Chương 2. Gỡ bỏ mặt nạ.
Đã lâu rồi tôi không có giấc ngủ nào dài và thoải mái như vậy. Trước đây, trong thời gian hỗ trợ anh phá án, tôi thường thức đêm để kiểm tra tài liệu cũng như tìm kiếm manh mối cùng anh. Giờ đã không còn như xưa, tôi không còn ở bên anh nữa, không cần thức đêm cùng anh, không cần mệt mỏi vì anh và cũng không cần đau khổ nhìn họ bên nhau. Thế giới không có Sơn Trí và Như Quyên lại có Trọng Thiên và Oánh Lộ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Điện Hàn Linh vốn không có người ở. Vì lãnh cung không còn nên tôi tạm thời ở đây, cũng vì tôi vừa rời khỏi lãnh cung nên không có tỳ nữ theo hầu, mà cũng đâu có ai muốn hầu hạ tôi, một Nhữ Dương Vương quận chúa mang tiếng xấu ngàn đời, khiến người đời căm ghét chứ. Phụ thân của Băng Nhạn là Nhữ Dương Vương Doãn Duật, thái tử của Tuyệt La Quốc trước đây. Ông hi sinh trong cuộc chiến với Tử La Quốc, được thần dân của Tuyệt La hết mực kính trọng. Tứ hoàng tử Doãn Duệ lúc bấy giờ lên ngôi, chính là Hoàng Đế bây giờ. Theo vai vế trong hoàng tộc, Băng Nhạn là ái nữ của Doãn Duật, đáng ra phải là biểu tỷ của Oánh Lộ, đáng ra phải có một cuộc sống nhung ấm lụa êm, người người mơ ước. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Doãn Duệ âm mưu giết Doãn Duật, hại cả gia đình Băng Nhạn tan nát, luôn muốn diệt cỏ tận gốc, nên làm gì có chuyện nàng có một cuộc sống bình yên.
Băng Nhạn không phải kẻ ngốc, nàng không đơn giản chỉ là một quận chúa kiêu kì phách lối, ngang bướng kiêu ngạo. Băng Nhạn mười sáu năm qua mà người đời thấy chỉ là vỏ bọc, chỉ là chiếc mặt nạ do chính nàng tạo ra để bảo vệ bản thân khỏi âm mưu của hoàng thúc mà thôi. Bảy tuổi đã biết ngụy trang, còn ngụy trang một cách hoàn hảo, không ai nhìn thấu. Nàng âm thầm nhẫn nhục, lẳng lặng xây dựng thế lực riêng. Thử hỏi, trong thiên hạ này, có mấy ai được như nàng?
Phải rồi, Bạch Linh có nói sẽ cùng tôi đến đại điện diện kiến Hoàng Đế. Nàng là thánh nhân trong mắt thần dân Tuyệt La, lời nói của nàng đương nhiên là có trọng lượng hơn tôi rồi. Nàng đã mở miệng, Doãn Duệ hắn còn có thể chối từ sao?
Tôi vốn không thích cầu kì phức tạp, nhưng hôm nay phải diện kiến hoàng thúc, cũng không thể quá tùy tiện. Cài trâm thì thật bình thường, bởi vậy, tôi tiện tay cài lên tóc một cọng lông phượng. Tóc tôi màu đen, cài lông phượng quả thực rất nổi bật, không quá rực rỡ chói chang nhưng cũng không quá giản dị đơn sơ, ngược lại, nó mang đến cảm giác tôn quý tự nhiên và không kém phần thanh cao, rất hợp với kiểu tóc của tôi hiện giờ. Tôi có trang điểm nhẹ, đuôi mắt vẽ cong lên một chút. Không tệ, đúng là sắc sảo hơn hẳn. Cuối cùng, tôi mặc xiêm y màu trắng có thêu hoa bỉ ngạn rực rỡ diễm lệ, ống tay có viền chỉ vàng cao quý. Ngắm mình trong gương, tôi khẽ mỉm cười. Từ giờ tôi là Băng Nhạn, Nhữ Dương Vương quận chúa của Tuyệt La Quốc.
