CHƯƠNG 16: Trò chuyện ẩm thực
Tôi là một kiểu con gái điển hình thường hay xuất hiện trên các đoạn clip châm biếm đầy rẫy trên mạng.
Tôi nói với anh:
- Em muốn ăn đồ Hàn Quốc nhưng đồ Hàn Quốc thực chất nhìn ngon mắt nhưng hương vị thì nhạt nhẽo.
Anh chẳng nói gì thêm.
Tôi lại nói:
- Chúng ta nên đi ăn lẩu Thái chua cay.
Anh từ từ định hướng rồi tăng tốc dần.
Nhưng rút cuộc tôi lại chê bai:
- Em không thích món đó, trông chúng như một nồi cám chua loét nổi đầy váng mỡ.
Anh tiếp tục đưa tôi lòng vòng trên những con phố.
Ngồi đằng sau anh tôi nói:
- Theo lịch âm, đầu tháng thì chẳng ăn được thịt chó, thịt mèo.
- Anh cũng chẳng muốn ăn những món đó. - Anh tiếp lời.
- Bác sỹ ở bệnh viện thú y em làm, anh ta ăn chay trường.
- Em muốn đi ăn đồ chay? - Anh hỏi.
- Không, em chẳng muốn, em cần thịt.
Anh không đưa ra bình luận gì thêm.
Như nghĩ ra điều gì đó, anh đành rẽ sang hướng đi khác.
Khi anh vừa dừng xe ở một quán phở Việt Nam bình dân mà thường ngày chúng tôi vẫn hay ăn, tôi liền lẩm bẩm:
- “Phở” không phải là “mỳ”, ở Việt Nam, “phở”, “bún”, “mỳ”, “miến”, “bánh đa” mỗi thứ lại một khác nhau, chứ không thể như người phương Tây gọi hết là “mỳ” được. Em không muốn ăn phở, em muốn ăn bánh đa cua.
Michal không hiểu câu nói tối nghĩa của tôi là gì, tại sao tôi không muốn ăn mỳ mà lại muốn ăn một món mỳ khác, anh lắc đầu ngán ngẩm. Rào cản ngôn ngữ luôn tồn tại giữa chúng tôi, cho dù tôi có cố gắng học tiếng Anh đến đâu và anh có cố gắng lắng nghe tôi đến đâu.
Thế là anh chẳng thèm lắng nghe tôi nữa.
Anh không giống như những chàng người yêu ngọt ngào ngoan ngoãn hay xuất hiện trên các đoạn clip tràn lan trên mạng kia.
Anh là một người đàn ông trưởng thành, độc đoán và lõi đời. Anh lập tức phóng xe đưa tôi đến một cửa hiệu thuốc. Chúng tôi mua hai viên thuốc tránh thai khẩn cấp và một que thử thai.
Người bán hàng không dặn dò gì nhiều, chỉ ném vào chúng tôi một thứ ánh mắt khó tả.
Tôi mang tiếng là người từng được đào tạo trong trường y nhưng hoàn toàn non nớt kinh nghiệm trong những tình huống này. Với vốn kiến thức đầy lỗ hổng và thói quen lệ thuộc vào Michal, tôi chỉ biết lẳng lặng lắng nghe những điều anh chỉ bảo.
Anh bảo tôi đọc hướng dẫn sử dụng thuốc tránh thai cho anh nghe, giống như trước đây khi anh đọc cho tôi nghe hướng dẫn sử dụng bao cao su vậy, anh nói ra những từ đó chẳng hề ngượng ngùng, không một chút ngập ngừng, thứ tiếng của Nữ hoàng thật là kỳ diệu và duyên dáng.
Anh hỏi tôi:
- Em đã bỏ không dùng thuốc định kỳ bao nhiêu ngày rồi?
Tôi nhớ đến những vỉ thuốc tránh thai định kỳ mà anh đã dặn tôi uống. Trước đây, khi anh sống cùng tôi, anh đều nhắc nhở tôi, đưa những viên thuốc màu hồng xinh xắn đó vào lòng bàn tay tôi. Những ngày tháng đó như những ngày lễ Tình Nhân còn những viên thuốc thì giống như những viên kẹo ngọt vậy.
Tôi trả lời:
- Khoảng một vài ngày, khoảng hơn một tuần, kể từ ngày anh không sống cùng em.
- Không sống cùng em không có nghĩa là anh sẽ không ngủ cùng em.
Anh không nói với tôi về tình yêu, anh chỉ đang nói với tôi về tình dục và tình dục an toàn.
Hai viên thuốc anh vừa đặt vào lòng bàn tay tôi có vị rất đắng và vô dụng. Tôi nhổ chúng ra ngay lập tức:
- Chúng sẽ chẳng có tác dụng gì nếu mọi thứ đã quá muộn.
Anh im lặng, quay lưng vào bếp lục lọi và lạch cạch luộc cho tôi một quả trứng. Trứng là một nguyên liệu vô cùng dễ chế biến và cách chế biến cũng vô cùng đa dạng. Nhưng anh chỉ bỏ công tìm ra nó và chọn cách thả gọn nó nguyên vẹn vào nồi nước sôi.
Trong lúc tôi thưởng thức bữa tối không thể phàn nàn của mình, anh tranh thủ chạy đi mua thêm cho tôi vài ba que thử nữa.
Tôi nhìn cái trứng hồi lâu, cái trứng đã bị luộc chín, cái trứng vốn dĩ ban đầu đã không thể nở ra cuối cùng cũng đã bị luộc đến chết.
Chương 15
Chương 17
Quay lại mục lục tại đây.
Chỉnh sửa lần cuối: