Re:
Dàn ý chi tiết cho một tác phẩm.
Trải nghiệm cá nhân:
Mình đã hoàn thành 2 truyện có độ dài trên 60.000 chữ. Bản thân mình khi viết thì lập dàn ý rồi bám sườn đắp thịt nhưng sau đó lại phải đu dây theo ý tưởng, tới đâu tính tới đó.
Thoạt tiên mình có ý tưởng cốt lõi. Nó lóe lên trong một giây xuất thần nào đó. Ý tưởng cốt lõi - mỗi sáng mới thức và mỗi tối sắp ngủ - bắn tung tóe trong não mình như pháo hoa ấy. Giai đoạn này hơi bị sướng vì được xem "pháo hoa" đủ kiểu mà.
Nhưng không thể gom hết mọi thứ bung ra từ ý tưởng cốt lõi rồi dồn vào một câu chuyện được. Mình bắt đầu lựa chọn, như lựa trái cây lúc đi chợ. Lật qua lật lại từng trái, so sánh các trái với nhau. Độ chừng mấy trái thì vừa một ký. Đến đây kể như mình có đề cương tổng quát. Nhân vật và hướng phát triển câu chuyện đã được lựa chọn.
Tiếp theo, mình nâng cấp đề cương tổng quát thành chi tiết. Các tình tiết được tính toán tỉ mỉ để khớp nhau. Giai đoạn này đau đầu như giải phương trình toán học dài ngoằng.
Giả định sai đưa ra kết quả sai, phải "quần" lại phương trình, có khi từ đầu. Nhiều lần như thế đến khi sự logic của đề cương chi tiết đạt được. Á à! Thế thì "đắp thịt" vào "khung xương" này là A-đam xuất hiện trong vườn địa đàng thôi phải không nhỉ?
Thật sự với mình không phải vậy. Khi bám đề cương chi tiết trầy trật xây dựng để viết, mình thường xuyên phải "đục tường" đề cương để chạy theo cảm xúc. Đi ngang về tắt trong đề cương, tới đâu tính tới đó. Dù cuối cùng đề cương chi tiết vẫn được đảm bảo không sập tường, ngã cột. A-đam được đắp thịt nhưng cần được hà hơi để trở thành người thật. Việc đục tường đề cương chi tiết để chạy theo cảm xúc khi cần với mình chính là việc hà hơi, tạo linh hồn cho A-đam.
Đôi điểu trải nghiệm nói ra để cùng luận bàn.
Mình xin hết.
Mình đã hoàn thành 2 truyện có độ dài trên 60.000 chữ. Bản thân mình khi viết thì lập dàn ý rồi bám sườn đắp thịt nhưng sau đó lại phải đu dây theo ý tưởng, tới đâu tính tới đó.

Thoạt tiên mình có ý tưởng cốt lõi. Nó lóe lên trong một giây xuất thần nào đó. Ý tưởng cốt lõi - mỗi sáng mới thức và mỗi tối sắp ngủ - bắn tung tóe trong não mình như pháo hoa ấy. Giai đoạn này hơi bị sướng vì được xem "pháo hoa" đủ kiểu mà.

Tiếp theo, mình nâng cấp đề cương tổng quát thành chi tiết. Các tình tiết được tính toán tỉ mỉ để khớp nhau. Giai đoạn này đau đầu như giải phương trình toán học dài ngoằng.


Thật sự với mình không phải vậy. Khi bám đề cương chi tiết trầy trật xây dựng để viết, mình thường xuyên phải "đục tường" đề cương để chạy theo cảm xúc. Đi ngang về tắt trong đề cương, tới đâu tính tới đó. Dù cuối cùng đề cương chi tiết vẫn được đảm bảo không sập tường, ngã cột. A-đam được đắp thịt nhưng cần được hà hơi để trở thành người thật. Việc đục tường đề cương chi tiết để chạy theo cảm xúc khi cần với mình chính là việc hà hơi, tạo linh hồn cho A-đam.

Đôi điểu trải nghiệm nói ra để cùng luận bàn.

Mình xin hết.

Chỉnh sửa lần cuối: