Hoàn thành Độc - Hoàn thành - Độc

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
10801874_693226097442926_6093432002615498832_n.jpg


Người viết: Độc

Thể loại: Hiện đại

Tình trạng viết: Tùy theo cảm hứng

Cảnh báo:
Mọi bối cảnh, chi tiết, nhân vật trong truyện đều hư cấu, nếu có trùng hợp với hiện thực chỉ là sự ngẫu nhiên không mong muốn của người viết, mong bạn đọc không liên tưởng hoặc hiểu nhầm ý. Truyện không có bối cảnh xác thực rõ ràng về thời gian, không gian, sự kiện và sẽ được cảnh báo theo từng chương nếu có chứa đựng nội dung nhạy cảm.

Lời nói đầu:

Cô nói: "Yêu, cần rất nhiều dũng khí và tâm lực. Xin lỗi anh! Em chỉ là một kẻ hèn nhát."

Hắn ta bảo: "Tôi thà khiến em căm hận tôi, cũng không để em quên lãng tôi."

Đàn bà vốn ít khi quên lãng nên luôn tự làm khổ mình và đàn ông rất sợ bị lãng quên nên tìm cách làm đàn bà hận.

Thật ra ai trong chúng ta cũng có một câu chuyện cổ tích cho riêng mình mà trong đó, chúng ta có thể là Lọ Lem, là Bạch Tuyết, là Mỵ Nương, là nàng Út ống tre, là Tấm,... hoặc một nhân vật nào đó tình cờ xuất hiện trong tâm trí. Và mỗi cô gái đều có một vị hoàng tử đeo đuổi suốt thời hoa niên thơ mộng. Vì thế, ban đầu ĐỘC là một câu chuyện cổ tích hư cấu tầm thường tuy nhiên, tài văn của người viết kém nên khiến ĐỘC trở thành rời rạc, chắp vá.

Lời cuối, người viết học không cao, chữ nghĩa không nhiều nên rất mong nhận được sự chỉ dẫn từ mọi người. Cảm ơn!


Mục lục:
Mở đầu
Phần 1 - Chương 1
Phần 1 - Chương 2
Phần 1 - Chương 3
Phần 1 - Chương 4
Phần 1 - Chương 5
Phần 1 - Chương 6
Phần 1 - Chương 7
Phần 1 - Chương 8
Phần 1 - Chương 9
Phần 1 - Chương 10
Phần 1 - Chương 11
Phần 1 - Chương 12
Phần 1 - Chương 13
Phần 1 - Chương 14
Phần 1 - Chương 15
Phần 2 - Chương 1
Phần 2 - Chương 2
Phần 2 - Chương 3
Phần 2 - Chương 4
Phần 2 - Chương 5
Phần 2 - Chương 6
Phần 2 - Chương 7
Phần 2 - Chương 8
Phần 2 - Chương 9
Phần 2 - Chương 10
Phần 2 - Chương 11
Phần 2 - Chương 12
Phần 2 - Chương 13
Phần 2 - Chương 14.1
Phần 2 - Chương 14.2
Phần 2 - Chương 15.1
Phần 2 - Kết!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Mở đầu:

Nơi này đã vào hạ, mưa và nắng! Mưa nhiều, rất nhiều. Nắng, nắng oi ả và bức bối. Cô ghét mùa hè, ghét những lần mất điện không báo trước, ghét những cơn mưa bất chợt, ghét ánh nắng chói chang sau mưa nên cô chưa từng dừng lại để cảm nhận mùa hạ thật trọn vẹn!

Chiều nay, người bạn bảo cô viết gì đó về mùa hạ. Vì sự quý mến dành cho người ấy nên cô không muốn từ chối nhưng biết viết cái gì bây giờ? Cô gần như "vô cảm". Nở nụ cười méo xệch, quẳng đống dự án không có điểm kết sang một bên, cô vu vơ xuống phố, vu vơ để chân bước đi vô định, vu vơ mặc kệ tóc đùa với gió, vu vơ nhìn mùa hạ thật gần.

Hai hàng điệp tô vàng rực rỡ một góc phố. Màu vàng tươi mát giữa nền trời chiều xanh nhè nhẹ hòa cùng vài cánh diều chênh chao tạo thành bức tranh phong cảnh đẹp đẽ đến lạ lùng. Góc phố ấy, cô đi về dăm lượt mỗi ngày nhưng hình như hôm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy nó không đáng ghét, không ồn ào, không bẩn thỉu nhếch nhác dẫu dưới lòng đường, những cánh điệp rơi vẫn đang ngả sang màu nâu xỉn, bốc mùi ngai ngái pha lẫn vào mùi rác vứt bừa của bao con người thiếu ý thức; dẫu dòng xe vẫn lao nhanh, vẫn bấm còi inh ỏi, vẫn tiếng người làu nhàu; dẫu chiều hạ vẫn oi nồng, vẫn làm cô ướt đẫm lưng áo.

Cô dừng lại nơi gốc điệp ven đường, mắt hướng về phía những cánh diều qua tán cây vàng rực rỡ. Cô thấy lòng thật nhẹ, tâm thật bình. Hình như... ngày còn bé cô chưa từng được chơi diều. Bước chân vô định lại đưa cô đến bãi cỏ trống, xuất phát điểm của những cánh diều bềnh bồng kia. Cô say sưa ngắm nhìn nhưng mắt đã thôi ngước cao xa, ánh mắt bất giác di chuyển theo từng nét mặt của cậu bé con gần đấy. Cậu bé chừng mười tuổi, tóc vàng hoe vì nắng, gương mặt lấm lem bụi đất quyện lẫn mồ hôi và nụ cười thuần khiết. Con diều của cậu bé không sặc sỡ, không to đẹp như những con diều khác bởi nó là diều giấy được làm từ những tờ báo cũ. Tuy nhiên, cậu bé dường như không bận tâm đến điều ấy bởi được đi chơi diều cùng bố đã là điều hạnh phúc nhất trên đời. Cậu bé chạy tung tăng theo con gió, thả nụ cười vào cánh diều, thả niềm vui vào từng tiếng gọi "Cha ơi!..." Cô lặng mắt nhìn, nhếch môi cười nhạt nhẽo một mình cho đến khi chiếc bóng cao cõng chiếc bóng thấp trên vai ra về, dưới ánh tà dương hanh hao tím đỏ. Ánh mắt lặng lẽ vẫn dõi theo đôi bóng chập lát rồi rẽ ngược hướng...

Mùa hạ trong tiềm thức xiêu vẹo của cô thường kém vui. Là một lần duy nhất mẹ cô đưa chị em cô xuống chợ, mua cho cô mảnh lụa màu hồng phấn về may áo, như món quà sinh nhật sớm - món quà sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của một người mẹ nghèo. Là những giấc ngủ chập chờn trong cơn đói lả. Là nước mắt thơ dại chới với giữa cơn đau thương mà chúng chưa đủ sức gánh vác. Là cái mím môi ngăn lệ của chị trong ngày đoàn viên nát vụn. Là huyệt lạnh, bia mộ tạm bợ dành cho một người đàn bà khốn khổ, cho một cuộc tình và cho một gia đình. Là tuổi thơ méo mó cô có được!

Cô ghé vào quán nước bên đường, tự vỗ về cơn nóng khát bằng cốc nước mía ngọt lịm, mát lạnh. Người ta vẫn bảo mía bây giờ chẳng còn tinh khiết như ngày xưa bởi đã bị ngâm vào dung dịch đường hóa học trước khi mang đi ép. Cô biết chứ nhưng cứ kệ, đời người vốn chẳng đủ dài để suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết cốc nước mía ép ấy đã giúp cô bớt ghét mùa hè một tí. Mùa đông rét mướt mà uống mía ép thì có gì lạc thú đời người nữa? Cô tí tởn với suy nghĩ mới, tung tăng rảo bước trở về căn phòng trọ áp mái bé tẹo và nóng hầm của mình.

