Vĩ thanh
Nếu như đây đã là ý trời, ta cũng đành chịu thôi.
Đường lên đồi Kim Thảo khá quanh co, nhiều mảnh đá nhọn lởm chởm mọc xen lẫn với những khóm hoa anh túc biêng biếc tím, thỉnh thoảng còn gặp những thân cây khổng lồ đổ ngang. Ta vừa ôm hai bó cúc trắng vừa thầm cảm thán, đoạn đường nào trong đời ta quả thực cũng gian nan thế này.
Leo đến đỉnh đồi, khung cảnh lại đẹp lên rất nhiều. Một cánh đồng cỏ xanh mướt hiện ra trước mắt, nhìn mà khoan khái trong lòng. Nhiều người thắc mắc tại sao ngọn đồi này lại có tên là Kim Thảo, là do trước đây có một thi sĩ đã khám phá ra nó, nhìn thấy ánh nắng mặt trời nhàn nhạt buông xuống thảm cỏ trông giống dát vàng, nên đã nổi hứng đặt ra cái tên này.
Tâm hồn ta không được lãng mạn như thế, chỉ quét mắt một cái, trông thấy hai ngôi mộ đang nằm cạnh nhau. Ta bước đến, đặt lên mỗi ngôi mộ một bó cúc trắng rồi thở dài:
- Cuối cùng thì nàng cũng được ở bên hắn.
Nấm mộ im lìm không thể trả lời ta, nên ta quỳ xuống khẽ thổi sạch bụi bám trên một bia đá. Chỉ có mấy hàng chữ đơn giản: Phần mộ Lý Diệp Dao, sinh năm Canh Tý, mất năm Kỷ Mão, hưởng dương bốn mươi tuổi.
Nước mắt tưởng đã cạn từ lâu, thế mà lại không tự chủ được chảy ra.
- Khi hắn chết, ta cứ tưởng mình đã có cơ hội. Ta đợi nàng mười ba năm tròn, cuối cùng vẫn không bằng mười hai năm nàng quen biết hắn.
Giờ cả Đổng Vũ giáo đã giao hết cho ta, người đời chỉ cần nghe hai chữ Nhan Mục là đã sợ kinh hồn bạt vía. Nhưng ta không cần, hết thảy đều không cần, chỉ cần nàng! Tâm nguyện nhỏ nhoi như thế lại khó thành hiện thực vậy sao?
Linh hồn ta bỗng chốc phiêu bạt về mùa đông năm nào đó…
Trời lạnh, rất rất lạnh. Ta ngồi thu lu trong góc nhà, chứng kiến đại dịch lần lượt cướp đi từng người thân của ta. Cha, mẹ, anh, chị, cả đứa em trai còn chưa đầy tháng… Ngôi làng trù phú là thế bỗng chốc bị một màu đen chết chóc bao phủ.
Ta là người duy nhất sống sót. Trớ trêu thay.
Không thể ở chỗ cũ được nữa, ta đành phải tha hương. Nhưng một đứa trẻ mới chín tuổi thì biết làm cái quái gì để sống chứ? Ta đi lang thang từ nơi này sang nơi khác xin ăn, bị người ta khinh thường phỉ nhổ, thực sự là khổ còn chẳng bằng một con chó.
Nhiều lúc ta oán hận ông trời, sao khi đó không giết ta luôn đi.
Thế rồi vào buổi sáng đẹp trời hôm ấy, giữa lúc đang hì hục bới rác, ta gặp được nàng.
Nàng chỉ là một con nhóc chừng năm tuổi, xiêm y của nàng phơn phớt màu hoa anh đào, đôi hài của nàng đính những hạt cườm lấp lánh. Xem ra cũng là một tiểu thư đài các. Nàng nghiêng đầu hiếu kì nhìn ta, trông nghịch ngợm như một con bướm nhỏ:
- Anh đang làm cái gì vậy?
Ta lẳng lặng ngước mặt lên nhìn nàng. Ta đang bới rác, không thấy à mà còn hỏi. Nhưng rồi ta không cất lên thành lời, chỉ trầm ngâm cúi xuống tiếp tục bới bới.
Những tưởng bị lơ như vậy thì nàng sẽ hậm hực mà bỏ đi, nhưng không, trước ánh mắt kinh hoàng của ta, nàng vọc tay xuống đống rác, cũng bắt đầu bới bới. Y phục xinh đẹp của nàng nhanh chóng bị vấy bẩn, mùi hôi tanh bốc lên, nhưng mắt nàng vẫn sáng ngời, khoé miệng còn khẽ cong cong:
- Trông có vẻ vui nhỉ, cho em chơi với.
