{ Edit } Chờ Ngôi Sao Rơi Xuống

Truyện: Chờ ngôi sao rơi xuống
Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên
Edit: Chanh Chanh
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Vườn trường , Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, Kim bài đề cử, Nữ chủ.
-----------------
Cao trung năm đó, Chúc Tinh Dao mỗi buổi sáng thứ sáu đều nhận được một bức thư tình, tích lũy đến năm học thứ ba tổng cộng có tất cả tám mươi bức.
Cô cho rằng chính là nam thần Lục Bùi lớp kế bên viết cho cô. Trở về liền viết một phong thư: Ta đáp ứng làm bạn gái ngươi.

Đoạn tình yêu này vừa mới bắt đầu đã bị người khác mách lẻo đến chỗ giáo vụ.
Chủ Nhiệm Giáo Dục đối bọn họ dạy ba tiếng tư tưởng giáo dục. Chúc Tinh Dao cùng Lục Bùi bị giáo cách ly khỏi nhau.

Sau này Chúc Tinh Dao trong hôm họp lớp cao trung vô cùng căm giận mà kể chuyện. Uống rượu xong cô bắt đầu mắng chửi người: “Ta đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc là tiện nhân nào mách lẻo, nếu để ta biết, ta nhất định đánh chết hắn.”

Họp lớp kết thúc, cô bị Giang Đồ chặn ở toilet, mặt không biểu tình mà nhìn cô:
“Tiện nhân ngươi nói chính là ta.”
Chúc Tinh Dao đầu choáng váng: “Ân?”
Hắn đang nói cái gì?
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, điềm đạm cười nói: “Ngươi cùng Lục Bùi yêu sớm là ta mách lẻo, muốn đánh chết ta sao?”
Chúc Tinh Dao: “……”
Tên mách lẻo khiến cô nhiều năm tìm kiếm hóa ra là Giang Đồ ư ?
Giang Đồ trong lòng bổ sung: Tám mươi phong thư tình kia, cũng là do ta viết, dùng tay trái viết.
--------------------------------
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bún Riêu

Gà con
Tham gia
18/3/20
Bài viết
2
Gạo
0,0
Mã:
1.
Edit: Chanh Chanh
------------------------
Chương 1: Chờ ngôi sao
Chuông báo thức vang đến lần thứ ba Chúc Tinh Dao mới không nhanh không chậm mà tỉnh dậy.
Vừa ra khỏi ổ chăn cô liền cảm giác được sự lạnh lẽo. Kéo tấm màn ra, tháng mười là đã vào thu, ban đêm gió lớn, trong sân mỗi ngày buổi sáng đều có lá vàng rơi xuống. Cũng may thời tiết không tồi, cô lười biếng nằm trên giường hoạt động một chút thân thể, xoay người đi rửa mặt.

Mười lăm phút sau, Chúc Tinh Dao đeo trên vai cái cặp sách đi xuống lầu, phát hiện ra mẹ không có ở nhà, Chúc Vân Bình đang ở phòng bếp bận rộn, trên bàn đã mang lên hai phần sandwich cùng hai ly sữa bò, cô sửng sốt, còn có chút kinh hỉ:
- “Ba, ba về từ lúc nào vậy?"
Trường của Chúc Tinh Dao khai giảng không bao lâu thì Chúc Vân Bình liền đi công tác ở ngoại quốc, vừa đi thì đi luôn một tháng.
Ông bưng cái đĩa màu trắng đi đến bàn ăn, bên trong bát là trứng gà chiên. Ông cười nói:
-“Đêm qua lúc ba về con đã ngủ rồi.”
-“Mẹ tối hôm qua không trở về sao ba?”
-“Mẹ con làm đến rạng sáng tận ba giờ mới trở về. Làm phẫu thuật mười mấy tiếng đồng hồ , mệt muốn chết rồi, về đến nhà liền ngủ luôn.”
-“Làm bác sĩ quá vất vả.”
Chúc Tinh Dao cúi đầu ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
-“Ba cũng rất vất vả.”

Chúc Vân Bình âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hôm trước nói với con ngày quốc khánh mang nó đi du lịch, kết quả ông đến tận ngày 19 mới trở về, kỳ nghỉ đã sớm kết thúc. Ông có chút áy náy:
-“Con có thích xem ban nhạc, đầu tháng 11 ở Giang Thành có một buổi lưu diễn, ba bảo Cao bí thư mua một phiếu, đến lúc đó ba bồi con đi xem, có được không?”

Chúc Tinh Dao dừng một chút, ngẩng đầu cười:
-“Là Trần Lam ban nhạc sao? Ngày mười tháng hai con đi phi cơ đến Bắc Kinh xem rồi. Con sợ ba lo lắng, mẹ cũng không nói cho ba biết.”
-“Như vậy a……”
Chúc Vân Bình cúi đầu xoa xoa ấn đường, có chút bất đắc dĩ, tựa hồ suy nghĩ như thế nào để bồi thường cho cô.
Chúc Tinh Dao uống xong sữa bò:
-“Ba hôm nay đưa con đi học đi.”

Nhà bọn họ ở tại nội thành mua một khu biệt thự, cách trường học ở Giang Thành khoảng nửa giờ xe, Chúc Vân Bình một bên lái xe một bên hỏi truyện ở trường:
-“Nghe mẹ con nói, các chủ nhiệm lớp con mới 26 tuổi?”
Chúc Tinh Dao:
-“Vâng ạ, tuổi khá trẻ, giáo viên vật lý.”
Chúc Vân Bình nhướng mày, ông trước kia cũng là giáo viên đại học, cũng là giáo viên môn vật lý, mấy năm trước do chán ghét công việc quá nhạt nhẽo, ông liền từ chức. Ông mạo hiểu đi vay một số tiền lớn để làm ăn. Ông có khả năng trời sinh để làm thương nhân, ngắn ngủn mới có 4-5 năm liền tích góp không ít tài sản, sinh ý có hẳn ở nước ngoài.
Xe ôtô rời khỏi khu biệt thự yên tĩnh, lại qua một con phố, đi qua mộtkhu dân cư lâu đời. Nơi này trước kia thuộc về thuộc khu công nhân viên làm việc từ 30 năm trở lên, ở ven đường thùng rác bên cạnh rơi rụng mấy túi rác, gió thổi qua, giấy cũ cùng bao nilon đều bay tứ tung.
Không nhận ra hoàn cảnh ngày xưa của khu dân cư này.

Chúc Vân Bình nhìn từ kính chiếu hậu thì thấy một nam sinh cao gầy đi xe đạp từ hẹm ra, đồng phục trên người hắn cùng con gái mình có chút giống nhau, ông theo bản năng hỏi một câu câu:
- “Con cùng các bọn trong lớp đã quen nhau hết chưa?”
-“Trường con mới tổ chức xong lễ hội thể thao, sau khi kết thúc thì đều đã quen thuộc.”
-“Con không có bạn thân học cùng trường hay sao? Nam sinh cao trung nam sinh tương đối khó quản, nếu con mà gặp phải cái loại ở chung không tốt lắm thì liền cách khá xa một chút, biết không?”
Chúc Vân Bình là lão sư nhiều năm, đương nhiên hiểu nam sinh xác thật đôi khi hành vi và ý tưởng tương đối cực đoan. Con gái lớn lên quá xinh đẹp cũng là điều khiến ông lo lắng, ông là sợ có nam sinh theo đuổi nữ nhi không được, thực hiện hành vi không đúng ở trên người con gái mình.

-“Ba yên tâm đi, nam sinh trong trường đều rất bình thường, ở chung cũng hòa thuận ……”
Một thân ảnh màu trắng đọt nhiên thoáng qua, cô liền dừng, nhớ tới trong lớp còn có một nam sinh rất đặc biệt, rất khác với các nam sinh còn lại.
Tên Giang Đồ.

Giang Đồ trong lớp thuộc dạng sinh viên nghèo khó, ngồi ở hàng sau cùng dựa môn vị trí, khai giảng chỉ tới một tuần hắn liền như mất tích.
Chỉ mới hơn một tháng mà tất cả chuyện về Giang Đồ đã truyền khắp khối, nghe nói cha hắn thích đánh bạc, về nhà còn thường xuyên đánh đập vợ con. Trong nhà hắn nợ rất nhiều, mẹ hắn tính cách yếu đuối, thường xuyên bị ba hắn đánh đập, em trai so với hắn kém năm tuổi cũng không cho người nhà bớt lo được. Câu chuyện về gia đình hắn khiến người khác phải hít một hơi.

Theo lời Lê Tây Tây nói, sinh ra tại gia đình này, cô ấy tình nguyện không cần sinh cô ra quá.
Lê Tây Tây cùng Chúc Tinh Dao từ lúc học sơ trung ( tương đương với thcs ) thì đã là bạn tốt. Cả hai người đều thi đậu cùng trường cao trung, lại đều phân ở chung lớp, tối hôm qua Lê Tây Tây còn ở QQ chat Chúc Tinh Dao nhắn: “Tin nóng! Tin nóng, Giang Đồ không đến trường học là bởi vì chủ nợ tìm đến trường. Trường mình sợ mất mặt, ảnh hưởng không tốt khiến giảm uy tín, muốn Giang gia xử lý cho tốt đi, bằng không…… khả năng Giang Đồ phải thôi học.”

Chúc Tinh Dao nhớ tới Giang Đồ mặc đồng phục, thên hình thon gầy, luôn trầm mặc ngồi ở ghế cuối cùng, thế nhưng cô không thể nhớ nổi bộ dạng hắn, cô nhìn về phía trước chỗ để xe đạp, thiếu niên xách trên vai balo màu đen.
Cảm giác bóng dáng cùng khí chất ấy có vài phần quen thuộc.
Rất giống Giang Đồ.

Tới rồi cổng trường học, Chúc Tinh Dao vừa mới xuống xe đã bị người từ phía sau ôm chầm lấy.
Lê Tây Tây từ phía sau nhảy ra, tươi cười sáng lạn mà hướng trong xe nhìn vào, nhìn đến Chúc Vân Bình, vội chào:
-“ Bác Chúc khỏe không ạ? Đã lâu không gặp bác rồi.”
Chúc Vân Bình tươi cười ôn hòa nói:
- “Bác mới công tác trở về.”
Ở cổng trường không thể nói chuyện lâu, Chúc Vân Bình dặn dò Chúc Tinh Dao vài câu liền rời đi.

Lê Tây Tây quay đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được cảm thán:
- “Mỗi lần nhìn ba ngươi ta đều nhịn không được nghĩ đến ba ta, đồng dạng đều là nam nhân trung niên 40 tuổi, ba ta đã có cái bụng bia, tóc cũng ẩn ẩn có dấu hiệu hói đầu, ta cũng không dám tưởng tượng ba ta sau ba năm nếu ba năm đã trọc tóc, tới ngày ra trường ta đây thật mất mặt a! Bác Chúc không giống ba ta, dáng người bảo trì rất khá, nho nhã anh tuấn….”
Chúc Tinh Dao nhắc nhở:
-“Bác Lê dù trọc cũng là ba ngươi……”
Lê Tây Tây lo lắng:
-“Ta biết, ta chính là sợ đầu trọc sẽ di truyền.”
Chúc Tinh Dao:
-“……”
Cô nhịn không được nói:
-“Ngươi không sợ sau khi ba ngươi biết ngươi nói ông như vậy thì ghét bỏ ngươi sao?”
Lê Tây Tây cười đến vô tâm không phổi:
- “Nào dám cho ba ta biết a.”
Chúc Tinh Dao hướng thẳng lớp học, ném xuống một câu:
- “Lần sau ta đến nhà ngươi, ta nói cho bác Lê biết.”
Lê Tây Tây:
-“……”

Trước cổng trường học sinh đi tới đi lui tất cả đều là ăn mặc thống nhất, đồng phục học sinh, to áo rộng thùng thình, không có hình ảnh gì. Loại quần áo này khoác ở trên người mà vẫn có thể ximh đẹp thì cực hiếm, Chúc Tinh Dao chính là loại người cực hiếm này. Lê Tây Tây luôn có thể cảm giác được ánh mắt người khác dõi theo Chúc Tinh Dao, cô ấy vội vàng đuổi theo đi, hung hăng nói:
-“Ngươi dám nói với ba ta ta liền tuyệt giao!”
-“Ta xinh đẹp như vậy, ngươi luyến tiếc.”
-“Bỏ được!”
-“Luyến tiếc.”
-“Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm.”

