Devil beside you - Cập nhật - Sana

Sana

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/11/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
15171002_356949567991449_941121530745647297_n.jpg

(Pic: Des by me)

Devil beside you

Tác giả: Sana.

Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác.

Tình trạng đăng: Cập nhật.

Lịch đăng: Không cố định.

Thể loại: Drama - Humor - Fantasy - Romance.

Giới hạn độ tuổi: Không.

Cảnh báo về nội dung: Không.



HA_png01100318.png



Giới thiệu:


Trong cuộc sống, bạn nhất định sẽ gặp một người.
Cậu ấy phá vỡ nguyên tắc, thay đổi thói quen và trở thành ngoại lệ của bạn.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Câu chuyện kể về Duệ Nhi, một cô gái nhỏ xinh xắn, sống rất vô tư và hoạt bát. Cho đến một ngày nọ, cuộc sống bình yên ấy bỗng nhiên bị thay đổi sau khi cô bé gặp phải một tên con trai kì lạ. Không hiểu với mục đích gì, cậu ta cứ suốt ngày dõi theo Duệ Nhi, nửa bước cũng không rời, rồi chẳng biết như thế nào lại sống chung một nhà với cô bé. Nhưng điều kì lạ hơn, đó chính là tính cách - khác - thường của cậu ta. Mọi chuyện dở khóc dở cười bắt đầu từ đó.




HA_png01100318.png



gif_icon241.gif

003_6.gif


Mục lục

DBY - Chương 1 | DBY - Chương 2 | DBY - Chương 3 | DBY - Chương 4 | DBY - Chương 5

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sana

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/11/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
f0cfbaade7e1ef1fe724d9039b731e5c.jpg



Chương 1

image.gif


Ngàn vì sao chầm chậm sà xuống.
Tất cả đều hối hả trôi xa.



*


*


*


Duệ Nhi đeo chiếc vòng cẩm thạch màu xanh với những đường vân gợn sóng. Hai mặt của chiếc vòng bóng loáng, óng ánh dưới nắng. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là số tuổi đáng ngưỡng mộ của nó: gần bảy mươi năm, bằng số tuổi bà ngoại của Duệ Nhi.


Bà ngoại Duệ Nhi đã đeo nó suốt từ thời ấu thơ. Rồi đến lượt mẹ của Duệ Nhi. Bây giờ con bé được thừa kế.


Điều tạo nên bí ẩn kì dị trên chiếc vòng chính là móc khóa bằng mảnh đồng đen chạm trổ hình con rồng với hai sợi râu rất dũng mãnh. Bà ngoại bảo, lúc bà nhặt được chiếc vòng trong sân chùa, cạnh gốc cây đào thơm phức, một vị sư trụ trì mách rằng đây là chiếc vòng rất đặc biệt. Mảnh đồng đen trên đó có khắc một lời nguyền mà hiện chưa ai có thể giải mã được. Bà được phép đeo nó nhưng không được tháo mảnh đồng đen ấy ra, nếu không, một điều có thể rất khủng khiếp sẽ xảy đến, giống như một thảm họa.


Khi trao vòng lại cho mẹ của Duệ Nhi, bà cũng căn dặn mẹ con bé không được táy máy chiếc vòng. Mẹ Duệ Nhi là người luôn bận rộn với hàng khối công việc phải làm, hơn nữa, mẹ chẳng có thừa trí tò mò thái quá. Nhưng Duệ Nhi thì không.


Bây giờ đang là đầu hè, một khoảng thời gian khá tốt để Duệ Nhi thực hiện ý định “đen tối”. Nhưng con bé không phải đứa tự tin thích khám phá bí mật một mình. Đang yên đang lành thế này, lỡ như có chuyện gì không may xảy đến, con bé biết làm sao để ứng phó kịp thời? Thôi thì tốt nhất nên nghe lời bà ngoại.


- Duệ Nhi! Chiếc vòng đó có gì hay ho, sao cậu cứ nhìn nó hoài vậy? – Tiếng nói của Ngọc Trân làm Duệ Nhi thoát khỏi những dòng suy nghĩ. Con bé giật mình, lắc đầu bảo không có gì. Dù cho nói ra điều bí ẩn bên trong chiếc vòng, thế nào Ngọc Trân cũng cười khằng khặc vào mặt và cho rằng con bé ăn nói thật nhảm nhí.


Đi đến quán trà sữa, Ngọc Trân tươi cười với chị bán hàng:


- Cho em một ly trà sữa táo xanh!


Chị bán hàng thái độ vui vẻ, nhanh chóng pha trà sữa rất điêu luyện rồi gói vào trong bao, dường như công việc này đã trở thành thói quen hằng ngày của chị ấy.


- Của em đây. Khi nào rảnh nhớ ghé ủng hộ chị nữa nhé!

- Dạ! Không thành vấn đề ạ! – Vừa trả tiền cho chị chủ quán, Ngọc Trân vừa cười nói. Vì nhỏ thường hay mua trà sữa ở đây nên đã trở thành khách quen của chị ấy.



Sau khi rời khỏi, Ngọc Trân cầm ly trà sữa trên tay và thưởng thức một cách ngon lành. Duệ Nhi đi bên cạnh, làu bàu:


- Sao lúc nào cậu cũng uống trà sữa được vậy?


- Món ruột của tớ mà!


- Vậy tại sao cậu lại thích trà sữa đến thế?

- Thì cũng giống như cậu thích lớp trưởng Minh Nguyên đó thôi.

Duệ Nhi cụt hứng, nhỏ bạn thân này lúc nào cũng kết thúc mọi thắc mắc của con bé bằng những câu trả lời theo kiểu “cũng giống như cậu vậy thôi”.


Ngọc Trân và Duệ Nhi là đôi bạn chí cốt từ lúc còn nhỏ xíu. Nhưng mười lần Duệ Nhi hỏi Ngọc Trân lí do tại sao nhỏ thích uống trà sữa, nhỏ đều đưa ra mười câu trả lời khác nhau. Một nhỏ bạn tính tình thất thường mà Duệ Nhi không thể hiểu hết nổi. Chỉ có một điểm duy nhất mà không phải chỉ mình con bé phát hiện ra, đó là Ngọc Trân có tật nói nhiều kinh khủng. Mặc dù vậy, Duệ Nhi vẫn xem Ngọc Trân là người bạn thân tốt nhất của mình.


Đầu hè. Ánh nắng gay gắt khiến cho những người đi đường phải nhăn nhó, khó chịu. Duệ Nhi cũng cảm thấy nóng nực không kém. Con bé vừa mới ăn xong que kem ốc quế mát lạnh, vậy mà nhiệt độ trong người vẫn như cái lò nung nóng cháy cả da.


- Tụi mình ra biển chơi đi? – Duệ Nhi quay sang nói với Ngọc Trân.


Nhỏ ngừng uống trà sữa, trên thái dương cũng rịn vài giọt mồ hôi nóng nảy. Liếc mắt qua Duệ Nhi, Ngọc Trân gật đầu ngay tấp lự:


- Ý kiến hay đấy!




5522Barres_fleurs__7_.gif




- Woa! Biển kìa! Chúng ta tới biển rồi! – Duệ Nhi phấn khích hét lớn, con bé tung tăng chạy nhảy trên bờ cát trắng mịn. Nét đẹp trẻ trung và năng động của Duệ Nhi hòa cùng ánh nắng chói chang dưới biển khiến con bé trở nên xinh đẹp như một đóa hoa đang khoe sắc.


Mùa hè đúng là tuyệt vời cho những ai muốn đi tắm biển. Ngọc Trân thích thú dang rộng hai tay, nhỏ cùng Duệ Nhi chạy tự do trên cát. Bầu không khí ở đây thật tuyệt. Biển rộng mênh mông. Sóng nước trong xanh. Gió lớn thổi tung từng cánh sóng, làm cho những bọt biển trắng xóa miên man phải trôi dạt vào bờ cát bịn rịn.


Từng đợt sóng trắng nổi nhau ào ạt ạt vỗ bờ rồi lại rút ra xa, chẳng khác nào đám trẻ đang mải mê nô đùa mà không biết mệt. Nắng vàng rực rỡ rọi chiếu xuống biển xanh. Hàng trăm con người vui vẻ, ồn ào trên bãi tắm, họ đều đang tận hưởng bầu không khí trong lành và làn nước mát lạnh của đại dương. Từ xa còn có thể trông thấy những chiếc phao nhiều màu trôi dập dềnh trên sóng biếc.


- Tuyệt vời quá! Duệ Nhi, mau xuống đây chơi đi!


Nói xong, Ngọc Trân lập tức kéo Duệ Nhi xuống biển. Cả hai đều hú hét khi ngâm mình trong làn nước mát lạnh. Duệ Nhi muốn bơi xa một chút, đôi chân con bé không ngừng quẫy đạp, hai tay quạt liên tục so le về phía trước, gạt nước ra phía sau để làm động lực chính đưa cơ thể tiến lên. Duệ Nhi chỉ biết mỗi kiểu bơi trườn sấp này, nhưng nó vẫn đủ giúp cho thân hình con bé nổi lên mặt nước và không bị chìm nghỉm.


Ngọc Trân bơi ở những chỗ cạn, gần bờ và chân có thể chạm đáy. Nhỏ không bạo dạn giống như Duệ Nhi, vội cất tiếng kêu lớn:


- Nè! Cậu đừng bơi xa quá!

- Yên tâm, tớ sẽ… Ọc! – Định ngoảnh mặt đáp lời nhắc nhở của Ngọc Trân nhưng miệng lại sặc nước. Bất chợt, một bàn tay ai đó túm chặt lấy chân Duệ Nhi rồi kéo con bé chìm sâu xuống biển. Quá bất ngờ, Duệ Nhi ra sức vùng vẫy và cố ngoi đầu kêu cứu. Nhưng hình như chẳng ai nghe thấy, cổ chân của con bé một lần nữa lại bị kẻ kia kéo “ÙM!” xuống đáy biển.


Trong thoáng chốc, Ngọc Trân cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhỏ nhìn quanh tứ phía nhưng không thấy bóng dáng của Duệ Nhi đâu. Nhỏ nghĩ có khi con bé đã bơi quá xa bờ. Ngay cả những dáng người đang bơi ở ngoài xa, nhỏ cũng không nhận ra ai là Duệ Nhi trong số bọn họ. Cảm giác lo lắng chợt dấy lên trong lòng, Ngọc Trân vội cất tiếng gọi tên Duệ Nhi lần nữa, nhưng đáp lại nhỏ chỉ là tiếng sóng vỗ ào ạt giữa biển.


- Chết rồi! Chẳng lẽ cậu ấy đã gặp chuyện?! – Da mặt Ngọc Trân bỗng nhiên tái mét. Nhưng quen thân với Duệ Nhi lâu năm, nhỏ biết con bé đã từng tham gia lớp học bơi được một tháng, đâu phải dạng dễ chết đuối đến vậy. Mặt khác, nhỏ cũng rất sợ sẽ có điều không hay. Duệ Nhi bơi ra xa bờ cũng khá lâu, nhưng đến tận bây giờ con bé vẫn chưa quay lại. Ngọc Trân biết dù Duệ Nhi có muốn bơi ra xa nhưng con bé cũng đâu thể bơi xa bờ tới mức này.


Thấy Duệ Nhi lâu trở về, Ngọc Trân chỉ muốn bơi đi tìm con bé. Nhưng nhỏ sợ, nếu lỡ không may nhỏ cũng gặp chuyện rồi lạc phương hướng, thêm việc Duệ Nhi mất tích thì người lớn làm sao biết được mà cứu giúp?


- Không được! Mình không thể bỏ cậu ấy!


.


.


.


.


.



Dưới nước, Duệ Nhi giãy giụa rất kịch liệt. Nước biển ngấm mặn làm mờ nhòa đôi mắt con bé, nhưng Duệ Nhi vẫn có thể nhìn thấy kẻ đã kéo chân mình xuống đáy.


Là một tên con trai?! Hắn tính làm gì? Không lẽ muốn dìm chết Duệ Nhi?! Không… không được! Con bé không muốn chết! Con bé phải thoát khỏi đây! Nhất định phải lên bờ và trở về nhà! Ba mẹ, anh hai, chị ba và cả Ngọc Trân đang chờ con bé, Duệ Nhi tuyệt đối không thể bỏ mạng ngay giữa lòng biển được!


Cố gắng chống chọi bao nhiêu, đôi tay của hắn vẫn giữ rất chặt lấy tay Duệ Nhi bấy nhiêu. Tại sao đang ở dưới nước mà hắn vẫn mạnh đến thế?! Chẳng lẽ Duệ Nhi chịu thua dễ dàng? Rốt cuộc lý do là gì? Tại sao kẻ xa lạ này lại muốn nhấn chìm Duệ Nhi?!


Ặc… ặc! Khó… thở… quá!


Duệ Nhi vùng vẫy dữ dội. Con bé nguy mất, dòng nước liên tục đánh ập vào mặt khiến con bé cảm thấy tức ngực, tay chân không còn sức để vùng vẫy phản kháng. Duệ Nhi sắp hết hơi tới nơi rồi, con bé không thể tiếp tục nín thở thêm nữa.


Không lẽ… mình thật sự sẽ chết ở đây?


Đột nhiên, một cảm giác mềm mại va chạm vào môi của Duệ Nhi, con bé bất ngờ kháng cự, nhưng tên con trai đó đã giữ chặt hai tay con bé, từ từ truyền làn hơi của mình vào trong khoang miệng nhỏ nhắn của Duệ Nhi. Cảm giác này…dù cho nước biển có mặn đến đâu cũng có thể hóa thành vị ngọt mà tan chảy qua bốn cánh môi.


Đôi mắt Duệ Nhi nhẹ nhàng khép lại, nụ hôn ngọt ngào này thật kì diệu, nó như từng chút hòa tan vào giữa đại dương. Dòng nước biển lạnh lẽo đến thế, nhưng nụ hôn này lại quá đỗi ấm áp. Dường như còn lan tràn hơi ấm vào trong trái tim Duệ Nhi. Cứ thế, con bé không còn phản kháng, dần dần nhắm mắt và thiếp đi.


Giữa lòng biển, ngoài chiếc hôn mềm mại ấy, Duệ Nhi còn cảm giác được hắn đã ôm mình và bơi vào bờ. Những chuyện sau đó, con bé hoàn toàn chìm sâu trong cơn mê, chẳng còn chút sức lực nào để có thể mở mắt nhìn rõ khuôn mặt của tên con trai ấy nữa…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Hố của em trình bày đẹp quá, nhìn thật đã mắt. Chương 1 này em viết rất tốt, trôi chảy mượt mà. Chị thích cách miêu tả đồ vật và cảnh vật của em, rất chi tiết mà không bị lặp từ khiến người đọc có thể hình dung được rõ ràng. Chị đoán chắc em học văn rất giỏi. :)

Về nội dung thì vì mới là chương 1 nên chị chưa thể nhận xét nhiều, nhưng chị thích cách em mở ra nhiều điều khiến độc giả tò mò, về chiếc vòng, về gã con trai kia.

Chị xin có một số góp ý:
1. Câu "Nhưng Duệ Nhi thì không" có thể không thích hợp trong ngữ cảnh này vì câu trước em viết: mẹ bận rộn và không tò mò, có cả khẳng định và phủ định. Thế nên câu sau khi em viết Duệ Nhi không, nó nghe không xuôi.
Mẹ Duệ Nhi là người luôn bận rộn với hàng khối công việc phải làm, hơn nữa, mẹ chẳng có thừa trí tò mò thái quá. Nhưng Duệ Nhi thì không.
2. Câu thoại này thiếu khoảng trống sau dấu gạch ngang.
Duệ Nhi! Chiếc vòng đó có gì hay ho, sao cậu cứ nhìn nó hoài vậy? –Tiếng
3. Chị chưa nghe từ "giãy nãy" bao giờ. Là "giãy nảy" hay "giãy giụa"?
Dưới nước, Duệ Nhi giãy nãy rất kịch liệt.
4. Từ "chỉ" em mới viết ở câu trước câu này. Có thể bỏ đi cho bớt lặp từ.
Ngọc Trân chỉ bơi ở những chỗ cạn, gần bờ và chân có thể chạm đáy.
5.
từng tham gia lớp học bơi được một tháng,
Cái này chị bình nhảm một tí. Phục Duệ Nhi. Chị học bơi tới hơn hai tháng mà bơi vẫn rất ngu. =))

6. À còn về tựa đề truyện. Chị nghĩ đặt tiếng Việt tốt hơn. Đặt tiếng Anh có thể khiến nhiều người không muốn vào thăm hố.
 

Sana

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/11/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
Hố của em trình bày đẹp quá, nhìn thật đã mắt. Chương 1 này em viết rất tốt, trôi chảy mượt mà. Chị thích cách miêu tả đồ vật và cảnh vật của em, rất chi tiết mà không bị lặp từ khiến người đọc có thể hình dung được rõ ràng. Chị đoán chắc em học văn rất giỏi. :)

Về nội dung thì vì mới là chương 1 nên chị chưa thể nhận xét nhiều, nhưng chị thích cách em mở ra nhiều điều khiến độc giả tò mò, về chiếc vòng, về gã con trai kia.

Chị xin có một số góp ý:
1. Câu "Nhưng Duệ Nhi thì không" có thể không thích hợp trong ngữ cảnh này vì câu trước em viết: mẹ bận rộn và không tò mò, có cả khẳng định và phủ định. Thế nên câu sau khi em viết Duệ Nhi không, nó nghe không xuôi.

2. Câu thoại này thiếu khoảng trống sau dấu gạch ngang.

3. Chị chưa nghe từ "giãy nãy" bao giờ. Là "giãy nảy" hay "giãy giụa"?

4. Từ "chỉ" em mới viết ở câu trước câu này. Có thể bỏ đi cho bớt lặp từ.

5.

Cái này chị bình nhảm một tí. Phục Duệ Nhi. Chị học bơi tới hơn hai tháng mà bơi vẫn rất ngu. =))

6. À còn về tựa đề truyện. Chị nghĩ đặt tiếng Việt tốt hơn. Đặt tiếng Anh có thể khiến nhiều người không muốn vào thăm hố.

Em không giỏi môn văn đâu ạ, ngược lại còn rất "bết" nữa. Đây lại là tác phẩm đầu tay nên em vẫn còn mắc rất nhiều thiếu sót, được chị góp ý đúng là vinh hạnh cho em quá! :"> Những lỗi chị chỉ ra em đã sửa lại hết rồi, về câu cú trong truyện, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm và tìm cách cải thiện nó hơn, may mà chị giúp em phát hiện ra.:"> À, còn tựa đề truyện. Thật ra lúc đầu em tính để tên tiếng Việt, nhưng hình như nó khá phổ biến và có một số truyện bị trùng tên nên em quyết định đặt tên tiếng Anh cho nó khác biệt một chút, nghĩa của nó nếu dịch ra cũng không xa lạ, mọi người ai cũng hiểu mà.:D Cảm ơn chị đã dành thời gian ghé đọc và nhận xét cho em nhé!:tho26: Em sẽ quyết tâm cố gắng để truyện càng ngày càng hoàn thiện hơn. Cảm ơn sự ủng hộ của chị rất nhiều ạ.:tho26:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tsukki

Gà con
Tham gia
16/7/16
Bài viết
3
Gạo
0,0
hơn nữa, mẹ chẳng có thừa trí tò mò thái quá.
Đọc câu này, chị thấy nó lủng củng, sao sao đấy. Em xem lại đi nhé!
Với lại mắt chị cận nặng, em để font chữ này hơi khó nhìn xíu em à!
 

Sana

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/11/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
Đọc câu này, chị thấy nó lủng củng, sao sao đấy. Em xem lại đi nhé!
Với lại mắt chị cận nặng, em để font chữ này hơi khó nhìn xíu em à!