Mùa hạ màu gì nhỉ? Cô đang tự hỏi giữa những giọt mồ hôi vả ra như tắm cũng không đủ sức che lấp nụ cười ngây ngô.

Màu xanh của cây cỏ.
Màu đỏ rực của phượng vĩ gọi hè.
Màu vàng mơ của hàng điệp trước nhà.
Màu vàng nhạt của cốc nước mía ngon lành.
Màu nâu rám nắng của cậu bé chơi diều.
Màu xám của những cơn mưa.
Hay... màu tang trắng của ngày hạ cũ trong tiềm thức bé bỏng thuở nao?


Cô không biết và không muốn trả lời. Cô chỉ biết rằng, mình đã không còn quá ghét mùa hạ bởi mùa hạ không oi nồng thì ai có thể cảm nhận được sự dịu mát của mùa thu; vị ngon của bắp ngô nướng nóng ấm giữa tiết đông rét hay vẻ đẹp diệu vợi từ những cơn mưa xuân tưới đất trời thêm xanh? Và hơn hết, nỗi nhớ về mùa hạ năm ấy bỗng ùa đến mãnh liệt, mùa hạ cuối cùng cô còn có gia đình.


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Mình nghĩ là chốc lát. :)
Ủng hộ tác giả nhé!

Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình!
Còn với từ "chập lát" hay "chốc lát" trong trường hợp này đều sử dụng được nhưng mình dùng "chập lát" bởi cá nhân cảm giác tạm bợ và trần trụi hơn.
 

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Phần 1: Xin lỗi anh! Vì em là đàn bà...

Chương 1:

"Thoáng chốc lướt qua nhau, bận lòng càng ít vui càng sâu!"

Cô về đến cửa nhà, lười nhác tra chìa khóa vào ổ. Chuông điện thoại reo vang, cô liếc qua, cái tên "Cáo" thoáng nhảy nhót trong đáy mắt rồi màn hình nhanh chóng trở lại màu đen im lìm, trước khi cô kịp nhận cuộc gọi.

Cô khóa cửa, vội vã bước. Ngang qua khu bếp, cô gật đầu chào mẹ con bà chủ nhà. Trọ ở đây đã hơn năm, ngoài những lễ nghi bất khả kháng, cô hầu như không có bất kì giao tiếp nào khác, với bất kì ai.

Cáo gọi đến lần nữa. Cô bĩu môi kiểu trêu ghẹo, ngón tay gầy lướt ngang màn hình: "Em nghe!"

"Đang ở đâu?"

Giọng nữ trầm thấp xuyên vào thính giác, cô nhẹ giọng đáp lời: "Dạ, ở nhà!"

"Ốm à? Giọng cứ như mèo hen." Cáo tỏ vẻ quan tâm nhưng sự quan tâm kia cũng biến mất thật nhanh, thay bằng ngữ điệu áp bức: "Chưa chết thì nhanh lết xác đến đấy cho tôi. Cô manh nha ý định trốn thì đừng trách..."

Cuộc gọi đã kết thúc, không một lời chào, không ấn định thời gian, không cần thiết đối phương có đồng ý hay không. Kiểu đối thoại này, cô vốn đã quen nên chẳng mảy may bận lòng. Vẫn với dáng vẻ lười nhác, cô buông điện thoại, vơ chiếc bật lửa cùng điếu thuốc, đi vào phòng tắm.

Khỏa thân, ngồi bệt trên nắp bồn toilet, cô ơ hờ nhả khói trong nét mặt bình lặng tuy nhiên đáy mắt lại ẩn ẩn hiện hiện nét cười. Cáo là bạn - là chị em - là chi binh của cô. Mối nhân duyên kì lạ giữa người và người luôn khó đoán định. Năm năm trước, cô gặp Cáo trong một buổi hội thảo; ác cảm ban đầu về Cáo chỉ gói gọn trong ba từ "kiêu - gàn - dị". Bốn năm trước, cô bắt đầu làm việc cùng Cáo; Cáo vẫn kiêu, vẫn gàn, vẫn dị nhưng hai người xem nhau như chị em thân từ khi nào, cô cũng chẳng còn nhớ. Thời gian cứ thế phôi pha, thâm tình giữa cô và Cáo dường đã thành máu thịt trong nhau.

Tiệc đêm nay do đối tác chủ trì, nên cô và Cáo dù chẳng ham thích những cuộc vui kiểu này vẫn bất đắc dĩ phải có mặt bởi bọn cô còn phải xem nét mặt người ta dài dài. Cô thở dài chán ngán, mở nắp toilet, vứt tàn thuốc còn cháy dở vào, đưa tay nhấn xả nước, cơn chán ngán cũng theo đó trôi đi.

Bên ngoài khung cửa sổ, mặt trời mùa hạ dần chìm vào đường chân trời xa vợi. Trong gương soi, mụ đàn bà hết thời trẻ trung chưa đủ già dặn vận váy ngắn ngang gối màu tím sẫm, trang điểm chừng mực, tóc ngắn hơi rối; tổng thể trông u ám đến thảm hại, cô liếc mắt tự giễu nhân bản khác kia của mình rồi nhón lấy một món nữ trang mạ vàng, quấn thành ba vòng lệch trên cổ. Vơ tay cầm chiếc ví màu đen, cô vội vã rời khỏi phòng, đến địa điểm cuộc hẹn trước khi Cáo mài răng nanh, nhăm nhe nuốt cô vào bụng. Hương nước hoa dành cho phái nam vấn vít theo từng gót giày cao nhọn cô bước qua.

Ngoài phố, đêm đã lên đèn. Gió chiều mang theo chút mát lành đang mơn man trên da khiến tâm trạng của cô dịu bớt những oi nồng ngày hạ. Một buổi tiệc không mong đợi trong đêm cuối tuần âu cũng không quá chán ghét. Hơn hết, cô còn có Cáo bên cạnh, hai chị em nhất định sẽ mặc kệ thiên hạ, tranh thủ nhấm nháp dăm cốc rượu nhạt, tìm dăm đối tượng để "nói xấu" hoặc giả trêu ghẹo vài bé trai xinh đẹp. Không tệ, nhất định sẽ không tệ!

Mười tám giờ ba mươi!
Cô lạch cạch phi xe xuống hầm của khách sạn năm sao sang trọng nhất nhì thành phố. Mấy chàng bảo vệ áo xanh nhìn cô cùng chiếc xe máy với ánh mắt chẳng mấy đón chào. Cũng không thể trách họ, khách sạn năm sao xa hoa ngời ngời, mọi phí tổn đều tính bằng ngoại tệ, thậm chí tìm được một nhân viên cấp cao đi xe máy còn khó hơn việc bắt gặp kẻ ngông cuồng vượt đèn đỏ trước mặt cảnh sát giao thông, huống gì khách. Cho xe vào đúng vị trí xong, cô gọi cho Cáo.

Cáo đứng chờ cô trước cổng chính. Từ xa, một hình ảnh đẹp đến kinh động lòng người đập vào mắt cô. Nữ trung niên vận váy chữ A màu xám tàn tro đồng bộ cùng áo vét ngoài, bên trong là sơ-mi lụa mỏng màu đen, chân đi giày cao gót đỏ bắt mắt, tóc chỉ dài hơn mái tóc hiện tại của Johnny Depp chừng dăm centimet. Nhưng tất thảy vẫn tầm thường nếu đem so cùng dáng đứng thẳng lưng, tréo chân điệu đàng, vai mang túi xách, tay phải ôm tập công văn kèm thêm chiếc netbook trong khi tay trái đang hững hờ kẹp điếu Salem cháy dở.