Hai người ầm ĩ đến cửa chính của lớp học, tiến vào lớp liền phát hiện bầu không khí hơi khác lạ, mọi người đều làm bộ lơ đãng nhìn về phía cửa sau một cái, Chúc Tinh Dao thấy chỗ cuối lớp hơn một tháng này bỏ trống nay đã có người ngồi, thiếu niên trầm mặc cúi đầu học, giống như không phát hiện ánh mắt tìm tòi của mọi người.
Cô theo bản năng nhớ lại buổi sáng, từ cửa sổ của xe thoáng thấy thân ảnh, nguyên lai quả thật là hắn a.

Lê Tây Tây nhỏ giọng kinh hô: “A, Giang Đồ thế nhưng lại đi học.”
Chúc Tinh Dao “Ân” một tiếng, Giang Đồ đột nhiên ngẩng đầu, nam sinh làn da trắng có chút lạnh, trên mũi là một bộ kính đen, giấu sau mắt kính là đôi mắt đen nhánh, lộ ra một cỗ khí lạnh băng.

Những người nhìn trộm hắn ngay lập tức quay đầu lại, ngay cả Lê Tây Tây đều theo bản năng cúi đầu.
Trong nháy mắt, chỉ còn mỗi Chúc Tinh Dao thẳng tắp nhìn Giang Đồ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Nhưng Giang Đồ chỉ là trầm mặc mà nhìn cô vài giây, sau đó liền cúi đầu, cô nhẹ nhàng thở ra thở ra.

Sau khi ngồi xuống , Chúc Tinh Dao cúi đầu sửa sang lại cặp sách, đem bài tập về nhà lấy ra, chờ các cán sự bộ môn thu, Lê Tây Tây nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới Giang Đồ đột nhiên đi học, làm ta sợ đến nhảy dựng.”
Chúc Tinh Dao liếc nhìn nàng một cái:
-“Hắn tới đi học không phải là điều hiển nhiên sao? Dọa ngươi cái gì?”
-“Tối hôm qua ta không phải nói hắn khả năng muốn thôi học hay sao? Vừa rồi hắn đột nhiên nhìn qua, lạnh như băng, quá dọa người……” - Lê Tây Tây rụt cổ, thanh âm ngày càng thấp - “Người ta nói, trẻ em từ nhỏ sống ở nhưng nơi có bạo lực tính cách cùng tâm lý đều có chút thiếu xót, ngươi xem Giang Đồ ngày thường cùng người ta nói được mấy câu? Ngươi nhìn xem các nam sinh, có người nào cùng hắn giống nhau?”

Không có.
Chúc Tinh Dao nhớ tới ánh mắt vừa rồi Giang Đồ, kỳ thật không phải lạnh, mà là quá trầm mặc.
Còn chưa tới thời gian vào lớp, trong phòng học bô bô ầm ĩ, người ăn bữa sáng thì ăn bữa sáng, người nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, mấy nam sinh nói chuyện rất hưng phấn, một bên nói còn một bên khoa tay múa chân, một đám cùng hoạt động mới là mười sáu, mười bảy tuổi nên có sức sống.

Một nam sinh vội vội vàng vàng chạy vào, đi qua Chúc Tinh Dao trước bàn, đem sách cô mới vừa lấy ra từ thư viện làm rớt.
Nam sinh vội vàng nhặt lên, gãi gãi đầu:
- “Thực xin lỗi a……”
Chúc Tinh Dao:
-“Không có việc gì.”