Dạ em sẽ xem lại những đoạn lủng củng để chương sau rút kinh nghiệm và cố gắng hơn. Cảm ơn chị nhiều nhé! À, trước đó em đã thử qua hết các loại font rồi nhưng em thấy font Book Antiqua là đẹp và dễ nhìn nhất. Nếu chị vẫn thấy khó đọc thì nhấn "Ctrl +" để tăng kích cỡ lên, em đảm bảo sẽ dễ đọc hơn.:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sana

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/11/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
15192647_353539018332504_2966255417682909789_n.jpg


Chương 2
50f773e7.png


Góc sân kỉ niệm đượm một màu của năm tháng.

Trái tim tôi đập thêm cả ngàn phách đợi chờ.*


*


*


*


Gió đêm mang hương thơm ùa đến, không phải hương hoa hạnh, cũng không phải hương hoa đào, chỉ là một mùi vị thuần khiết thanh bạch, mát lạnh trong trẻo, hệt như từ người của Duệ Nhi thấm xuất ra vậy.


Nằm trên giường, toàn thân Duệ Nhi cục cựa tỉnh giấc. Phải mất vài giây, mọi thứ lờ mờ mới dần dần hiện rõ trước mắt. Có lẽ con bé đã thiếp đi khá lâu nên bây giờ đầu óc vẫn còn say sẩm.


- Ơ, sao mình lại nằm đây?


Duệ Nhi giật mình bật dậy. Cảm giác choáng váng bất chợt ập đến khiến đầu con bé đau nhức nhối. Không để ý đến người ngồi cạnh, con bé chỉ trố mắt và nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình. Đúng rồi! Sao con bé ở đây được nhỉ? Chẳng phải có kẻ đã cố ý dìm chết con bé sao?!


Duệ Nhi vẫn chưa hết bàng hoàng, con bé hoảng hốt tự sờ mặt mình. Tay chân, thân thể, tóc tai. Tất cả đều lành lặn, thật sự không có vấn đề gì cả. Hai mắt Duệ Nhi đảo quanh căn phòng. Phòng? Vậy là ở trong nhà chứ không phải dưới đáy biển. Con bé chưa chết! Con bé còn sống! Duệ Nhi vẫn còn sống!


- Mình vẫn còn sống! – Vừa hét lên sung sướng, Duệ Nhi vừa nhéo má mình – Ui đau! Không phải đang mơ? Mình còn sống! Mình vẫn còn sống!

- Đương nhiên.


Ể? Giọng ai mới cất lên vậy?

Xác định là giọng của nam giới, nhưng nghe có vẻ không giống giọng anh trai của Duệ Nhi, mà giọng của ba con bé lại càng không. Duệ Nhi tái hết cả mặt. Chẳng lẽ, trong căn phòng này đang có sự hiện diện của… một người khác? Ăn trộm chăng? Hay biến thái, sở khanh?


Duệ Nhi nuốt ực nước bọt xuống họng, con bé chậm rãi quay đầu liếc nhìn. Một tên con trai cao lớn đang đứng khoanh hai tay trước ngực, điệu cười nhếch môi của cậu ta khiến con bé há hốc miệng mồm. Chờ đã! Khuôn mặt này! Vóc dáng này!


- C-cậu… cậu chính là kẻ đã kéo chân tôi xuống đáy biển?! – Con bé kinh hãi thét lớn – Cứu tôi với! Có kẻ muốn giết… ưm! Ưm! – Chưa nói dứt câu, Duệ Nhi đã bị tên con trai đó dùng tay bịt chặt miệng. Khuôn mặt của cả hai vô tình gần sát nhau.

- Suỵt! Ai thèm giết cô?


Không chịu được sự phủ nhận của tên con trai, Duệ Nhi tức tối co giò đá “BỐP!” vào bụng cậu ta, tên con trai đau bứt nghiến cả răng rốt cuộc cũng phải thả tay ra khỏi miệng con bé. Nhân cơ hội này, Duệ Nhi toan bỏ chạy. Nhưng vừa mới nhảy xuống giường, cậu ta rất nhanh đã túm lấy cánh tay của Duệ Nhi rồi kéo con bé ngã nhào vào lòng mình.


