Chương 6
Hai ngày trôi qua, Thủy Trúc cũng ép buộc ra không ít đồ vật, đối với chuyện này Thủy Trúc cũng rất bất đắc dĩ, phải chi thời tiết nơi đây là bốn mùa xuân hạ thu đông xen kẽ, hoặc ít nhất cũng nên để cô xuyên qua vào mùa ấm thì bây giờ cũng không cần vội vã việc dự trữ như thế này. Trong rừng thứ tốt không ít, sau khi thăm dò suốt hai ngày nay cô mới biết thế giới này có bao nhiêu thần kì.
Vì muốn giữ thực vật lâu hư, cô đã để cho Karl đào ra một căn hầm như người dân ở Bắc Bộ dùng để cất chứa rau củ vào mùa đông, hiệu quả khá tốt, nhưng trong lúc vô tình cô lại phát hiện được một cách giữ tươi tuyệt vời hơn, điều này cũng khiến Karl vô cùng kích động. Đối Thú Nhân, săn mồi không là vấn đề nhưng dự trữ lương thực mới là quan trọng nhất, trong mùa mưa vẫn có những ngày khô ráo nên Thú Nhân có thể đi săn, mùa mưa vẫn có thể miễn cưỡng qua được nhưng mùa lạnh thì khác, nhiệt độ vô cùng thấp làm cho đa số động vật ngủ đông cây cối cũng khô héo, Thú Nhân có thể lựa chọn ngủ đông nhưng còn giống cái thì không được, phần lớn giống cái cũng như Thú Nhân già yếu đều chết vào mùa lạnh vì lạnh và đói, đó cũng là nguyên nhân khiến số lượng giống cái giảm mạnh và cũng dần trở nên trân quý.
Nếu có phương pháp giúp thực vật được bảo tồn trong thời gian dài, Thú Nhân sẽ không phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng vì với tình huống này giống cái sẽ dần chết sạch, không có giống cái Thú Nhân cũng không có tương lai.
Mà Thủy Trúc phát hiện điều này cũng là vô tình gặp được, hôm qua cô cùng Karl đi trong rừng hái rau dại về nấu canh lại thấy được một mảng cây cối giống như cây cao su nhưng cao lớn gấp bốn năm lần, dưới gốc cây lại là một tảng lớn chất rắn màu vàng nhạt, có tia nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên chất rắn ấy thì nó lại ánh lên tia sáng vàng nhạt lấp lánh vô cùng xinh đẹp. Thủy Trúc tò mò đến gần đưa tay chạm vào lớp vật chất ấy mới cảm giác được nó vô cùng mềm dẻo, nhìn kĩ lại thấy những cây cỏ bị lớp vật chất này đông lại vẫn giữ nguyên màu xanh tươi mới. Linh quang chợt lóe, Thủy Trúc vội đem một trái cây hình bầu dục, da đỏ mọng bóng loáng, nhìn qua vô cùng ngon miệng, đây chính là trái hồng, nước của nó vô cùng ngọt phần thịt quả vừa gặp nước liền tan nên cô dùng nó thay cho đường thậm chí thức ăn làm ra còn mỹ vị hơn, đáng tiếc nó có một nhược điểm là không thể lưu giữ quá một ngày. Thủy Trúc đặt trái hồng lên một miếng lá cây, dùng dao rạch một đường trên thân cây để mủ chảy ra mới đưa trái hồng lại hứng đến khi trái hồng bị bao phủ mới dừng lại, chỉ chốc lát sau lớp mủ đông lại thành một lớp vỏ màu vàng nhạt như pha lê vô cùng xinh đẹp.
Không phụ sự kì vọng của Thủy Trúc, đến chiều ngày hôm sau khi dùng dao cắt bỏ lớp vỏ mềm dẻo ấy trái hồng vẫn tươi mới như cũ không hề có dấu hiệu khô héo. Lúc đó Karl cũng mừng rỡ đến ôm Thủy Trúc xoay vòng vòng, chỉ cần có chất lỏng này họ sẽ không phải sợ mùa đông sẽ bị đói nữa. vì thế hiện tại việc Karl thích làm nhất chính là dùng lá cây bao lại phần thịt dư rồi đi hứng mủ cây cao su phết lên đến khi nó đông lại thành một quả cầu pha lê vàng xinh đẹp mới vui vẻ đem cất vào trong hầm, Thủy Trúc thấy Karl vui vẻ cũng mặc kệ.
