CHƯƠNG II
- Quốc, Quốc… Phạm Việt Quốc!
Giật mình Quốc ngẩng lên.
- Làm gì mà thẫn thờ vậy em trai? – Người thanh niên đứng trước mặt chống cằm cười mỉm. Quốc bối rối lắc đầu:
- Không, em đang nghĩ tới dự án sắp tới của công ty mình!
- Thật không đấy, anh lại nghĩ em đang nghĩ tới…cô nàng của mình! – Vừa nói anh chàng vừa cười khoái chí. Quốc xua tay gạt phắt:
- Anh, đừng nói bậy, mà anh đến công ty có việc gì không?
- À mẹ nói anh nhắc em trưa nay về nhà ăn, đừng ăn quán nữa!
- Vâng em biết rồi, nhưng hiện công việc đang đầy ắp, em muốn giải quyết thật nhanh, trưa nay em muốn ở lại công ty, anh nhắn mẹ hộ em!
- Này ông chủ nhỏ, vẫn biết em siêng năng, nhưng cũng để cho nhân viên thở với chứ. Sếp trẻ mà hăng hái quá là nhân viên khổ lắm đấy!
- Được rồi, em biết mà, xong dự án này là em cho mọi người nghỉ xả hơi!
- Thôi được rồi, em đã kiên quyết vậy thì anh không ép. Dù gì anh vẫn phải cảm ơn em vì đã chịu kế thừa công ty của bố mẹ thay anh, nhưng gì thì gì vẫn phải lo cho sức khỏe của mình đó nhé, em trai!
- Vâng anh trai xấu tính!
- Này, nói gì đó, muốn anh cho mày đo ván không hả? À chủ nhật tới rủ bạn em đi xem trận đấu quan trọng của anh nhé!
- Bạn gì anh? – Quốc ngạc nhiên nhìn anh.
- Còn bạn gì nữa, cô bạn lúc nãy em nghĩ tới ấy! – Vừa nói cậu anh trai vừa đá mắt đầy ẩn ý. Cậu chàng tinh nghịch bước tới cửa mà vẫn cười khúc khích.
- Anh… - Quốc chưa kịp nói thì cửa đã đóng sầm lại.
Ông anh trai sinh đôi nghịch ngợm, người mà Quốc thường xuyên phải chịu thua vì sự tếu táo có phần láu cá, nhưng cũng là người cậu vô cùng quý mến. Anh Quốc là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, tình yêu với trái banh đã làm anh phải chống lại sự phản đối quyết liệt từ gia đình. Tuy thế anh vẫn không từ bỏ, mặc cho bố mẹ tìm đủ mọi sức thuyết phục, thậm chí dọa nạt. Và vì chạy theo nghiệp quần đùi áo số mà anh trai để lại cho Quốc gánh nặng công ty của gia đình. Nhưng Quốc yêu quý anh và luôn ủng hộ anh trong mọi quyết định, cậu cũng là khán giả trung thành nhất của anh, luôn bên anh trong những trận đấu quan trọng. Nhìn những bước chạy nhiệt huyết, những giọt mồ hôi rơi dài trong nắng hè oi ả, hay ánh mắt rực lửa trên sân bóng của anh, Quốc lại thầm ngưỡng mộ anh vô cùng. Quốc quyết tâm sẽ gánh vác công việc gia đình thật tốt để anh thỏa sức với đam mê của mình.
Ấy nhưng khi nãy người anh nghịch ngợm đã đoán đúng phần nào suy nghĩ của Quốc. Quốc bật cười, chả nhẽ nghĩ tới Thanh Nhi khiến cậu lơ đãng như vậy?
Mái tóc ngắn tinh nghịch bay trong gió làm mùa hè oi ả cũng mát rượi đến lạ lùng. Nhìn cô bé Quốc thấy tuổi thơ hồn nhiên của mình dội về rất tự nhiên. Thanh Nhi yêu sách, muốn làm bạn với hoa, lại không ngừng giúp đỡ những người gặp nạn. Nụ cười của cô làm tim anh loạn nhịp từ lâu, nhưng bí mật ấy anh giữ cho riêng mình. Quốc quyết định sẽ đợi đến khi tự bản thân Nhi nhận ra được cảm xúc của anh. Anh sẽ không vội vàng, tình yêu cần có thời gian để đâm chồi, và nếu chân thành thì anh tin cô sẽ hiểu tấm lòng anh. Nghĩ tới cô là anh lại thấy lòng ấm lại, nơi con tim nhạt nhẽo khô khan lại như được tưới nước. Chẳng thế mà anh trai đã nhận ra một vài sự thay đổi nơi anh đấy thôi. Phì cười, Quốc quay trở lại với mớ giấy tờ trên bàn. Chợt anh dựng tay chống cằm:
- Cuối tuần tới à? Không biết cô nàng có rỗi không nhỉ?
…
- Sao? Đi xem đá bóng á? Câu lạc bộ Lâm Anh?
- Ừ, em thích không?
Nhìn đôi mắt đang mở tròn kinh ngạc của Thanh Nhi, Quốc lúng túng gãi đầu:
- À em không thích thì thôi, không sao đâu!
- AAA… anh Quốc, em yêu anh!
Thanh Nhi ôm chầm lấy Quốc, cô hét lớn không ngượng nghịu, còn anh lại cứng đơ người, tay chân như tê liệt. Anh lắp bắp:
- Gì, gì cơ? Em nói gì?
- À bố em, bố rất yêu thích câu lạc bộ Lâm Anh, nhưng tìm chiếc vé của trận chung kết sao mà khó khăn quá, em và đứa bạn đã lùng tìm cả vé “chợ đen” nhưng ..mắc quá, những tưởng phải bỏ cuộc thì anh đem đến cho em tin vui bất ngờ. Ôi tuyệt quá!
Tay mân mê chiếc vé, Thanh Nhi làm Quốc sững sờ. Anh bất động trong giây lát rồi chợt cười phá lên.
- Ôi, anh thật hết chịu nổi em! – Quốc đập tay lên trán cười sặc sụa. – Em, thật là xấu xa mà! – Càng nói Quốc càng cười lớn hơn.
Thanh Nhi ngơ ngác nhìn anh, rồi như nhớ ra điều gì, cô nàng đỏ lừ mặt, lúng túng chỉ tay ra phía trước:
- Anh… anh nhìn cậu bé kia... dễ thương chưa kìa!
- Hả? Đâu, đâu nào, anh có thấy cậu bé nào đâu?
- Kia kìa, đó, nó đang chơi cầu trượt ấy! – Thanh Nhi chỉ về hướng một cậu bé con đang chơi cầu trượt với mẹ.
- Không, anh chẳng thấy gì cả, chỉ thấy trong công viên này có một cô bé rất xinh xắn đang ngồi cạnh mình thôi! – Vừa nói Quốc vừa cười, anh nháy mắt với cô.
- Này anh…anh cứ chọc em…em về đây! - Thanh Nhi bối rối sau câu nói của Quốc, cô đứng phắt dậy, tay ghì chặt quai túi, bặm môi vẻ giận dỗi.
Quốc kéo tay Nhi ngồi xuống, anh nhìn cô. Ánh mắt anh khang khác.
Nhi giật mình quay đi, Quốc lấy tay chạm nhẹ má cô, Nhi giật bắn người.
“Cô bé còn nhỏ mà.”
Câu nói bất chợt vang lên trong đầu, Quốc giật mình. Nhìn Nhi luống cuống trước mặt, anh…thổi phù vào mắt cô.
- Ơ anh, anh làm gì vậy? – Nhi trố mắt nhìn Quốc.
- Thổi bụi cho em, haha, coi em kìa, có cần ngạc nhiên đến thế không?
Quốc cười nghiêng ngả nhìn khuôn mặt đang nửa nhăn nhó nửa giận dữ của Nhi. Cô bé đứng phắt dậy:
- Thôi em về, anh chọc em hoài!
- Ấy, Thanh Nhi!
Nhi quay ngược lại sau. Vẫn bặm môi.
- Gì?
- Em quên vé này! Đi xem với papa đi! Anh tặng em đấy! Đừng giận anh nữa nha!
Cầm lấy tấm vé, Nhi nhìn Quốc. Cô thè lưỡi, nhăn mặt.
- Tha cho anh lần này đó!
Quốc giật mình trước hành động của Nhi, anh phì cười.
- Ừ anh biết tội mình rồi mà. Khi nào cho anh chuộc lỗi nha, mai đi ăn kem với anh nhé!
Nhi mỉm cười, cô nhóc gật gù. Một lúc sau, cả hai lại cùng dạo bước trong công viên rợp bóng cây xanh mát, tiếp tục với những câu chuyện thú vị, về sách, về trường lớp, bạn bè, về công ty, gia đình,…chỉ không có “tình yêu” là được đề cập đến.
Chợt một chiếc lá vô tình rớt xuống tóc Nhi, khi cô đang huyên thuyên kể về người bạn thân tên Hải My của mình, Quốc lén nhặt chiếc lá giấu vào túi áo anh, nơi ngực trái đang đập rộn lên vì người con gái này…
Hết chương II.