Quyết liệt kháng cự. Vừa gân cổ hét lớn, Duệ Nhi vừa ra sức vùng vẫy:


- Buông tôi ra! Ba mẹ ơi! Cứu con! Cứu con!

- Này! Tôi không phải kẻ xấu! Nghe tôi giải thích!

- Có gì đáng để nói với một tên giết người?! Mau bỏ tôi ra! – Duệ Nhi giãy nảy dữ dội.

- Đồ lì lợm! Đã bảo tôi không giết người, tại sao cô không chịu nghe?!

- Đồ giết người! Có ai không?! Cứu tôi với!


RẦM!


Đột nhiên, cửa phòng của Duệ Nhi bị một lực mạnh đẩy xầm vào tường. Anh hai cùng chị ba của con bé xông thẳng vào trong, theo sau còn có ba mẹ của Duệ Nhi. Khuôn mặt bọn họ hết sức hốt hoảng:


- Có chuyện gì vậy?!


Thấy ba mẹ cùng anh chị xuất hiện để cứu mình, con bé cảm động đến suýt khóc, vội la lên:


- Cả nhà mau bắt hắn lại! Hắn muốn giết con!




HA_png01100087.png




Dưới ánh trăng lồng lộng, làn gió bên ngoài nhẹ bay thoáng lướt khiến từng cành lá khẽ đung đưa xào xạc.


Ngồi trong căn phòng nhỏ. Sau khi nghe ba mẹ kể lại mọi chuyện, Duệ Nhi gần như há hốc không ngậm được mồm của mình. Cái gì mà ân - nhân - cứu - mạng!

Theo lời kể của ba mẹ, chính mắt Ngọc Trân đã thấy tên con trai xa lạ này ẵm con bé lên bờ rồi cùng nhỏ đưa con bé về nhà, cậu ta còn bảo vì thấy Duệ Nhi xém bị chết đuối nên mới xả thân lao đến cứu giúp. Ba mẹ Duệ Nhi nghe vậy liền vô cùng cảm kích, không chỉ mời cậu ta vào nhà ngồi chơi mà còn đem hết tất cả bánh kẹo cho cậu ta ăn. Nhưng chẳng phải trước đó chính tay cậu ta đã cố ý dìm chết con bé à? Tại sao trên đời này lại tồn tại cái loại người nói dối trắng trợn như thế chứ?!

Duệ Nhi cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sùng sục trong lòng. Con bé biết, cho dù con bé có nói ra toàn bộ sự thật trước lúc mình được đưa về nhà thì mọi người trong gia đình này nhất định sẽ không tin. Tai nghe không bằng mắt thấy. Họ đều nghĩ rằng: Mạng của Duệ Nhi là do cậu ta cứu sống, không những vậy cậu ta còn giúp Ngọc Trân đưa con bé về nhà. Hỏi sao phần thắng không nghiêng về cậu ta cho được!


- Duệ Nhi, con nên đối xử đàng hoàng với Di An một chút. – Vừa nói, mẹ con bé vừa cười dịu dàng.


Duệ Nhi bỉu môi khinh khi. Hóa ra cậu ta tên là Di An, cái tên mang ý nghĩa tốt đẹp như thế, thật không ngờ cậu ta lại là một cao thủ lừa gạt. Thêm nữa, ngoại hình cũng không tệ, gương mặt điển trai đến vậy, ai ngờ bên trong thực ra chính là một kẻ tâm địa bỉ ổi, lòng dạ xấu xa. Những gì mà cậu ta đã làm với Duệ Nhi lúc ở bãi biển, bây giờ đã biến nó thành một câu chuyện mang tên “ân nhân cứu mạng”. Con bé tuyệt đối không phục!


Trong gió đêm.