Tôi mở cửa, bước ra khỏi phòng. Nắng mai ấm áp đậu lên tóc tôi, gió xuân mơn man trên gò má, mang đến cảm giác bình yên lạ lùng. Đã lâu rồi tôi không cảm thấy dễ chịu như bây giờ, tôi hít một hơi sâu, tự trấn an bản thân. Chỉ ít phút nữa thôi là tôi sẽ chính thức bước vào cuộc tranh giành quyền lực nơi hậu cung hiểm ác. Cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu, sẽ hao tổn bao nhiêu binh lực, kết quả ra sao, tôi không bận tâm, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Tôi đã xuống hoàng tuyền một lần, cái chết còn không sợ, còn dè chừng gì nữa? Lời đã hứa với Băng Nhạn, tôi nhất định sẽ thực hiện.
Ở cửa điện Hàn Linh, một nữ tử xiêm y trắng muốt đang đứng thưởng hoa. Vẫn là y phục thanh nhã thường ngày, mái tóc dài không trang sức không trâm cài, chỉ điểm tô bằng một đóa bạch liên thanh khiết còn đọng sương đêm, thanh tao không vướng bụi trần. Những ngón tay như ngọc nâng niu đóa hoa mẫu đơn. Nếu không phải Bạch Linh thì còn ai vào đây?
"Cô đến lâu chưa?" Tôi lên tiếng, vì ở đây không có ngoại nhân nên tôi không cần phải gọi nàng là sư phụ. Nghe câu hỏi của tôi, nàng vẫn tỏ vẻ bình thản, chậm rãi đáp lại: "Vừa mới đến.". Trả lời dứt khoát như vậy, hiển nhiên là đã biết tôi vừa mới xuất hiện. Nàng nhìn tôi từ đầu tới chân, sau đó gật đầu tán thưởng. "Không tồi chút nào. Qủa là đồ nhi của ta."
"Đa tạ" Lại chú ý đến bông hoa trong tay trái của nàng, tôi hỏi: "Cô thích mẫu đơn sao?".
Tựa hồ có chút kinh ngạc, lại có chút đau thương mất mát, nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó bàn tay siết lại, đóa mẫu đơn lộng lẫy kia nhanh chóng tan vào hư không, biến mất không chút dấu vết. Ánh mắt nàng u tối, ảm đạm thêm vài phần, môi mỏng hé mở, lạnh lùng trả lời: "Đó là loài hoa ta căm ghét nhất.".
Tôi lặng người, lại nghe thấy nàng nói, thanh âm đã trở lại như cũ: "Đi thôi. Ta muốn xem phản ứng của hoàng thúc ngươi cùng văn võ bá quan trong triều khi thấy ngươi xuất hiện."
Tôi không đáp lời, chỉ gật đầu. Nàng mỉm cười cùng tôi đến đại điện. Cả quãng đường tới Phù Vân cung, chúng tôi không nói với nhau câu nào. Tôi thắc mắc về thái độ và câu nói của nàng khi nãy. Một suy nghĩ vụt qua não tôi, nhưng tôi nhanh chóng phủ nhận, không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, bởi đó là vết thương trong tim nàng, linh tính mách bảo tôi rằng, vạn nhất không nên chạm vào.
***
Chúng tôi đến vừa đúng lúc.
Bạch Linh không phải phàm nhân, đương nhiên sẽ không ngồi giữa đám tục tử hỗn loạn như vậy. Nàng ngồi bên trái Thái Hậu, tuy chỉ vận bạch y, không trang sức không cầu kì, nhưng giữa đám phi tần kia, nàng không bị lu mờ, ngược lại, còn như Cửu thiên tiên tữ hạ phàm, thanh cao không ai sánh bằng. Thái Hậu mới trạc tứ tuần, nhưng dung nhan vẫn chưa phai mờ theo tháng năm, vẫn diễm lệ khó ai bì kịp. Ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt phúc hậu, người đứng đầu chốn thâm cung hiểm ác lại người khác cảm giác thân mật và hòa nhã như vậy, quả thực rất nực cười.
Người ngồi phía trên bên phải Oánh Lộ chính là mẫu hậu của nàng, Hoàng Hậu Tuyệt La, tục danh Đồ Diêu. Hoàng Hậu mặc một bộ áo bào gấm dát vàng, đầu đội phượng quan, cao quý bất phàm, ấn tượng hơn cả là đôi mắt phượng uy nghi sắc bén. Hoàng Đế ngồi bên trái Hoàng Hậu, mão tử kim, đai bạch ngọc, khoác áo long bào, vẻ mặt hòa nhã, phong lưu đào hoa. Thoạt nhìn thì có vẻ nhân từ độ lượng, nhưng tôi biết rõ một điều, vị Hoàng Đế cao cao tại thượng này so với nữ nhân còn hiểm độc hơn vài phần.
Oánh Lộ hôm nay vận xiêm y màu tím nhạt có thêu hoa sen, vừa thanh lệ vừa dịu dàng, vừa lanh lợi vừa đáng yêu. Ngũ quan không tinh xảo hoàn mĩ như mẫu thân mà thanh tú, xinh xắn, không có khí thế bức người như Hoàng Hậu, quan trọng nhất là nàng không được thừa hưởng đôi mắt phượng từ Đồ Diêu, ài, quả thực rất đáng tiếc.
Nãy giờ mải chú ý đến hoàng thất Tuyệt La, suýt chút là tôi quên ở đây còn có sự hiện diện của các vương hầu quý tộc các nước khác, tiêu biểu là thái tử Thiên Trì Quốc, người mà Băng Nhạn u u mê mê theo đuổi mặc dù bị chê bai coi thường, Trọng Thiên. Hắn vận kỳ bào màu đen, đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả, càng nhìn càng lạc lối. Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi dừng lại trên người hắn, hắn nhìn lại tôi, ánh mắt lạnh lẽo lại có chút khinh thường, tôi cũng chẳng thẹn thùng mà nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, nghe thì có vẻ tình tứ, thực chất lại là đối đầu. Tôi thắc mắc, hắn nhìn lâu như vậy, mắt hẳn không mỏi sao? May thay, sau đó hắn di chuyển tầm mắt đến Oánh Lộ, không đối đầu bằng ánh mắt với tôi nữa. Dù hắn là tiền kiếp của Sơn Trí, dù hai người có giống nhau đến mức nào, người mặc kỳ bào màu đen kia không phải Sơn Trí, người mà tôi yêu. Tuyệt đối không phải.
Nam nhân ngồi bên phải Trọng Thiên, tức ngồi đối diện với tôi, là bát vương gia Thiên Ân Quốc, Tạc Hoàn. Hắn có dung mạo giống hệt Trọng Thiên, nếu nói hai người đó là song sinh ắt hẳn ai cũng tin. Chỉ có điều, cùng mang khí chất cao quý bẩm sinh nhưng Trọng Thiên thì lạnh lùng tuyệt tình, còn Tạc Hoàn thì phong lưu đào hoa, lúc nào khóe môi cũng thấp thoáng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Tạc Hoàn vận y phục màu lam, cài trâm bạch ngọc. Rõ là màu lam thanh nhã ôn nhu, vậy mà vẫn không thể làm lu mờ vẻ phong lưu đa tình kia. Qủa là yêu nghiệt, người như hắn đúng là hại nước hại dân.
Tạc Hoàn nhìn tôi, ánh mắt như có ý cười, mang chút dò xét. Tôi khó chịu, bất giác cau mày, rồi hướng tầm mắt về phía Bạch Linh, lại thấy nàng đang nhìn Tạc Hoàn, ánh mắt không lạnh lẽo tuyệt tình như khi nhìn Trọng Thiên mà vô cùng ôn nhu, vô cùng hài lòng. Cùng một tướng mạo lại có sự khác biệt đến thế ư? Qủa là phân biệt đối xử mà.
Chờ khi tất cả đã đề tựu đông đủ, hoàng thúc mới dõng dạc nói, ngữ khí ôn hòa nhưng không mất đi khí chất đế vương: "Băng Nhạn tuy tính cách có phần ngôn cuồng tự đại, nhưng dù sao cũng là ái nữ của Nhữ Dương Vương Doãn Duật, là Nhữ Dương Vương quận chúa của Tuyệt La Quốc. Lần này nàng từ Tu La trở về, quả là chuyện tốt. Trẫm mở yến tiệc hôm nay là để chúc mừng quận chúa thoát nạn.".
Tôi mỉm cười giễu cợt. Ông ta đang chúc mừng, nhân tiện nhấn mạnh tính cách khó ưa của Nhữ Dương Vương quận chúa sao?
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi. Khinh thường có, căm ghét có, phẫn uất có, dè bỉu có, duy chỉ không có đồng cảm và thương hại mà thôi. Trọng Thiên cũng nhìn tôi, ánh mắt nồng đậm ý chán ghét. Còn Tạc Hoàn, vẫn là cái nhìn thấp thoáng ý cười và dò xét đó. Tôi không để tâm đến những ánh mắt kia, đơn giản vì họ không hiểu tôi, cũng như không hiểu Băng Nhạn.
Chín năm trước, ngay tại đại điện, Nhữ Dương Vương quận chúa Băng Nhạn đã quyết định sống dưới cái vỏ bọc nàng tạo ra để bảo vệ bản thân mình. Chín năm sau đó, cũng tại nơi này, tôi thay nàng gỡ bỏ mặt nạ, trở về con người thực của nàng.
"Đa tạ hoàng thúc đã quan tâm. Băng Nhạn có thể từ cửa tử trở về, là nhờ hồng phúc của hoàng thúc, của hoàng thất Tuyệt La."
Tựa hồ như người lạ mới gặp, ông ta nhìn tôi bằng đôi mắt cong cong thấp thoáng chút kinh ngạc, nhưng tia kinh ngạc ấy biến mất còn nhanh hơn khi nó xuất hiện.
"Bệ hạ, ta có chuyện khẩn cầu." Bạch Linh chậm rãi lên tiếng, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, ngữ khí lạnh nhạt xa cách nhưng cũng không đến nỗi khinh miệt coi thường. Nàng xưng "ta", hoàng thúc cũng không tỏ vẻ khó chịu, đủ thấy ông ta kính nể nàng nhường nào. Ông ta mỉm cười ôn hòa. "Tiên thượng cứ nói."
"Nhạn nhi thoát nạn, đó là điềm lành." Nàng mở miệng đáp lời, ánh mắt lạnh lùng, rõ là không vừa ý kẻ được xưng tụng là thiên tử kia. "Tuy trước đây nàng ương bướng kiêu kỳ, ngang ngược phách lối, tự cao tự đại, không coi ai ra gì, khiến bệ hạ sầu muộn, khiến người ngươi căm phẫn. Nhưng đó đã là chuyện trước kia. Tuổi trẻ non dại, có ai lại không phạm sai lầm? Hai năm qua nàng chịu cực khổ trong lãnh cung, lại vừa từ cửa tử trở về, ắt hẳn đã ngộ ra nhiều điều. Huống hồ, nàng còn là đồ nhi của ta, là cốt nhục của Nhữ Dương Vương Doãn Duật, là người của hoàng thất Tuyệt La. Nàng đã nhận ra sai lầm, chúng ta cũng nên cho nàng cơ hội sửa sai. Bệ hạ, ngài có thấy vậy không?"
Cả đại điện im phăng phắc, chỉ thấy Trọng Thiên khẽ nhíu mày. Phải rồi, Băng Nhạn đã làm tất cả vì hắn, đổi lại, nàng chỉ nhận được cái nhíu mày của hắn khi nghe tin nàng bị nhốt vào lãnh cung mà thôi. Tạc Hoàn thì lộ rõ vẻ hứng thú, môi không hé cười nhưng đôi mắt lại dập dềnh sóng nước.
"Tiên thượng nói rất có lý. Có điều..." Hoàng Hậu lạnh lùng đáp lời, đôi mắt phượng khẽ nheo nheo. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Không biết thực sự quận chúa đã thực sự đổi tính hay chưa. Lời của tiên thượng tuy là lời vàng lẽ ngọc, nhưng có đủ chứng minh quận chúa đã ngộ ra sai lầm không?"
Tôi vẫn mỉm cười như cũ, bình thản trả lời: "Hoàng Hậu nói rất đúng. Một lần mất tín, vạn lần mất tin. Trước đây Băng Nhạn làm nhiều chuyện không phải, khiến người người oán giận. Một lời làm sao sáng tỏ ngọn ngành. Để chứng tỏ Băng Nhạn đã thực sự hối lỗi, Băng Nhạn xin được đến La Trì, tìm hiểu tình hình nhân dân và tìm ra cách ngăn chặn dịch bệnh.". Tôi ngẩng cao đầu, như thể trước mặt tôi không phải vị Hoàng Đế được người người tôn kính, như thể trong mắt tôi không hề tồn tại thứ gọi là hoàng quyền, thiên uy. "Hoàng thúc, thỉnh cầu này của Băng Nhạn, người có thể chấp thuận không?"
La Trì chính là mảnh đất tận cùng của Tuyệt La, tiếp giáp với Thiên Trì nên mới có tên như vậy. Mấy tháng gần đây La Trì bị dịch bệnh hoành hành, thây chất đầy đường, khắp nơi đều là quạ, là diều hâu mổ xác, đều là tiếng kêu gào oán thán, người chết không toàn thây, kẻ sống bị dịch bệnh hoành hành, lòng người hoang mang, tình cảnh thảm sầu. Nơi đó chẳng khác nào địa ngục trần gian, chẳng ai đề cập, cũng chẳng ai bén mảng tới. Tôi, dù chỉ là một quận chúa nhỏ nhoi nhưng dù sao cũng là người hoàng thất, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa phú quý, có kẻ hầu người hạ, lại vừa thoát khỏi kiếp nạn, vậy mà lại đưa ra lời đề nghị lố bịch đó, thật chẳng khác nào 'thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối lại lao vào'. Mục đích của tôi kể ra rất đơn giản, là muốn vực lại thanh danh của Nhữ Dương Vương quận chúa, còn nữa, lời khẩn cầu đó không đơn giản chỉ là một lời đề nghị, mà còn là lời tuyên chiến giữa Nhữ Dương Vương quận chúa với Hoàng Đế Tuyệt La.
"Nhạn nhi, ai gia hiểu nỗi lòng con, nhưng con cũng không cần phải chịu cực khổ như thế." Thái Hậu lên tiếng, giọng ấm áp xen chút chua xót, nghèn nghẹn: "Con dù sao cũng là Nhữ Dương Vương quận chúa tôn quý, là huyết mạch hoàng gia, là cốt nhục của Doãn Duật, để con đến những nơi như vậy, ai gia sao có thể an tâm? Sao có thể ăn nói với phụ thân con đây?".
Tôi mỉm cười nhàn nhạt. "Lòng thương yêu của Thái Hậu, Băng Nhạn xin ghi tạc trong lòng. Nhưng, Băng Nhạn là người có lỗi, chuyện này cứ để Băng Nhạn làm là được. Huống hồ, nhân dân đói khổ, dịch bệnh hoành hành, đau khổ triền miên. Thân là ái nữ của Nhữ Dương Vương vang danh một thời, Băng Nhạn làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Hoàng thúc, khẩn cầu này của Băng Nhạn, xin người ân chuẩn."
Hoàng thúc suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu ưng thuận. "Băng Nhạn đã quan tâm đến con dân của trẫm, trẫm tất nhiên không thể chối từ."
Câu nói của ông ta dường như còn rất nhiều ẩn ý, nhưng tạm thời tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều, nên chỉ mỉm cười đáp lại: "Đa tạ long ân.".
Sau đó, xảy ra một chuyện nằm ngoài ý liệu, thay đổi cả cuộc đời lầm phương lạc hướng của tôi.