Chương 2: Kí ức về anh.
Cốc cốc
Dạ Lăng nhìn đồng hồ mỉm cười, ba mươi phút, anh quả nhiên luôn giữ đúng lời hứa. Cô bước ra mở cửa, trước mắt cô là bóng dáng của người đàn ông vừa quen thuộc lại có chút xa lạ kia.
Anh cao hơn cô một cái đầu, người mặc một chiếc áo sơ mi lịch sự, cà vạt nơi cổ đã nới lỏng tuy nhiên không có phần nhếch nhác, tùy tiện. Gương mặt anh tuấn ánh nên nét dịu dàng, hòa nhã, anh mỉm cười với cô. Năm năm trước, khi cô rời xa nơi này, người kia vẫn là một chàng thư sinh bồng bột, nghịch ngợm, thế nhưng giờ, trên người anh nồng đậm hơi thở của một người đàn ông, của sự chững chạc trưởng thành. Cô nhìn anh, vẫn là đôi mắt màu cà phê kia, vẫn là ánh mắt năm ấy, cô đã từng có lúc rất nhớ nó, nhớ đến nỗi cô muốn từ bỏ tất cả, thế nhưng lòng tự tôn của Dạ Lăng không cho phép. Trong tận đáy lòng này, cô chỉ có thể xin lỗi anh, xin lỗi anh thật nhiều…
“Hai cái hamburger không cà chua không tương ớt, kem sữa tươi mua ở siêu thị SSS." - Hạ Trạch Phong đưa chiếc túi lên.
"..."
"Anh biết anh đẹp trai khiến em mê mẩn, nhớ nhung nhưng mà không cho anh vào nhà cất kem, nó sẽ chảy!”- Anh cười nhẹ nói với cô
Cô nghiêng người để anh vào nhà. Trong lòng có một chút rối loạn, có một chút tâm tư không tên xuất hiện. Chỉ có anh… chỉ có anh mới biết cô thích gì, bao nhiêu năm qua cô xa anh, chưa từng bao giờ cô chủ động nói chuyện, cũng chưa từng bao giờ trả lời thư điện tử của anh quá mười dòng. Thế nhưng, người đàn ông ấy vẫn luôn bên cô, luôn quan tâm cô như vậy. Một dòng mật ngọt chảy qua tim cô. Năm năm, không quá dài, không quá ngắn, nó chỉ đủ để cô hiểu rõ tình yêu của người đàn ông này đối với cô.
“Ngơ ngẩn gì vậy? Có phải gặp lại, thấy anh quá tuyệt vời nên mới như vậy?”
“Anh mơ cũng đẹp quá nhỉ?”
Anh không nói gì, chỉ bày hai chiếc hamburger lên bàn cho cô, hộp kem anh đã cất từ bao giờ. Cô ngồi xuống, cầm chiếc bánh, cắn một miếng nhỏ, ngon quá. Những kỉ niệm xưa nơi mảnh đất quê hương này bất chợt sống dậy khuấy động tâm hồn Dạ Lăng…
Giữa buổi trưa nắng gắt, bên một vườn cây được cắt tỉa vô cùng công phu, một thiếu nữ đứng đó, cô đang nhìn chăm chú vào một hòn đá dưới chân. Không ai biết cô đang nghĩ gì, có khi, đến chính cô cũng không biết mục đích nhìn hòn đá này là gì.
Cô gái thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu trắng ngà, khuôn mặt xinh đẹp, thánh thiện như một thiên sứ, mái tóc dài xõa đến tận lưng, vô cùng thùy mị, nhẹ nhàng. Nhìn qua, cô rất hiền lành, thục nữ, đúng chuẩn của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng, chẳng ai có thể thấy những chiếc khuyên tai kim loại xỏ xuyên trên cái tai bé nhỏ giấu phía dưới mái tóc dài kia, cùng không để ý bàn tay nắm chặt che những chiếc móng tay được chăm sóc cẩn thận của cô được sơn một màu đen bóng nổi bật, mắt đeo một cặp kính áp tròng màu xanh nước biển sâu hút khiến cho cô càng thêm động lòng người.
Một chàng trai bước gần lại cô, ánh mắt dừng trên người con gái ấy. Anh nhíu mày, đôi mắt của một chàng thanh niên mười chín tuổi có phần tinh tường, anh nhìn rõ khuôn mặt cô. Lúc đầu, đôi mày anh nhíu lại, nhưng sau đó liền nhanh chóng dãn ra, đến cuối cùng lại bật cười.
Dạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kì quái phóng tới khiến người con trai ngừng cười, anh lại nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, không gian chìm trong im lặng vô tận.
“Anh nhìn cái gì?”- Dạ Lăng cáu kỉnh lên tiếng.
“Em là thiên kim nhà nào?”- Anh hỏi ngược lại cô.
“Bố mẹ tôi là ai có liên quan tới anh sao?”- Dạ Lăng cũng không trả lời, cô định xoay người bước đi.
“Đanh đá như vậy chẳng lẽ lại là đại tiểu thư họ Dạ sao?”
“…”
Dạ Lăng cũng không trả lời, chẳng thèm để ý đến anh, từ lâu, cô đã chẳng mấy khi quan tâm đến những lời đồn, những lời đàm tiếu bên ngoài về cô- một đại tiểu thư đanh đá, kiêu ngạo.
“Chẳng lẽ lại thế thật? Ô, ông già mà biết ông đã cho tôi một đại công chúa khó ưa thế này, ông ta hẳn sẽ tức chết. Haha.”- Anh chàng đi theo cô, vừa đi vừa nói.
“…”- Dạ Lăng tiếp tục đi mà không trả lời.
“Này, vì sao em không có phản ứng gì vậy?”- Anh rảo bước nhanh hơn để đuổi kịp Dạ Lăng, cô đi cũng quá nhanh rồi.
“Không có hứng”- Dạ Lăng liếc mắt bỏ lại ba chữ khiến chàng trai đứng hình trong giây lát. Cô gái ấy, quả thực rất khó chịu.
“Em không muốn biết tôi là con nhà ai mà lại đẹp trai như thế này sao?”
Dạ Lăng đảo mắt nhìn cười con trai bên cạnh, anh cao hơn cô khoảng mười phân, thân hình hơi gầy dáng vẻ thư sinh, gương mặt lại đặc biết tuấn tú nổi bật, đôi mắt anh đặc biệt là màu cà phê, cô thích màu mắt này, đôi mắt ấy như một ly cà phê, đắng thế nhưng nhấm nháp kĩ mới thấy nó ngon, cô luôn nhìn người qua đôi mắt của người ấy. Trong suy nghĩ của Dạ Lăng, đàn ông mắt màu cà phê luôn khiến người ta cảm giác an toàn cùng nhận thấy được sự dịu dàng, chàng trai này cũng không ngoại lệ, đôi mắt anh hấp dẫn cô, như hút cô vào sâu bên trong, Dạ Lăng thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu qua đôi mắt đẹp phía đối diện. Thế nhưng, Dạ Lăng là ai chứ, điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, cô hừ mũi.
“Về soi gương đi!”- Cô nói rồi bước thật nhanh về phía trước.
“Hạ Trạch Phong, tôi là Hạ Trạch Phong, con thứ hai Hạ gia. Nhớ kĩ tên tôi!”- Giọng nói anh vọng về phía Dạ Lăng.
Dạ Lăng bước nhanh hơn, bỏ Hạ Trạch Phong một quãng xa, vừa đi, cô vừa nhẩm trong miệng “Hạ Trạch Phong... Hạ Trạch Phong...” khi nói, cô đã không để ý, bản thân đã bất giác mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào vô cùng.