Lê Tây Tây mắt nhìn vẻ mặt thanh xuân của nam sinh kia, lại nhìn đến Giang Đồ ngồi ở phía cuối, nói: “Bất quá, ta cảm thấy Giang Đồ có một chút khác so với nam sinh khác.”
Chúc Tinh Dao quá hiểu Lê Tây Tây, cô ấy chính là một sắc nữ. Đầu cô cũng không nâng:
-“Lớn lên đẹp?”
Lê Tây Tây:
-“Đúng vậy, ngươi không cảm thấy thế sao?”
Chúc Tinh Dao bởi vì vừa rồi đối diện vài giây, nhớ kỹ diện mạo của Giang Đồ, cô nghĩ nghĩ nói:
-“Cũng được, ta không phải quá thích nam sinh đeo kính.”
Cô cũng không quá thích tính cách trầm mặc của Giang Đồ, nam sinh như là ánh mặt trời một chút mới tương đối tốt.

Một lát sau, có người hô:
- “Lão Tào tới!”
7 giờ 40, đã đến giờ học.

Chủ nhiệm lớp Tào Thư Tuấn đi vào phòng học, mọi người kêu hắn là lão Tào, kỳ thật hắn một chút cũng không già, mới 26, 27 tuổi, vừa vặn so với đàn học sinh này mười tuổi, lão Tào đứng ở cửa lớp nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người Giang Đồ vài giây, đối với mấy nam sinh còn đang trò chuyện nói:
-“Có nói cái gì tan học lại nói tiếp, hiện tại đem giáo khoa ngữ văn sách lấy ra đi.”

Tiết học đầu kết thúc, Tào Thư Tuấn đi về cuối lớp, vỗ vỗ vai Giang Đồ :
-“Cùng thầy tới văn phòng một chút.”
Giang Đồ ngẩng đầu, đứng lên đi ra ngoài.

Các cán sự bộ môn bắt đầu thu bài, Chúc Tinh Dao cũng đứng lên thu bài môn vật lý. Chắc là do di truyền từ Chúc Vân Bình, cô học vật lý học rất tốt, lần đầu tiên thi liền đứng đầu môn vật lý, Tào Thư Tuấn trực tiếp cho cô làm cán sự bộ môn.

Bất quá, Chúc Tinh Dao nhớ rõ Giang Đồ thành tích sơ trung rất tốt, điểm vật lý lại còn rất tốt.

Nếu một tháng trước hắn không nghỉ mà đi thi, chắc chắn hắn mới là cán sự bộ môn vật lý……

Chúc Tinh Dao mỗi lần thu bài tập đều phá lệ thuận lợi, cơ bản sẽ không có người kéo dài thời gian nộp. Sau khi cô thu xong, cán sự môn tiếng Anh - Chu Thiến còn đứng ở cửa sau thúc giục người ngồi cùng bàn của Giang Đồ:
-“Ngươi viết nhanh! Chép bài tập cũng không biết trước tiên một chút!” Chu Thiến quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao hỏi
-“Vì cái gì mỗi lần ngươi thu bài tập đều nhanh như vậy?”
Lê Tây Tây cách bốn cái bàn nhấc tay:
“Cái này ta biết, bởi vì Tinh Tinh lớn lên xinh đẹp a.”
Nam sinh chép bài tập một bên múa bút thành văn một bên phụ họa:
-“Đúng vậy, chúng ta nữ thần sao, như thế nào có thể làm nàng chờ đâu?”
Nam sinh khác phụ họa:
-“Chính là vậy a!”
Chu Thiến:
-“……”
Cô vung lên một xấp bài tập, hướng trên đầu một nam sinh:
- “Đinh Hương Hoa, ngươi có tin hay không ta đem miệng ngươi bóp nát!”
Nam sinh tên Đinh Hạng lại bị mọi người gọi thành Đinh Hương Hoa. Chúc Tinh Dao có điểm buồn cười, khụ thanh, ôm tác nghiệp bước nhanh đi ra khỏi lớp.

Mới vừa khai giảng được hơn một tháng, các lớp đã đem lớp đã đem học sinh cùng khóa thảo luận. Chúc Tinh Dao từ nhỏ đến lớn cũng chưa hại ai hay làm xấu việc gì, không biết ai đem đoạn video kéo đàn cello của cô gửi tới trang web trường.

Trong video, thiếu nữ một thân mặc lễ phục màu trắng, ngồi ở sân khấu có ánh đèn, nhắm mắt kéo đàn. Thời điểm ấy cả người thiếu nữ như đều lóe quang, mỗi một động tác đều giống bức họa, phá lệ động lòng người. Rất nhiều nam sinh sau khi xem xong, trực tiếp đem Chúc Tinh Dao tôn sùng làm nữ thần.

