Truyện ngắn Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
8139649.jpg


Tên truyện: Dù chỉ một lần
Tên tác giả: h.y
Trình trạng truyện: hoàn
Giới hạn độ tuổi đọc: không có
Cảnh báo về nội dung: không có
Giới thiệu truyện: "...Mãi mãi về sau, ở trên sân khấu ấy vẫn lưu truyền câu chuyện về một người con gái - một người đã cùng ước mơ của mình bừng sáng trong khán phòng vào đêm hôm ấy, một đêm đầy tuyết và mưa..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Chương 1:

Hồ Điệp là một người con gái có quyết tâm mạnh mẽ. Không chỉ có vậy, tài năng của cô là điều mà không ai có thể phủ nhận. Cô sinh ra trong một gia đình bình dân nhưng điều đó không hề làm giảm đi khí chất tỏa ra từ con người cô, ngược lại, nó còn càng khiến cô tỏa sáng. Trong gia đình cô không hề có ai làm về nghệ thuật nhưng từ khi sinh ra, Hồ Điệp đã thể hiện một tình yêu mãnh liệt với âm nhạc. Cô yêu ca hát. Dường như cô sinh ra chỉ để ca hát, khi cô hát, mọi người dường như cảm nhận được tiếng lòng của cô gửi gắm qua từng bài hát. Từng lời hát đều là nỗi lòng của cô, nỗi lòng của một tâm hồn tự do luôn cảm thấy mình bị gò bó trong một chiếc lồng chật hẹp. Có những khi, trong phòng tập hát, cô vừa hát mà nước mắt đã không ngừng rơi từ lúc nào. Tuy nhiên, bất hạnh chính là niềm đam mê, lẽ sống của cô lại không được gia đình cô ủng hộ.

Năm cô 17 tuổi, cô muốn học đàn. Cô tự giành dụm tiết kiệm tiền để đi học đàn, cô muốn chính mình tạo ra những nốt nhạc có thể hàn gắn những tâm hồn đang bị tổn thương trên thế giới này. Hay có lẽ, cô đang muốn chính những nốt nhạc này hàn gắn tâm hồn mình. Những ngày tháng học đàn của cô cũng rất vất vả. Vừa phải cố gắng học những kĩ năng chơi đàn, giành thời gian luyện tập, vừa phải cùng lúc cố gắng giữ cho điểm trên lớp thật cao để gia đình không có lí do ngăn cản cô. Không ít lần khó khăn khiến cô muốn từ bỏ. Những lẫn điểm trên lớp không được như kì vọng của gia đình, cô lại bị bố mẹ nhắc nhở. Những lần tập đàn khiến đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô dần hình thành những vết chai sần. Dù có vất vả đến đâu nhưng mỗi khi từng nốt nhạc vang lên, cô lại có thêm niềm tin, động lực để cố gắng. Niềm vui khi tâm trạng của mình được mọi người hiểu khiến cô quên hết mọi vất vả, mệt nhọc, hay nỗi đau ở mười đầu ngón tay. Cô tự nhủ là không sao đâu, khi nào chơi quen sẽ đỡ đau. Ngày tháng qua đi, từng nốt nhạc của cô, mỗi sợi dây đàn dần tạo thành những âm thanh ngày càng sắc bén, truyền cảm, khiến người nghe rung động.

Năm cô 18 tuổi, cô cảm thấy thật hạnh phúc khi cầm trong tay bộ hồ sơ thi vào nhạc viện. Cuối cùng, ước mơ của cô đã có khả năng trở thành hiện thực. Mọi nỗ lực của cô suốt thời gian qua cuối cùng cũng sẽ được công nhận. Cô cuối cùng cũng sẽ được mọi người công nhận. Nhưng khi cô cầm bộ hồ sơ về nhà, cả gia đình cô đều phản đối gay gắt. Không ai từng nghĩ cô thực sự muốn nghiêm túc đi theo con đường âm nhạc, nên đứng trước quyết định này của cô, mọi người đã kịch liệt phản đối. Mọi người đã chọn cho cô một ngôi trường mà họ muốn cô thi vào. Ngày thi của cả hai trường là trùng nhau. Một trong hai, cô chỉ có thể chọn một. Cả gia đình gây áp lực với cô, bố mẹ cô đều sử dụng hết mọi lí lẽ để thuyết phục cô từ nhẹ nhàng đến cứng rắn. Quyết định của cô chưa từng bị lung lay, nhưng thẳm sâu tâm hồn, cô thực sự cảm thấy thật vọng, cảm thấy bị tổn thương. Hóa ra bố mẹ không tôn trọng quyết định của cô đến vậy sao. Cô đã từng nghĩ rằng dù cho họ không muốn cô đi theo con đường nghệ thuật nhưng nếu cô chứng minh cho họ thấy cô thực sự nghiêm túc ra sao thì họ sẽ sẵn sàng tin tưởng và ủng hộ cô, không ngờ, cô đã nhầm. Bản chất bố mẹ cô chưa từng tin tưởng vào quyết định của cô, chưa từng thực sự hiểu cô. Dù cô hiểu rõ mình muốn gì, cần gì, muốn cuộc đời mình ra sao, nhưng đứng trước gia đình cô thực sự cảm thấy mình bất lực. Dần dần, cô cảm thấy thật sự mệt mỏi khi ngày nào mẹ cô cũng khuyên nhủ cô từ bỏ ước mơ của mình, bà thậm chí còn dùng vị trí là người mẹ để gây áp lực với cô, muốn cô không thi Nhạc viện nữa. Sức chịu đựng của một tâm hồn mỏng manh như cô là có hạn, cô thực sự đã không còn sức để chống đối nữa rồi….
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
<tiếp>

Hồ Điệp vốn là một đứa trẻ trọng tình cảm. Cô rất ít khi muốn cái gì cho riêng bản thân mình, nhưng kể cả khi có thực sự muốn cái gì đó cô cũng sẽ không vì bản thân mình muốn mà bằng mọi cách chống đối lại gia đình. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Đêm hôm đó, sau một lần to tiếng với bố mẹ về vấn đề này, cô biết trong cuộc tranh cãi này, mình đã thua rồi.

Nghe lời bố mẹ, thi vào ngôi trường mà họ mong muốn, Hồ Điệp cũng đạt điểm khá cao. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cô vốn là một đứa trẻ có tư chất thông minh. Nhưng cũng từ ngày đó, cô không hát nữa. Mọi quá khứ của cô liên quan đến nghệ thuật đều được dọn dẹp, cất riêng vào một chỗ. Mọi thứ liên quan đến ca hát bây giờ đối với cô không còn là hạnh phúc mà bỗng nhiên trở thành niềm đau, trở thành một vết thương lòng khó giải tỏa. Cô cảm thấy có lỗi với chính mình, có lỗi với ước mơ của mình, có lỗi với những người đã hi vọng một ngày cô có thể đứng trên sân khấu. Cô luôn tự trách mình đã hèn nhát mà từ bỏ mọi thứ. Từ bỏ ước mơ cũng đồng nghĩa với việc cô đã từ bỏ niềm vui của chính mình. Cô trở thành con người lặng lẽ, cô ít giao lưu với bạn bè mới, bạn bè cũ khi gặp lại nhau cũng không nói chuyện gì nhiều. Ai cũng cảm thấy cô thật tội nghiệp, không ai biết nói gì để có thể chạm đến tâm hồn cô. Cô đối với họ bây giờ đã trở nên quá xa lạ, một con người mà dường như không có linh hồn vậy.

Bốn năm đại học cũng cứ thế mà trôi qua, Hồ Điệp ngày càng trở nên lặng lẽ. Dường như cô đang tự giam mình trong cái thế giới của riêng cô. Không ai biết cô nghĩ gì, cảm thấy ra sao. Tâm lí của cô càng ngày càng trở nên trầm uất. Năm cô 22 tuổi, một lần tình cờ, cô đi qua Nhạc viện, ngôi trường mà cô từng ao ước thi vào. Như có một sự níu kéo vô hình, cô bất giác dừng lại, đứng trước ngôi trường từng là ước mơ của mình, cô bỗng mỉm cười. Cảm giác hạnh phúc được sống với hoài bão năm nào lại hiện về. Sau đó, cô lại tự cười chính mình. Nhiều năm như vậy, không đụng đến, cô cứ nghĩ mình đã có thể quên đi mọi chuyện, không ngờ, ước mơ ngày đó vẫn hiển hiện như mới ngày hôm qua, khi cô còn là cô gái 18 tuổi mới bước vào đời. Đang mải suy nghĩ miên man, bỗng cô cảm thấy có người đứng cạnh mình. Quay mặt lại, cô ngạc nhiên. Đó chẳng phải là người thầy đã từng dạy cô những buổi đầu chập chững cầm đàn đi học đấy sao. Lại nói đến người thầy này, đó là một người thầy mà cô ngàn vạn lần kính trọng. Ông là một điển hình về việc dành cả cuộc đời mình cống hiến cho nghệ thuật. Chính vì thế mà từ ngày đầu tiên học ông, dù ông đối với học sinh của mình vô cùng nghiêm khắc, nhưng cô vẫn luôn yêu kính và ngưỡng mộ ông. Ông từng nói, cô là một trong số những học trò mà ông thích nhất, không được nhìn thấy cô đứng trên sân khấu chính là niềm hối tiếc cả đời của ông. Năm đó, ông cũng đã gặp bố mẹ cô để nói chuyện nhưng những lời ông nói cũng không thể lay chuyện được quyết định của bố mẹ cô.

Gặp lại người thầy cũ, ông hỏi cô về cuộc sống những năm qua. Cô chỉ cười nói với ông cô vẫn ổn để ông không phải lo lằng. Nhưng hơn ai hết, nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, ông hiểu. Ông càng hiểu sâu sắc hơn nỗi đau của người đã đánh mất ước mơ của mình là như thế nào. Cuối cùng ông nói với cô:

- Hồ Điệp, có một học sinh như em là niềm tự hào cũng như là niềm ân hận nhất cuộc đời thầy. Tuy rằng thầy nghe bạn bè nói, bây giờ em không hát nữa nhưng thầy cũng sắp về hưu rồi, trong buổi chia tay trên trường sắp tới, em có thể vì tình nghĩa thầy trò mà lại một lần nữa để cho thầy được nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của em trên sân khấu được không?
Nhìn vẻ chờ đợi trên gương mặt người thầy, cô đau lòng mà nói:
- Em xin lỗi. Nếu thầy đã nghe mọi người nói thì chắc thầy cũng hiểu vì sao em lại làm như thế. Em thực sự là không thể đứng trên sân khấu được nữa rồi. Đã quá lâu rồi, thậm chí giờ em cũng đã quên mất cảm giác ngày xưa rồi.
Nghe vậy, người thầy nhìn cô mà càng cảm thấy đau lòng hơn, ông nói:

- Cảm giác có thể tìm lại. Giọng hát là trong con người em, khả năng đàn đã ăn sâu trở thành bản năng của em. Em không dùng đến nó nữa, không có nghĩa là nó sẽ mất đi. Nó chỉ tạm thời bị chôn giấu ở đâu đó, em chỉ cần tìm lại mà thôi. Em hãy nhớ khi em từ bỏ ước mơ của mình không có nghĩa là ước mơ của em cũng từ bỏ em. Hôm đó, thầy sẽ vẫn chờ sự xuất hiện của em, đến hay không đến là quyền của em. Nếu em thục sự không muốn đến, thầy sẽ không bắt ép em.
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Đến khi thầy đi rồi nhưng những lời nói của thầy vẫn văng vẳng bên tai cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó nghĩ. Trong nội tâm diễn ra một sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cô luôn nghĩ rằng kể từ ngày cô từ bỏ ước mơ của mình, nó đã trở thành một vết thương trong lòng cô, khiến cô sợ hãi, trốn tránh, không muốn đụng đến nỗi đau này nữa. Nhưng ở sâu thẳm trong lòng mình, có một khát khao muốn lại được cầm cây đàn, muốn được đứng trên sân khấu, muốn được báo đáp người thầy của mình, muốn một lần nữa được sống với đam mê của mình. Cô cứ đi mãi trên con đường trong nhạc viện, đến lúc ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn cô. Đó chính là Phong, đàn anh hơn cô 2 tuổi nhưng từng học chung thầy với cô, cũng là người khiến cô rung động, trở thành một động lực để tiếp thêm sức mạnh cho cô khi cô muốn bỏ cuộc, cô còn nhớ ánh mắt thất vọng của cậu khi biết cô từ bỏ ước mơ của mình. Từ đó họ không liên lạc với nhau nữa, nhưng giờ đây, cậu đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, vẫn cái dáng vẻ ung dung tự tại, khoáng đạt như xưa. Chỉ có điều giờ nhìn cậu trưởng thành và tự tin hơn. Cậu đứng ở đó nhìn cô, từng cơn gió nhẹ làm mái tóc cô bay bay trong gió.
- Sao em lại đến đây?
Cậu tiến về phía cô, nụ cười vẫn như xưa, giọng nói nhẹ nhàng khiến tâm cô tĩnh lại:
- Em chỉ là tiện đường đi qua thôi.
- Em đã gặp thầy chưa?
- Rồi ạ
- Em nhận lời thầy chứ?
- Anh đã biết rồi sao?
Anh chỉ nhìn cô cười thay câu trả lời rồi nói:
- Cách đây vài hôm, thầy có gặp anh, hỏi cách liên lạc với em. Đáng tiếc anh cũng không có cách liên lạc với em, lần cuối gọi điện cho em thì em đã đổi số rồi.
Khi nói đến đây, trong đáy mắt anh hiện lên một sự mất mát. Nhận ra sự mất mát trong ánh mắt anh, trong lòng cô chợt nhói đau, thứ tình cảm man mác thưở ban đầu luôn là thứ tình cảm đẹp nhất, để lại nhiều kỉ niệm cũng như sự nuối tiếc lớn nhất.
- Em xin lỗi.
- Không sao, đúng là anh luôn chờ đợi một câu nói của em nhưng mà đó không phải là câu xin lỗi. Anh biết em muốn lựa chọn từ bỏ, bỏ lại những năm tháng đam mê để bắt đầu con đường mới mà em đã chọn. Nhưng sai lầm của em phải chăng là do em đã suy nghĩ quá cực đoan rồi? Em từ bỏ đam mê của mình không có nghĩa là em phải đoạn tuyệt hẳn với nó. Dù gì thì nó vẫn là một phần con người em. Em từ bỏ đam mê của mình cũng không có nghĩa là em phải từ bỏ cả những người yêu thương em xuất hiện trong đoạn quá khứ đấy của em. Sao em không nghĩ đến em làm vậy sẽ khiến cho mọi người rất đau lòng, sẽ khiến cho.........anh rất đau lòng?
Nghe đến đây, cô chỉ nhìn anh cười, thấy cô không nói gì anh lại nói tiếp:
- Hồ Điệp, anh thực sự hi vọng hôm đó em sẽ đến. Anh còn càng hi vọng hơn em có thể cho đoạn tình cảm của chúng ta một kết thúc có hậu, cho anh một cơ hội.
- Phong, vào cái lúc em nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của anh, em đã rất buồn. Lúc đó, em đã hi vọng anh sẽ an ủi em, cho em một lối thoát biết bao, nhưng anh lại không hiểu cho em. Đến cả anh cũng muốn dồn ép em, điều đó thật sự làm em rất đau lòng. Giờ gặp lại nhau, nhìn thấy anh vẫn không thay đổi, em cũng rất đau lòng. Nhưng đáng tiếc, có thể tình cảm của em không thay đổi nhưng bản thân con người em đã thay đổi. Người anh yêu là em của ngày xưa, em của bây giờ đã khác rồi. Em không muốn để hiện thực phá hỏng những kí ức tốt đẹp trong quá khứ. Hãy để đoạn tình cảm của chúng ta luôn là một kỉ niệm đẹp của em, được không?
Hai người nhìn nhau, họ cứ đứng như vậy, mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình, cùng lúc đó, họ cũng đưa ra những quyết định riêng của mình....
 
Chỉnh sửa lần cuối:

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
....Ngày ấy rồi cũng sẽ đến. Hôm ấy, Phong đến từ rất sớm, không có lúc nào là anh không trông ngóng ra cửa khán phòng, hi vọng sẽ lại lần nữa được nhìn thấy bóng hình quen thuộc của người con gái anh yêu. Khi ánh đèn sân khấu rực sáng, người ta nhìn thấy một người con gái trong bộ váy trắng thuần khiết, trên đầu cô là chiếc cài đầu hình hoa hồng trắng nhỏ nổi bật giữa mái tóc đen nhánh. Trông cô như một nàng công chúa thanh cao bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đứng trên sân khấu cô chỉ nhẹ nhàng nói:
- Thầy, đã 4 năm rồi em không dám chạm tay vào cây đàn, đã 4 năm rồi em cũng không dám hát nữa, lại càng không dám gặp lại thầy. Khi em quyết định từ bỏ ước mơ của mình cũng là lúc em không dám quay trở lại nơi này nữa. Nhưng sau lần tình cờ gặp được thầy hôm đó, sau khi nghe thầy nói, em đã hiểu được rồi, em đã hiểu mình cần phải làm gì. Hôm nay, em lại đứng trên sân khấu này, một lần nữa muốn dành tặng thầy và một người đặc biệt với em bài hát này. Em chỉ muốn cảm ơn thầy, cảm ơn người đó vì tất cả...vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em biểu diễn...
Khi cô nói xong, người ta bắt đầu nghe thấy tiếng đàn réo rắt, tiếng hát trong trẻo vang lên:
"...Tôi đã từng nghĩ chỉ cần cố gắng là đủ
Cũng đã từng quyết tâm từ bỏ tất cả vì ước mơ
Cứ nghĩ rằng thế là đủ
Hôm nay tôi không còn sợ hãi nữa
Tôi đứng ở đây với tình yêu
Quyết tâm vì con đường tôi muốn đi
Không ai có thể ngăn cản tôi được nữa

Anh đã từng nói với tôi rằng anh sẽ ở bên tôi mãi
Cứ nghĩ rằng tình cảm cứ như thế mà kéo dài đến thiên trường địa cửu
Đáng tiếc đến ngã tư đường chúng tôi lại lạc mất nhau
Bỏ lỡ nhau, vô tình buông tay
Là lỗi của ai đây, biết trách ai đây?
Giờ gặp lại nhau
Liệu tình cảm của chúng tôi có thể quay lại được như lúc đầu

Tôi nguyện như ngọn lửa bùng cháy
Rồi hóa thành cánh bướm tan vào không gian
Để tâm hồn tôi hòa nhập vào âm nhạc
Để thể xác tôi tự do tự tại
Bay đến muôn nơi, hòa cùng ngọn gió..."

Bài hát đến cao trào, người xem dường như cảm thấy ánh hào quang chói lòa phát ra từ người con gái ấy. Ánh mắt của Phong không thể dời khỏi cô, nếu ai khéo léo có thể nhìn thấy, từ khóe mắt anh, một giọt nước mắt hiếm hoi từ từ lăn xuống. Ngồi ở trên, ánh mắt người thầy ngược lại tràn ngập vẻ tự hào. Cả đời này, ông chưa từng nhìn lầm người, đối với cô học trò này, lại càng không chọn nhầm người. Toàn bộ kinh nghiệm, niềm say mê với âm nhạc ông đều đặt hết nơi cô, hôm nay, cô đã không làm ông thất vọng.
Bỗng nhiên, cả khán phòng nín lặng. Tất cả âm nhạc đều dừng lại. Dây đàn bị đứt đúng ở nốt nhạc cuối cùng. Bài hát tưởng chừng đã có thể hoàn hảo. Một giọt máu từ ngón tay cô chảy xuống, có lẽ là do bị dây đàn đứt cứa vào, chảy dọc theo dây đàn. Ngược lại với vẻ bàng hoàng trong ánh mắt của mọi người, người ta lại nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc, bình thản trên gương mặt người con gái trên sân khấu trong ánh sáng chói lòa như đến từ thiên đường.
Về sau có người nói vào cái khoảnh khắc đó đã nhìn thấy một cánh bướm trắng bay đến đậu trên cây đàn của cô gái...Thật hư thế nào không ai biết. Chỉ biết rằng rất lâu sau đó, mọi người vẫn còn nghe văng vẳng câu nói cuối cùng của cô gái " Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em đứng trên sân khấu..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Blueberry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/3/14
Bài viết
577
Gạo
100,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Ôi! Choáng! Nhiều màu mực quá! Nhưng truyện hay.
 
  • Like
Reactions: h.y

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Bạn ơi, những trích dẫn "..." không thuộc tác quyền của bạn thì bạn nên chú thích phía dưới về tác phẩm, tác giả nữa nhé. (Mình chỉ góp ý, chứ không mang hàm ý gì đâu.)
Vẫn đang theo dõi!
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Bạn ơi, những trích dẫn "..." không thuộc tác quyền của bạn thì bạn nên chú thích phía dưới về tác phẩm, tác giả nữa nhé. (Mình chỉ góp ý, chứ không mang hàm ý gì đâu.)
Vẫn đang theo dõi!
Bạn ơi, cái đoạn "..." mình dùng dấu thế là vì trong truyện nó là bài hát thôi, chứ nó thuộc tác quyền của mình, cùng là mình viết bạn nhé. Thân :D
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Re: Dù chỉ là một lần - [Full] - H.y
Vài lời cuối cùng với câu chuyện này...Bản thân mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều về cách kết thúc câu chuyện này. Lần đầu tiên đặt bút viết truyện này vốn định để đây là một câu chuyện thuần túy về ước mơ cũng như sự bất hạnh khi phải từ bỏ ước mơ của mình, rồi sau đó là tạo tình huống một lần cháy sáng trên sân khấu rồi vụt tắt. Nhưng đến khi chỉnh lí lại câu chuyện thì thấy như thế nào vẫn không cảm thấy hợp lí cho lắm. Cảm thấy nếu như thế thì câu chuyện có đơn điệu quá không? Cuối cùng là quyết định xuất hiện một nhân vật tên Phong, tên Phong là vì tác giả đặc biệt thích cái tên này. Sau đó đọc lại thì cảm thấy có chút tình cảm tuổi học trò vào có lẽ đã làm câu chuyện thú vị hơn. Nhưng khi đã có nhân vật nam chính xuất hiện, thì thực sự là lại có một chút băn khoăn...Là một tín đồ của tình yêu hoàn mĩ, toàn vẹn, làm thế nào cũng vẫn là muốn để cho nhân vật nữ chính và nam chính được gương vỡ lại lành. Nhưng mà như thế lại phá vỡ mất ý tưởng ban đầu muốn đan xen chút yếu tố liêu trai, siêu nhiên vào phần kết của câu chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại, viết thế nào cũng thấy không ổn, trung thành với cái kết ban đầu thì lại cảm thấy đang đi ngược lại triết lí về tình yêu của mình, mà ủng hộ tình yêu thì lại là từ bỏ ý tưởng ban đầu. Làm thế nào cũng thành dang dở nên cuối cùng, vẫn là quyết định để có phần lửng lơ như thế. Để người đọc muốn tưởng tưởng như thế nào cũng được. Nữ chính sẽ như một ngọn lửa vụt cháy rồi vụt tắt, hay là tỏa sáng, sau đó hạnh phúc với tình yêu và ước mơ của mình, đấy là quyết định của người đọc.
Kết thúc vài dòng lảm nhảm cuối tác phẩm của tác giả. Thân ái! :D
 
Bên trên