Vài vị khách tóc đen da vàng đi ngang qua Cáo, người nhướng mày, kẻ bĩu môi. Vài vị khách tóc không đen da chẳng vàng cũng đi ngang qua Cáo, họ chẳng bận tâm. Cáo không nhìn họ, mắt chăm chú vào màn hình lớn từ trung tâm thương mại đối diện. Trên màn hình đang giới thiệu về bộ phim hoạt hình chuẩn bị được công chiếu. Đôi môi to son đỏ thẫm của Cáo khẽ cong cong nét cười ngớ ngẩn.

"Cáo!" Cô kêu lên khi còn cách Cáo đến mươi bước chân. Cáo vẫn dõi mắt vào màn hình, cô bước nhanh đến bên cạnh, vỗ vào vai Cáo, bĩu môi: "Bà gần bốn mươi rồi, còn cười ngớ ngẩn khi xem hoạt hình, không sợ dọa các thanh niên bỏ chạy à?"

Cáo cong khóe môi trái tỏ ý khinh thị, mắt vẫn chưa thèm liếc cô đến nửa giây: "Rồi sao? Đứa nào có ý kiến, chị cô lập tức đáp giày cao gót vào mặt nó." Nói xong, Cáo thản nhiên đưa điếu Salem lên môi, rít một hơi dài. Làn khói mỏng mang chút vị the nồng quẩn quanh khoảng không gian tấp nập, vội vã của phố phường đêm cuối tuần.

Cô cười, Cáo cũng cười. Hai tiếng cười giòn, lành lạnh hòa quyện vào nhau. Cả hai rất hay cười nhưng chẳng mấy khi cười bằng đáy mắt ấm áp. Cáo rít thêm hơi thuốc nữa rồi đi đến cạnh thùng chứa rác, cẩn thận dập tắt lửa trước khi thả tàn vào bên trong. Xong, Cáo hướng mắt đến cô: "Đi thôi! Tầng bảy mươi bảy thì phải?"

Cô gật đầu, chân bước theo sau Cáo, miệng lẩm nhẩm đôi lần tên lẫn thời gian công chiếu của bộ phim hoạt hình kia.

Hai người bọn họ bỗng chốc thành lạc lõng giữa không khí tiệc tùng huyên náo với đèn hoa rực rỡ cùng những nam thanh nữ tú lượt là xiêm y, nói cười hứng khởi. Nhìn lại, cả hai chả khác nàng Lọ Lem "nguyên bản" là mấy. Tuy nhiên, Lọ Lem xinh đẹp, mơn mởn xuân thì, lại được phép tiên giúp đỡ. Phũ phàng thay! Dẫu có là truyện cổ tích thì cũng chẳng đến phiên hai mụ đàn bà chẳng đẹp lại già như bọn họ được Tiên ông ghé mắt nhòm đến.

Lại nói, sở dĩ bọn họ được mời đến buổi tiệc này cũng là một câu chuyện dài đầy éo le. Chủ tiệc là công ty con trực thuộc tập đoàn Dược HADA nhưng không ai trong hai người bọn họ công tác trực tiếp trong ngành Dược hoặc Y. Bọn họ càng không phải tài nữ chân dài, tiếng tăm lừng lẫy đến độ có thể làm khách mời danh dự của HADA; bởi đối với thị trường nội địa, HADA chỉ thuộc tầm trung nhưng trên trường khu vực, rộng hơn là thế giới thì thị phần lẫn thương hiệu HADA được xếp vào hàng ngũ ông lớn. Nên nói trắng ra, chính danh vị nhân viên tổ chức nhân đạo lớn của bọn họ được mời đến đây, hơn nữa HADA nội địa đang là công ty tài trợ chính về mảng dược phẩm cho dự án hiện thời, tương lai trong ba năm kế tiếp. HADA muốn thông qua dự án mang tầm khu vực này để đẩy mạnh thương hiệu - tổ chức của bọn họ cần HADA tài trợ. Âu cũng là mối quan hệ thiện nguyện đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, dù muốn dù không bọn họ vẫn phải có mặt tại buổi tiệc, mỉm cười thân thiện, chào hỏi dăm vị khách quen mặt, chờ một vị quản lý cấp cao nào đó trong HADA giới thiệu với vài đối tác khác của họ, coi như cơ bản hoàn thành nhiệm vụ. Bên cạnh đó, mối giao hảo bạn bè giữa cô, Cáo và Tim - giám đốc điều hành HADA nội địa cũng được xem là khá tốt. Tư hay công, bọn họ đều không được phép chối từ.

Không khí hội hè tràn ngập căn phòng có trần khảm đá, sàn nhà lót thảm dệt sang trọng. Ánh đèn đủ rực rỡ đủ huyền ảo soi trên nét mặt hân hoan của từng vị khách. Đêm nay, các cô gái đặc biệt xinh đẹp, ai ai cũng tao nhã, dịu dàng tựa những thục nữ trong phim truyền hình dài hơi Hàn Quốc. Cô cầm lên cốc sâm-panh, nhởn nhơ lướt ánh mắt vô vị một vòng rồi quay sang níu tay áo Cáo: "Nếu nàng Lọ Lem có thật thì chúng ta chính là chị em Lọ Lem phiên bản bị lỗi."

Cáo bĩu môi, đuôi mắt kẻ chì nước màu đen cong lên sắc lẻm: "Cô điên à? Không đẹp như Lọ Lem, không trắng như Bạch Tuyết thì đừng bon chen mơ mộng chuyện cổ tích. Mà dẫu Lọ Lem là có thật, chị cô chỉ làm mẹ kế, chả dại làm Lọ Lem. Nhá!" Nói xong, Cáo cũng làm một động tác tương tự cô là nhạt nhẽo lướt mắt một lượt quanh buổi tiệc. Đoạn, Cáo nghiêng nghiêng đầu tỏ ý hồ nghi: "Chúng ta có đi nhầm sảnh không nhỉ? Tiệc thường niên của HADA thường được tổ chức khá giản đơn, sao năm nay lại phô trương quá mức thế này?"

"Nghe Tim bảo năm nay HADA mừng chu niên một trăm năm, tiệc chung cho cả khu vực Đông Nam Á và có lãnh đạo cao tầng ghé thăm." Cô đều giọng giải đáp, nhân tiện đưa ánh nhìn hàm ơn về phía chánh tiệc, nơi anh chàng da trắng, môi đỏ, dáng cao gầy đang hăng say phát biểu trong những ánh đèn flash lóe sáng liên tục. Nhờ có anh ta, hai chị em cô mới có thời gian thảnh thơi nhấm nháp rượu, trò chuyện vặt với nhau; thay vì phải cười cười nói nói vô vị với ngài biên tập này, ông giám đốc nọ, bà trưởng ban ngành kia. Tựu chung, mọi mối quan hệ đều dựa trên nền tảng lợi ích mà những mối quan hệ xã giao kia sẽ chẳng mang đến bất kì lợi ích thực tiễn nào cho công việc, trong tương lai gần; thậm chí để lên giường cũng không hợp khẩu vị. Nhắc đến khẩu vị lên giường, bỗng dưng mắt cô sáng rực: "Cáo! Trai đẹp kìa..."

"Đâu?" Cáo ơ hờ hỏi lại, mắt vẫn mông lung đâu đó bên ngoài những ô cửa kính.

Cô đưa tay chỉnh gương mặt Cáo đồng hướng nhìn với mình, đáp lời bằng ngữ khí véo von hứng khởi: "Chính diện, hướng mười hai giờ!" Biết Cáo xác định phương hướng kém, cô còn cố tình lịch thiệp dùng cốc rượu thay cho ngón tay, chỉ về hướng trai đẹp.

Cáo nhìn theo hướng cốc rượu của cô rồi vểnh môi, vờ nấc lên hai tiếng nho nhỏ như thể ốm nghén: "Ọe ọe... Khẩu vị của cô ngày càng tởm. Mặt trắng nõn, môi 'trái chim' đỏ mọng lại thêm áo sơ-mi hường chóe, lên giường để tranh nội y với nhau thì được."

Quen nhau đã hơn bốn năm, cô vẫn suýt sặc rượu trước cách nhận xét đàn ông mang phong cách "Cáo" kia. Cô nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của Cáo rồi lắc đầu xem thường với hàm ý trêu đùa thân thiết: "Bà đúng là già cả nên mắt hom hem. Nghĩ sao mà bảo em khen bé trai đang 'hót' ấy? Nhóm lão Tim, sơ-mi xanh đậm, không thắt cà-vạt."

Thêm lần nữa, Cáo hướng mắt theo chiếc cốc của cô. Chập lát sau, Cáo gật gù: "Khi nãy, chị có lướt qua, nom cũng tươi ngon phết! Dáng cao, gu thời trang ổn lại có khí chất đàn ông. Nói chung hàng ngon sẽ không đến phiên cô, quên khẩn cấp đi." Nói xong, Cáo cười rất đểu giả. May là chung quanh, tất thảy đều đang hướng mắt lên sân khấu hoặc giả bận rộn giao tiếp nên chẳng ai chú ý đến hai vị khách nữ đại diện cho một tổ chức thiện nguyện, nhẽ ra nên có tác phong chừng mực, khẩu khí đoan trang là bọn họ. Khốn nỗi, cả hai dù cung cách vẫn điềm đạm, thi thoảng lại vỗ tay theo phong trào nhưng những mẫu đối thoại thì vô cùng không đoan chính.

Cô chép miệng, chẳng buồn che giấu vẻ háo sắc đặc trưng khi nhìn trai đẹp cách đó tầm hai mươi mét. Khoảng cách đủ xa để không thể nhận xét chính xác về dung mạo nhưng ngũ quan trông ổn, dáng vóc to cao, cả người toát ra thần thái tự tin; cô nhấp một ngụm rượu lớn, chậm rãi cảm nhận vị chát ngòn ngọt chảy dọc theo thớ lưỡi rồi nheo mắt nhìn Cáo: "Vai rộng, chân dài, eo thon, chị nghĩ bụng có được sáu múi không?" Dứt lời, ánh mắt háo sắc lần nữa hướng đến gã trai đẹp đang ngây thơ trò chuyện cùng nhóm bạn nào đâu hay biết có sói sau lưng.

"Bọn sáu múi thường chỉ được cái mã vì tập luyện gian khổ để đẹp chỗ này thì tất nhiên phải xấu nơi khác. Nhìn vào sống mũi vẫn tốt hơn!" Cáo buông lời, nghe chừng rất nghiêm túc như thể đang trợ giảng trong hội thảo nào đó nhưng nét mặt lại gian ác khó lường.

Bên cạnh Cáo, cô che miệng cười đen tối: "Nếu em không nhớ nhầm thì thân hình của lão nhà chị rất khá. Nhẽ nào... chia tay vì lí do này?"

Cáo nhún vai hờ hững, nói bằng âm giọng trầm lạnh khi nhắc về người cũ: "Lão ấy là ngoại lệ!" Môi Cáo nhanh chóng lấy lại cười gian ác, nói thêm: "Trai ấy có sáu múi hay không thì chị chịu nhưng sống mũi có vẻ to..." Vừa nói, Cáo vừa hướng mắt về hướng bé trai áo hồng vừa nhường lại vị trí chủ tiệc cho Tim.

Trong nhóm gần đó, một người đàn ông đưa tay vẫy chào, Cáo gật đầu đáp lễ với anh ta rồi lập tức lấy lại vẻ mặt đoan trang: "Chị sang bên kia chào người quen trong Peffa, cô đi cùng không?"

Cô vội vã xua tay tựa bé mèo may mắn Maneki Neko trong những cửa hàng Nhật Bổn truyền thống và trưng ra vẻ mặt đáng thương khiến Cáo nhếch môi tỏ ý cảm thương một cái rồi xoay lưng bước đi vững vàng, thanh nhã trên gót giày mảnh cao mười phân.

Ba mươi phút nữa lại trôi qua, cô nhàn nhạt mỉm cười, nói dăm câu khách sáo với vài vị khách quen rồi nhanh chân rời khỏi đám đông. Bên ngoài sảnh đãi tiệc là khoảng sân nhỏ, đặt ba chiếc bàn cùng dăm chiếc ghế, khu vực có thể hút thuốc. Cô tì hông vào lan can bằng kính, nhởn nhơ nhả khói, chẳng vui chẳng buồn ngước nhìn vào không trung xa thẳm, đáy mắt tĩnh lặng vẽ nên những đốm tinh tú lấp lánh.

Bỗng một tiếng đằng hắng khẽ vang lên, cô không xoay người chỉ liếc mắt về phía sau. Phái nam, cao hơn cô khá nhiều, sơ-mi xanh đậm vừa khít cơ thể, để lộ vòng eo săn chắc thấp thoáng sau vạt áo vét đen, không kiểu cách trang trọng có thêm cà-vạt hay nơ bướm như hầu hết các nam nhân bên trong gian phòng kia. Là trai đẹp! Anh ta quả thật rất đẹp, đường nét khuôn mặt quá góc cạnh nam tính nếu so với gốc Á, mắt không quá bé lại đủ dài, sáng thâm trầm không đáy, môi dày vừa phải, mũi cao thẳng, thân người rắn rỏi với làn da màu mật ong mượt mà. Nhưng điều khiến cô chú ý nhất lại chính là hương nước hoa hệt với mùi hương cô đang dùng.

Trai đẹp thản nhiên bước đến gần cô nhưng không áp sát, khoảng cách đủ để đôi bên cảm nhận được hương vị của riêng nhau. Ngữ giọng của anh trầm tựa tiếng chuông đồng ngân lên giữa sớm mùa đông sương phủ: "Chào! Thứ lỗi nếu tôi tự mãn, tuy nhiên em và bạn em hình như có điều lưu tâm đến tôi thì phải?"

Thẳng thắn lại trực tiếp, có vẻ hay ho đây! Cô thầm nghĩ rồi nghiêng đầu, lướt ánh mắt nửa hững hờ nửa hứng thú lên sống mũi thẳng tấp, đủ thô gồ của trai đẹp và vừa khéo dừng lại ở hai chiếc cúc áo cuối cùng: "Tôi và chị bạn đang tò mò tự hỏi, với vùng eo trông gọn gàng kia thì bụng anh sẽ là bốn múi hay sáu múi."

Bờ môi đều đặn, màu hồng hơi sậm của trai đẹp khẽ run lên trước khi bật cười thành tiếng. Anh đút hai tay vào túi quần, cụp mắt nhìn cô hồi lâu, nét mặt tràn ngập ngạo khí xen lẫn thi vị: "Nếu tôi lập tức giải đáp, e rằng có phần khiếm nhã. Tốt hơn là để em tự mình đi tìm câu trả lời. Thế nào?" Dứt lời, anh nhún vai phong tình nhưng không hàm ý sỗ sàng.

Cô đánh giá cao cung cách giao tiếp của đối phương, nó chứng tỏ rằng trai đẹp không hề vô vị mà cô không thích đàn ông nhạt dẫu chỉ là thoáng vui qua đường. Khẽ cong môi ngẫm nghĩ, cừu non dâng đến tận răng nhẽ nào lại chối từ, cô sảng khoái: "Được! Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ khám phá."

"Hứa hẹn chi bằng ngẫu hứng, đêm nay là đêm cuối tuần, tôi lại chưa có tiết mục gì khác. Hay là..." Trai đẹp để ngỏ câu đề nghị, mập mờ nhếch môi năm phần cười năm phần không.

Quả thật trai đẹp rất hay ho nhưng chưa xác định được quan hệ của anh ta với HADA nên cô có phần lưỡng lự. Dẫu sao xã hội Á Đông vẫn có những quy cũ cần phải tuân thủ, cô không muốn công việc gặp trở ngại chỉ bởi thoáng chốc vui này, đàn ông ở đâu cũng có, lên giường một đêm càng dễ dàng. Nghĩ vậy, cô thầm thở dài tiếc nuối đôi phần.

Dường như đã đọc tâm được suy nghĩ của cô, trai đẹp khéo léo thay thế vẻ mặt phong lưu bằng nét nghiêm túc: "Quan hệ giữa tôi và HADA khá lỏng lẻo, bản thân tôi càng không phải ngữ đàn ông thích phô thân."

Cô ngước nhìn trai đẹp, không cần thiết che đậy ánh ngạc nhiên trong đáy mắt: "Anh có khí chất! Tôi thích." Nói đoạn, ánh mắt cô xuyên thẳng qua vai trai đẹp, hướng về buổi tiệc bên trong kia, lần tìm bóng dáng của Cáo: "Nếu anh đủ kiên nhẫn, ba mươi phút sau tôi sẽ có câu trả lời."

"Được! Tôi còn cuộc hẹn trên tầng tám mươi. Ba mươi phút sau gặp lại!" Với tác phong dứt khoát, trai đẹp cười nhẹ và cất bước.

Tầng tám mươi là khu vực casino và hội quán dành cho khách ngoại quốc; dân bản địa dù có khả năng tài chính vẫn khó lòng được đón tiếp bởi những hàng rào luật pháp cản trở. Trai đẹp lại giao tiếp bằng tiếng Anh giọng Mỹ cực kì chuẩn xác từ phát âm đến cách cấu thành câu. Bước đầu ít nhiều đã giảm thiểu khả năng chạm mặt nhau trong tương lai gần. Mắt cô vẫn ghi nhớ hình ảnh trai đẹp tự tin bước đi trên đôi giày tây bằng da bóng màu đen, kiểu dáng sang trọng nhưng không cầu kì; gấu quần âu phía sau không một nếp nhăn nhỏ vừa khéo che phủ mắt cá chân. Tổng hợp tất cả ấn tượng, cô thầm đánh giá trai đẹp thêm lần nữa, cân nhắc trước sau rồi quyết định đi tìm Cáo.

Cáo dường như đã mệt lử với những phép tắc xã giao, nụ cười kiểu mẫu đông cứng trên khuôn mặt nhàn nhạt ít cảm xúc dẫu lưng vẫn thẳng, thái độ vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh ngời ngời. Trong các buổi tiệc kiểu tương tự, Cáo luôn mất sức hơn cô bởi công tác của đôi bên có phần khác biệt - cô chuyên về đối nội, Cáo có phần nghiêng về đối ngoại. Nhác thấy bóng cô từ xa, Cáo đưa tay vẫy và đợi cô đến gần, ra hiệu chuẩn bị rút lui.

"Chị tự chạy xe về được không Cáo?" Cô kéo Cáo ra một góc riêng, hỏi nhỏ.

Cáo gật đầu: "Sao?"

Cô cười cười: "Phá đảo trai đẹp!"

Nhướng mày tỏ ý khâm phục, Cáo nhếch môi ý nhị: "Tội nghiệp thằng bé! Chúc cô ngon mồm nhá..."

"Yên tâm, mai về sẽ có bài phê bình chi tiết cho bà." Nói xong, cô cùng Cáo len lỏi tìm Tim.

Hai người ra đến cửa lớn đã thấy trai đẹp vắt tréo chân, tựa lưng vào tường đứng chờ. Quả thật miệng đời chẳng sai, trai vốn đẹp nên dáng đứng cũng đẹp hơn người. Cô lướt mắt ngắm nhanh trai đẹp xong, liền mở túi, lấy chìa khóa cùng thẻ giữ xe đặt vào tay Cáo và dặn dò cẩn thận: "Xe để ở hầm C3!" Đoạn, cô khẽ cau mày nghĩ ngợi: "Mà thôi, chị đã uống chút ít, đi taxi về sẽ tốt hơn. Cứ để xe ở đây, mai sớm em ghé qua lấy."

"Gớm! Ba giọt rượu chả đủ tráng miệng, chị cô gần bốn mươi chứ có phải lên bốn đâu. Rách việc, đi đi..." Cáo vừa liếc xéo vừa đưa tay đẩy cô nhưng đáy mắt ngập tràn tia ấm áp.

Cô đưa Cáo đến tận cửa thang máy, chờ cho cánh cửa thang máy đóng lại mới quay lưng bước về hướng trai đẹp. Anh ta vẫn đang nhìn cô, rất chăm chú bằng ánh mắt khó có thể lý giải mà cô cũng chẳng có ý định tìm hiểu thêm. Thoáng chốc lướt qua nhau, bận lòng càng ít vui càng sâu!


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0

Độc

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/12/14
Bài viết
129
Gạo
0,0
Chương 2:

"Tôi vốn là mẫu phụ nữ bừa bãi trong quan hệ tình dục, chỉ không bừa bãi với nụ hôn của mình."


Thang máy khác đưa cả hai xuống tầng hầm đỗ ô tô, con số trên bảng hiển thị chầm chậm biến đổi, cô đứng cạnh trai đẹp, yên tĩnh ngắm anh ta và những người lạ đi cùng chuyến. Trai đẹp có dáng đứng rất gợi tình, lưng thẳng tắp, chân hơi dang rộng, tay đút hờ vào túi quần. Vài nữ nhân không thể kìm lòng cũng phải liếc mắt ngắm nhìn nhưng anh hồ như chẳng bận tâm, thi thoảng nhìn sang cô nửa cười nửa không.

Thang máy dừng lại, trai đẹp chờ đến khi chỉ còn lại hai người mới đưa tay ấn vào nút giữ cửa và ra hiệu, ý mời cô ra trước. Môi thấp thoáng nụ cười dễ chịu, cô bước ngang qua anh, hương nước hoa thơm nồng pha lẫn mùi vị đàn ông riêng xộc thẳng vào khoang mũi. Mùi hương này cô không có, cũng chưa từng cảm nhận được ở bất kì ai, trước đây.

Trai đẹp thong dong bước, cố ý phối hợp với nhịp chân đi giày cao gót của cô: "Em hầu như không động đến thức ăn trong buổi tiệc và uống không ít, có muốn ăn chút gì?"

"Không cần!" Cô thẳng thừng chối từ nhã ý kia. Chỉ là thoáng chốc vui qua, cô không và sẽ không sẵn lòng đón nhận bất kì sự quan tâm nào từ bạn giường, dẫu có là giả tạo. Để làm gì? Tim đàn bà nông nổi lắm! Nói là thế nhưng sao cõi lòng cô vẫn khẽ run lên một phách.

Chỉ khẽ nhún vai, nét mặt đẹp của trai tĩnh lặng, không lộ thêm biểu cảm nào khác. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt ấy rồi chợt nhẹ giọng: "Tôi ăn chiều khá muộn!" Sau câu giải thích này, hai người lại tiếp tục im lặng bước.

Chập sau, trai đẹp dừng chân trước chiếc Yukon màu đen của thương hiệu GMC. Bíp - một âm thanh nho nhỏ vang lên, đèn hậu lóe sáng. Cô chớp chớp mắt nhìn chiếc xe, liếc nhanh qua trai đẹp rồi lại háo hức hướng về chiếc xe: "Xe này là của anh?" Không trả lời, trai đẹp chỉ lắc lắc chìa khóa từ có ký hiệu GMC trong tay và khẽ nhếch đuôi chân mày trái. Thấy thế, cô nhoẻn cười tươi tắn, ý tứ hỏi: "Tôi có thể chụp ảnh?"

Tròng mắt nâu sáng lạnh của trai đẹp phản chiếu nét mặt tươi tắn, có phần trẻ con khi cô vội vã lấy ra điện thoại, chụp ảnh chiếc xe với mọi góc độ sau khi nhận được cái gật đầu. Hai tay đút túi quần, anh yên ả đợi chờ khá lâu trước khi cất giọng: "Để tôi giúp em!" Vừa nói anh vừa tiến về phía cô, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.

Cô xua tay, khóe môi đã nhạt màu son đỏ cong lên tươi tắn: "Không cần đâu, đây là xe của anh mà." Một lời đủ ý, cô không có thói quen khoe của hộ người khác dẫu xe luôn là niềm yêu thích, nhất là những dòng "cơ bắp". Mắt cô vẫn dính chặt vào chiếc GMC, nói qua âm giọng chân thành đầy thiện cảm: "Anh thật lạ! Ở đây, người ta hầu hết sẽ chọn Audi, Mer (Mercedes-Benz), B (BMW), To (Toyota),... chứ chẳng mấy người muốn bỏ ra số tiền tương đương, thậm chí nhiều hơn để mua về một chiếc GMC - dòng xe Mỹ vừa tốn hao nhiên liệu vừa không có thương hiệu sang."

Trai đẹp trầm giọng, âm điệu không quá lạnh, một phần kiêu ngạo chín phần tự tại: "Lại có kẻ ngớ ngẩn đến độ cố chứng tỏ bản lĩnh chỉ qua một chiếc xe? Nó đơn thuần là phương tiện di chuyển, thích và hợp thì mua." Dứt lời, anh cong đuôi mắt dài nhìn cô, nét thú vị lưu lại trên vành môi: "Em muốn lái thử?"

Mắt vẫn không rời khỏi đầu xe vuông, góc cạnh với tấm thoát nhiệt hình lưới bằng kim loại sáng bóng, môi cô hơi trễ xuống, tiếc nuối: "Tôi chưa có giấy phép!"

"Không quan trọng, chỉ cần em thích..." Chưa dứt câu nói, trai đẹp bỗng ngừng hẫng rồi gật nhẹ: "Em đã uống không ít, tôi cầm lái sẽ tốt hơn."

"Anh cũng đã!" Cô nghiêng đầu nhìn trai đẹp, nháy mắt trêu đùa khi tay chạm nhẹ vào chiếc túi xách trên vai. Thật ra cô có giấy phép lái ô tô, còn lái rất "lụa" nhưng không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại và chiếc Yukon chí yêu này thuộc về bạn giường một đêm nên dẫu có hứng thú đến đâu cũng nên chừng mực.

"Hai cốc sâm-panh, em nghĩ đủ say?" Trai đẹp cũng đáp trả cô bằng cái nháy mắt đẹp chết người, đủ khiến bão lòng ai đó nổi lên. Tất nhiên, anh không nhìn thấu hoặc giả đang cố tình lờ đi khi điềm đạm mở cửa xe, đỡ cô bước vào vì sàn xe khá cao so với vóc dáng phụ nữ Á Đông. Đợi cô yên vị, anh mới đi vòng sang bên kia.

Trai đẹp chậm rãi khởi động, tiếng máy xe khá lớn nhưng vận hành rất đầm. Bên cạnh anh, cô vẫn chưa hết háo hức đưa mắt quan sát nội thất. Tất cả đều không giống nguyên bản, cô thầm nhận định trai đẹp thuộc típ đàn ông có phẩm vị bởi cô luôn quan niệm rằng, nhìn đàn ông trước tiên phải nhìn giày và chiếc xe anh ta đi. Giày không nhất thiết là hàng cao cấp, xe không cần thương hiệu đình đám nhưng nhất định phải phản ánh rõ cá tính chủ nhân. Một anh chàng dù đẹp trai, học thức, nho nhã, giàu có mà đi một đôi giày bẩn, thiếu tất, không phù hợp hoặc lái một chiếc xe kệch cỡm, chạy theo thời cuộc thì cũng vứt.

Tuy nhiên, càng thưởng thức trai đẹp bao nhiêu thì tâm lý đề phòng lại dâng cao bấy nhiêu, cô bắt đầu băn khoăn với quyết định "phá đảo" của mình. Rõ ràng anh không là cừu non, cô cũng chẳng dám nhận mình là sư tử. Vì vậy cô quyết định dựng tường cao trước khi gió thổi đến: "Có lẽ lời này của tôi là thừa thãi nhưng tôi muốn nói rõ, chúng ta làm tình tất nhiên sẽ có những nụ hôn; anh có thể hôn bất kỳ vị trí nào ngoại trừ môi."

Đuôi mắt dài chỉ nhếch nhẹ lên, trai đẹp liếc ánh mắt truy cầu một lời giải thích về cô rồi lập tức nhìn thẳng về phía trước. Xe vẫn len lỏi giữa dòng giao thông tấp nập đêm cuối tuần với tốc độ nhanh ổn định.

Phản ứng ôn tồn ấy khiến cô ngạc nhiên, trái ngược với hầu hết những bạn giường tiềm năng trước đây. Một nửa trong số họ lập tức phản đối hoặc dùng câu lời có cánh nhằm thuyết phục cô tin rằng đôi bên sẽ có tương lai xa; nửa còn lại nhanh chóng đồng ý dẫu không nhiều người tuân thủ giao hẹn. Kết quả là cuộc vui thường kém vui và dừng lại nơi lưng chừng con dốc. Khi đưa ra yêu cầu này, cô đã chuẩn bị tinh thần tốn tiền taxi vô ích nên câu giải thích cũng lần lữa hồi lâu mới được cất lên. Giọng cô chậm rãi: "Tôi vốn là mẫu phụ nữ bừa bãi trong quan hệ tình dục, chỉ không bừa bãi với nụ hôn của mình."

"Được!" Trai đẹp đáp nhanh bằng nét mặt nghiêm túc, đủ khiến đối phương tin tưởng. Nói xong, anh giảm tốc độ, vừa nhá đèn xin vượt làn đường vừa lướt nhanh ánh mắt kì lạ ngang qua gương mặt tĩnh lặng của cô: "Tôi không nhìn ra em là mẫu phụ nữ buông thả, vì thế em không nên tự hạ thấp bản thân mình."

Cô chẳng muốn bận tâm đến những câu lời ý chừng muốn ủi an kia nên nhạt nhòa hướng mắt về hàng cây cổ thụ lẻ loi trong ánh đèn vàng bên đường. Sự im lặng được giữ cho đến khi trai đẹp quay đầu xe rồi rẽ vào đại lộ dẫn ra khu ngoại ô Tây Nam: "Chúng ta đang đi đâu?" Cô không giấu vẻ hoài nghi trong câu hỏi.

"Nhà tôi!" Trai đẹp buông lời, môi ẩn hiện ý cười như đọc được suy nghĩ của cô: "Em sợ?"

Quay mặt sang nhìn trai đẹp bằng ánh mắt hững hờ, cô cười nhạt: "Tôi chỉ có một chiếc điện thoại đáng giá vài triệu đồng cộng với bốn mươi lăm cân xương da hòa lẫn máu nhạt, lại quá tuổi để bán vào nhà thổ. Hơn nữa, chị tôi biết tôi đi cùng anh, sao tôi phải sợ? Nhẽ ra anh mới là người nên sợ." Đoạn, cô bật cười giòn tan, tỏ ý trêu đùa không chút giả tạo. Thật ra, cô mặc nhiên tin tưởng dẫu đôi bên biết nhau chưa đến hai giờ, thậm chí anh tên gì cô cũng không buồn hỏi. Đôi khi... lòng tin chẳng cần có lí do cụ thể.

