh, hợp nhất Quảng Hiệp Hội chính lúc này.


Ba bóng người lơ lửng, trên mặt biển cuồng nộ.
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
507
Gạo
8,0
Phiên ngoại 2

Ngồi đó, bên bờ ao, mặt nước lăn tăn, từng vòng tròn đồng tâm, lan rộng, những con cá e thẹn ngoe nguẩy lẫn xa, cọng cỏ phất phơ, lay động theo cơn gió, con chuồn chuồn lướt qua, bỡ ngỡ, tìm bến đậu.


Trưa đứng bóng, ve gọi hè râm ran, náo động. Bức rức. Có lẽ lâu rồi, chân không còn đong đưa, tóc dài rủ xuống dưới chiếc mũ nơ xanh, Hương đứng dậy, bước đi.


Khô nóng, nhộn nhạo. Mặt trời treo cao toả ra, xua đuổi những án mây để lại sắc xanh thăm thẳm, bóng người chậm rãi, chờ mong, đầu cúi xuống, tóc dài rũ má vuốt nhẹ an ủi.


...


Chiếc xe bon bon trên đường, bụi mù mịt, khô nóng làm bực bội, tiếng chửi bới, nháo nhác vang vọng. Thành ngồi đó, nhìn qua cửa sổ, lướt qua, chạy ngược những hình ảnh, xa dần.


Âm thanh dường như im bặt.


Tương lai? Một nơi nào, nơi mình sẽ tới?


Về Hương. Ở đó, còn chờ.


Tình thế vội vã, Thành bơ vơ, lạc lõng theo dòng chảy, cuốn trôi.


Chưa kịp gặp gỡ, nói gì. Chỉ nhìn xa xa, hình dáng, ngồi đó.


Tin nhắn ban sáng, người còn lạnh lẽo.


Đến vậy sao?


Về được sao?


...


Không gian tĩnh lặng, khu nhà gỗ. Bóng người viết viết, vẽ vẽ sau chiếc bàn. Ánh nắng chiếu vào qua khung cửa, lít nhít ký tự nguệch ngoạc.


"Hắn đã đi." Âm thanh vang lên, đột ngột, khàn khàn. Bóng hình chăm chú vào các ký tự, không phản ứng, ánh mắt sâu, im lặng.


...


"Anh ngồi đây, trong khu nhà, chẳng biết làm gì, chỉ có gã giúp việc ton hót, phiền chán."

"Nghĩ đến em." " Nghĩ nhiều nghĩ nhiều nghĩ nhiều."

"Quá buồn chán."

"Anh ngồi đây và tưởng tượng."

"Ảo tưởng tình yêu của đôi ta."

"Anh phải làm sao."

"Anh không muốn như vậy."

"Quá buồn chán."

"Anh tự hỏi mình, phải làm sao."

"Gã giúp việc phiền chán."

"Anh nghĩ về bức tranh mà gã vẽ ra ngày hôm qua."

"Anh ngồi đây, cảm thấy thật tuyệt."

"Anh có muốn như vậy đâu."

"Quá buồn chán, chỉ có gã giúp việc ton hót, phiền chán."


Tiếng gào vang vọng, vút lên. Xệ thấy thư sướng làm sao. Nhấp ngụm rượu, mắt mơ màng.


...


"Thời gian cứ trôi và anh cảm thấy yêu em yêu nhiều thêm.

Anh đã phải lòng em.

Đêm trường Biên viễn, cùng xem hoa đăng.

Dưới ánh đèn lung linh, đôi mắt ấy.

Ta bước chậm trên con đường nhộn nhịp.

Sau những hàng cây, khi ta trốn khỏi đám người.

Trong đêm tối, những bóng hình nhộn nhạo.

Nụ hôn nóng bỏng và tiếng thở dài.

Anh tự hỏi,

Tình yêu đôi ta có thật tồn tại?

Ở Biên viễn,

Khi xem hoa đăng em đã nghĩ gì.

Ôi! giữa đêm trường Biên viễn.

Anh đã nhìn thấy ánh trăng rằm trong mắt em.

Anh thấy thật tệ.

Xin đợi thêm chút nữa.

Ở Biên viễn,

Tiếng thở dài làm anh nhói đau.

Em ra đi, anh cảm thấy vô nghĩa.

Tình đôi ta chỉ còn trong ký ức.

Ở Biên viễn. Nhạt nhòa."


Những mẫu giấy nhàu nát, rơi vãi khắp nơi. Căn nhà u tối. Thành ngồi đó, bên khung cửa sổ, đêm đen dần.





Trời trong lành.

Gió dịu nhẹ.

Cành dương phấp phới, lá cây rì rào.

Loáng thoáng, đâu đó, vang lên những tiếng trầm, đục.


Khoảng trống, dưới tàng cây,


Bộp!


Bịch!


Hai cú đấm móc liên tiếp. Thành hơi quơ đầu, nhào tới, hai tay ôm lấy, lên gối.


Nam chụm tay, cúi người, hai tay đón đỡ. Gã vươn tay, chụp, húc đầu.

Thành run tay, lui nửa bước.


Hai gã quần nhau, súc thế. Bãi đất lặng thinh, ánh mắt chực chờ.


Nam nhìn Thành, ngực phập phồng, cong eo, ngửa chếch sang trái tránh cú đấm. Anh dồn lực chân phải, qua eo vai, cánh tay phải chớp giật, đấm thẳng.

Thành nhóm chân, gồng vai, co tay trái, chân phải hơi cong, người hơi nghiêng phía trước, giáng mạnh cùi chỏ.


Bình!!!


Thành ngửa ra sau, trượt cả mét. Chân trái đạp mạnh, lưới tới. Người cong lại, trệ không, chân phải, cong gối, thúc mạnh. Hai tay giao nhau, Nam nhảy nhẹ lùi tránh, gồng chân trái, đạp mạnh chân phải.


Trúng đòn, Thành hơi cong lại, thân hình thoáng nâng lên, bay về phía sau. Gã hừ một tiếng, gồng mình, theo đà trụy xuống, khụy chân.


Bành!!!


Xào xạc, lá rơi lả tả, tiếng răng rắc thân cây truyền tới.


Lau khóe miệng, mắt vẫn nhìn Nam.


Bỗng, bóng người vụt qua. Gã đàn ông nhìn Thành, ánh mắt híp lại, hỉ hả.

"Sao không kêu tao?" nói, gã nhìn Thành, xoa tay liên hồi.


Nam đi về phía gã mới tới, nhìn Thành, nheo mắt, cười bảo: "Không có chuyện gì."


Thành đứng im, nhìn hai gã. Lạnh nhạt. Gã biết mình thua nhưng khí thế không thể mất. Ngực đau nhức, tay nắm chặt. Thành có nguyên tắc của mình, khoé miệng chi tranh? buồn cười.


Hạ Đường, dã tâm bừng bừng, nhân viên đông đảo, muốn lấy ý chí của mình thay thế Hiệp Quảng hội.


Thượng Hạ vốn cùng Đường sao phải phân chia?


Thông, gã vừa xuất hiện, đang tranh luận, muốn giải quyết Thành. Nam im lặng, gạt Thông ra, muốn tự mình kết thúc trận đấu vô vị.


Kẻ trước mặt, thừa hưởng uy vọng anh Hai, gần như thống lĩnh hai phần ba lực lượng trong phân hội, lực ảnh hưởng cao, lại tầm thường vô vi, không tranh giành.


Nam theo Thành từ nhỏ, cùng huấn luyện, chiến đấu. Lý tưởng, hắn không có, đến khi nói chuyện với Thông. Loại bỏ Thành, cùng anh em đi giành lợi ích, đáng ra phải vậy.


"Có việc đi trước." Thông nói vội, biến mất trong rừng cây.


Nam liếc nhìn, không để ý. Thành nhìn Nam.


Không khí túc sát, mảnh lá lung lay, va chạm, xào xạc.


Cả hai nhìn nhau, kiên nghị.


Nam nhướn mày, quay đầu nhìn về phía xa. Có gì đó, cả mảng rừng như đọng lại, im ắng. Thành quay sang, cau mày.


Mảnh đất lộn xộn, nhấp nhô, đầy hố rãnh, bóng hình từ mờ ảo ngưng tụ lại.


Người trung niên liếc nhìn, rồi tan biến.


Thành đi trong ruộng bắp, đuổi theo Nam, bước chân nhẹ nhàng, xuyên qua từng mảnh lá, mắt nhìn phía trước, tai nghe xung quanh. Cuộc đấu bị bỏ giữa chừng, Nam thoát đi, Thành men theo, mất dấu.


Chuyện Nam xúi giục lớp dưới, gây xích mích với mình. "Tại sao?" Thành thấy bực.


Hôm nay đuổi theo Nam, nói cho ra nhẽ.

Thành cầm Lốc xoáy, đuổi ba mươi cây số. Ven rừng, Nam nói móc, cả hai ước định phong linh, đánh tay đôi. Chưa giải quyết được gì.


Gió cuồng bạo, thổi mạnh, rít lên. Cả mảng bắp quay cuồng, ngã rạp. Vòng xoáy gào thét, cuốn lên, cây bật rễ, lá tung bay. Thành đứng đó, âm u.


...


"Tại sao lại đánh nhau?"

"Mày không biết hắn là ai ah?"

"Sao lại vậy?"


Giọng the thé, vang lên từ khu nhà. Đêm lặng, không giang u tĩnh, côn trùng rả rích. Nam đứng giữa sân, lặng im. Tiếng chất vấn vọng từ trong phòng, mẹ Nam, ngồi đó.


Người đàn bà tuổi trung niên, khoé mắt hằn sâu, tóc búi cao, lấm tấm bạc. Gia đình chịu ơn nhà người ta, sắp xếp con trai mình theo con họ, gửi gắm đủ điều. Lớn rồi, không quản được. Nhìn đứa con, đứng thẳng tắp, võ kỹ gia truyền học bảy tám phần. Thôi vậy. Thoát ly cũng được.


Tinh không vạn lý, mờ dần. Khung cảnh lờ mờ, ẩn hiện nụ hoa chớm nở, đung đưa, ướt át, sương sớm mai. Lật đật, tạp âm, kẽo kẹt tiếng mở cửa, dụng cụ đụng vào nhau, tiếng róc rách của nước. Tiếng bước chân từ xa lại. Bát cơm nóng, tỏa hơi mờ, lượn lờ, phiêu lãng. Nam mở mắt, nhìn cô em gái.
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
507
Gạo
8,0
Chương 10
Đi và về
Tiếng cười khúc khích vang lên, đêm muộn, từ lùm cây rậm, hòa quyện, rả rích những con dế gọi bạn.

Hoang dại, nhiệt tình rồi lặng lẽ theo lá vàng héo úa khi hè về, nóng cháy đến tàn lụi.

Thu đến lạnh lùng cơn gió thổi bay chiếc lá vàng rơi, bay bay mãi theo. Khi mùa đông mang sinh mệnh mới, Hà lau giọt nước mắt lăn dài trên má, đi xa.


Những cánh én lượn trên nền trời báo hiệu một mùa xuân về. Thời tiết hiu hiu lạnh, Hà đặt chân lên mảnh đất này, màu đất đỏ Bazan bụi bặm hoang sơ. Nơi không ai biết cô là ai, đã trải qua những gì, quá khứ không còn nữa chỉ là hiện tại, lúc này, gặp gỡ.


Tây Nguyên, xứ sở những rừng cây bạt ngàn, những con suối réo rắt giữa những dãy đồi chập chùng xa mãi về phía chân trời, ôm lấy, rộng vòng tay cho người con người khốn nạn, những người đi tìm tương lai, sống sót trên đời.


Bơ vơ lạc lõng, cảm giác đó Hà đã quen, cô chỉ biết rằng ở đây không còn ai biết về cô, cô là ai, không ai cả. Hà muốn sống cuộc sống mới, rời xa quá khứ đau khổ khốn nạn đó. Ở đây, giữa núi rừng bao la, nơi Hà sẽ sống cuộc sống mới của mình, riêng mình Hà, không ai biết.


Hà hỏi vài người, đi đến nơi xa nhất, những nơi ít dấu chân người, cuộc sống mới, cô nghĩ về nó trên suốt quãng đường đến đây, xa thật xa, không ai cả, chỉ mình cô thôi. Hà chỉ muốn sống một mình, chỉ riêng mình cô.


Từng con đường, những ngôi nhà mảnh ruộng vườn cây, qua từng ngọn đồi, đi xe rồi đi bộ, leo những con dốc, băng qua con suối, rừng núi hoang, Hà đi nhiều ngày, vẫn đi, tìm nơi cô muốn đến. Con đường dẫn vào rừng đầy cỏ cây rậm rạp che giấu vết xe mờ phía dưới, hoang sơ vắng lặng người lấy gỗ, bên cây đa cạnh đường, túp lều nhỏ lấp ló ánh lửa.


Cuộc sống yên bình tĩnh lặng, Hà dậy sớm nhóm lửa nấu nước, nướng vài củ khoai cho bữa sáng, ra vườn sạt cỏ cuốc đất. Ban sơ lỡ ngỡ đến quen thuộc, cô thích nghi dần.


Khu vườn nhỏ bên bìa rừng, cô trồng đậu. Những chồi non mọc lên từ đất, từng hàng tăm tắp kết quả cho những ngày làm việc dưới ánh mặt trời nóng cháy, bàn tay chai sần, da ngăm đen. Hà cầm cuốc đi giữa hàng đậu, mái tóc ngắn cắt ngang vai, một mình.


Cây non còn yếu, Hà nhẹ nhàng, từng ly từng tí một cẩn thận loại bỏ cỏ, thứ giành ăn với những cây đậu non kia. Mặt trời lên cao phả oi bức lên bóng lưng nhỏ bé cúi người sạt cỏ, từng giọt mồ hôi thấm vào mặt đất rồi biến mất. Cơn gió nhẹ chỉ làm lá cây đung đưa trên cao, giơ tay lau mặt nhấm nhem, Hà nhìn trời đứng bóng vào trưa, cô cầm cuốc men theo hàng đậu ra vườn về nhà.


Thả cuốc cạnh nhà, cô gái mở cửa đi vào. Căn nhà nhỏ bằng những miếng ván thừa xin của người dân, bằng tiền dành dụm được nhờ người dựng lên, nhà cô, nền đất nén chặt chỉ kê chiếc giường con cách hai bước chân bên cạnh cửa là bếp đất nhỏ vuông ngăn lại bằng vòng đất thấp cở gan tay bao quanh, kề bên giường chiếc bàn nhỏ dùng để đồ lặt vặt và ăn cơm, đầu giường, bức tường treo dây quần áo.


Hà múc nước trong chum cạnh bếp, ra cửa rửa tay rửa mặt xong lại cạnh bàn rót bát nước uống rồi chuẩn bị nấu cơm. Ngồi cạnh bếp, cô lấy que củi cháy dở gạt tro, lấy củi dăm cho vào đốt lửa, công việc thuần thục tự nhiên như vậy. Chiếc nồi nhỏ chỉ đủ cho hai bát gạo, Hà đổ một bát nửa dùng ăn cả buổi tối. Xong cô ra trước cửa ngắt cọng rau khoai, ít lá hành trồng trước nhà làm canh thêm nồi cá kho hôm trước là đủ.


Ăn trưa xong, Hà ngả lưng nằm nghỉ. Nằm trên giường, cô gái nhìn trần nhà thấp lẩm nhẩm những việc cần làm buổi chiều, cô muốn mình thật bận rộn, mệt mỏi tấm thân cô, để không phải nghĩ gì vẩn vơ nữa.


Con đường mòn dẫn vào rừng vắng bóng người, sát bìa rừng, cạnh con đường có một ngôi miếu hoang nằm dưới gốc đa, đêm về khe khẽ tiếng nỉ non ru con, tiếng trẻ khóc gọi mẹ…
 
Bên trên