Sau đó thường xuyên có người chạy đến lớp cô, vây quanh để nhìn cô, Chúc Tinh Dao về việc này không quá để ý, chính là thực phiền với nam sinh nhìn cô rồi thổi huýt sáo.

Văn phòng tổ vật lý chỉ có hai người, Giang Đồ đứng bên bàn làm việc của Tào Thư Tuấn , vóc dáng hắn rất cao, mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã vượt qua 1 mét 8, lưng đĩnh bạt thon gầy.

Tào Thư Tuấn trước đem các đề thi tháng trước cho hắn, nghĩ nghĩ vẫn là nhà hắn có vấn đề, liền nói: “Ngươi nghỉ hơn một tháng, mất rất nhiều kiến thúc, nên cùng bạn học mượn mượn vở về chép, đem kiến thức tu bổ lại đi đã, mặt khác đừng nghĩ nhiều.”

Giang Đồ sắc mặt bình tĩnh, “Vâng” một tiếng.
Tào Thư Tuấn tuổi trẻ, so với nhau lão sư lớn tuổi càng hiểu nam sinh tuổi, hơn nữa lần đầu tiên là chủ nhiệm, tâm còn tương đối mềm mại, nhịn không được nói:
-“Trường học bên này thầy đã giúp em nói tốt, em không cần lo lắng bị thôi học gì đó, trong nhà càng khó khăn, càng nên cố gắng học tập, tương lai mới có thể sống thoải mái.”

Chúc Tinh Dao ôm bài tập đi đến ngoài cửa, do dự muốn hay không nên đi vào.
Nghĩ nghĩ, cô ôm bài tập lui một bước, hơi cúi đầu đứng ở ven tường.
Cô loáng thoáng nghe được tiếng chủ nhiệm lớp nói, không biết là Giang Đồ không trả lời hay là thanh âm quá thấp, cô không nghe thấy. Nửa phút sau, trước mắt chính là đôi giày thể thao cũ, cô vội vàng ngẩng đầu.

Giang Đồ đang cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt tựa hồ so vời ngày trước càng trầm mặc.
Chúc Tinh Dao vừa định nói chính mình không có nghe lén, thiếu niên cũng đã xoay người đi rồi,cô nghẹn một câu liền trở về phòng học, nhịn không được hỏi Lê Tây Tây:
-“Ngươi cùng Giang Đồ có từng nói chuyện qua không?”
Lê Tây Tây lắc đầu:
-“Không có a……”
Cô quay đầu hỏi Chu Thiến
-“Giang Đồ cùng ngươi đã nói lời nào sao?”
Chu Thiến lắc đầu, hỏi ngồi cùng bàn:
-“Ngươi có không?”
Ngồi cùng bàn lắc đầu.

Lê Tây Tây nhìn nhìn Chúc Tinh Dao, đem bạn học đều hỏi một cái, đáp án toàn bộ đều là —— không có.
Chúc Tinh Dao cạn ngôn, mọi người đãi ngộ đều giống nhau.

Cả ngày này lớp cô không ngừng ở nghị luận về Giang Đồ, mấy lớp bên còn có người hỏi xem có phải hay không hắn thật sự không đi học, xem ra cái lớp lớp này không chỉ có Chúc Tinh Dao nổi danh, mà còn có Giang Đồ.

Hắn cơ hồ cả ngày đều ở vị trí cuối lớp, thần sắc bình tĩnh lãnh đạm, đối những cái ánh mắt làm như không thấy.
Lê Tây Tây quay đầu lần thứ mười tám thứ, chi cằm nói:
-“Từ nào đó trình độ đi lên nói, tố chất tâm lý của hắn so với ngươi còn tốt hơn, bị nhiều người vây xem như vậy cũng chưa có biểu cảm gì khác, ngươi ngẫu nhiên có lúc sẽ mặt đỏ cùng sinh khí.”

Chúc Tinh Dao:
-“Ngươi buổi sáng còn nó tâm lý của hắn có vấn đề.”
Lê Tây Tây:
- “……”
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên