Tản văn Cừu

Tham gia
14/9/20
Bài viết
1
Gạo
0,0
Cừu non, cừu non. Ngây ngây ngốc ngốc. Tưởng rằng vô ưu. Hóa ra trong tim cũng biết rỉ máu…

Mưa. Tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Ồn ào, Tiếng mắng chửi vẫn vang bên tai.

Từ khi nào đã không còn muốn phản bác, không còn muốn tranh cãi với mẹ thêm chút nào nữa? Chỉ là ngồi đó, yên lặng khóc. Cũng không biết là lần bao nhiêu trong tháng rồi. Bị mắng hoài như vậy nhưng vẫn không nhịn nổi mà khóc. Cổ họng nghẹn ứ tới đau, một từ cũng không thể nói ra.

“Mày khiến tao ghê tởm!” Cũng không phải chỉ một hai lần nhưng vẫn còn khó chịu.

“Mày nhìn răng mày xem! Đi đâu cũng mất hết cả tự tin. Thế mà ngồi với mấy đứa bạn vẫn còn ngoác mồm ra cười được. Loại con gái không biết xấu hổ.” Cũng không biết từ bao giờ đã có thói quen che miệng khi cười, lúc chụp ảnh cũng tránh bị lộ răng. Cũng không biết từ bao giờ cảm thấy tự ti. Không dám oán hận, không dám trách cứ nửa câu, chỉ có thể ngồi đó nhẫn nhịn. Thực sự rất muốn hỏi là ai đã kéo tôi đi làm răng từ bé, để rồi làm hỏng mất rồi.

“Mày nhìn em H xem. Nó lúc nào cũng nhanh nhẹn, vui tươi. Mày nhìn lại mày đi, làm như uất ức lắm ấy. Tao đã để mày thiếu cái gì bao giờ chưa?” Cũng không biết từ khi nào cô bé hay cười, nghịch ngợm biến mất. Càng lúc càng trầm. Tới bây giờ cũng chỉ biết nói vài lời xã giao.

“Mày có giỏi thì mày chết luôn đi. Sống làm khổ bố mẹ.” Tôi cũng muốn chết nhưng lại không đủ can đảm. Thực sự không đủ can đảm.

“Mày nhìn xem bạn bè có đứa nào được sướng như mày không. Chúng nó còn phải đi làm thêm, phải làm việc nhà. Mày cơm bưng nước rót tới tận miệng, có mỗi việc học cũng không xong.” Đúng. Có mỗi việc học cũng không thể giỏi được, không đạt được tới sự kì vọng của mọi người. Trước đây chỉ mong đạt được danh hiệu học sinh giỏi, mong được 24 điểm đại học. Giờ đây, khi mà có học sinh giỏi rồi lại muốn 27 điểm đại học. Những lúc mẹ nói về việc phải thi vào khoa tiếng Anh, tôi lại im lặng. Khối D 27 điểm khó thật đấy.

Cũng không biết là ai cấm tôi đi làm thêm nữa. Cũng không biết là ai không cho tôi tụ tập cùng bạn bè. Muốn thử đi làm thêm một lần, trải nghiệm một chút, thoát khỏi không gian hào nhoáng mà mọi người vẫn nhận xét này.

“Rồi suốt ngày dán mắt vào cái điện thoại ấy. Dán cái mắt vào rồi có ngày mù mẹ mày luôn.” Tôi không ngờ mình dùng điện thoại nhiều thế. Lúc tôi học, mẹ đang đọc truyện trên điện thoại, lúc tôi muốn chơi điện thoại, mẹ lại quay ra mắng. Không biết ai mới là người dùng nhiều đây.

“Tao là tao sống theo kiểu phương Tây. Mày đủ 18 tuổi thì mày biến đi đâu thì biến, muốn làm gì thì làm, chết đâu tao cũng kệ xác mày.” Vậy thì đừng lúc nào cũng ép tôi theo nghề giáo. Đừng bảo tôi phải lấy người này, người kia.

“Mày béo như thế còn không tự thấy tởm à mà còn ăn.” Phải, tôi nên ghê tởm chính mình phải không?

“Loại như mày không có bạn bè là phải.” Đúng nhỉ. Lẽ ra tôi nên giấu nhẹm chuyện bị cô lập đi phải không? Cô giáo cũng đâu có làm gì đâu, mẹ cũng chỉ khi tôi nhập viện rồi mới chuyển lớp cho tôi. Tôi nói ra làm gì nhỉ? Cứ yên lặng có phải tốt hơn không?

Mưa ngoài kia vẫn rơi, mẹ đi rồi tôi vẫn khóc. Ai cũng bảo tôi ngốc, ai cũng bảo tôi được bao bọc, có cuộc sống sung sướng. Phải chăng do tôi quá nhạy cảm rồi? Hoặc cũng có thể là tôi nghĩ quá lên rồi.

Một con cừu non, nhìn rất ngốc, kì thực bên trong rất đau lòng…

Nhiều người mong thành cừu vui vẻ. Tới lúc thành cừu rồi mới biết hai chữ “vui vẻ” ấy là như thế nào.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.041
Gạo
0,0
Re: Cừu
Phải chăng do tôi quá nhạy cảm rồi? Hoặc cũng có thể là tôi nghĩ quá lên rồi.
Ấy chà~~~ Hẻm phải đâu, buồn là buồn thôi à~~~ Tớ nghe cậu viết cũng thấy buồn luôn á!!!! Mẹ cậu nếu nói thế thật thì cũng hơi quá đáng...
Chúng ta là những con người đều hẻm thích bị mắng :<<<<
Hem biết khuyên cậu cái chi chi :<<<, nhưng nếu mà buồn mẹ cậu quá không chịu nổi thì cậu thử nói thẳng với mẹ là mẹ nói thế rất đau lòng ấy, đừng mắng lại mẹ cậu làm gì, chỉ cần bảo là con rất buồn này. Dù sao mẹ cậu làm mẹ cũng chỉ bằng tuổi của cậu thôi mà, cũng phải học cách làm mẹ á~~ Tớ hay làm thế với mẹ, mong là có thể giúp cậu xíu!!!!
Với cả tự tin lên hén, con người viết văn mượt mà đáng yêu lại còn nhạy cảm tinh tế như này cơ mà :))))))))))))))
Hình ảnh "con cừu" gợi lắm á :> Hóng bài tiếp sau hén!!!!
 

Sunflower HMT

Gà cận
Tham gia
2/3/20
Bài viết
870
Gạo
0,0
Re: Cừu
Cừu non, cừu non. Ngây ngây ngốc ngốc. Tưởng rằng vô ưu. Hóa ra trong tim cũng biết rỉ máu…

Mưa. Tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Ồn ào, Tiếng mắng chửi vẫn vang bên tai.

Từ khi nào đã không còn muốn phản bác, không còn muốn tranh cãi với mẹ thêm chút nào nữa? Chỉ là ngồi đó, yên lặng khóc. Cũng không biết là lần bao nhiêu trong tháng rồi. Bị mắng hoài như vậy nhưng vẫn không nhịn nổi mà khóc. Cổ họng nghẹn ứ tới đau, một từ cũng không thể nói ra.

“Mày khiến tao ghê tởm!” Cũng không phải chỉ một hai lần nhưng vẫn còn khó chịu.

“Mày nhìn răng mày xem! Đi đâu cũng mất hết cả tự tin. Thế mà ngồi với mấy đứa bạn vẫn còn ngoác mồm ra cười được. Loại con gái không biết xấu hổ.” Cũng không biết từ bao giờ đã có thói quen che miệng khi cười, lúc chụp ảnh cũng tránh bị lộ răng. Cũng không biết từ bao giờ cảm thấy tự ti. Không dám oán hận, không dám trách cứ nửa câu, chỉ có thể ngồi đó nhẫn nhịn. Thực sự rất muốn hỏi là ai đã kéo tôi đi làm răng từ bé, để rồi làm hỏng mất rồi.

“Mày nhìn em H xem. Nó lúc nào cũng nhanh nhẹn, vui tươi. Mày nhìn lại mày đi, làm như uất ức lắm ấy. Tao đã để mày thiếu cái gì bao giờ chưa?” Cũng không biết từ khi nào cô bé hay cười, nghịch ngợm biến mất. Càng lúc càng trầm. Tới bây giờ cũng chỉ biết nói vài lời xã giao.

“Mày có giỏi thì mày chết luôn đi. Sống làm khổ bố mẹ.” Tôi cũng muốn chết nhưng lại không đủ can đảm. Thực sự không đủ can đảm.

“Mày nhìn xem bạn bè có đứa nào được sướng như mày không. Chúng nó còn phải đi làm thêm, phải làm việc nhà. Mày cơm bưng nước rót tới tận miệng, có mỗi việc học cũng không xong.” Đúng. Có mỗi việc học cũng không thể giỏi được, không đạt được tới sự kì vọng của mọi người. Trước đây chỉ mong đạt được danh hiệu học sinh giỏi, mong được 24 điểm đại học. Giờ đây, khi mà có học sinh giỏi rồi lại muốn 27 điểm đại học. Những lúc mẹ nói về việc phải thi vào khoa tiếng Anh, tôi lại im lặng. Khối D 27 điểm khó thật đấy.

Cũng không biết là ai cấm tôi đi làm thêm nữa. Cũng không biết là ai không cho tôi tụ tập cùng bạn bè. Muốn thử đi làm thêm một lần, trải nghiệm một chút, thoát khỏi không gian hào nhoáng mà mọi người vẫn nhận xét này.

“Rồi suốt ngày dán mắt vào cái điện thoại ấy. Dán cái mắt vào rồi có ngày mù mẹ mày luôn.” Tôi không ngờ mình dùng điện thoại nhiều thế. Lúc tôi học, mẹ đang đọc truyện trên điện thoại, lúc tôi muốn chơi điện thoại, mẹ lại quay ra mắng. Không biết ai mới là người dùng nhiều đây.

“Tao là tao sống theo kiểu phương Tây. Mày đủ 18 tuổi thì mày biến đi đâu thì biến, muốn làm gì thì làm, chết đâu tao cũng kệ xác mày.” Vậy thì đừng lúc nào cũng ép tôi theo nghề giáo. Đừng bảo tôi phải lấy người này, người kia.

“Mày béo như thế còn không tự thấy tởm à mà còn ăn.” Phải, tôi nên ghê tởm chính mình phải không?

“Loại như mày không có bạn bè là phải.” Đúng nhỉ. Lẽ ra tôi nên giấu nhẹm chuyện bị cô lập đi phải không? Cô giáo cũng đâu có làm gì đâu, mẹ cũng chỉ khi tôi nhập viện rồi mới chuyển lớp cho tôi. Tôi nói ra làm gì nhỉ? Cứ yên lặng có phải tốt hơn không?

Mưa ngoài kia vẫn rơi, mẹ đi rồi tôi vẫn khóc. Ai cũng bảo tôi ngốc, ai cũng bảo tôi được bao bọc, có cuộc sống sung sướng. Phải chăng do tôi quá nhạy cảm rồi? Hoặc cũng có thể là tôi nghĩ quá lên rồi.

Một con cừu non, nhìn rất ngốc, kì thực bên trong rất đau lòng…

Nhiều người mong thành cừu vui vẻ. Tới lúc thành cừu rồi mới biết hai chữ “vui vẻ” ấy là như thế nào.

Rất đồng cảm.
Bản thân mình đã có con, đầu tuổi 3 có dư, nhưng mình với mẹ mình cũng chẳng hợp nhau vì mẹ mình cũng hay nói kiểu như vậy. Có những câu còn chát chúa cay lòng, như kiểu mình là người dưng, dù chuyện có lẽ chỉ là không làm theo ý của mẹ. Từ nhỏ mẹ bắt mình làm theo ý mẹ, nếu không sẽ đánh. Đánh đến độ lật áo quần mình ra vẫn còn xót xa bởi những vết sẹo dài... Bây giờ thì người ta đã quy ra tội bạo hành rồi ấy.

Thế nhưng là mẹ mình. Dù dở, dù điên, dù ghê gớm hay như nào cũng là mẹ mình. Chỉ có thể giải thích, không được thì im lặng. Sau lớn lên thì đi thật xa, lâu lâu mới về, sẽ yên...

Chẳng ai có quyền chọn nơi và người mình sinh ra, nhưng có quyền chọn cách ứng xử...

Nhưng quả thật, có những nỗi đau sẽ đi theo đến cả khi chết... Mai sau có con, bạn hãy cố gắng đừng để con của mình giống mình. Hãy làm người mẹ xứng đáng.
 

CafeBon

Gà cận
Tham gia
25/4/20
Bài viết
951
Gạo
8,0
Re: Cừu
Cái này nói chuyện với nhau 1 xíu.
Gần như những người lớn đều mắc phải những lỗi như nhau. Nếu đã có “con nhà người ta” ắt hẳn cũng sẽ có “ba mẹ nhà người ta” kiểu như luôn thấy ba mẹ bất công với mình còn nhà người ta thì ba mẹ thật tuyệt vời. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, ba mẹ nào cũng mắc những lỗi như nhau đối với con cái. Với mình, bản thân cũng đã và đang làm con, đồng thời cũng đang làm mẹ, tự nhận xét là có rất nhiều lúc bực bội không kiềm được cảm xúc nên nói những lời khó nghe và đánh con những đòn rất đau, vẫn tự biết nên ngồi xuống nói chuyện với con nhưng không làm được.
Muốn nói với bạn 1 xíu. Trước tiên bạn tự kiểm điểm xem thái độ và hành động của mình đối với ba mẹ đã đúng chưa. Sau đó tìm cách nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ, chỉ rõ những thứ ba mẹ cần thay đổi và cả bạn cần thay đổi. Khi nào gặp chuyện nên lấy những cảm kết đó ra làm chuẩn mực để có thái độ hợp lý.
Khi bạn càng cam chịu, ba mẹ sẽ không biết đã sai và đôi khi càng làm tới. Hy vọng bạn sẽ không làm con cừu im lặng nữa!
 

Sunflower HMT

Gà cận
Tham gia
2/3/20
Bài viết
870
Gạo
0,0
Re: Cừu
Cái này nói chuyện với nhau 1 xíu.
Gần như những người lớn đều mắc phải những lỗi như nhau. Nếu đã có “con nhà người ta” ắt hẳn cũng sẽ có “ba mẹ nhà người ta” kiểu như luôn thấy ba mẹ bất công với mình còn nhà người ta thì ba mẹ thật tuyệt vời. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, ba mẹ nào cũng mắc những lỗi như nhau đối với con cái. Với mình, bản thân cũng đã và đang làm con, đồng thời cũng đang làm mẹ, tự nhận xét là có rất nhiều lúc bực bội không kiềm được cảm xúc nên nói những lời khó nghe và đánh con những đòn rất đau, vẫn tự biết nên ngồi xuống nói chuyện với con nhưng không làm được.
Muốn nói với bạn 1 xíu. Trước tiên bạn tự kiểm điểm xem thái độ và hành động của mình đối với ba mẹ đã đúng chưa. Sau đó tìm cách nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ, chỉ rõ những thứ ba mẹ cần thay đổi và cả bạn cần thay đổi. Khi nào gặp chuyện nên lấy những cảm kết đó ra làm chuẩn mực để có thái độ hợp lý.
Khi bạn càng cam chịu, ba mẹ sẽ không biết đã sai và đôi khi càng làm tới. Hy vọng bạn sẽ không làm con cừu im lặng nữa!

Đó là bạn chưa gặp những tình cảnh oái oăm thôi. Không nói không sao, mở mồm.phát có khi bạn sẽ biến thành "mất dạy", "nuôi ăn học để về lí sự"... dù bạn hết sức bình tĩnh và cẩn trọng từng lời. Có những người thế đấy. Nên im lặng có lẽ là bạn ấy đã thử nhiều cách rồi. Và đó là lựa chọn cuối cùng.
Mẹ con cũng là duyên. Duyên nợ có, duyên nghiệp cũng có. Phải nghiệp duyên thì không nói với nhau được một lời đâu. Tránh xa đi và giữ trách nhiệm khi cần là tốt nhất.
 
Bên trên