Mấy ngày nay đã bắt đầu có vài cơn mưa nhỏ, không lớn nhưng dai dẳng, thời gian có nắng trong ngày cũng càng lúc càng ít, hai người tranh thủ từng phút từng giây đem Huyết Dụ cùng vài loại thảo dược mới tìm được phơi khô gia công sau đó cất vào hầm. Thủy Trúc lại hướng dẫn Karl dùng gỗ cùng những miếng lá cây khổng lồ làm thành một mái hiên trước cửa sơn động để hạn chế mưa gió tạt vào, dù cửa đã làm xong nhưng vẫn không quá kín kẽ, làm thêm mái hiên để đảm bảo, khi mưa quá lâu mở cửa ra ngắm cảnh đỡ buồn cũng không sợ bị tạt ướt người.
Lương thực, thảo dược đều khá sung túc, nhưng Thủy Trúc vẫn phát sầu, vì nguyên liệu đốt, số lượng nhánh cây khô có thể thu thập là có hạn huống chi nửa năm tới gần như không có ánh nắng, muốn trong vài ngày nhặt đủ lượng củi để đốt trong nửa năm quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Không đủ củi, đến mùa lạnh không đói chết cũng đông chết. Mấy ngày nay, lúc Karl đi săn mồi Thủy Trúc vẫn luôn lải nhải cho Karl cố tìm nhiên liệu, chẳng hạn thấy đá màu đen màu đỏ hay chất lỏng màu đen màu xám gì đó cũng phải lấy về thử nghiệm. Karl mang về mấy lần đều vô dụng. Thủy Trúc càng phiền táo, phải chi cô gặp Karl sớm hơn mấy ngày biết được thời tiết nơi đây cô đã có thể hầm than, với thể tích cây gỗ nơi đây chỉ cần bốn năm cây gỗ là đủ than xài nửa năm.
Hôm nay bầu trời xám xịt, mưa cũng không ngừng trút xuống từ nhẹ đến nặng cuối cùng ầm ầm pha lẫn sấm sét, Thủy Trúc ngồi bên đống lửa nướng khoai, chốc lát lại nhìn về phía cửa sơn động, Karl đi săn mồi từ sáng đến giờ vẫn chưa về, cô chỉ sợ hắn gặp chuyện không may, trong lòng bất an, cô quyết định đợi thêm lát nữa nếu Karl vẫn không về cô sẽ đi tìm hắn.
Ngay lúc Thủy Trúc đứng dậy muốn lao ra ngoài tìm Karl thì tiếng gõ cửa vang lên, đây là Thủy Trúc dạy Karl, Karl không hiểu ý nghĩa của động tác này nhưng chỉ cần Thủy Trúc nói hắn đều nghe mỗi lần đi săn về đều sẽ gõ cửa đợi Thủy Trúc mở cửa ra.
Thủy Trúc mở cửa liền thấy Karl đã biến về hình người đang nhặt lớp áo tơi do Thủy Trúc làm từ một loại cỏ khô theo hình hổ để hắn đi trong mưa không bị ướt đẫm khó chịu, Karl đem áo tơi phơi lên mới mang con mồi đã xử lý xong vào trong, Thủy Trúc liền múc một chén canh gừng cho hắn, bản thân bắt đầu xắt thịt nấu nướng.
- Sao hôm nay anh về trễ vậy?
Karl ừng ực hai cái uống hết chén canh gừng mới chậm rãi lấy ra hai viên đá màu xanh biếc đưa cho Thủy Trúc:
- Hôm nay gặp được một nhóm du thú, họ rất thích áo tơi của tôi muốn trao đổi, tôi thử hỏi xem họ có biết loại đá nào giúp lửa cháy lâu không, may sao họ có, họ đưa trước hai viên này đến mai họ sẽ mang theo nhiều hơn để đổi áo tơi!
Thủy Trúc cầm hai viên đá lên nhìn, rất xinh đẹp, cứ như ngọc phỉ thúy, xanh biếc oánh nhuận, cầm trong tay trơn nhẵn bóng loáng, dùng như than thì thật tiếc. Nhưng vì sinh tồn xinh đẹp tới đâu cũng phải hi sinh thôi.
Khi Thủy Trúc nấu thức ăn xong, lửa cũng sắp tàn, Thủy Trúc thả viên đá vào đống lửa, viên đá nhanh chóng biến thành màu đỏ sau đó lửa bốc lên chỉ chốc lát trong sơn động nóng hầm hập, Thủy Trúc bắc nồi nước lên, nước cũng rất mau sôi, thịt nướng cũng chín đều thơm phức, mà một viên đá nhỏ như vậy lại cháy đến hết buổi chiều mới tắt hẳn, Thủy Trúc kích động mừng rỡ đợi trời tạnh mưa liền sai Karl đi cắt cỏ khô về chuẩn bị cho cuộc giao dịch ngày mai.
Thủy Trúc quá kích động nên mất ngủ mãi đến gần sáng mới mệt mỏi ngủ thiếp đi đến lúc tỉnh lại thì đã trễ, Thủy Trúc vội bật người dậy nhảy xuống giường, mở cửa ra, liền nhìn thấy Karl đang ngồi nói chuyện cùng với tám chàng trai cao lớn anh tuấn, còn có bốn cô gái cũng tự quây lại thành một khối.
Thủy Trúc vừa xuất hiện liền khiến mọi người chú ý, mấy ngày nay ăn uống no đủ khiến khí sắc trên người Thủy Trúc tốt hơn nhiều, màu da cũng không còn quá vàng vọt, thân hình cũng có chút da thịt khiến ngoại hình xinh xắn của cô dần dần hiện ra. Các Thú Nhân độc thân vừa nhìn thấy cô cũng chỉ hơi lễ phép cười cười nhưng khi ngửi được trên người cô không hề có mùi vị của Karl, ánh mắt liền dần thay đổi. Karl cũng cảm giác được nguy cơ liền bật người dậy ôm lấy Thủy Trúc, dõng dạc tuyên bố:
- Đây là Thủy Trúc, bạn lữ của tôi!
- Chào mọi người!
Thủy Trúc thuận theo mỉm cười chào hỏi không chút mất tự nhiên làm cho các giống đực khác hết hi vọng, nếu giống cái đã xác định bạn lữ dù chưa tiến hành nghi thức nhưng các giống đực khác cũng không có quyền theo đuổi.
Karl ôm Thủy Trúc ngồi xuống bắt đầu giới thiệu những người trước mặt.
Chàng trai tóc đỏ là người của bộ lạc tộc Ưng, tên Ken, Ken bị đuổi ra khỏi bộ lạc trở thành du thú là vì khi Ken sinh ra bộ lông của hắn là một màu đỏ rực chứ không phải trắng đen xen kẽ như tộc nhân bình thường.
Chàng trai tóc xanh, Lil, là người của bộ lạc tộc Báo Đen nhưng bộ lông lại có màu xanh.
Hai chàng trai giống hệt nhau với tóc nâu mắt xanh là Bill cùng Lion, là thú nhân điềm xấu của bộ lạc tộc Sư Tử.
Bốn người còn lại là Hill, Black, Neon và Tim là hậu đại của các Thú Nhân mang điềm xấu của bộ lạc tộc Voi.
Còn bốn giống cái tóc nâu mắt đen là Lilia, Mega, Neleta và Chilly, là bạn lữ của bốn Thú Nhân tộc Voi. Tám người là Thú Nhân sống sót còn lại sau mùa đông sau khi bộ lạc bị các bộ lạc khác xua đuổi, tám người lang thang lại gặp bọn người Ken thế là tụ tập lại thành một nhóm bắt đầu đi tìm nơi có thể cư trú lại.
Mấy ngày nay mưa không ngừng khiến tốc độ di chuyển của họ chậm lại, trong lúc họ đang khó chịu vì bộ lông bị nước mưa làm ướt thì lại nhìn thấy Karl khoác một thứ kì lạ chạy như bay giữa màn mưa, dường như mưa không hề ảnh hưởng tới hắn. Họ hiếu kì tiến đến hỏi Karl, đối cái Karl gọi là áo tơi rất hứng thú, nếu có thứ này tốc độ di chuyển của họ sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, giống cái cũng sẽ không sợ vì bị ướt mưa mà sinh bệnh.
Hai bên trò chuyện, bước đầu giao dịch một bộ áo tơi mười viên đá xanh, Thủy Trúc dùng dây mây đo kích cỡ cho họ rồi chạy vào sơn động bắt đầu công trình vĩ đại với 12 bộ áo tơi.
Karl lại đem thịt ra, phết lên lớp gia vị mà Thủy Trúc điều chế rồi nướng lên, chẳng mấy chốc mùi thịt nướng thơm lừng bay ra khiến các Thú Nhân không nhịn được mà nuốt nước miếng, Ken nhịn không được hỏi:
- Karl, thứ trong tay anh là gì vậy? Sao nó có thể làm cho thịt nướng thơm như vậy?
- Tôi cũng không rõ, là do Thủy Trúc làm, cô ấy gọi nó là tương đặc, còn có một loại nước khi chấm thịt nướng vào ăn vô cùng ngon, đợi một lát mọi người sẽ biết!
- Giống cái của anh thật lợi hại!
- Đúng vậy, Thủy Trúc biết rất nhiều thứ, thậm chí chúng tôi cũng không cần lo lắng thực vật trong mùa lạnh!
Vừa nghe đến việc không cần lo lắng vấn đề thực vật trong mùa lạnh, tất cả đều bật thẳng người đầy nhiệt tình nhìn về phía Karl.