Những đóa hoa sau vườn trổ đầy tán hạnh, thơm ngát lan tỏa. Di An nhìn dáng vẻ tức tối của Duệ Nhi, khúc khích cười khẽ. Cậu đưa tay mình ra trước, trong ánh mắt chất chứa thiện ý, chủ động làm quen:


- Bắt tay nhé?

- Muốn gì?! – Duệ Nhi tỏ vẻ khó chịu.

- Chỉ muốn bắt tay làm hòa thôi.

- Tôi không muốn chạm tay của kẻ giết người!


Ba của con bé giận dữ gắt lên:

- Duệ Nhi! Không được vô ơn!

- Ba! Con làm gì phải đi mang ơn cái hạng người này?! Hắn ta là kẻ lạ mặt, bản chất tốt xấu thế nào còn chưa thấu rõ, làm sao ba có thể dám chắc chính hắn đã cứu mạng con? – Duệ Nhi bức xúc đứng lên.


Thấy thái độ của con bé có phần kích động, mẹ Duệ Nhi ngồi ngay bên cạnh vội túm lấy tay kéo con bé ngồi xuống, nhỏ nhẹ bảo:


- Dù sao Di An cũng đã cõng con về nhà, Ngọc Trân không thể lôi nổi con được. Con không cảm ơn người ta thì cũng phải nể mặt ba mẹ mà làm bạn với người ta. Mẹ thấy Di An rất tốt, nó chắc chắn sẽ không bắt nạt con.

- MẸ! – Duệ Nhi la lớn.


Tức chết đi mất! Ngay cả mẹ cũng nói vậy. Tại sao bọn họ đều cùng nhau đứng về phe cái tên Di An đáng ghét đó?! Rốt cuộc giữa con bé và cậu ta, ai mới là thành viên trong gia đình này? Cả anh hai và chị ba cũng chẳng ai nói đỡ cho con bé một lời. Chẳng lẽ họ không biết rằng đứa em gái út của mình đang bị ức chế nặng nề sao?! Trời ơi, Duệ Nhi thổ huyết mất! Con bé ước gì bản thân đừng gặp phải một tên ma mãnh như cậu ta thì tốt biết mấy!


- Di An à, sau này cháu cứ tự nhiên ghé qua đây chơi, để Duệ Nhi làm bạn của cháu, phận làm cha mẹ như cô chú cũng cảm thấy rất yên tâm. – Nghe giống như ba của con bé hoàn toàn tin tưởng nên mới giao phó con bé cho Di An.


Duệ Nhi nổi điên đứng lên lần nữa! Cái gì mà được phép qua lại tự nhiên?! Sao ba có thể tự ý quyết định mọi chuyện và không để ý đến cảm xúc của Duệ Nhi?! Di An, loại người giả nhân giả nghĩa như cậu ta ở đâu mà có được cái diễm phúc to lớn đến vậy. Duệ Nhi thề rằng, một ngày nào đó, con bé nhất định sẽ biến cái bộ dạng đang nhởn nhơ của cậu ta trở thành một tên thảm bại! Để rồi xem, cậu ta còn dám xuất hiện gây thêm phiền toái cho Duệ Nhi nữa không?!


Lườm Di An đến mức sắp toét cả mắt, con bé hậm hực bỏ đi. Nhìn dáng lưng nhỏ nhắn của Duệ Nhi, Di An không nói gì, chỉ thầm cười nhạt. Cậu cũng vì có mục đích mới phải làm vậy, nếu không sao có thể dễ dàng chiếm được tình cảm của những người trong gia đình Duệ Nhi. Xem như bước đầu tiên đã thành công mĩ mãn. Vấn đề khó nhất của cậu hiện giờ chỉ còn lại con bé.


- Khổ rồi... – Di An nhăn trán suy nghĩ. – Từ giờ trở đi, mình biết phải làm sao với cô ta đây?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Haha anh chàng Di An rất thông minh nhé, nhưng cũng rất bí ẩn.

Bố mẹ Duệ Nhi có vẻ dễ tin người quá nhỉ. ;))

Hành văn chương này của em vẫn rất tốt. Chị thích cách em xen tả cảnh, hoặc dùng câu ngắn.

Hóng chương tiếp.
 
Bên trên