Ta ngẩn người, thấy sao nụ cười của nàng lại đáng yêu đến thế.
Chuyện xảy ra sau đó cứ giống như một giấc mơ. Cha nàng bỗng từ đâu xuất hiện, vừa quát vừa gầm lôi nàng ra, cũng tiện tay lôi luôn cả ta. Ta ngơ ngơ ngác ngác, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì ông đã đem ta về nhà để nuôi rồi.
Về sau, ta biết tên nàng là Dao Dao, còn cha nàng là giáo chủ của Đổng Vũ giáo. Giáo chủ giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ nàng, ta không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Chúng ta đi đâu cũng có nhau, cùng ăn cơm, cùng đánh cờ, cùng bắn chim… Nàng đích thực là một con nhóc phá phách, lúc nào cũng nhảy loi choi như con ngựa, nhiều khi khiến giáo chủ phát điên lên được. Ngay cả ta cũng vài lần trở thành chuột bạch cho mấy trò đùa của nàng.
- Anh cười lên cho em xem nào! - Nàng kích động nhảy quanh người ta, vui vẻ nói.
Ta cứng ngắc nhếch môi, liền bị nàng quát:
- Không phải như thế! Cười kiểu “phong tình vạn chủng” cơ! Thế này này!
Ta cứng ngắc làm theo, nàng lại quát:
- Sai rồi sai rồi! Anh đúng là chẳng có tiền đồ gì sất! Cười kiểu “khinh niên thất tiếu đi”!
- …
- Thôi thôi, kiểu “tựa tiếu phi tiếu” đi!
Về sau giáo chủ và cả nàng có truyền dạy cho ta rất nhiều thứ, từ bắn cung, đấu kiếm đến dùng độc, nhưng ba kiểu cười “phong tình vạn chủng”, “khinh niên thất tiếu” và “tựa tiếu phi tiếu” mà hôm ấy nàng dạy ta lại là bài học đáng nhớ nhất trong đời ta.
Thời gian trôi qua lặng lẽ và vô tình như làn gió. Nàng bỗng chốc trở thành giáo chủ, ta trở thành tử sĩ thân tín bên người nàng. Khoảng cách vốn đã xa nay lại càng xa hơn nữa.
Nàng đã bắt đầu hết cười với ta. Tuy rằng nàng vẫn là nàng vô tư và phóng khoáng ngày nào, nhưng nhìn cái cách nàng nhướng mắt, nàng nhếch mép, nàng thờ ơ, nàng gọi ta là “ngươi”, ta biết, ta đã mất nàng rồi.
Dao Dao à… Vậy mà có một kẻ tên Khải Ca lại thay ta bước vào trái tim nàng. Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc nào cũng sáng bừng, nàng chưa bao giờ nhìn ta như thế. Nàng luôn miệng gọi tên hắn, “Khải Ca, Khải Ca”, tên ta, nàng còn chưa gọi lấy một lần.
Ta biết ta không sánh được với hắn. Hắn là con chim đại bàng, ta suốt đời chỉ có thể làm con dơi trốn trong bóng tối mà thôi.
Lúc ta phát hiện ra hắn là Bát hoàng tử mà mình phải hạ độc, nàng không biết ta đã sung sướng thế nào đâu. Thế nên khi báo cho nàng biết, ta đã ngập ngừng. Chỉ cần kiên trì nói ra thì chắc chắn hắn sẽ được cứu, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của nàng, cuối cùng ta vẫn không nói.
Chắc mẩm rằng nàng sẽ chẳng đời nào thèm ngó tới thứ nam nhân vô dụng như hắn, ta phấn khởi biết bao. Nhưng… rốt cuộc sau năm năm, mười hai năm, rồi hai mươi lăm năm, trái tim nàng vẫn cứ thuộc về hắn. Ta dù xuất phát sớm bao nhiêu thì vẫn cứ là kẻ đến sau.
Nếu như đây đã là ý trời, ta cũng đành chịu thôi.
Dao Dao à, giờ ta ngồi đây lảm nhảm với nàng thế này, nàng có nghe thấy không? Nếu có thì cứ mắng chửi ta đi, ta cũng biết ta là kẻ tiểu nhân khốn nạn, tội ác tày trời.
Chỉ xin nàng kiếp sau hãy cho ta được gặp lại nàng, được yêu nàng, một cách quang minh chính đại nhất.
Ồ, nàng xem, có đàn chim én đang bay kìa. Hình như xuân sắp về rồi, lần tới ta mang cho nàng một cành đào nhé…