Trai đẹp cũng cười theo cô. Lại là một nụ cười đẹp đến kinh hồn người, vừa dịu dàng vừa gợi cảm khiến cô phải lúng túng quay mặt đi. Nếu anh không là bạn giường đêm nay, cô nhất định sẽ cắn vào vành môi căng dày ấy một lần thật mạnh, sau đó đĩnh đạc quay lưng. Thật tiếc, cô và anh sẽ làm tình! Những suy nghĩ vẩn vơ bỗng chốc tràn ngập, cô lắc đầu nhè nhẹ như tự gạt bỏ chúng ra khỏi tâm trí và cất tiếng véo von: "Nể tình chiếc Yukon, tôi lắm lời khuyên anh thế này, đừng nên dễ dãi đưa phụ nữ về nhà. Hậu họa khôn lường!"

Cô dứt lời khá lâu vẫn không thấy trai đẹp có phản ứng gì nên cũng lơ đãng tựa đầu vào ghế, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn ngoằn ngoèo lên cửa kính như một cách giết thời gian. Vẽ vời chán chê chừng mươi phút, cô lấy điện ra xem giờ rồi gọi cho Cáo. Sau khi biết Cáo đã về đến nhà an toàn, cô liền chu đáo nói: "Chị xem hàng ăn đối diện nhà còn mở cửa không. Nếu còn thì chị mua hai phần cơm, mang đến chỗ mẹ con bà cụ mù hộ em nhé. Chiều em vội quá nên quên khuấy đi." Bên kia Cáo trả lời là đã mua bánh bao cùng cháo thịt băm cho họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện thêm dăm câu và tắt máy.

Cất lại điện thoại vào túi xách, cô ngước mắt nhìn trời đêm đen kịt qua ô kính hẹp: "Có lẽ là đêm nay lại mưa to, chẳng biết..." Không nói hết lời, cô chợt nhớ bên cạnh mình còn một người lạ, vì thế chỉ thở dài thay cho câu xót thương hoàn cảnh hai mẹ con bà cụ mù đang cố tựa vai nhau đi trọn kiếp người chẳng mấy vui này. Bà cụ đã gần tám mươi, mù lòa, mỗi ngày mò mẫm bán từng tấm vé số may mắn cho đời, đổi về dăm đồng bạc để nuôi cô con gái kém trí hơn năm mươi tuổi đầu vẫn như đứa bé lên ba. Họ không đủ tiền để thuê phòng trọ nên đành mượn hiên nhà người làm chốn dung thân cho mình. Những đêm mưa gió, hai mẹ lại dắt díu nhau đến bãi xe của khu chung cư gần đó trú nhờ. Cáo và cô phát hiện ra họ cách đây chừng nửa năm, chị em cô cũng chẳng giàu có nên chỉ biết sẻ chia tình tha nhân bằng hai phần cơm vào mỗi đêm muộn, bất kể bão táp hay công việc bận rộn.

Trai đẹp thinh lặng lắng nghe cuộc hội thoại cũng như thầm quan sát từng biểu hiện trên nét mặt cô. Dẫu chỉ là thoáng chốc qua đường, cô cũng tuyệt đối không cho phép người khác có cơ hội hiểu nhầm rằng cô đang "diễn" vở kịch thục nữ xưng thiện tâm. Anh ngầm nhận định và đột ngột tấp xe vào lề, mặc kệ biển cấm đỗ. Cô cũng phát hiện ra sự bất thường, liền lấy xuống nét cảm thông trên gương mặt để đối diện trai đẹp bằng vẻ thản nhiên có phần hờ hững. Trai đẹp chăm chú nhìn cô bằng tia mắt hỗn tạp, rất lâu sau đó mới cất lời: "Em biết tôi là ai không?"

Ơ hờ nhún vai, cô thành thật đáp nhanh chẳng chút băn khoăn: "Là khách hàng của HADA, chẳng lẽ không phải?" Nghĩ đến việc trai đẹp nói dối, lòng cô bỗng gợn lên những bọt sóng oán trách nên ánh mắt càng thêm xa lạ mông lung. Tuy nhiên cảm giác ấy vội đến rồi cũng vội đi bởi anh và cô có là gì trong nhau để ai phải chân thành với ai. Đôi môi đã phai sắc son thắm cong lên thành nụ cười tươi mà chẳng tươi.

Mặt đối mặt cùng cô, trai đẹp thoáng sững sờ khi nhìn vào đáy mắt dịu vợi những áng mây giăng thấp ấy. Chân mày anh cong xếch lên, tạo thành dăm rãnh nhỏ trên ấn đường như có điều suy tư. Rồi đột ngột, anh nâng niu cầm lấy bàn tay cô, đặt lên ngón áp út một nụ hôn dịu dàng đủ nóng rẫy đủ chừng mực. Ánh mắt anh rực sáng lấp áp cả ánh đèn đêm.

Cô cau mày cảnh cáo trai đẹp rồi nhanh chóng thu tay lại. Nét mặt trai đẹp trầm ổn, chỉ thấp thoáng ý cười không thể đọc vị. Xe lại tiếp tục hành trình. Chốc vui đêm nay vẻ chừng không bình thường khi bạn giường là một người đàn ông kiệm lời, tâm tư khó đoán; còn lòng cô sóng vỗ chẳng yên. Cung đường cứ thế kéo dài cho đến khi cô cảm thấy bức bối, muốn tìm lại sự tự nhiên nên có giữa hai bạn giường: "Vậy... thật ra anh là ai?"

"Có thể tôi chưa nói thật, tuy nhiên tôi cũng không nói dối. Em có thể an tâm!" Dứt lời, nét cười trong mắt trai đẹp càng thêm sâu. Đó là một nụ cười bằng mắt tuyệt đẹp, mang đến cho người đối diện cảm giác yên ổn.

Không khí lại trầm lắng xuống, cô đưa mắt nhìn đoạn đường xe đang đi qua. Khu trung tâm huyên náo đã lùi lại sau lưng, vùng ngoại ô an tĩnh dần hiện ra. An tĩnh đến kì lạ như chính người bạn giường bên cạnh cô lúc này. Thời niên thiếu cộng thêm công việc giúp cô tôi luyện khả năng nhìn nét mặt người khác khá tốt nhưng lúc này, cô đành bất lực trước những tâm thái phức tạp của đối phương.

Xe vượt qua đoạn vành đai lại vào đường dẫn, chuyển sang cao tốc. Cô bắt đầu mất phương hướng và không kiềm được sự cáu gắt trong âm giọng: "Rốt cuộc là nhà anh ở đâu?"

Trai đẹp liếc mắt nhanh qua nét mặt kém vui của cô và hóm hỉnh bật cười thành tiếng như thể đã đoán biết cô đang lo âu điều gì. Anh dùng hai ngón tay véo nhẹ cằm cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội! Qua hết đoạn quốc lộ này là đến."

Nghe vậy, cô chỉ im lặng gật đầu, không nói gì thêm dẫu lòng có hơi xót khi nghĩ đến cước phí taxi của ngày mai nhưng bù lại là bữa đại tiệc thịt tươi vừa ngon vừa đẹp mắt. Bất giác, cô bật cười khúc khích rồi ngỡ ngàng nhận ra rằng, bản thân đang mặc định sẽ ở cùng trai đẹp trọn đêm nay - điều xưa nay chưa từng xảy ra. Cô có không ít bạn giường, tuy nhiên đều đúng nghĩa thoáng chốc vui qua để rồi ai về nhà nấy trước khi bóng đêm đồng lõa tan biến. Hình như... cô cũng không đi cùng xe với bọn họ. Hình như... cô ngơ ngác nhìn nhân ảnh người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi phản chiếu trên kính xe. Đuôi mắt đã có thêm dăm nếp nhăn, da mặt chẳng còn căng mịn, khóe môi thôi ngoan hiền như thuở đôi tám hoa mộng; chính xác là cô tự tay đánh mất thời con gái hoa mộng ấy trước khi kịp có. Hoa mộng để làm gì? Chị Cả ra đi với mối tình xử nữ dở dang đầy luyến nuối. Mẹ cô trở về cát bụi sau khi vắt kiệt sức tận hiến cho cái gọi là "tình yêu duy nhất". Cô hư hỏng đổi bạn giường còn nhanh hơn đổi áo váy và đời rồi vẫn trôi...

Trong khoảnh khắc cô mênh mông thả hồn đi hoang ấy, chiếc Yukon đã rẽ vào một đại lộ lớn, đèn hoa rực rỡ cả góc trời đêm. Trước mắt cô, chữ "Empire Spirit" được viết bằng những tia pháo hoa điện tử chớp tắt liên tục trên sườn đồi hướng tây. Cô đảo mắt quan sát chung quanh, cánh cổng vòm điêu khắc tinh xảo từ cẩm thạch nguyên khối, tòa nhà cao tầng hình đa giác ẩn hiện xa xa, khu vườn lộng lẫy, bờ biển lăn tăn từng đợt sóng nhỏ,... Tất thảy đều xa lạ nhưng lại rất quen thuộc qua những mặt báo, mạng xã hội, dư luận bởi ba năm trở lại đây, Empire Spirit dường như đã trở thành danh từ mới đại diện cho một tầng lớp xã hội mới - tầng lớp những người siêu giàu luôn tìm mọi cách để có thể tận hưởng tuyệt đối cuộc sống thịnh vượng. Chủ đầu tư thật sự của Empire Spirit là ai, đến nay vẫn còn để ngỏ nhưng tài năng đầu tư, tầm nhìn chiến lược luôn được xưng tụng không ngớt. Từ một vùng đất nhiễm mặn xác xơ ven biển cách trung tâm thành phố chừng 50 km thoáng chốc biến thành khu dân cư sinh thái siêu cấp dưới đầu đũa thần tiên của những bộ óc siêu việt. Trên tổng diện tích lên đến hàng trăm dặm vuông, bên đông là bờ biển nông dài, cát trắng sẵn có, nhà đầu tư kiến tạo thêm dãy đồi cao đối lập khiến dân cư ở đây có thể lên rừng xuống biển chỉ trong gang tấc. Tổng hộ cư dân trong Empire Spirit chưa đến con số ba trăm, bao gồm một khu căn hộ ba cao mươi tầng và hai khu biệt thự vì phần lớn diện tích đất được ưu tiên cho sinh thái xanh. Theo một tạp chí bất động sản danh tiếng thì giá trị giao dịch của Empire Spirit ngang bằng, thậm chí là cao hơn cả Manhattan vàng.

Có lẽ vì những thông tin ấy nên khi trai đẹp rẽ vào Empire Spirit, cô chỉ vu vơ cho rằng anh muốn dạo biển nhằm tăng tình điệu nên lặng im tôn trọng dẫu trong lòng thẳng thừng dè bỉu hành động lãng mạn không cần thiết này. Tuy nhiên, trai đẹp không đi dạo mà tiến thẳng đến cổng kiểm soát an ninh, hạ kính xe, quét thẻ từ vào mắt đọc lóe xanh và chậm rãi lướt ngang bốn nhân viên bảo vệ đang lễ phép chào hỏi. Cô cau mày nhìn tòa nhà hình lục giác bằng kính sáng lấp lánh đứng tựa lưng vào dãy đồi rồi nhìn sang trai đẹp bằng sự hồ nghi tràn ngập đáy mắt. Trai đẹp vẫn im lặng trước ánh nhìn kia, nét mặt trầm ổn chỉ ẩn hiện nụ cười thoáng qua. Anh đỗ xe vào một ô có gắn biển A27, lịch thiệp mở cửa xe và đỡ cô bước xuống.

Hai người từ tốn sánh bước bên nhau, không khí âm trầm tiếp tục được duy trì cho đến khi trai đẹp từ túi quần lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt. Chiếc nắp tròn màu đồng bật mở tạo thành âm thanh trong veo thật khẽ. Anh lướt mắt nhanh qua chiếc kim ngắn chưa chạm đế số mười hai, nói vừa đủ nghe: "Em vẫn không muốn ăn chút gì?"

Cô lắc đầu, mắt không rời khỏi những chiếc xe đa dạng chủng loại trong bãi đỗ đồng loạt đánh số A27. Thói quen xấu nhất của cô chính là gặp xe đẹp lập tức lãng quên không gian, hoàn cảnh xung quanh. Giữa vài mươi chiếc vừa đẹp vừa khó bắt gặp trên đường phố, cô cứ ngỡ mình là kẻ hành hương lưu vong nay tìm được về cố quốc. Hai mắt rực sáng, đôi gò má ưng ửng hồng vì phấn khích, cô lắc hông liên tục, bước nhanh về phía chiếc Lincoln K niên đại 1931 đen nhánh được bảo dưỡng khá tốt nằm cạnh một chiếc Jaguar XJ X350 màu xanh khổng tước hiếm lạ. Đứng giữa hai chiếc xe mang biển đăng kiểm tạm nhập tái xuất, cô xuýt xoa, háo hức nhưng chẳng dám chạm vào. Thoáng tự hào ngô nghê vụt nhanh trên vành môi khi cô là kẻ may mắn vô tình được tận mắt chiêm ngưỡng gần cả hai chiếc xe huyền thoại và càng không ngờ là chúng lại xuất hiện ở đây.

"Em muốn chụp ảnh?" Trai đẹp đứng sau lưng cô tự lúc nào, vừa cất tiếng hỏi.

Lại lắc đầu nhè nhẹ, âm giọng cô có phần chùng xuống tiếc nuối: "Chưa được phép của chủ xe..."

Trai đẹp gật đầu, tỏ ý thấu hiểu và cổ vũ tinh thần tôn trọng tư ẩn của cô nhưng ánh mắt sâu không đáy lại thấp thoáng tia cười chiều chuộng. Anh thản nhiên kéo cô vào lòng, giữ cô bằng cả hai cánh tay khép chéo: "Nếu gặp chủ xe, tôi sẽ xin phép hộ em."

"Cảm ơn anh! Đi thôi..." Cô hơi ngẩng đầu nhìn trai đẹp, môi cong cong nụ cười kém tự nhiên bằng cơ hàm. Đôi bên ắt hẳn chẳng còn lần sau gặp lại, câu lời hứa hẹn kia cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi nhưng thôi thì tạm nhận lấy, tạm vỗ về chút kiêu hãnh đàn bà rằng có một người đàn ông đẹp, có tư chất, có điều kiện từng bận tâm đến mình. Nghĩ vậy, cô từ từ thả lỏng cơ thể, cố làm quen với vòng tay ôm chưa kịp quen đã lạ. Trời ạ! Trông bề ngoài trai đẹp không quá vạm vỡ mà cô có cảm tưởng mình đang ôm tượng đá. Thân hình anh như được bao bọc bởi khối cơ thịt cứng chắc khiến những khớp xương mỏng manh của cô khẽ nhói đau. Đêm nay nhất định phải cẩn thận, cô nhủ thầm và để mặc tay mình trong tay trai đẹp, rời khỏi bãi xe.

Hai người ghé vào siêu thị gần tòa nhà lục giác. Trai đẹp lấy sữa tươi cùng ít nho nhập khẩu trực tiếp. Cô chọn một chai nhỏ dầu ô-liu tự nhiên và cương quyết thanh toán riêng lẻ.


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thử Miêu

Gà con
Tham gia
5/12/14
Bài viết
22
Gạo
0,0
Hay quá! Bạn viết tốt thật đấy, hâm mộ ghê! >< Bị bấn troai đẹp rồi.
 
Bên trên