Sáu năm sau, San sáu tuổi là một cô bé nghịch ngợm, ham chơi, trái ngược với tính cách của San thì Sun trầm tính, ngoan ngoãn, ham học thường dành nhiều thời gian trong thư phòng đọc sách, không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Vì tương lai Sun sẽ là người kế vị, nên Sun và gia đình đều ở trong cung điện.
Buổi sáng mùa đông, San thức dậy, mở cánh cửa phòng mình ra thấy bên ngoài là màu trắng xóa, San vui mừng hét lớn:
- A! Có tuyết.
San vội mặc chiếc áo choàng lông thú lên, chạy đến phòng của Sun, người hầu chạy theo sau San vội vàng nói:
- Công chúa, người cẩn thận kẻo ngã.
San cứ chạy, chẳng hề để tâm lời của người hầu. Khi mở cửa phòng Sun, thấy phòng trống trơn, San đảo mắt, nhìn quanh một hồi, rồi lại mỉm cười chạy đi. Người hầu chạy phía sau chưa kịp thở thì đã lại vội chạy theo công chúa. Sun đang trong thư phòng ngồi đọc sách, tuyết ngoài trời vẫn rơi, Sun mở cửa nhìn lên bầu trời ngắm tuyết, thình lình cửa mở toang ra, San đến mang theo cơn gió lạnh của mùa đông lùa vào phòng. San chạy về phía Sun, hai tay nắm lấy khuỷu tay Sun, miệng nở nụ cười tươi nói:
- Tuyết rơi rồi! Em ra ngoài chơi với chị đi.
Sun lắc đầu, gương mặt hiện lên chút buồn bã:
- Không được, em chưa học xong.
- Lát nữa học bài tiếp, đi chơi nào.
Sun khóc lớn, mũi cũng bắt đầu sụt sịt:
- Em còn chép thư pháp và đọc về binh pháp nữa, không đi chơi được! Em không muốn đi chơi.
San nhìn thấy Sun khóc cũng luống cuống, an ủi em, lấy khan trong tay áo mình ra lau nước mắt cho Sun:
- Đừng lo, chị chép thư pháp cho, sách binh pháp, lát chị nghe thầy giảng cùng em, có gì chị em mình cùng thảo luận, xong chị đợi em cùng đi chơi.
Sun cũng bắt đầu nín khóc, mếu máo nói:
- Thật sao!
San mỉm cười, xoa đầu em:
- Chị hứa.
San đưa ngón tay út lên, Sun cũng cứ thế làm theo, hai đứa trẻ móc nghéo tay nhau hứa, nhìn nhau cùng nở nụ cười hồn nhiên và ngây thơ. Sau đó, San kêu người kê thêm bàn ghế ở thư phòng, ngồi chăm chỉ chép thư pháp cho Sun. Sau khi chép xong, San kéo tay Sun cùng nhau ra ngoài chơi, Hai đứa chơi ném tuyết, đắp người tuyết khiến người hầu bên cạnh không khỏi lo lắng, liên tục gọi hai đứa trẻ vào, nhưng hai đứa vẫn bỏ ngoài tai tiếp tục vui chơi. Người hầu họ đứng trong hiên trông chừng hai đứa trẻ, một người trong số họ đã chạy đi thông báo cho ngài Ryu và Đức vua Lee. Ngài Ryu vội đi đến, thầy hai đứa đang mải đùa nghịch dưới trời tuyết, người nổi giận, nghiêm nghị quát lớn:
- Hai đứa có vào mau không?
Hai đứa nghe thấy giọng nói đanh thép của ngài Ryu, liền dừng lại cúi đầu, lúi húi đi vào. Ngài Ryu liền lập tức đưa Sun về cung, San đứng đó nhìn theo, vẻ mặt có chút buồn, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Thì lúc này có một bàn tay ấm áp xoa lên đầu, San ngoảnh lại thấy phụ hoàng đang cười hiền từ. Đức Vua Lee ngồi xuống nói:
- Hoàng thúc con hơi nóng giận vì lo cho các con, không phải mắng con hay em đâu.
San mếu máo, nhưng cố kìm nén không khóc:
- Phụ hoàng, người không lừa con?
- Ta không lừa con đâu, nào ta đưa con về cung, con chơi ngoài lâu lạnh hết cả người rồi.
Đức vua Lee nắm lấy tay của công chúa San. Công chúa nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, xua tan cái giá lạnh của mùa đông, vừa đi vừa nói:
- Phụ hoàng người kể lại cho con nghe về câu chuyện của Thủy tộc nhé!
Đức vua Lee nhìn nụ cười của công chúa, cảm giác thật yên bình, thư thái, mọi muộn phiền với người được vơi đi phần nào, với công chúa thì đức vua luôn là người cha yêu thương, bao dung, ân cần quan tâm từng chút một cho công chúa bé nhỏ. Người cười nhẹ:
- Được, phụ hoàng kể con nghe, con nghe xong phải chăm chỉ học bài nhé!
Mùa đông qua đi, một năm mới lại đến, người lớn ai nấy cũng bận rộn, cả chị của San là Nana bước sang tuổi mười một cũng đang học trở thành một trưởng công chúa, và chuẩn bị lễ đính hôn của mình với Arvensis Mentha không còn nhiều thời gian bên cạnh San như trước nữa. Đế đô Yasu của Ánh Sáng năm nay được tổ chức linh đình. Sau lời phát biểu của Vua Lee trước dân chúng, San nắm lấy tay Sun kéo trốn đi chơi. Sun có chút lo sợ:
- Lỡ mọi người biết thì sẽ phạt đó chị!
San lại háo hức muốn ra ngoài cung, ngắm nhìn Đế Đô, cũng chẳng có chút hoang mang nào cả, trấn tĩnh cậu em họ mình.
Lần đầu, hai đứa ra ngoài cấm thành, nhìn Yasu rộng lớn, bầu trời trong xanh có những tia nắng vàng ấm áp, cánh én nhỏ chấp chới trên những tầng mây, thiên nhiên như thay màu áo mới và lòng người cũng náo nức đến lạ. Những cành cây đã đơm chồi, nảy lên những cành con xanh biếc như ngọn đèn ngọc, không còn cái dáng khẳng khiu trơ trọi giữa trời đông, treo trên khắp con phố là những chiếc lồng đèn, màu sắc khác nhau, xung quanh nhà cửa trang trí màu đỏ rực- màu sắc của may mắn.
Những đứa trẻ con cũng xúng xính quần áo mới nô đùa. Hai đứa há hốc, mừng rỡ, nhìn ngắm xung quanh, nhìn dòng người qua lại tấp nập tham gia các trò chơi dân gian. Hai đứa bé nhìn sang bên đường thấy đám đông tụ tập, khiến trí tò mò trẻ thơ trỗi dậy. Hai đứa tiến đến, cố gắng len lỏi lên trên, thấy một đứa bé cũng chạc tuổi như mình đang bị một cái khăn bịt mắt lại, tay cầm một cái gậy, nghe theo chỉ dẫn của những người xung quanh tiến đến đập những cái niêu đất được treo ở phía trước, đứa bé ấy loạng choạng đập vào không trung. Hai đứa trẻ nhìn thấy rất thú vị, tò mò hỏi han mọi người xung quanh, mọi người ngạc nhiên và cười lớn:
- Hai đứa không biết trò này thật à?
Tiếng cười của những người xung quanh khiến đứa bé kia dừng lại, tháo bịt mắt ra, nhìn hai đứa trẻ đang háo hức, cậu bé liền đưa cho San cái khăn bảo:
- Mấy bạn có muốn thử không? Đây là trò chơi nổi tiếng của Yasu này- trò đập liêu. Bạn chỉ cần bịt mắt đập trúng cái liêu thì sẽ được thưởng.
San nhận lấy chiếc khăn, ánh mắt không khỏi hiếu kỳ:
- Chỉ cần đập trúng là được à?
Sun nắm lấy tay San có vẻ hơi sợ, San mỉm cười một cách đầy tự tin, tiến đến vị trí đã được chỉ định, đứng quan sát một hồi, rồi bảo họ bịt mắt lại. Sau khi bịt mắt xong, San vung gậy về phía trước, những người xung quanh cổ vũ nhiệt tình chỉ đường đi cho San: “bên trái… bên phải… tiến thẳng”. Có nhiều tiếng ồn bên cạnh nhưng San không hề nào núng, cứ vậy tiến đến, đập liêu. Mọi người xung quanh ngạc nhiên, cả đám đông bỗng im lặng, San tháo khăn ra, mọi người reo hò, không tin vào mắt mình, một cô bé mới sáu, bảy tuổi mới chơi lần đầu mà đã đập trúng, có người còn bảo:
- Đây không phải là lần đầu nhóc chơi đúng không?
San nở nụ cười đắc chí, khiêu khích cậu bé kia. San nhận lấy phần thưởng là một miếng ngọc bội, sau đó San nắm lấy tay Sun rời đi. Thằng bé cũng đuổi theo hai đứa bé:
- Này! Nhóc, đang đi đâu đấy, chỉ cho anh bí quyết đập được liêu.
San chống tay vào hông nói:
- Đơn giản vậy người cũng không biết à?
Thằng bé gãi đầu cười:
- Không biết nên mới hỏi đây.
Cả hai đang nói chuyện thì một đám nhóc con mặc trang phục thường dân hơi bạc màu không biết ở đâu đến, bọn chúng trông khá dữ tợn, một tên trong số chúng lớn tiếng:
- Nghe nói vừa nãy các người được ngọc bội. Mau đưa cho ta.
Ohara đứng trước dang hai tay chắn cho Sun với San, nói nhỏ:
- Khi anh hô thì chạy đi nhé.
Một đứa trong số chúng tiến lên đánh, Ohara gạt chân, đứa bé ấy ngã nhoài ra. San và Sun đứng nhìn, thì Ohara quay lại nắm lấy tay San và Sun chạy. Đến một con phố, gần dòng sông, đã thấm mệt, ba đứa dừng lại, nhìn thì thấy đã cắt đuôi chúng từ lúc nào. Ba đứa hơi khom lưng xuống, hai tay chống đầu gối thở hổn hển. San thấy có một cái cây to ở đó, San đến đó ngồi, Sun, Ohara cũng đến đó ngồi theo, cả ba tựa vào cây rồi ngước lên nhìn bầu trời xanh và bật cười.
Nhìn lên bầu trời xanh dưới những tán cây, San bất giác nói:
- Nè, cảm ơn đã giúp bọn ta. Người hơn bọn ta bao nhiêu tuổi mà gọi bọn ta là nhóc.
Ohara mỉm cười, nhẹ nói:
- Ta tên là Ozyra Ohara, năm nay tám tuổi.
Sun ngạc nhiên quay về phía Ohara cảm giác tin tưởng, bớt đi cảm giác sợ sệt, như cảm thấy thân quen, mỉm cười nói:
- Người tám tuổi sao? Vậy là anh rồi, em là Rose de Sun, còn đây là chị San. Bọn em sinh cùng năm, cùng ngày, cùng giờ, năm nay mới bảy tuổi. Chị San thông minh lắm.
Sun vừa nói vừa dơ bảy ngón tay ra, San đứng bên cạnh mặt hơi hếch lên, vẻ đầy tự tin. Ohara nghe đến đây cũng ngạc nhiên hỏi:
- Hai người không phải là sinh đôi à?
- Không, San là chị họ của em- Sun lắc đầu.
San thấy vật gì đó tròn tròn trôi trên dòng sông lướt qua, hiếu kỳ chạy ra, Sun và Ohara chạy ra theo, nhìn một hồi:
- Có chuyện gì?
San đưa tay về phía trước, ngón tay chỉ vào thứ đang trôi, cười rạng rỡ hỏi:
- Nè kia là cái gì vậy?
Ohara quay sang nhìn San, hơi nhíu mày hỏi:
- Em không biết sao? Đó là thuyền.
- Thuyền, em muốn lên đó.
Ohara đưa hai đứa đi thuê một con thuyền nhỏ, vì sự tò mò của mình, San chẳng ngại nhảy lên thuyền khiến thuyền rung lắc mạnh, may cô bé đứng vững lên chưa ngã. Còn San khá rụt rè, sợ sệt, thằng bé mếu máo như sắp khóc. San đứng trên thuyền mỉm cười đưa tay ra:
- Đừng sợ, có chị đây.
Ohara cũng đưa tay ra, đỡ lấy Sun. Sun rụt rè đưa tay về phía họ, San tóm lấy tay của Sun kéo xuống. Cả ba ngã nhoài ra, rồi lại đứng dậy cười. Người lái thuyền cũng bắt đầu chèo, ban đầu Sun còn sợ, nhưng được một lúc Sun lại thấy khoái chí, đứng ra mũi thuyền ngắm nhìn cảnh vật. Đây là lần đầu hai đứa đi thuyền ngắm nhìn Yasu, nhà cửa, cây cối như mang màu sắc khác, hai đứa không khỏi trầm trồ ngạc nhiên ra đến cửa sông, thì cũng là lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Mặt trời đỏ rực như hòn lửa lấp sau áng mây, những cánh chim cũng bay về tổ. Ba đứa trẻ đứng trước thiên nhiên tươi đẹp đều trầm trồ, ngồi ngắm nhìn không khỏi hạnh phúc.
Khi quay về, ba đứa lên không lỡ chia tay nhau. Sun muốn nắm lấy tay Ohara không rời. Ohara cũng buồn lắm:
- Chơi với hai em rất vui, không biết sau còn được gặp lại không?
Sun đưa ngọc bội ra, mỉm cười nói:
- Vì ngọc bội này chúng ta quen biết mà có một ngày vui vẻ, chúng ta kết nghĩa anh em mãi yêu thương, mãi bảo vệ. Nếu sau này được gặp lại thì thấy miếng ngọc này nhận ra nhau.
Ohara và Sun mỉm cười, bẻ miếng ngọc bội làm ba mảnh, mỗi người giữ một mảnh. Sun và San nắm tay nhau quay người đi, Ohara cũng nhìn hai người họ cho đến lúc họ hòa mình vào dòng người và biến mất thì Ohara mới quay người rời đi.